Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:50:29
Lượt xem: 251
Ở ngoài ngàn dặm, nười đang được khen ngợi là “ưu tú” Hoa Chiêu hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, cô đang vội vàng thu dọn vườn rau xanh nhỏ nhà mình.
Đã là trung tuần tháng 6, rau quả trong vườn đều đã cao lên rồi, có một ít loại phát triển nhanh như cà chua, dưa leo cũng đã trưởng thành.
Quả cà, đậu giác gì đó… vốn nên là tháng 7 mới chín, bởi vì Hoa Chiêu thèm ăn….nên cũng đã sớm chín rồi.
Các biểu hiện mang thai bắt đầu xuất hiện, cũng may cô không bị nôn mửa, chỉ thèm ăn, vừa nhìn thấy một cái gì đó, là đột nhiên muốn ăn, chậm một giây cũng không được, phải được lập tức ăn vào miệng.
Cô còn trồng trong sân dâu tây, quả mâm xôi, anh đào Đông Bắc, nho dại. Nói là nho dại cũng không biết bị cô trộm tối ưu hoá bao nhiêu lần rồi, bây giờ ngon đến mức Hoa Cường chưa bao giờ ăn nho cũng không dừng lại được. Nhưng chính là ăn như vậy cũng ăn không hết. Cây nho kia kết quả lít nhít chằng chịt, Hoa Cường luôn tự hỏi, cái cây nho này, sao mà càng ăn lại càng nhiều? Còn có các rau quả khác, năm nay cũng đặc biệt sai quả.
Hoa Chiêu dứt khoát xây một lò gạch trong sân, bình thường có thể dùng để sấy khô hoa quả, nướng bánh mì, nướng gà, nướng cá, cái gì cũng có thể nướng, giống như một lò nướng.
Kể ra thì nhà kho dùng để ủ giá đỗ cũng có chỗ hữu dụng, cải tiến một chút, có thể dùng để phơi nho khô rồi. Đương nhiên còn lưu lại một ít dùng để ủ rượu.
Hoa Cường không thể uống rượu, nhưng cái này lại rất hợp khẩu vị ông, gần đây da dày được chăm sóc, không khó chịu nữa, ông vậy mà bắt đầu vụng trộm uống hai ly rồi. Uống xong liền khó chịu.
Hoa Chiêu không có biện pháp, nên ủ cho ông một chút rượu nho. Rượu ủ từ nho tràn ngập linh khí nên có lẽ đối với bệnh của ông cũng có trợ giúp, cho dù không có, uống cũng sẽ không đau dạ dày a.
Hái hết các loại rau quả đã chín hôm nay, Hoa Chiêu lại ra sau nhà cho đàn gia súc, gia cầm ăn. Mấy con heo con lớn lên không ít, trắng trắng mập mập, gà con, vịt con ngày càng trưởng thành, bộ lông mượt mà mẵn bóng. Chúng cũng không ra khỏi sân nhỏ, cả ngày ở trong vườn ăn ăn ăn. Hoa Chiêu cho chúng nó một mình được chia đến hai luống đấy, hai luống này tuỳ tiện chúng gây tổn hại, nhưng những luống khác thì không được, nếu như vi phạm sẽ bị một d.a.o làm bếp đè cổ ra doạ dẫm. Có lẽ do ăn được những cây trong vườn nên chúng cũng đặc biệt có linh khí, doạ một lần về sau cũng không dám đi qua một bước.
…..
Đột nhiên muốn ăn cá, Hoa Chiêu mang theo một thùng nước cùng túi lưới, hái một chum nho rồi đi. Dùng cái này đem làm mồi câu, là nhất rồi, những con cá kia đều không cần mồi câu, thuận tay bắt lên là được. Lại một lần nữa thắng lợi trở về, Hoa Chiêu mang hai con cá lớn khoảng tầm 2 cân bắt ra. Lát nữa chuẩn bị làm thịt kho tàu, lại đem 1 con làm súp cách thuỷ, con còn lại thả vào trong chum nước cho ăn rồi nuôi thêm vài ngày, sau đó sấy lên thành cá khô, gửi qua bưu điện cho Diệp Thâm.
Đang nghĩ xem hắn có thích hay không, thì nghe thấy đằng sau có người gọi cô: “Tiểu Hoa ah! Mau đến xem ai đến thăm cháu này!”
Âm thanh sang sảng của thím Mã, cao hứng nhưng lộ ra một chút kì lạ.
Hoa Chiêu quay đầu lại, thấy thím Mã mang theo một bà lão cùng một người phụ nữ trung niên đi tới. Bà lão này tầm 60 tuổi, tóc trắng xám được chải gọn chỉnh tề phía sau ót, mặc chiếc áo khoác ngắn màu xanh chắp vá, run rẩy đi về phía cô. Hoa Chiêu nhìn lại, bà có đôi chân bó không thành, mũi chân nhọn, mu bàn chân phồng to hở ra, nhưng cả bàn chân lại như cũ không nhỏ đi. Bà lão này nhiều tuổi như vậy, khi còn bé gia đình khả năng còn có thể, lúc đó xã hội vẫn lưu hành tục bó chân, đem chân các bà bọc lại, kết quả không đợi được định hình, xã hội liền thay đổi, phải buông vải bố bó chân ra, nên xảy ra tình trạng như hiện tại.
Bà lão đôi mắt đen nhánh, run rẩy nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu. Người phụ nữ trung niên bên cạnh ánh mắt càng sáng hơn, nhưng lại không chút nào che dấu dò xét. Lời đồn thật sự là quá khoa trương! Ai nói Hoa Chiêu hơn 100 cân to như một con gấu đen? Đứa con gái này nhìn chỉ hơi rắn chắc một chút, đâu mập hả! Còn nói nó đen? Khuôn mặt này rõ ràng phản chiếu được ánh sáng. Ai nói nó xấu? Đôi mắt to, sống mũi cao,bờ môi nhỏ, bộ dạng này mà xấu vậy thiên hạ này làm gì có người đẹp nữa?
Đã trung tuần tháng 6 rồi, Hoa Chiêu đã gầy xuống còn 65 cân, phối hợp với chiều cao 1m7 , xem như là dáng người tiêu chuẩn rồi. hơn nữa ở đời sau, nhóm người trạch nam rất ưu thích dáng người mập một chút này. Đầy đặn có thịt, chỗ nên lớn thì đặc biệt lớn, chỗ nên mảnh hiện tại cũng không mảnh được, phụ nữ có thai đấy.
Tôn Xuân Anh đột nhiên rất rất hối hận, nếu như hai tháng trước biết rõ Hoa Chiêu như thế này, cháu trai nhà mẹ đẻ bà có phải cũng có đối tượng rồi.
Hoa Chiêu hỏi thím Mã: “Đây là ai? Cháu biết bọn họ sao?”
Thím Mã nhìn Hoa Chiêu chớp chớp mắt, ngữ khí quái dị nói: “Cháu không nhớ bà ngoại cùng mợ nữa hả? Ai nha, điều này cũng không trách cháu, lần cuối cùng cháu thấy bọn họ là khi mới được năm sáu tuổi, khi đó có thể nhớ rõ cái gì! Nhiều năm như vậy bà ngoại cùng mợ cũng chưa từng tới thăm cháu, nhận không ra cũng không kỳ quái!”
Tôn Xuân Anh tròng mắt lập tức muốn rơi ra ngoài, bây giờ bắt đầu xem thường các bà rồi hả? Coi nhẹ? Bà ta mới không sợ cái này?
“Tiểu Hoa ah! Ta là mợ của cháu, trước kia đã quên không sao, về sau mợ thường tới, liền không quên được rồi!” Bà ta cười rồi đi đến trước mắt Hoa Chiêu, đem bà Trương đẩy tới trước mặt Hoa Chiêu.
“Đây là bà ngoại cháu, cũng không nhớ rõ à? Không sao, về sau sẽ nhớ!”
Nói xong ánh mắt bà ta liền nhìn loạn bốn phía, cái sân này cũng rộng thật a, vườn rau cũng thật tươi tốt, vậy mà đã chín, kết được nhiều quả như vậy nữa, nhà bà về sau đồ ăn không lo rồi.
“Ôi!! Hoá ra là bà ngoại và mợ….Mợ nào vậy?” Hoa Chiêu hỏi thím Mã.
Thím Mã cười cười, lớn tiếng nói: “Nói là mợ cả của cháu!”
“Vậy cháu còn có mợ hai mợ ba gì đó sao?” Hoa Chiêu tò mò hỏi, giống như đối với gia đình bà ngoại hoàn toàn không biết gì cả.
Kỳ thật cô đã nghĩ tới, ông ngoại bà ngoại cô khoẻ mạnh, có 3 cậu, Trương Đại Phú, Trương Đại Quý, Trương Đại Toàn, ngoại trừ mẹ của cô là Trương Quế Lan, cô còn có dì nhỏ, Trương Quế Chi. Mỗi người đều không phải là đèn cạn dầu.
“Dì hai thì có, chính là cậu ba của cháu, còn chưa kết hôn” Tôn Xuân Anh nói xong liền nhìn thoáng qua phòng ở nhà Hoa Chiêu, thật rộng và thoáng.
Hoa Chiêu ánh mắt tối lại, cô cùng ông nội, người đang mang thai, người già yếu, thật sự bị người nhớ thương.
“Bà ngoại cùng mợ cả, đã 10 năm không gặp, sao hôm nay đột nhiên tới nhà? Có chuyện gì sao?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
Tôn Xuân Anh cùng Trương lão thái thái đều sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ nói trực tiếp như vậy. Bất quá chỉ trong một thoáng, bà ngoại Trương liền mở miệng, nở nụ cười, mặt mũi hiền lành: “Chúng ta là nhớ cháu, nên đến thăm, không có việc gì khác.”
“Thế nào mà qua 10 năm rồi mới nhớ đến cháu hả?” Hoa Chiểu lại hỏi càng trực tiếp: “Có phải là gần đây nghe nói cháu có tiền rồi hả?”.
Tôn Xuân Anh mặt lập tức nhăn lại: “Cháu, cái đứa nhỏ này! Chúng ta nghe nói cháu lập gia đình, vừa mang thai, nên muốn đến thăm cháu một chút! Cháu còn không cảm ơn! Không cần thì chúng ta sẽ quay về!”.
“Vậy bà nội, mợ, tạm biệt.” Hoa Chiêu cười đến ôn nhu khách khí nói.
Tôn Xuân Anh thoáng cái liền sượng mặt. Bà ngoại Trương lập tức vỗ cánh tay Tôn Xuân Anh, giả vờ giận nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn cùng đứa nhỏ chấp nhặt.”
Bà ta quay đầu nói với Hoa Chiêu: “Mợ cháu là như vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, nó nghe nói cháu mang thai nên cao hứng, còn đưa trứng gà đến cho cháu đây này.”
Tôn Xuân Anh nghe lời bà ta.. Lấy từ trong túi ra 2 quả trứng gà.
Hoa Chiêu…..
Hoa Cường nghe được âm thanh, từ trong nhà đi ra.
Ông cũng không biết bà Trương cùng Tôn Xuân Anh, ông sau khi trở về, người nhà họ Trương cũng chưa từng đến, đoán chừng là sợ ông hỏi tội bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-20.html.]
Hoa Chiêu là cháu gái của ông, cũng là cháu ngoại nhà họ Trương, lúc trước ông không ở nhà, Trương gia tốt xấu gì cũng phải chiếu cố cho Hoa Chiêu một chút. Nhưng không có, theo những người trong thôn nói, bọn họ giữa mùa đông đem Hoa Chiêu đến trước cửa Trương gia, người nhà họ Trương nhìn con bé đã gần c.h.ế.t cóng cũng không giữ lại, đồng thời đưa con bé ném trở về.
Cuối cùng, Hoa Chiêu lúc đó bị đại đội trưởng cứng rắn nhét vào nhà Hoa Sơn, bằng không thì từ ngày đó đã bị hai nhà nhẫn tâm cho đông lạnh c.h.ế.t rồi.
Nhà Hoa Sơn không phải thứ tốt đẹp gì, nhà họ Trương này cũng vậy.
Hoa Cường trầm mặc mà nhìn hai người, không nói chuyện.
Nhưng là ông khí thế vừa mở, hai thôn phụ tất nhiên là không chịu được, bà Trương cùng Tôn Xuân Anh lập tức trung thực rồi, cái vẻ kiêu căng vô hình kia lập tức bị dập tắt.
“Tiểu Hoa ah! Bà ngoại khát nước rồi, có thể cho bà ngoại uống miếng nước được không?” Bà ngoại Trương đột nhiên đáng thương nói.
“Đi! Vào trong nói chuyện!” Hoa Chiêu vậy mà khách khí để cho hai người họ vào nói chuyện.
Rốt cuộc cũng là bà ngoại và mợ cả…. Cô không cho vào nhà, nước miếng của toàn bộ thôn liền phun tới. Bọn họ cũng chưa bao giờ ăn khổ của cô, nên khẳng định là thích khuyên nhủ cô một cách nhẹ nhàng. Mà cô hiện tại muốn tạo một hình tượng tốt, nên có thể chịu chút thiệt này vậy. Vừa vặn cô cũng tò mò, các bà muốn cái gì từ cô.
Thím Mã cùng Hoa Chiêu đã sớm trở thành bạn bè thân thiết, cũng không khách khí cùng theo vào trong nhà, ngồi một bên nhìn xem. Bà sợ Hoa Chiêu chịu thiệt, đôi mẹ chồng con dâu Trương gia này, khẳng định là không có chuyện tốt gì! Bà thật ra nhớ rất rõ hai người này, năm đó bố mẹ Hoa Chiêu vẫn còn, đã đến không ít lần, lúc đến thì tay trống trơn, lúc về thì bao lớn bao nhỏ.
Vào phòng, trông thấy máy may đặt trên đất, vải bông trên giường gạch, hai mắt Tôn Xuân Anh liền vụt sáng.
“Ai nha! Má ơi! Đây là cái gì a? Máy may phải không?” Tôn Xuân Anh vui vẻ mà hô to: “Nghe nói cái máy này may y phục rât nhanh, sưu sưu sưu liền xong một bộ! Vừa vặn cháu có nhiều vải như vậy, nhanh làm cho bà ngoại cháu một bộ, mợ nhì xem cái máy này sử dụng như thế nào?”
“Không cần không cần” Bà lão Trương ngồi ngay ngắn trên giường gạch nhỏ giọng nói.
Từ chối cũng không có thành ý một chút nào.
Thím Mã thẳng thắn bĩu môi, người không biết xấu hổ như vật kỳ thật cũng rất hiếm gặp đấy, một cái thôn cũng không tìm đươc một hai nhà, mà hai nhà này lại vừa vặn đứng chung một chỗ, đều bị Hoa Chiêu gặp phải rồi.
“Cháu muốn đi làm cơm, không rảnh.” Hoa Chiêu cũng không có ý tứ diễn cùng.
“Vậy thì đi nhanh đi.” Tôn Xuân Anh lại nói: “Mợ vừa nhìn thấy cháu bắt được cá? Cái này thật đúng dịp, bà ngoại cháu thích nhất là ăn cá, hôm nay cháu lại bắt được rồi, thật là có lộc ăn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu cũng không nói gì, đi ra ngoài, chỉ có 2 con cá mà thôi, không có gì là không nỡ cả.
“Nói đi, các người tới đây có chuyện gì?” Hoa Cường rốt cục cũng mở miệng.
Bà ngoại Trương từ trên giường bước xuống, đứng trên mặt đất, nhìn Hoa Cường, giọng nói mang theo nức nở: “Ông nội Hoa Chiêu à, lúc trước nhà tôi là có chỗ không đúng, nhưng lúc đó gia đình tôi cũng có chỗ khó, con gái tôi năm đó còn trẻ như vậy, lại chỉ có một đứa con gái, tôi không thể nhìn nó nửa đời sau lẻ loi hưu quạnh a? Cho nên ép nó gả cho người khác.”
“Tiểu Hoa cũng không phải là chúng tôi không muốn nuôi, nhưng nó đến cùng cũng là họ Hoa a. Hoa gia cũng không phải chỉ có một người. Hơn nữa lúc trước nhà chúng tôi cũng để lại phòng ở cùng phí nuôi dưỡng đấy, cuối cùng không chiếu cố tốt cho Hoa Chiêu là do một nhà Hoa Sơn! Không thể oán chúng tôi.”
Bà Trương càng nói càng lẽ thẳng khí hùng (*Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng).
Hoa Cường cũng không cùng bà ta tán dóc chuyện này, nếu bà ta cảm thấy cho ít tiền thì có thể mặc kệ, trong mắt căn bản không có một chút nhân tình, vậy thì còn gì để nói?.
“Chuyện trước kia không đề cập tới, tôi chính là hỏi các người hôm nay đến đây làm gì? Nếu thật sự là đến thăm Tiểu Hoa, vậy hiện tại cũng nhìn rồi, liền về đi thôi.”
Hoa Cường nói ra: “Hai thôn cũng cách nhau không xa, một giờ đi đường là đến, các người bây giờ trở về đi, còn có thể về kịp giờ ăn trưa đấy.”
Đường đi gần như vậy, bọn họ 10 năm cũng chưa từng tới.Hoa Cường càng nói càng tức giận.
Bà Trương cùng Tôn Xuân Anh liếc nhau, dưới mí mắt của ông già này, hai người không kiên trì nổi rồi.
“Chúng cháu chính là nghe nói, tiểu đội sản xuất của các người gần đây bán giá đỗ vào trong huyện thành?” Tôn Xuân Anh hai mắt loé sáng mà hỏi thăm: “Nghe nói mỗi ngày có thể kiếm được 10 đồng tiền, có thật không vậy?”
Một ngày 10 đồng tiền, vận khí tốt thì 20 đồng! Đây là cái gì? Đây thực sự là nằm mơ?.
Bởi vì họ là dân quê, mỗi ngày hầu như đều ra công sức lao động, số tiền hằng năm thu được sau khi kết toán cũng không được ba mươi đến năm mươi đồng tiền. Bởi vì họ không chỉ kiếm công điểm, bọn họ còn phải ra công điểm. 360 cân khẩu phần lương thực cho không anh sao? Là phải khấu trừ công điểm tương ứng đấy! Cánh đồng bên trong trồng cải trăng, khoai tây, củ cải trắng, liền cho không anh ăn sao? Cũng là phải khấu trừ công điểm đấy.Lúc ngày mùa mà xin phép nghỉ, khấu trừ công điểm.Chặt cây dựng nhà, khấu trừ công điểm. Vân vân và vân vân.
Có gia đình sức lao động nhiều, công điểm cả nhà cộng lại, sau khi khấu trừ, còn có thể thừa điểm, có thể được phân tiền.Một gia đình cũng chỉ được chia không quá 10 đồng.
Có gia đình thiếu sức lao động, vi dụ như một người đàn ông, phải nuôi cả mọt nhà già trẻ, ăn hết lương thực không còn công điểm. Nên công điểm hắn kiếm được, khẳng định không đủ khấu trừ khẩu phần lương thực, cuối cùng hắn ngược lại thiếu nợ tiền đội sản xuất đấy.
Sang năm còn nợ. Sang năm trả không được thì năm sau nữa còn, không trả được thì cứ tiếp tục. Có ít gia đình, đến vài năm sau phân đến đội sản xuất, đội sản xuất giải tán, lúc đó vẫn còn chưa trả xong.
Cho nên một ngày mười mấy đồng, tính cả thất bại đấy, một tháng 300 đồng tiền, đối với dân quê mà nói, đã là con số trên trời rồi.
Người nhà họ Trương nghe vậy, một ngày cũng không chờ, lập tức tới đây nghe ngóng thực hư.
Hoa Cường không có lên tiếng, Tôn Xuân Anh liền nhìn về phía thím Mã. Thím Mã từ chối cho ý kiến mà chỉ hừ hừ.
Việc này a, vốn là trong thôn muốn giữ bí mật đấy, chuyện tốt như vậy, bọn họ sợ bị những thôn khác cướp đi, cho nên đều che giấu. Nhưng căn bản giấu không được. Con dâu trông thôn hầu hết đều từ bên ngoài gả vào, giấu không được vài ngày đều về nhà nói với cha mẹ, anh em. Kể cả chính bà ấy.
Nhưng sự việc xảy ra thật sự rất không bình thường, những thôn khác ủ giá đỗ cũng không có tốt như bọn họ. Cho dù chính người con dâu tự mình về nhà mẹ đẻ ủ, cũng không cần người nhà đụng tay vào, lúc ủ được giá đỗ, so với thôn bọn họ đúng là một trời một vực, cung tiêu xã người ta căn bản không thu.
Cái tin tức này thật là khiến có nhà vui cũng có nhà buồn. Nhưng từ đó về sau, bí mật về giá đỗ đã bị truyền ra.
Trầm mặc cũng là thừa nhận ah!
Bà Trương nói với Hoa Cường: “Thông gia, chúng tôi hôm nay tới là muốn cầu ông chuyện này, ông có thể nói với người trong đội, để chúng tôi chuyển đến thôn các người cùng làm giá đỗ?”
Thôn này có nước tốt, tại đây mới có thể ủ được giá đỗ chất lượng tốt, người trong huyện cũng chỉ thu giá đỗ ở thôn này, tin tức này các bà cũng biết, cho nên muốn kiếm tiền, đưa đến thôn này làm là biện pháp tốt nhất.