Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:52:59
Lượt xem: 106

Hoa Chiêu sao có thể tới nơi này? Là trùng hợp?

Hay là. . . .

Khoé miệng Hạ Kiến Ninh nhếch lên một đường cong khó hiểu, nếu như không phải, vậy cũng tốt.

Hoa Chiêu bây giờ đã nghiên cứu kỹ lưỡng về biểu hiện con người rồi, Hạ Kiến Ninh này cười, vừa nhìn cũng biết không phải là có chuyện buồn cười.

"Tôi tới nơi này làm gì? Đương nhiên là ăn cơm." Hoa Chiêu nhàm chán mà nhìn hắn một cái, đến tiệm cơm không ăn cơm làm gì? Ngủ sao?

"Một mình cô? Bọn nhỏ đâu?" Hạ Kiến Ninh ngồi vào đối diện cô hỏi.

"Bọn hắn có cô cô trông rồi."

"Ở chỗ nào? Thành phố L?” Nụ cười của Hạ Kiến Ninh ngày càng tươi hơn.

Diệp Thư gả cho một thương nhân, định cư ở thành phố L, cách nơi này xa vạn dặm.

Hoa Chiêu không nói gì.

Cô không thể nói dối nói Diệp Thư cũng mang theo bọn nhỏ tới chỗ này, nói dối sẽ có sơ hở.

"Cô để bọn nhỏ ở nhà, một mình đến một nhà hàng nhỏ cách xa vạn dặm ăn cơm? Có chuyện gì không?" Hạ Kiến Ninh nhướn mi, chưa bao giờ cao hứng như vậy.

Hoa Chiêu không hiểu mà nhìn hắn: "Tôi chỉ ăn một bữa cơm, anh đã hỏi nhiều vấn đề như vậy, có chuyện gì không?"

Hạ Kiến Ninh cười không nói.

Hoa Chiêu cũng không để ý tới hắn, gọi phục vụ tới chọn món ăn.

Chọn món ăn xong, cô nhìn Hạ Kiến Ninh: "Tôi không có hứng thú với việc vì sao anh lại ở chỗ này, nhưng sao anh còn chưa đi?"

Hạ Kiến Ninh vừa cười vừa nói: "Bốn chuyện vui của cuộc đời, chính là tha hương gặp bạn cũ, tôi mời cô ăn cơm."

Hoa Chiêu không khách khí mà lườm hắn một cái: "Anh đối với 'Bạn cũ' khả năng có hiểu sai rồi, chúng ta nhiều lắm thì chỉ xem như biết nhau."

"Ha ha, vậy thì đổi lại một từ khác, đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng. . . Chúng ta không cần nước mắt lưng tròng, ngồi một bàn là được rồi đi?"

Quán này buôn bán không tệ, nhưng đã đầy khách, bọn hắn hiện ngồi đúng vào một cái bàn cuối cùng.

Hoa Chiêu đang đợi những lời này của hắn đây này.

Cô bất mãn mà gọi phục vụ tới: "Các người còn có cái bàn trống nào không? Tôi không thích ghép bàn."

Phục vụ nhìn cô có lỗi: "Đã không còn."

"Đã không còn?" Hoa Chiêu nhíu mày: "Tôi ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đấy, nghe nói đồ ăn Trung Quốc ở đây làm được nhất, giống đồ ăn trong nước, xem bộ buôn bán cũng không tệ, nhưng cửa hàng chỉ nhỏ như vậy? Lầu trên lầu dưới không có phòng sao?"

Phục vụ cười cười, càng xin lỗi: "Không có, chúng tôi chỉ có những chỗ ngồi này, cửa hàng liền kề cũng không cho thuê lại, hơn nữa ông chủ của chúng tôi cũng không muốn dời đi."

Tim Hoa Chiêu trầm xuống, dưới đất không có bàn ăn, nhưng mà Diệp Thâm lại ở ngay dưới đố.

"Được rồi, mang thức ăn lên đi." Hoa Chiêu nói ra.

Cô không tiếp tục dây dưa, thậm chí cố tình gây sự, vậy không phù hợp với phong cách của cô.

Cô cũng không đứng dậy đi ngay.

Ngàn dặm xa xôi, ngưỡng mộ danh tiếng mà đến ăn một bữa cơm, bởi vì phải cùng Hạ Kiến Ninh ghép bàn đã muốn rời đi?

Không đến mức.

Bọn họ còn chưa có thù hận lớn như vậy.

Hạ Kiến Ninh mấy năm này ngáng chân Diệp gia không ít, nhưng Diệp gia cũng không có nuông chiều hắn.

Hiện tại toàn bộ Hạ gia phải dựa vào một mình hắn chèo chống rồi, mà hắn lại không kết hôn không sinh con, tùy thời đều có thể chết.

Ai thắng ai thua vừa nhìn đã thấy ngay.

Với tư cách con dâu Diệp gia, cô phải rộng lượng một chút.

Hiện tại đứng dậy muốn đi, chính là sơ hở, hắn hiển nhiên đang hoài nghi cái gì đấy.

Hoài nghi cái gì? Vì sao lại hoài nghi? Hắn biết Diệp Thâm ở chỗ này?

Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà ăn cơm, trong lòng lại có vô số câu hỏi.

"Nghĩ kỹ tại sao tới chỗ này ăn cơm chưa?" Hạ Kiến Ninh đột nhiên hỏi.

Hoa Chiêu sửng sốt một chút, tỏ vẻ không hiểu mà nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên Hạ Kiến Ninh nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn hắn như vậy, trong mắt chỉ có hắn.

Hạ Kiến Ninh nhất thời ngẩn người.

Ánh mắt của cô sáng ngời, khóe mắt hơi nhếch lên, giống như một con hồ ly nhỏ, trong mắt có tia sáng, sâu thẳm và linh động, có một vẻ quyến rũ tự nhiên.

Hồn xiêu phách lạc.

Hạ Kiến Ninh phát hiện mình vậy mà không thể rời mắt.

Trước kia chỉ nghe nói Hoa Chiêu xinh đẹp, lúc trước hắn cũng biết xác thực là xinh đẹp, nhưng hiện tại mới phát hiện, thật không ngờ. . .

"Hạ tiên sinh, anh ngừng uống thuốc rồi sao?” Hoa Chiêu đột nhiên nói.

"Hả?" Hạ Kiến Ninh vậy mà nhất thời không nghe ra đây là châm chọc.

"Ở đây điều kiện chữa bệnh không tệ, nếu Hạ tiên sinh không ngại thì ở chỗ này kiểm tra kỹ một lần xem, thử đổi loại thuốc khác. Tóm lại thuốc không thể ngừng, bằng không thì sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh."

Hoa Chiêu nói xong lấy ra mấy tờ tiền từ trong ví đập lên trên bàn.

"Tôi chỉ ăn một bữa cơm, còn làm anh phát bệnh rồi, thật sự có lỗi, bữa này tôi mời."

Bọn họ chỉ ghép bàn, gọi riêng đồ ăn, Hoa Chiêu hiện tại thanh toán luôn đồ ăn của hắn.

"Bất quá vì phòng ngừa bệnh tình của anh tiếp tục chuyển biến xấu, tôi hảo tâm nói cho anh biết, tôi tới kiểm tra sản nghiệp ở chỗ này, quán cơm này gần chỗ tôi nhất."

Nói xong, Hoa Chiêu thừa dịp Hạ Kiến Ninh chưa kịp phản ứng, vui vẻ rời đi.

Cô cảm thấy rất may mắn vì đột nhiên nhớ tới cô có một bất động sản ở phía đối diện bên kia đường!

Bằng không thì thực sự không dễ giải thích.

Hoa Chiêu đi ra ngoài, không lái xe, mà trực tiếp đi bộ đến đường đối diện.

Vốn vì muốn thể hiện chủ quyền, cô cố ý lái xe Diệp Thâm đến, nhưng hiện tại cô cũng ý thức được đường hẹp lại có nhiều người đỗ xe, nên cho xe đỗ thật xa, nếu không cũng sẽ rất khó giải thích.

Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà đi qua đường, chẳng mấy chốc đã dừng trước một tòa nhà cổ kính trên phố, sau đó bấm mật mã, mở cửa bước vào.

Đây là một chung cư xây bằng gạch đỏ đã hơn 100 năm tuổi.

Nó đã hư hỏng từ rất lâu, mặc dù chính quyền nói sẽ sửa chữa nhưng 10 năm nay vẫn chưa khởi công, toàn bộ người dân sống ở đây đã dọn đi hết.

Một năm trước, Hoa Chiêu mua toàn bộ tòa nhà với giá rất rẻ, sau đó sửa sang lại rồi cho thuê.

Đây là một khoản đầu tư rất tốt, vài năm nữa giá nhà tăng vọt sẽ lãi gấp mười.

Giá thuê hiện tại hơi thấp.

Nhưng không cho thuê không được, bằng không thì lại để cho người ta vụng trộm ở vài năm, là nhà của người ta luôn rồi!

Luật ở đây quy định như vậy, đến lúc đó khởi kiện cũng không thể thắng được.

Ánh mắt Hạ Kiến Ninh luôn đuổi theo cô, trông thấy cô dùng chìa khóa mở cửa trong tiến vào.

Hắn nhướn mày, chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều? Thật sự là trùng hợp?

Hắn ngồi ở chỗ kia, thật lâu không nhúc nhích.

Phục vụ lại đi tới: "Tiên sinh, ngài dùng bữa có hài lòng không?"

"Không hài lòng." Hạ Kiến Ninh hoàn hồn, lớn lối nói: "Không thấy tôi cũng không động đũa sao? Tôi muốn gặp đầu bếp của các người!"

Phục vụ giống như rất dễ bị bắt nạt, cũng sợ hắn ở chỗ này làm ồn, ảnh hưởng đến việc kinh doanh, nhanh chóng dẫn hắn ra sau.

Người nghe hiểu tiếng Trung Quốc đều lắc đầu, lại có một kẻ thích bắt nạt đồng hương đấy, đối thủ cạnh tranh sao?

Hạ Kiến Ninh không đến phòng bếp, phục vụ trực tiếp đưa hắn đến khu nghỉ ngơi của nhân viên, sau đó mở cánh cửa cuối cùng.

Đây là một kho chứa đồ.

Người phục vụ gỡ bỏ vài vật nặng trên tường và mở lối đi bí mật bên dưới. Sau đó anh ta liếc nhìn Hạ Kiến Ninh rồi rời đi.

Hạ Kiến Ninh nhìn con đường tối phía dưới, cười cười, đi xuống.

Phía dưới là một căn phòng, có phòng khách phòng ngủ nhà vệ sinh vừa nhìn đã hiểu ngay.

Diệp Thâm đang ngồi trên ghế sô pha.

"Đã lâu không gặp ah." Hạ Kiến Ninh trông thấy anh, cao hứng nói.

Trông thấy hắn, Diệp Thâm thật sự sửng sốt một chút.

"Sao lại là anh?"

Vài ngày trước anh nhận được thông báo, sẽ có người tới thẩm tra công tác của anh.

Tuy nói đến chỗ này, mọi chuyện đều tuỳ anh xử lý, nhưng thẩm tra vẫn không thể thiếu đấy.

Hàng năm bên trên đều sẽ phái người đến, ở chỗ này cùng anh nói chuyện.

Nhưng hàng năm đều nói chuyện mấy giờ liền xong.

Năm nay thẩm tra viên sau khi thông báo anh đến lại không xuất hiện, nói là có thay đổi, để cho anh đợi một tý.

Dựa theo quy định, ở đây một năm anh chỉ có thể tới một lần, đợi cũng chỉ có thể đợi ở chỗ này, không thể đi ra.

Lần chờ đợi này là 4 ngày.

"Thấy kỳ lạ sao?" Hạ Kiến Ninh cười nói: "Tôi có thêm một phần công tác mà thôi, người có năng lực, đều phải kiêm mấy chức, không phải sao?"

Diệp Thâm chỉ trừng mắt lên.

"Hãy bớt nói nhảm và bắt đầu đi."

"Tốt." Hạ Kiến Ninh ngồi ở đối diện anh, hỏi: "Anh bây giờ có bao nhiêu tài sản?"

...

Lần nói chuyện này tiến hành rất lâu, so với những năm trước đều lâu hơn. Hơn nữa lại hỏi những vấn đề khác.

Kẹp rất nhiều chuyện cá nhân.

Nhưng Diệp Thâm chỉ trả lời những câu cần thiết đấy, không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa.

Không phải anh không tôn trọng quy tắc, mà là Hạ Kiến Ninh phá hủy quy tắc trước.

"Anh đã ngủ với Suzanna chưa?" Hạ Kiến Ninh hỏi.

Ánh mắt Diệp Thâm trầm xuống, chẳng muốn trả lời vấn đề nhàm chán này.

"Hả?" Hạ Kiến Ninh ngược lại cười đến vui vẻ: "Tránh không trả lời, ngại trả lời? Vậy là chưa ngủ rồi, tốt, tôi đã biết."

Diệp Thâm rốt cuộc cũng nổi giận: "Hạ Kiến Ninh, tôi khuyên anh nên có chừng có mực."

"Ha ha, chỉ đùa một chút, đừng nóng giận."

Diệp Thâm đột nhiên nhíu mày nhìn hắn, hôm nay Hạ Kiến Ninh có chút kỳ quái, hình như rất hưng phấn.

"Tốt rồi, hôm nay chỉ hỏi như vậy thôi, tôi cũng mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi, anh cũng nghỉ sớm chút, chúng ta ngày mai lại tiếp tục." Hạ Kiến Ninh nói xong đứng dậy.

Còn có ngày mai?

"Anh muốn nhốt tôi ở chỗ này?" Diệp Thâm nói: "Cả đời?"

Lá gan không nhỏ!

Bất quá tuy ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng nếu như là Hạ Kiến Ninh, cũng không phải làm không được.

"Ha ha, cả đời quá khoa trương, không đến mức, không đến mức." Hạ Kiến Ninh cười nói: "Hơn nữa anh suy nghĩ nhiều, sao tôi có thể nhốt anh? Tôi thật sự còn có vấn đề muốn hỏi. Đều là những điều bên trên nhắn là nhất định phải hỏi đấy, không tin sau khi ra ngoài anh hãy hỏi bọn hắn."

Hạ Kiến Ninh nói xong cũng đi, nói chuyện cả buổi như vậy, hắn thật sự mệt mỏi. . .

Sau lưng đột nhiên có cánh tay khoác lên bả vai hắn.

Cả người Hạ Kiến Ninh liền cứng đờ.

Diệp Thâm vỗ vỗ hắn: "Không cần chờ, hiện tại tôi sẽ đi ra ngoài hỏi."

Hạ Kiến Ninh híp mắt: "Anh dám chống lại mệnh lệnh?"

"Mệnh lệnh? Mệnh lệnh của ai?" Diệp Thâm nhìn hắn, cười cười: "Anh biết một mình tạo mệnh lệnh giả, sẽ có hậu quả gì sao?"

Hạ Kiến Ninh không sợ, hắn xác thực có rất nhiều vấn đề chưa hỏi xong, về phần những vấn đề này có phải là do bên trên phân phó không đấy, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ cần hắn không tổn thương Diệp Thâm, nhốt hắn ta vài ngày, cũng là chuyện nhỏ.

"Tôi đi nha." Diệp Thâm lại vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Lần này cũng không phải là tùy tiện vỗ vỗ rồi, anh dùng lực.

Anh dùng lực thật mạnh ấn vào trên huyệt vị của Hạ Kiến Ninh, hắn lập tức cứng đờ, cảm giác toàn thân sắp vỡ nát.

Mặt hắn thoáng cái trắng bệch, lại cố gắng chống đỡ không ngã.

Diệp Thâm duỗi ra một ngón tay khẽ đẩy nhẹ hắn một cái, hắn kiên cường không lập tức ngã trên đất, người cũng ngã nhẹ xuống.

"Cái thảm này không tệ, đủ mềm mại, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi tốt rồi lại đi ra, có vấn đề gì, kiếp sau hãy hỏi lại a." Diệp Thâm lạnh lùng mà liếc hắn một cái, trèo lên thang đi ra.

Anh ngược lại giống như muốn đem Hạ Kiến Ninh nhốt ở chỗ này cả đời, nhưng không thể.

Hắn có thể đi vào nơi này, nói rõ hắn xác thực là thẩm tra viên năm nay.

Bất quá cũng chỉ có thể là năm nay mà thôi.

Diệp Thâm ra khỏi phòng, quẹo trái quẹo phải, tránh tầm mắt của mọi người, rời khỏi nhà hàng, đi thẳng đến bốt điện thoại.

Anh muốn gọi điện thoại cho chị, để cho chị ấy đem báo chí giấu kỹ!

Những tin tức dồn dập về anh và Suzanna, anh đã biết.

Đáng tiếc anh rốt cuộc cũng chỉ là "Nhân vật mới", những phương tiện truyền thông đó đều nằm trong tay những ông trùm, tin tức về Suzanna, anh dùng tiền cũng không thể kéo xuống.

Chỉ có mấy tờ báo nhỏ thu tiền không đưa tin.

Nhưng không có kết quả.

Tính toán thời gian, Hoa Chiêu hiện tại có lẽ đến rồi, nhưng cũng chỉ là vừa đến, hi vọng chị có thể đem hết mấy tờ báo kia thu lại, đừng cho Hoa Chiêu trông thấy.

Bằng không thì. . .

Bước chân của Diệp Thâm đột nhiên dừng lại, anh nhìn thấy xe của mình.

Biển số xe cho thấy anh tuyệt đối không nhìn nhầm.

Hơn nữa chiếc xe này anh không ay đi, là Hoa Chiêu đã từng nói qua một lần rất thích, anh mới mua đấy, sau khi mua xong "Phương tiểu thư" thỉnh thoảng tới thăm, anh mới lái xe này mang theo cô ấy đi ra ngoài hóng gió.

Xe ở đây, vậy Phương tiểu thư ở đâu?

Sắc trời đã dần tối, đèn đường đã bật lên.

Hoa Chiêu chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra.

Diệp Thâm lập tức kinh ngạc cùng vui vẻ mà nhìn cô, lại khắc chế biểu cảm, đứng không nhúc nhích.

Hạ Kiến Ninh giảo hoạt, xung quanh có thể vẫn có người của hắn?

Nếu để cho Hạ Kiến Ninh phát hiện anh và Hoa Chiêu ở cùng nhau, sẽ rất phiền toái.

Bên trên quy định "Diệp Thâm" cùng "Tô Hằng" không thể là một, bằng không thì chỉ có thể bỏ một người.

Hoa Chiêu cũng nghĩ đến điểm này, cho nên chỉ để cho Diệp Thâm trông thấy cô, sau đó cô vẫy một chiếc xe taxi rồi đi.

Diệp Thâm đi đến xe của mình, dùng một sợi dây kẽm nhanh chóng lên xe, lái xe, đuổi theo.

Xe taxi dừng ở vùng ngoại thành, trước một tòa nhà.

Hoa Chiêu xuống xe, ở trong hốc tối tìm được chìa khóa mở cửa vào nhà.

Đây cũng là một bất động sản của cô.

Thừa dịp hiện tại giá nhà ở còn rẻ, cô đã mua rất nhiều.

Đây là mấy tháng trước mới vừa vào tay đấy, vừa mới lắp đặt thiết bị xong, còn chưa cho thuê.

Vào phòng, Hoa Chiêu mở một cánh cửa sổ, sau đó trở về phòng ngủ.

Quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều.

Sau khi vào nhà hàng, phát hiện Diệp Thâm ở tầng hầm, cô đã dò xét qua, anh ấy vẫn khoẻ mạnh mà ngồi ở chỗ kia.

Không bị nhốt, lại không đi ra ngoài gọi điện thoại cho cô!

Hoa Chiêu tức giận, đã suy nghĩ nhiều. . . .

Anh ấy ở trong tầng hầm, để gặp ai? Tình nhân sao?

Kết quả "Tình nhân" là Hạ Kiến Ninh.

Hoa Chiêu bật cười.

"Đến đây lúc nào?" Một giọng nam trầm ấm hỏi sau lưng, giây tiếp theo Hoa Chiêu đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Vòng tay vừa mạnh mẽ vừa ấm áp quấn chặt lấy cô, khiến trái tim cô thoáng chốc đã bình yên trở lại.

Hoa Chiêu bất giác mỉm cười, nhưng một giây sau lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"

Ba bốn ngày không xuất hiện để giải thích hiểu lầm, chuyện của Suzanna còn chưa đi qua đây này!

Diệp Thâm dừng lại một chút, ôm cô hỏi: "Sao lại đến chỗ kia? Vừa nhìn thấy anh lại không đi qua, mà bỏ đi?"

Anh cũng cảm thấy Hoa Chiêu xuất hiện ở đó quá trùng hợp rồi.

Về phần cô xoay người rời đi có thể giải thích, khẳng định cô đã nhìn thấy báo chí.

Dù sao tin tức của anh và Suzanna, mấy ngày nay quả thực luôn dồn dập.

Nhưng anh không xác định, muốn thăm dò một chút.

Hoa Chiêu. . . . .

Thiếu chút nữa đã quên, mình đối với anh ấy cũng phải giải thích.

Nhưng không nhất định là phải giải thích.

"Em thích đi nơi nào thì đi! Ngược lại là anh, gần đây rất vui vẻ ah, nghe nói muốn kết hôn? Chúc mừng chúc mừng ah!"

Quả nhiên cô ấy đã biết.

"Em nghe anh giải thích, trong lòng anh chỉ có em." Diệp Thâm ôm cô thật chặt, nói bên tai cô.

Khoé miệng Hoa Chiêu nhếch nhẹ lên một cái, lại lập tức mím lại: "Hừ, yếu ớt, không có sức thuyết phục!"

Vậy thì làm chút chuyện có lực đi!

Diệp Thâm đột nhiên ôm lấy cô, đi vào phòng tắm.

"Này! Trước tiên anh hãy nói cho rõ ràng, bằng không thì không cho phép. . ." Hoa Chiêu giãy dụa nói.

Nhưng câu nói kế tiếp đã bị Diệp Thâm chặn trở về, về sau cô cũng không có cơ hội nói chuyện nữa.

Chỉ kịp hô: "Nhẹ một chút. ."

Bất quá tuy không thể nói chuyện, nhưng suy nghĩ phải đem Diệp Thâm làm "Như vậy như vậy" lại thực hiện được.

Đến khi tỉnh lại sắc trời đã sáng rõ.

Hoa Chiêu mở mắt ra, trông thấy Diệp Thâm nằm ở bên cạnh đang vô thức mỉm cười, lặng yên nhìn cô, giống như đang đếm lông mi cô.

Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng.

Nhưng nháy mắt sau đó, cô cũng nhớ tới bóng dáng kia.

"Thành thật khai báo, anh cùng cô ta đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu chọc vào lồng n.g.ự.c anh hỏi.

Cứng rắn đấy, ngón tay cũng đ.â.m đến đau.

Diệp Thâm vươn tay, bàn tay to lớn thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, áp vào trong ngực, vị trí trái tim.

"Em phải tin tưởng anh, anh tiếp cận cô ta cũng vì hoàn thành nhiệm vụ. Tại đây, chỉ có em cùng bọn nhỏ."

Giọng của anh không thâm tình, chỉ có nghiêm túc.

Nhưng câu nói đầu tiên đã trấn an Hoa Chiêu.

Cô tin tưởng anh.

"Thật sự có nhiệm vụ, nhiệm vụ gì?" Hoa Chiêu hỏi.

Biểu cảm của Diệp Thâm có chút do dự: "Cái này không thể nói."

Hoa Chiêu chu môi, bất quá không ép hỏi anh ấy.

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực gần trong gang tấc, mê người như vậy, Diệp Thâm nhịn không được cúi đầu ngậm lấy, tinh tế nhấm nháp.

Tay của cũng bắt đầu di chuyển xuống dưới, vết chai ở ngón tay xẹt qua trên người cô tạo thành một dòng điện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Làm cho Hoa Chiêu không cách nào suy nghĩ, lại mơ mơ hồ hồ mà nhớ tới chính mình hình như đã quên chuyện gì.

Đột nhiên, trong bụng "Ọt ọt" một cái, giống như có chú cá con đang nhả bong bóng.

Hoa Chiêu lập tức đè lại bàn tay không thành thật của anh, khiến nó dừng ở phần bụng, cảm nhận sự rung động bên trong.

"Làm sao vậy?" Diệp Thâm mơ hồ mà hỏi thăm.

"Chờ một lát." Hoa Chiêu nói.

Tiểu gia hỏa còn rất phối hợp, chỉ chốc lát sau, "Ùng ục ục", lại là một chuỗi bong bóng.

Diệp Thâm lập tức trừng lớn mắt, anh đã quen thuộc với loại cảm giác này, lúc trước Vân Phi cùng Thúy Vi lần đầu tiên động, anh đã được cảm nhận.

Khi đó, anh và Hoa Chiêu đang ở trong đống đổ nát tăm tối.

Nhớ tới một màn kia, lại cảm nhận được hiện tại, tim Diệp Thâm lập tức bị hạnh phúc nhồi cho tràn đầy: "Đây là lão tứ?"

"Cái gì mà lão tứ, không dễ nghe." Hoa Chiêu cao giọng.

Diệp Thâm do dự một chút: "Vậy gọi Tiểu Tứ?"

Được rồi, trình độ đặt tên của anh ấy còn không bằng Diệp Danh.

"Cũng không thể gọi tiểu ngũ tiểu lục." Diệp Thâm cười nói.

Hoa Chiêu cũng dừng lại, cũng không thể nhảy cóc được.

"Đã bao lâu?" Diệp Thâm hỏi.

"Hơn ba tháng rồi." Hoa Chiêu nói.

"Một đứa hay là hai đứa?" Diệp Thâm lại hỏi.

Hoa Chiêu. . . .

Từ khi cô sinh đôi, chỉ cần biết cô lại mang thai, người trong nhà đều hỏi cô vấn đề này.

Lúc có lão tam cũng đã bị hỏi qua, lúc này cũng bị hỏi.

"Một đứa." Cô đã kiểm tra rồi: "Sao có thể trùng hợp như vậy, hai lần sinh đôi."

Biểu cảm của Diệp Thâm có chút thất vọng, anh muốn sinh thêm mấy đứa.

Tuổi càng lớn, càng thích trẻ con.

"Bất quá không có việc gì, về sau còn có thể cố gắng." Diệp Thâm kiên định nói.

Tay của anh đặt trên bụng Hoa Chiêu nhu hòa mà vuốt ve, cảm nhận được nhịp đập dưới lòng bàn tay, đáy mắt ôn nhu có thể làm cho người ta sa vào.

Hoa Chiêu xác thực sa vào rồi, cô lặng yên nhìn anh, anh cùng với lúc mới gặp gỡ, đã khác nhau rất lớn.

Mà ngay cả ngũ quan cũng đã có biến hoá rất nhỏ, góc cạnh càng thêm rõ ràng, càng thêm sắc bén, anh tuấn.

Khí chất cũng càng thêm trầm ổn nội liễm.

Lúc mới gặp, anh còn là một thanh niên, nhưng bây giờ, anh đã là một người đàn ông quyến rũ, thu hút sự chú ý của vô số phụ nữ.

Lúc mới gặp, cô cảm thấy anh có thể so với 007, nhưng hiện tại, cô cảm thấy đã không ai sánh bằng.

Người đàn ông như vậy, người phụ nữ nào có thể kháng cự được? Trách không được có khả năng hấp dẫn được cô diễn viên xinh đẹp như vậy.

Diệp Thâm tuy là xuất phát từ nhiệm vụ mà tiếp cận cô ta, nhưng cô ta khẳng định không phải xuất phát từ nhiệm vụ mà thích anh.

Hoa Chiêu chua xót rồi, duỗi đầu ngón tay dùng sức đ.â.m vào lồng n.g.ự.c của anh.

Suy nghĩ của Diệp Thâm vẫn chưa kết nối được với cô, đè lại bàn tay nhỏ bé và xoa nắn.

"Lão tứ. . . Tiểu tứ. . . Em xem là nam hay nữ?" Diệp Thâm hỏi.

Hoa Chiêu gật đầu lại lắc đầu: "Nhìn, nhưng cô cô nói xem không chuẩn."

Diệp Phương xin mấy bác sỹ có nhiều kinh nghiệm siêu âm cho cô, có nói nam có nói nữ, xác định không được.

"Được rồi, quên đi." Diệp Thâm nói.

Dù sao bọn họ cũng chỉ muốn sớm biết để vui mừng, thuận tiện chuẩn bị quần áo, còn biết hay không cũng không sao cả.

Chỉ là có chút ảnh hưởng đến việc đặt tên, phải đặt hai cái.

"Lần này để anh đặt nha, đừng rút thăm nữa!" Diệp Thâm chờ đợi mà nhìn Hoa Chiêu.

Đã sinh ba đứa nhỏ rồi, tên đều bị anh cả đặt.

Anh cũng ghen tỵ rồi.

Hoa Chiêu do do dự dự nói: "Vốn em cũng muốn tự mình đặt đấy, bất quá, được rồi, đồng ý với anh."

Con của mình, chính mình còn chưa được đặt qua một cái, có đôi khi ngẫm lại cũng thấy bình thường.

Cũng may hiện tại có thể sinh nhiều, cô còn có cơ hội.

"Chúng ta cùng nhau đặt, mỗi người một chữ!" Diệp Thâm nói.

Hoa Chiêu vui sướng gật đầu.

Tất nhiên không phải vì một cái tên.

Trời mùa đông rét lạnh, cùng người đàn ông mình yêu nằm trong chăn, cùng nhau đặt tên cho đứa nhỏ, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất.

Nhưng thời khắc hạnh phúc luôn ngắn ngủi, phụ nữ có thai đói bụng. . . Phải rời cái ổ ấm áp, đi dùng cơm.

Còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.

"Đúng rồi, Hạ Kiến Ninh. . ." Thế nào rồi?

Hoa Chiêu vừa nói xong tên liền nhanh chóng dừng lại, thiếu chút nữa lòi đuôi!

Cô cũng không biết Diệp Thâm làm gì Hạ Kiến Ninh rồi, cô cái gì cũng không phát hiện!

"Hạ Kiến Ninh cũng tới New York rồi, ngày hôm qua em gặp hắn trong một nhà hàng, luôn hỏi em vì sao lại đến đó ăn cơm, quả thực bệnh tâm thần." Cô lầm bầm nói.

Diệp Thâm nhướng mày, anh còn chưa biết chuyện này, liền nhanh chóng hỏi chi tiết.

Hoa Chiêu nói thẳng.

Nghe được cô đến căn nhà cho thuê để kiểm tra, lông mày Diệp Thâm liền nới lỏng.

"Hắn còn hỏi tại sao em lại tới New York, anh nói xem có phải hắn đã đoán được chúng ta có liên hệ rồi? Dù sao anh ở đây, em lại một mình tới chỗ này, xác thực rất khả nghi." Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thâm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hắn đi cáo trạng cũng không sợ, nhiều lắm là phiền toái chút ít, không có việc gì."

Chuyện bại lộ, bên trên muốn cho Tô Hằng biến mất, hay là Diệp Thâm biến mất, cứ để cho bọn hắn quyết định.

Bất quá anh cảm thấy, ai cũng sẽ không biến mất.

Diệp Thâm, cùng Tô Hằng, cũng không phải người có thể tùy ý rung chuyển được rồi.

Hoa Chiêu yên lòng gật đầu, không bởi vì cô đột nhiên xuất hiện làm cho anh thêm phiền là tốt rồi.

Nói đến Hạ Kiến Ninh, Diệp Thâm đi ra ngoài gọi điện thoại, để cho người đến tầng hầm nhìn hắn.

Nếu như là người bình thường, trúng một phát kia, nhiều lắm là nằm trên đất một đêm, về sau sẽ đau nửa tháng.

Nhưng Hạ Kiến Ninh, anh phải xác định một chút đã không đem người đánh chết, bất quá với thân thể của Hạ Kiến Ninh, người cứu viện đến trễ, đoán chừng hắn sẽ gặp nguy hiểm, không c.h.ế.t cũng phải bị giày vò.

Hắn đem nhân viên thẩm tra g.i.ế.c chết? Đó mới là phiền toái.

Nói chuyện điện thoại xong, cùng đi ra ăn hết bữa sáng, Diệp Thâm cũng có chút muốn nói lại thôi.

Hoa Chiêu híp mắt: "Sao vậy? Muốn đi gặp vị hôn thê của anh?"

"Nói lời ngốc gì vậy!" Diệp Thâm nhéo nhéo cái mũi của cô, ánh mắt cảnh cáo.

Tuy vợ quan tâm anh, bởi vì anh mà ghen làm cho anh có chút vui vẻ, nhưng loại lời này anh không thích nghe.

"Kiếp này, anh chỉ có một người vợ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Anh nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Chiêu nói.

Kỳ thật Hoa Chiêu nói xong cũng đã hối hận, cái gì mà vị hôn thê, nghe chữ "vị hôn thê", trong lòng cô liền không thoải mái.

Vợ của anh ấy chỉ có thể là cô!

Những lời này của Diệp Thâm đã hoàn toàn trấn an cô.

"Hừ." Nhưng vẫn có một chút không vui: "Anh muốn đi gặp cô ta? Nhiệm vụ gì. . . Được rồi, nhiệm vụ này còn phải làm bao lâu?" Hoa Chiêu hỏi.

Nói đến chuyện này, Diệp Thâm cũng không vui, chuyện này tiến triển không thuận lợi.

Anh muốn tiếp cận cha của Suzanna, giám đốc của một kho vũ khí, ai nghĩ đến lại bị Suzanna quấn lên, mà ông ta lại là một người cha rất nuông chiều con gái.

Một khi anh từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Suzanna, mục tiêu nhiệm vụ sẽ làm đủ chuyện để khó xử anh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiệm vụ của anh sẽ không bao giờ hoàn thành được. Vì vậy, anh chỉ có thể chịu đựng một số yêu cầu không quá phận của cô ta.

Buổi trưa hôm nay, Suzanna hẹn anh đi thử lễ phục.

Tuy anh căn bản không có dự định đặt bất luận lễ phục gì! Đều là Suzanna tự mình an bài đấy.

Anh đã đồng ý gặp cô ta, là vì anh vốn định buổi trưa hôm nay sẽ triệt để cự tuyệt cô ta.

Anh có thể đáp ứng cùng cô ta ăn một bữa cơm, đối với việc cô ta bịa đặt trước truyền thông anh cũng có thể làm như không thấy, nhưng kết hôn, tuyệt đối không được.

Mặc dù mục tiêu nhiệm vụ không vui cũng được, thật sự đắc tội ông ta, anh còn có chiến lược khác có thể dùng.

"Anh đi đuổi cô ta, buổi chiều sẽ trở lại." Diệp Thâm nói ra.

Nghe nói hiện tại liền có thể đem người đuổi đi, Hoa Chiêu vui vẻ rồi.

"Đi thôi đi thôi!"

Hoa Chiêu cùng anh tách ra ở cửa ra vào của cửa hàng 4S, nhìn anh lái xe đi, xoay người đi vào cửa hàng.

Lái xe Diệp Thâm không được, taxi lại quá phiền toái, không bằng trực tiếp mua một cái mới cho thống khoái.

30 phút sau, Hoa Chiêu lái một cái xe thương vụ đi ra, bắt đầu tuần tra sản nghiệp.

Cô đã nói dối với Hạ Kiến Ninh như vậy, vậy thì hãy làm cho hoàn thiện.

Đang lúc đợi đèn đỏ, Hoa Chiêu cẩn thận suy nghĩ xem cô có bao nhiêu sản nghiệp ở New York.

Không nghĩ không biết, tưởng tượng đã giật mình, thiếu chút nữa đếm không hết.

Nhà máy thực phẩm Diêu gia hai năm qua buôn bán lời rất nhiều tiền, một phần được lấy đi đầu tư, mở rộng quy mô, một phần khác lưu trong tay mình, tiến hành đầu tư chỗ khác.

Kiếp trước Hoa Chiêu cũng không phải là người giỏi kinh doanh nên không có khí lực để dấn thân vào các ngành khác, chỉ có thể dốc tiền đầu tư vào bất động sản.

Hai năm qua cô đã mua rất nhiều nhà, và căn hộ.

May mắn thay, cô nhớ lại một số khoảng thời gian khi bất động sản ở Mỹ lên xuống thất thường, tuy thời gian không hoàn toàn chính xác, nhưng biết được xu hướng.

Biết rõ lúc nào nên bán, lúc nào nên mua, không thua lỗ được.

Tất cả là nhờ một khách hàng kiếp trước của cô, người này chuyên kinh doanh bất động sản ở Mỹ.

Người khách hàng kia tuổi không lớn lắm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, muốn theo đuổi cô.

Để thể hiện khả năng và sức mạnh tài chính của mình, anh ta đã kể cho cô nghe về lịch sử làm giàu của mình, vì có thể dự đoán được khoảng thời gian lên xuống của giá bất động sản nên mới phất lên.

Hiện tại được lợi chính là Hoa Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-232.html.]

"Cảm ơn ah." Hoa Chiêu cách thời không, cảm ơn người theo đuổi mà cô đã quên mất diện mạo kia.

Đèn xanh sáng lên, Hoa Chiêu lái đi, định tìm người đại diện bất động sản của cô và yêu cầu họ đưa cô đi kiểm tra.

Phòng ở quá nhiều, cô đem tất cả bất động sản ủy thác cho hai công ty bất động sản, để cho bọn hắn hỗ trợ quản lý.

Chuyện này cũng đưa đến một vấn đề khác, cô không nhớ rõ tất cả bất động sản ở nơi nào.

Bởi vì có một số bất động sản, cô chỉ nhìn bản đồ để mua đấy, căn bản không đi thực địa khảo sát.

Hoa Chiêu đang tự hỏi, qua khóe mắt, cô chợt nhận ra một chiếc ô tô đang lao về làn đường bên trái, đ.â.m thẳng vào cô.

Da đầu cô lập tức muốn nổ tung, trong lòng lại tỉnh táo dị thường, tay cũng vững vàng đấy, đánh mạnh tay lái mà quẹo vào, ô tô liền thay đổi phương hướng.

Nhưng tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh, khoảng cách lại gần, không kịp né tránh vẫn va vào đuôi xe của cô.

Đuôi xe lập tức nát bét.

Cũng may đây là một chiếc xe mới có tính năng vận hành xuất sắc, túi khí bung ra khiến Hoa Chiêu choáng váng đầu.

Nhưng cô hoàn toàn chẳng quan tâm những chuyện này, hai tay của cô gắt gao che chở bụng, hạt giống giấu trong vòng tay rỗng trên cổ tay cô trong chốc lát đã phát triển rầm rộ, quấn lấy cô thành một cái bánh chưng, chỗ bụng được che lại rất dày.

Sau cú va chạm, xe của Hoa Chiêu dừng lại bên đường.

Cô nhanh chóng lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, biết chính mình không có việc gì rồi, lập tức rút lại dị năng, đi xuống ô tô.

Trước nhìn động cơ một chút, nhìn xem có rò dầu không.

Không có.

Như vậy cô mới dám đứng tại nguyên chỗ nhìn tình huống.

Đây là đoạn đường cao tốc ngoại ô thành phố, dân cư thưa thớt, ít phương tiện qua lại.

Chiếc xe thể thao màu đỏ vừa đ.â.m tới kia đã dừng cách đó mười mét và tông vào một cột điện.

Động cơ bị biến dạng nặng, xăng đổ tứ tung.

Điều này rất nguy hiểm.

Hoa Chiêu tuy rất tức giận, nhưng lúc này cứu người quan trọng hơn.

Cô vội vàng đến để kiểm tra.

Dù xe sắp rơi ra từng mảnh nhưng tài xế trong ghế lái vẫn tỉnh táo, ngóc đầu lên khỏi túi khí và cố gắng tự cứu mình.

Đáng tiếc cánh cửa đã bị biến dạng nặng và bị kẹt, hắn không thể mở nó ra.

Thấy có người tới, lái xe lập tức ngẩng đầu.

"Cứu. . . Tôi."

Dừng lại cũng không là vì bị thương, mà là bị dung mạo của Hoa Chiêu làm cho kinh ngạc.

O'neill kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu, người này ngũ quan hoàn mỹ, là diễn viên ở Phương Đông sao?

Hoa Chiêu nhìn hắn, không nói chuyện, kéo cửa xe đã biến hình ném xuống đất.

O'neill ngơ ngác nhìn tay của mình, vẫn giữ hành động liều mạng đẩy cửa vừa rồi, trong lòng vẫn còn cảm thấy loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực.

Người này bị đụng đến choáng váng sao.

Hoa Chiêu nghĩ vậy, thò tay cỡi dây an toàn của hắn. Thấy cũng bị kẹt, đành phải dùng lực để tháo ra, cô dừng sức kéo đứt dây an toàn.

Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí mà đem người lái xe kéo ra.

Thấy mọi việc suôn sẻ, chân bên kia không bị kẹt, Hoa Chiêu và O'Neill đều thở phào nhẹ nhõm.

Không bị gãy. . . .

Trên đất xăng tràn ra ngày càng nhiều, mấu chốt là động cơ bắt đầu bốc khói.

Hoa Chiêu không câu hỏi, kéo O'neill bỏ chạy.

O'neill chân có chút đau, bị kéo chạy chân đau đến như muốn đứt rời.

Nhưng hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không dám phàn nàn, chỉ cầu Hoa Chiêu chạy nhanh một chút.

Vừa mới chạy ra hơn 30 mét, sau lưng liền "Oanh" một tiếng.

Một trận khí xông đến Hoa Chiêu thiếu chút nữa ngã xuống đất, không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là chiếc xe thể thao, không, xe rởm kia đã nổ.

Điều lo lắng cuối cùng đã xảy ra, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.

Hoa Chiêu buông O'neill ra và dừng bước.

O'neill co quắp ngồi dưới đất, hoảng sợ mà nhìn quả cầu lửa khổng lồ kia, vẻ mặt sống sót sau tai nạn.

"Cảm ơn cô, bạn tốt của tôi, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để báo đáp cô!" O'neill đột nhiên ngẩng đầu, nói với Hoa Chiêu.

"Không cần." Hoa Chiêu tức giận mà nhìn hắn một cái, vừa mua xe mới đã bỏ đi.

Bị đụng một cái không nói, vụ nổ vừa rồi đã ảnh hưởng đến nó, tuy không nổ theo, nhưng đã vỡ tung toé, báo hỏng rồi.

"Nhưng anh phải bồ thường xe cho tôi, nhân đôi giá tiền." Hoa Chiêu nói.

"Tốt, hoàn toàn không có vấn đề!" O'neill căn bản không thèm lại xác định xem xe của cô thuộc hang nào, giá trị bao nhiêu tiền.

Bao nhiêu tiền hắn cũng bồi thường được.

Thấy thái độ của hắn không tệ, không giống mấy người cố ý đua xe trên đường, Hoa Chiêu lúc này mới nhìn lại hắn.

Người này ngồi dưới đất, đã cao qua eo của cô, ngẫm lại vừa rồi lúc hắn đứng dậy, đoán chừng phải cao tầm 1m9.

Hơn nữa vai rộng hông nhỏ, dáng người rất tốt.

Bộ dáng lại khá đẹp trai.

Mái tóc vàng rực rỡ gần như thành màu trắng, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt.

Đôi mắt xanh giống như biển sâu không thấy đáy.

Ngũ quan khắc sâu, không tỳ vết, là mỹ nam hiếm gặp.

Mỹ nam cũng đang đánh giá Hoa Chiêu, cũng có nhận xét tương tự, đó là một mỹ nữ Phương Đông hiếm gặp.

Quả thực phá vỡ ấn tượng của hắn đối với người phương Đông, người phương Đông, trưởng thành không phải có bộ dạng kia sao?

Da vàng, lông mày rậm, gò má cao, mắt dài nhỏ, môi to dày .... Đơn giản, giống như một người nguyên thủy.

Nhưng người trước mắt này, lại xinh đẹp không cách nào hình dung.

"Cô là người phương Đông sao?"

"Sao anh lại chạy nhanh như vậy?"

Hai người đồng thời hỏi.

Hoa Chiêu không trả lời vấn đề nhàm chán này.

O'neill trả lời vấn đề của cô: "Không biết chuyện gì đã xảy ra, phanh lại đột nhiên không ăn, hơn nữa chân ga bị kẹt, không dừng lại được."

Nét mặt của hắn nghiêm tức, không giống nói dối.

Sắc mặt Hoa Chiêu dễ nhìn hơn rất nhiều, không phải cố ý đua xe, cô cũng không thể trách móc nặng nề hơn rồi.

Thế nhưng vẫn tức giận.

Lịch trình hôm nay đã sắp xếp xong xuôi, buổi tối còn muốn trở về với Diệp Thâm.

Nhưng hiện tại không biết phải cùng cảnh sát thương lượng bao lâu.

Cũng không mất nhiều thời gian.

Đây là ngoại ô, rất gần nội thành.

Không cần hai người đi tìm buồng điện thoại báo cảnh sát, tiếng nổ mạnh cực lớn, ánh lửa ngập trời, đã đem cảnh sát dẫn tới.

Nhìn thấy cảnh sát, O'neill xuất ra chứng nhận thân phận cho đối phương nhìn, lại nói vài câu, sau đó đối phương cứ dựa theo lời hắn nói mà làm, bắt đầu xử lý sự cố này.

Toàn bộ quá trình không để ý đến ý kiến của Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu ngồi ở bên cạnh O'neill liếc nhìn, đây là một thiếu gia ah.

Cảnh sát không chỉ mở cửa sau cho hắn mà còn trả lại bằng lái xe cho hắn.

Cũng đúng, dù không biết nhiều về xe hơi nhưng cô cũng biết chiếc xe thể thao vừa mới nổ là loại cổ điển cả, ở một nơi có giá xe cực kỳ rẻ như ở đây cũng đáng giá cả triệu đô.

Nhưng tên nhóc này một chút cũng không đau lòng.

Đừng nhìn O'neill thân hình cao lớn, bộ dáng anh tuấn, nhưng vừa rồi Hoa Chiêu nhìn lướt qua giấy phép lái xe, hắn năm nay mới 20 tuổi, so với cô còn nhỏ hơn vài tuổi.

Phát hiện tầm mắt của cô, O'neill quay đầu, cười cười, lộ ra một hàm răng trắng, sắc mặt lại có chút hồng.

"Lúc nào thì bồi thường x echo tôi?" Hoa Chiêu hỏi.

"Lập tức. . . . Cô muốn xe? Vậy thì tốt quá! Tôi có rất nhiều xe, cô cứ chọn một chiếc a!" O'neill nói.

"Không cần, anh bồi thường tiền cho tôi cũng được, chiếc xe kia tôi vừa mới bỏ ra 30 nghìn mua đấy, anh bồi thường cho tôi 60 nghìn." Hoa Chiêu nói.

30 nghìn mua một chiếc xe, xe này cũng tính là xe sang trọng rồi.

Nhưng khẳng định không thể so với chiếc đã nổ kia, đoán chừng không bằng một cái bánh xe của người ta.

O'neill đảo mắt một vòng, có chút xấu hổ khó xử nói: "Tôi không có tiền, trong nhà không cho tôi tiền, chỉ cho tôi xe."

Hoa Chiêu cũng không thể xác định 100% là hắn đang nói xạo.

"Tôi chỉ muốn 60 nghìn." Hoa Chiêu lại nói.

"Tôi chỉ có xe." Ánh mắt O'neill lập lòe.

Hoa Chiêu... Đã hiểu, vậy cô sẽ không khách khí!

"Xe của anh đều không rẻ a? Tôi cũng không có tiền thối lại cho anh."

"Không cần, tùy cô chọn! Coi như tôi cảm ơn ơn cứu mạng của cô." Câu này O'neill nói rất chân thành.

Hoa Chiêu gật gật đầu, quyết định lát nữa sẽ ra tay nhẹ một chút.

O'neill thấy cô đã đáp ứng, lập tức báo cho cảnh sát lái xe đến một địa chỉ mới.

Ô tô vừa đến giao lệ kế tiếp liền thay đổi phương hướng.

Hoa Chiêu nhướn mày, không ngăn cản, cũng không xuống xe. Địa chỉ O'neill nói cô biết rõ, vốn là khu nhà giàu nổi danh.

Ở đó cô cũng có một căn nhà, hôm nay đang định đi xem đấy, hiện tại ngược lại tiện đường rồi.

Ô tô rất nhanh đã dừng trước một khu nhà cấp cao.

Hoa Chiêu yên lòng xuống xe, đi theo O'neill đi vào.

Chuyện hôm nay, hẳn là ngoài ý muốn.

Lúc ấy nếu như cô do dự thêm vài giây mới cứu người, O'neill hiện tại cũng đã thành than rồi.

Không ai cầm tính mạng của mình ra làm mồi nhử.

Hơn nữa ở đây không phải thủ đô, ở chỗ này cô không có kẻ thù.

O'neill có kẻ thù còn có khả năng hơn.

Sao lại trùng hợp như vậy, phanh cũng hư mất, chân ga cũng hư, dây an toàn không bị đụng phải cũng hư mất?

Lại nhìn O'neill, hiện tại còn vẻ mặt ánh mặt trời sáng lạn, cười đến không tim không phổi đây này.

Không biết là không nghĩ tới, hay là ngụy trang.

Nếu như là loại thứ hai, cô cũng không nhìn ra sơ hở, có thể rất lợi hại.

Suy nghĩ miên man, Hoa Chiêu đi theo O'neill đi tới cửa ra vào khu nhà cao cấp, quản gia đã mở cửa, nghênh đón thiếu gia của bọn hắn.

Hoa Chiêu lại từ cánh cửa đang mở, liếc thấy Diệp Thâm.

Ánh mắt của cô trong chớp mắt có chút sáng lên, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thâm hai giây, liền chuyển đến mỹ nữ bên cạnh anh.

Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng, trong tay đang cầm một cái váy cưới.

"Suzanna?" Hoa Chiêu thốt ra.

"Đúng, đây là Suzanna! Cô ấy là chị tôi, thật bất ngờ sao?" O'neill vui sướng mà nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt đắc ý khoe khoang: "Cô muốn chị ấy kí tên không? Tôi có thể xin cho cô rất nhiều! Còn có đĩa nhạc có chữ kí, phim nhựa có chữ kỹ, hoặc là quần áo của chị ấy, túi, ô tô, cô thích gì? Cũng có thể lấy đi!"

Ánh mắt của Hoa Chiêu từ trên người Suzanna dời đi, im lặng mà nhìn O'neill.

Nếu cô có một em trai như vậy, cô nhất định sẽ đánh c.h.ế.t hắn!

Suzanna khả năng cũng nghĩ giống cô, trừng mắt nhìn O'neill rống to: "Em đang phát bệnh thần kinh gì vậy? Đây là ai?"

"Đây là ân nhân cứu mạng của em! Vừa rồi không có cô ấy, em đã c.h.ế.t rồi!" O'neill chạy tới, ôm Suzanna, làm nũng cô ta.

Hoa Chiêu xem qua báo chí, biết rõ Suzanna năm nay đã 30 tuổi.

Chị gái 30 tuổi bình thường rất thương em trai nhỏ.

Quả nhiên, nghe O'neill nói hắn thiếu chút nữa đã c.h.ế.t rồi, Suzanna lập tức nóng nảy, truy hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.

Nghe nói chỉ thiếu vài giây, hắn đã bị nổ chết, Suzanna đối với Hoa Chiêu cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Cảm ơn cô đã cứu em trai tôi, cả nhà chúng tôi đều cảm tạ cô đấy, nghĩ muốn cái gì, cứ lấy đi."

Diệp Thâm đứng ở đằng sau đám người, có thể nói là ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.

Nguy hiểm như vậy!

Lúc ấy cô ấy đã nghĩ gì vậy?

Không nghĩ tới anh và bọn nhỏ sao?

Vạn nhất có việc, để cho anh và bọn nhỏ sống thế nào?

Hoa Chiêu chột dạ mà cúi đầu nhìn dưới đất.

Lúc ấy cô cái gì cũng không nghĩ, đã đi tới giúp người rồi.

Bất quá hồi tưởng lại xác thực cảm thấy xúc động rồi.

Nếu như lúc ấy biết ô tô thật sự sẽ nổ tung, cô chắc chắn sẽ không xông về phía trước đấy.

Cô cho rằng không có việc gì. . . . Tai nạn xe cộ cũng xảy ra nhiều rồi, có mấy chiếc nổ tung đâu?

Diệp Thâm không nỡ trừng mắt với Hoa Chiêu tiếp, sợ hù đến cô.

Anh dời mắt nhìn O'neill.

Vợ anh vì tên nhóc này thiếu chút nữa mất mạng. . . .

Trong lòng đột nhiên tức c.h.ế.t rồi! Xem anh về sau sẽ thu thập hắn thế nào!

"Tôi chỉ muốn lấy lại chiếc xe của mình, hoặc là 60 nghìn đô cũng được." Hoa Chiêu nói ra.

Cô cũng không thể trực tiếp đòi một chiếc xe sang trọng…Những lời này lại để cho O'neill tự mình nói ra thì phù hợp hơn.

Quả nhiên, O'neill lập tức nói ra: "Chúng ta không phải đã nói rồi, chọn một chiếc trong số mấy cái xe của tôi sao? Tôi không có tiền."

Đừng nhìn hắn ở khu nhà cao cấp, lái xe sang trọng, nhưng nếu hắn nói hắn không có tiền, loại tình huống này thật sự có khả năng phát sinh.

Nhà là của gia đình đấy, xe là cha mẹ đưa đấy, tiền, cha mẹ lại không cho bao nhiêu.

Ở đây rất nhiều gia đình đều giáo dục con cái như vậy.

Sau 18 tuổi đuổi ra khỏi cửa cũng rất nhiều, không cho tiền là hiện tượng bình thường.

Bất quá lúc O'neill nói câu cuối cùng, đã nhìn chằm chằm vào Suzanna.

Suzanna nhướn mày, nhìn Hoa Chiêu từ trên xuống dưới, cô gái này gương mặt xác thực xinh đẹp, dáng người cao gầy nóng bỏng rất hiếm gặp trong nhóm người phương Đông, so với cô ta cũng không kém.

Dáng người Hoa Chiêu tất nhiên là không thể bắt bẻ đấy, hơn nữa bởi vì liên tiếp nuôi con bằng sữa mẹ, lại mang thai, tỉ lệ trước n.g.ự.c có chút mất cân đối. . .

Càng lộ ra vẻ nóng bỏng rồi.

Em trai cô ta lại muốn đổi bạn gái rồi.

"Đi thôi, chúng ta đi chọn xe." O'neill thò tay kéo Hoa Chiêu, bị cô đưa tay né tránh.

O'neill thuận thế sờ sờ tóc của mình, vừa xấu hổ lại tiêu sái cười cười.

Rất đẹp trai.

Ánh mắt Diệp Thâm cũng dừng lại trên cái tay kia của hắn vài giây.

O'neill đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, nhìn quần áo Hoa Chiêu mặc có chút đơn bạc, lập tức nói: "Quản gia, đem điều hòa mở lớn hơn một chút! Lấy thêm bộ quần áo tới. . . . Ah Ông trời ơi..! Thật sự thật có lỗi! Tôi còn chưa hỏi tên của cô!"

Hắn ảo não mà nhìn Hoa Chiêu, đôi mắt xanh lam, hơi cúi xuống và chào một cách quý phái: "Tôi gọi O'neill Tu Địch Luân, rất hân hạnh được biết cô, tiểu thư xinh đẹp. Tôi có thể biết tên của cô sao?"

Một người thanh niên anh tuấn dị thường, đang đứng trong đại sảnh lộng lẫy, thể hiện phong thái lịch lãm hoàn mỹ, như một hoàng tử.

Cô gái nào mà không mê?

O'neill nhìn Hoa Chiêu chăm chú, chờ đợi biểu cảm đỏ bừng mặt đáng yêu của cô.

Kết quả lại thấy khoé miệng Hoa Chiêu co giật.

O'neill không có soi gương, không biết mình hiện tại chật vật thế nào.

"Tôi họ Phương. O'neill Tu Địch Luân tiên sinh, anh vẫn nên đi xử lý vết thương của mình một chút đi." Cô dời mắt không để cho chính mình bật cười, lại nhịn không được tò mò hỏi: "Anh không đau sao?"

Với lực va chạm lớn như vậy, anh ta đã khiến chiếc xe tan nát, may mắn thay, thiết bị an toàn thực sự tốt, người vẫn còn sống, thương tích không nghiêm trọng.

Nhưng vẫn có tổn thương.

Từ những bước đi loạng choạng của hắn trước đó, Hoa Chiêu đoán được chân hắn không bị gãy, thì cũng bị nứt hoặc trẹo.

Hơn nữa bộ dạng hiện tại của hắn cũng rất chật vật, trên tay trên đầu đều bị trầy da, quần áo cũng rách nát.

Hoàng tử? Hoàng tử bị mất nước sao?

Mỹ nam kế đã thất bại từ lần đầu tiên.

O'neill có chút ảo não lại mới lạ.

Đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, sáng lên: "Cảm ơn Phương tiểu thư quan tâm, cô không nói tôi cũng đã quên, thực sự đau ah! Quản gia, đi gọi bác sĩ đến."

Thật hào phú, trong nhà cũng có bác sỹ tư nhân.

Rất nhanh, một người đàn ông mang theo hòm thuốc bước nhanh tới.

Hoa Chiêu bình yên mà ngồi ở trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại liếc Diệp Thâm cùng Suzanna.

Bọn hắn nói tới chuyện đó rồi hả?

Không nghĩ tới có thể nghe ở hiện trường, coi như không tệ.

Cô nhìn thoáng qua áo cưới trong tay Suzanna, mặc dù không thấy rõ toàn bộ, nhìn chất liệu cũng có thể phát hiện, thật sự rất đẹp.

Cô lập tức ghen tỵ rồi, lúc cô kết hôn, đến quần áo mới cũng không mặc! Chú rể cũng không đến dự!

"Suzanna tiểu thư thật sự muốn kết hôn?" Hoa Chiêu ngạc nhiên mà hỏi thăm: "Chú rể ở đâu?"

Suzanna rất muốn liếc trắng cô, đến cùng có phải fans hâm mộ của cô ta không vậy? Không đọc tin tức sao? Mặc dù Diệp Thâm chỉ bị chụp ảnh bên sườn mặt nhưng hiện tại cũng có thể nhận ra a?

Nhưng vì cô cứu được em trai, Suzanna vẫn cười với cô và trả lời: "Chú rể chẳng phải…"

"Tôi không phải." Diệp Thâm cắt đứt lời cô ta, mặt không biểu tình nói: "Ta đã từ chối Địch Luân tiểu thư rất nhiều lần rồi, không muốn nói nhiều nữa. . ."

"Không muốn tiếp tục từ chối nữa vậy thì đồng ý là tốt rồi!" Suzanna không nghĩ tới hắn đang ở trước mặt người ngoài lại không cho cô ta mặt mũi như vậy, lập tức đứng lên quát: "Đồng ý đi, anh sẽ không cần phải từ chối nữa! "

Hoa Chiêu. . . . Cái này Logic này đúng là không chê vào đâu được.

Hơn nữa, tính tình cô ta thật lớn.

"Tôi mặc kệ! Anh phải lấy tôi! Cho dù là giả!"

Đã để cho Hoa Chiêu nhìn thấy, hơn nữa cô ta lại sắp trở thành một người bạn gái mới của em trai, Suzanna cũng không sợ lại để cho cô ta biết nhiều hơn....

"Chúng ta có thể chỉ tổ chức hôn lễ, không đăng ký, chỉ giả vờ trước mặt người ngoài! Trở về nhà, anh thích như thế nào thì tuỳ anh! Như vậy cũng không được sao?" Suzanna nói.

Hoa Chiêu trừng lớn mắt, còn có thể như vậy?

Xem ra chuyện của cô ta và Diệp Thâm không phải như cô đã nghĩ ah.

Cô còn tưởng rằng Suzanna yêu Diệp Thâm đến c.h.ế.t đi sống lại, dù sao trên tấm ảnh đã cười đến hạnh phúc như vậy. . .

Được rồi, đã quên cô ta là một diễn viên!

Nhưng ngày hôm qua sao Diệp Thâm không nói với cô!

Hoa Chiêu làm như ngạc nhiên mà nhìn Diệp Thâm.

Diệp Thâm cũng liếc nhìn cô một cái.

Ngày hôm qua đâu kịp giải thích?

Hơn nữa ngày hôm qua Hoa Chiêu đang nổi nóng, anh cảm thấy nếu mình dám nhắc tới một chữ "Suzanna", Hoa Chiêu sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Anh cảm giác phía sau lưng bây giờ còn có chút nóng rát, lát nữa về nhà phải xem một chút, đêm qua bị vợ anh cào thành bộ dáng gì rồi.

Diệp Thâm không tự giác mà nhún vai.

Hoa Chiêu tâm linh tương thông mà nghĩ đến những vết cào phía sau lưng anh, buổi sáng hôm nay cô đã nhìn thấy, lúc ấy mặt liền đỏ lên.

Cô cào người không phải vì tức giận, không có cảm giác phải dùng sức ah. . . .

Ánh mắt của hai người chỉ giao nhau trong nháy mắt.

Diệp Thâm đã đứng người lên, nhìn Suzanna: "Thật có lỗi, Địch Luân tiểu thư, tôi không thể làm gì hơn."

Nói xong liền xoay người rời đi.

"Quản gia, đóng cửa!" Suzanna hét.

Cửa đã đóng, nhưng vì lời nói của cô ta, mấy tên vệ sĩ đang tản ra trong phòng đột nhiên đứng ở cửa.

Diệp Thâm chằm chằm vào mấy người này, thu thập bọn hắn đương nhiên không phải là vấn đề, nhưng như vậy sau này khả năng anh sẽ không thể đến nhà rồi.

Không khi ở trong phòng giương cung bạt kiếm.

Suzanna chịu thua trước: "Hoặc là, chúng ta nói với bên ngoài là không cử hành hôn lễ, chúng ta chỉ chụp mấy ảnh cô dâu, và gửi đến báo chí cũng được."

Thật sự là yêu đến hèn mọn, lại không hiểu thấu.

Diệp Thâm nhìn Suzanna, lần đầu tiên hỏi một vấn đề mà anh vẫn luôn rất tò mò: "Đã không phải thực sự kết hôn, tại sao cô phải chọn tôi?"

Ngay từ đầu, anh cũng cho rằng Suzanna đối với anh vừa thấy đã yêu, khả năng của một diễn viên không phải dùng để trưng cho đẹp.

Nhưng từ lúc anh lần lượt cự tuyệt, Suzanna liền bại lộ.

Cô ta chỉ muốn tìm người kết hôn, giống như là làm cho ai đó xem.

Đã như vầy, vì sao lại cứ nhìn chằm chằm vào anh?

Bất quá trước kia anh cũng muốn lợi dụng cô ta để tiếp cận cha cô ta, nên thấy không có vấn đề.

Suzanna nhìn Diệp Thâm, cô ta cũng không biết tại sao là anh ta, chẳng qua là cô ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Nhiệm vụ của cô ta, chính là gả cho người đàn ông trước mắt này, mặc kệ thật hay giả. Ngăn chặn hắn, đem hắn giữ lại chỗ này.

Ngay từ đầu, cô ta còn có chút cự tuyệt đấy.

Nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần, cô ta phát hiện người đàn ông này thật sự không giống người thường, hoàn toàn khác với những người đàn ông mà cô ta đã tiếp xúc qua…

"Tôi thấy anh thuận mắt, tôi cảm thấy anh phù hợp, tôi thích anh." Suzanna nói.

Cô ta nói rất thản nhiên lại trực tiếp, biểu lộ cũng không thể bắt bẻ.

Hoa Chiêu cũng không rõ đây là lời nói thật hay lời nói dối.

Diễn viên quả nhiên lợi hại, cô lại thêm một sư phụ!

"Tôi thấy cô không vừa mắt, tôi cảm thấy cô không thích hợp, tôi không thích cô, được chứ?" Diệp Thâm nói ra.

Hoa Chiêu. . . . .

Suzanna. . . . .

O'neill. . .

Quản gia. . . . .

Vệ sỹ. . . . .

Lời này cũng quá độc ác!

Hắn sao có thể nói với tiểu thư Suzanna xinh đẹp loại lời này! Hắn có phải là bị mù rồi không!

Ngực Suzanna lên xuống kịch liệt, cô ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy!

Cô ta nhất định phải có được hắn! Để cho hắn chịu trách nhiệm vì những lời đã nói hôm nay!

Cô ta muốn hắn quỳ gối trước mặt cô ta mà sám hối!

"Tô, anh sẽ phải hối hận." Suzanna nói ra.

"Quản gia, mở cửa." Cô ta lại nói.

Quản gia nhìn tiểu thư, lại nhìn Tô Hằng, phất phất tay với vệ sỹ.

Mấy người vệ sỹ hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm, xoa ngón tay, chờ tiểu thư thay đổi chủ ý, chỉ cần tiểu thư ra lệnh một tiếng, bọn hắn có thể đem người đàn ông này đánh một trận, đập dẹp!

Nhưng đợi vài giây cũng không thấy mệnh lệnh mới, mấy người vệ sỹ đành phải không tình nguyện mà mở cửa.

Diệp Thâm cũng không nghĩ sẽ khinh địch như vậy mà rời đi, anh kỳ thật không muốn đi. . . . Anh vẫn chờ chọc giận Suzanna, để cho tình cảnh trở nên xấu hổ, làm cho Hoa Chiêu không thể ở lại được nữa, cùng anh rời đi.

Tình cảnh này đã rất xấu hổ rồi.

Hoa Chiêu đứng lên: "Tôi đi trước, chuyện chiếc xe hôm nào lại nói sau."

"Không cần!" O'neill lập tức đẩy bác sỹ gia đình ra vad đứng lên: "Xe ở ngay trong bãi đỗ xe, cô đi theo tôi là được, chọn rất nhanh!"

Diệp Thâm đã đứng lên, không thể không đi.

Bằng không thì chẳng phải là trở thành đã nghiện còn ngại?

Hoa Chiêu nghe thấy ba chữ bãi đỗ xe, cũng gật đầu: "Được rồi."

O'neill lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn lại sửa miệng: "Xe rất nhiều, đoán chừng cô sẽ phải chọn lựa cả buổi, thậm chí vài ngày.

"Cô có tìm hiểu về ô tô không? Khẳng định cô cũng không hiểu rõ, tôi đặc biệt thích ô tô, rất vinh hạnh có thể vì cô mà giảng giải chút."

Cả ba người lần lượt bước ra khỏi biệt thự và đi về phía một tòa nhà riêng bên cạnh.

Đó là một bãi đậu xe trong nhà khổng lồ, chỉ liếc nhìn đã thấy có hơn chục chiếc ô tô đang đậu.

"Xem, xe của tôi ở bên kia." O'neill chỉ tay.

Hoa Chiêu nhìn sang, ở bên trong cùng có hơn mười chiếc xe thể thao đủ mọi màu sắc.

Đỏ, vàng, xanh, và thậm chí cả hồng.

Bất quá không thể không nói, mỗi chiếc đều rất đẹp.

Thẩm mỹ của cậu nhóc này thực sự tốt, còn khá rộng rãi.

Diệp Thâm đứng ở cửa ra vào, vị trí này có hơn chục chỗ đậu xe miễn phí, xe của khách thường đậu ở đây.

"Tạm biệt." Diệp Thâm quay đầu lại, nói với O'neill, như thể duy trì phép xã giao cuối cùng.

"Ah, tạm biệt."

Thái độ của O'neill rất bình thường, căn bản không coi anh như một người anh rể tương lai chút nào.

Thậm chí vừa rồi anh "Xỉ nhục" Suzanna, hắn cũng không để ý.

Căn bản không thèm để anh vào mắt.

Ánh mắt Hoa Chiêu trầm xuống, đây cũng không phải là thái độ của một thân sĩ nên có.

Quả nhiên, em trai của diễn viên, cũng không phải là tân binh.

"Đi thôi, chúng ta đi chọn xe!" O'neill vui sướng mà thúc giục nói.

Lần này hắn đã có kinh nghiệm, không động chân động tay nữa.

Diệp Thâm nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt đảo qua Hoa Chiêu, lúc này, không đi không được rồi.

Nhưng để một mình vợ ở chỗ này, anh lo lắng.

Tên nhóc này tâm tư không đứng đắn.

Mà Địch Luân gia, cũng không phải vùng đất hiền lành.

Đột nhiên, lỗ tai anh khẽ động, đứng yên vài giây, trong lòng lại thở phào.

"Đã làm tổn thương chị gái cậu thật xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể cùng cô ấy làm bạn bè." Diệp Thâm tìm lời nói.

"Tốt tôi đã biết." O'neill vẫn nhìn Hoa Chiêu, chờ cô đi cùng hắn đây này.

Hoa Chiêu cũng nghe thấy âm thanh của ô tô từ xa đang đến gần, nhìn ra Diệp Thâm đang chờ cái gì.

Cô đương nhiên sẽ phối hợp.

"Tôi thấy hay là thôi đi, những chiếc xe này của anh đều rất đắt." Hoa Chiêu nói ra: "Anh hãy đưa tiền cho tôi ah, mượn chị gái anh một chút, cô ta có vẻ rất thương anh đấy? Chắc chắn sẽ cho anh mượn."

"Không không không, chị ấy không thương tôi!" O'neill đến chị gái cũng không cần rồi.

"Chị ấy chỉ thích người đàn ông trước mắt này, trong mắt căn bản không có tôi." O'neill giống như vui đùa nói.

Những lời này rất tốt, có thể trò chuyện cả buổi. . . Hoa Chiêu vui vẻ mà hỏi thăm: "Cô ta yêu người đàn ông trước mắt này? Chắc không phải đâu, cô ta chỉ muốn cùng hắn giả kết hôn, sau khi kết hôn còn mặc kệ hắn, nên sao có thể. . ."

Thấy cô có hứng thú, ánh sáng trong mắt tỏa sáng như một vì sao, sáng chói mê người.

O'neill cũng không nóng nảy đi nhìn xe rồi.

Diệp Thâm cũng làm như rất tò mò mà chờ đáp án của hắn.

O'neill nhìn anh một cái, a, người đàn ông này đã hối hận sao?

"Chị gái của tôi ah, vô cùng khẩu thị tâm phi, rất biết che dấu mục đích thật sự của bản thân, chị ấy nói muốn, chắc chắn là không cần, chị ấy nói không cần, tuyệt đối là muốn."

O'neill nói: "Chị ấy quả thực yêu c.h.ế.t vị Tô tiên sinh này, trong phòng đều là hình của hắn, mỗi lần nhắc tới hắn, đều cười đến đặc biệt hạnh phúc, đến tên của con cũng đã nghĩ kỹ."

Hoa Chiêu. . . . Cô lại tức giận làm sao bây giờ?

"Thật sự? Còn có thể như vậy?" Hoa Chiêu vẻ mặt không tin.

"Thật sự!" O'neill gật đầu thật mạnh: "Cô đừng nghe chị ấy nói giả kết hôn, sau khi giả kết hôn cũng là ở cùng một chỗ, ở một thời gian chẳng phải sẽ có cảm tình rồi hả? Ai có thể ngăn cản mị lực của chị ấy đây này! Chị ấy chắc chắn đang nghĩ đến chủ ý này!"

Lời giải thích này ngược lại phi thường có đạo lý.

Diệp Thâm kiên trì cự tuyệt kết hôn, vậy trước tiên cứ kết hôn giả đã, thái độ của hắn sẽ mềm hơn một chút, không chừng sẽ đáp ứng, sau đó liền xong rồi.

Hoa Chiêu gật gật đầu, nếu như là cô. . . . Cũng không làm như vậy đấy.

Hoàn cảnh lúc trước của cô và Suzanna kỳ thật là giống nhau, đều nghĩ đến người đàn ông trước mắt này.

Nhưng cô không quang co vòng vèo, cô trực tiếp dùng thủ đoạn bạo lực giải quyết vấn đề!

"Được rồi, tôi đã biết." Hoa Chiêu gật đầu.

Ô tô đã gần ngay trước mắt, không còn vấn đề gì nữa rồi.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen đứng ở cửa ra vào, lái xe xuống xe, mở cửa xe.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi xuống.

Người đàn ông này cũng có một đầu tóc vàng, bất quá có thể là do tuổi tác, tóc vàng của ông ta có thêm chút ngả màu trắng.

Khuôn mặt rất giống O'neill phi, vừa nhìn đã biết là cha con, chú cháu các loại.

Phi thường anh tuấn.

Mặc dù đã hơn 50 tuổi rồi, cũng có mị lực khác, là một ông chú đẹp trai.

Bất quá biểu lộ của ông chú này rất cứng nhắc, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đồ vét trên người cũng không có một nếp nhăn.

Hoàn mỹ giống như một bức tượng điêu khắc.

Vừa nhìn cũng biết không phải là người dễ ở chung.

Tượng điêu khắc thấy Tô Hằng lập tức cười: "Đã định ra ngày kết hôn rồi sao?"

Loading...