Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:36:57
Lượt xem: 95
"Hứa Khiết có đối tượng chưa?" Hoa Chiêu hỏi.
Bà Hứa sững sờ, không phải đang nói chuyện của Trương Quế Lan cùng Hứa Tri Minh sao? Sao lại nhắc đến Hứa Khiết?
Bất quá bà ta vẫn nói: "Còn chưa có."
"Hứa Khiết cũng đã trưởng thành nha? Sao còn chưa có đối tượng?" Hoa Chiêu hỏi.
Bà Hứa lập tức có chút ấp úng.
Hứa Khiết đây không phải là chọn trúng Diệp Danh, được cả nhà bọn hắn ủng hộ nha.
Mặc dù Hứa Khiết bị Diệp Danh giáng cấp công tác, bọn hắn cũng không từ bỏ ý định này.
Đợi Hứa Tri Minh cùng mẹ Hoa Chiêu kết hôn, Hứa Khiết sẽ là gần vua được ban lộc rồi, đến lúc đó cố gắng thêm chút nữa là được!
Không được lại nói sai.
"Thu Tú Vân vốn cho rằng chú Hứa đã chết, tại sao phải đột nhiên đến đây? Còn nói có người nói cho bà ta biết chú Hứa kỳ thật không chết? Bà đoán xem là ai làm?" Hoa Chiêu hỏi.
Bà Hứa không ngốc, lập tức trừng to mắt, không thể tin nói: "Là tiểu Khiết?"
"Xác thực như thế." Hoa Chiêu gật đầu.
Bà Hứa lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy.
Việc này nếu như là người ngoài làm, bà ta cũng sẽ không tức giận như vậy.
Hai nhà có cừu oán, đánh nhau đến c.h.ế.t cũng bình thường, nhưng là người một nhà làm ra, vậy thì quá tức giận, thật mất thể diện!
Bà ta đã thấy rõ trong mắt Hoa Chiêu có chút hả hê.
Nếu không phải vì cố gắng chống đỡ mặt mũi, hiện tại bà Hứa đã muốn xông về nhà thu thập Hứa Khiết một chầu.
Không, một trận khẳng định chưa đủ!
"Cho nên nói, chuyện náo cho tới một bước ngày hôm nay, nhà chúng tôi cũng mất mặt, đều là Hứa Khiết sai, cô ta phải bị trừng phạt." Hoa Chiêu nói ra.
Bà Hứa hỏi: "Trừng phạt thế nào?"
Bà ta cũng chỉ muốn đánh Hứa Khiết một trận.
Nhưng nếu để cho Diệp gia phạt..., bà ta sợ quá ác.
Rốt cuộc cũng là cháu gái ruột, không nỡ.
"Tìm đối tượng cho cô ta a, trong 3 tháng phải kết hôn, chúng tôi sẽ tha thứ cho cô ta." Hoa Chiêu nói ra.
Bà Hứa sững lại, trừng phạt như vậy ah. . . .
Hoa Chiêu không cười nữa, trở nên lạnh lùng: "Đừng nghĩ là chúng tôi không biết các người đang đánh chủ ý gì, đừng nói anh cả tôi trước kia chướng mắt Hứa Khiết, chỉ với việc cô ta làm, truyền đi, có mấy người còn có thể để ý cô ta?"
"Đừng đừng đừng!" Bà Hứa lập tức sợ.
Hứa Khiết làm việc này, truyền đi tuyệt đối sẽ lưu lại danh tiếng ác độc, thiếu tâm nhãn, lại truy cứu nguyên nhân, là vì theo đuổi đàn ông không được. . . .
Vậy sao có thể lập gia đình? Gả người nào được?
"Được được được, 3 tháng, 3 tháng sau tôi khẳng định sẽ đem con bé gả ra ngoài! Việc này, còn xin các người giữ bí mật!" Bà Hứa cầu xin.
Hoa Chiêu nói chuyện này là do Hứa Khiết làm, bà ta tin.
Hiểu cháu gái không ai bằng bà nội, Hứa Khiết là do một tay bà ta nuôi lớn, so với Tôn Hiểu Quyên bà ta còn hiểu rõ Hứa Khiết hơn, cô ta cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài.
"Bà có thể làm được, tôi sẽ giữ bí mật." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng sau 3 tháng, nếu như bà không làm được, vậy thì đừng trách tôi không khách khí."
"Tốt tốt." Bà Hứa đứng dậy muốn đi, đột nhiên nhớ tới hôm nay bà ta đến là để giải quyết chuyện của Trương Quế Lan đấy.
"Vậy chỗ mẹ cô. . . ."
"Đợi Hứa Khiết gả ra ngoài rồi nói sau, bằng không thì mẹ tôi nhìn thấy cô ta cũng khó chịu." Hoa Chiêu nói ra.
Ám chỉ Trương Quế Lan còn có thể cùng Hứa Tri Minh hòa hảo trở lại.
Có củ cải trắng treo ở trước mặt, bà ta mới bằng lòng ra sức.
Quả nhiên, bà Hứa nghe thấy cô nói như vậy, trên mặt rốt cuộc đã tươi cười, lảo đảo mà thẳng bước đi.
Trở lại nhà Hứa Tri Đức, bà ta lập tức hô: "Hứa Khiết đâu rồi?"
Hứa Tri Đức không đi làm, đang ở nhà đánh vợ chơi, trông thấy mẹ trở về mới dừng tay.
"Tiểu Khiết? Xảy ra chuyện, nó sợ mất mặt, hôm qua đã trở về đơn vị đi làm." Hứa Tri Đức nói.
Cũng may hiện tại cô ta đi làm ở vùng ngoại thành, đồng nghiệp chỗ đó đều không hiểu rõ tình huống nhà cô ta.
Mà hắn thì không được, mất mặt đến nỗi không dám lên văn phòng.
"Phi!" Hứa lão thái thái mắng: "Nó sợ mất mặt? Cái mặt này chính nó cố ý ném đấy! Nó là sợ anh đánh nó!"
"Có ý gì?" Hứa Tri Đức lập tức hỏi.
"Thu Tú Vân vì sao biết rõ Tri Minh không chết? Ai nói cho cô ta biết sao? Là con gái tốt của anh đấy!" Bà Hứa hô.
Hứa Tri Đức lập tức quay người, cho Tôn Hiểu Quyên một cái tát: "Đều là cô dạy dỗ con gái tốt!"
Tôn Hiểu Quyên ôm mặt không lên tiếng, ánh mắt u ám vô cùng rối rắm, cuộc sống sao lại trở nên như thế này? Bắt đầu từ lúc nào? Còn có thể quay trở lại quá khứ không?
"Mẹ, Hoa Chiêu có ý gì? Trương Quế Lan chịu tha thứ cho em trai sao?" Hứa Tri Đức lại hỏi.
Hiện tại quan trọng nhất chính là vấn đề này, Hứa Khiết, đợi nó về nhà ông ta lại thu thập!
"Người ta nói, muốn trong 3 tháng đem Hứa Khiết gả đi, Trương Quế Lan mới có thể trở về." Bà Hứa nói.
"Vậy Diệp Danh bên kia. . . ." Hứa Tri Đức do dự.
"Phi!" Bà Hứa lại phun: "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không muốn loại con dâu này, Miêu Lan Chi còn có thể muốn? Cũng đã bị người ta phát hiện chân tướng, cửa lớn của Diệp gia các người cũng đừng nghĩ tới nữa!"
Trước kia, bà ta còn nghĩ Hứa Khiết dựa vào khuôn mặt dựa vào miệng lưỡi có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, bây giờ là triệt để hết hi vọng rồi.
"Ai!" Hứa Tri Đức hoặc nhiều hoặc ít cũng biết tính tình con gái, lập tức cũng đã bỏ cuộc.
"Vậy thì lập gia đình a."
Ông ta xoay người lại cho Tôn Hiểu Quyên một cái tát: "Đều là do bà dạy dỗ con gái tốt! Nhanh chóng tìm đối tượng gả nó đi ra ngoài đi!"
Tôn Hiểu Quyên ôm mặt gật gật đầu.
Hứa Khiết trong ngày liền nhận được điện thoại người trong nhà muốn cô ta trở về.
Trong lòng cô ta lo sợ, sợ chuyện đã bại lộ, lại cảm thấy không có khả năng, cô ta qua tay nhiều người như vậy mới đem tin tức đưa cho Thu Tú Vân, chắc có lẽ không có người nào tra được.
Theo lý là như thế đấy, chỉ trách lúc ấy cô ta không khống chế tốt biểu cảm của mình, hơn nữa lại đứng quá gần phía trước.
Nếu như không phải là bị Diệp Thâm trông thấy, không chừng cô ta có thể giấu kỹ thật lâu.
Cô ta lấy cớ không trở về nhà.
Kết quả là bị Hứa Tri Đức tự mình bắt trở về.
Đối với đứa con gái duy nhất này, ông ta vừa yêu vừa hận.
Chỉ có một đứa con gái này, không thương nó thì thương ai?
Đáng hận chính là chỉ có một đứa con gái ah! Cũng không có con trai!
Trước kia ông ta luôn đem Hứa Khiết bồi dưỡng trở thành đương gia trụ cột, dưỡng ra dã tâm của nó, dưỡng ra thủ đoạn của nó.
Kết quả những thủ đoạn này đều dùng ở trên người nhà mình, làm cho ông ta mất mặt xấu hổ! Làm cho trong nhà mất đi lợi ích cực lớn!
Bị phế đi rồi, vô dụng rồi, vậy lập gia đình đi a!
Hứa Khiết về đến nhà nghe được quyết định, lập tức vừa sợ vừa tức.
Quay đầu liền đi tìm Hoa Chiêu.
Nhưng Hoa Chiêu đã dọn nhà, Hứa Khiết hiện tại đến khu dân cư kia cũng không vào được.
Náo? Là không dám náo đấy.
Một khi náo loạn..., không quan tâm là vì ai, đều sẽ bị bắt lại.
Hứa Khiết ở cửa ra vào ngây người cả buổi, rưng rưng đi ra.
Cô ta không lấy chồng! Chính là không đồng ý! Cô ta cũng không tin trong nhà còn có thể ép cô ta gả!
Đến lúc đó vừa không đạt được mục đích! Trương Quế Lan cũng đừng nghĩ sẽ gả cho chú hai cô ta!
Về phần tính toán của người trong nhà, cô ta hoàn toàn bỏ qua.
Nếu cô ta quan tâm, cũng sẽ không làm ra việc này.
Hứa Khiết hất mái tóc đi nha.
Nhưng mà bà Hứa cũng không dễ đuổi đi như vậy.
Bà ta cầm một xấp ảnh chụp đi ra: "Đây là mấy gia đình, các người nhìn xem ai phù hợp?"
Hứa Tri Đức loay hoay nhìn mấy ảnh chụp, cuối cùng không hài lòng nói: "Gia thế đều không được tốt lắm ah."
Đây đều là mấy nhà có gia thế thấp, không bằng nhà bọn họ.
Ngẩng đầu gả con gái cúi đầu lấy tức, con gái phải được gả vào nhà cao cửa rộng, trong nhà mới có thể có trợ lực.
Bằng không thì gả cho người sa cơ thất thế, còn phải lấy của nó, vậy đứa con gái này chẳng phải là nuôi không rồi hả?
"Nhà cao cửa rộng? Nhà cao cửa rộng trước kia có thể vừa ý nó, nó dùng chút tâm tư, cũng có thể lừa dối một người nhà cao cửa rộng.
"Nhưng anh nhìn xem nó hiện tại, cứng cổ không cúi đầu, nhà cao cửa rộng nào còn muốn?
"Chỉ có những gia đình này, có thể nhìn ảnh chụp của nó liền cưới." Bà Hứa nói.
Những nhà kia đều là thân phận thấp, vừa nghe nói là con gái Hứa gia, là sinh viên, có công tác, lớn lên xinh đẹp, quả thực cao hứng vô cùng, không cần gặp người, lại càng không cần làm quen một chút đã đồng ý.
"Đem ảnh chụp cho nó, để cho nó chọn một người, nói cho nó biết, nó không chọn, mẹ sẽ chọn cho nó!" Bà Hứa nói.
"Được rồi."
Hứa Tri Đức cầm ảnh chụp đi.
Hứa Khiết nghe xong cũng muốn khóc lên.
Rốt cuộc là con gái thương từ nhỏ đến lớn, đứa con duy nhất, đến một bước này, ông ta cũng có chút đau lòng.
"Bằng không thì, con nghĩ biện pháp đi? Đến chỗ Hoa Chiêu cúi đầu, nhận sai? Cầu xin cô ta tha cho con một mạng?" Hứa Tri Đức nói.
"Con cũng muốn như vậy, đáng tiếc người ta không cho vào cửa."
Hứa Khiết ngày đầu tiên xúc động về sau liền tỉnh táo lại, sau đó mỗi ngày đều đến cổng lớn khu nhà của Hoa Chiêu đợi.
Cũng không muốn chất vấn Hoa Chiêu nữa rồi, cô ta muốn cầu tình.
Nhưng không thấy ai ra vào để nhở chuyển lời…Bảo vệ cổng cũng không giúp đỡ.
Có xe của mấy lãnh đạo tiến vào, cô ta vừa mới ngăn cản một chiếc, thiếu chút nữa đã bị xem là kẻ địch bắt lại.
Bị doạ sợ, cô ta chỉ có thể đợi ở cửa ra vào.
Kết quả cái gì cũng không đợi được.
Kỳ thật Hoa Chiêu đã sớm thấy cô ta rồi, sau đó đã nói người nhà ra vào bằng cổng khác.
Đó là một cái cổng nhỏ trong công viên, không có người ngoài biết.
"Cha đây cũng không có biện pháp rồi." Hứa Tri Đức nhíu mày: "Chính con nghĩ biện pháp a, cha trở về khuyên nhủ bà nội con, cho con ba tháng thời gian. Đến lúc đó, nếu con vẫn không chọn, bà ấy thật sự sẽ thay con chọn."
"Cha! Chẳng lẽ con cũng không quan trọng bằng Trương Quế Lan sao?" Hứa Khiết khóc ròng nói.
Hứa Tri Đức nghĩ nghĩ, vậy mà lắc đầu: "Sau lưng Trương Quế Lan có Diệp gia."
"Bà ta chỉ có quan hệ thông gia với Diệp gia, thực sự có chuyện người ta chưa chắc sẽ giúp bà ta! Người Diệp gia xảy ra chuyện người ta còn mặc kệ đấy, đừng nói là bà ta!" Hứa Khiết hô.
"Cho dù không nhìn Diệp gia, phía sau bà ta còn có Hoa Chiêu, thực lực của Hoa Chiêu bây giờ đã không thể khinh thường, nhìn chút sản nghiệp phía sau cô ta, giá trị bao nhiêu tiền?
"Con khả năng không biết, hiện tại ở trong hội, cô ta đã một mình đảm đương một phía rồi, rất nhiều người coi trong cô ta, căn bản không phải vì nể mặt Diệp gia, mà là chính cô ta."
Ông ta lập tức thở dài, cùng là con gái, cùng hơn hai mươi tuổi, người ta sao có thể ưu tú như vậy chứ?
Mà đứa con gái trước kia ông ta luôn tự hào, vậy mà trở tay đ.â.m cho người nhà mình một đao!
"Cho dù không nhìn Hoa Chiêu, chỉ nhìn Trương Quế Lan, hiện tại bà ta cũng rất có tiền." Hứa Tri Đức nói: "Theo như chú hai con nói, hiện tại người ta đã có trăm vạn gởi ngân hàng."
Ánh mắt ông ta sợ hãi thán phục, khoa tay múa chân: "Trăm vạn, một đống lớn như vậy a? Con có giá trị trăm vạn sao?"
"Cha! . . ." Hứa Khiết biết cha mình cho tới bây giờ đều người bợ đ.í.t nịnh bợ, nhưng cô ta không nghĩ tới có một ngày ông ta lại dùng điệu bộ đó nhìn cô ta!
Trong lòng ông ta, chẳng lẽ cô ta không phải vô giá sao?
Hứa Tri Đức đã hết hứng thú, con gái so với trăm vạn, cái gì nhẹ cái gì nặng ông ta thật đúng là khó mà nói.
"Chính mình nghĩ biện pháp a." Nói xong câu này ông ta quay người đi nha.
Hứa Khiết oán hận nhìn khu dân cư, nghĩ nghĩ, dứt khoát xoay người, đi một nơi khác.
"Mẹ, nói tiếp ah." Thúy Vi đẩy đẩy cô.
"Ah nha." Hoa Chiêu thu hồi ánh mắt xem cuộc vui, cúi đầu tiếp tục kể chuyện Na Tra cùng Tiểu Bạch Long cho ba đứa bé.
Không trách ba đứa bé tư duy nhanh nhẹn, luôn ghép nhà cho nhân vật cổ tích, cô cũng thích thêu dệt vô cớ, tạo ra một câu chuyện mà cô cảm thấy thú vị để kể cho ba bảo bảo.
Na Tra cứu Tiểu Bạch Long một mạng, giúp hắn tránh thoát vận mệnh phải làm vật cưỡi cho Đường Tăng, hai người tay trong tay cùng nhau chơi đùa.
Hôm nay câu chuyện đến đây là kết thúc.
"Vậy Đường Tăng về sau cưỡi cái gì đi thỉnh kinh?" Thúy Vi hỏi.
Cái này, Hoa Chiêu còn chưa nghĩ ra.
"Ân, vấn đề này các con có thể đi hỏi ba ba, ba các con biết rõ!" Hoa Chiêu đem nồi quăng ra ngoài.
Kỳ nghỉ lần này của Diệp Thâm đặc biệt dài, anh ngồi bên cạnh Hoa Chiêu, cùng nghe chuyện, hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh lặng này.
Cứ như vậy lặng yên nhìn vợ con, cái gì cũng không làm, không phải đây là điều anh luôn muốn làm nhưng hiếm khi có cơ hội thực hiện sao?
Khóe miệng anh có chút giơ lên, ánh mắt anh nhẹ nhàng như cơn gió ấm.
Anh hi vọng về sau, loại này thời gian có thể thường xuyên xuất hiện.
"Vấn đề này ah, bác cả của các con biết rõ, chờ bác cả đến hãy hỏi." Diệp Thâm cũng đem nồi quăng ra ngoài.
"Dạ." Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp.
Kỳ thật bọn chúng biết cha mẹ không bịa nổi nữa rồi.
"Chúng ta ra đi chơi đi." Vân Phi nói ra.
Ba đứa nhỏ rất thông cảm cho cha mẹ, bởi vì bọn chúng cũng thường xuyên bịa không ra!
Quá tri kỷ ~
Hoa Chiêu nhìn bóng lưng của bọn nhỏ cười hì hì, tại sao có thể có những bảo bảo đáng yêu như thế! Thật sự là, con nhà mình, thấy thế nào cũng tốt ~
Lưu Minh từ bên ngoài tiến đến, đứng ở cửa ra vào nói: "Vừa rồi Hứa Tri Đức đến tìm Hứa Khiết, hiện tại hai người đều rời đi."
Diệp Thâm gật đầu.
Lưu Minh đi ra ngoài.
"Không biết bà Hứa có thể làm được hay không." Diệp Thâm nói ra.
Anh đã biết phương pháp Hoa Chiêu thu thập Hứa Khiết, nếu như bà Hứa có thể làm được, vậy coi như không tệ.
Vừa vặn cũng giúp anh cả giải quyết một phiền phức.
"Có lẽ được." Hoa Chiêu đối với quyết tâm trèo lên mẹ cô của bà Hứa phi thường có lòng tin.
"Bất quá Hứa Khiết xem ra không cam lòng." Cô nói ra.
"Phái người nhìn chằm chằm vào cô ta?" Diệp Thâm nói ra.
Anh có chút trông gà hoá cuốc rồi, sợ lại thêm một người biến thành Văn Tịnh. . . . Ra tay với vợ con anh.
"Không cần." Hoa Chiêu nói ra.
Cô không có phát hiện ra sát ý trong mắt Hứa Khiết, cho nên ngược lại không lo lắng cái này.
...
Không có sát ý, nhưng có thể bất chấp tất cả.
Hứa Khiết vòng vo mấy chuyến xe buýt, đến phía nam tam hoàn, đi vào vườn đào.
Chuyện Hạ Kiến Ninh cùng Diệp gia bất hòa trong hội ai cũng biết.
Dù sao lúc trước đào nền nhà lẫn nhau, huyên náo rất lớn.
Những năm này cũng không truyền ra tin tức hai nhà hòa hảo.
Mà những người khác cùng Diệp gia bất hòa, với thân phận Hứa Khiết, cũng không thể biết.
Cô ta chỉ có thể đến tìm Hạ Kiến Ninh, nghe nói đây là người quỷ kế đa đoan, có thể giải trừ khốn cảnh của cô ta.
"Hứa Khiết?" Hạ Kiến Ninh nghi hoặc mà hỏi trợ lý: “Tại sao luôn có kẻ ngốc tìm tôi?
Hứa Khiết trở tay hủy đi mặt mũi nhà mình, lại làm cho Hứa gia mất đi "Quý nhân", hắn cũng đã biết.
Người không chú ý tới Diệp gia khả năng nhìn không ra, nhưng phàm là có chú ý sẽ phát hiện thái độ của Hứa gia không đúng.
Đến gặp Trương Quế Lan nhận lỗi rất đúng, nhưng ra mặt ngăn Hứa Khiết ở cửa không gặp đã có chút không đúng.
Còn có vội vàng tìm đối tượng cho Hứa Khiết.
Người thông minh đều đoán được tám chín phần rồi.
Cũng chỉ có Hứa gia còn chưa kịp phản ứng, còn tưởng rằng chuyện của Hứa Khiết đã dấu diếm rất kỹ đấy.
Hạ Kiến Ninh liền buồn bực rồi, hắn rất hấp dẫn mấy kẻ ngu xuẩn sao?
"Không gặp." Hắn nói ra.
Trợ lý đi ra ngoài truyền lời, nhưng rất nhanh lại trở về.
"Hứa Khiết nói cô ta có thể trở thành đao cho ngài."
"A." Hạ Kiến Ninh cười lạnh: "Cô ta cũng xứng?"
Hắn đã từng ngu ngốc làm điều đó một lần rồi, quyết không thể lại làm lần thứ hai, bằng không thì hắn thực sự là một tên ngu xuẩn!
Hứa Khiết nghe trợ lý chuyển đạt ba chữ kia, xấu hổ đến nhỏ máu, xám xịt mà thẳng bước đi.
Cảm thấy lòng tự tôn bị dẫm nát trên mặt đất làm cho hận ý của cô ta bùng lên cực độ.
Dựa vào cái gì mà cô ta bị người xem thường?
Cô ta phải như thế nào làm mới có thể giải được mối hận trong lòng mình!
. . .
"Mẹ phải đi rồi." Trương Quế Lan tìm Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Chiêu sững sờ: "Đi lúc này? Nhanh như vậy? Lại ở nhà thêm vài ngày a."
"Không được, tiệm bên kia không có đầu bếp hỗ trợ, hơn nữa các em con còn phải học, sắp thi cuối kỳ rồi." Trương Quế Lan nói.
"Đừng lo lắng, mẹ không sao." Trương Quế Lan vò tóc, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Mẹ có cái gì mà chưa từng trải qua, chút chuyện này tính là gì."
Bà từng c.h.ế.t chồng, từng ly hôn, lần này kết hôn không thành, xem như từ hôn? Cùng hai lần trước so, thực không tính là gì.
Có một số vết thương cần tự mình xoa dịu.
Hoa Chiêu gật đầu: "Được rồi, vậy mẹ đi đường cẩn thận một chút.”
Lúc trước chín người đi theo Trương Quế Lan làm bắp rang, làm thịt kho bán cũng không đi theo Hoa Chiêu toàn bộ, có mấy người lưu lại luôn đi theo Trương Quế Lan làm việc.
Hiện tại có mấy người trở thành vệ sỹ cho Trương Quế Lan.
Đều là xuất thân quân ngũ, tuyệt đối đủ rồi.
Hoa Chiêu bây giờ cũng rất coi trọng sự an nguy của gia đình, vì sợ có người lại nhắm vào họ.
"Được, mẹ đã biết, buổi chiều mẹ đi xe lửa là được rồi." Trương Quế Lan nói ra.
Phiếu vé bà cũng đã mua xong rồi, hiện tại chỉ tới nói một tiếng.
Trương Quế Lan hiện tại xác thực có chủ kiến rồi. . . . Không còn là người phụ nữ nông thôn mới lên thủ đô như trước kia, ngồi xe buýt cũng nơm nớp lo sợ.
"Được rồi, con tiễn mẹ."
Hoa Chiêu đứng dậy, bị Trương Quế Lan ấn trở về: "Con nhanh nghỉ ngơi đi! Trời nóng như vậy, đừng nâng cái bụng này đi lung tung."
"Đi bộ một chút không sao, có Diệp Thâm ở đây!" Hoa Chiêu nói.
Đã như vậy, Trương Quế Lan cũng không cự tuyệt nữa.
Kết quả Trương Quế Lan lại gặp Hứa Tri Minh cùng Thu Tú Vân, còn có Hứa Minh Châu ở nhà ga.
Quần áo trên người Thu Tú Vân cùng Hứa Minh Châu đã thay đổi.
Không phải chiếc áo khoác dày cộp, chắp vá ngày ấy nữa, mà là một thân quần áo mới và hợp mốt.
"Anh mau trở về đi thôi, mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, vành mắt đã đen lại." Thu Tú Vân ôn nhu mà ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Minh, đột nhiên thò tay muốn giúp ông sửa sang lại cổ áo.
Hứa Tri Minh vô thức mà tránh né.
"Hừ!" Hứa Minh Châu lập tức hừ lạnh một tiếng.
"Minh Châu." Thu Tú Vân lập tức giáo huấn: "Không được đối với ba ba không có lễ phép."
"Hừ." Hứa Minh Châu lại hừ một tiếng, bất quá lần này thanh âm nhỏ hơn một chút.
"Anh nhớ gọi điện thoại cho bên kia chào hỏi, bằng không thì họ của Minh Châu sẽ không dễ sửa, hộ khẩu cũng không thể dời đến." Thu Tú Vân không để ý tới cô ta, nói với Hứa Tri Minh.
Hứa Minh Châu trước kia đương nhiên không phải họ Hứa.
Thu Tú Vân lập gia đình, chính là vì tìm cha cho đứa nhỏ, đứa nhỏ đương nhiên theo họ cha, họ Phạm.
Bất quá trong lòng Phạm gia đều biết rõ đứa nhỏ này là của ai đấy, người đàn ông Thu Tú Vân tìm được là Phạm Quảng này cũng biết Hứa Tri Minh.
Lúc trước ông ta luôn thích Thu Tú Vân, Hứa Tri Minh "Chết rồi", ông ta cho rằng cơ hội tới rồi, Thu Tú Vân muốn tìm cha cho con, ông ta liền tự đề cử mình.
Nhưng sau khi kết hôn bởi vì bà Phạm nhúng tay, cuộc sống của hai người trở nên rối ren.
Cuối cùng bởi vì Thu Tú Vân chưa sinh cho Phạm Quảng một đứa con trai, cuộc sống trở nên rất khó khăn.
Thu Tú Vân bị đuổi ra khỏi cửa, ly hôn rồi.
Bà ta cười cười, vài chục năm nay, lần thứ hai cảm tạ Phạm Quảng.
Lần đầu tiên là cám ơn ông ta lấy bà ta, lần thứ hai là cám ơn ông ta ly hôn, bằng không thì hiện tại bà ta đứng trước mặt Hứa Tri Minh sẽ càng xấu hổ.
Càng không có cơ hội.
Hứa Tri Minh gật gật đầu nói: "Đi thôi, xe lửa sắp tới rồi."
"Ân, chúng tôi qua 3 ngày sẽ trở lại, nếu như không trở lại, ông nhất định phải sai người đi xem một cái, nhất định là người Phạm gia làm ra khó chúng tôi, không để cho chúng tôi đi nha." Thu Tú Vân nói.
Tuy bà ta đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi, nhưng cũng bị Phạm gia khi dễ đã quen, không có việc gì cũng phải đi kiếm chuyện với bà ta, có việc rồi, nhất định sẽ đi ra ngăn cản.
Đặc biệt là biết bà ta cùng Minh Châu muốn xoay người làm người trong thành rồi, người Phạm gia sẽ liều mạng ngăn cản đấy.
Trong mắt Hứa Tri Minh hiện lên vẻ thương hại.
Không nghĩ tới những năm này cuộc sống của hai người họ lại khổ như vậy.
Thu Tú Vân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Trương Quế Lan.
"Em gái, em cũng tới ngồi xe lửa?" Bà ta cười chào hỏi.
Bà ta đứng ở bên cạnh Hứa Tri Minh, hơi mỉm cười nhìn Trương Quế Lan, giống như giữa Trương Quế Lan cùng Hứa Tri Minh không có chuyện gì, mà bà ta là vợ Hứa Tri Minh.
Trương Quế Lan lập tức bực bội, vị trí kia vốn nên của bà.
Hoa Chiêu cũng cười cười.
"Chú Hứa, chú muốn cùng bà ta kết hôn sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Làm sao có thể! Vĩnh viễn không thể." Hứa Tri Minh nói.
Một câu làm cho Thu Tú Vân cười không nổi rồi.
"Bọn họ chưa quen cuộc sống nơi đây, nên anh đến tiễn. . ." Hứa Tri Minh nhìn Trương Quế Lan, xấu hổ mà giải thích.
Trương Quế Lan không muốn nhìn thấy ông
Những ngày này, ông cũng không có tới cùng bà giải thích.
Tuy đến rồi khẳng định bà ấy cũng sẽ không cho ông vào cửa, nhưng ông ấy căn bản cũng không đến!
"Anh biết em còn chưa nguôi giận, anh đến cũng không có tác dụng gì. . ." Hứa Tri Minh lo lắng mà giải thích.
Hoa Chiêu thở dài, đây khả năng chính là tư duy của đàn ông, biết rõ vào không được, liền dứt khoát không đến,. . . . Cái quỷ ah!
Cũng không biết phụ nữ là phải dỗ dành đấy sao?
Được rồi, hiện tại cô cũng không muốn ông ấy đem người dỗ tốt.
Mẹ con Thu Tú Vân này, xem ra thực sự là một vấn đề lớn, không triệt để đem vấn đề này giải quyết, ông ấy và Trương Quế Lan thật sự không thể yên ổn nổi.
Nhưng là, cái này không có nghĩa là Thu Tú Vân liền có hi vọng rồi.
Hoa Chiêu vốn vẫn còn có chút đồng cảm với bà ta đấy.
Nói về việc này, đứng ở lập trường của Thu Tú Vân, bà ta đi ra gây rối cũng không sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-245.html.]
Nếu như là cô, vì con, cô cũng tới đấy!
Cho nên trước đó cô cũng không phản cảm Thu Tú Vân, chỉ cảm thán vận mệnh trêu người.
Nhưng Thu Tú Vân vừa mới khiêu khích chọc giận cô.
Thu Tú Vân đúng vậy, Trương Quế Lan liền sai rồi sao?
Bà ta lại bày làm ra bộ dạng người chiến thắng, dẫm đạp lên vết thương của người khác!
Vậy thì xin lỗi rồi.
"Chú Hứa, chừng nào thì chú trở về công tác?" Hoa Chiêu hỏi.
Hứa Tri Minh công tác ở Bằng Thành, bây giờ là xin phép nghỉ trở về kết hôn đấy.
Hứa Tri Minh nhìn hành lý và bốn đứa con sau lưng Trương Quế Lan mắt sáng rực lên.
"Lúc này đi."
Trên thực tế, ông dự định sẽ dùng hết số ngày nghỉ phép mà mình đã xin, ở nhà chăm sóc mẹ một chút, sau đó lại cùng Trương Quế Lan nói chuyện rồi mới đi đấy.
Nhưng Trương Quế Lan hiện tại đã muốn đi, ông tốt nhất nên đuổi kịp, tuy hiện tại đến hành lý cũng chưa thu thập.
Đó là một cơ hội khó được, trên xe lửa cô ấy không có chỗ nào tránh được, có thể cùng ông nói chuyện rõ ràng.
Trương Quế Lan lườm ông một cái, nói với Hoa Chiêu: "Đưa đến đây là được rồi, mẹ đi nha."
Đây là trạm xuất phát, bà thấy bên kia đã bắt đầu kiểm vé rồi.
"Mẹ tạm biệt, Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần, tạm biệt." Hoa Chiêu thống khoái mà thả người.
Hứa Tri Minh lập tức đuổi kịp.
Thu Tú Vân một phát bắt được tay áo của ông.
"Tri Minh, anh đi Bằng Thành mất hai ba ngày, khi đó bọn tôi khả năng đang bị Phạm gia bắt lấy gây chuyện, bọn hắn đánh tôi coi như xong, bọn hắn đem Minh Châu bắt lại bán đi làm sao bây giờ?”
"Anh là người làm cha liền mặc kệ sao?”
"Nếu như không phải bọn hắn đánh chủ ý lên Minh Châu, tôi dù biết rõ anh còn sống, tôi cũng không có mặt mũi đến thủ đô gặp anh!"
Thu Tú Vân than thở khóc lóc nói.
Vài lời đã nói lên tất cả khổ sở cùng kiên cường.
Hứa Tri Minh lập tức d.a.o động.
Minh Châu dù sao cũng là con gái của ông, ông phải quan tâm.
Thời gian xuất phát còn sớm, Hoa Chiêu giữ chặt Trương Quế Lan cùng cô nghe bát quái.
"Người Phạm gia muốn đem con gái của bà bán đi?" Hoa Chiêu hỏi.
Thu Tú Vân một chút cũng không hiếu kỳ làm sao cô lại biết chồng trước của bà ta họ Phạm đấy.
Bà ta khóc ròng với mọi người: "Minh Châu ở Phạm gia từ nhỏ đã bị đánh, một ngày ba trận mà đánh, về sau lúc 15~16 tuổi, bọn hắn liền có chủ ý đem con bé bán đi, ai ra tiền cao sẽ đem con bé gả cho người đó, căn bản mặc kệ đối phương người nào.”
"Kết quả không phải người ngu, thì là người thọt, hoặc là bốn mươi năm mươi tuổi!”
"Tôi liều c.h.ế.t che chở, không để cho bọn hắn đem Minh Châu bán đi, nhưng Minh Châu ở chỗ đó thực sự gả không được rồi, Phạm gia lên tiếng, nếu ai dám lấy Minh Châu, bọn hắn sẽ đem nhà người đó đào lên.”
"Mà Phạm Quảng có cha là đại đội trưởng, không ai dám không nghe hắn đấy, Minh Châu đã bị kéo dài tới tuổi này, không thể kéo dài được nữa ah!"
Thu Tú Vân nắm lấy tay áo Hứa Tri Minh khóc ròng nói.
Vành mắt Hứa Minh Châu rưng rưng, lại quật cường mà đứng ở nơi đó không cho nước mắt rơi xuống.
Hứa Tri Minh động lòng rồi.
Hoa Chiêu liếc mắt.
Đúng là đụng phải cọng rơm hơi cứng, lời này đều nói lên những điểm quan trọng, làm cho người ta vừa đồng tình vừa đáng thương.
Rốt cuộc cũng đụng phải cọng rơm hơi cứng rồi!
"Các người đây là trở về chuyển hộ khẩu, thuận tiện đổi họ?" Hoa Chiêu hỏi.
Tiếng khóc của Thu Tú Vân dừng lại, gật gật đầu.
"Xử lý, tôi cho người đi giúp các người xử lý là được, các người không cần trở về, không cần lo lắng bị đánh bị bán đi." Hoa Chiêu nói ra.
Hứa Tri Minh sững sờ, lập tức cảm kích.
"Cảm ơn cám ơn!" Việc này thân phận của ông còn chưa làm được, nhưng Hoa Chiêu khẳng định có thể.
Thu Tú Vân cùng Hứa Minh Châu cũng ngẩn người, nhìn Hoa Chiêu, cô ta sẽ có lòng tốt giúp bọn họ sao?
"Cho nên chú Hứa cứ yên tâm đi đi thôi." Hoa Chiêu nói.
Hứa Tri Minh mừng rỡ, Hoa Chiêu đây là ủng hộ ông cùng Trương Quế Lan hòa hảo? Thật tốt quá!
Ông cúi đầu nhìn Thu Tú Vân, chậm chạp kiên định mà đem cánh tay mình rút ra.
Nụ cười cùng nước mắt trên mặt Thu Tú Vân đều chậm rãi thu vào.
Hoá ra là vì cái này.
"Hừ! Cô có lòng tốt như vậy sao?" Hứa Minh Châu đột nhiên hướng Hoa Chiêu phun nước miếng rồi nói: "Nhất định là ba ba của tôi chân trước vừa đi, cô chân sau sẽ đem chuyện này quên! Cô chắc chắn sẽ không đi đấy! Cô còn có thể thấy chúng ta tốt?"
"Minh Châu! Câm miệng!" Hứa Tri Minh lạnh giọng giáo huấn.
"Hoa Chiêu tuyệt đối nói được thì làm được, cũng không gạt người! Nhanh xin lỗi con bé!"
Hứa Tri Minh tự nhận có chút hiểu rõ Hoa Chiêu.
Con bé hiện tại cũng không chút nào che dấu sự ghét bỏ đối với mẹ con Thu Tú Vân.
Nhưng Hoa Chiêu nói được thì làm được, con bé nói giúp bọn họ chuyển hộ khẩu, nhất định sẽ giúp họ dời.
Về phần nhìn không vừa mắt, khó xử bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện này…
"Ba ba! Con mới là con gái ruột của ba!" Hứa Minh Châu chờ Hứa Tri Đức, quật cường lại ủy khuất nói.
Cô ta ở chữ "con gái ruột" tăng thêm ngữ khí.
Hai chữ này tựa như ma chú, làm cho nửa đời trước của cô ta như sống trong địa ngục rất bi thảm.
Hứa Tri Minh nhìn ánh mắt của cô ta, lập tức nói không nên lời khó nghe rồi.
Hoa Chiêu. . . . . Già lợi hại, nhỏ cũng không thua kém bao nhiêu ah.
"Xin lỗi coi như xong." Hoa Chiêu nói ra: "Chú Hứa yên tâm, tôi nhất định nói được thì làm được, tuyệt đối đem hộ khẩu của họ dời đi ra, đem họ Hứa Minh Châu sửa lại."
Cô xác nhận lại một lần nữa, Hứa Tri Minh càng yên tâm.
Nhân viên kiểm phiếu vé lại một lần nữa hô, còn 5 phút nữa xe chuyển bánh rồi, cũng không có thời gian lại để cho ông giày vò khốn khổ rồi.
"Các người cứ an tâm ở lại đó a." Hứa Tri Minh nói xong, đột nhiên có chút xấu hổ mà nói với Hoa Chiêu nói: "Chú vốn là định mấy ngày nay giúp bọn họ tìm phòng ở đấy, nhưng bây giờ phải làm phiền cháu rồi. . ."
Hoa Chiêu cũng đã giúp bọn họ dời hộ khẩu rồi, chút việc nhỏ này, có lẽ thuận tay cũng có thể làm a?
"Có thể." Hoa Chiêu thống khoái đáp ứng.
Hứa Tri Minh lại không còn tâm sự gì, không để ý Thu Tú Vân cùng Hứa Minh Châu ngăn cản, quay người đuổi theo Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan hắn là đuổi không kịp đấy, đã sớm không thấy rồi.
Nhưng ông đuổi theo Đại Cần hình như đang cố ý chờ ông.
Đại Cần ngẩng đầu hướng Hứa Tri Minh ngọt ngào cười cười.
Cô bé rất thích chú Hứa này, cô bé không bao giờ muốn các bạn học hỏi tới: ba ba của cậu đang làm gì? Cô bé ấp úng mà trả lời: mình không có ba ba nữa.
Hoặc là ba mẹ mình ly hôn rồi.
Cô bé muốn lần sau các bạn học lại hỏi tới, cô bé có thể lớn tiếng mà nói cho bọn hắn biết, ba ba mình là lãnh đạo đấy!
... .
Mọi người đi rồi, Hoa Chiêu nhìn Thu Tú Vân cùng Hứa Minh Châu cười cười.
"Phi! Vừa nhìn đã biết cô không có lòng tốt!" Hứa Minh Châu nói ra.
"Cô nói đúng." Hoa Chiêu cười nói.
.
Không nghĩ tới cô dứt khoát mà thừa nhận.
Hứa Minh Châu cũng giận điên lên, cô ta cúi đầu, bả vai đè xuống, liền hướng Hoa Chiêu đánh tới.
Cô ta mới mặc kệ cô có phải là phụ nữ có thai hay không, dám bắt nạt cô ta, ông trời cô ta cũng dám đánh!
Động tác này đã chọc giận Diệp Thâm.
Anh lách mình ngăn ở trước mặt Hoa Chiêu, một tay chặn đầu Hứa Minh Châu, đẩy mạnh, Hứa Minh Châu "Đông" một tiếng mà đập đầu xuống đất.
Anh không phải là người không bao giờ đánh phụ nữ, phụ nữ c.h.ế.t trong tay anh cũng không ít.
Anh chỉ không bao giờ đánh người một nhà.
Hứa Minh Châu hiển nhiên không phải người nhà mình.
Nhà ga dù đơn sơ đến đâu mặt đất cũng là xi-măng đấy.
Huống chi đây là nhà ga ở thủ đô, dưới đất là gạch men sứ đấy, cứng hơn.
"Minh Châu!"
Vừa rồi động tác xảy ra trong nháy mắt, Thu Tú Vân lúc này mới kịp phản ứng, té trên đất hô to.
"Sao cô có thể đánh người! Người Diệp gia có thể vô duyên vô cớ đánh người sao? Tất cả mọi người đến xem. . ."
"Tất cả mọi người đến xem!" Hoa Chiêu cắt ngang lời bà ta: "Mới vừa rồi là cô ta đụng vào tôi trước đấy, cô ta định dùng bao nhiêu khí lực, tất cả mọi người đều thấy được, hiện tại cô ta bị chồng tôi đẩy ra, không có vấn đề gì đúng không?"
"Không có vấn đề gì!" Xung quanh lập tức vang lên nhiều giọng nói.
Từ lúc Hoa Chiêu tiến đến, hoặc là nói từ lúc Thu Tú Vân than khóc, xung quanh đã có nhiều người xem náo nhiệt.
Mà nhà ga không thiếu nhất là người.
Rất nhiều người từ lúc hai phe bắt đầu nói chuyện đã luôn nhìn cho tới bây giờ, đều thấy rõ ràng minh bạch.
Cú va chạm vừa rồi của Hứa Minh Châu thực sự không giống như sẽ cho người phụ nữ đang mang thai này một con đường sống sót.
Hiện tại bị đánh, thực đáng đời!
Thu Tú Vân không lên tiếng nữa rồi.
Nhất thời kích động, đã quên đây không phải là thôn Phạm gia, không phải những người hàng xóm có thói quen đồng tình với bọn họ.
Mà Minh Châu cũng xúc động rồi, Hoa Chiêu cũng không phải là người Phạm gia, con bé đánh như thế nào đều có lý, cũng là bị ép buộc đến bộc phát.
"Cô vừa rồi thừa nhận cô không có lòng tốt!" Thu Tú Vân sửa lại trọng điểm, hô.
"Tôi chính là tùy tiện nói nhảm, cũng không giống như các người, đi lên liền muốn g.i.ế.c tôi." Hoa Chiêu ôm bụng nói.
"Được rồi, sợ các người rồi, không nói giỡn với các người nữa, tôi đi dời hộ khẩu, đổi họ, thuê phòng cho hai người! Thật sự là thiếu nợ chú Hứa đấy."
Nói xong cô kéo Diệp Thâm đi nha.
Thu Tú Vân không gọi bọn họ lại tiếp tục lý luận.
"Diệp gia", tuy bà ta chỉ nghe qua một lần, không phải quá hiểu rõ, nhưng cũng biết chính mình không thể trêu vào.
Bà ta một nghèo hai trắng đấy, có thể khiêu khích ai?
Nghĩ đến cái này, bà ta sờ sờ túi ẩn trong quần áo, Hứa Tri Minh vẫn giống như quá khứ ôn nhu lại thiện lương.
Ông ấy cho bà ta 500 đồng, để cho bà ta an cư.
Bất quá có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.
Tiền thuê phòng, tốt nhất là để cho Hoa Chiêu ra!
Thu Tú Vân đem con gái từ trên mặt đất kéo lên, cùng cô ta thì thầm vài câu.
Hứa Minh Châu liền tạm thời nhấn xuống oán hận, lảo đảo cùng mẹ đuổi theo Hoa Chiêu.
"Hai người muốn ở đâu? Là nhà cấp bốn ở bên trong đại tạp viện, hay là nhà lầu?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đương nhiên là ở nhà lầu." Hứa Minh Châu bất chấp đau mà đoạt lời đáp.
Cô ta đã lớn như vậy còn chưa ở qua nhà lâu đâu, nhà lầu cao cỡ nào?
Về phần đại tạp viện, cô ta cũng chưa từng thấy qua, bất quá nghe đã thấy không tốt.
"Tốt, vậy thì tìm nhà lầu." Hoa Chiêu không sao cả nói.
Hiện tại còn chưa có công ty môi giới, muốn thuê phòng hoặc là lên ủy ban khu phố.
Bọn hắn cũng kiêm chức công tý môi giới.
Hoa Chiêu đi ra ngoài gọi xe, cho bọn họ ngồi, mang bọn họ đến khu dân cư chỗ bà Hứa.
Thuê một căn nhà cùng khu tập thể của Hứa Tri Đức ~~
Thậm chí ngay cùng một tòa nhà!
Mà nơi này không phải là chỗ ở của Hứa gia mà Thu Tú Vân đến 20 năm trước, bà ta không nhận ra.
Hoa Chiêu đang chờ hai nhà sẽ phát hiện ra điều bất ngờ này.
"Chúng tôi không có tiền. . . Sợ là chưa đóng nổi tiền thuê nhà." Thu Tú Vân có chút xấu hổ nói.
Tuy bà ta rất muốn nói cho Hoa Chiêu, Hứa Tri Minh đã cho bà ta rất nhiều tiền trước rồi, nhưng Hoa Chiêu không phải Trương Quế Lan, chút này cũng không làm cô ta tức giận được. Hơn nữa hiện tại nghĩ đến Hoa Chiêu xuất tiền, cũng không thể làm cho cô ta tức giận.
Hứa Minh Châu cũng nhịn xuống xúc động muốn nói cho Hoa Chiêu.
"Không có tiền ah, tôi đây giúp hai người trả trước một tháng." Hoa Chiêu sợ bọn họ không thuê phòng ở này, hảo tâm đưa một tháng tiền thuê nhà.
Dù sao cũng không nhiều tiền, mới 5 đồng.
5 đồng xem bao nhiêu ngày náo nhiệt, giá trị cỡ nào ah!
Mặc dù mới chỉ trả một tháng, nhưng Thu Tú Vân cũng không nhụt chí, Hoa Chiêu có vẻ rất dễ nói chuyện? Hơn nữa lại hào phóng.
Có thể ra một tháng đấy, sau này bà ta có biện pháp để cô tiếp tục ra.
"Vậy chuyện hộ khẩu. . . ."
"Cái này tôi làm, các người yên tâm đi." Hoa Chiêu nói xong liền đi.
Vội vàng làm chính sự.
"Đem hộ khẩu của họ dời đến tỉnh Hà Bắc sát với thủ đô." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm sững sờ, rốt cuộc cũng hiểu rồi, đã nói vợ anh sao có thể hảo tâm như vậy, hoá ra vũng hố ở chỗ này.
Hoa Chiêu hì hì cười: "Em cũng không nói đem hộ khẩu bọn họ dời vào thủ đô."
Đến thủ đô rồi, để cho bọn họ hưởng thụ sự tiện lợi của thủ đô?
Nằm mơ!
Dưới sự trợ giúp của Hứa Tri Minh, hoặc là hai mẹ con tự mình cố gắng, không chừng mười năm hai mươi năm sau có thể mua một căn phòng nhỏ.
Sau đó ngồi đợi 20 năm sau giá trị đã lên tới hơn một ngàn vạn, đến mấy triệu?
Cô điên rồi mới đem hộ khẩu của bọn họ dời vào thủ đô.
"Sắp xếp cho họ định cư ở một thị trấn không xa thủ đô." Hoa Chiêu nói: "Chọn ở đâu nói trước với tôi một tiếng."
Hiện tại, bọn họ biết được hộ khẩu được dời đến tỉnh Hà Bắc có lẽ sẽ không quá mất hứng, nhưng vài thập niên về sau, nếu như Thu Tú Vân không chết, đoán chừng cũng bị tức chết.
"Về phần đổi họ, nên họ Hứa thì họ Hứa." Hoa Chiêu nói.
Dù sao họ gì cũng không liên quan đến cô.
Lưu Minh lập tức đi làm.
"Về sau không có anh đi theo, không cho phép đi ra ngoài." Diệp Thâm nói ra.
Chỉ đơn giản đi nhà ga tiễn người, cũng thiếu chút nữa gặp chuyện không may! Thể chất hút tai hoạ của vợ anh cũng làm anh thật sợ hãi.
"Có thể xảy ra việc gì chứ?" Hoa Chiêu cười nói: "Đây là cô ta đã bị anh chặn, bằng không thì khẳng định bị em một cước đạp gãy xương."
Diệp Thâm trừng cô: "Trọng tâm của em không ổn định, động chân cái gì? Về sau không cần động thủ động cước!"
Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì, lập tức cười to, bổ nhào vào trong n.g.ự.c anh cào cào.
"Như vậy cũng không được sao? Như vậy cũng không được sao?"
Diệp Thâm lập tức không còn tức giận nổi nữa.
"Đừng lộn xộn." Anh khàn giọng nói.
Dự đoán của Hoa Chiêu vẫn có chút sai lầm đấy.
Khi cô cử người đến đưa hộ khẩu đã làm xong cho mẹ con Thu Tú Vân, nghe nói bọn họ bùng nổ ngay tại chỗ, muốn cùng Lưu Minh dốc sức liều mạng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm đó Thu Tú Vân có khả năng ôn nhu như nước, nhưng sau khi gả vào hang sói, có thể bảo vệ con gái 25 còn chưa lấy chồng, có thể nuôi ra đứa con gái hung ác, sự dịu dàng của bà ta chỉ đến vào những thời điểm quan trọng.
Lúc khác, hung ác như Sói.
Tuy nhiên, hai người họ cộng lại cũng không thể đánh bại Lưu Minh.
"Tôi sẽ nói cho Hứa Tri Minh! Hoa Chiêu này gạt người!" Bà ta hô.
“Cứ thoải mái, nếu bà cảm thấy ông ta có thể giúp được bà thì cứ nói.” Lưu Minh nói ra: "Chỉ cần bà chủ chúng tôi muốn, đời này bà sẽ không bao giờ trở thành người trong thành phố được."
Hoa Chiêu chẳng những không đem hộ khẩu của bọn họ dời vào thành phố, cô còn không thay đổi bản chất của hộ khẩu, bọn họ vẫn là hộ khẩu nông thôn, không thể làm người trong thành phố, không được ăn lương thực cung ứng.
Đương nhiên, cũng đã mở cửa rồi, khoảng cách giữa người trong thành cùng dân quê đã ngày càng giảm, khái niệm này cũng chậm rãi biến mất.
Người nông thôn muốn ăn lương thực hàng hoá, có tiền có thể mua, muốn vào thành phố ở lại, cũng không phải là không thể được, có chỗ đặt chân là được.
Không như quá khứ, người nông thôn bước chân vào trong thành cũng không được.
Nhưng lúc này mới năm 81, sự biến mất giữa khoảng cách đó còn chưa quá rõ ràng, người nông thôn thực sự muốn trở thành người trong thành.
Một khi biến thành người trong thành, cảm giác giống như cá chép hóa rồng, tốt như chính mình đã thoát thai hoán cốt rồi vậy.
Loại vui sướng này Hoa Chiêu cũng không cho bọn họ.
Ngày hôm qua Hứa Minh Châu muốn va chạm cô, làm chút đồng cảm cuối cùng của cô đối với cô ta đụng rớt.
"Ah! !" Thu Tú Vân bực bội mà cào tóc của mình, vài cái đã bới ra thành một cái ổ gà, một bộ dạng người đàn bà điên cuồng chanh chua.
Hứa Tri Minh không ở đây, bà ta căn bản không quan tâm đến hình tượng của mình.
Ở thôn Phạm gia, bà ta chính là dựa vào bộ dạng này mới có thể sống đến bây giờ.
"Hộ khẩu không ở chỗ này, chúng tôi làm sao tìm được công tác? Làm sao mà sống? Anh trở về nói với cô ta, không đem hộ khẩu chúng tôi dời vào thành phố, tôi sẽ đi dây dưa với Hứa Tri Minh! Để cho ông ta nuôi chúng tôi cả đời!" Thu Tú Vân nói.
Hiện tại hộ khẩu thành phố còn phi thường hữu dụng đấy, nhà xưởng tuyển công nhân đều ưu tiên người có hộ khẩu bản địa.
Bởi vì tất cả thanh niên trí thức đều trở về thành phố rồi, vị trí công tác rất thiếu thốn, ở đâu đến lượt dân quê.
"Tôi sẽ chuyển lời." Lưu Minh mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, đã tụ tập vài ánh mắt.
Hàng xóm mới tới này có bệnh sao? Kêu gào giống như dã thú! Tình huống gì vậy?
Bên cạnh không xa bà Hứa sững sờ: "Vừa rồi ai hét vậy? Sao nghe có chút quen tai?"
"Con đi ra ngoài hỏi thăm một chút." Tôn Hiểu Quyên lập tức nói.
Kỳ thật bà ta không hiếu kỳ, cuộc sống của mình đã thành như vậy, bà ta đâu còn sức mà hiếu kỳ cuộc sống người khác.
Bà ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí, căn nhà này làm cho bà ta hít thở không thông.
Bất quá bà ta thật đúng là đi nghe ngóng, bằng không thì lát nữa nói không ra, bà Hứa lại cáo trạng với con trai, bà ta sẽ lại bị đánh.
Ách, mặc dù có nói được thì đoán chừng cũng sẽ bị đánh.
Hứa Tri Đức đã hai ngày nay không đánh bà ta rồi, hôm nay chắc sẽ bị.
Kết quả vừa đi không lâu, bà ta vừa vặn trông thấy Thu Tú Vân mang theo Hứa Minh Châu từ trong nhà đi ra.
Bà ta biết hai người này, hai người lại không biết bà ta.
Năm đó lúc Thu Tú Vân đến, Hứa Tri Đức còn chưa kết hôn.
Mặc dù lòng như đã c.h.ế.t Tôn Hiểu Quyên cũng tò mò rồi, nhanh chóng nghe ngóng xem hai mẹ con này đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả nghe nói là hàng xóm mới tới.
Kẻ thù của bà Hứa đến ở bên cạnh rồi hả?
Ánh mắt Tôn Hiểu Quyên lập loè, đè nén sự hưng phấn về nhà nói cho bà Hứa "Tin tức tốt" này.
Đầu bà Hứa vừa mới tốt hơn một chút đã bắt đầu ông ông.
"Đi! Mang tôi đi tìm bọn họ!"
...
Hoa Chiêu nhận được lời Lưu Minh chuyền đạt, lập tức cười lạnh.
"Làm như tôi đem hộ khẩu của bọn họ dời vào thành phố, họ sẽ không đi tìm Hứa Tri Minh, không muốn để Hứa Tri Minh nuôi họ cả đời vậy."
Ngày đó ở nhà ga, tư thái của Thu Tú Vân đã nói lên dã tâm của bà ta.
Bà ta muốn một lần nữa đoạt lại người đàn ông này.
"Cứ để cho bà ta thoải mái." Hoa Chiêu nói ra: "Ngày nào đó nếu bà ta thực sự cùng Hứa Tri Minh kết hôn, tôi còn có thể đi uống rượu mừng."
Dù sao một người đàn ông có thể bị cướp đi, cũng không phải đàn ông tốt, cứ xem như bà ta làm đá thử vàng là tốt rồi.
Hứa Tri Minh nếu thật sự bị bà ta cướp đi, nói rõ ông ấy còn chưa đủ yêu mẹ, đến lúc đó bà ấy cũng không cần khổ sở nữa.
"Hai mẹ con này con phải cẩn thận, ánh mắt như sói vậy." Miêu Lan Chi nói ra.
Toàn bộ quá trình bà chưa từng cùng họ đối mặt nói chuyện, nhưng bà thấy rõ ràng.
Đặc biệt là Thu Tú Vân, ánh mắt bà ta nhìn Hứa Tri Minh, nóng bỏng như sói đói trông thấy thịt.
Ai dám ngấp nghé khối thịt này, bà ta liền cùng người đó dốc sức liều mạng!
"Dạ, con biết rõ." Hoa Chiêu nói ra.
"Vậy không nói về bọn họ nữa, lát nữa kiểm tra, nói cô cô con xem xem là nam hay nữ." Miêu Lan Chi nói.
Đã đến ngày khám thai, bà rất muốn biết lần này là cháu trai hay cháu gái.
Lúc này bà hy vọng là cháu trai, bằng không thì trong nhà chỉ có Vân Phi là nam, vậy tất cả trọng trách đều đè nặng lên vai thằng bé, cũng không có anh em giúp đỡ, về sau sẽ rất khó khăn.
"Đứa nhỏ này nếu không phải là bé trai, con mau mau sinh thêm một đứa đi! Nếu không sinh, sau này sẽ không được phép sinh thêm nữa." Miêu Lan Chi lại nói.
"Mẹ, cách nghĩ này của mẹ là không đúng, bé gái sau này cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, anh em bọn chúng cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, mẹ xem cô cả của chúng ta, còn lợi hại hơn rất nhiều người."
Hoa Chiêu vuốt bụng nói ra: "Nam hay nữ đều là bảo bối của con, lát nữa con phải nói cho cô cô, dù cô cô có nhìn ra, cũng không cho nói."
Cô không hi vọng người trong nhà đối với giới tính của đứa bé có chờ mong, bằng không thì đến lúc sinh nếu như không phải, bọn họ sẽ thất vọng, loại cảm xúc này khó tránh khỏi rơi xuống trên người bảo bảo.
Vậy thì không công bằng rồi.
"Được được được, con nói cái gì thì là cái đó." Miêu Lan Chi nói.
Kỳ thật bà cũng chỉ tùy tiện nói, dù sao là nam hay nữ bà cũng không quyết định được, đều là trời cho đấy, cho cái gì liền nhận cái đó ah.
“Nhưng con phải bỏ đi ý niệm đem mấy bé gái dạy dỗ thành cô cả của con! Mẹ không đồng ý!” Miêu Lan Chi nhỏ giọng lại nghiêm túc nói.
Như Diệp Mai có cái gì tốt? Công huân chương có nhiều hơn nữa, địa vị có cao hơn nữa, cũng không có gia đình, không có đứa bé, cả đời cả đời ở ký túc xá, vắng vẻ, hiu quạnh, không tốt, không tốt.
"Người có chí riêng, thạch tín của người này lại là mật ngọt của người khác." Hoa Chiêu nói ra: "Độc thân cả đời cũng bớt đi rất nhiều phiền não, chưa hẳn đã không tốt."
"Tốt rồi, đi nhanh đi, xem hai người, không hết lo lắng! Còn lo lắng đến trên người cô cả, nếu không lát nữa con gọi điện thoại cho cô cả chuyền đạt lại một chút?" Diệp Thư ở bên cạnh thúc giục nói.
Hôm nay cô ấy cũng muốn cùng đi khám thai, Hoa Chiêu không muốn biết là nam hay nữ, cô ấy lại rất muốn biết.
Cô ấy không muốn chờ đợi sự kinh ngạc cùng vui vẻ này, cô ấy muốn hiện tại có thể kinh ngạc cùng vui vẻ rồi.
Hơn nữa nếu như là bé gái..., hiện tại có thể sớm chuẩn bị những chiếc váy thật xinh đẹp!
"Nhanh chớ cùng cô cả của con nói! Chúng ta chỉ tùy tiện nói một chút!" Miêu Lan Chi vỗ Diệp Thư.
Diệp Mai rất phiền nếu bị thúc giục kết hôn, không biết từ năm nào bắt đầu, phàm là có người giục kết hôn, bà ấy khẳng định sẽ tìm cách "Trả thù" trở về.
Để cho người nọ bận rộn lên.
Miêu Lan Chi nếm qua rất nhiều thiệt thòi rồi, bây giờ nghe vậy liền sợ hãi.
"Đi nhanh đi, đi bệnh viện." Bà nói.
Lái xe vẫn là Diệp Thâm, kỳ nghỉ dài này của Diệp Thâm làm Hoa Chiêu rất vui vẻ.
Trên đường, đi ngang qua cửa ra vào trường trung học số sáu, thấy thiết quân luật trước cổng trường, rất nhiều phụ huynh đã đứng đợi sẵn ngoài cổng.
"Hôm nay là ngày mấy?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
Không đi làm không đến trường, cô thường xuyên không nhớ rõ ngày.
"Ngày 8 tháng 7." Diệp Thâm nói ra.
“Ồ, là ngày thi tuyển sinh đại học năm nay.” Hoa Chiêu cảm thán.
Đảo mắt, cô đã tốt nghiệp một năm rồi, nhưng cứ như ngày hôm qua, cô vừa mới tham gia kỳ thi đại học vậy.
Đột nhiên, cô thấy trong đám người có một thân ảnh quen thuộc.
"Đúng rồi, Diệp Giai Diệp Lị hôm nay cũng tham gia kỳ thi đại học, không biết năm nay bọn họ có thể thi đậu hay không." Hoa Chiêu nói ra.