Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:44:06
Lượt xem: 89
Hứa Tri Minh nhìn Hoa Chiêu chằm chằm, Diêu Tam đứng ở trước mặt trong lòng lập tức bĩu môi, không nghĩ tới thấy phụ nữ xinh đẹp cũng không rời mắt được đấy.
Bất quá nói như vậy, ông ta cùng bà chủ có một chân hắn càng tin thêm vài phần.
Hắn điều tra qua, Hứa Tri Minh chưa lập gia đình.
Kim Viên Viên cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Hứa Tri Minh là người như vậy, chuyện này cô ta quay đầu lại sẽ nới với Trương Quế Lan. . . . .
"Chính là cô ta, ăn cơm không trả tiền! Muốn ăn cơm chùa, còn muốn đập phá cửa hàng!" Kim Viên Viên hùng hồn nói.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, cô còn chưa đưa tiền.
"Làm sao tôi có thể giải thích với bà chủ khi bà ấy trở lại ~" Kim Viên Viên gấp đến độ muốn khóc.
Hứa Tri Minh nháy mắt mấy cái, biểu lộ khôi phục bình thường, hỏi Hoa Chiêu: "Làm sao bây giờ?"
Cơn giận của ông đã không thấy rồi, ôn tồn thương lượng với Hoa Chiêu.
Nếu là Hoa Chiêu để cho đập phá đấy, vậy thì chậc chậc.
"Đương nhiên là thu thập cục diện rối rắm." Hoa Chiêu nói: "Đem nhà hàng này thu thập sạch sẽ, đóng cửa tiệm."
"Được." Hứa Tri Minh quay đầu nói với Kim Viên Viên: "Thu thập một chút, đóng cửa tiệm."
Kim Viên Viên ngây người.
Những người khác cũng ngây người.
Cái này gọi là gì? Gặp sắc bội nghĩa? Cũng không thể quên nhanh như vậy ah!
"Chú Hứa, như vậy không tốt lắm đâu, bà chủ của chúng cháu đang đi nhà ga đón con gái, lập tức trở về rồi, đến lúc đó, chú giải thích với bà ấy thế nào?" Kim Viên Viên nói.
Lúc này lại thành Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan khai báo.
Hứa Tri Minh nhìn cô ta đột nhiên bật cười: "Không cần tôi giải thích với bà chủ cô, chính cô giải thích là tốt rồi."
Kim Viên Viên nhíu mày, cảm thấy ánh mắt Hứa Tri Minh nhìn mình không đúng, lời này cũng âm dương quái khí đấy.
Hứa Tri Minh luôn đối với cô ta ôn hoà đấy, cô ta biết rõ, đây là muốn mượn cơ hội để chửi bới cô ta trước mặt bà chủ sao?
"Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh chóng thu dọn!" Hứa Tri Minh nói với Diêu Tam.
Nhân viên phục vụ trong tiệm, vậy mà đều đi theo mấy người đầu bếp đi bệnh viện rồi, chỉ lưu lại hai người Kim Viên Viên cùng Kim Đào Đào.
"Tốt tốt tốt, tôi dọn dẹp một chút." Diêu Tam nói xong mang theo một đám người hắn mang đến bắt đầu bận việc.
Đám người này tay chân lanh lẹ, mỗi người đều mặc quần áo vải thô, còn mang theo mũ bảo hiểm, xem ra đều là khuân vác đấy, biết làm việc.
Trương Quế Lan ôm Cẩm Văn, mang theo Vân Phi cùng Thúy Vi đi đến, vừa vào cửa bà liền sửng sốt, trong nháy mắt bà cho là mình đi nhầm cửa tiệm rồi, đây là cửa tiệm đang lắp đặt thiết bị.
Kim Viên Viên liếc thấy bà liền lao đến, ôm bà khóc lóc kể lể nói: "Dì Trương, cửa hàng của chúng ta bị người ta đập phá!"
Cô ta ôm Trương Quế Lan, khóc đến ủy khuất, thái độ như vậy có thể thấy được hai người bình thường quan hệ rất tốt, đã vượt qua quan hệ bà chủ cùng cấp dưới.
"À? Bị ai?" Trương Quế Lan kinh ngạc mà hỏi.
Bị nhón người đang thu dọn trước mắt sao? Có người lại đi đập phá cửa hàng nhà người khác rồi lại hỗ trợ sửa sang sao?
"Bị cô ta!" Kim Viên Viên chỉ Hoa Chiêu.
"Cô ta ăn cơm chùa! Còn sai sử những người này đập phá cửa tiệm của chúng ta! Chú Hứa còn giúp cô ta nói chuyện! Cô ta nói cái gì chú Hứa liền nghe cái đó, cũng không mắng cô ta!" Kim Viên Viên lên án nói.
Nói xong, đã nhìn thấy Trương Quế Lan lập tức vọt tới chỗ Hoa Chiêu.
Khoé miệng Kim Viên Viên vừa mới nhếch lên, đã nghe thấy Trương Quế Lan nói: "Ai nha cháu ngoan của bà! Có bị doạ sợ không?"
Trương Quế Lan nhìn tiểu Thận trong n.g.ự.c Hoa Chiêu.
"Con cũng thật là! Không biết nó nhát gan sao? Con đập phá làm gì? Đinh đinh đang đang hù đến đứa nhỏ không vậy? Có người làm mẹ như vậy sao?" Trương Quế Lan giáo huấn.
Hoa Chiêu vỗ tiểu Thận cười nói: "Nó là bị giọng mẹ hù, vừa rồi nó một chút cũng không sợ hãi."
Lúc bắt đầu đập phá, đã đổi thành cô ôm tiểu Thận, ở trong n.g.ự.c cô, tiểu Thận còn sợ cái gì.
"Ah, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trương Quế Lan lập tức hạ thấp giọng.
Kim Viên Viên ngây người, những người khác cũng ngây người.
Diêu Tam đang cầm một cái ghế vỡ, nghĩ đến cái gì, lập tức "Bịch" một tiếng, ghế rơi xuống đất, hắn nhếch môi cười.
"Cười cái gì mà cười? Anh đang đập phá cửa hàng phải không?? Tiếp tục thu thập." Hứa Tri Minh nói.
"Ah nha." Diêu Tam kịp phản ứng, tiếp tục làm việc, vừa thu thập vừa nói: "Tôi bồi thường tiền tôi bồi thường tiền."
Kim Viên Viên còn chưa rõ lắm, nhưng cô ta đoán được quan hệ của hai người không tầm thường, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
"Dì Trương, các ngươi biết nhau. . ." Kim Viên Viên hỏi.
"Đây chính là con gái lớn của dì, Hoa Chiêu, không nghĩ tới con bé đến sớm hơn." Trương Quế Lan nói xong mới nhớ tới hỏi Hoa Chiêu: "Con đến sớm là để đập phá cửa hàng hay sao?"
Biểu cảm của Kim Viên Viên đã nứt ra.
Xa xa Kim Đào Đào càng không thể tin mà nhìn Hoa Chiêu.
Thấy Hoa Chiêu nhìn qua, mặt cô ta lập tức trắng bệch, nước mắt đùng đùng rớt xuống, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
Giống như Hoa Chiêu bắt nạt cô ta vậy.Hoa Chiêu dời ánh mắt, nhìn Kim Viên Viên cười: "Chào cô, quản lý Kim."
Kim Viên Viên chỉ nặn ra một nụ cười xấu hổ.
"Đây là làm sao vậy?" Trương Quế Lan lại hỏi, hiện tại bà mới nhớ tới đau lòng.
Tiệm này từng chút từng chút đều là tâm huyết của bà, mỗi bàn lớn mỗi băng ghế, đều là bà tự mình chọn đấy, lắp đặt thiết bị cũng là bà từng chút từng chút mà thiết kế đấy, chén đĩa cũng là bà chọn đấy, hiện tại, toàn bộ nát.
"Đứa nhỏ phá sản!" Bà hiếm khi giáo huấn Hoa Chiêu.
Bất quá ngữ khí không nghiêm khắc, bà biết Hoa Chiêu chưa bao giờ là người cố tình gây sự, làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, đập phá đồ đạc làm gì?
"Việc này chúng ta đi vào trò chuyện." Hoa Chiêu nói xong, lại nói với mấy người xem náo nhiệt: "Thật có lỗi, lại để cho mấy vị dùng cơm không thoải mái rồi, hôm nay miễn phí."
Mọi người ngẩn người sau đó lập tức cười.
Xem tràng náo nhiệt không tính, còn có thể miễn phí, không tệ không tệ.
Cửa tiệm này hương vị tốt, tiền cũng đắt, không phải sĩ diện mời khách ăn cơm, người bình thường sẽ không tới, đến rồi tiêu phí không ít.
"Thu thập xong, các người cũng đi thôi, trước khi đi giúp tôi đem rác rưởi ném đi, cám ơn." Hoa Chiêu nói với Diêu Tam.
Diêu Tam. . . . ."Tốt tốt!"
"Anh mang bọn nhỏ đi chỗ khác ăn cơm trước." Hoa Chiêu lại nói với Lưu Minh đang đứng ở cửa lớn.
Kỳ thật có mấy đứa nhỏ đã sớm đến, nhưng đều bị mấy người vệ sỹ giữ lại đứng ở ngoài cửa xem cuộc vui, không cho đi vào chậm trễ Hoa Chiêu đập phá cửa tiệm nhà mình.
Những người khác an bài tốt, Hoa Chiêu mới nói với Trương Quế Lan: "Có văn phòng không? Chúng ta đến văn phòng nói chuyện."
Nét mặt của cô rất bình thường đấy, nhưng Trương Quế Lan không hiểu sao cũng có chút sợ hãi, giống như mình làm sai vậy.
"Có có, ở phía sau, đi theo mẹ." Trương Quế Lan ôm thật chặt Cẩm Văn ở phía trước dẫn đường, tránh khỏi lát nữa con gái mắng bà quá dọa người.
Cửa tiệm đang tốt, tại sao phải đập phá? Nhất định là bà làm sai chỗ nào!
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, hiện tại lại để cho bà mắng Hoa Chiêu, bà cũng không dám rồi.
Hoa Chiêu đem đứa nhỏ nhét vào trong tay Diệp Thâm, để anh ở bên ngoài ôm đứa nhỏ chơi, không cần cùng vào.
Cô xác thực muốn giáo huấn Trương Quế Lan, con rể không thích hợp ở đây.
Diệp Thâm cười cười ôm tiểu Thận bước ra ngoài cửa xem hoa.
Đi vài bước, Hoa Chiêu quay đầu lại, gọi Kim Đào Đào đang muốn chạy ra bên ngoài: "Cô muốn đi đâu?"
"Ah, các người họp, tôi chỉ là một người phục vụ, sẽ không tham gia rồi, không thích hợp." Kim Đào Đào nhỏ giọng nói.
"Không thích hợp? Tôi thấy cô tùy thời có thể triệu hoán tất cả đầu bếp ở tiệm cơm, cô tham gia rất phù hợp. Vào đi." Hoa Chiêu nói.
"Không cần!" Kim Đào Đào nếu là người nghe lời, cũng không phải là Kim Đào Đào rồi.
Cô ta quay người bỏ chạy.
Kết quả chưa được hai bước đã bị Diêu Tam túm cổ áo đưa đến trước mặt Hoa Chiêu rồi.
"Cho cô đi thì cô mới được đi! Chạy cái gì." Diêu Tam giáo huấn, nịnh nọt Hoa Chiêu.
Hắn không biết con gái của chủ cửa hàng này có được gả cho một quan chức cấp cao hay không, nhưng người này rất rộng rãi! Nói đập phá cửa tiệm nhà mình liền đập….Tuy để cho hắn đập đấy, nhưng sau đó người ta không lôi chuyện cũ ra, còn có ý tứ thả cho hắn đi.
Cửa hàng này cũng phải vài vạn, người ta cũng không tìm hắn đòi bồi thường, hắn thích người sảng khoái như vậy!
"Anh thả tôi ra! Đồ khốn nạn! Đồ chó! Mắc mớ gì tới anh!" Kim Đào Đào vừa giãy dụa vừa hét.
Trương Quế Lan lập tức nhíu mày, bà không nghĩ tới Kim Đào Đào bình thường nhu thuận đáng yêu, thông minh lanh lợi lại có thể nói ra loại lời này.
Hoa Chiêu bật cười, thấy Diêu Tam có tác dụng, có nghĩ đến lát nữa khả năng còn muốn dùng đến hắn, liền nói với hắn: "Mang cô ta vào."
"Ai! Được rồi!" Diêu Tam tiếp nhận thiện ý của cô, cao hứng c.h.ế.t mất.
"Chị cứu em." Kim Đào Đào bị bắt, hướng Kim Viên Viên khóc ròng nói.
"Câm miệng!" Kim Viên Viên nhỏ giọng giáo huấn: "Lát nữa đừng nói chuyện!"
Kim Đào Đào câm miệng rồi.
Tiệm cơm này là một căn nhà trệt, hoặc là nói là một căn hợp viện.
Phía trước mặt tiền là tiệm cơm, chính giữa có một cái sân dài, mặt phía bắc cũng là một loạt phòng ở, là ký túc xá công nhân.
Văn phòng của Trương Quế Lan là một gian trong ký túc xá, ở giữa, lớn nhất.
Bà bình thường ở nơi này, đang ở phía nam, chưa quen cuộc sống nơi đây, ở chỗ của chính mình lại nhiều người bà cảm thấy an toàn hơn.
Hoa Chiêu lại đột nhiên nhìn thấy một cái giếng trong sân cảm thấy thật đáng sợ.
Trương Quế Lan bị người ta bao vây cũng không biết. . . . . Ngày nào đó bà bị người ta xô vào trong miệng giếng, tất cả mọi người trăm miệng một lời nói là chuyện ngoài ý muốn, vậy chính là ngoài ý muốn rồi.
Mà lúc bà đến, Hoa Chiêu còn đưa 2 vệ sĩ đi theo.
Nhưng lúc nãy đến giờ, Hoa Chiêu cũng chưa từng thấy qua hai người.
Cô lập tức hỏi: "Tôn Lực cùng Chu Tường đâu?"
"Ah, hai người bọn họ xuống nông thôn nhập hàng." Trương Quế Lan nói.
Hoa Chiêu nhíu mày: "Không phải con cho bọn hắn luôn ở bên cạnh mẹ sao?"
"Thế nhưng mà mẹ cũng không có việc gì, thấy bọn hắn mỗi ngày cũng rảnh rỗi đến khó chịu, liền để cho bọn hắn tìm một chút việc mà làm."
Hoa Chiêu không nói, chờ lát nữa hai người trở về, lại giáo huấn bọn hắn!
Hiện tại trước tiên là nói về chuyện trước mắt.
"Mẹ, tất cả nhân viên trong tiệm cơm đều là tự mình mẹ tuyển sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan nghĩ nghĩ, cũng nhíu mày: "Ngay từ đầu tất cả đều là mẹ tuyển đấy, nhưng có một số người về sau xảy ra mâu thuẫn, liền thay đổi, đổi người, mẹ cũng phỏng vấn, coi như là mẹ tuyển a, làm sao vậy?"
Hoa Chiêu cười nói: "Bọn hắn đều họ Kim sao?"
Trương Quế Lan không rõ ràng cho lắm mà lắc đầu: "Cũng không phải, bất quá con nói chuyện này mẹ mới để ý, họ Kim quả thật là quá nhiều, cũng đều là đồng hương của Kim Viên Viên."
Trên mặt bà cũng không có ý trách cứ gì, đồng hương giới thiệu đồng hương đến công tác là chuyện rất bình thường.
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của bà, bà hình như cái gì cũng không biết.
"Mẹ, mỗi ngày mẹ đang bận cái gì? Thời gian làm việc thường sẽ làm gì? Mẹi nói cho con một chút."
"Mẹ buổi sáng xem xét chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhìn công nhân sơ chế đồ ăn, sau đó có đôi khi đi ra ngoài cùng Âu Dương tìm kiếm địa chỉ mở tiệm mới, có đôi khi đi cửa hàng nhìn xem, có đôi khi đến tiệm cơm nhà người ta khảo sát một chút, có đôi khi đi công viên nhìn xem, có đôi khi đi làm một ít chuyện. . . ."
Trương Quế Lan càng nói giọng càng nhỏ, thời gian bà đi ra ngoài rất nhiều, luôn không ở trong tiệm, hơn nữa đều là theo chân Âu Dương đi ra ngoài. . . .
Bà trước khi không cảm thấy gì, nhưng càng nói sao lại càng cảm thấy không đúng?
Bà vụng trộm liếc Hứa Tri Minh đang im lặng ngồi ở trong góc phòng, thấy Hứa Tri Minh dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn bà, bà lập tức chột dạ mà quay đi.
Thế nhưng trời đất chứng giám, bà đối với Âu Dương thật sự không có ý tứ kia!
"Con liền trực tiếp nói với mẹ, mẹ có biết không, mẹ bây giờ đã là một bà chủ bị mất hết quyền lực rồi, cửa hàng này đã là của nhà người khác rồi, tất cả bọn hắn khẳng định đều có quan hệ thân thích, lừa mẹ giống như đang lừa gạt kẻ đần vậy." Hoa Chiêu nói.
"Làm sao có thể?" Trương Quế Lan vẻ mặt không thể tin mà nhìn Kim Viên Viên.
Kim Viên Viên lập tức nói: "Không có, dì Trương, thực sự không phải như cô ấy nói! Hôm nay con gái dì lần đầu tiên tới, đã xảy ra chút hiểu lầm, cô ấy nhất định là hiểu sai rồi, cửa hàng này vĩnh viễn là của dì! Cháu cùng những người kia cũng chỉ là đồng hương, không tin dì hãy đi thăm dò!"
"Tốt, tôi đi thăm dò." Hoa Chiêu nói: "Đem thẻ chứng nhận của cô lấy ra, tôi đi kiểm tra một chút."
Kim Viên Viên lại ngồi yên.
Trương Quế Lan kỳ quái mà liếc nhìn cô ta một cái, rõ ràng tự cô ta nói cho đi thăm dò, kết quả muốn chứng nhận lại không cho? Rõ ràng chột dạ.
Kim Viên Viên không có biện pháp, từ trong túi quần lấy ra một tờ chứng nhận.
Hoa Chiêu tiếp nhận, phát hiện ảnh chụp đen sì một đoàn, không quá rõ ràng, bất quá người trên tấm ảnh cùng Kim Viên Viên ngược lại rất giống.
"Chú Hứa, gọi điện thoại đến nơi ở của cô ta, đi thăm dò tình huống nhà cô ta, còn có tình huống thân thích nhà cô ta, hướng đi của những người này, phải nhanh, có được không ạ?" Hoa Chiêu nói với Hứa Tri Minh.
Hứa Tri Minh cao hứng đến nỗi muốn nhảy dựng lên, đã đến lúc Hoa Chiêu lại dùng đến ông rồi!
"Tốt, hoàn toàn không có vấn đề!" Ông cúi đầu xem xét chứng nhận, hoá ra là thành phố cách đây không xa: "Không được thì chú sẽ tự mình đi một chuyến, cam đoan cho tra rõ ràng cho cháu, tối đa ba ngày!"
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu.
Hứa Tri Minh nhìn Trương Quế Lan, quay người đi ra ngoài rồi.
Vẫn là làm chính sự quan trọng hơn.
Hơn nữa Hoa Chiêu sắp bắt đầu giáo huấn Trương Quế Lan rồi, ông cũng không thích hợp ở bên trong.
Hoa Chiêu rõ ràng đã phát hiện từ khi cô nói câu kia, vẻ mặt cố giả bộ bình tĩnh của Kim Viên Viên thiếu chút nữa bị phá vỡ.
"Kỳ thật việc này cũng không cần tra, mẹ xem, mấy người đầu bếp bị thương, tất cả nhân viên phục vụ đều bận trước bận sau, theo sát đi bệnh viện rồi, sợ là người bị thương không phải người đàn ông của bọn họ thì cũng là chú bác anh em." Hoa Chiêu nói.
Trương Quế Lan biểu lộ rất khó nhìn, trước kia bà đã cảm thấy quan hệ giữa mấy người phục vụ cùng đầu bếp có chút mập mờ, bà còn cùng Kim Viên Viên nói qua, bọn họ đều đã trưởng thành và có gia đình, ở chỗ bà không được làm chuyện không đứng đắn.
Về sau những người này xác thực thu liễm rồi.
Bất quá rất có thể chỉ ở trước mặt bà giả vờ giả vịt!
Kim Viên Viên cùng Hoa Chiêu, bà đương nhiên tin Hoa Chiêu.
"Diêu Tam đúng không, nói cho mẹ tôi một chút anh vì sao lại đập phá cửa tiệm?" Hoa Chiêu lại nói.
Rốt cuộc cũng đến lượt hắn lên sân khấu rồi.
Kỳ thật lúc Diêu Tam bị gọi tiến vào, hắn đã biết cô muốn mình làm gì.
Cũng không thể là chỉ để cho hắn ở bên cạnh nghe chuyện trong tiệm cơm nhà người ta đấy.
Hắn sinh động như thật mà kể lại cho Trương Quế Lan chuyện lúc nãy, học được bộ dạng ngang ngược kia của Kim Đào Đào, đặc biệt giống.
Hoa Chiêu nói tiếp một chút về chuyện tiếp sau, thẳng đến chuyện cô bị tính giá gấp đôi.
Trương Quế Lan không thể tin mà nhìn Kim Viên Viên, thật sự không thể tin được người bà cho rằng có năng lực siêu quần, Kim Viên Viên, lại đem tiệm cơm quản lý thành cái dạng này.
Hoa Chiêu cũng nghĩ không thông: "Tiệm cơm đóng cửa rồi, đối với cô có chỗ tốt gì sao?"
"Không có bất kỳ chỗ tốt nào! Cho nên ah, tôi sao có thể để cho tiệm cơm đóng cửa? Tôi làm sao có thể làm những chuyện kia, cô ngày đầu tiên đến, căn bản không biết tôi, sao có thể thuận miệng liền định tội tôi?" Kim Viên Viên ủy khuất nói.
Miệng thật cứng nha.
"Vậy thì chờ sau khi những người kia trở về, hỏi một chút sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kim Viên Viên đứng yên.
Trước khi đến cô ta đã dặn đi dặn lại, mọi người nhất định không được làm bại lộ quan hệ thân thích, biết được sẽ làm cho Trương Quế Lan cảnh giác.
Ba mươi công nhân đều là thân thích, thân thích hướng về thân thích, là điều mà các ông chủ đều cảnh giác.
Hoa Chiêu cười cười, đó là cô ta không biết sự lợi hại của bọn cô .
Đừng nói Diệp Thâm có ở chỗ này, dù là mấy người Lưu Minh, chuyện bức cung đều rất chuyên nghiệp đấy.
"Cảm ơn anh, không có việc gì nữa, về sau đợi tiệm cơm một lần nữa khai trương, hoan nghênh anh lại tới dùng cơm." Hoa Chiêu nói với Diêu Tam.
Diêu Tam cười hắc hắc một tiếng, thống khoái mà đồng ý.
"Cũng không có chuyện gì với hai người nữa, đi ra ngoài đi." Hoa Chiêu nói với Kim Viên Viên cùng Kim Đào Đào.
Kim Viên Viên không muốn đi, còn muốn cùng Trương Quế Lan thân mật.
Quan hệ đến mức đó rồi, có một số việc cũng đừng có so đo!
Nhưng dưới ánh mắt áp bách của Hoa Chiêu, Kim Viên Viên chỉ có thể đứng lên lôi kéo Kim Đào Đào đi ra ngoài, trở về ký túc xá.
"Chị, làm sao bây giờ?" Kim Đào Đào vội la lên.
Cô ta cảm thấy tình hình không ổn.
"Đều tại em!" Kim Viên Viên trừng mắt với em gái, chuyện ngày hôm nay, có thể nói đều bởi vì nó mà ra.
Lúc ấy nếu nó không tùy hứng mà đuổi mấy người Diêu Tam đi, không tùy hứng mà làm cho Hoa Chiêu cả một bàn đồ ăn, còn tính thêm tiền, hiện tại bọn họ không chừng đang ngồi cùng nhau vui vẻ hòa thuận mà trò chuyện, trời ạ!
"Em sắp đập hết bát cơm của tất cả mọi người rồi! Xem mọi người thu thập em thế nào!" Kim Viên Viên hạ giọng giáo huấn.
"Em cũng không muốn ah, ai biết cô ta bá đạo như vậy! Không phải là thu thêm của cô ta ít tiền ư, lại là việc buôn bán của nhà mình, tay trái đưa cho tay phải, cô ta lại không lỗ lã, cô ta đập cái gì mà đập? Tính tình so với em còn lớn hơn! Dựa vào cái gì ah!
"Không phải là gả cho một người đàn ông tốt thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!"
Nói đến đây hai mắt Kim Đào Đào sáng ngời: "Ai, chị, chị có phát hiện không, người đàn ông của cô ta còn ôn hoà hơn đấy, mặc kệ cô ta, chúng ta đi cầu xin hắn a?"
Kim Viên Viên nhớ tới bộ dạng Diệp Thâm. . . Thực sự cô ta không thấy bao nhiêu độ ấm, cô ta không dám nhìn nhiều, hắn ngẩng đầu lên quét mắt liếc cô ta, cô ta cũng cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cũng chỉ có cô em gái thần kinh không ổn định này vậy mà không sợ hãi hắn.
"Vậy em thử một chút đi, nhớ kỹ, lúc này đừng tùy hứng nữa! Nhất định phải chịu thua, xin tha cho, cầu xin tha thứ phải có tư thái của cầu xin tha thứ!" Kim Viên Viên nói.
"Ai nha, cái này em biết rõ!" Kim Đào Đào trong nháy mắt sôi nổi mà đi ra ngoài.
Kim Viên Viên nghĩ nghĩ, lặng lẽ đi tới cửa tiệm cơm, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện xe của Âu Dương, tức giận đến dậm chân, đang lúc cô ta gấp đến độ muốn đi đến nhà tìm hắn, lại trông thấy Âu Dương ngồi trên xe xích lô chở một xe đồ tới.
Cô ta nhanh chóng chặn lại, đem hắn kéo đến góc tường, nói cho hắn biết chuyện phát sinh vừa rồi.
Ánh mắt Âu Dương lập tức âm lãnh xuống, lạnh lùng mà nhìn Kim Viên Viên.
"Lúc ấy đã nói với em rồi, đừng đem nó vào, nó chính là đồ thành sự không có bại sự có thừa, em lại không nghe!"
Kim Viên Viên bị nhìn như vậy lòng liền run rẩy, cả giận nói: "Bây giờ nói những chuyện này có làm được cái gì! Chuyện đã xảy ra, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp a!"
"Làm sao bây giờ? Chỉ có thể bỏ xe bảo vệ trai đẹp rồi." Âu Dương lạnh lùng nói.
...
Trong phòng chỉ còn lại Hoa Chiêu cùng ba bảo bảo, còn có Trương Quế Lan.
Hoa Chiêu nói với Vân Phi: "Đi vào buồng trong kể chuyện xưa cho các em nghe đi."
Đó là một phòng, bên ngoài là văn phòng, bên trong là phòng ngủ của Trương Quế Lan.
Vân Phi cùng Thúy Vi sớm đã phát hiện không khí không bình thường, mà Cẩm Văn, kỳ thật đã sớm muốn xuống đất rồi, nhưng cũng chịu đựng không nhúc nhích , mặc kệ bà ngoại ôm.
Hiện tại mẹ lên tiếng, cô bé tranh thủ thời gian mở to mắt nhỏ tội nghiệp mà nhìn bà ngoại.
Trương Quế Lan lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng buông đứa nhỏ, lại từ trong tủ lấy ra mấy chiếc túi.
"Nhanh vào xem, đều là lễ vật bà ngoại chuẩn bị cho các cháu, nhìn xem có thích không?"
"Cảm ơn bà ngoại." Vân Phi Thúy Vi cùng Cẩm Văn đồng thời nói ra.
Nhu thuận vô cùng.
Thấy vậy tâm tình của Trương Quế Lan cũng tốt hơn rồi.
Đợi ba đứa nhỏ đều vào nhà rồi, đóng cửa lại, không khí trong phòng lại lạnh xuống.
Hoa Chiêu nhìn Trương Quế Lan không lên tiếng.
Nếu đây là cấp dưới của cô, cô đã mắng rồi!
Một tiệm cơm đang tốt như vậy, bị huyên náo đến chướng khí mù mịt, chính mình một bà chủ hàng thật giá thật bị mất quyền lực thành chỉ còn mỗi cái mác.
Chuyện này phải bao nhiêu sơ sẩy mới có thể làm ra được vậy?
Trương Quế Lan chịu không được rồi, nhỏ giọng nói: "Mẹ sai rồi."
"Sai ở đâu hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Hiện tại các cô không phải là mẹ con, chính là chủ tịch cùng tổng giám đốc.
Cái tiệm cơm này Hoa Chiêu cũng có cổ phần đấy, hơn nữa là đầu to.
Cũng không phải do cô muốn đấy, là Trương Quế Lan lôi kéo cô đầu tư.
Trương Quế Lan cũng không phải muốn cho Hoa Chiêu chia sẽ rủi ro, bà chỉ muốn lôi kéo Hoa Chiêu kiếm tiền thôi.
Không nghĩ tới, làm hỏng chuyện rồi.
"Mẹ không nên thường xuyên đi ra ngoài, mẹ nên ở trong tiệm nhiều hơn, có mẹ tọa trấn, bọn họ cũng không dám như vậy." Trương Quế Lan nói.
Chuyện này chính xác.
"Còn có, nếu có mẹ ở đó..., những người có quan hệ thân thích kia, mẹ có lẽ cũng có thể nhìn ra." Trương Quế Lan nói.
Trước kia bà nhìn ra điểm không đúng.
Hiện tại ngẫm lại, hình như từ lúc đó về sau, bà cũng ra ngoài đặc biệt nhiều rồi.
Âu Dương luôn có thể tìm được các loại lý do gọi bà đi ra ngoài.
"Bọn hắn đây là nội ứng ngoại hợp, làm mất quyền lực của mẹ." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan liền đau xót.
Hắn lừa gạt bà. . . . .
"Mẹ, mẹ thực sự thích hắn?" Hoa Chiêu thình lình hỏi.
Trương Quế Lan lại càng hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu: "Nào có? Không có khả năng! Mẹ chỉ xem hắn là bạn, là em trai, còn cảm thấy người này không tệ, còn có Kim Viên Viên, mẹ thậm chí muốn nhận cô ta làm con gái nuôi, ai nghĩ đến bọn hắn lại ở sau lưng hãm hại mẹ!"
Ai mà không đau lòng?
"Như vậy là tốt nhất." Hoa Chiêu yên tâm.
"Thế nhưng mẹ vẫn nghĩ mãi mà không rõ, bọn hắn tại sao phải hại mẹ? Tiền tài? Có nhất thiết phải đi một vòng lớn như vậy không?" Trương Quế Lan nghi ngờ nói.
Bên người bà đều là người của Kim Viên Viên rồi, mà bà chỉ có hai người vệ sỹ, còn luôn bị điều đi, bọn hắn bắt cóc bà rất dễ dàng.
Đương nhiên bắt cóc sẽ có nguy hiểm.
"Bọn hắn đồ chính là nước chảy đá mòn." Trương Quế Lan tự mình nói: "Nhưng trước mắt, sổ sách của tiệm cơm vẫn chính xác đấy."
Bà tuy thường xuyên ra ngoài, nhưng trời tối đều trở về kết toán sổ sách, mặc kệ rất trễ rất mệt mỏi, bà đều kết toán sổ sách, trước mắt chưa phát hiện cái gì không đúng.
"Nếu mẹ bàn giao lại, rất nhanh sẽ không đúng." Hoa Chiêu nói.
"Còn có, Âu Dương luôn kéo mẹ đi mở tiệm mới?" Hoa Chiêu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-262.html.]
"Ừ." Trương Quế Lan gật đầu.
"Ngoại trừ mở tiệm cơm mới, hắn có kéo mẹ làm kinh doanh khác hay không? Nói mẹ là đầu tư chỉ có lời, mẹ chỉ cần bỏ ra ít tiền, sau đó đợi đến khi được chia hoa hồng là được?" Hoa Chiêu hỏi.
"Sao con biết?" Trương Quế Lan nói: "Mấy ngày hôm trước hắn vừa nói với mẹ."
"Đây là đã thấy mẹ kết toán sổ sách, không có chỗ hạ miệng, tìm biện pháp khác để lấy tiền của mẹ rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Trong trường hợp này, mẹ kết toán sổ sách hay không cũng không sao cả, mẹ kiếm được bao nhiêu vẫn nằm trong tay họ."
"Cô ta. . ." Trương Quế Lan vẫn nghĩ mãi mà không hiểu Kim Viên Viên: "Cô ta đem tiệm cơm làm thành cái dạng này, còn kiếm tiền cái gì?"
"Có lẽ là cô ta chưa đủ năng lực, không khống chế được những thân thích này." Hoa Chiêu nói.
Ví dụ như Kim Đào Đào này, đó là ngăn cũng ngăn không được.
Nếu như người đứng ở cửa ra vào chính là Kim Viên Viên..., hôm nay cô ta cũng không c.h.ế.t được.
"Có lẽ cô ta không quan tâm, dù sao bọn hắn đều có lương cứng, nếu tiệm cơm không tốt, ít người đến rồi, có Kim Viên Viên định đoạt, sao có thể thiếu phần tiền lương kia của bọn hắn, bọn hắn rõ ràng rất rảnh rỗi đây này." Hoa Chiêu lại nói.
Có lẽ vì lý do này, làm cho Kim Đào Đào được nhiều người ủng hộ.
Mọi người dốc sức liều mạng phối hợp với cô ta tìm đường chết.
Đem tiệm cơm này làm cho nửa c.h.ế.t nửa sống, bọn hắn càng thanh nhàn.
Tránh phải thức khuya dậy sớm, mệt mỏi như chó vậy.
Dù sao cũng được cầm số tiền kia.
Có thể nói Hoa Chiêu đối với nhân tâm đã hiểu rõ thấu triệt, cô đem chân tướng đoán được tám chín phần.
"Vậy chẳng may làm tiệm cơm thất bại thì sao? Bọn hắn chẳng phải là đều không có công tác?" Trương Quế Lan hỏi.
Không phải bà muốn cùng Hoa Chiêu tranh cãi, là do bà quá thuần khiết, thật sự nghĩ mãi mà không rõ những ngững người kia nghĩ như thế nào đấy.
Nếu như là bà, có một công việc với mức lương cao trong ngành, bà sẽ dốc sức liều mạng mà làm, hi vọng tiệm cơm buôn may bán tốt, thật dài thật lâu, bà mới kiếm được tiền lương thật dài lâu.
Chưa từng nghĩ sẽ làm cho nó đóng cửa, chẳng phải sẽ là mổ gà lấy trứng sao?
"Một, có bí phương của tiệm cơm ở đó, không thất bại được. Hai, cho dù thất bại, Âu Dương bên kia không phải thu xếp cho mẹ mở tiệm mới sao? Hắn có nói với mẹ không, tiệm mới cũng đừng gọi là bếp Trương gia nữa hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan chậm rãi gật đầu: "Hắn nói cái tên này quá miền bắc, người phương nam không nhận ra, nói mẹ đổi lại tên, tên gì mà lâu này, viên kia đấy, mẹ còn chưa nghĩ ra."
Hiện tại ngẫm lại, bọn hắn hẳn cũng biết là nhãn hiệu Trương gia sẽ không dùng được nữa, phải đổi một cái mới.
"Xem, đến lúc đó lại có việc làm mới." Hoa Chiêu nói ra: "Kim Viên Viên có phải biết là mẹ rất có tiền?"
Trương Quế Lan xấu hổ gật đầu.
"Không phải là mẹ có bao nhiêu tiền đều nói cho cô ta biết chứ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Như vậy sao có thể!" Trương Quế Lan nói: "Bất quá mẹ nói cho cô ta biết mẹ ở thủ đô có mấy phòng nhỏ. . . . Quán cơm ở thủ đô một ngày bán được bao nhiêu tiền. . . ."
Hoa Chiêu lập tức liếc bà một cái.
Kim Viên Viên nhất định có thể tính ra thu nhập.
Cho nên, bọn hắn căn bản không sợ làm lại một tiệm cơm mới, làm thất bại, Trương Quế Lan có tiền, mở lại một cái là được.
Bọn hắn xem Trương Quế Lan là mỏ vàng rồi.
"Tốt rồi không nói nữa." Hoa Chiêu nói: "Mẹ không có việc gì thì hãy tỉnh táo lại, lần sau đừng phạm lại sai lầm này là tốt rồi. Về phần những người này, đuổi việc là được."
Tuy trong lòng cô cảm thấy, sợ là trong thời gian tới không thể dứt ra được hoàn toàn.
Bên ngoài trời nóng nực, cô lo tiểu Thận sẽ bị nóng, nhanh chóng đứng dậy đi tìm.
Kết quả là trông thấy Kim Đào Đào đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy khuất mà nói gì đó với Diệp Thâm.
Diệp Thâm đứng quay lưng về phía cô ta, không nhìn cô ta, lông mày đã nhăn lại, trong mắt đều là không kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn.
Thấy Hoa Chiêu, anh lập tức nhẹ nhàng thở ra bước tới.
Nếu Hoa Chiêu không ra, hắn thật sự nhịn không được.
Hắn vài bước đi tới, chuyện đầu tiên chính là đem tiểu Thận nhét vào trong n.g.ự.c Hoa Chiêu.
Ở trong n.g.ự.c anh, đứa nhỏ đã nóng đến đổ mồ hôi rồi.
Nhưng anh phát hiện ở trong n.g.ự.c Hoa Chiêu sẽ không bị, tiểu gia hỏa thoải mái mà lười biếng, vui thích.
Anh kỳ thật đã sớm biết Hoa Chiêu có chức năng này, đông ấm hè mát, để cho người ta thời thời khắc khắc đều nhịn không được muốn ôm vào trong ngực.
"Buổi tối chúng ta ở đâu? Phải nhanh chóng sắp xếp, thằng bé buồn ngủ rồi." Diệp Thâm nói.
"Đương nhiên là ở khách sạn tốt nhất Bằng Thành." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm cười, bên này để cho bọn nhỏ lách vào xe buýt, bên kia lại ở khách sạn tốt nhất.
Hoa Chiêu cười nói: "Anh biết cái gì, đây gọi là ngọt bùi cay đắng đều nhấm nháp, ăn một miếng khổ, lại đến một miếng ngọt, tránh khỏi ăn đã quen một dạng, nếu thay đổi sẽ không thích ứng đây này."
Từ nhỏ phải bắt đầu để cho bọn hắn vừa hưởng phúc, lại ăn khổ, trưởng thành bọn hắn mới có thể bình thường được.
Bằng không thì từ nhỏ chịu khổ, trưởng thành cũng sẽ không hưởng phúc được.
Từ nhỏ hưởng phúc, trưởng thành càng ăn không hết khổ.
"Em nói cái gì cũng có lý, vậy nhanh đi thôi." Diệp Thâm thầm nghĩ nhanh rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Sau lưng ánh mắt Kim Đào Đào vẫn còn trên lưng anh, anh cũng sắp bị phiền c.h.ế.t rồi.
Chỉ hi vọng Hoa Chiêu không phát hiện, lại tìm anh tính sổ.
Đó là không có khả năng.
Hoa Chiêu cười mà không phải cười liếc nhìn Kim Đào Đào, lại trừng mắt với Diệp Thâm, quay đầu lại gọi Trương Quế Lan cùng ba đứa nhỏ, muốn đi ở khách sạn.
Không biết thì thôi, hiện tại đã biết, cô lo lắng không muốn để cho Trương Quế Lan ở chỗ này nữa.
"Vậy để mẹ tính doanh thu của ngày hôm nay." Trương Quế Lan nói ra.
Vì lý do an toàn, bà không giữ bất kỳ khoản tiền nào xung quanh mình, nhiều nhất chỉ là doanh thu một ngày, số tiền này sẽ được gửi vào ngân hàng vào ngày hôm sau.
Doanh thu nửa ngày hôm nay vẫn nằm trong quầy lễ tân bị phá vỡ.
"Không cần." Hoa Chiêu kéo bà nói: "Để lại vậy đi."
"Để đó sẽ mất đấy!" Trương Quế Lan nói.
"Mất thì cứ mất đi." Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái với bà.
Đang lo không tìm được cớ thu thập những người kia đây này.
Bọn hắn nếu dám trộm tiền, rất tốt.
Trương Quế Lan không lên tiếng nữa, bị Hoa Chiêu lôi đi.
Thấy bọn họ sắp đi xa.
Âu Dương nhanh chóng đạp xe xích lô từ trong góc đi ra.
"Chị Trương, các người muốn đi ra ngoài chơi sao? Trước tiên đem xe hải sản này thu lại đã." Hắn làm như không có việc gì nói ra: "Sau đó chị muốn xử lý thế nào cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ xử lý, các người buổi tối trở về là có thể ăn."
Trương Quế Lan nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tôi đi ra ngoài ở, sẽ không trở lại đây."
"Không trở lại? Làm sao vậy?" Âu Dương vẻ mặt kinh ngạc.
Trời rất nóng đấy, Hoa Chiêu không muốn cùng hắn ở đây đóng kịch.
"Cứ tiếp tục giả bộ đi, vừa rồi đã cùng Kim Viên Viên ở trong góc tường thảo luận ra biện pháp rồi, hiện tại còn giả bộ không biết gì nói, anh nghĩ là tôi bị mù sao?"
Mặt Âu Dương thoáng cái sững lại, thật sự không rõ làm sao mà cô biết được.
Là người đàn ông của cô ta nói cho cô ta biết sao? Người đàn ông của cô ta căn bản không thể phát hiện!
Cho dù nhìn thấy cũng sẽ không nghe thấy!
"Còn có, tiệm cơm đã bị đập đến không còn một mảnh anh lại giả vờ nhìn không thấy, là anh bị mù sao?" Hoa Chiêu chỉ vào một đống rác trước cửa ra vào nói.
Cô để cho Diêu Tam thu thập rác rưởi, bàn vỡ chén vỡ bọn hắn đều thu thập ra nhét vào trong thùng rác trước cửa rồi.
Thùng rác nhét không hết, đương nhiên là bỏ bên ngoài.
Âu Dương cứng đờ, đột nhiên cười khổ một tiếng: "Tôi cũng không biết làm sao để đối mặt với chị Trương, mới ra hạ sách này, ai biết Viên Viên vậy mà có thể làm được việc này. . . ."
"Ngừng, các người từ giờ này khắc này đã không còn quan hệ gì với chúng tôi." Hoa Chiêu nói ra: "Kim Viên Viên cùng tất cả công nhân, đều bị đuổi việc."
"Dựa vào cái gì?" Kim Đào Đào vừa nghe nói bị đuổi việc, lập tức nóng nảy, nhảy lên đi qua.
"Dựa vào cái gì?" Hoa Chiêu kỳ quái mà nhìn cô ta: "Dựa vào cái gì cô không biết sao? Đương nhiên là vì những chuyện cô làm."
"Cô! . . . Tôi. . ." Kim Đào Đào gấp đến độ mắt cũng đỏ lên, nhưng hiện tại bên người Hoa Chiêu là một đám người một nhà, huống chi người ta là con gái của bà chủ, cô ta không thể trêu vào.
Cho nên cô ta không cứng rắn được rồi, cô ta phải mềm xuống đấy.
"Dì Trương, xin hãy thương xót chúng cháu a, chúng cháu đều là người lớn lên từ trong núi, thật vất vả mới tới được đây, có công tác. . . Người cả nhà đều chỉ dựa vào phần tiền lương này của chúng cháu, không có phần công tác này, trong nhà người già trẻ nhỏ đều không có cơm ăn, không có quần áo mặc. . ."
Kim Đào Đào chảy nước mắt, xem bộ là thực sự thương tâm: "Hơn nữa mọi người nếu biết là cháu làm ra chuyện này, bọn hắn sẽ đánh c.h.ế.t cháu đấy!"
Chuyện này thực có khả năng.
Hiện tại người cả nhà đều dựa vào chị gái, cho chị ấy mặt mũi, nghe chị ấy sai sử, nhưng nếu như Hoa Chiêu định tội là cô ta làm cho phần công tác này không còn, bọn hắn có thể ăn luôn cô ta đấy!
Tuổi Kim Đào Đào không lớn lắm, mặt tròn, cười rộ lên đáng yêu, khóc lên cũng thật đáng thương đấy.
Trương Quế Lan trước kia cũng rất thích cô ta. Nhưng hiện tại, trải qua Hoa Chiêu phân tích, bà chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
"Bằng Thành hiện tại thiếu nhất là người, mỗi tiệm cơm đều đang tuyển công nhân, rất dễ tìm được công tác." Trương Quế Lan nói xong kéo Hoa Chiêu đi.
Khóc thảm cũng không được, Kim Đào Đào lại thay đổi kế sách: "Hôm nay là tôi không tốt! Là tôi chọc phiền toái cho tiệm cơm, là tôi gây họa! Muốn phạt chỉ phạt một mình tôi a, không liên quan đến bọn hắn! Cô đuổi việc một mình tôi là được rồi!"
Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn cô ta, không nghĩ tới cô ta còn rất thông minh, còn có cái nhìn đại cục, còn có thể lấy hay bỏ, cũng không giống biểu hiện điêu ngoa lúc đầu nha.
Vậy trước kia, thật sự là cảm thấy có Kim Viên Viên làm chỗ dựa, không kiêng nể gì cả, đem tiệm cơm nhà bọn họ trở thành của nhà mình rồi.
Không, nếu thật là của nhà mình, cô ta sẽ không dùng sức gây hoạ như vậy.
"Đừng nhiều lời nữa, vô dụng." Hoa Chiêu nói với cô ta: "Đều đuổi hết, hiện tại hãy chuyển ra khỏi ký túc xá công nhân đi, sáng ngày mai tôi sẽ đến lấy nhà, nếu như còn ở đó, đừng trách tôi đánh ra ngoài."
"Sao cô lại quá phận như vậy! Không có lòng đồng tình như vậy! Cô đây là vi phú bất nhân (*làm giàu thì thường không có nhân đức)!" Kim Đào Đào ở sau lưng cô kêu gào.
Không có ai quan tâm đến cô ta, một đoàn người đi vào xe buýt công cộng.
Kim Viên Viên trốn ở trong ngõ hẻm, sửng sốt không có đi ra.
Nếu cô ta đi ra, sẽ thực sự đã cùng Âu Dương nói chuyện.
Mấy người vệ sỹ không mang bọn nhỏ rời đi quá xa, miền nam phong tình, dù là đứng ở trên đường cái, đối với bọn nhỏ mà nói cũng đủ ngạc nhiên rồi.
Nhìn thấy Hoa Chiêu đi, bọn hắn cũng lách vào xe buýt, Hoa Chiêu tiếp tục gọi xe. . . .
Bọn nhỏ không có bất kỳ ý kiến gì.
Hoa Chiêu đang rèn luyện năng lực của bọn chúng, bọn chúng đều biết.
Trong khách sạn Bằng Thành, Tần Trác, Tôn Thượng cũng chờ ở chỗ đó.
Đem bọn nhỏ đuổi đi, đem tiểu Thận dỗ ngủ rồi để cho Diệp Thâm trông, Hoa Chiêu liền đi gặp bọn họ.
"Thế nào rồi? Cân nhắc lâu như vậy, đã chọn được phương hướng phát triển chưa?" Hoa Chiêu hỏi Tần Trác.
Cô rất cổ vũ Tần Trác đi ra ngoài làm một mình, đừng ở dưới tay cô lăn lộn thành một người quản lý, cô hi vọng hắn có thể tự mình ghép được hai chữ "Tần tổng" đi ra.
Tần Trác bị đánh m.á.u gà, ra đi tìm kiếm một ngành mà mình có thể phấn đấu suốt đời.
Kết quả thay đổi vài loại, hiện tại vẫn chưa chọn được.
Tần Trác bị hỏi, lập tức có chút ngượng ngùng sờ đầu: "Có quá nhiều ngành nghề hái ra tiền! Em cứ cảm thấy khắp nơi đều là vàng! Làm gì cũng có thể kiếm tiền, chẳng qua là kiếm được nhiều hay ít mà thôi.”
Lớn là lợp nhà, đến nhỏ là bày hàng vỉa hè, lớn là bán ô tô, đến nhỏ là bán ốc vít, mọi thứ đều có thể kiếm tiền.
Hắn cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Mấy tháng này hắn đã làm vài dạng, tiền kiếm được có nhiều có ít, trước khi tham gia đều rất thích, nhưng sau khi đi vào, lại cảm thấy không có chuyện như vậy.
Ví dụ như bán quần áo, hiện tại tuyệt đối là món lợi kếch sù!
Nhưng hàng năm phải thay đổi nhiều mẫu mã như vậy, còn muốn đánh cược mẫu mã nào sẽ nổi.
Bùng nổ doanh thu còn phải tăng giờ làm việc đẩy nhanh tốc độ, những mấu ế ẩm sẽ bán rất chậm hoặc không bán được.
Còn phải xem chất vải, tìm công nhân, tìm nhà thiết kế, tìm thương nhân. . . . Ngày này qua tháng nọ.
Mới làm một mùa hắn đã sắp hỏng mất.
Hắn cảm thấy làm cái này cả đời hắn sẽ c.h.ế.t sớm.
"Chị dâu, chỉ cho em một đường sáng a!" Tần Trác nói: "Chị nói em làm gì em liền làm cái đó! Ân, cái gì phải kiếm tiền nhiều chút đó, nhẹ nhõm chút đấy. . . ."
Hắn có chút xấu hổ nói.
"Đường sáng này không dễ chỉ, chị nghĩ thời trang cũng rất tốt, kết quả cậu lại không thích." Hoa Chiêu nói ra.
Tần Trác phiền não cũng viết thư nói cho cô biết rồi.
Muốn cô nói, hiện tại mới năm 81, ngành thời trang nào có nhiều phiền não như vậy, hiện tại lại đúng thời điểm nhặt tiền thoải mái nhất!
Sản xuất được quần áo, chỉ cần không phải không quá xám xịt như quá khứ, phàm là tươi đẹp một chút, phàm là có một chút thay đổi, sẽ bùng nổ doanh thu ah.
Như vậy Tần Trác còn không chịu được, cô cũng không có biện pháp rồi.
"Tôi có thể không làm được trong lĩnh vực sản xuất. Bất kể là ngành sản xuất gì, xem ra đều phải đổi mới, nếu không đổi mới thì sẽ không theo kịp thời đại." Tần Trác nói ra.
Hắn cũng gần đây mới phát hiện mình có tật xấu này, sợ phiền toái, quá phiền toái..., nghĩ tới hắn liền lo nghĩ.
"Có ngành sản xuất gì, là bình mới rượu cũ? Một lần có thể ăn cả đời không?" Tần Trác xấu hổ mà hỏi thăm.
"Ngành sản xuất ẩm thực, tiệm cơm, nếu cậu thích , có thể mở một tiệm đồ ăn, mở một cửa hiệu lâu đời." Hoa Chiêu nói.
Một quán thịt vịt nướng, một quán đầu vịt, một quán gì đấy, một vật có thể ăn cả đời, truyền thừa trăm năm, nhẹ nhõm đơn giản.
Thích hợp cho người như Tần Trác.
Nhưng Tần Trác vậy mà vẫn lắc đầu: "Em đã thử qua, kết quả phát hiện em không muốn mở nhà hàng, cứ giao việc này cho dì Trương là được."
Hắn cười hắc hắc: "Mấu chốt là em cảm thấy mở nhà hàng..., quy mô quá nhỏ rồi, kiếm tiền quá ít."
Hắn không muốn cùng Trương Quế Lan đoạt bát cơm, Trương Quế Lan người ta đời này đoán chừng chỉ làm về mỹ thực rồi, cùng ngànhg rốt cuộc cúng là oan gia.
Hơn nữa, hắn cũng thực sự không nhìn trúng.
Hắn muốn mở xí nghiệp, xí nghiệp cỡ lớn, mà không phải là tiệm cơm.
Hoa Chiêu nhìn hắn, không nói cho hắn biết về triển vọng tương lai và lợi nhuận của chuỗi nhà hàng và mô hình nhượng quyền thương mại. Năm 81, những chuyện này thật sự quá sớm.
Chỉ là một phân phối thống nhất, đã không làm được, nói gì đến chuỗi nhà hàng, gia nhập liên minh.
"Trong tay cậu có bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi.
Có bao nhiêu tiền vốn mới có thể làm được bấy nhiêu.
Cho vay mà nói..., hiện tại vay không ra ba cân dưa hai cân táo đấy.
Tần Trác duỗi ra 2 đầu ngón tay, có chút xấu hổ nói: "Trong tay em hiện tại có 200 vạn."
Mới mở cửa hai ba năm, trong tay hắn đã có 200 vạn.
Nói ra cũng có thể làm người ta hâm mộ c.h.ế.t rồi.
Nếu như là thời điểm Tần Trác vừa mới lên đại học, mục tiêu cả đời là kiếm được 10 vạn, 200 vạn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng từ khi theo Hoa Chiêu. . . Cùng nhau làm việc, 200 vạn, hắn cũng xấu hổ nói ra trước mặt Hoa Chiêu.
Chỉ nhìn Tôn Thượng luôn đứng bên cạnh cười tủm tỉm này a, vừa khai trương nhà máy thực phẩm không bao lâu, đã kiếm được hơn ngàn vạn rồi!
Đây là do máy móc sản xuất còn hạn chế.
Nếu như máy móc nhiều hơn, con số này khẳng định gấp bội.
Lạp xưởng hun khói thật sự nổi tiếng cả nước, hàng sản xuất ra sẽ nhanh chóng bị cướp đi.
Không, còn chưa sản xuất ra đấy, cũng đã bị cướp đi rồi.
Tôn Thượng hiện tại mỗi ngày ngồi chỗ đó kiếm tiền, hâm mộ c.h.ế.t hắn rồi!
Bất quá để cho hắn mở một nhà máy lạp xưởng hun khói hắn cũng không muốn.
Thứ nhất là cùng Hoa Chiêu đoạt sinh ý, thứ hai hắn cũng có ánh mắt, hắn cảm thấy việc này không lâu dài, món này hiện tại đnag mới lạ, chờ tất cả mọi người đều ăn rồi, cũng không thể ăn nó mỗi ngày được.
Đến lúc đó hoặc là đóng cửa, hoặc là giống như ngành thời trang, phải dốc sức liều mạng mà phát triển sản phẩm mới. . . . .
Ngừng, đầu hắn lại đau.
"Tìm ra một ngành có thể làm cả đời. . . . Ngược lại cũng không phải là không có." Hoa Chiêu nói ra.
Mắt Tần Trác sáng ngời: "Cái gì, cái gì?"
Tôn Thượng cũng tò mò mà nhìn qua, thực sự có chuyện tốt này? Sao hắn không nghĩ ra?
Hiện tại món tiền nhỏ đã không thỏa mãn được khẩu vị của Tần Trác rồi.
200 vạn người ta còn xấu hổ khi nói ra miệng đây này.
"Môi giới, hiện tại Bằng Thành đã có chưa? Môi giới bất động sản." Hoa Chiêu hỏi.
"Môi giới bất động sản?" Tần Trác cùng Tôn Thượng đồng thời lên tiếng.
Tên này vừa nghe cũng biết là đang làm gì, nghĩ nghĩ, còn thật sự không có.
"Mọi người muốn thuê phòng phải dựa vào nghe ngóng, hoặc là muốn thuê ở đâu sẽ phỉa đến nơi đó tìm người địa phương hỏi một chút, mới biết." Tần Trác nói.
Quy mô hiện tại của Bằng Thành đương nhiên không thể so sánh với tương lai, vẫn rất nhỏ, một nhà có chuyện gì, xung quanh đều biết.
"Hoặc là tìm người trung gian." Tôn Thượng nói.
"Vậy thì thành lập một công ty môi giới bất động sản." Hoa Chiêu nói: "Tương lai quy mô của Bằng Thành sẽ gấp mười gấp trăm lần hiện tại, dân số cũng tăng gấp mười gấp trăm lần hiện tại.
"Mỗi người đều muốn nhà ở, đều là người nơi khác đến làm công, vừa tới đều phải đi thuê phòng, tìm loạn bốn phía sẽ tốn thời gian tốn sức, không bằng trực tiếp đến tìm công ty môi giới, giúp bọn hắn sắp xếp thỏa đáng, rất nhanh chóng."
Tần Trác không lên tiếng, cúi đầu nhanh chóng trầm tư.
Đây là một công việc thu thập thông tin và sau đó khớp thông tin với người phù hợp.
Tuy nghe cũng rất phiền toái, nhưng việc này kỳ thật đều là chút việc nhỏ vụn vặt, không có người nào là quan trọng, không có quyết định lớn nào cần hắn tự mình đưa ra.
Không một quyết định nào có thể là vấn đề sinh tử đối với công ty, và không sợ mắc sai lầm.
Hơn nữa, việc thu thập thông tin và cho thuê nhà có thể giao cho người bên dưới.
Hắn, mỗi ngày cũng có thể ngồi trong nhà kiếm tiền rồi hả?
"Cái này hay, cái này hay!" Tần Trác điên cuồng gật đầu: "Em thích!"
"Tiền trong tay cũng đừng để nhàn rỗi, thấy căn nào phù hợp thì mua lại, coi như tài sản cố định, hoặc là trực tiếp mua một căn nhà lâu, làm khách sạn." Hoa Chiêu nói.
"Mở khách sạn..., cũng là việc mua bán đã hình thành thì không cần thay đổi quá nhiều." Tần Trác lại gật gật đầu.
"Nếu ngại mở khách sạn phiền toái..., có thể mở khu căn hộ cho thuê dài hạn, mua tòa nhà, lắp đặt thiết bị cho tốt, mỗi gian phòng đều cho thuê." Hoa Chiêu nói ra: "Như vậy vừa vặn làm nên tên tuổi công ty."
Cũng thuận tiện cho chính hắn lưu lại chút ít tài sản.
Đến lúc đó mặc dù đời sau công ty môi giới có cải cách, thì có nhà này ôm vào, hắn vẫn có thể làm một ông chủ tiêu dao.
Hoa Chiêu kỳ thật phát hiện, Tần Trác chỉ thích kiếm tiền, mà không muốn làm sự nghiệp lớn oanh oanh liệt liệt, danh trấn tứ phương gì cả.
Chỉ cần có tiền lợi nhuận, hắn liền vui vẻ rồi.
"Tốt! Cứ làm như thế!" Sự tín nhiệm đối với Hoa Chiêu, Tần Trác đánh nhịp rồi.
Tuy hắn đối với việc Hoa Chiêu nói tương lai Bằng Thành dân số sẽ gia tăng gấp mười gấp trăm lần còn nghi vấn.
Nhưng công việc này nghe thật sự nhẹ nhõm đơn giản, ít phải trả giá, bán được tin tức, là kiếm được tiền.
Hắn thích nhất loại này rủi ro thấp này.
Không lo nghĩ.
"Làm cho tốt, cậu sẽ có giá trị hàng chục tỷ trong tương lai" Hoa Chiêu nói ra.
"Ha ha." Tần Trác chỉ xem như Hoa Chiêu đang nói giỡn.
"Cậu bên này có vấn đề gì sao?" Hoa Chiêu hỏi Tôn Thượng.
"Dây chuyền sản xuất! Dây chuyền sản xuất, tôi muốn dây chuyền sản xuất!" Mắt Tôn Thượng lập tức sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Bà chủ, dây chuyền sản xuất mới lúc nào đến? Đến sớm một ngày sẽ kiếm thêm một ngày tiền ah! Sao cô lại không gấp chút nào vậy!"
Hắn đã sớm điên cuồng thúc giục Hoa Chiêu rồi.
Các loại thúc giục, gọi điện thoại, viết thư, điện báo, hắn đều thử qua rồi, không biết làm sao Hoa Chiêu lại không gấp.
Kỳ thật Hoa Chiêu rất cấp bách đấy, nhưng thứ này cũng không phải tùy tiện nhập khẩu đấy, hơn nữa Diệp Thâm về nước, Diêu gia gặp chuyện không may, chính cô lại gặp chuyện không may, liền phải kéo dài.
"Được được, tôi lập tức thúc giục bên kia." Hoa Chiêu nói.
Cô biết ngày tốt lành của lạp xưởng hun khói còn hơn mười năm, phải chờ tới năm 2000, thứ này mới hạ nhiệt, bây giờ còn có thể nhặt thêm vài năm tiền.
Rốt cuộc cũng có được một câu trả lời chắc chắn, Tôn Thượng đủ hài lòng.
Tần Trác lại bắt đầu hỏi Hoa Chiêu chi tiết về môi giới bất động sản.
Vừa nói đã qua hai giờ, cuối cùng Hoa Chiêu nghe thấy tiểu Thận khóc, mới đem người đuổi đi.
"Tự mình tìm tòi đi thôi, ngã lăn lộn mấy vòng mới có thể phát triển." Hoa Chiêu nói ra.
Tần Trác cũng hiểu đạo lý này, xuất thân của hắn khiến hắn từ nhỏ đã hiểu rõ.
"Nhưng ngã té ngã có nghĩa là phải bồi thường tiền ah. . . . Đau lòng. Cũng may, xem ra công việc kinh doanh này không thể lỗ, cũng chỉ cần trả tiền lương nhân viên.” Tần Trác phấn khởi mà thẳng bước đi.
Hoa Chiêu lập tức bật cười, hỏi Diệp Thâm từ trong phòng đi ra: "Hắn làm sao vậy? Nhà chúng ta cũng đi ra một người người lớn lên tham tiền? Có phải hắn giống dượng?"
Hoa Chiêu cảm thấy Tần Hướng Đông không phải người tham tiền, bằng không thì sẽ không tặng đại lễ cho cô trong ngày kết hôn khi mà tiền gửi ngân hàng của nhà mình cũng không có nhiều.
"Dượng năm đó chỉ là lính quèn, kiếm được tiền cũng đều gửi qua bưu điện về nhà cho cha mẹ của ông ấy xem bệnh, cô cô cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, kiếm được ít, còn vất vả, thường xuyên chẳng quan tâm hắn, luôn quên cho hắn tiền sinh hoạt, hắn lại hiểu chuyện, cho rằng trong nhà không có tiền, chưa bao giờ dám xin, chỉ tự mình tìm cách kiếm tiền.
"Đợi đến lúc cô cô phát hiện, hắn đã dưỡng thành thói quen rồi, không đổi được nữa."
Diệp Thâm kể cho Hoa Chiêu chuyện về Tần Trác khi còn bé.
"Hoá ra là sợ nghèo." Cô nửa là cảm thán nửa là cười nói: "Em cũng sợ nghèo."
Diệp Thâm lập tức đau lòng.
Anh một khi đao lòng…, sé thích tự thể nghiệm. . . . .
...
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu còn chưa ngủ đủ, đã nghe thấy trong phòng khách có người đang nói chuyện.
Loáng thoáng nghe thấy cái gì mà náo loạn, chắn cửa, muốn gặp Trương Quế Lan cái gì đấy.
Cô thoáng cái liền tỉnh.
Đến rồi.