Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 267

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:44:14
Lượt xem: 87

Diệp Thần đưa Tôn Diễm đi ra ngoài, trước đi mua quần áo.

Hơn nữa không dùng tiền của Tôn Diễm, là Diệp Thần dùng tiền mua đấy, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân hoàn toàn mới, mua 4 bộ.

Bỏ ra 400 đồng.

Vào thời điểm này, đồ may sẵn tương đối đắt, một cái áo len đã hơn 20 đồng, một cái áo khoác hơn 30 đồng, một đôi giày da hai ba mươi đồng, một áo khoác ngoài trên trăm đồng.

Nghe có vẻ rẻ hơn đời sau, nhưng một tháng tiền lương cũng chỉ hơn mười đồng!

400 đồng cũng là nửa năm tiền lương rồi.

Tân nương tử nào có đãi ngộ này?

Tôn Diễm cao hứng đến không ngăn được nụ cười.

Diệp Thần vừa mới có chút hối hận chính mình quên giả nghèo, thấy khuôn mặt tươi cười này lập tức lại cảm thấy đáng giá.

Được rồi, hắn muốn giả bộ bình thường, không phải nghèo.

Đợi kết hôn, thấy nhà của hắn cũng đã biết nhà mình không nghèo rồi.

Hơn nữa vợ của hắn, nên được ăn mặc thật tốt đấy.

Mua xong quần áo, Diệp Thần lại mang Tôn Diễm nhìn phòng ở.

"Nhà của anh không phải thuê sao?" Tôn Diễm cẩn thận nói: "Sau khi kết hôn được chuyển ra không?"

"Không cần, ông nội muốn cho anh mượn tiền mua phòng ở." Diệp Thần nói.

"Cái gì?" Tôn Diễm quả thực ngăn không được kinh ngạc cùng vui mừng, mua phòng?

Mua phòng ở thế nào? Một gian trong đại tạp sao?

Đợi đến khi phát hiện Diệp Thần mang cô ta đến một căn nhà cấp bốn, Tôn Diễm quả thực hoài nghi mình đang nằm mơ.

"Tiền là mượn đấy, anh phải viết phiếu nợ, đến lúc đó phải trả." Diệp Thần nói ra.

Nụ cười của Tôn Diễm khự lại, nhưng lại tiếp tục cao hứng.

Vay tiền cũng được! Nhà bọn họ muốn mượn tiền mua phòng, còn không tìm được người mượn đây này.

Dù thế nào, về sau cô ta cũng được ở trong một căn nhà lớn rồi!

Hơn nữa tiền của ông nội, nhất thời không trả được, cũng không sao a?

"Ông nội bao nhiêu tuổi rồi?" Tôn Diễm đột nhiên hỏi: "Thân thể thể nào rồi?"

"Hơn 80 rồi, rất tốt." Diệp Thần nói ra.

Đã hơn 80 ah. . . Tôn Diễm càng cao hứng.

"Em về sau nhất định sẽ hiếu thuận với ông nội!" Cô ta nói ra.

Diệp Thần cũng cao hứng.

Cuối cùng hai người vòng vo một ngày, rất nhanh đã chọn một căn nhà.

Danh sách mấy căn nhà Hoa Chiêu có, lúc trước đã cho hắn một phần danh sách, nhà ai muốn bán, diện tích bao nhiêu, giá tiền thế nào.

Đương nhiên đều là Hoa Chiêu chướng mắt không chọn đấy.

Những căn nhà này ở thủ đô nhiều như vậy, cô không nghĩ tất cả sẽ nằm trong tay một người.

Cho nên cô chọn mười căn tốt nhất, liền thu tay lại rồi.

Bên ngoài đường vành đai ba hiện tại là đất đồng ruộng chưa được coi trọng, tương lai cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, không cần cứ nhìn chằm chằm vào nội thành.

Tương lai những nơi ít người, mới an toàn, mới thích hợp ở lại.

Diệp Thần nhìn thấy đều rất tốt, rất nhanh đã chọn căn nhà thứ hai có vẻ mới hơn căn nhà đầu tiên, ba gian nhà giữa, một sương phòng, không có dãy nhà phía sau, kỳ thật không tính là nhà cấp bốn tiêu chuẩn.

Nhưng là phòng ở mới, có thể trực tiếp vào ở, xung quanh cũng yên tĩnh, không phải đại tạp viện, thoạt nhìn an toàn, cách chỗ làm việc của Tôn Diễm cũng gần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta làm việc ở nhà máy trang phục, vị trí gần vành đai ba.

Bất quá như vậy cách chỗ Diệp Thần xa, nhưng hắn không sao cả, chỉ cần đạp xe nhiều hơn chút…

Hơn nữa, mẹ đã nói muốn mua mô-tô. . . .

Hẹn ngày mai qua nhà nói chuyện, Diệp Thần mang theo Tôn Diễm đi ra.

Tôn Diễm ngồi ở phía sau quả thực cảm giác mình đang nằm mơ, nhưng lúc sắp đến Tôn gia, xe đạp chuyển hướng, Diệp Thần mang cô ta tới công viên nhỏ bên đường.

"Chuyện của anh cả anh, em trở về nói cho hai chị gái mình biết, đừng nghĩ cách." Hắn nói ra: "Phụ nữ muốn gả cho anh ấy nhiều lắm, nhưng anh cả anh không muốn tìm đối tượng."

"Vì sao?" Tôn Diễm có chút kỳ quái.

Còn có đàn ông không muốn tìm đối tượng hay sao? Cô ta biết có mấy ông già sáu bảy mươi còn nhớ thương tìm đối tượng!

"Không muốn tìm chính là không muốn tìm, anh cũng không biết vì cái gì." Diệp Thần nói: "Đừng để đến lúc đó làm phiền anh ấy."

"Tốt em đã biết." Tôn Diễm lập tức nói ra.

"Ừ." Diệp Thần lúc này mới nở nụ cười: "Buổi sáng ngày mai 8 giờ anh tới đón em."

"Ừ!" Tôn Diễm nhìn Diệp Thần cười, cô ta đối với đối tượng này phi thường hài lòng.

Lớn lên dễ nhìn, gia thế tốt, người cũng may không kiêu ngạo, không ngạo mạn, không có những tật xấu của mấy thiếu gia ăn chơi! Mấu chốt là đối với cô ta tốt! Cô ta nhất định phải có một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

...

Về đến nhà, một đống quần áo của Tôn Diễm lập tức đã nhận được sự hâm mộ của toàn bộ đại tạp viện.

"Thím Tôn, tiểu Diễm kết hôn đối phương cho bao nhiêu lễ hỏi?" Có người hỏi.

"Lễ hỏi cái gì mà lễ hỏi? Chúng tôi không cần lễ hỏi, cũng không phải bán con gái." Mẹ Tôn cười nói.

Bọn hắn không há miệng đòi, nhưng Diệp gia người ta hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ chủ động cho đấy, còn không thể thiếu. Cũng không thể ít hơn tiền quần áo mới a?

Có người không quen nhìn bà ta kiêu ngạo như vậy, cười nói: "Thím Tôn nói chuyện nên cẩn thận một chút, thím còn có hai đứa con gái nữa đấy? Thực sự không cần lễ hỏi? Vậy thím xem cháu trai nhà mẹ đẻ tôi được không?"

Ba đứa con gái Tôn gia, một đứa so với một đứa càng xinh đẹp hơn, Tôn Diễm xinh đẹp nhất.

Hai chị gái của Tôn Diễm trước kia cũng được giới thiệu đối tượng, nhưng đều bởi vì Tôn gia muốn lễ hỏi rất cao nên không thành.

Hiện tại không cần lễ hỏi rồi hả?

Bà Tôn lập tức lúng túng: "Tôn Hồng Tôn Lệ không gấp, tôi định lưu lại vài ngày."

Có Diệp Thần ở đó, hắn tùy tiện giới thiệu mấy người bạn đều so với mấy người trước kia mạnh hơn gấp trăm lần!

Ngày hôm sau Tôn Diễm mang theo anh cả cùng hai chị gái đến nhà Diệp Thần.

Vốn cô ta chỉ muốn anh cả đến đấy, hai chị gái một người 23, một người 22, đều không có đối tượng, cũng không làm chủ được, mang bọn họ đến cũng vô dụng.

Nhưng bọn họ nhất quyết phải đến.

Nhớ tới lời nói của Diệp Thần ngày hôm qua..., cô ta nhẫn nhịn không nói ra.

Bây giờ nói không phải lúc.

Bây giờ nói bọn họ còn tưởng rằng cô ta cố ý cản đường, qua sông đoạn cầu, náo loạn sẽ không tốt.

Đợi sau khi kết hôn hãy nói.

Anh em Tôn gia nhìn thấy nhà Diệp Thần, dù biết là thuê đấy, cũng hâm mộ vô cùng.

Căn nhà lớn như vậy, một năm tiền thuê mấy trăm đồng, người bình thường ở không nổi.

"Mẹ, đây là Tôn Diễm, đây là mẹ của anh, đây là bác hai thím hai." Diệp Thần dẫn người vào nhà, giới thiệu.

Diệp Thành không ở đây, chuyện quan trọng như vậy Diệp Thượng sẽ thay thế ông ta ra mặt.

Diệp Mậu không rảnh, đi nơi khác họp rồi.

"Chào dì." Tôn Diễm ôn nhu nhu thuận mà đứng ra cùng Chu Lệ Hoa chào hỏi.

Chu Lệ Hoa liếc mắt nhìn cô ta đánh giá, từ đầu dò xét đến chân, sau đó cho cô ta một cái liếc trắng mắt.

Tôn Diễm lập tức càng thêm nhu thuận.

Mẹ Diệp Thần sẽ có thái độ gì, Diệp Thần trước đó đã cho cô ta một châm dự phòng rồi, cô ta có chuẩn bị.

Diệp Thần cũng đã nói, chỉ cần hắn kiên trì, việc kết hôn của bọn họ đã định rồi.

Quả nhiên, tuy Chu Lệ Hoa toàn bộ quá trình đều không hoà nhã, nói chuyện cũng âm dương quái khí, nhưng thái độ của Diệp Thượng cùng Lưu Nguyệt Quế đối với cô ta rất tốt.

Sau khi hai người ra mắt cha mẹ hai bên, chính là người lớn hai nhà gặp mặt.

Địa điểm hẹn ở tiệm cơm.

Người Tôn gia tất nhiên không có ý kiến gì, Diệp Thần bên này Chu Lệ Hoa tuy không đồng ý, nhưng cũng không có tác dụng.

Bà ta hiện tại thật sự không có tinh lực náo loạn như trước kia rồi.

Hơn nữa Diệp Thần là đứa con duy nhất luôn một lòng với bà ta, là đứa nhỏ rất hiếu thuận, bà ta không thể cùng hắn quá cương.

Bằng không thì cả đời này của bà ta cũng quá thất bại rồi.

Chu Lệ Hoa thỏa hiệp.

Hôn kỳ định tại một tuần lễ sau.

"Cậu định tổ chức lớn hay nhỏ?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thần: "Chị sẽ xử lý."

Diệp Thần lại nói: "Em không có ý định tổ chức."

Hoa Chiêu lập tức nhìn người Tôn gia.

Tôn gia vừa nhìn đã biết rất coi trọng mặt mũi, có thể không làm sao?

Quả nhiên, biểu cảm của ông bà Tôn có chút cương.

Da trâu cũng c.h.é.m gió đi ra ngoài rồi, kết quả bên này đến hôn lễ cũng không tổ chức cho con gái họ?

"Là anh ba bên kia, anh ấy không phải cũng sắp kết hôn? Anh ấy đã nói không làm, em bên này tổ chức lớn, em sợ chị dâu ba tâm tình không tốt." Diệp Thần nói.

Hoá ra hắn băn khoăn chuyện này.

Sau khi kết hôn, xem Cát Hồng Miên và vợ hay là hộ lý, chỉ có một mình Hoa Chiêu biết, dù sao Diệp An không có khả năng trương cái miệng rộng nói cho bốn phía, hắn không cùng Cát Hồng Miên cùng phòng!

Cho nên mọi người Diệp gia đều xem Cát Hồng Miên là chị dâu ba.

Tuy Cát Khoan làm chuyện kia, nhưng Diệp An đã cưới Cát Hồng Miên, không chừng hai người có tình cảm, Diệp Thần vẫn phải cho chị dâu ba này mặt mũi.

Hoa Chiêu dừng một chút, sau đó giải thích cho người Tôn gia chuyện của Diệp An.

Nghe nói Diệp An bị mất chân, tâm tình không tốt không muốn xử lý hôn lễ, sắc mặt của người Tôn gia đã khá hơn nhiều.

Lý do này lấy ra có thể ngăn chặn miệng người ngoài được.

"Còn có vấn đề lễ hỏi, anh hai của hắn năm đó lấy cháu lễ hỏi là 2000, cho nên lễ hỏi của Tôn Diễm cũng là 2000, các người thấy thế nào?" Hoa Chiêu nói ra.

Cô làm chủ rồi, người Diệp gia về sau kết hôn lễ hỏi đều là 2000.

Không đúng. . . . Diệp Thần là người cuối cùng trong nhóm đồng trang lứa kết hôn rồi.

Phía dưới còn thừa lại một Diệp Lị, vậy thì 2000 đồng đồ cưới a, tiền này trong nhà ra, là Diệp Chấn Quốc ra.

Cô là quản gia, nhưng không phải nuôi gia đình, cho bọn nhỏ chút ít đồ vui chơi giải trí cô không sao cả, cô là người lớn, nhưng lễ hỏi đồ cưới của em họ đều do cô ra thì không có đạo lý rồi.

Ông bà Tôn mắt đã sáng ngời, 2000 đồng lễ hỏi! Nghe cũng chưa nghe nói qua!

Như vậy mặc dù không mời khách ăn cơm, mặt mũi cũng có.

Người Tôn gia vui sướng hớn hở mà thẳng bước đi.

Diệp An buổi tối mới biết chuyện liền có chút áy náy: "Nếu không em đi nói với hắn, để cho hắn tổ chức hôn lễ? Dù sao hắn kết hôn cũng là chuyện cả đời, phải long trọng chút ít."

"Không cần." Hoa Chiêu nói ra: "Diệp Thần không phải cái loại người thích náo nhiệt, cần mặt mũi, chị thấy chính hắn cũng không thích xử lý hôn lễ."

"Kỳ thật hôn lễ cũng không có gì." Hoa Chiêu nói: "Chỉ là nhìn người khác vui chơi giải trí, còn phải kính thuốc mời rượu cười đùa.

"Như hôn lễ của chị, thì càng không có ý nghĩa rồi, Diệp Thâm lúc ấy cũng không xuất hiện, chị còn tự mình làm đầu bếp, một mình xử lý vài bàn tiệc, hầu hạ toàn bộ thôn vui chơi giải trí."

"Ha ha ha." Diệp An cười to: "Sớm biết như vậy bảo em đi ah! Không đến tham gia hôn lễ của chị, thật sự rất tiếc nuối!"

"Kỳ thật chị muốn cùng Diệp Thâm bổ sung một cái." Hoa Chiêu nói ra: "Đợi bọn nhỏ lớn thêm chút ah."

"Được! Chủ ý này tốt, đến lúc đó em nhất định tham gia." Diệp An nói ra.

Hoa Chiêu cùng hắn cười cười nói nói.

Có lẽ là biết xu hướng giới tính của Diệp An, cô có nói chuyện nhiều hơn nữa, cười dù đẹp mắt thế nào, biểu hiện ra sao, Diệp An cũng sẽ không hiểu lầm, sẽ không động tâm. Cho nên Hoa Chiêu ở trước mặt hắn nói rất nhiều, cái gì cũng có thể nói, cũng thoải mái hơn.

Không giống đối với những người đàn ông khác, cô đều phải giữ một khoảng cách nhất định, chỉ sợ thái độ của mình hơi tốt một chút, lại làm cho người ta hiểu lầm cô để ý tới hắn!

Diệp An ở trước mặt Hoa Chiêu cũng tự tại hơn, bởi vì Hoa Chiêu biết rõ bí mật của hắn, hắn cũng không lo lắng Hoa Chiêu hiểu lầm, cho rằng hắn thích chị ấy.

Hai người ở cùng nhau ngược lại trở thành "Khuê mật".

Cát Hồng Miên bưng hoa quả tiến đến, ánh mắt như d.a.o găm bay loạn.

Diệp An đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô ta: "Ai gọi cô vào?"

Cát Hồng Miên dừng lại, bưng hoa quả ủy khuất nói: "Em ra chào hỏi khách nhân. . ."

"Đây là khách của tôi, không phải của cô, cô là hộ lý của tôi, không phải người hầu, loại chuyện này không cần cô làm." Diệp An nói ra: "Không có việc gì cứ ở trong phòng mình đừng đi ra, đừng ở trước mặt tôi lượn qua lượn lại."

Hắn thực sự không muốn nhìn thấy cô ta, đừng nói cô ta là con gái Cát Khoan, dù là người phụ nữ bình thường, kỳ thật hắn cũng không thích trông thấy.

Không biết vì sao, hắn đối với người khác phái có cảm giác bài xích.

Nước mắt Cát Hồng Miên trong hốc mắt đảo quanh.

"Khóc cái gì?" Diệp An càng nhíu mày: "Về sau cô sẽ sống cuộc sống này, nếu không muốn..., hiện tại cô còn có thể hối hận, lập tức đi, lập tức."

Kỳ thật hắn thực sự đã hối hận, nhìn quá phiền rồi.

Mấu chốt là cô ta chưa từ bỏ ý định, luôn lòng vòng trước mặt hắn!

Cát Hồng Miên rơi nước mắt: "Em sẽ không hối hận!" Nói xong liền chạy đi.

Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Cha cô ta còn chưa đi ra, cô ta dù muốn hối hận, mọi người trong nhà cô ta cũng không đồng ý."

Mặt Diệp An trầm xuống, tay đè lên trên đùi phải.

Không có ai muốn mất đi chân của mình!

Không có ai mất đi chân mình thật sự không để ý!

Hắn sẽ không bỏ qua cho Cát Khoan!

"Bên anh cả thì sao, có tiến triển gì không?" Diệp An hỏi.

"Chuyện vẫn còn đang điều tra." Hoa Chiêu nói: "Nhưng anh cả nói tối đa chỉ là xử phạt cảnh cáo, còn có chức vị của ông ta cũng dừng ở đây, những chuyện khác thì không hẳn."

Chuyện "Duy nhất" Cát Khoan sai là vượt cấp thuyên chuyển Diệp An, để cho hắn đi làm nhiệm vụ vốn không nên là của hắn.

Nhưng việc này nói lớn cũng không lớn, đặc biệt là dưới tình huống Diệp An không chết, chỉ xử phạt nặng hơn một chút là xong việc.

"Em sẽ nghĩ kỹ biện pháp khác." Diệp An nhìn chằm chằm vào cửa sương phòng.

Đó là phòng Cát Hồng Miên.

Kỳ thật hắn luôn không thích Cát Khoan, cảm thấy có một số việc ông ta làm, sau lưng khả năng có tấm màn đen.

Nhưng lúc trước hắn không có tinh lực, cũng lười điều tra những chuyện kia, không phiền đến hắn là được.

Hiện tại không giống với lúc trước, phiền đến hắn rồi.

Hơn nữa hiện tại hắn có tinh lực có điều kiện đi điều tra ông ta.

Trở thành con rể Cát gia, cũng có thể phát hiện một số chuyện người ngoài không biết.

Hắn nhất định phải đem ông ta kéo xuống ngựa!

Chôn cùng chân của hắn.

"Đến lúc đó cần trợ giúp gì nhớ tới tìm chị." Hoa Chiêu nói ra: "Cậu cũng biết chứ? Trong tay chị có mấy người kỳ nhân dị sĩ, am hiểu nhất là tìm đồ, về sau nếu cần tìm đồ, giao cho chị."

Diệp An mỉm cười, hắn thật sự có nghe nói đến chuyện này.

Những kỳ nhân dị sĩ này trộm máy móc cùng hàng hoá của Đỗ gia, làm bọn hắn bại đại.

Không đúng, những thứ kia vốn là của Hoa Chiêu.

"Cậu định ngày nào kết hôn?" Hoa Chiêu lại hỏi.

"Cùng một ngày với Diệp Thần a." Diệp An nói ra.

Tuy là không tổ chức, nhưng người nhà mình dù sao cũng phải tụ tập cùng một chỗ ăn một bữa cơm, xem như là có chút nghi thức trong nội bộ.

Hắn thật sự không thể gào lên bốn phía rằng mình không có ý định cùng phòng với Cát Hồng Miên, mọi người đừng xem cô ta là vợ hắn…

Cho nên đối với người trong nhà, hắn cũng phải giả bộ thực sự kết hôn.

Bằng không thì hắn kết hôn làm gì?

Không phải vì chắn miệng người ta sao!

Để cho bọn hắn biết hắn giả kết hôn, vậy khẳng định càng bị nói nhiều hơn.

Mà người Diệp gia đều bận rộn, ông nội lớn tuổi như vậy rồi còn bận tối mắt tối mũi, cũng không thể để cho ông ấy chậm trễ hai ngày ăn hai bữa rượu mừng, một ngày là được rồi.

"Cũng được." Hoa Chiêu nói ra: "Chị về sắp xếp."

Căn nhà này của Diệp An xem như dọn dẹp tốt rồi, đến lúc đó dán chữ hỷ lên là được.

Quan hệ giữa cô cùng Diệp Thần lại không gần gũi như vậy, cô không đem nhà của mình tặng cho hắn, mà để cho tự mình đi ra ngoài tìm.

Đã tìm được, cô cũng chỉ hỗ trợ dọn dẹp một chút.

Hoa Chiêu bận rộn mấy ngày, cũng đem căn nhà kia xử lý ngay ngắn lại.

"Chị dâu hai, mệt không? Nghỉ ngơi một chút."

"Chị dâu hai, chị khát không? Chị uống nước đi."

"Chị dâu hai, tại sao không đem bọn nhỏ đến? Yên tâm, em giúp chị trông!"

Tôn Diễm mấy ngày nay luôn vây quanh Hoa Chiêu líu ríu, nịnh nọt đều rõ ở trên mặt.

Hoa Chiêu không ghét người nịnh nọt, chỉ cần đừng cùng cô đối nghịch là được.

Tôn Diễm nhìn cũng giống như người Tôn gia, đều là người khôn khéo, nhưng chỉ cần không chọc đến cô, cô cái gì cũng bỏ qua.

"Đang quét dọn vệ sinh, nhiều bụi bẩn, nên không dẫn bọn chúng đến." Hoa Chiêu cười nói.

"Em còn chưa gặp chúng đấy, nghe nói một đứa so với một đứa càng xinh đẹp, ngày mai nhất định phải mang tới em nhìn xem!" Tôn Diễm khoa trương nói.

Hoa Chiêu cười đến càng đẹp mắt.

Người làm mẹ đấy, muốn nịnh nọt cô, khen con cô là được rồi! Tuyệt đối sẽ không đụng nhầm phải đùi ngựa.

Bất quá lời này cũng khiến Hoa Chiêu nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, ngày mai không ăn cơm ở chỗ này, mà là bên nhà chị, nhà chị lớn, phòng bếp cũng đầy đủ đồ đạc, người trong nhà đều tới dùng cơm cũng ngồi cho rộng rái."

Ngày mai là ngày bọn hắn kết hôn.

Tôn Diễm nhìn "căn nhà nhỏ" của mình, căn nhà lớn như vậy, bảy tám gian phòng, Diệp gia có thể không ngồi được hay sao?

Nhưng đồ đạc trong phòng bếp thực sự không được đầy đủ, đồ ăn thịt cá gì đều không mua, Hoa Chiêu tổ chức, tiền này khẳng định không cần bọn hắn ra.

Tôn Diễm lập tức cười đến càng đẹp mắt: "Cảm ơn chị dâu hai giúp em thu xếp, Chị dâu hai thật tốt! Em chưa nghe nói qua có chị dâu nào lại tốt như vậy."

Nhà ai kết hôn mà chị dâu họ hỗ trợ thu xếp sao? Cũng không phải không có cha không có mẹ, ông nội chú bác đều ở đây.

Diệp gia thật kỳ quái.

Nhưng cha Diệp Thần ở bên ngoài nhậm chức cô ta có thể lý giải, cha mẹ Diệp Thần đã ly hôn, trong tay không có tiền cần Diệp Thần hiếu kính, không có tiền sẽ không có quyền nói chuyện, cô ta cũng hiểu.

Tuổi ông nội lại lớn không xử lý được.

Ừ, vẫn phải cám ơn Hoa Chiêu!

"Ngày mai kết hôn rồi, em cũng về nhà chuẩn bị đi thôi, chị cũng trở về chuẩn bị đồ ăn." Hoa Chiêu nói.

"Cảm ơn chị dâu, chúng ta cùng đi a!" Tôn Diễm kéo cánh tay Hoa Chiêu nói.

Hoa Chiêu cười cười, cô ta kỳ thật chính là muốn cọ xe, muốn khoe khoang với người trong đại tạp việc.

Đây đều là chút chuyện nhỏ.

Hôm nay Hoa Chiêu ngứa nghề rồi, đem Lưu Minh đuổi đến ghế phụ, tự mình lái xe.

Tôn Diễm lập tức cực kỳ hâm mộ nói: "Chị dâu vậy mà biết lái xe! Em không biết có thể học được không. . ."

Hoa Chiêu cười cười, từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô ta một cái: "Chị ngược lại quên hỏi, không biết Diệp Thần có biết lái xe hay không, nếu hắn muốn học..., lại để hắn bớt thời giờ đến trường học, học xong dạy em."

Muốn cô dạy? Tốt nhất là câm miệng!

Tôn Diễm cười cười nói: "Em đã hỏi qua, Diệp Thần còn chưa biết, em hỏi một chút lúc nào anh ấy rảnh sẽ học."

Trong xe an tĩnh lại, Tôn Diễm ở phía sau, vụng trộm nhìn Hoa Chiêu, thở phào.

Vừa rồi cái nhìn kia, làm cho cô ta có loại cảm giác bị nhìn xuyên thấu.

Sau một lúc, cô ta lại nhìn về phía Lưu Minh.

Lúc đầu cô ta còn cho rằng đây là lái xe của Hoa Chiêu.

Đàn ông nhà người ta chức vị cao, đã được phân xe, lại còn cả lái xe nữa, cô ta hâm mộ, nhưng cũng không có biện pháp, Diệp Thần năm nay mới 25, không so được!

Nhưng bây giờ nhìn xem, Hoa Chiêu biết lái xe, vậy đơn vị còn cần cấp lái xe sao? Anh hai Diệp gia chưa từng gặp này, rốt cuộc có chức vị gì?

"Đúng rồi, anh hai lúc nào trở về?" Tôn Diễm ngọt ngào hỏi.

Sắp kết hôn rồi, Diệp Thần gọi thân thích như thế nào, cô ta liền gọi như thế.

"Tối nay sẽ trở lại rồi." Nói đến chuyện này, Hoa Chiêu càng vui vẻ hơn.

Diệp Thâm đã hoàn thành xong giai đoạn một, có thể về nhà tham gia hôn lễ của hai em trai rồi.

Chẳng những anh ấy trở về, hôm nay Diệp Thành cũng có thể về đến nhà.

Con trai sắp kết hôn, lại không có chuyện lớn gì, ông ta phải trở về.

Tôn Diễm cũng thật vui vẻ đấy, ngày mai có thể gặp toàn bộ người nhà Diệp gia.

Ô tô đến đại tạp viện, nghe thấy tiếng động cơ, mấy đứa nhỏ trong sân đều chạy tới cửa xem náo nhiệt.

"Tân nương tử trở về rôi~!"

"Tân nương tử ngồi xe con trở về rồi~!"

Bọn nhóc ồn ào.

Mặt mũi người Tôn gia lại sáng lên.

Tôn Lệ cũng chạy tới cửa ra vào, phát hiện là xe Hoa Chiêu, không phải xe Diệp Danh, lập tức thất vọng mà quay đầu tiến vào.

Hoa Chiêu cười cười, nói với Tôn Diễm: "Chị ta đang đợi anh cả sao? Nhanh khuyên nhủ chị ta đừng nhớ thương, bằng không nếu chọc giận anh cả, chị cũng không nói giúp được."

Tôn Diễm xấu hổ gật đầu xuống xe.

Lập tức có hàng xóm hỏi: "Tiểu Diễm, nghe nói cháu đi thu thập phòng ở? Đối tượng của cháu mua một căn nhà lớn?"

Giọng điệu của hàng xóm cũng biến đổi rồi, trong hâm mộ còn kẹp lấy ghen ghét trần trụi.

"Không có, nào có tiền mua nhà, đều là thuê đấy." Tôn Diễm nói.

Tuy rất muốn khoe khoang, nhưng hậu quả của khoe khoang rất đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-267.html.]

Khoe khoang cái xe coi như xong, xe nhà người ta, bọn hắn cũng không thể mượn được.

Phòng ở lại không giống.

Người trong khu tạp viện này muốn phòng ở đến điên rồi.

Một nhà bảy tám người ở trong một phòng, vợ chồng, cha mẹ ngủ trên giường tầng là chuyện bình thường.

Không xấu hổ sao?

Xấu hổ c.h.ế.t rồi.

Nhưng không có cách nào.

Hiện tại biện pháp đã có.

"Thuê cũng rất lợi hại ah! Nghe nói là một mình căn nhà lớn? Giống như khi tạp viện của chúng ta?" Có hàng xóm hỏi.

"Không có, so với chỗ này thì nhỏ hơn nhiều, không có sương phòng không có dãy nhà phía sau." Tôn Diễm nói ra. Nhưng thật ra là có một cái sương phòng đấy, nhưng cô ta không dám nói.

Không nói cũng vô dụng.

Mắt bác gái hàng xóm sáng rực lên: “Vậy cũng rất lớn ah! Nhà giữa chính là ba gian a? Tiểu Diễm ah, bác gái thương lượng với cháu chuyện này ah, anh tiểu Cương của cháu cũng muốn kết hôn! Chỉ là chưa có phòng ở, cháu có thể cho anh tiểu Cường thuê một gian sương phòng không."

Mặt Tôn Diễm đã xanh lét rồi.

"Bác gái, không có sương phòng. . ." Tôn Diễm nói ra.

"A." Bác gái hàng xóm kia đột nhiên cười một tiếng: "Các người ngày đó nói chuyện âm thanh cũng không nhỏ, mọi người chúng ta đều nghe thấy được, căn nhà kia rõ ràng là có sương phòng đấy." Thật sự là cho mặt không biết xấu hổ, không nên để bà ta vạch trần.

"Cái sương phòng kia đã trở thành phòng bếp, không bỏ trống, cho nên cháu cũng chưa nói." Tôn Diễm nói.

"Ai nha, tiểu Diễm thật sự quá xa hoa rồi, sương phòng vậy mà trở thành phòng bếp! Phòng bếp có cái gì quan trọng? Ở cạnh tường viện chỉ cần dựng cái lều để bếp lò không phải là phòng bếp rồi hả?"

"Hoặc là cháu đem sương phòng dọn ra để cho bác mượn, hoặc là cháu cho bác mượn một gian nhà giữa, tiểu Diễm, khi còn bé cháu đã ăn sữa của bác gái mà lớn lên đấy! Bác gái chẳng lẽ không được cho chút mặt mũi này sao? Dù sao cũng là thuê phòng ở, bác gái trả tiền thuê, không ở không đấy!”

"Đợi anh tiểu Cương của cháu tìm được phòng ở mới sẽ chuyển ra! Không chiếm tiện nghi của cháu còn không được sao?"

Tôn Diễm tức giận muốn chết, khi còn bé chỉ ăn sữa bà ta một lần, đã bị bà ta nói thành ăn sữa của bà ta lớn lên rồi! Từ nhỏ đến lớn cầm việc này chiếm được bao nhiêu tiện nghi nhà cô ta rồi hả?

Lần này tuyệt đối không được!

Cô ta không thể đem nhà mình biến thành đại tạp viện!

Nói tìm được phòng ở liền chuyển đi? Đó là chuyện không có khả năng.

Căn nhà tốt như vậy, nếu như chỉ mình hai nhà bọn họ ở, một nhà Tiểu Cường sẽ vui muốn c.h.ế.t rồi, sao có thể đi.

Bà Tôn nghe được âm thanh trong sân liền đi ra.

"Này bà Triệu, căn nhà kia do đối tượng của tiểu Diễm nhà chúng tôi thuê đấy, cũng không phải của bọn hắn, cho thuê hay không tiểu Diễm không làm chủ được! Tiểu Diễm nếu được làm chủ, một nhà chúng tôi đã sớm vào ở, đâu đến lượt người ngoài?"

Lời này so ra cũng hợp lý.

"Vậy chủ thuê nhà là ai? Để tôi đến nói chuyện." Bà Triệu không thuận theo không buông tha.

Tôn Diễm nghĩ không ra biện pháp, đột nhiên cầu cứu mà nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nhìn cô ta một cái, đứng ra cười nói: "Chủ phòng là người quen của tôi, không muốn biến căn nhà thành đại tạp viện, đến lúc đó thỉnh thần đến thì dễ mời thần đi mới khó, cho nên không cho hai gia đình thuê."

Cô cũng không nói dối, những lời này một chữ cũng không nói sai.

Chủ phòng cô thật sự biết, cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn đến thuê còn không cho thuê, trực tiếp bán.

Bà Triệu lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu: "Chúng tôi cam đoan sẽ bảo vệ phòng ở kia, không để bị phá hư còn không được sao?"

"Không được." Hoa Chiêu nói ra.

Bà Triệu lập tức liếc cô: "Cô cũng không phải chủ phòng, cô nói không tính! Để tôi đi gặp chủ phòng!"

Hoa Chiêu cũng tức đến bật cười, luôn có một số người, tự cho là đúng đến buồn cười, rõ ràng lớn tuổi rồi, vẫn sống rất ngây thơ, bà ta muốn thế nào thì như thế đó.

Hoa Chiêu lại không quen như vậy: "Chủ phòng là bạn của tôi, hắn hiện tại xuất ngoại rồi, đem phòng ở giao cho tôi quản lý, tôi có thể định đoạt."

Cô thái độ cường ngạnh.

"Cô!" Bà Triệu nhìn cô tức giận không nói nên lời.

Hoa Chiêu nhìn lướt qua mọi người trong sân: "Căn nhà kia chỉ cho một gia đình thuê, người khác cũng đừng nghĩ nhiều."

Cô nhìn ra người có ý định thuê phòng kỳ thật không ít.

Cho dù không có sương phòng, nhà giữa còn có ba gian đây này!

Một câu của Hoa Chiêu đã phá hỏng mọi dự định.

Bà ta giận tái mặt, không có ai còn dám cùng cô càn quấy.

Quả nhiên, người vốn đang ánh mắt lập loè lập tức thất vọng rồi.

Hoa Chiêu còn liếc người Tôn gia.

Bà Tôn lập tức chột dạ mà quay đi.

Hoa Chiêu cảm thấy có chút kỳ lạ.

Người Tôn gia có chút tính toán nhỏ, khôn vặt, nhưng cũng không phải kẻ hay diễn trò, vừa rồi bà Tôn đi ra thay Tôn Diễm "Nói dối", lại nói rất chân thành, giống như căn nhà kia thật sự là do Tôn Diễm thuê.

Cô lại nhìn Tôn Diễm.

Tôn Diễm cũng dời mắt không dám nhìn cô.

Hoa Chiêu nói ra: "Không có việc gì nữa chị đi trước, em cũng đợi sáng ngày mai Diệp Thần tới đón là được rồi."

"Tốt, em tiễn chị!" Tôn Diễm lập tức vui vẻ mà tiễn cô ra đại viện.

Ra đại viện, Tôn Diễm lập tức lại nhỏ giọng: "Cảm ơn chị dâu hai! Nếu không có chị, hôm nay khẳng định sẽ cãi nhau, nhà em còn đắc tội với rất nhiều người."

Vốn chỉ thử một lần, không nghĩ tới Hoa Chiêu lại đem vấn đề ôm lên người mình, thoáng cái đã đem vấn đề triệt để giải quyết!

Hoa Chiêu nhìn cô ta, trực tiếp hỏi: "Người trong nhà cũng cho rằng đó là phòng thuê sao?"

Tôn Diễm dừng một chút nói ra: "Chị cũng thấy đấy, căn phòng kia không cách âm, người trong đại tạp viện không có bí mật, em sợ nói ra lại để cho người ta nghe thấy.”

"Cũng may em không nói thật, bằng không nếu để cho bọn hắn biết căn nhà kia là của em và Diệp Thần, hôm nay đã không thể lừa gạt bọn họ được rồi."

Như vậy, bà Triệu đầu tiền là cầu, là mắng, là xỏ lá, kiểu gì cũng phải chen vào nhà cô ta.

Hoa Chiêu nhìn cô ta cười cười, gật đầu lên xe đi ra.

Kỳ thật, cô ta cũng sợ cha mẹ anh em tham dự vào căn nhà nhỏ của mình?

Có thể lý giải, kết hôn, muốn có một thế giới nhỏ thuộc về mình, chuyện bình thường.

Nhưng là. . . . Chính mình ở một căn nhà rộng rãi, cha mẹ 8 miệng ăn lách vào bên trong một căn phòng. . . .

Nếu như không phải có thâm cừu đại hận, cô sẽ không thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cô vẫn không đánh giá, căn nhà này là Diệp Thần mua đấy, tân hôn của vợ chồng nhỏ, Tôn Diễm không mở miệng kỳ thật cũng rất sáng suốt đấy.

Bằng không thì một đại gia đình đều đi vào, rất có thể sẽ quấy nhiễu gia đình nhỏ của cô ta.

Cho nên lúc nãy Hoa Chiêu mới ra mặt giúp cô ta.

Cô muốn giúp Diệp Thần giữ gìn hôn nhân của hắn một chút.

Diệp gia không thể lại thêm một đôi ly hôn nữa rồi. . . . .

Nếu không thì gia phong thật sự có vấn đề đây này? Có phải phần mộ tổ tiên không yên ổn?

Về đến nhà, lại kiểm tra thêm một lần đồ ăn cho ngày mai, Hoa Chiêu mới thay quần áo nhẹ nhàng thoải mái mà ôm tiểu Thận cùng thằng bé chơi.

Tiểu gia hỏa càng ngày càng lớn hơn, càng ngày càng xinh đẹp, nói cũng nhiều hơn, ah ah ah ah theo sát Hoa Chiêu nói chuyện, trêu chọc nó nó lại lớn tiếng bật cười.

Chỉ cần nhìn thằng bé mọi phiền não đều tan biến hết.

Đột nhiên, tiếng cười của tiểu Thận dừng lại, cái đầu nhỏ "Vèo" cái liền quay ra sau, nhìn về phía cửa ra vào.

Thấy người tiến vào liền sửng sốt, sau đó mắt mở càng lớn, đáy mắt chậm rãi biến thành kinh ngạc cùng vui vẻ.

Đợi đến lúc Diệp Thâm đứng ở trước mặt thằng bé, nó đã kích động mà khoa chân múa tay vui sướng, "Ah ah" mà gọi anh.

Mắt nhỏ như biết nói chuyện vậy.

Giống như đang hỏi anh "Trước kia cha đi đâu?" "Sao giờ mới trở về!"

Diệp Thâm kinh ngạc cùng vui vẻ mà ôm lấy thằng bé, cười nói với Hoa Chiêu: "Lão tứ thật thông minh, giống em."

Bộ dạng cũng càng ngày càng giống, trắng tinh, mắt to như nước trong veo, như một bản sao nhỏ của Hoa Chiêu, anh thương thế nào cũng không đủ.

Nhưng mà cũng có chút lo lắng, đây rốt cuộc cũng là bé trai, lớn lên giống bé gái như vậy thì làm sao bây giờ ah.

Hoa Chiêu đứng lên treo trên cánh tay anh, không nghĩ tới không phải bị con gái tranh sủng, mà lại bị con trai tranh sủng.

"Trước kia lúc anh mới trở về đều hôn em trước đấy!" Cô không chịu.

Diệp Thâm nháy mắt mấy cái với cô, dùng ánh mắt ra hiệu.

Hoa Chiêu không hiểu.

"Khục khục!" Diệp Chấn Quốc đứng ở cửa ra vào: "Nếu không ông chờ các cháu hôn xong rồi mới vào?"

Mặt Hoa Chiêu thoáng cái liền đỏ lên.

Nhìn thấy Diệp Thâm quá kích động, lỗ tai cũng không dùng được rồi, căn bản không nghe thấy gì.

Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu cười, đằng sau có người ah, bằng không anh đương nhiên sẽ hôn cô trước. . . .

"Ông nội tới rồi!" Hoa Chiêu buông cánh tay Diệp Thâm ra, cười hắc hắc nói.

Cô da mặt dày, bị trưởng bối trêu chọc vài câu căn bản không để ý.

Diệp Chấn Quốc đã hơn 80, đến tuổi tùy tâm sở dục rồi.

"Không hôn nữa? Vậy ông nói về chính sự trước." Ông mang theo một cái rương đi tới, ngồi vào trên ghế sô pha, đem rương để vào trên bàn trà vỗ vỗ.

"Đây là một số thứ của ông, bán cho cháu."

Chiếc rương được mở ra, là những món đồ dưới mặt đất của Diệp gia lúc trước kia, một phần nhỏ được phân cho Diệp Chấn Quốc, mấy khối vàng thỏi cùng mấy tấm tranh chữ.

Hoa Chiêu lập tức nhíu mày: "Ông nội đây là ý gì?"

"Trong tay ông nội có mấy vạn, số tiền đó không thể động, những ngày lễ ngày tết còn phải giữ lại cho các cháu lì xì đây này. Còn phải tưởng tiền, nên chỉ có thể bán đồ thôi."

Diệp Chấn Quốc nói: "Bán cho người khác, rồi người khác lại bán cho cháu, không bằng ông trực tiếp bán cho cháu."

"Ông nội cần dùng tiền sao? Dùng bao nhiêu trực tiếp nói với cháu là được, không cần bán đồ." Hoa Chiêu nói.

Diệp Chấn Quốc vung tay lên: "Vậy không được, cháu ngoại cháu nội và mấy đứa chắt của ông, ông nuôi là chuyện kinh thiên nghĩa địa, sao cháu phải nuôi? Như vậy ông sẽ thật mất mặt. Cho nên, đây là tiền nuôi bọn nhỏ."

Diệp Chấn Quốc nhìn trong sân.

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều bọn nhỏ đều được nghỉ, đều đến chỗ Hoa Chiêu chơi đùa.

Những đứa lớn tuổi hơn đang cùng nhau thảo luận về bài tập về nhà, mấy đứa nhỏ thơn thì đang điên cuồng chơi đùa.

Trong sân đều là tiếng cười vui.

Những nếp nhắn trên mặt Diệp Chấn Quốc giãn ra.

Ông vui vẻ.

Ông đã ở tuổi này rồi, sau khi xong hết việc bên ngoài, về đến nhà chỉ thích nhìn thấy những hình ảnh như vậy.

Bọn nhỏ là sự tiếp nối của gia tộc, ông thấy được sự thịnh vượng bền vững của gia tộc.

Ông rất cảm ơn Hoa Chiêu vì đã tạo ra những điều này.

"Tiêu, dùng sức tiêu! Chút tiền ấy không đủ, ông vẫn còn một đống đồ." Diệp Chấn Quốc hào sảng nói.

"Còn có tiền Diệp Thần kết hôn, cũng dùng ở đây, tiền để những đứa trẻ ngoài kia kết hôn, chút của cải này của ông có lẽ đã đủ rồi." Diệp Chấn Quốc nói.

"Những thứ này được định giá rõ ràng, nếu xài hết rồi ông sẽ cho người đưa thêm tới, cháu cũng đừng tự mình phụ cấp, như vậy không thể chấp nhận được."

Hoa Chiêu nhìn Diệp Chấn Quốc, đây là một người già có trí tuệ.

Cô có tiền, cô có thể ra chút tiền nhỏ này, không có gì.

Nhưng lâu rồi trong lòng có thể sẽ có chút không công bằng đúng không? Tại sao cô lại phải nuôi một đại gia đình?

Hoặc là sinh ra tư tưởng ưu việt, một đại gia đình này đều là cô nuôi đấy, về sau cô có thể hất hàm sai khiến, muốn bọn hắn làm cái gì bọn hắn phải làm cái đó.

Lão gia tử một nửa là sợ cô dùng tiền, một nửa là muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện đây này.

"Được, vậy cháu sẽ không khách khí." Hoa Chiêu nói ra: "Chuyện này cũng không thể do hai người chúng ta nói là xong, chúng ta phải tổ chức hội nghị gia đình, công bố chuyện này, về sau các loại chi tiêu của bọn nhỏ, cũng nên có sổ sách, có người giám sát, không thể do một mình cháu định đoạt."

"Không đến mức, chút tiền này. . ." Diệp Chấn Quốc nói.

Kỳ thật ông cảm thấy mấy đứa nhỏ sẽ không ăn hết bao nhiêu tiền cơm.

Dù sao rau quả đều là vài phân tiền một cân, thịt cũng là mấy mao tiền, những đứa nhỏ này dùng sức ăn một tháng có thể hết nổi 100 đồng sao?

Chút tiền này, mưa bụi á.

Hoa Chiêu cầm một bộ tranh chữ mở ra, là bút tích thực của Bát đại gia.

Tiêu ra là số nhỏ, thu hồi lại là số lớn ah.

Nếu như về sau người Diệp gia biết cô nhận đồ giá trị vài tỷ cho một năm mấy trăm đồng tiền cơm của bọn hắn, cô không có việc gì lại chuốc vạ vào thân.

Tận lực lại không thu được kết quả tốt rồi.

Hiện tại cô có một loạt sương phòng chất đầy thi hoạ, đồ cổ, cũng không cần mấy cái trong tay Diệp lão gia tử.

"Ông nội, hãy lấy tất cả những thứ trong tay ông ra và sử dụng chúng làm quỹ gia đình.” Hoa Chiêu nói ra: “Những số vàng đó ông có thể bán đi, đủ cho chi tiêu hàng ngày của ông, và những món đồ cổ còn lại sẽ đợi đến lúc chúng tăng giá trị trong tương lai hãy bán. Tiền sẽ là quỹ ngân sách của gia tộc, sẽ được phân phối cho các thành viên trong gia đình khi cần thiết.”

"Tiền kết hôn của mọi người đều có thể lấy từ đây. Nếu sau này gặp khó khăn cần tiền, cũng có thể ra từ đây. Nếu có đóng góp cho gia tộc, gia tộc cũng có thể thưởng cho."

Hoa Chiêu nói về quy trình hoạt động của các quỹ gia tộc nổi tiếng ở nước ngoài.

Cô cảm thấy biện pháp này khá tốt.

Không lo lắng về sự khan hiếm, mà là về sự phân phối không đồng đều. Lúc đó cô giàu nứt khố đổ vách, những người khác của Diệp gia không nói là quá nghèo, những cũng chỉ khá hơn người bình thường một chút, ra tiệm ăn cơm còn phải do dự một tháng.

Vậy sẽ sinh ra mâu thuẫn.

Để tránh xung đột gia đình, phải kéo mọi người cùng nhau phát triển.

Kéo không được, cũng đừng làm cho đối phương nghèo đến nỗi sinh lòng ghen ghét.

Đây cũng là nguyên nhân cô giúp đỡ Diệp Thần cùng Diệp An.

Không nghĩ tới Diệp Chấn Quốc nghe xong lại nhíu mày: "Không được, nuôi cho bọn hắn vô ưu vô lự, sẽ để cho bọn hắn trở nên lười biếng! Không muốn phát triển! Cả đời cái gì cũng có rồi, cả đời không cần phấn đấu cũng có ăn có uống có tiền tiêu. . . . Như vậy sẽ làm cho bọn hắn biến thành phế vật!"

Hoa Chiêu không lên tiếng, mấy đứa nhỏ nhà cô coi như là vừa ra đời cái gì cũng có à nha? Nhưng cô không cảm thấy bọn chúng sẽ biến thành phế vật.

Bất quá cô thừa nhận lão gia tử lo lắng có đạo lý.

An nhàn khiến người ta diệt vong.

Quốc gia có phúc lợi tốt nhất và hạnh phúc nhất thế giới cũng có số vụ tự tử cao nhất. Sống cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. . . . .

"Phấn đấu nhân sinh mới thú vị." Diệp Chấn Quốc nói: "Cho nên chúng ta xuất ra học phí, trước 18 tuổi cho tiền sinh hoạt, và tiền kết hôn, cứ dựa theo tiêu chuẩn của Diệp Thần mà ra, những thứ khác, cái gì cũng mặc kệ! Cứ để cho chính bọn hắn tự phấn đấu!"

"Về phần ghen ghét, nếu như ngay cả thân nhân của mình cũng ghen ghét, vậy còn quan tâm đến chúng làm gì? Mặc kệ!" Diệp Chấn Quốc nhớ tới Diệp Giai, một ví dụ sống sờ sờ.

"Được rồi, việc này quyết định như vậy đi, đồ cháu trông coi, sẽ công khai định giá mà bán cho cháu, ai có ý kiến? Hiện tại ông cũng có thể bán cho hắn, rồi đem tiền cho cháu."

Diệp Chấn Quốc nói: "Không mua, chính là bọn họ không có ánh mắt không quyết đoán, vuột mất cơ hội phát tài, chẳng trách ông và cháu."

Ông biết rõ Hoa Chiêu đang đánh bạc những vật này sẽ đáng giá trong tương lai.

"Ông đã kiên trì, vậy cứ làm như thế a. . . ." Hoa Chiêu nói ra.

Người Diệp gia tụ họp lại cùng một chỗ, Diệp Chấn Quốc đem chuyện này nói ra.

"Những vật này ta cũng đã nghe ngóng qua giá cả rồi, bức họa này 800, bức họa này 1200, giá vàng năm nay hơn 30 đồng một gram, các ngươi ai muốn có thể xuất tiền mua a." Diệp Chấn Quốc nói.

Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: "Nhà chúng con không có tiền."

Có tiền cũng cho Diệp An mua nhà rồi, Diệp An mua xong rồi, còn có Diệp Đào, bà không có tiền nhàn rỗi mua những thứ vô dụng này.

Đường Phương Hà cũng lắc đầu: "Con không thích những vật này."

Nhưng thật ra cũng rất thích đấy, bà có chút ánh mắt thưởng thức, hiện trong tay cũng có tiền rồi, không thể nuôi mèo nuôi chó, xác thực nên mua chút đồ cổ tranh chữ gì đó tiêu tiền một chút.

Nhưng sao bà phải cùng Hoa Chiêu đoạt? Bên ngoài có rất nhiều.

Diệp Thành cũng có chút thích đấy, nhưng ông ta thích cũng vô dụng, ông ta không có tiền. Tiền tiêu vặt của ông ta đều do Đường Phương Hà cho.

Diệp Mậu Diệp Danh tất nhiên cũng không có hứng thú, trong tay Diệp Danh đã có một đống, còn Diệp Mậu mặc dù biết đồ cổ có giá trị, nhưng ông chỉ cần có xem là được, không cần là của bản thân mình.

Ngày nào đó thanh nhàn rồi, đến nhà hai đứa con trai, thoải mái xem!

Diệp Anh hiện tại cũng có hơn trước rồi, chồng cô ấy kiếm được đấy, Hoa Chiêu trả tiền lương cùng chia hoa hồng rất nhiểu.

Nhưng Diệp Anh một đống con cái, cô ấy phải để dành để tương lai mua nhà cho bọn trẻ, không thể tiêu loạn.

Còn lại Diệp An Diệp Thần Diệp Lị, một người so với một người càng nghèo hơn, càng không có tiền mua những thứ này.

"Vậy cháu sẽ không khách khí." Hoa Chiêu cười hì hì nói.

Sau đó lấy ra mấy vạn đưa cho lão gia tử, vàng thỏi vẫn đáng giá đấy, một gram hơn 30, một thỏi 1000 gram chính là 3 vạn.

Lão gia tử lại đưa tiền cho cô. . . .

"Hãy nói về việc giám sát và sử dụng số tiền này." Diệp Chấn Quốc hỏi: "Các người ai đến?"

Tất cả mọi người lập tức lắc đầu.

Bọn hắn cả đám đều bận rộn vô cùng.

Hơn nữa, để cho bọn hắn đi ra giám sát Hoa Chiêu? Bọn hắn cũng không dám.

Cũng không cần thiết.

Không có ai cảm thấy Hoa Chiêu sẽ vừa ý chút tiền ấy.

Diệp Chấn Quốc liền nói với Hoa Chiêu: "Vậy tự cháu nhìn xem mà tuyển người a."

Hoa Chiêu cười cười, nhìn Diệp Anh cùng Diệp Lị nói: "Vậy thì mời hai người cùng em thương lượng xem sẽ quản lý số tiền này như thế nào, Diệp Lị lại phụ trách ghi chép, mỗi tháng sẽ công khai với mọi người."

Diệp Lị lại càng hoảng sợ, rất kinh ngạc mà trừng mắt: "Em?"

Chuyện quan trọng như vậy mà lại để cho cô ta tham dự?

Hoa Chiêu gật đầu: "Chính là em."

Muốn cho tất cả mọi người đoàn kết lại, vậy phải "Vặn", không thể để cho người nào rảnh rỗi ở bên ngoài xem náo nhiệt, phải để cho bọn họ cùng tham dự vào chuyện trong nhà.

Tuổi của Diệp Lị cũng không nhỏ, bởi vì chuyện gia đình, cô ta cùng Diệp gia cũng có ngăn cách, cũng là tai hoạ ngầm. . . .

Muốn tiêu trừ, phải đem người túm tới, "Vặn" cùng một chỗ.

Diệp Lị nháy mắt mấy cái, trên mặt lập tức nổi lên ánh sáng màu đỏ.

Nhưng cô ta nhỏ giọng nói: "Em sợ em làm không tốt."

"Chưa làm qua thì sao biết?" Hoa Chiêu nói: "Làm sai lại sửa là được, cũng không phải việc khó gì."

"Dạ." Diệp Lị nhẹ nhàng gật đầu, đè nén hưng phấn cùng kích động.

Cô ta không phải thấy chút tiền ấy liền kích động, tiền này cho cô ta, một trăm lá gan cô ta cũng không dám động một phần.

Nhưng chuyện này rất trọng yếu, cô ta vậy mà có thể tham gia vào chuyện trọng yếu như vậy!

Cô ta đột nhiên cảm giác mình là một phần của Diệp gia rồi, hơn nữa là phần rất quan trọng.

Chuyện nói xong, mấy người bắt đầu bàn bạc về việc sẽ làm gì cho đám cưới vào ngày mai.

Không làm gì đấy, buổi sáng Diệp Thần mang theo Diệp Danh cùng mấy vệ sỹ, đem Tôn Diễm cùng người nhà đến đây ăn cơm là được rồi.

Ăn xong đưa về nhà mới, hôn lễ đã xong.

Diệp An bên kia thì càng đơn giản, hắn nói hắn sáng ngày mai sẽ cùng Cát Hồng Miên tự mình đi tới.

Đường không xa, hơn nửa giờ là tới, coi như luyện công buổi sáng.

Hoa Chiêu đề nghị đi đón hắn, hoặc là hắn ngồi xe lăn tới, Diệp An cự tuyệt, Hoa Chiêu cũng không khuyên nữa.

Hắn khẳng định vẫn hi vọng mình có thể như người bình thường đi đường đấy.

"Tốt rồi đều nghỉ ngơi đi." Diệp Chấn Quốc nói một câu, người trong phòng liền giải tán.

Hoa Chiêu trở về phòng.

Trong phòng ngủ, Diệp Thâm đang trông đứa nhỏ.

Tiểu Thận ngủ rồi, anh ấy chỉ nhìn thằng bé không rời mắt.

"Diệp phu nhân trở về rồi hả?" Diệp Thâm quay đầu cười khẽ với cô.

"Hừ, vì sao chuyện gì cũng đến tay em? Anh lại có thể hưởng thanh nhàn?" Hoa Chiêu ngã vào phía sau lưng anh làm nũng.

Đến chuyện họp đại gia đình như vậy anh cũng có thể không tham gia.

"Hiện tại em hoàn toàn có thể đại biểu cho anh rồi." Diệp Thâm cười nói: "Diệp gia hiện tại có Diệp phu nhân làm chủ, anh đưa ra ý kiến phản đối gì, đoán chừng cũng không có tác dụng."

Hoa Chiêu cười: "Chuyện này đúng."

Hiện tại ngoại trừ Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu, Diệp Danh có thể thay đổi ý kiến của cô, những người khác nói chuyện, cô thấy đúng sẽ nghe, cảm thấy không đúng sẽ không nghe, đối phương cũng sẽ không có ý kiến gì.

"Sớm nói em đương gia, có lẽ trong nhà cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy." Diệp Thâm đột nhiên nói.

Hoa Chiêu lại cười lắc đầu: "Sẽ không, sớm hơn một chút, em căn bản không đảm đương nổi cái nhà này, một con nhóc nông thôn, không có năng lực không kiến thức, sao có thể phục chúng?"

Không phục chúng không nói, Diệp Chấn Quốc Diệp Danh lúc ấy điên rồi mới có thể để cho cô đương gia.

Hiện tại không giống với lúc trước, nhiều năm như vậy, mọi người đã nhìn ra bản chất của cô, bắt đầu tin phục cô.

"Diệp phu nhân thật lợi hại." Diệp Thâm quay người, bổ nhào qua. . . . .

... .

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Thần liền vui sướng hớn hở mà đi ra ngoài rồi.

Hôm nay đồng thời xử lý hai hôn lễ, nhưng người duy nhất cao hứng khả năng chỉ có Diệp Thần.

Diệp An, một nhà Diệp Thượng đều không cao hứng nổi.

Nhìn chân Diệp An, trong nhà phế đi một đứa trẻ tốt, Diệp Chấn Quốc cũng cao hứng không nổi.

Cửa lớn đột nhiên bị gõ vang, bảo vệ trực tiếp cho người vào.

Diệp An không biết xuất phát từ lúc nào, sáng sớm đã đến.

Hắn mồ hôi nhễ nhại.

Trước kia đoạn đường này, nếu là chạy, chừng mười phút thậm chí vài phút là đến, cho dù chạy cũng không ra nhiều mồ hôi như vậy.

Nhưng đi đường bằng một chân, lại bệnh nặng mới khỏi, làm hắn mồ hôi rơi như mưa.

"Chị dâu, cho em một gian phòng, em rửa mặt một chút." Diệp An lại một chút cũng không để ý nói.

Có lẽ để ý đều bị dấu ở đáy lòng.

"Ở đây." Hoa Chiêu dẫn đường, lại nói với Chu Lệ Hoa cũng vừa xuất hiện ở cửa ra vào: "Tới rồi, mau vào, bọn hắn đang ở chính viện."

Hôm nay Diệp Thần kết hôn ở đây, dập đầu với người lớn trong nhà, cha mẹ. . . cha mẹ ruột tốt nhất đều ở đây.

Mẹ ruột còn đó, lại dập đầu với mẹ kế, Diệp Thần sẽ mất hứng.

Hơn nữa gần đây Chu Lệ Hoa cũng rất trung thực, còn giúp cô coi chừng Diệp Giai, không để cho cô ta xuất hiện trước mặt cô, ngày hôm qua Hoa Chiêu đã mời Chu Lệ Hoa tới.

"Ở chính viện sao. . . Tôi đi phòng bếp nhìn trước." Chu Lệ Hoa nói.

Loading...