Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:51:04
Lượt xem: 80

Lý Nguyên gật đầu: "Tôi cảm thấy tôi có thể!"

"Nói kế hoạch của anh đi." Hoa Chiêu hỏi.

Cũng không thể một câu tôi cảm thấy tôi làm được liền tiễn cô đi.

"Qua quan sát của tôi phát hiện, kỳ thật thị trường trái cây lớn hơn thị trường rau quả." Lý Nguyên chậm rãi nói.

"Vào thời điểm này, không, quanh năm, mọi người thích mua trái cây giá cao hơn là rau giá cao.”

"Trước Tết táo có thể bán được 5 đồng một cân, dưa hấu có thể bán được 10 đồng một cân! Cà tím ớt lại không thể, nhiều nhất là một hoặc hai đồng.” Lý Nguyên nói: "Mấu chốt chính là, dưa hấu sản lượng lớn!”

Một mẫu dưa hấu mấy ngàn cân, hơn vạn cân.

Một mẫu cà tím ớt thì được bao nhiêu cân?

Bắp cải khoai tây có năng suất cao, nhưng bắp cải có thể được bán với giá 10 đồng một cân sao?

Như vậy sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng đấy.

Nhưng dưa hấu thì không.

Mọi người sẽ chỉ đổ xô mua, mua và mua!

Đương nhiên hắn dám bán đắt như vậy là bởi vì bà chủ hắn đào tạo được hạt giống chất lượng tốt, nhà người khác cũng có bán dưa hấu trong nhà kính, giá cả lại chỉ có ba bốn đồng, không bằng bọn họ.

"Tôi cảm thấy, chúng ta có thể trồng một hơi 100 nhà kính dưa hấu!" Lý Nguyên cắn răng nói.

"Hoắc, khẩu khí khá lớn." Hoa Chiêu giật nảy mình: "100 mẫu, người thủ đô thực sự ăn không hết rồi, thứ gì càng hiếm sẽ càng đắt ah lão Nguyên."

Người có thể mua nổi 10 đồng một cân dưa hấu, khẳng định vẫn là số ít.

100 mẫu chính là 100 vạn cân, mấy vạn trái, không có thị trường lớn như vậy.

"Chúng ta tách ra trồng, không phải cô còn muốn đi Bằng Thành sao? Chúng ta cũng mở một cơ sở rau ở đó, khí hậu bên kia thích hợp hơn, không cần nhà kính cũng được, còn tiết kiệm chi phí.” Lý Nguyên nói.

"Hơn nữa người Bằng Thành không phải rất có tiền sao? Thủ đô 30 mẫu, Bằng Thành 70 mẫu, cô xem có được không?"

Hoa Chiêu không lên tiếng, ý tưởng mở thêm một cơ sở rau ở phía nam cô quả thật đã có.

Đáng tiếc cô không có nhân thủ.

Cô cho rằng lão Nguyên bận không làm hết được, bên này ngoại trừ 40 mẫu nhà kính, bên cạnh còn có 1000 mẫu đất.

"Nói đến 1000 mẫu đất kia, tôi dự định nhận thầu luôn đất bên canh, lúc trước đã cùng thôn xung quanh đàm phán xong, bọn họ nguyện ý cho chúng ta thuê, chỉ là tiền thuê có chút đắt, hơn nữa phải thuê lâu năm." Lý Nguyên nói.

Không nghĩ tới hắn ngay cả chuyện này cũng đã nói chuyện, Hoa Chiêu hỏi: "Bọn họ muốn bao nhiêu tiền thuê?”

"Một mẫu đất 100 đồng." Lý Nguyên có chút cẩn thận nói.

Mức giá này cao hơn nhiều so với giá thị trường.

Đất chung quanh trước đây đều là trồng ngô, một cân ngô bây giờ giá cả vào khoảng 1 mao, một mẫu cũng được ba bốn trăm cân, chính là ba bốn đồng, bọn họ dám đòi 100!

Quả thực chặt đẹp.

Nhưng thành thật mà nói, đó là tiền của một quả dưa hấu vào mùa đông.... Hắn lại cảm thấy mình không thua thiệt.

"Đừng đẩy giá đất lên cao." Hoa Chiêu nói ra: "Đi đàm phan với bọn họ, cao hơn giá thị trường 10% là được rồi, quá cao không tốt."

Đây là muốn mở rộng quy mô rồi, Lý Nguyên cao hứng: "Được."

"Tại sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện kiếm tiền như vậy?" Hoa Chiêu tò mò nói.

Trước kia Lý Nguyên biểu hiện trong quy trong củ, bộ dạng an tâm trồng trọt, hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ lại có ý chí tiến thủ, đã xảy ra chuyện gì?

Khuôn mặt đỏ bừng của Lý Nguyên đột nhiên càng đỏ lên: "Cái đó, tôi vừa mới làm cha, vợ cũng rất biết phấn đấu, một hơi sinh hai đứa con trai, hiện tại trong nhà có năm tiểu tử, áp lực lớn..."

"Ah! Xin chúc mừng!” Hoa Chiêu vội vàng chúc mừng.

Năm đứa con trai, vậy thực sự phải kiếm thật nhiều tiền, những đứa trẻ này đều là thế hệ sau những năm 80, chờ bọn hắn trưởng thành, đúng là thời điểm khó khăn.

Nếu là người một nhà, lại là người kiếm tiền cho mình, Hoa Chiêu hảo tâm nói: "Vợ con đã đến thủ đô chưa? Sống ở đâu? Có tiền trong tay nhanh mua một ngôi nhà trong thị trấn, không đủ hãy nói với tôi, tôi cho anh mượn.”

Lý Nguyên lắc đầu: "Mua nhà cái gì, mắc như vậy! Căn nhà 100 mét vuông lại muốn 20 vạn!"

Ánh mắt hắn trừng thật lớn: "Tôi điên rồi mới mua nhà, tôi thuê nhà cũng được, đều là nhà ở, một tháng tiền thuê nhà chỉ 20 đồng. 20 vạn tôi có thể ở hơn 800 năm!"

Hoa Chiêu. . . . .

"Tiền thuê nhà sẽ tăng giá đấy." Cô nói ra.

"Vậy có thể tăng đến đâu? 20 vạn, dù sao cũng phải sống được100 năm?”

Hoa Chiêu: "Sổ sách không thể tính toán như vậy, anh dùng 20 vạn thuê phòng, 100 năm sau anh không có cái gì, nhà vẫn là của người khác, anh dùng 20 vạn mua nhà, 100 năm sau vẫn là nhà của anh, tính là gia sản của anh."

Lý Nguyên không lên tiếng rồi.

Hoa Chiêu nói ra đòn sát thủ: "Hơn nữa không nhà, không có hộ khẩu, con của anh phải trả thêm tiền dự thính cho trường, một năm hơn mười đồng, thậm chí mấy trăm đồng, tương lai thi đại học cũng không thể thi ở thủ đô, phải trở lại quê quán thi, thi ở quê nhà còn khó hơn thủ đô, cùng một trường đại học, điểm trúng tuyển sẽ cao hơn mấy chục điểm.”

"Mua mua mua!" Lý Nguyên lập tức nói.

Chỉ cần là cha mẹ, mặc kệ có tiền hay không có tiền, cơ bản đều hi vọng con cái lên đại học, như vậy tương lai đứa nhỏ sẽ có thêm một tầng bảo hiểm.

"Cố gắng mua ở thành phố, trường học tốt, không nên vì công việc mà mua nhà ở ngoại ô, anh vẫn có thể bỏ ra 20 đồng thuê nhà ở ngoại thành." Hoa Chiêu nói.

Lý Nguyên thận trọng gật gật đầu, dù sao vợ vẫn ở nhà nuôi con, không thể ở cùng một chỗ với hắn, ở trong thành, hơi xa một chút cũng không có việc gì.

So với lúc trước cách xa ngàn dặm thì tốt hơn.

Nhưng hắn không có tiền trong tay, 20 vạn! Nói chơi sao?

Nhưng hắn lại không muốn vay tiền, 20 vạn tiền nợ đè nặng lên người, hắn cảm thấy khó thở.

"Nếu không bà chủ, tôi ứng trước tiền lương của tôi?" Hắn cẩn thận hỏi.

Hoa Chiêu lại nhìn nhà kính xanh tốt trước mắt, cô còn chưa kết toán sổ sách quý này, không biết Lý Nguyên có chí tiến thủ, đã đem dưa hấu tăng tới 10 đồng một cân rồi. . . .

Một nhà kính dưa hấu, chính là hơn 10 vạn.

Trong tay hắn nắm giữ mấy trăm vạn tài chính lưu động, lại chỉ phát ra mấy trăm đồng tiền lương, loại chênh lệch này sẽ nảy sinh tham nhũng, bất lợi với sự phát triển của công ty.

"Tôi cho anh 5% cổ phần trên danh nghĩa." Hoa Chiêu nói: "Anh chỉ có quyền chia hoa hồng không có cổ phần, sau này chỉ cần anh làm ở công ty, có thể nhận được 5% hoa hồng, cho đến khi nghỉ hưu hoặc nghỉ việc, thế nào?”

Lý Nguyên đã bị kinh ngạc cùng vui mừng thật lớn làm cho sững sờ rồi, hắn quá biết 5% là bao nhiêu.

"Không không không, như vậy nhiều lắm!" Lý Nguyên nói.

Hoa Chiêu cười nói: "Người tài giỏi luôn phải làm nhiều việc, tương lai đất thầu trồng rau cả nước đều cần anh quản lý, làm cho tốt.”

Tiền chi ra rồi, đương nhiên phải ép thêm nữa... Giá trị thặng dư. . . .

Lý Nguyên lại cảm thấy kiên định hơn rất nhiều, toàn thân cũng tràn ngập động lực vô cùng!

Hoa Chiêu nói xong liền đi vào một nhà kính đặc biệt dành riêng cho cô, bắt đầu bồi dưỡng giống mới.

Lần này chọn mục tiêu gì mới tốt đây?

Diệp Danh muốn hạt giống cây công nghiệp để kiếm tiền, nhìn ra thế giới, rốt cuộc là trái cây chất lượng cao kiếm được nhiều tiền hơn rau.

Bơ của một quốc gia nào đó đến mùa chín, nửa đường đều có thổ phỉ cướp xe vận chuyển.

Nhân tiện, những loại trái cây nhiệt đới mà đất nước hiện không có, bây giờ cô có thể trồng nó!

Đặc biệt là sầu riêng!

Trọng Sinh mấy năm nay, bởi vì vẫn chưa đi qua bên kia, cô cũng quên thứ này!

Bây giờ vừa nghĩ tới, nước miếng cũng chảy xuống, một khắc cũng không nhịn được.

Cô lập tức ra ngoài gọi điện thoại, bảo Ngũ Lạc tự mình sắp xếp người đi phía nam, xuất ngoại, tìm mầm non hoặc hạt giống trở về.

Cô muốn sớm được ăn!

Nói như vậy, các đồn điền ở phía nam cũng sẽ được đưa vào danh sách cấp bách rồi.

Cúp điện thoại, Hoa Chiêu trở lại nhà kính tiếp tục nghiên cứu nhiệm vụ cho Diệp Danh.

Bán cây giống sầu riêng là không được, thứ này yếu ớt, đời sau nuôi dưỡng bao nhiêu năm mới có thể làm cho nó sống được ở Hải Nam.

Không sống được ở nơi nào khác.

Hơn nữa, cây bơ thường kết quả sau 3-4 năm, sầu riêng phải lâu hơn, 6-8 năm.

Cho dù hiện tại cô bắt đầu bồi dưỡng, cũng không thể làm cho chúng nó một năm liền kết quả.

Cô muốn ăn, đều phải ăn vụng, không lấy ra bên ngoài được, cũng không thể chia sẻ với gia đình, dù sao cũng chưa đến mùa sầu riêng chín.

Hơn nữa Hoa Chiêu không muốn bán mầm cây ăn quả ra ngoài, cây ăn quả cô sản xuất, đều là cây rụng tiền, có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Cho nên nhiều năm như vậy hạt giống cô giao cho Diệp Danh chỉ có dâu tây, đối phương có khả năng đã ăn đến chán, muốn đổi khẩu vị.

Nhưng nhìn vào những cây ăn quả, cô không muốn đưa nó ra ngoài.

Nhìn những cây ăn quả trong nhà kính, đặc biệt là những cây táo đến mua thu hoạch, Hoa Chiêu cảm thấy cô cũng có thể thử loại trái cây có thời gian bảo quản dài, thuận tiện cho việc vận chuyển, ví dụ như táo.

Táo Fuji thích hợp hơn cả.

Táo Fuji đã được đưa về nước vào năm 66, nhưng khí hậu không phù hợp, trái cây không quá ngon.

Trong những năm 1980, các giống mới đã được đưa về sau khi ghép cành, mới chậm rãi phát triển.

Hoa Chiêu đem loại đang "từ từ" phát triển rút ngắn trở thành "Đã" phát triển.

Cô lập tức cầm hàng mẫu đi tìm Diệp Danh.

Quả táo vừa lớn vừa đỏ vừa giòn vừa ngọt, Diệp Danh cắn một cái liên tiếp gật đầu, anh là người không thích ăn hoa quả, nhưng hoa quả Hoa Chiêu lấy ra, anh đều ăn không hết.

"Nếu bảo quản đúng cách, bảo quản một tháng cũng không thành vấn đề." Hoa Chiêu nói: "Thời gian này có đủ xuất khẩu không?”

Diệp Danh vậy mà lắc đầu: "Một tháng vẫn quá nguy hiểm, cơ bản ở trên ngưỡng.”

Lúc này các quốc gia thiết lập quan hệ ngoại giao với đại lục còn không nhiều lắm, mặc dù thiết lập quan hệ ngoại giao, cũng chỉ là qua miệng mà thôi, thương mại còn chưa qua lại, tàu biển đi về rất ít, chứ đừng nói là máy bay.

"Bất quá Nhật Bản và Hàn Quốc gần, một tháng là đủ rồi." Diệp Danh hỏi: "Quả táo này mỗi năm em có thể lấy ra bao nhiêu?”

"Cây ăn quả này đã trồng ba năm, năm nay kết quả năm đầu tiên, năm đó trồng cũng không nhiều, chỉ có một nhà kính. Năm nay chỉ có vài nghìn cân.”

"Sang năm đi, em mở rộng quy mô, năm sau sản lượng sẽ tăng lên, anh muốn bao nhiêu cân?" Hoa Chiêu hỏi.

"Em có bao nhiêu anh muốn bấy nhiêu." Diệp Danh cười nói.

Hoa Chiêu cũng cười: "Vậy em sẽ không khách khí, yên tâm lớn mật trồng!”

“Cứ đến!” Diệp Danh cười nói.

Hoa Chiêu cười xong, mới có chút kỳ quái mà hỏi thăm: "Em còn tưởng rằng loại chuyện nhỏ như hoa quả, hạt giống này anh đã mặc kệ.”

Diệp Danh gật đầu: "Anh đã mặc kệ, để cho chính bọn hắn tìm đường khác kiếm ngoại hối rồi, nhưng đây không phải là chuyện của nhà chúng ta sao ư, anh tự mình tiếp nhận, dễ dàng giúp em kiếm một chỗ."

Không có người ngoài, anh nói trắng ra: "Lần này em nghĩ xem muốn cái gì?"

Kỳ thật hiện tại ngoại hối vẫn rất thiếu, rất thiếu.

Phàm là thứ có thể xuất khẩu, đừng nói là hoa quả, chính là đồ cổ, đều mang ra ngoài.

Có thể kiếm ngoại tệ đều là việc tốt, ai làm được chính là cống hiến, là công lao.

Nếu là một chút công lao nhỏ, Diệp Danh sẽ không cùng người khác tranh dành.

Nhưng Hoa Chiêu ra tay, có thể kiếm được không ít ngoại hối, anh sẽ không để người khác chiếm tiện nghi.

Hoa Chiêu kỳ thật cũng biết điểm này, cho nên cô quyết định quay đầu lại trồng táo thật tốt.

Chờ Lý Nguyên đem vùng đất xung quanh đàm phan xong, toàn bộ đều trồng táo!

"Em tất nhiên vẫn muốn đất đai, trong tay có đất, trong lòng không hoảng hốt, anh xem có nông trại nào đóng cửa hay không, bán cho em đi."

Diệp Danh nhất thời ghé mắt.

"Nhà máy đóng cửa không ít, bất quá anh còn chưa nghe nói nông trại nào đóng cửa."

Nhà máy sản xuất những thứ không thể bán được, không có lợi ích, thời gian dài không thể trả tiền lương, nhà máy đóng cửa.

Đất nông trại có chỗ nào mà không vội vàng trồng trọt, trồng lương thực nào mà bán không được? Tất cả đều được mua lại bởi nhà nước.

Hoa Chiêu cười nói: "Anh cả, anh nhất định là một lòng phát triển kinh tế, gần đây rất ít chú ý đến nông nghiệp.”

"Nông trại sẽ không đóng cửa, nhưng nhiều công nhân nông trại đang thất nghiệp, và họ đang có ý kiến rất lớn.”

"Không bằng như vậy, nếu như đem một nông trại cho em nhận thầu ba năm mươi năm mà nói, em có thể cam đoan ba năm công nhân nông trại đều đến chỗ em làm việc.”

"Miễn là nông trại của em không đóng cửa, tất cả họ đều có việc làm! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ cần cù chịu khó, không trộm gian dùng mánh lới.”

Diệp Danh trầm mặc, không hỏi Hoa Chiêu vì sao nông trại không đóng cửa, công nhân lại không có việc làm.

Bởi vì anh nghĩ đến, mấy năm gần đây thông qua Diệp Thâm và Hoa Chiêu đã nhập khẩu thêm rất nhiều máy móc nông nghiệp!

Một máy kéo có thể thay hàng chục lao động.

Ngoài ra còn có máy gieo hạt, máy gặt, máy tách hạt... Quả thật nông dân không cần làm gì nhiều!

Không làm việc, ngồi đó lấy tiền? Tất nhiên là không.

Công nhân nông trại đã bị buộc phải ngừng làm việc.

"Nông trường của em sẽ dùng người? Không cần máy móc?" Diệp Danh hỏi.

"Không cần." Hoa Chiêu nói: "Em trồng cây ăn quả, máy móc bây giờ không có tác dụng.”

Trái cây cần bón phân, diệt côn trùng, diệt cỏ, bóp hoa, bao bì, hái, bước nào cũng đòi hỏi rất nhiều nhân lực.

"Đi được! Anh sẽ đi đàm phán cho em! Cam đoan sẽ kiếm cho em một trang trại lớn!” Diệp Danh lập tức nói.

Việc cung cấp việc làm là một vấn đề lớn.

Chính sự nói xong, thấy Diệp Danh còn đang ăn táo, không lập tức đi ngay, Hoa Chiêu nhớ tới một chuyện.

"Tiền bồi thường của thôn kia sao rồi?"

Diệp Danh biết cô hỏi thôn bị lửa thiêu kia, anh đã đáp ứng với trưởng thôn nhất định mỗi nhà bồi thường 2000.

"Đã bồi thường, dùng tiền của Miêu gia." Diệp Danh nói: "Không nghĩ tới bọn họ lại rất có tiền, bồi thường xong còn lại rất nhiều, anh giúp bọn họ quyên góp.”

"Vậy Diệp Giai làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Giai trước kia bị Miêu gia biến tướng đuổi ra ngoài, thuê cho cô ta một căn phòng sống một mình, Miêu Bân mỗi ngày không phải ở nhà ông nội thì chính là ở nhà cô cô, căn bản không quay về.

Diệp Giai lúc trước sinh non, lại làm tổn thương thân thể, thật lâu không xuống được giường.

Nếu như không phải Chu Lệ Hoa thương cô ta, đi nấu cơm thu dọn phòng ốc, cô ta sẽ c.h.ế.t đói.

Hiện tại Miêu gia gặp chuyện không may, Miêu Bân cũng bởi vì một chuyện mà liên lụy phải vào tù, hoặc nhiều hoặc ít cũng bị giam mấy tháng.

Mặc kệ mấy tháng hay vài năm, đều tính là người đã từng ngồi tù rồi.

Diệp Giai thế nhưng lại đệ đơn ly hôn với hắn.

Miêu gia sụp đổ rồi, Miêu Bân cũng làm tan nát trái tim cô ta, Diệp Giai muốn ly hôn.

"Bất quá hiện tại ngược lại là Miêu Bân sống c.h.ế.t không đồng ý cùng Diệp Giai ly hôn, ở trong tù còn viết thư tình cho Diệp Giai." Hoa Chiêu nói.

"A." Diệp Danh cười lạnh: "Ly hôn! Hắn nói không tính.”

Hoa Chiêu gật đầu, dừng một chút lại nói: "Ngũ Lạc đến nói với em hiện tại trạng thái tinh thần của cô ta có chút không đúng, có chút kích động.”

"Chu Lệ Hoa cũng tới nói với anh, Diệp Giai hiện tại mỗi ngày đều náo loạn phải về Diệp gia, nói cô ta ly hôn rồi, nên quay trở lại Diệp gia, nếu như chúng ta không đồng ý, cô ta sẽ đi ra ngoài làm loạn."

Diệp Danh lập tức ấn mi tâm, có một thành viên trong gia đình không bớt lo thực sự rất khó chịu.

Cái gì trục xuất khỏi gia tộc, kỳ thật đều là chuyện nội bộ gia tộc bọn họ.

Người ngoài mặc kệ đấy.

Không có hiệu lực pháp lý.

Nếu Diệp Giai ở bên ngoài gây họa gì, người ta tìm gia trưởng, khẳng định vẫn phải tìm người nhà họ Diệp, bọn họ phải gánh vác.

Hoa Chiêu cũng sợ lại kích thích Diệp Giai, sẽ làm cô ta bị bệnh tâm thần.

Vậy Diệp gia bọn họ chính là chuyện cười.

Bất quá thuận theo Diệp Giai để cho cô ta trở về?

Tới tới lui lui lại trở về?

Bọn họ còn cần uy tín nữa không hả?

Diệp Danh đau đầu mà tựa lưng vào ghế ngồi.

Hoa Chiêu phát hiện sắc mặt anh cả có chút tái nhợt, lộ ra có chút tiều tụy, khóe mắt thế nhưng có một chút nếp nhăn.

Trong lòng nhất thời run lên, không được a!

Anh cả cũng mới ba mươi tuổi đầu, cũng không thể sớm già!

Mỹ nhân tuổi xế chiều là chuyện làm người ta khổ sở cỡ nào?

"Anh cả, gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt hay không? Công việc không bao giờ kết thúc, không nên quá liều lĩnh, phải lao động kết hợp, để tiếp tục đóng góp cho đất nước!”

Diệp Danh ngẩng đầu, nhìn thấy cô khẩn trương thì buồn cười: "Gần đây vì chuyện bận nhà họ Miêu nên nghỉ ngơi không tốt, bất quá hiện tại bận rộn xong, ngược lại có thể nghỉ ngơi rồi. Chuyện của Diệp Giai, em có đề nghị gì tốt?”

"Mắt không thấy tâm không phiền." Hoa Chiêu nói thẳng ra tính toán của mình: "Cũng cho cô ta xuất ngoại a, không đi nước Mỹ, đi một nước không có thế lực của chúng ta, để cho cô ta trải nghiệm cái gì gọi là sinh tồn."

Muốn cô nói, Diệp Giai làm như vậy, chính vì không bị cuộc sống đánh đập.

Nếu cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường, mỗi ngày sẽ thành thật làm người, làm việc chăm chỉ, kiếm tiền thật tốt.

Nào có sức mạnh làm trời làm đất?

Hiện tại cứ ném cô ta đến một nơi nào đó để cho cô ta sống mình đi thôi.

"Em làm chủ a, anh mặc kệ." Diệp Danh nói.

Anh có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Hoa Chiêu.

Ở trong mắt anh, xuất ngoại cũng không phải là trừng phạt gì, giống phần thưởng hơn.

Không thể không nói, hiện tại trong nước rất nghèo, ngoại trừ Châu Phi, tìm không ra mấy nơi nghèo hơn trong nước.

Hoa Chiêu đây là cảm thấy Diệp Giai đáng thương? Tha thứ cho cô ta?

Làm sao có thể!

Hoa Chiêu lại không cảm thấy nước ngoài là thiên đường.

Diệp Danh chưa từng ra nước ngoài nên không hiểu lắm.

Hiện tại có khổ chịu, tương lai có hối hận, Hoa Chiêu cảm thấy tâm nhãn của cô ta quá nhỏ.

Được rồi, trước tiên hỏi ý kiến của Diệp Giai a.

Hoa Chiêu tự mình đi tìm Diệp Giai.

Miêu gia quả nhiên không có lòng tốt, tìm cho Diệp Giai một gian phòng trong một nhà ngang đã cũ, rách nát.

Bên này căn nhà là một hành lang hẹp chỉ rộng hai người, bên kia là một gian đơn, phòng đơn cũng không lớn, giống như một ký túc xá độc thân.

Nhưng Hoa Chiêu một đường đi tới liền phát hiện đây mặc dù là ký túc xá, nhưng không phải chuẩn bị cho người độc thân.

Mấy đứa trẻ quả thực coi hành lang là khu vui chơi, hô bằng gọi bạn, chạy nhảy, vừa vướng vừa nguy hiểm.

Có con thì có gia đình, nhưng với tình hình xã hội hiện nay, mỗi gia đình đều có 3-4 đứa con.

Chờ hai năm nữa kế hoạch hóa gia đình chính thức bắt đầu thắt chặt, sau này đứa nhỏ sẽ ít đi.

Hiện tại, đã sinh ra còn có thể nhét trở về?

Hơn nữa phòng ở nhỏ, không có phòng bếp cùng nhà vệ sinh.

Một tầng được chia thành hai đầu, một đầu có nhà vệ sinh công cộng, một đầu có một nhà bếp chung.

Phòng của Diệp Giai nằm cạnh nhà vệ sinh.

Còn chưa đi gần, Hoa Chiêu đã muốn quay đầu về nhà.

Mùi này ah, quá nặng rồi.

Đây vẫn là đầu xuân, nếu là mùa hè, không chừng sẽ trúng độc?

Nhưng cô vẫn kiên trì đi qua.

Chu Lệ Hoa biết Hoa Chiêu sắp tới, đang chờ ở cửa.

Bà ta không mở cửa chờ, mà ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Hoa Chiêu tới lập tức mở cửa kéo người vào, sau đó lại đóng cửa lại, thở dài.

Vừa mở cửa, chính bà ta cũng chịu không nổi.

Tuy đã cùng Diệp Giai có ngăn cách, nhưng nhìn thấy cô ta hiện tại chịu tội này trong lòng vẫn khó chịu.

"Tới rồi, nhanh ngồi! Ăn trái cây!" Chu Lệ Hoa nhiệt tình mà chiêu đãi Hoa Chiêu.

Trên mặt bàn có hai quả táo, cùng mấy quả quýt, còn có một đĩa mận bắc, xem như hoa quả rồi.

"Cảm ơn." Hoa Chiêu lễ phép nói cảm tạ, cầm lấy một quả quýt bóc ra.

Quýt được bảo quản rất tốt, còn có chút nước, vị chua ngọt.

Cô lễ phép mà nếm.

Chu Lệ Hoa nhìn Hoa Chiêu ánh mắt phức tạp, nhà Hoa Chiêu có những hoa quả gì? So với mấy quả bà ta lấy ra còn tốt gấp một vạn lần!

Bà ta vừa rồi chỉ khách khí một chút, bày hoa quả không phải là vì cho Hoa Chiêu ăn, chỉ là vì chứng minh bà ta coi trọng khách nhân.

Mà Hoa Chiêu thực sự ăn, đây là cho bà ta mặt mũi.

Gần đây cùng Hoa Chiêu qua lại nhiều hơn, bà ta càng thêm hối hận chính mình năm đó... Sử dụng sai phương pháp.

Lúc trước nếu không phải làm "phu nhân" lâu ngày tính tình nóng nảy, mà giống như bây giờ hảo hảo cùng Hoa Chiêu ở chung, nào đến mức hôm nay...

Quên đi không nghĩ nữa, vừa nghĩ liền muốn nhảy lầu.

Hoa Chiêu vừa ăn quýt vừa nhìn Diệp Giai đang ngồi trên giường, âm trầm không nói lời nào.

Căn phòng này quá nhỏ, chỉ có một gian, hơn 20 mét vuông.

Vị trí cửa sổ có một chiếc giường, là phòng ngủ.

Bên cạnh đặt một chiếc ghế sofa và bàn trà, đó là phòng khách.

Thấy Hoa Chiêu nhìn, Diệp Giai cũng nhìn lại cô, âm trầm nói: "Tôi muốn về nhà.”

"Nơi này chính là nhà của cô a." Hoa Chiêu nói.

Da mặt Diệp Giai run lên, người sắp nhảy dựng lên, bị Chu Lệ Hoa gắt gao đè lại!

"Người ta nói sai câu nào? Phải không? Đừng nói những thứ khác, chỉ nói nữ nhân gả ra ngoài là bát nước hắt đi! Con đã kết hôn tất nhiên có gia đình nhỏ của riêng mình! Chồng ở đâu thì nhà ở đó!”

"Tôi không cần! Miêu Bân hiện đang ngồi tù! Tôi sẽ ly hôn anh ta! "Câu cuối cùng, cô ta nhìn chằm chằm Hoa Chiêu nói.

Hoa Chiêu rất muốn hỏi bức thư tình của Miêu Bân không gây ấn tượng với cô sao?

Cô cũng xem qua rồi, viết đến tình thâm ý thiết...

Cô không muốn xem đấy, nhưng Ngũ Lạc cũng đã chép ra rồi, cô liền tùy tiện liếc mắt nhìn.

Nhưng nhìn nét mặt Diệp Giai bây giờ, cũng đừng kích thích cô ta.

"Ly hôn, có thể." Cô nói ra.

Hoa Chiêu nói như vậy, đại biểu Diệp gia sẽ giúp ly hôn rồi.

Biểu cảm của Diệp Giai buông lỏng xuống, cả người cũng thả lỏng một chút.

Cô ta không thể sống với Miêu Bân được nữa.

Bức thư tình có đẹp đến đâu cũng không được.

Nếu như là trước khi sảy thai, có lẽ còn có thể, cô đối với Miêu Bân, còn có chút suy nghĩ.

Nhưng từ khi người nhà họ Miêu ném cô ta tới đây, Miêu Bân lại một lần nữa không lộ diện, hận thù trong cô ta càng ngày càng nhiều.

Hiện tại, Miêu gia sụp đổ rồi, Miêu Bân chỉ xem cô ta như cọng rơm cứu mạng.

Không!

Nghĩ khá lắm!

Hoa Chiêu luôn quan sát biểu lộ của Diệp Giai, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm khái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người cùng tuổi, năm đó lần đầu gặp cô ta còn là học sinh cấp ba, là tiểu công chúa được người nhà nuông chiều.

Thanh xuân mỹ lệ, biết ăn nói, còn có tương lai. Chỉ trong một chốc đã đi lệch đường.

Hoa Chiêu liếc nhìn Chu Lệ Hoa, chuyện này phải trách bà ta, xác thực là mẹ không dạy tốt.

Lại nhìn Diệp Giai hiện tại, già nua tiều tụy, rõ ràng chỉ mới 24 tuổi, lại giống như 34.

Hơn nữa vẻ mặt oán khí, ánh mắt ngốc trệ, biểu lộ c.h.ế.t lặng, làm cho người ta liếc mắt cũng không muốn lại nhìn lần thứ hai, chỉ nghĩ cách xa cô ta một chút.

Vừa nhìn đã thấy xui xẻo.

Hoa Chiêu chỉ vào tấm gương rộng lớn đối diện sofa: "Chính cô nhìn bộ dáng hiện tại của mình đi, vì sao cô lại biến thành bộ dạng như hôm nay?”

Diệp Giai trừng mắt, người lại muốn nhảy dựng lên, gào thét với Hoa Chiêu: "Cô tới đây cười nhạo tôi sao? Tại sao tôi lại như thế này? Không phải tất cả là vì cô!”

"Cái lớp phụ đạo kia vì sao cô không tổ chức sớm? Cô sớm dạy tôi học tập, có phải tôi đã sớm thi lên đại học rồi không? Sao cần gian lận? !”

"Gian lận thì gian lận, người khác cũng không phát hiện, cô quản nhiều làm cái gì vậy? Cô chính là không muốn tôi sống tốt!”

"Kỳ thật tôi xóa chuyện gian lận khẳng định cũng có thể thi lên đại học đấy! Tựa như Diệp Lị! Chính cô hại tôi không được lên đại học! Còn hại tôi không có nhà để về!”

"Cô còn hại con của tôi! Rõ ràng cô có nhiều rượu thuốc như vậy! Cho tôi một ngụm thì làm sao vậy? Kết quả cô trơ mắt nhìn con của tôi chết!

"Cô táng tận lương tâm!"

Chu Lệ Hoa gắt gao che miệng Diệp Giai, cũng không che nổi cô ta gào thét.

"Con đừng càn quấy! Con của con đã c.h.ế.t mới đi tìm Hoa Chiêu! Hơn nữa Hoa Chiêu cũng cho con một lọ rượu thuốc uống rồi! Nó đã c.h.ế.t sao có thể bảo vệ? Con còn muốn khởi tử hồi sinh sao?" Chu Lệ Hoa tức giận nói.

Diệp Giai lên án những chuyện trước kia đó, quan hệ giữa Miêu gia cùng Diệp gia, nếu Hoa Chiêu không giải quyết chuyện gian dối kia nó sẽ bị người ta kiểm soát cả đời gì đó, bà ta đã sớm nói qua rất nhiều lần rồi, Diệp Giai hiển nhiên không nghe vào.

Hoa Chiêu cũng lười phải nói lại, vừa rồi cô chỉ muốn khích lệ Diệp Giai một chút, để cho cô ta tỉnh táo lại.

Kết quả chứng minh đều là dư thừa.

"Trở lại Diệp gia là điều không thể nào, người phạm sai lầm nói về là về hả? Vậy gia quy còn được gọi là gia quy sao." Hoa Chiêu nói: "Bất quá có thể đưa cô ra nước ngoài học, nước Mỹ không được, quốc gia khác, cô chọn một nước đi."

Diệp Giai nghe được câu phía trước vừa muốn nổi giận, nghe đến câu phía sau mắt lập tức sáng ngời, người cũng tinh thần rồi.

"Đưa tôi ra nước ngoài học?" Giọng cô ta tràn đầy kinh ngạc cùng vui vẻ.

"Trong nhà xuất ra học phí năm thứ nhất, còn lại cô tự mình giải quyết." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa trường học cũng không phải là trường danh tiếng gì, chính là một trường trung học, chỗ tốt chính là cô có thể tự mình cố gắng thi đại học.”

Diệp Giai lại là trước tức giận sau vui.

Thi đại học? Cô ta có thể đi học đại học ở nước ngoài? Các trường đại học nước ngoài! So với trường đại học Thanh Hoa gì kia tốt hơn nhiều! Quay đầu lại làm hâm mộ c.h.ế.t những người đã xem thường cô ta!

Bất quá cô ta có chút kinh ngạc, hai mắt nghi ngờ nhìn Hoa Chiêu: "Cô tốt bụng như vậy sao? Để tôi đi du học?”

Hoa Chiêu ăn ngay nói thật: "Không cho cô ra nước ngoài học còn có thể làm gì? Di dân? Vậy cần một khoản tiền rất lớn, cho cô một người làm cho gia tộc mất mặt sao?”

Những lời này cũng không làm Diệp Giai tức giận, bởi vì cô ta biết điều này.

Đừng nói hiện tại, cho dù là trước kia ông nội ngoại trừ tiền mừng tuổi, cũng không cho cô ta thêm một phần.

Mẹ cho nhiều hơn, cũng chính là tiền sinh hoạt.

Trong nhà không có thói quen cho cô ta tiền, bây giờ không cho, cô ta cũng không xù lông.

"Cô cũng chỉ có thể ra nước ngoài du học." Hoa Chiêu nói.

Còn lại là cử đi lao động, hiện tại loại người này rất ít, người cử đi đều là loại công nhân kỹ thuật, kỹ thuật khóc lóc om sòm của Diệp Giai ngược lại rất cao.

Cho nên thật đúng là không phải cô hảo tâm bảo Diệp Giai đi du học, mà là muốn đem người đuổi đi, chỉ có thể như vậy đi.

Về phần kích thích cô ta một chút, hy vọng cô ta thi đậu đại học tốt, cũng là hy vọng Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Danh có thể vui vẻ một chút.

Người này là Diệp Giai ah, không phải Miêu Giai Lý Giai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-280.html.]

Tuy rằng bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc, nhưng bọn họ cũng không hy vọng sau này cô ta chìm trong bùn, bị người ta giẫm dưới chân nghiền nát.

Họ không muốn thấy cảnh đó.

Hoa Chiêu thở dài, nể mặt nếp nhăn nơi khóe mắt Diệp Danh, cô nhìn vào mắt Diệp Giai, thật lòng nói: "Cô suy nghĩ thật kỹ, chọn một nơi tốt, trường học tốt, cố gắng học thật tốt, thi đậu vào một trường đại học tốt, tương lai làm việc tốt, sống tốt, có một cuộc sống tốt đẹp, như vậy ông nội nhìn thấy cũng sẽ vui mừng.”

Cả người Diệp Giai hung hăng run lên.

Hoa Chiêu có đôi mắt biết nói, hiện tại trong đôi mắt kia đều là chân thành.

Nước mắt của cô ta rơi xuống một cách khó hiểu, và sau đó càng rơi càng dữ dội, cô ta bắt đầu khóc, khóc đến không thở nổi.

Chu Lệ Hoa cũng bắt đầu khóc, khóc thương tâm hơn cả cô ta.

"Con nghe thấy không? Về sau con sẽ có một tương lai tốt đẹp đấy! !" Bà ta vỗ vỗ lưng Diệp Giai.

Hoa Chiêu lưu lại tư liệu của một số quốc gia và trường học, để cho cô ta lựa chọn, người đi ra ngoài.

Thật ra cô cảm thấy tư tưởng của Diệp Giai chưa trưởng thành, giống như một đứa trẻ, hành động theo cảm tình, cũng là một con lừa, phải được vuốt ve.

Vậy thì vuốt vuốt, vuốt tốt rồi, đi nhanh lên, đừng có ở đây làm trò nữa!

Cô mệt mỏi quá.

Diệp Giai lựa chọn rất nhanh, cô ta không đến tìm Hoa Chiêu xin tư vấn, Chu Lệ Hoa nói cô ta đi tìm Diệp Danh, sau đó chọn một trường học.

Đi đến một quốc gia nhỏ ở châu Âu, trường học cũng không phải là trường học nổi tiếng, ngược lại rất bình thường.

Lợi ích duy nhất là ngưỡng cửa thấp, trả tiền là có thể đi, mua vé máy bay có thể đi, thị thực du lịch đi qua là được, đến đó sẽ thay đổi.

Diệp Giai khẩn cấp muốn rời khỏi nơi làm cho cô ta mình đầy thương tích, làm cho cô ta mất mặt, làm cho cô ta thương tâm rơi lệ này.

Ba ngày sau, Chu Lệ Hoa đưa cô ta đến sân bay.

Thẳng đến lúc này, Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng không nỡ rồi.

Bà ta nhìn con gái, có loại cảm giác, nó đi rồi sẽ không trở về nữa.

Lần từ biệt này, khả năng chính là vĩnh biệt.

Nhưng bà ta không níu giữ người lại.

"Con nghe lời, đến bên kia học tập thật tốt, tương lai thi vào một đại học tốt, làm việc cho giỏi, về sau lập gia đình, nên cảnh giác, gả cho người tốt!" Chu Lệ Hoa nức nở nói.

Diệp Giai trầm mặc mà cúi đầu.

Biết rõ con gái còn hận người trong nhà, Chu Lệ Hoa lau khô nước mắt chưa rơi xuống gật gật đầu.

Bên kia đã có thể lên máy bay, bà ta vỗ vỗ vai Diệp Giai: "Hãy bảo trọng."

Nói xong quay người rời đi.

Diệp Giai lúc này mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của bà ta, đáy mắt cũng có ánh nước.

Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta dứt khoát quay người, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.

Lý Nguyên bên kia đàm phán rất thuận lợi.

Mấy thôn xung quanh, chính là thấy hắn phát tài, một quả dưa hấu đã bằng thu nhập của một mẫu đất bọn họ, liền đỏ mắt, cho nên mới dám đòi 100 đồng tiền thuê hàng năm.

Nhưng Lý Nguyên nói, chỉ 50, không đồng ý sẽ tìm thôn khác hợp tác, về sau không thuê đất thôn bọn họ, mấy thôn trưởng cùng nhau họp lại tính toán, sau đó liền đồng ý.

Đã là đầu mùa xuân rồi, nếu không định ra sẽ làm chậm trễ cày bừa vụ xuân, ít đi tiền lợi nhuận một năm.

Bờ sông này không phải là một nơi tốt, bởi vì thường xuyên bị lũ lụt, đã bị ngập nhiều lần.

Cho nên bọn họ dự định cho thuê đất hoang trong thôn, còn có đất tập thể.

Đất tư nhân không được cho thuê.

Năm 82 công xã giải tán, đất thổ địa đều phân cho nông dân.

Ở đây rốt cuộc cũng là thủ đô, thiếu đất nhiều người, mỗi người chỉ được phân 2 mẫu.

Nếu như ở phương bắc, một người bốn năm mẫu hay mười mẫu đều có.

"Tuy rằng là đất hoang, nhưng trong đất cũng không có đá, đều là cỏ dại, tương đối dễ sửa sang lại." Lý Nguyên nói: "Trồng rau ngoài trời đã không thể bắt kịp, nhưng trực tiếp xây dựng nhà kính sẽ không trì hoãn chúng ta kiếm tiền."

Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không làm nhà kính, trồng táo, tôi vừa mới cùng Diệp Danh định ra đấy."

Lý Nguyên dừng một chút, ngẫm lại một mẫu táo thí nghiệm trong nhà kính của mình, lập tức nói tốt.

Về sau loại táo lớn này đưa ra thị trường, dân chúng còn thật có phúc đây này.

Hắn đã ăn đủ táo trong nước rồi, vừa chua lại nhỏ lại vừa cứng.

"Toàn bộ đều xuất khẩu." Hoa Chiêu nói ra.

Lý Nguyên. . . . .

"Được a, kiếm ngoại hối." Lý Nguyên nói.

Hoa Chiêu cười nói: "Bất quá xuất khẩu khẳng định đều là trái cây tốt đạt tiêu chuẩn, ước tính ít nhất một phần ba hoặc một phần tư phải tiêu thụ trong nước.”

Dưa vẹo nứt táo đều phải lưu lại.

Lý Nguyên lúc này mới cười rộ lên.

Xuất khẩu tất nhiên là tốt, nhưng kiếm được ngoại hối họ không thể chi tiêu, tất cả đều trực tiếp trao đổi tiền trong nước cho họ.

Trả tiền còn lề mà lề mề đấy, chậm trễ hắn báo sổ sách. . . .

Trước kia Lý Nguyên không cảm thấy chuyện này có gì xấu, đưa sớm đưa muộn, cũng sẽ phải đưa, chờ hai ngày không tính là gì.

Nhưng từ khi sinh 5 đứa con trai, lại muốn mua căn nhà hơn 20 vạn, hắn hận không thể một phân tiền bẻ ra thành tám.

Hắn nghĩ rất xa, hắn vì 5 đứa bé mà mua nhà, vậy 5 đứa bé tương lai không kết hôn không thành gia sao?

Còn phải có 5 nhà!

Dựa theo tốc độ tăng trưởng của giá nhà hai năm qua, hắn mua nổi sao?

Cho dù Hoa Chiêu hứa hẹn chia cho hắn 5% cổ phần trên danh nghĩa, hắn vẫn cảm thấy thiếu.

Hơn nữa một phân tiền còn chưa tới tay đâu, lòng hắn vẫn chưa buông lỏng nổi.

"Táo anh đều có thể trồng, chẳng qua lần này chúng ta trồng ngoài trời." Hoa Chiêu nói: "Không cần tôi quan tâm chứ?”

"Không cần không cần." Lý Nguyên nói.

"Mặt khác, tôi đã nói anh cả giúp tôi liên hệ với một nông trại để nhận thầu, ít nhất được mấy vạn mẫu, đến lúc đó anh chuẩn bị tiếp nhận." Hoa Chiêu nói.

Lý Nguyên cả người càng hăng hái hơn!

Kiếm được nhiều tiền mới có tiền mua nhà.

"Mặt khác, tôi sắp liên hệ với một cánh đồng thử nghiệm ở phía nam, đến lúc đó anh tìm người đáng tin cậy đi theo tôi." Hoa Chiêu lại nói.

Lý Nguyên ở bên này vội vàng trồng táo, trong thời gian ngắn sẽ không đi được.

Cô cũng rất bận rộn.

Hoa Chiêu vừa nói vừa đi đến nhà kính chuyên trồng táo bên cạnh, bắt đầu cắt cành, ươm cây giống.

Xung quanh nhận được hơn 3000 mẫu đất hoang, đất tập thể, cây táo trong nhà kính lớn này không biết có đủ dùng hay không.

Nếu không đủ, cô phải thúc đẩy sinh trưởng thêm một số hạt giống.

Nhưng cái này cũng không dễ làm quá rõ ràng, cô chỉ có thể cam đoan hạt giống của cô lớn lên khỏe mạnh, ít sinh bệnh, lại không thể để cho chúng nó một đêm cao ba thước.

Bất quá chuyện này cô cũng không vội, từng bước từng bước bận rộn xong một ngày, cùng Lý Nguyên tán gẫu tương lai phát triển của căn cứ rau quả này, Hoa Chiêu liền về nhà thu dọn hành lý chuẩn bị đi phía nam.

Tìm Diệp Thâm.

Một ngày một cuộc điện thoại thúc cô đi qua đây này ~

Hoa Chiêu vui vẻ mà thu thập hành lý, nói với Hoa Cường: "Ông nội cũng thu thập một chút, cháu đưa ông nội đi phía nam!"

Hoa Cường sửng sốt lập tức khoát tay: "Không đi không đi, quá xa rồi, ngồi xe lửa mệt mỏi."

Lớn tuổi liền sợ hãi đi ra ngoài.

"Lần này chúng ta ngồi máy bay!" Hoa Chiêu nói.

Cô cũng đã đi đủ xe lửa rồi, đặc biệt là ngày càng có nhiều người trên tàu.

Mùa xuân đến rồi, tin tức về việc kiếm được nhiều tiền ở phía nam đã tràn đầy muôn nơi, ai có giấc mơ làm giàu, hoặc quê hương không thể tiếp nhận quá nhiều người, tất cả đều xuống phía nam để đào vàng.

Hiện tại mọi người đều chen đến kệ chứa đồ để ngồi, còn có nằm ở dưới đất cạnh chỗ ngồi, nằm đầy!

Hoa Chiêu không muốn chịu tội, về sau đi ra ngoài đều ngồi máy bay.

Dính hào quang của Diệp Thâm, cấp bậc của cô cũng đủ rồi.

Hoa Cường đã có chút động tâm.

Ông còn chưa từng ngồi máy bay đây này!

"Ông nội, phía nam có biển! Biển cả! Ông nội đã từng thấy chưa?" Hoa Chiêu hỏi.

Hoa Cường lắc đầu, ông chưa từng thấy qua.

Càng động tâm rồi.

Đời này mắt thấy sắp đi tới cuối, còn chưa thấy qua biển rộng, đột nhiên có vài người sinh ra cảm giác không viên mãn.

"Đi! Chúng ta đi gặp biển cả!" Hoa Chiêu đột nhiên cao hứng nói: "Ông nội không thu thập hành lý cháu cũng kéo ông nội lên máy bay, ông nội xem mà làm a."

Hoa Cường cười ha hả nói: "Vậy được, ông đi thu thập."

Kết quả Hoa Cường thu thập một đống áo bông tới.

Rốt cuộc ông cũng đã lớn tuổi, mùa xuân cũng sợ lạnh, còn đang mặc áo kẹp bông.

Hoa Chiêu đổ mồ hôi lạnh, bất quá không nói gì, để cho ông trải nghiệm chênh lệch nhiệt độ một chút, cũng rất thú vị.

Hơn nữa quần áo gì đó, đến bên kia lại mua là thích hợp nhất.

"Mẹ, con đi được không?" Vân Phi tan học trở về, thấy Hoa Chiêu thu dọn hành lý, vừa nghe nói muốn đi tìm ba, liền hỏi.

Có chút cẩn thận từng li từng tí.

Bởi vì nó dự cảm đáp án khả năng không lý tưởng.

Quả nhiên, Hoa Chiêu tiếc nuối mà lắc đầu: "Bảo bối, con còn phải đi học."

"Tôi có thể xin nghỉ! Những gì trường học dạy con đều đã biết!” Vân Phi lập tức nói.

"Bảo bối, mục đích đi học đối với con không chỉ là học tập, mà còn là chơi đùa, con người là động vật xã hội, không nên thoát ly tập thể, phải học cách ở chung với người bình thường." Hoa Chiêu nói.

Đứa con trai này của cô, nhất định là không tầm thường.

Bộ dáng, gia thế, đầu óc đều không tầm thường, nhất định không làm được người thường.

Đây có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt, cô hi vọng thằng bé có thể "hòa đồng" một ít, có nhiều bạn bè hơn, lúc nhỏ nên ngây thơ khoái hoạt, thật vui vẻ.

Vân Phi thở dài: "Thế nhưng mà con không muốn cùng bọn họ chơi đùa."

Chơi cái gì mà đánh địch nhân, đuổi bắt, nhảy ô vuông, trả lời câu hỏi 1+1=2.

Thằng bé cảm giác mình sắp điên rồi.

Hoa Chiêu nhìn nét mặt của thằng bé, đột nhiên nhớ tới, mấy tháng gần đây, nụ cười của tiểu tử này hình như càng ngày càng ít.

"Làm sao vậy?" Cô lập tức ném đi quần áo trong tay khẩn trương mà hỏi.

Vân Phi cũng không nói được chính mình làm sao, hắn nhìn mẹ, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói: "Con chỉ là cảm thấy có chút không vui.... Mẹ, con không muốn đi học nữa.”

Hoa Chiêu ngồi ở trước mặt, ngang bằng với ánh mắt thằng bé, trong mắt đều là kinh ngạc.

Kiếp trước cô từng nghe đồng nghiệp có con phàn nàn, con mình học hành không tốt, nghịch ngợm gây sự, mỗi ngày la hét không muốn đi học.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng con trai nhà cô nhu thuận đáng yêu, học tập luôn luôn là người đứng đầu cũng sẽ có tình trạng chán học.

"Trường học có người bắt nạt con sao?" Cô hỏi.

"Không có." Vân Phi nghĩ nghĩ nói ra: "Lúc đầu có mấy người, nhưng sau khi bị con đánh thì không có nữa."

Hoa Chiêu cũng để mấy đứa nhóc giấu diếm thân phận nhập học đấy.

Mọi người đều biết gia đình thằng bé điều kiện khả năng rất tốt, nhưng tuyệt đối không biết bọn chúng là chắt của Diệp Chấn Quốc.

Đây cũng là một loại bảo hộ.

Tiểu học cũng không thiếu những học sinh gây đau đầu, hay bắt nạt bạn học, còn thực sự có người nhìn Vân Phi không vừa mắt bắt nạt thằng bé.

Hoa Chiêu lập tức đau lòng mà ôm thằng bé vào trong n.g.ự.c vỗ vỗ lại dỗ dành.

Cô còn tưởng rằng con trai đáng yêu vô địch của cô có thể được tất cả mọi người yêu thích, bất kể là giáo viên hay là bạn học, dù sao, dù sao cũng quá đáng yêu! !

Nhưng hiển nhiên đây là ánh mắt của bà mẹ già là cô, người khác khả năng sẽ không cho là như vậy.

"Sao con không nói với mẹ? Chuyện xảy ra khi nào?" Hoa Chiêu hỏi.

"Ba ba nói, đánh nhau là chuyện nhỏ, chỉ cần không đánh đối phương bị thương, cũng không cần nói với người trong nhà." Vân Phi nói.

Hoa Chiêu. . . . .

Được rồi, giáo dục con cái thời này không giống với thời sau, cô nhập gia tùy tục.

"Vậy thì được, nghe lời cha con, nhưng một khi làm người ta bị thương, con nhất định phải về nhà nói, mẹ đi bồi thường tiền..." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa con cảm thấy chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với mẹ! Đặc biệt là đau bụng, đau đầu!”

"Dạ." Vân Phi ngồi trong lòng mẹ, cảm giác mẹ ôm nó giống như ôm em trai, khóe miệng bất giác cong lên.

Mẹ đã rất lâu không ôm nó như vậy rồi.

Hoa Chiêu nhìn thấy, nhất thời đau lòng, cô đột nhiên nhớ tới, sự chú ý của mình đối với con trai lớn hình như bất tri bất giác dần dần ít đi.

Bốn đứa trẻ, hai đứa là con gái, mỗi ngày thích làm nũng, một đứa là con trai, nhỏ và dính người, chỉ còn lại Vân Phi, ngoan và hiểu chuyện.

Không làm nũng, không gây họa, không dính người.

Cô cũng thường không quan tâm đến nó.

Thật sự là đứa nhỏ thích khóc mới có sữa ăn. . . . Cô lập tức tỉnh táo lại, ôm Vân Phi vừa hôn lại ôm.

Vân Phi cười càng lúc càng lớn, hiếm khi lộ ra bộ dạng đặc biệt ngây thơ.

Hoa Chiêu càng đau lòng hơn, cũng đã quên mất thằng bé cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi.

"Bảo bối, nói cho mẹ nghe, ở trường học còn có cái gì không vui? Giáo viên đánh con sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Vân Phi gật đầu lại lắc đầu: "Giáo viên đánh bạn học, nhưng chưa từng đánh con cùng em gái."

Hoa Chiêu. . . .

Đây là điều tất nhiên đấy, giáo viên tuy cũng không biết thân phận thật sự của bọn chúng, nhưng hiệu trưởng đã nghiêm túc dặn dò qua, mỗi lớp bọn họ, rốt cuộc có đứa nhỏ nào không thể đụng vào.

Trong đó bao gồm Vân Phi cùng Thúy Vi, còn có Cẩm Văn.

Tiểu Cẩm Văn theo anh trai và chị gái vào lớp 1.

Giáo viên thấy cô bé không khóc không ồn ào, học tập còn có thể theo kịp nên mặc kệ.

Còn thường dùng con bé để kích thích các học sinh khác.

Cái gì mà nhìn người ta 5 tuổi cũng biết, các ngươi lại không biết, sao các ngươi không biết xấu hổ vân vân.

Hoa Chiêu nghe Vân Phi kể chuyện trường học, nhất thời cảm thấy đây cũng không phải chuyện tốt gì.

Hình như cô cũng đào hố cho Cẩm Văn rồi.

Để cho giáo viên nói như vậy, đứa trẻ mấy tuổi biết cái gì, khẳng định có đứa nhỏ càng chán ghét Cẩm Văn.

"Quên đi, không cho Cẩm Văn đi học nữa." Cô lập tức nói.

Vân Phi lập tức lộ ra biểu tình chờ mong lại hâm mộ.

Hoa Chiêu: "Nói cho mẹ nghe còn có cái gì không vui?"

"Cũng không có gì, con nói không ra, dù sao chính là không vui....Con cảm thấy không thể chơi với các bạn cùng lớp, con nói bất cứ điều gì bọn bạn đều không hiểu, bọn chúng nói, con lại không muốn nghe.”

Hoa Chiêu có chút hiểu rồi, Vân Phi quá hiểu chuyện, độ trưởng thành bạn cùng tuổi không theo kịp thằng bé rồi.

"Không đi học là không được, con đến tuổi đi học rồi." Hoa Chiêu nói.

Vân Phi vừa chuẩn bị thất vọng, chợt nghe Hoa Chiêu nói: "Nếu không con nhảy lớp đi, học lớp ba? Lớp bốn, lớp năm và lớp sáu? Không được con đều thử xem, cảm thấy có thể cùng bạn nhỏ ở độ tuổi nào chơi chung được, có tiếng nói chung, con hãy học với lớp đó!"

Cô nhìn chiều cao của Vân Phi, cảm ơn mấy năm nay mình nuôi dưỡng đúng cách, thằng nhóc cao vượt xa bạn bè cùng trang lứa, sáu tuổi cũng đã đến 1m4.

Đặc biệt là trong thời đại này, thời mà dinh dưỡng còn chưa đầy đủ.

Ánh mắt Vân Phi có chút sáng ngời, có bạn bè hay không kỳ thật nó cũng không quá khát vọng, đừng để nó ngồi một ngày đều học 1+1 cùng a o e là được. Mà nó trên thực tế đã học chương trình học lớp ba rồi.

Thằng bé cảm thấy khá đơn giản, nhưng không phải tất cả các câu hỏi đều được trả lời trong nháy mắt.

"Con trước thử lớp ba đã." Thằng bé nói ra.

"Được!" Hoa Chiêu không có gì mà không đáp ứng đấy, thằng nhóc cao hứng là tốt rồi ah!

Cô lập tức gọi Thúy Vi cùng Cẩm Văn đi qua.

"Anh trai con muốn nhảy lớp lên lớp ba rồi, con có đi không?" Cô hỏi Thúy Vi.

Thúy Vi vậy mà nhăn nhăn lông mày nhỏ.

Vân Phi biết con bé đang suy nghĩ gì: "Dù sao em cũng tan học mới có thể cùng mấy người Tôn Linh chơi, em tan học rồi trở về tìm bọn họ là được."

Thúy Vi lập tức mặt mày hớn hở: "Vậy con cũng học với anh trai!"

Con bé không cảm thấy mỗi ngày đánh địch, nhảy ô vuông có cái gì không tốt, nó rất thích được không!

Chơi rất vui.

Về phần học tập, đầu óc ở đó, anh trai cũng đốc thúc, con bé cũng học đến lớp 3 rồi.

Con bé cũng không thấy mỗi ngày học 1+1 là nhàm chán, nhàm chán thì vẽ tranh ah!

Một ngày con bé có thể vẽ một quyển vở!

Hoa Chiêu cũng phát hiện điểm ấy rồi, cô tính đợi con bé lớn hơn một chút sẽ tìm một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp về dạy, không lãng phí thiên phú mỹ thuật của con bé.

"Tam bảo, chúng ta không đi học, về nhà chơi cùng em trai được không?" Cô hỏi Cẩm Văn.

Cẩm Văn lập tức cười, cái đầu nhỏ gật gật, b.í.m tóc đằng sau lắc điên đảo đấy.

Hoa Chiêu lập tức biết rõ, con bé quả nhiên không muốn đến trường.

"Xin lỗi, mẹ thật là một người mẹ bất cẩn." Hoa Chiêu ôm ba đứa nhỏ vào trong n.g.ự.c xin lỗi.

Ba đứa nhỏ cũng không cảm thấy đây là lỗi của mẹ, liền an ủi cô.

Mấy mẹ con ôm nhau nửa ngày, Hoa Chiêu tiếp tục thu dọn hành lý....

Nên đi vẫn phải đi.

Mà Vân Phi được học lên, Thúy Vi còn có bạn bè tiếp tục chơi đùa, thật sự không có bao nhiêu luyến tiếc cô.

Bất quá cũng liên quan tới việc Hoa Chiêu đáp ứng cuối tuần sẽ trở về. . . .

Cẩm Văn là vui vẻ nhất, tự mình thu thập hành lý rất nhanh chóng, sau đó buổi tối liền lại đây ngủ cùng mẹ.

Hoa Chiêu thu thập xong hành lý, còn thông báo cho Từ Mai.

Cô ấy không muốn ở thủ đô nữa, muốn đi phía nam mở nhà máy chi nhánh, lần này cô liền mang cô ấy đi phía nam nhìn xem.

Phương Nam cũng không phải người phương bắc nói ở lại liền có thể ở lại, tựa như phương bắc cũng không phải người phương nam nào cũng có thể ở lại.

Thói quen sinh hoạt từ nhỏ đến lớn ở đó, hoàn cảnh ở đó, đột nhiên thay đổi quá lớn, một số người không thể thích ứng.

Ăn không ngon uống không tốt ngủ không ngon đấy.

Hơn nữa giao tiếp cũng không tốt.

Hiện tại còn chưa lưu hành tiếng phổ thông, Từ Mai đến Bằng Thành, người xung quanh nói chuyện cũng có thể ép c.h.ế.t cô ấy.

Tuy rằng thông báo tương đối đột ngột, nhưng Từ Mai đã sớm chuẩn bị xong.

Từ sau khi Diệp Thâm đi phương Nam, cô đã đoán Hoa Chiêu không bao lâu nữa cũng sẽ đi qua đó, giấy chứng nhận biên phòng cô đã làm xong, quả nhiên.

Sáng sớm hôm sau, cô xách hành lý ra ngoài, bảo Lưu Tiền đưa cô đến sân bay.

Lúc này Lưu Tiền mới biết cô sắp ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?" Hắn ngồi đó bất động, có chút khẩn trương hỏi Từ Mai.

"Hoa Chiêu muốn đi Bằng Thành, bảo em đi theo chơi một vòng." Từ Mai nói.

"À." Lưu Tiền yên tâm, cầm chìa khóa xe ra cửa, đi vài bước đột nhiên quay đầu lại hỏi cô: "Khi nào trở về?"

"Cô ấy nói cuối tuần trở về, lão đại lão nhị đang ở nhà đây này." Từ Mai nói.

Cô không có nói dối, Hoa Chiêu xác thực nói cô ấy muốn cuối tuần trở về.

"Ừ." Lưu Tiền triệt để yên tâm, vừa đi vừa nịnh nọt nói với Từ Mai: "Hãy đi chơi cho vui vẻ, đến lúc đó chụp thêm vài tấm ảnh cho anh xem, anh còn chưa từng đến Bằng Thành đâu, chờ lần sau, hai chúng ta cùng đi.”

Từ khi mang cha mẹ vào thành phố, mỗi ngày đều gà bay chó chạy.

Ánh mắt Từ Mai nhìn hắn càng ngày càng sâu, trong lòng hắn cũng thót lên đến cổ họng, cảm thấy có lỗi với Từ Mai.

Cô ấy đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.

Từ Mai cười cười với hắn, nhìn không ra cái gì.

Đợi đến lúc hắn xoay người sang chỗ khác, mặt của cô mới trầm xuống.

Cô không định nói với Lưu Tiền mình muốn đi Bằng Thành không trở về, nói ra hắn khẳng định không đồng ý, hắn nhất định sẽ làm loạn, hắn khẳng định cũng muốn cùng Lưu gia nháo loạn.

Đến lúc đó Lưu gia sẽ tới tìm cô náo loạn.

Cô thật sự chịu đủ rồi.

Cô chỉ muốn sống những ngày tháng yên tĩnh.

Đến sân bay, Từ Mai nói với Lưu Tiền: "Những ngày này, nhà xưởng nhờ anh để ý."

"Ừ, yên tâm đi." Lưu Tiền nói.

Vốn hai người bọn họ kinh doanh nhà máy này, lúc vận hành cũng có chút vấp ngã, nhưng sau khi được Hoa Chiêu sửa chữa, lại đi vào quỹ đạo.

Cha mẹ anh em lại bị ngăn ở ngoài cửa, hắn một mình cũng có thể quản được.

Hơn nữa Từ Mai đi rồi, cha mẹ bọn họ sẽ không nháo loạn tàn nhẫn như vậy, hắn ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút....

"Được rồi anh đi nhanh đi, đến giờ đi làm rồi." Từ Mai nói.

Lưu Tiền biết máy bay còn có 2 giờ nữa mới cất cánh, không biết Hoa Chiêu lúc nào mới có thể tới, hắn không có cách nào đợi..., chỉ có thể lưu luyến không rời mà tạm biệt Từ Mai.

Từ Mai nhìn thấy tình ý trong mắt hắn, đáy lòng mềm nhũn, nụ cười trên mặt trở nên ôn nhu: "Trở về đi, lái xe cẩn thận một chút.”

"Được!" Lưu Tiền nhận được chút ánh mặt trời liền sáng lạn, vợ đã lâu không cười với hắn đẹp như vậy, hắn cao hứng rời đi.

Từ Mai nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt phức tạp.

Lần này cô đi, kỳ thật cũng đang ép hắn lựa chọn.

Vợ chồng bình thường, quanh năm ở hai địa phương riêng biệt, 99% đều xảy ra vấn đề.

Người không ở trước mắt, cảm tình bất tri bất giác liền phai nhạt.

Nhưng ngẫm lại mấy tháng, cô vẫn cảm thấy toàn thân mỏi mệt.

"Ai." Cô thở dài.

Hoa Chiêu từ xa đi tới, vừa rồi cô đã thấy cô ấy cùng Lưu Tiền tạm biệt, cũng hiểu được biểu lộ của cô ấy là có ý gì.

Cô cũng thay cô ấy khó xử.

Suy nghĩ một chút, nếu như cha mẹ Diệp Thâm là Lưu gia, ở giữa bọn họ, cô cũng không biết mình sẽ chọn như thế nào.

May mắn thay, may mắn thay...

"Dì Mai." Cẩm Văn nhìn thấy Từ Mai, lập tức nở nụ cười chào hỏi.

Tiểu gia hỏa này đặc biệt mẫn cảm, ai đối với con bé tốt thật tốt giả, con bé đều có thể phân biệt được.

Vốn con bé văn tĩnh hướng nội, mỗi lần nhìn thấy Từ Mai đều chủ động ngọt ngào chào hỏi.

Giọng sữa gọi một tiếng "Dì Mai", làm trái tim Từ Mai trở nên mềm nhũn rồi.

"Ôi tiểu bảo bối của dì! Mấy ngày nay con đều là của dì được không? Buổi tối ngủ với dì!” Từ Mai ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé cọ cọ nói.

Cẩm Văn nhìn mẹ mình, rối rắm quá, cô bé vẫn muốn ngủ cùng mẹ.

Nhưng cô bé rất thông minh, biết rằng bây giờ sẽ đi gặp cha mình.

Khi cha ở nhà, không ai có thể ngủ cùng với mẹ.

"Được." Cẩm Văn gật gật đầu.

"Ai ôi!!! Thật nghe lời! Tôi được chấp nhận rồi sao? Thật vui vẻ!" Từ Mai vừa rồi chỉ thuận miệng nói, còn tưởng rằng tiểu gia hỏa không đáp ứng, dù sao trước kia 10 lần thì có 9 lần không đáp ứng đấy.

Cô ấy lập tức như nhặt được bảo bối, rất vui vẻ.

Đàn ông cái gì đấy, đi qua một bên a, những đứa trẻ mới là điều cô yêu nhất!

"Diệp Thư bên kia nói như thế nào?" Từ Mai hỏi.

Gọi điện đường dài quốc tế quá đắt, 30 đồng một phút, muốn cái mạng già của cô ấy rồi, đánh c.h.ế.t cô ấy cũng không nỡ. . . Cho nên cô ấy chờ Hoa Chiêu đưa tin cho mình.

"Chị ấy nói đã liên hệ tốt rồi, cô cùng Lưu Tiền bất cứ lúc nào cũng có thể đi qua thử xem." Hoa Chiêu nói: "Bất quá phải nói trước, kỹ thuật này vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm, mặc dù đã có trường hợp thành công, nhưng xác xuất thành công không phải 100%."

"Vậy xác xuất thành công là bao nhiêu?" Từ Mai hỏi.

"50~60 ah." Hoa Chiêu nói.

Từ Mai thở phào, hơn phân nửa là rất lớn rồi!

Vốn cô ấy còn cho là phán tử hình rồi, hiện tại lại cho cô ấy hơn phân nửa xác suất.

Mặc dù không thành, cũng chỉ như bây giờ, thành công, chính là ông trời thưởng cho cô ấy.

"Khi nào cô đi?" Hoa Chiêu nói: "Phải chuẩn bị hộ chiếu trước.”

Ánh mắt Từ Mai giãy dụa: "Chờ chi nhánh mới của tôi mở rồi nói sau!”

Cũng nhìn thái độ của Lưu Tiền.

Cô ấy cũng muốn cùng hắn ở riêng hai nơi rồi, hắn đến cùng sẽ tính toán thế nào.

"Được rồi." Hoa Chiêu nói.

Từ Mai nói xong, vừa nhìn lên mới phát hiện Hoa Cường chậm rãi đi tới phía sau Hoa Chiêu, nhất thời ngoài ý muốn nghênh đón: "Ông nội cũng đi Bằng Thành a! Vừa vặn, hai chúng ta làm bạn, lần đầu tiên cháu đi máy bay thật sợ hãi!”

Hoa Cường cười ha hả: "Có gì sợ, máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất.”

Lúc trước ông cũng có chút sợ, đây là Hoa Chiêu nói cho ông biết....

"Phải không?"

Hai người trò chuyện.

Nhiều người là thêm náo nhiệt.

Hai giờ chớp mắt đã trôi qua, mấy người lên máy bay, cất cánh, hạ cánh.

Xuống máy bay, Hoa Cường lập tức cảm kích làn sóng nhiệt ập đến với hơi nước.

Tháng 4, Bằng Thành rất nóng, chỉ có thỉnh thoảng đến một đợt rét đậm, mới cần mặc một chiếc áo khoác mỏng, bình thường đều là tay áo ngắn.

Ông mặc một miếng áo kẹp bông liền đổ mồ hôi khi bước ra khỏi sân bay.

Hoa Cường lại cười ha hả: "Thật tốt, biết thêm kiến thức, phương Nam quả nhiên bốn mùa như xuân.”

Hoa Chiêu quét mắt liền phát hiện Diệp Thâm trong đám người như hạc giữa bầy gà, cô lập tức nhào tới. . . Đem tiểu Thận nhét vào trong n.g.ự.c anh.

Trước mặt mọi người, còn chưa hưng phấn đến mức ôm ấp ôm ấp, đó là không đứng đắn, mới 82 năm, cũng không phải 12 năm sau.

Tiểu Thận Hành vừa tỉnh ngủ, lập tức muốn ôm mẹ, vừa muốn khóc, liền cảm giác cái ôm này hình như cũng có chút quen thuộc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Thâm.

Thằng bé lập tức cũng toe toét cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, vang dội mà kêu một tiếng: "Ba ba!"

Nụ cười của Diệp Thâm nhất thời càng lớn.

Loading...