Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 297

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:46:06
Lượt xem: 77

Một đứa trẻ một tuổi cũng có tính khí và sở thích, không biết tại sao, tiểu Thận không thích đứa bé bướng bỉnh này.

Thằng bé có thể chơi với bất kỳ anh chị em nào, bao gồm cả mấy đứa con nhà Diệp Đan, nhưng ngay khi nhìn thấy đứa nhóc bướng bỉnh này, nó lại quay đầu bỏ chạy.

“Chạy nhanh vậy, thật khỏe mạnh!” Lưu Nguyệt Quế hâm mộ nói.

"Không giống đứa nhỏ này, hiện tại còn chưa biết đi." Bà nói.

Hoa Chiêu nghe bà ấy cứ gọi là đứa bé bướng bỉnh, đột nhiên hỏi: "Thím hai, thím đã đặt tên cho nó chưa? Tên là gì?”

Lưu Nguyệt Quế sửng sốt một chút nói: "Cháu không nói thím cũng đã quên việc này, trước kia bọn nhỏ đều là đi học mới có tên, xa hơn nữa, thế hệ của thím, có vài người cả đời cũng không có tên.”

Xuất thân của Lưu Nguyệt Quế không tính là cao, chỉ hơn dân chúng bình thường một chút.

"Nhưng thời đại đã khác, hiện tại lên hộ khẩu phải có tên." Lưu Nguyệt Quế tự mình nói: "Hôm nay thím tới chính là muốn nói với cháu chuyện cho đứa nhỏ lên hộ khẩu.”

Hoa Chiêu nghe.

Lưu Nguyệt Quế nhìn cô, hình như có chút khó có thể mở miệng, không biết nên nói như thế nào cho phải.

Ánh mắt Hoa Chiêu chợt lóe, nhìn về phía Cát Hồng Miên.

Lưu Nguyệt Quế mở miệng: "Là như vậy, thím dự định cho thằng bé vào dưới danh nghĩa Diệp An, tương lai hắn cũng có người dưỡng lão, có người đưa đến cuối.”

Nói xong thế nhưng lại lau nước mắt.

Con trai vô sinh, đó là một điều rất đau đớn.

Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, cô nhìn về phía Cát Hồng Miên, hỏi: "Cô có ý kiến gì?”

Cát Hồng Miên vẫn là bộ dáng lúc mới gặp, đoan trang khí khái, thoạt nhìn rất đẹp, hơn nữa cũng không bị Lưu Nguyệt Quế mài đến không ra dáng vẻ.

Bởi vì kỳ thật Lưu Nguyệt Quế cũng không thể giày vò người khác, mỗi ngày chỉ để cho Cát Hồng Miên làm việc nhà, lại nói vài câu âm dương quái khí, những chuyện khác thì không có.

Rốt cuộc không phải là bà mẹ chồng độc ác chân chính, không có gien kia.

Cát Hồng Miên cúi đầu đứng sau lưng Lưu Nguyệt Quế, cũng không ngồi trên sô pha, nghe thấy Hoa Chiêu hỏi, cô ta ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu nói: "Tôi không có ý kiến gì."

Cô ta có ý kiến cũng không có tác dụng, gia đình này không có chỗ cho cô ta lên tiếng.

Cô ta là một bảo mẫu, ánh mắt Cát Hồng Miên chớp động.

"Cho vào danh nghĩa Diệp An, vậy nó họ gì?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đương nhiên họ Diệp." Lưu Nguyệt Quế nói.

Hoa Chiêu cười một chút nói: "Rốt cuộc cũng như nguyện vọng của người Ngô gia, con trai bọn họ, tiến vào Diệp gia, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn không thuộc về hắn.”

Biểu tình của Lưu Nguyệt Quế dừng một chút nói: "Chuyện không thể nghĩ như vậy, hắn vô tội, hắn cái gì cũng không biết, cũng không phải do hắn quyết định.”

"Hơn nữa ai nuôi đứa trẻ sẽ thân với người đó, chúng ta nuôi, chính là người nhà chúng ta, về sau hắn cũng sẽ vì gia tộc mà cống hiến, sẽ hiếu thuận chúng ta. Nghĩ như vậy, chính là Ngô gia cho không chúng ta một đứa con trai!”

Hoa Chiêu nói: "Tâm tình của thím hai thật là tốt."

Lưu Nguyệt Quế cười gượng một tiếng, luôn cảm thấy Hoa Chiêu không phải đang khen mình.

"Nghe nói về chuyện hái đào chưa?" Hoa Chiêu lại nói: "Chờ hắn lớn lên, người Ngô gia chắc chắn sẽ nhảy ra, khóc lóc kể lại đau lòng cùng khó khăn của bọn họ, đến lúc đó hắn sẽ hiếu thuận với ai, cũng không chắc.”

Lưu Nguyệt Quế lại cười gượng một tiếng: "Làm người dù sao cũng phải nói lương tâm, chúng ta nuôi lớn hắn, hắn dù sao cũng phải biết tốt xấu đúng không, chờ hắn lớn lên chúng ta nói tốt với hắn, không cho phép hắn liên lạc với Ngô gia bên kia! Nếu không chúng ta sẽ không nhận hắn!”

Hoa Chiêu thản nhiên nói: "Lòng người, thím nói sao thì là vậy chắc?”

"Nói một câu không dễ nghe, chờ hai người không còn, Diệp An không còn, hắn được thừa hưởng một gia sản, đều sẽ là của Ngô gia.

Nghĩ như vậy, thật đúng là không chịu nổi.

Lưu Nguyệt Quế đột nhiên thở dài: "Dù sao cũng không phải con ruột, là Ngô gia hay Lý gia, thì có gì khác nhau, nếu không, để Diệp An lập di chúc trước, đem tài sản chia cho mấy đứa cháu.”

Hoa Chiêu nhíu mày, nói giống như cô tham lam chút di sản của Diệp An vậy.

Cô chính là không thích có liên quan gì tới người Ngô gia, tưởng tượng một chút sau này rất có thể sẽ xuất hiện đại chiến xé rách, cô liền khó chịu.

Vậy tại sao không ngăn chặn nó trước khi xảy ra?

"Nhận nuôi là chuyện lớn, còn phải hỏi Diệp An cùng ý kiến của cả nhà, cháu không tự mình quyết định được." Hoa Chiêu nói.

Nếu Diệp An đồng ý, ông nội, anh cả đều đồng ý, cô không có ý kiến.

"Vậy cháu hãy gọi điện thoại cho Diệp An!" Ánh mắt Lưu Nguyệt Quế lóe lên thúc giục Hoa Chiêu.

Nếu như là Hoa Chiêu mở miệng, Diệp An nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, nếu như bà mở miệng…

Hoa Chiêu nhìn ra tâm tư nhỏ của bà ấy, mới không ra sức này: "Chuyện nhà thím, cháu mặc kệ.”

"Lúc này lại thành chuyện nhà thím" Lưu Nguyệt Quế lẩm bẩm, đành phải tự mình gọi điện thoại.

Diệp An bên kia vừa nghe, lập tức cự tuyệt.

"Muốn con trai cái gì? Mẹ có nhiều đứa trẻ như vậy không đủ để phục vụ sao? Mẹ thích hầu hạ thì tự mình hầu hạ, con không hầu hạ! Muốn con nói, mẹ nhanh đưa nó về cho Ngô gia đi!” Diệp An hét lớn.

Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: "Không cần con hầu hạ, mẹ giúp con hầu hạ! Chỉ cần cho nó vào dưới danh nghĩa của con"

"Không cần mẹ giúp đỡ! Cho vào dưới danh nghĩa của con, chờ để thừa kế tài sản của con? Con làm việc chăm chỉ suốt đời để kiếm tiền cho nó? Con bị bệnh sao? Con có rất nhiều cháu trai!” Diệp An nói.

"Thêm nó nữa cũng không nhiều" Lưu Nguyệt Quế nói.

Diệp An thật sự nghĩ không ra, mẹ mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì, sao lại luyến tiếc đứa bé kia.

Vẫn là chuyện trong nhà không có cháu trai ruột, ừm, sau này hắn phải thúc giục Diệp Đào nhanh chóng kết hôn sinh con! Sinh cho bà ấy 10 hoặc 8 đứa! Để bà ấy quên tên nhóc kia đi?

Quên đi không nghĩ nữa.

"Dù sao mẹ cũng đừng đánh chủ ý lên con, con nói cho mẹ biết, nếu mẹ dám vụng trộm đem hắn vào dưới danh nghĩa con, con liền dám phân gia! Lão tử không cần con trai gì, lão tử sống một mình tiêu sái!”

Đàn ông bây giờ, rất nhiều người mở miệng đều là một tiếng "lão tử", Diệp An cũng vậy, chẳng qua trước kia chưa bao giờ nói với người nhà.

Gần đây nói với thủ hạ đã quen, lúc này không giữ miệng được.

Lưu Nguyệt Quế tức giận: "Con lão tử với ai đây? Con là lão tử với ai? "

“Xin lỗi con sai rồi, không phải nói với mẹ." Diệp An lập tức xin lỗi, nhưng vẫn thái độ cứng rắn nói: "Con nhắc lại một lần nữa, đem hắn đi đi! Chúng ta không thiếu trẻ con! Nếu mẹ thực sự tràn ngập tình yêu, cô nhi viện nhiều như vậy, mẹ đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên đi.”

Hắn không nói đưa về nhà nuôi, hắn cũng không có bệnh.

Hắn thực sự rất ghét trẻ con.

Diệp An nói xong, cúp điện thoại.

Lưu Nguyệt Quế cầm điện thoại tức giận: "Con nhìn con xem, con lớn rồi không cần mẹ, một đứa lại một đứa, đều không yên lòng như vậy!”

Nói xong còn lườm Cát Hồng Miên một cái, đều bởi vì cô ta! Con trai bà mới bị gãy chân và đi xa!

Cát Hồng Miên hiện tại kỳ thật một chút cũng không sợ Lưu Nguyệt Quế, đây chính là một con hổ giấy.

Cô ta nhìn Hoa Chiêu, thật cẩn thận nói: "Tôi có thể đến Bằng Thành thăm Diệp An không?”

Vấn đề này Hoa Chiêu không dễ trả lời, cô là chị dâu, không cho em dâu đi thăm người đàn ông của người ta?

Để cho người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng cô có tâm tư gì đây.

"Vấn đề này cô đừng hỏi tôi, cô hỏi mẹ chồng cô, lại gọi điện thoại hỏi Diệp An một chút, bọn họ đều đồng ý thì cô cứ thoải mái, tôi mặc kệ." Hoa Chiêu vội vàng phủi sạch.

Ánh mắt Cát Hồng Miên tối sầm lại, mẹ chồng và Diệp An làm sao có thể đồng ý?

Nhưng cô ta nghĩ sai rồi, Lưu Nguyệt Quế thế nhưng lại đồng ý.

Bà đen mặt nói: "Tôi mua cho Diệp An mấy bộ quần áo, còn có một ít đồ ăn, cô đi qua mang cho nó, nhìn xem nó ở bên kia thế nào, ăn ở ra sao? Một chân, cũng không biết có quen hay không.”

Nói xong lại bắt đầu lau nước mắt.

Lúc Diệp An đi, chân còn chưa tốt! Cũng không biết hiện tại thế nào, hắn khẳng định báo hỉ không báo ưu, bà lo lắng.

Cát Hồng Miên đã kinh ngạc vui mừng nói: "Cảm ơn mẹ! Con chắc chắn sẽ mang đồ đến, con chăm sóc anh ấy, "

Nếu có thể tìm thấy một cơ hội để ở lại Bằng Thành, vậy càng tốt hơn."

Sống ở hai nơi khác nhau, để cho cô ta sống như quả phụ thì thôi, còn bắt cô ta làm bảo mẫu, vậy cô ta kết hôn làm gì?

Trong lòng Hoa Chiêu thật sự không muốn Cát Hồng Miên đi qua, cô ta đi qua chỉ có thể làm cho Diệp An phản cảm, không có bất kỳ chỗ tốt nào.

"Nếu thím hai lo lắng như vậy hãy tự mình đi qua xem một chút, dù sao hiện tại trong nhà không có ai, sao không thừa dịp đi một chuyến, còn đợi đến khi nào?" Hoa Chiêu nói.

Mắt Lưu Nguyệt Quế liền sáng lên: "Đúng vậy! Tại sao thím không nghĩ đến! Thím chỉ nghĩ rằng phải chăm sóc bọn trẻ không thể đi đâu, nhưng bây giờ bọn trẻ lại không ở nhà!”

Bà ôm lấy đứa bé bướng bỉnh đang ngồi bên cạnh chơi đồ chơi, vừa vặn, cũng để cho hắn gặp đứa bé này, nó cũng đã lớn hơn rồi, rất khỏe mạnh kháu khỉnh đấy, tuy rằng không đẹp bằng tiểu Điềm Điềm, nhưng cũng rất đáng yêu, hắn nhìn thấy không chừng sẽ thích!”

Hoa Chiêu nhìn đứa bé trong n.g.ự.c bà ấy, đứa nhỏ 1 tuổi, làn da không trắng mà vàng bình thường, bởi vì nuôi tốt, không gầy, mập mạp, tuy rằng mắt nhỏ một chút, miệng to một chút, nhưng miễn cưỡng được coi là khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Nếu là con nhà mình, nhất định là nhìn thế nào cũng đáng yêu.

Con nhà người khác thì không chắc.

Hoa Chiêu không phát biểu đánh giá, đứng lên tiễn khách.

Cát Hồng Miên bên cạnh nhanh chóng nhìn cô một cái.

Hoa Chiêu biết cô ta tức giận, có Lưu Nguyệt Quế đi theo, cô ta muốn tìm cơ hội cùng Diệp An làm gì đó đã khó, muốn ở lại càng khó hơn.

Hoa Chiêu không sao quan tâm, cô chỉ có lòng tốt để cho mẹ con nhà người đoàn tụ thôi.

Ngày hôm sau Lưu Nguyệt Quế đã xuất phát, đi cùng còn có Diệp Thâm.

Lần này anh về nghỉ ngơi dưỡng thương, rất nhiều ngày, quần long không thể không có đầu, điện thoại bên kia càng ngày càng nhiều.

Hoa Chiêu không có gì luyến tiếc, chờ qua vài ngày cô rảnh rỗi, một vé máy bay đã có thể bay qua.

Nhưng hiện tại cô không đi được, Dương Lập đặc biệt gọi điện thoại dặn dò cô, nói cô gần đây phải ở lại thủ đô, tuy rằng đã quay xong, nhưng khi chỉnh sửa biên tập có thể sẽ phát hiện lộ ống kính, hoặc là không hài lòng ở đâu đó, phải quay lại.

Toàn bộ đoàn làm phim phải đảm bảo sẵn sàng quay lại.

Kết quả Hoa Chiêu vừa về nhà liền nhận được điện thoại, công việc đến rồi, quả thật có mấy cảnh muốn cô trở về quay lại.

Một số thậm chí là trên thảo nguyên.

Nhưng trở lại thảo nguyên quay là không thể, thay đổi cốt truyện một chút, biến thành trong nhà, hoặc chỉ quay mặt, những cái khác dựa vào cắt nối biên tập.

Cái này phải đến phòng quay, Hoa Chiêu thay quần áo xong đi qua.

Người còn chưa bước vào đã nghe Dương Lập lớn tiếng.

"Ý anh là sao? Không có phòng quay trống? Phòng quay số 3 kia có ai? Anh gọi người ra đây! Ôi, ôi!” Dương Lập gọi một người.

Người đàn ông cẩn thận nói: "Phòng số 3 đạo diễn Vương đã sớm lấy trước rồi, hắn sắp tới đây dùng, không tiện để ngài dùng."

"Phòng số 1 anh nói là đạo diễn Lý muốn dùng! Phòng số 2 anh nói là đạo diễn Tôn muốn dùng! Phòng số 3, anh nói là đạo diễn Vương muốn dùng! Anh thấy tôi có ngu không? Anh không thấy anh đang làm khó tôi sao? Nói đi! Ai muốn anh làm khó tôi?!” Dương Lập hô.

Ông muốn tức chết, ông làm cả đời, chỉ có lúc mới ra mắt mới gặp qua loại chuyện này.

Khi đó phòng quay quả thật rất thiếu thốn, chỉ có 2 cái, mọi người xếp hàng dùng, anh là một đạo diễn mới, không được xếp hàng là chuyện bình thường.

Hiện tại rõ ràng có 3 phòng trống, kết quả ông muốn dùng cái nào thì cái đó đã bị người ta dùng!

Đạo diễn Lý và đạo diễn Tôn đã gọi điện thoại tới, nói đang vội vàng muốn quay phim, kết quả cũng không biết mình muốn quay cái gì!

Xem ông là một kẻ ngốc?

Ông lại đắc tội với tiểu nhân nào vậy?

Người đàn ông bị ông mắng có vẻ mặt ủy khuất: "Ngài cũng biết không phải tôi muốn làm khó ngài, ngài làm khó tôi làm gì?"

"Chó cắn tôi tôi không đánh chó sao? Sau khi đánh, tôi còn dắt nó đi tìm chủ! Nói đi, chủ nhân của anh là ai?” Dương Lập hô.

Khuôn mặt của người đàn ông lập tức đen lại.

Hoa Chiêu rốt cuộc cũng biết, Dương Lập là một đạo diễn lớn như vậy, là hạng nhất quốc gia, nhưng vì sao còn có người làm khó ông ấy, ngay cả tiểu nhân vật làm việc phía dưới cũng dám làm khó ông ấy, cái miệng này của ông ấy thích đắc tội với người khác.

"Đạo diễn Vương tới rồi, tôi đi đây." Người đàn ông nhìn thấy người đàn ông bước vào cửa, thở phào nhẹ nhõm, bỏ chạy ngay lập tức.

Dương Lập nghiêm mặt hỏi đạo diễn Vương: "Ai gọi điện thoại cho ông tới đây?"

“Ông đoán xem." Đạo diễn Vương cười nói.

Dương Lập trừng mắt nhìn hắn.

"Chỉ có mấy người như vậy, ông lần lượt hỏi từng người không phải sẽ biết sao." Đạo diễn Vương cười nói.

Hắn tương đối biết làm người, ai cũng không đắc tội, hắn nói thật mà thôi.

Dương Lập bị tức giận, níu lấy một nhân viên nhỏ mà trút giận, kỳ thật vừa nghĩ đã biết, người làm ra việc này còn có thể là ai? Chỉ có mấy người kia.

Dương Lập nhìn những người xung quanh, mọi người trong đoàn làm phim đều đến đông đủ, có người đã trang điểm xong, chỉ chờ bắt đầu.

Ông ngay lập tức đi ra ngoài để tìm một người nào đó.

Chỉ chốc lát sau, trên lầu liền truyền đến tiếng ném ly trà.

Hoa Chiêu lập tức đi lên xem xét.

Cô vừa đi, Tống Tuyết suy nghĩ một chút, cũng vội vàng đuổi theo.

Sau đó lại có mấy người lục tục cùng các cô lên lầu.

Diễn viên bây giờ là một nghề cố định, giống như những người lao động khác, có đơn vị, nhận lương cố định, họ quay phim với Dương Lập, nhưng không có nghĩa là người của Dương Lập, không thể cứng rắn chống lại Dương Lập.

Bằng không đắc tội lãnh đạo nhà máy, đắc tội với các đạo diễn khác, sau này bọn họ sẽ không được quay phim nữa!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên người lên lầu đi xem náo nhiệt hoặc giúp đỡ cũng không nhiều lắm.

"Anh đang nói gì vậy? Không có tiền sao? 1 trăm vạn của Hoa Chiêu góp vào trước đây thì sao? Đều bị anh dùng rồi sao?!” Dương Lập xách cổ áo một người đàn ông hét.

Người đàn ông nhíu mày đẩy ông ấy: "Nói chuyện cho tốt, ra thể thống gì nữa!"

"Tôi hỏi anh, tiền đâu rồi?! Tất cả đều bị anh tham ô sao?” Dương Lập hét.

"Đi gọi kế toán tới đây, tính sổ sach cho đạo diễn Dương một chút." Người đàn ông nói.

Ngay lập tức ai đó đã gọi kế toán.

Kế toán rất nhanh đã mang theo sổ sách tới đây, bùm bùm tính toán, hãng phim từ đầu năm đến bây giờ còn đang thua lỗ, ngay cả tiền lương tháng này cũng chưa phát xuống, thậm chí cũng không có tiền trả tiền điện, càng không mua nổi phim, lấy cái gì quay phim?

Phim nhựa đặc biệt đắt tiền, 1000 đồng chỉ có thể quay trong 5 phút.

Hơn nữa hiện tại phim nhựa đều phải nhập khẩu đấy, cần ngoại hối, cho nên không chỉ là quý mà còn hiếm có.

Cho nên Hồng Lâu Mộng quay năm 83, mức lương của diễn viên cực kỳ thấp, kinh phí sản xuất lại tiêu tốn mấy trăm vạn.

Tây Du Ký phải vừa quay vừa ngừng, quay trong nhiều năm.

Đều là vì không có tiền!

Hoa Chiêu quay bộ phim này, cô đã tìm hiểu qua, cộng thêm 1 trăm vạn mà cô bỏ ra sau này, trước sau cũng tiêu tốn 5 trăm vạn.

Nhưng nghe ý tứ này, 1 trăm vạn cô bỏ ra có thể không dùng hết trong đoàn làm phim này mà bị tham ô một phần.

Nhưng hiện tại đòi trở về cũng không thể, không nghe người ta nói sao, tiền điện cũng không trả nổi, căng tin cũng không có tiền mua thức ăn, mấy ngày nay tất cả mọi người gặm bánh bao ăn cháo ăn dưa muối!

"Vì vậy, tôi không chỉ không có phòng quay, tôi còn không có phim nhựa?" Dương Lập không thể tin nói.

"Đúng vậy." Người đàn ông nặng nề gật đầu.

"Vậy bộ phim của tôi làm sao bây giờ? Phim gần như đã quay xong, chỉ thiếu mấy cảnh nữa thôi, anh lại để cho 5 trăm vạn trước đó thành nước dội lá môn hết rồi sao? Anh có bị bệnh không!” Dương Lập mắng to.

Người đàn ông rất tức giận, lạnh lùng nhìn ông một cái.

Nước dội lá môn thì nước dội lá môn, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.

Quay xong, người nổi tiếng là Dương Lập, là diễn viên, cách rất xa với những người làm hậu cần như hắn.

Quay không tốt chính là vấn đề của Dương Lập.

"Lão Dương, nếu không thì cứ chỉnh sửa biên tập lại đi." Biên kịch đến khuyên giải.

Ánh mắt Dương Lập giãy dụa, ông không muốn chấp nhận, trong từ điển của ông chưa từng có từ này, nếu ông chấp nhận, sẽ không có ông như ngày hôm nay.

Nhưng không thể không chấp nhận.

“Tổ biên tập bởi vì không có kinh phí đã dừng lại, Tiểu Vương đã về quê thăm người thân." Người đàn ông nói lại.

Dương Lập lập tức không nhịn được, muốn xông lên đánh hắn.

Hiện tại cắt nối biên tập cũng không phải thao tác máy tính, cứ tìm một người thông minh học là được, biên tập phim nhựa là trực tiếp cắt phim, cắt không tốt, một cảnh quay sẽ phải làm lại.

Vì vậy, người cắt nối biên tập phim đặc biệt quan trọng.

Tiểu Vương là biên tập viên ngự dụng của Dương Lập, nghe ý tứ này là bị đuổi đi?

Bọn họ thật sự không muốn để cho ông quay! Cho dù cắt xong không chừng còn bị kẹt ở xét duyệt, không cho qua.

Ông đắc tội với ai?

Dương Lập nhìn người đàn ông, phó giám đốc, ông xác định trước đó giữa hai người không có tư thù, đây cũng không phải là người đứng sau màn.

Đầu óc hắn có chút đơn giản, vẻ mặt ngơ ngác.

Mái tóc dài xám trắng lộn xộn rơi trên mặt, có vẻ có chút chật vật, đáng thương.

Hoa Chiêu cảm thấy có thể không phải Dương Lập đắc tội với người khác, là cô mang đến phiền toái cho ông ấy.

"Kỳ thật hiện tại chỉ có vấn đề tiền bạc, có tiền là có thể giải quyết hết thảy vấn đề, tiểu Vương kia, cũng có thể gọi hắn trở về." Hoa Chiêu nói.

Dương Lập nghe được giọng, ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, sao lại quên tiểu thần tài này!

“Đúng đúng đúng, chính là vấn đề tiền bạc!” Hai mắt ông lóe sáng nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, chờ cô nói chuyện.

"Tiếp theo chỉ cần mấy cảnh quay, 10 vạn là đủ chứ?" Hoa Chiêu hỏi phó giám đốc nhà máy.

Người đàn ông trầm mặc mà nhìn cô, không nói lời nào.

"10 vạn khẳng định đã đủ rồi!" Dương Lập nói.

Người đàn ông mở miệng: "Nhà máy nợ 3 vạn tiền điện, cục điện lực bên kia gọi điện thoại nói, nếu không nộp sẽ cắt điện, muốn không bị cắt điện, phải trả đủ tiền điện trước đó.

"Còn có 8000 đồng tiền điện thoại."

"Bên căng tin còn nợ 25000 từ các nhà cung cấp. " Người đàn ông không thể nhớ hết, nhìn về phía kế toán.

Kế toán cúi đầu lật quyển sổ nói: “Còn có 32933 tiền nước, còn có 3 vạn 8002 tiền trang phục, còn có 23 vạn 2000 phí đạo cụ, còn có tiền lương tháng trước của toàn bộ nhà máy, 38 vạn 43215, còn có…"

Dương Lập muốn nổi điên: “Những khoản kia liên quan gì đến chúng tôi! Anh không biết xấu hổ mà muốn người khác trả lương cho toàn bộ nhà máy? Người ta cũng không phải giám đốc nhà máy! Ngay cả giám đốc nhà máy, cũng nhận được tiền lương!”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Đoàn làm phim cho tới bây giờ đều như vậy, có tiền phải lấp đầy các loại lỗ thủng, dựa vào cái gì mà các ngươi cầm tiền quay phim, chúng tôi ở một bên nhìn?”

Nồi cơm lớn ở nông thôn đã bị đập vỡ, công ty chế tác tập thể vẫn còn đang ăn nồi cơm lớn.

Nhưng người này nói cũng không sai, có tiền phải lấp đầy lỗ thủng trước.

Nhưng lỗ thủng này quá lớn, giống như động không đáy, Hoa Chiêu cũng không có ý định lấp đầy.

Người đàn ông này cũng không phải là người cuối cùng có thể làm chủ.

Hoa Chiêu kéo Dương Lập ra ngoài.

Tinh thần trên người Dương Lập cũng không còn một nửa.

Chuyện này không chỉ đả kích bản thân ông, mà còn làm ông bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.

Làm sao lại có một người xấu xa như vậy?

Bởi vì thù oán của mình, bỏ qua 5 trăm vạn tiền công quỹ? Bỏ qua sự vất vả của nhiều người như vậy?

Họ đã quay phim gần 2 năm! Kết quả là để giải trí cho chính mình?

"Mấu chốt hiện tại là phải tìm ra người có vấn đề, chuyện này còn phải giao cho mấy người." Hoa Chiêu nói.

Nguyên nhân sâu xa của vấn đề có thể là do cô, nhưng hiện tại lại thực hiện trên người Dương Lập, trong hãng phim này, khẳng định có một người ra quyết định làm khó Dương Lập.

Giải quyết người này, mới có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

“Chuyện này không cần điều tra.” Dương Lập ngồi ở trên ghế nói: "Còn có thể là ai, chính là giám đốc cũ."

"Giám đốc cũ nào? Có liên quan gì đến Tôn Tiểu Kiều không?” Hoa Chiêu hỏi.

"Chính là hắn." Dương Lập nói.

"Làm sao có thể? Không phải vì chuyện của Tôn Tiểu Kiều mà đi xuống sao? Bây giờ bí quá hóa liều? Chết cũng không hối cải? Còn dám làm khó chú? Hắn muốn cùng Tôn Tiểu Kiều trở thành người một đường sao?” Hoa Chiêu hỏi.

Tôn Tiểu Kiều đã mạo hiểm hạ độc cô và nhiều người như vậy, còn cấu kết với những người không rõ, tội danh nặng đến mức Diệp Thâm nói đời này cô ta không chắc sẽ được thả ra.

Một nhà giám đốc cật lực nhét cô ta vào đoàn làm phim cũng bị liên lụy, đã sắp đến tuổi về hưu mà mấy người bị đuổi việc, nghe nói còn bị mang đi điều tra.

Sau đó không điều tra ra cái gì, người lại được thả ra.

Hắn vậy mà còn dám

Hoa Chiêu phản ứng lại, hắn hiện tại làm những việc này, cũng không tính là báo thù cho Tôn Tiểu Kiều, là báo thù cho chính hắn.

Hắn coi như là bị liên lụy, bị Hoa Chiêu liên lụy.

Nếu cô không vào đoàn làm phim này, Tôn Tiểu Kiều cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô ta hạ độc, còn liên lụy đến ông ta.

Nếu hắn đã bị điều tra qua, xem ra cũng đã điều tra rõ ràng là không liên quan gì tới hắn, hắn cũng dám buông tay làm khó Dương Lập.

Hơn nữa chuyện này kỳ thật cũng không coi vào đâu.

Tình hình hiện tại của hãng phim có thể thật sự như vậy, tổn thất lớn, lỗ hổng không thể bù đắp, ngay cả khi không có tiền để mua phim nhựa, cũng không có cách nào để tiếp tục quay phim.

"Vậy tìm hắn cũng không có tác dụng gì." Hoa Chiêu nói: "Tìm giám đốc mới đi."

“Tìm hắn làm gì? Hắn từ bên ngoài điều vào, chưa quen thuộc, nói cái gì cũng không tính.” Dương Lập nói.

"Để hắn triệu tập người định đoạt, cháu muốn mua lại bộ phim này." Hoa Chiêu nói: "Tiền đầu tư giai đoạn trước cháu sẽ ra, hậu kỳ cháu tự phụ trách, để cho bọn họ ra giá đi.”

Ánh mắt Dương Lập chợt lóe, mua toàn bộ bộ phim này? Đó là một ý tưởng tốt!

"Nhưng có thể mất rất nhiều tiền." Dương Lập nói.

Chỉ riêng đầu tư ban đầu đã là 5 trăm vạn, phía sau lại dùng thêm 1 trăm vạn, mặc dù hiện tại thực tế không dùng nhiều tiền như vậy, nhưng những người kia sẽ không quan tâm.

Hơn nữa nhất định sẽ cộng thêm thu nhập dự kiến, bọn họ nhất định sẽ c.h.é.m đẹp.

Đối phương muốn ra cái giá gì, ông cũng không dám nghĩ.

Hoa Chiêu có nhiều tiền như vậy không?

Hoa Chiêu có tiền mọi người đều biết, nhưng có bao nhiêu tiền không ai biết.

"Để cho bọn họ thương lượng một chút đi." Hoa Chiêu nói với Dương Lập: "Tóm lại, bộ phim này cháu mua, sau này bọn họ có cho chú quay, chú cũng đừng quay."

Nếu không cô sẽ không thể lấy được cái bánh ngọt lớn này!

Đầu những năm 1980 là thời kỳ hoàng kim của sách và phim ảnh, một bộ phim nhựa tốt có thể kiếm được bao nhiêu tiền mọi người không thể đo lường ngay lập tức.

Nhưng Hoa Chiêu có tham khảo, kiếp trước Hồng Lâu Mộng đã bán được 200 tỷ.

Cô tự mình quay bộ phim này, tuy rằng không cùng đề tài với Hồng Lâu Mộng, nhưng cô cảm thấy cũng không tồi, có thể nói là tác phẩm lớn, tương lai có thể kiếm được bao nhiêu tiền, thật khó nói.

Dương Lập hiểu ý của cô, cô rất coi trọng bộ phim này, cảm thấy nó có thể kiếm tiền.

Niềm tin này thậm chí còn lớn hơn ông.

"Được rồi! Cháu cứ yên tâm, từ bây giờ ngoại trừ chú, không ai có thể chạm vào bộ phim này!” Dương Lập nói.

Cả người ông lại có sức mạnh, lập tức lôi kéo biên kịch ra ngoài tìm người.

Phải mang theo hắn, bằng không ông sợ mình xúc động lại đánh người.

Hoa Chiêu nhanh chóng được gọi đến văn phòng giám đốc nhà máy.

Giám đốc nhà máy mới là một "người trẻ" 40 tuổi, tuổi này có thể trở thành giám đốc hãng phim, không chỉ cần có người đỡ, còn phải có vận may.

Vị giám đốc nhà máy trước mắt này chính là đụng phải đại vận, đụng ngay lúc thiếu người.

Nhưng vị trí thiếu này cũng không phải chức quan béo bở gì, mà là một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Không nghĩ tới hãng phim có danh tiếng cực lớn này, tiếp nhận xong mới phát hiện đã sắp c.h.ế.t đói rồi!

Nếu không phải nhờ 1 trăm vạn lúc trước của Hoa Chiêu, chuyện đã sớm vỡ lở ra rồi.

Nhưng bây giờ 1 trăm vạn đã hết, vấn đề lại đặt ra trước mắt.

Không ngờ, tiểu thần tài lại tới.

Lưu Lập Tín kích động bắt tay Hoa Chiêu: "Đồng chí Hoa, nghe nói cô muốn mua bộ phim này?"

“Đúng vậy, ngài giám đốc ra giá đi." Hoa Chiêu nói.

"Chuyện này chúng tôi phải họp thảo luận." Hắn chỉ muốn xác định thành ý của Hoa Chiêu một chút, đừng nói là Dương Lập lừa gạt hắn.

“Cô bây giờ là người trong ngành rồi, cũng biết quay phim không dễ dàng, là đốt tiền! Bộ phim này được đầu tư trước đó, cộng lại cũng đã hơn 7 trăm vạn."

Dương Lập lập tức ngắt lời hắn: "Không phải là 5 trăm vạn sao? Anh định lên giá sao!”

“Sau đó còn có 100 vạn Hoa Chiêu tài trợ, trong nhà máy còn ra mấy trăm ngàn, dù sao tôi nhìn thấy sổ sách chính là như vậy, có vấn đề gì, ông cứ đi tìm giám đốc cũ hỏi." Lưu Lập Tín nói.

“Hừ!” Dương Lập tức giận đến vỗ đùi.

Nhưng chuyện này cũng có khả năng, có người thừa dịp loạn đục nước béo cò rồi!

"Các người họp bàn một chút đi, nhưng phải nhanh, tôi muốn được sớm nhìn thấy mình trên ti vi." Hoa Chiêu nói.

Cô không thể cho người ta biết cô muốn mua bộ phim này là vì nhìn trúng triển vọng của nó, như vậy không phải là để cho người ta nâng giá hơn nữa sao.

Cô chỉ là kẻ ngốc tiền nhiều, muốn phim mình quay được chiếu, cho nên lúc ra giá hãy suy nghĩ thật kỹ, đòi quá nhiều, cô sẽ không nỡ ra.

"Mặt khác, tôi muốn tất cả bản quyền của bộ phim này, bộ phim này sau này chỉ thuộc về một mình tôi, tôi muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, quyền sở hữu cũng thuộc về tôi." Hoa Chiêu nói.

"Cái này không được, trong nhà máy trả giá nhiều như vậy, cô lại bỏ ra chút tiền, giúp nhà máy vượt qua cửa ải khó khăn, quay xong bộ phim này, đến lúc đó thu nhập sẽ chia cho cô theo số tiền đầu tư. Tất cả mọi người hợp tác cùng có lợi, cô cũng sẽ ít tốn kém hơn, thật tốt.” Lưu Lập tín nói.

Chuyện này giống như nuôi lớn một đứa con trai, sắp có thể trông cậy vào hắn kiếm tiền nuôi gia đình, kết quả lại bán cho người khác?

Tầm mắt của hắn còn chưa nông cạn đến như vậy, hắn cũng trông cậy vào bộ phim này của Dương Lập, bán đi, kiếm tiền để kéo dài tính mạng cho nhà máy.

Dù sao tiền Hoa Chiêu đưa, cũng chỉ là làm một cú.

"Không được, tôi không tin được các người." Hoa Chiêu nói: “Không chừng đến lúc đó một lần đầu tư không đủ, hai lần đầu tư không đủ, ba lần bốn lần còn chưa đủ.”

"Tôi chỉ muốn thấy mình trên phim, tôi cũng không có tiền lấp đầy cái động không đáy của các người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-297.html.]

Lưu Lập Tín lập tức xấu hổ rồi.

Tiền mà Hoa Chiêu đầu tư, nhất định phải dùng ở nơi khác, tiền điện phải nộp, cơm cũng phải ăn, nước cũng phải uống, phim cũng phải mua, hắn cũng không có biện pháp mà.

"Toàn bộ bản quyền, các người thảo luận rồi ra giá đi." Hoa Chiêu nói xong dứt khoát rời đi.

Biểu hiện không thể quá cấp bách, nếu không đối phương sẽ càng thêm tự tin.

Lưu Lập Tín cũng không giữ người, xoay người triệu tập mấy người có quyền quyết định lại đây.

"Việc này các người thấy thế nào?" Hắn hỏi.

"Không được, mắt thấy sắp kiếm được tiền rồi làm sao có thể bán được? Cô ta đến đây để hái đào sao! " Một phó giám đốc nhà máy nói.

"Không bán thì làm sao bây giờ? Ngày mai chúng ta sẽ ăn gì?" Một người khác: "Ngân hàng đã không cho chúng ta vay nữa, không cho một xu."

Bây giờ các doanh nghiệp đang trên bờ vực phá sản có thể nộp đơn xin vay tiền với các ngân hàng để trả lương và duy trì hoạt động của công ty.

Vấn đề như vậy đương nhiên nhiều lắm, cho nên sau đó mới nhao nhao đóng cửa.

Người nói chuyện ban đầu xụ mặt, hắn biết, căn tin trong xưởng thật sự không mở được rồi.

Vấn đề ăn uống dễ giải quyết, cùng lắm thì về nhà mình ăn.

Nhưng nếu không trả tiền điện, sẽ mất điện, hết điện còn quay cái gì? Quay quỷ cũng cần phải bật đèn!

Một người khác nói: "Bán sớm bán muộn đều là bán, quay ra không phải để bán sao? Bán cho ai không quan trọng, giá cả thích hợp là được."

“Đúng, chính là những lời này, giá cả thích hợp là được." Có người phụ họa.

Cuối cùng mọi người đạt được thỏa thuận, bán đi bộ phim vừa vặn quay xong này, kiếm được một khoản tiền vượt qua cửa ải khó khăn.

Có tiền, một số bộ phim khác trong nhà máy cũng có thể quay tiếp, không đến 2 tháng đã có thể kiếm tiền, sẽ tiếp tục sống sót.

Bọn họ phải cảm tạ Hoa Chiêu đã nhảy ra muốn mua bộ phim vào lúc này!

Ngoại trừ cô, thiên hạ này tìm không ra người thứ hai coi tiền như rác như vậy.

Cuối cùng mọi người thương lượng ra một cái giá, 2000 vạn.

Buổi chiều cùng ngày Hoa Chiêu đã được gọi tới.

"Các người thật sự cho rằng tôi là một người coi tiền như rác sao, 2000 vạn, bộ phim trước kia của các ngươi bán được một nửa 2000 vạn sao?" Hoa Chiêu oán giận nói.

Có người xấu hổ, có người mặt không đổi sắc.

"Không thể nói như vậy, bộ phim này cũng là bộ phim chúng tôi đầu tư nhiều nhất! Nhìn vào trong ngành, ai đã đầu tư hơn 7 trăm vạn để quay một bộ phim? Không! Chỉ có chúng tôi thôi! Nó chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!” Lưu Lập Tín nói.

Tuy rằng hắn bị mọi người xa lánh với ý đồ tước mất quyền lực, nhưng đối với chuyện tốt cho nhà máy hắn sẽ tận lực làm, làm thành chính là công lao của hắn.

"Đầu tư 7 trăm vạn, hai năm kiếm được 1300 vạn, có chuyện tốt này không? Giới thiệu cho tôi đi.” Hoa Chiêu nói.

Cô không nhả ra, mặc dù cô nghĩ rằng bộ phim có giá trị 130 tỷ, nhưng hiện tại nhả ra cô sẽ là một kẻ ngốc.

Hồng Lâu Mộng kiếm được 200 tỷ là kiếm được trong mấy chục năm sau, còn đối với giá trị tiền hiện tại, muốn lấy lại vốn còn không biết bao nhiêu năm đây này.

Cũng không phải cô không chờ nổi, chẳng qua muốn đối phương sau này bớt hận cô, hiện tại cô phải " bất đắc dĩ bị ép buộc".

Hiện tại Hoa Chiêu càng ủy khuất, càng không tình nguyện, càng bị lùa như một con gà mà tiếp nhận bộ phim này, tương lai sẽ không có ai quay đầu lại nói cô cố ý hái đào, cướp đào.

Chỉ có thể nói cô vận khí tốt, rõ ràng là bị người ta lừa gạt, kết quả lại kiếm được đầy bồn đầy bát, đây cũng là do mệnh đỏ.

Vì chuyện này, Hoa Chiêu nháo rất lớn.

Mời rất nhiều người trong ngành đến tư vấn, thậm chí mời chuyên gia, mời luật sư để đánh giá, bộ phim này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.

Cái gì? Muốn xem cốt truyện để đánh giá lại?

Dương Lập ôm chặt phim không buông tay, ai muốn chạm vào ông liều mạng với kẻ đó, đây là cơ mật! Tiết mục nhà ai mà chưa phát sóng đã bị nhiều người xem như vậy? Tình tiết bị lộ là điều ghét nhất không biết sao?

Như vậy cũng coi như hợp lý, hơn nữa bộ phim còn chưa cắt nối biên tập lại đây này. Một ống kính phía đông một ống kính phía tây, tụ vào một chỗ, còn có rất nhiều cảnh phải cắt bỏ, căn bản sẽ chưa nhìn ra cốt truyện gì,

Họ chỉ có thể đánh giá kịch bản.

Và giữa kịch bản và cảnh quay thực tế có sự khác biệt rất lớn.

Tóm lại chính là không dễ giá, chỉ có thể đưa ra ý kiến đại khái.

Ý kiến có lớn hơn nữa, cũng không đáng giá 2000 vạn được.

"Bộ phim trước của đạo diễn Dương, đầu tư 200 vạn, kiếm được 1000 vạn! Lợi nhuận gấp 5 lần!" Lưu Lập Tín nói: "Hiện tại bộ phim này đầu tư 700 vạn, dù sao cũng có thể kiếm được 2000 vạn."

“Không ngờ tôi lại tới đây để làm việc tốt như vậy.” Hoa Chiêu lập tức tiếp lời: "Trước tiên tôi đưa hết lợi nhuận có thể kiếm được của bộ phim này trong bao nhiêu năm tới cho anh, sau đó bản thân tôi dùng vài năm chậm rãi thu hồi vốn, thậm chí có thể không hồi được vốn gốc.”

"Mặc dù tôi có tiền, cũng hy vọng phim mình quay xuất hiện trên màn ảnh, nhưng tôi không ngốc, tiền của tôi cũng không phải gió lớn thổi tới, 2000 vạn này tôi gửi cho ngân hàng ăn lãi suất không tốt hơn sao? Tiết kiệm được 5 % lãi suất hàng năm!”

"Tôi không mong kiếm được nhiều từ nó, nhưng tôi không thể bị lỗ! Hơn nữa rốt cuộc cũng phải kiếm được chút, bằng không tôi học lôi phong làm chuyện tốt, người ngoài ngược lại sẽ cười tôi ngốc! Sau này tất cả đều đến tìm tôi để vay tiền thì sao?”

Hoa Chiêu nói có lý có căn cứ, mọi người đều không có lý do phản bác.

Dù sao loại "việc tốt" này đánh c.h.ế.t bọn họ cũng sẽ không làm.

"Hơn nữa sổ sách không tính như vậy, tất cả các bộ phim của đạo diễn Dương đều kiếm được gấp 5 lần sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Dương Lập lập tức nói: "Không có, bộ phim tốt nhất mới kiếm được gấp năm lần, những bộ khác cơ bản hồi vốn hoặc kiếm được gấp đôi, thậm chí còn có vài bộ không hồi được vốn."

Ai mà chưa từng theo đuổi nghệ thuật thuần túy? Theo đuổi giấc mơ của mình?

Kết quả quay ra lại không ăn khách, bị lỗ vốn.

Ông cũng có lịch sử đen.

"Được rồi được rồi, đừng kích động, mọi người ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện một chút."

Hoa Chiêu còn mời mấy lãnh đạo đến làm người hòa giải.

Mấy người này phần lớn đều không có quan hệ gì với Diệp gia.

Ít nhất là quan hệ không thân mật, chưa từng giao tiếp.

Và tất cả đều có lợi ích với hãng phim.

Cho nên trong lòng bọn họ đương nhiên đều hướng về xưởng phim.

Cũng có mấy người hướng về Hoa Chiêu.

Hai bên thiếu chút nữa cãi nhau.

Cuối cùng Hoa Chiêu thật sự muốn mình lên TV, cho nên bất đắc dĩ, ủy khuất cầu toàn, 1700 vạn mua bộ phim này, trở lại thành kẻ coi tiền như rác.

Nhưng việc ủy khuất này của cô, được quay lại làm chứng!

Những khoảnh khắc quan trọng và có ý nghĩa như vậy, tất nhiên phải được ghi lại.

Hoa Chiêu tự bỏ tiền ra không biết mua được phim nhựa từ đâu, để Dương Lập tự mình chỉ đạo quay lại toàn bộ quá trình giao dịch.

Toàn bộ quá trình ủy khuất của Hoa Chiêu.

Sau đó, cô luôn cười trộm.

"Nhặt được vàng sao?" Diệp Danh kỳ quái hỏi.

Sử dụng 1700 vạn, trong nhà không có nhiều tiền mặt như vậy, nên đã phải lấy từ ngân hàng, Diệp Danh tìm người đưa qua, đương nhiên anh đã biết.

Anh cũng là sau đó mới biết được.

Hoa Chiêu dùng tiền thật sự quá mạnh tay.

Miêu Lan Chi cũng rất đau lòng.

"1700 vạn, cũng không biết có thể lấy lại vốn hay không." Bà buồn bã nói.

Mặc dù bà đã tham gia toàn bộ quá trình quay phim, nhưng bộ phim gì mà bán với giá 1700 vạn? Trong lòng bà không yên tâm.

"Cũng không thể để mẹ vất vả không công 2 năm, 1700 vạn, có giá trị." Hoa Chiêu nói.

Miêu Lan Chi lập tức liếc mắt một cái: "Con chỉ được cái miệng ngọt, không cần dỗ dành mẹ, mẹ mặc kệ con có tiêu tiền lung tung hay không, dù sao cũng không phải tiền của mẹ."

“Ha ha ha." Hoa Chiêu rất thích người mẹ chồng này.

Diệp Danh nhìn cô hai lần, nói với Miêu Lan Chi: "Khẳng định có thể lấy lại vốn, còn có thể kiếm được không ít, bằng không sao con bé có thể cười vui vẻ như vậy."

“Ha ha ha." Hoa Chiêu càng cười: "Vẫn là anh cả hiểu em!”

Dương Lập cũng ở bên cạnh, ông kỳ quái nhìn Hoa Chiêu, cũng không biết con bé lấy đâu ra lòng tin này, ông còn không có.

“Chuyện phim nhựa cháu đã gọi điện thoại cho bên kia, đoán chừng rất nhanh sẽ có người đưa tới đây." Hoa Chiêu nói với Dương Lập: "Tiểu Vương kia thế nào rồi, đã gọi về chưa?"

“Đã trở lại." Dương Lập kích động nói: "Hiện tại hắn đang ở bên kia cắt nối biên tập, bên chúng ta lại bổ sung thêm mấy cảnh quay nữa, không tới 2 tháng nữa sẽ kết thúc công việc, nếu nhanh, trước năm mới là có thể chiếu!”

"Bên xét duyệt làm phiền anh cả rồi." Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh gật đầu: " Chuyện nhỏ.”

Chuyện mua lại bộ phim đang là đề tài nóng hổi, nếu bên này kiểm duyệt không cho, đó mới là chuyện cười, là hãng phim đang lừa tiền Hoa Chiêu sao?

Không có khả năng, bởi vì trước đó trong hợp đồng Hoa Chiêu ghi rõ, không qua xét duyệt sẽ phải bồi thường tiền cho cô!

Để “con vịt” vào miệng, sẽ phải xét duyệt qua cho cô.

Hơn nữa đó là một bộ phim cổ trang, hiện tại không tồn tại đề tài nhạy cảm gì.

Dương Lập mặt mày hồng hào mà rời đi.

Hoa Chiêu lại bận rộn.

Đào Lam đã mua được nhà, cô thiết kế trang trí đơn giản một chút.

Đào Lam không mua tứ hợp viện trong thành phố, Hoa Chiêu nói thế nào cũng không nghe.

Hắn đã mua một biệt thự nhỏ ở đường vành đai ba.

Đây là một biệt thự lâu đời hàng chục năm tuổi, trong ngoài cũ nát không chịu nổi, phải sửa sang lại.

Cũng may chỗ này đủ lớn, sân cũng lớn, xung quanh cũng yên tĩnh.

"Cậu không phải vào thành phố làm việc, không cần ở trong đó, mỗi ngày chen chúc mệt mỏi." Đào Lam nói.

Hơn nữa ở trong ngõ hẻm, hắn cảm giác nhiều người lộn xộn.

"Tùy cậu." Hoa Chiêu nói.

"Đúng rồi, có muốn nói với người Đào gia một tiếng không?" Hoa Chiêu hỏi.

Đào Lam dừng một chút nói: "Nói một tiếng đi, thích thì tới.”

Hắn còn có anh chị em, còn có ông bà nội, còn có chú thím, cũng không thể kết hôn mà không nói một tiếng.

Nhưng hắn thực không muốn nói.

Hắn vẫn không quên được khuôn mặt lạnh lùng của bọn họ, còn có nhà bếp đầy mùi gián của Đào gia.

Hoa Chiêu đang bàn bạc với Đào Lam về việc cải tạo nhà cửa, Trương Tiểu Mạch cũng đến.

Trương Quế Lan đã trở về Bằng Thành, lần này Trương Tiểu Mạch không đi theo, con trai sắp kết hôn, bà phải lo liệu, bằng không mọi chuyện đều ném cho một mình cháu gái ngoại Hoa Chiêu thì ra thể thống gì nữa?

Tuy rằng bà ở đây, kỳ thật cũng không giúp được gì, hiện tại vừa nghe Đào Lam muốn thông báo cho người Đào gia, tấm ván gỗ bà vừa nhặt lên lại "lạch cạch" một cái rơi xuống đất, liền đứng ở đó ngẩn người.

Ánh mắt Đào Lam lập tức tối sầm lại, đi qua ôm lấy bả vai của bà ấy: "Mẹ, hiện tại con đã có tiền đồ, về sau chúng ta không cần ăn cơm của người Đào gia nữa, cũng không cần nhìn sắc mặt người Đào gia nữa.”

Trương Tiểu Mạch và Đào Lam có thể nói là đã sống trong khe hở của Đào gia, lại có lời đồn nói Đào Lam khắc đã c.h.ế.t cha Đào, hai mẹ con bọn họ sống rất khó khăn.

"Khi còn bé ăn không đủ no sao?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi Đào Lam.

Đào Lam sửng sốt nói: "Cơm vẫn có thể ăn no, nền tảng kinh tế của Đào gia không tệ.”

Đều là đi làm lĩnh tiền lương đấy, tiền lương còn không ít.

Hơn nữa khi hắn còn bé, mấy anh chị cùng cha khác mẹ của hắn đều đi làm kiếm tiền, bị ông bà nội quản lý chi phí sinh hoạt, cho nên người Đào gia ăn cơm không lo.

Cũng không bỏ đói hắn.

"Vậy là tốt hơn so với cháu khi còn bé nhiều, cháu khi còn bé mới gọi là thảm, ăn thức ăn cho heo, ở chuồng heo, heo ăn cái gì cháu ăn cái đó." Hoa Chiêu nói.

"Cái gì?" Đào Lam và Trương Tiểu Mạch đều kinh ngạc hét lên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô.

Hoa Chiêu bây giờ, xinh đẹp như tiểu tiên nữ, cũng trải qua cuộc sống giàu sang, kết quả khi còn bé ăn thức ăn cho heo, ở trong chuồng heo??

Dù sao họ cũng không thể tưởng tượng được.

Những chuyện này, sau khi nhận thân không ai nói với bọn họ.

Lúc trước gặp Trương Đại Mạch, Trương Đại Mạch tất nhiên cũng sẽ không nói.

"Thật sự không lừa gạt hai người, cháu lớn lên ở nông thôn." Hoa Chiêu nói: "Cha cũng mất sớm, mẹ tái giá, lúc ấy ông nội còn chưa trở về, cháu phải ở nhà thân thích, nhà bọn họ đối đãi với cháu không tốt, vậy đấy.”

Hoa Chiêu dùng ngữ khí bình thản nói.

"Khi còn bé cậu được đi học chứ? Học còn rất tốt, vào được đại học.” Hoa Chiêu nói.

Đào Lam gật đầu, đây là cơ hội xoay người của hắn, hắn phải nắm lấy bằng bất cứ cách nào.

Nhưng trong chuyện học hành Đào gia cũng không khắt khe với hắn, chỉ cần hắn có thể lên, bọn họ sẽ nộp học phí.

"Cháu thì khác, cháu chưa từng đi học, cơ bản đều là tự học thi lên đại học." Hoa Chiêu nói.

“Vậy cháu quá lợi hại, nghe nói cháu là thủ khoa ở thủ đô năm đó!” Đào Lam bội phục nói.

Hoa Chiêu lại nói mấy chuyện thê thảm khi còn bé.

Không phải để kể khổ, mà là vì san bằng oán hận trong lòng Đào Lam.

Người này vốn rất có thủ đoạn, nếu tâm lý lại âm u sẽ gây họa.

Và đôi khi không có sự so sánh sẽ không hạnh phúc.

Nhìn vào những khó khăn của người khác, và nhìn vào cuộc sống bình yên của mình, sẽ đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Hoa Chiêu nói: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, nếu không vượt qua được, cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.”

Đào Lam nhìn cô, đột nhiên cười, gật gật đầu: "Cậu hiểu rồi, cháu yên tâm, cậu sẽ không làm chuyện gì trái pháp luật, khiến cháu khó xử."

“Pháp luật chỉ là điểm mấu chốt của đạo đức, cậu có thể nâng cao điểm mấu chốt của mình một chút." Hoa Chiêu nói.

"Ha ha ha, cậu biết rồi." Đào Lam cười to nói.

Hoa Chiêu cũng cười cười, dặn dò nhiệm vụ thi công hôm nay hắn phải xem rồi tự mình về nhà.

Chiều nay có chuyện quan trọng!

Hai người chị em kết nghĩa lớn tuổi của Miêu Lan Chi ở nơi khác đến thủ đô chơi, Miêu Lan Chi biết được liền muốn mời người đến nhà làm khách.

Vốn muốn mời về nhà mình, nhưng khi Miêu Lan Chi biết hai người chị em này đều mang theo con gái, cháu gái gì đó tới đây, lập tức thay đổi chủ ý, muốn mời khách ở nhà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu có tiền, đến 1700 vạn nói tiêu liền tiêu, hiện tại đã rất nổi danh trong giới.

Diệp Danh lo lắng, mấy ngày gần đây tan tầm đều trở về ở đây.

Miêu Lan Chi có dụng ý khác rồi.

Hoa Chiêu định trở về góp vui.

Khi cô về đến nhà, Miêu Lan Chi đang chọn đồ.

"Con xem mẹ mặc cái này thế nào? Có quá khoa trương không? Giống như đang khoe của? "Miêu Lan Chi mặc sườn xám hoa đỏ trên nền đen hỏi Hoa Chiêu.

Mặc sườn xám, phải đi kèm với một sợi dây chuyền ngọc trai lớn, nếu không trông sẽ thiếu thiếu, bà không quen.

Kết quả là ngọc trai có chút lớn.

Là quà sinh nhật Hoa Chiêu tặng bà, lúc ấy bà "ghét bỏ" nửa ngày vì quá lớn không có cách nào phối hợp với quần áo.

Hoa Chiêu gật đầu: "Quá trang trọng, quả thật giống như đang khoe của."

“Vậy thì đổi bộ khác." Miêu Lan Chi tiếc nuối nói: "Bộ này chưa từng được mặc, mẹ muốn chính thức một chút, để lại ấn tượng tốt cho mấy cô gái nhỏ.”

Hoa Chiêu lập tức ghen tỵ nói: "Ai nha, lúc trước mẹ không muốn lưu lại ấn tượng tốt cho con! Con nhớ lần đầu tiên gặp mẹ còn liếc con!”

“Làm gì có?” Miêu Lan Chi kiên quyết không thừa nhận: "Người tao nhã như mẹ sao có thể trợn trắng mắt?”

“Trong lòng mẹ khẳng định liếc vô số lần, mẹ dám nói không phải?” Hoa Chiêu nói.

“Ha ha ha ha, đó đều là chuyện quá khứ, con bây giờ chính là tâm can bảo bối của mẹ!” Miêu Lan Chi nói.

"Hừ." Hoa Chiêu làm nũng hừ một tiếng cũng cười ha ha.

Cuối cùng, Miêu Lan Chi chọn một chiếc váy thêu lụa màu xanh đậm.

Miêu Lan Chi trắng còn đoan trang, mặc dù lớn tuổi, mặc màu sắc gì cũng có thể áp chế được.

Hoa Chiêu trở về phòng tùy tiện thay một chiếc váy màu vàng nhạt đi ra.

Khách cũng vừa vặn đến cửa.

Miêu Lan Chi tự mình ra ngoài nghênh đón, trong viện náo nhiệt hẳn lên.

Hai chị em già, một người mang theo ba, một người mang theo bốn nữ quyến trẻ tuổi, lập tức cả sân oanh oanh yến yến, chim hót hoa nở.

Chẳng qua lúc nhìn thấy Hoa Chiêu, mấy cô gái vốn rất vui vẻ, tiếng nói cũng thấp đi vài phần.

Luôn luôn có một cảm giác không thể thoải mái được.

"Đây là con dâu tôi, Hoa Chiêu." Miêu Lan Chi giới thiệu, "Đây là dì Lan của con, đây là dì Phương của con, năm đó bọn họ ở cùng ký túc xá với mẹ mấy năm, bọn mẹ tốt như chị em ruột thịt vậy.”

Nụ cười của Miêu Lan Chi xuất phát từ đáy lòng, lúc còn trẻ đúng khoảng thời gian hỗn loạn, ba người họ cùng nhau trải qua quá nhiều thăng trầm, thậm chí là gió tanh mưa máu.

Hoa Chiêu nghe bà nói hai ngày rồi, không dám chậm trễ, thân thiết kêu lên: "Chào dì Lan, chào gì Phương.”

“Đã sớm nghe nói con dâu bà xinh đẹp, không nghĩ tới lại xinh đẹp như vậy, lời đồn chưa đủ một phần mười!” Đinh Lan nhìn Hoa Chiêu khoe khoang.

Đinh Lan khen xong, Ngụy Phương lại khen Hoa Chiêu một trận.

“Đừng đứng ở cửa nữa, trời nắng nóng, chờ vào phòng, cũng để cho tôi khen con gái, cháu gái các bà một chút!” Miêu Lan Chi cười nói.

Mấy người lập tức cười to vào phòng.

Miêu Lan Chi tranh thủ thời gian dặn dò Hoa Chiêu, bảo cô gọi Diệp Danh trở về ăn cơm tối.

Vào phòng khách, Miêu Lan Chi quả nhiên khen ngợi những cô gái phía sau hai bà bạn già một trận.

Đinh Lan dẫn theo 3 người, 2 cô gái lớn hơn 20 tuổi, một cô gái nhỏ tầm mười bảy mười tám tuổi.

Nghe nói một người là con gái út, một người là cháu gái lớn, một người là cháu họ của bà ấy.

Ngụy Phương mang theo bốn cô gái, một cô con gái út, hai cháu gái ngoài và một đứa con của gia đình họ hàng.

Trong quá khứ mọi người đều không kế hoạch hóa gia đình, phàm là người phụ nữ có điều kiện tốt, bảo dưỡng tốt, đều có thể sinh đến hơn 40 tuổi, cho nên con gái út cùng cháu gái lớn kém mấy tuổi là chuyện bình thường.

Diệp Danh chính là không có con, nếu như kết hôn có con, còn là con gái, hiện tại cũng đã là một cô gái trưởng thành.

Mấy cô gái được di truyền tốt, mỗi người đều rất đẹp, trong veo như nước đấy.

Miêu Lan Chi giống như bước vào một vườn rau, chọn hoa mắt, xem cây nào cũng hài lòng.

Mấy cô gái cũng được người nhà dạy dỗ rất tốt.

Miêu Lan Chi cười hỏi: "Đều theo nghiệp của gia đình sao? Cũng là một diễn viên?”

Đinh Lan lập tức cười gật đầu: "Không sai biệt lắm, Triệu Tuệ ở xưởng phim phía Nam, đã đóng qua hai vai nhỏ, Triệu Tuệ và cháu gái tôi Trình Giai Giai đều ở trong đoàn phim, diễn từ nhỏ đến lớn.”

Tình huống bên Ngụy Phương cũng giống vậy, mấy cô gái, kể cả con cái của người thân cũng đang làm diễn viên.

Đó là ảnh hưởng của gia đình.

"Không thể so sánh với bà, con gái đã là diễn viên nổi tiếng rồi, nghe nói hiện tại con dâu cũng đang quay phim? Bà thật lợi hại, đã dạy con dâu sao?” Đinh Lan cười nói.

Giới nghệ sỹ lớn như vậy, Hoa Chiêu đi quay phim, Miêu Lan Chi không ít lần khoe khoang với bạn bè, còn muốn mọi người đến lúc đó chờ xem.

Tất cả họ đều biết.

"Con bé là người mới, luyện chút thử xem, hiện tại dạy còn hơi sớm." Miêu Lan Chi cười nói.

Nhưng nhìn nụ cười trên mặt bà lại giống như đang khoe khoang.

Hoa Chiêu đặc biệt có thiên phú diễn xuất, bà cũng không dạy, sau lưng Dương Lập đã khen với bà, nói còn tốt hơn nhiều so với bà năm đó, Miêu Lan Chi đương nhiên rất cao hứng, trò giỏi hơn thầy mà, tuy rằng không phải bà dạy ra nhưng nhất định là bị bà ảnh hưởng, tuyệt đối, chạy không thoát được.”

“Con bé còn nấu ăn rất ngon, hôm nay đã nói con bé chuẩn bị cho các người mấy món ăn, các người nếm thử.” Miêu Lan Chi nói.

Hoa Chiêu lập tức đứng lên muốn đi phòng bếp.

Không còn cách nào khác, trong nhà không thuê giúp việc nấu cơm, bình thường nấu cơm không phải cô thì là Miêu Lan Chi.

May mà Miêu Lan Chi đã luyện được tay nghề, bằng không sẽ không chịu nổi.

"Ai nha, con dâu bà tự mình nấu cơm? Gia đình bà không mời lính phụ trách sinh hoạt sao?” Đinh Lan hỏi.

Các lãnh đạo lớn đều có, bà cho rằng nhà Miêu Lan Chi cũng có.

Miêu Lan Chi có, Diệp Thâm hiện tại xuống rồi, lại không có.

Hơn nữa anh không thích người lạ ở nhà.

Hoa Chiêu càng không thích.

“Mau đi, giúp chị dâu các con nấu cơm đi!” Đinh Lan và Ngụy Phương nói.

Bảy cô gái lập tức đi theo phía sau Hoa Chiêu, Hoa Chiêu muốn đẩy cũng không đẩy được.

"Thật không được, phòng bếp không lớn như vậy, không thể xoay người được." Hoa Chiêu nói: "Như vậy đi, một nhà ra một người giúp một tay là được.”

Con gái của Đinh Lan là Triệu Tuệ lập tức đứng ra ôm lấy một cánh tay của cô: "Em đến đây, ở nhà em hay nấu cơm, tay nghề tốt hơn hai người bọn họ.”

Triệu Chân bĩu môi nhìn cô một cái, không tiến lên nữa.

Trình Giai Giai mím môi cười một chút, thu chân lại.

Ngụy gia bên này, bốn cô gái trao đổi ánh mắt nửa ngày, cuối cùng cháu gái ngoại Ngụy Phương, lớn tuổi nhất trong đó, Chu Tình nhẹ nhàng cười đứng ra: "Để em, em ở nhà thường xuyên nấu cơm, coi như cũng được.”

Ánh mắt Hoa Chiêu xẹt qua mấy người, cười và đưa hai người xuống.

Chờ vào bếp, hai cô gái mới phát hiện Hoa Chiêu đang "lừa gạt người khác".

Phòng bếp này lớn đến mức không chỉ bảy tám người, lại thêm bảy tám người nữa cũng thoải mái, giống như phòng bếp khách sạn vậy.

"Nhiều người có ích lợi gì, thật sự không cần nhiều người như vậy." Hoa Chiêu cười nói: "Tôi nấu cơm rất nhanh.”

Cô sai hai người, người này rửa rau, người kia thái rau, cô tự mình xuống tay chuẩn bị mấy món ăn, quả nhiên, xào lên cũng giống như đầu bếp nhà hàng, động tác nhanh nhẹn.

Nửa giờ đã xào ra bảy tám món, hơn nữa bên cạnh còn nấu hai nồi canh, mấy món thịt nguội, một bàn tiệc đã chuẩn bị xong.

Ngoài cửa, Diệp Danh đột nhiên xông vào.

Anh tới tìm Hoa Chiêu "tính sổ"!

Lại lừa anh!

Vội vã gọi anh trở lại, anh còn nghĩ ràng đã có chuyện gì xảy ra!

Kết quả vừa vào nhà đã đụng vào một đám oanh oanh yến yến, trong nháy mắt anh biết mình đã bị lừa.

Xã giao một vòng liền đi ra tìm Hoa Chiêu "tính sổ", kết quả trong phòng này còn có hai người.

Anh lập tức treo lên nụ cười tao nhã hỏi: "Xem ra anh đến đúng lúc, có thể bưng thức ăn lên.”

Hoa Chiêu cười với anh cả, cô thật sự không phải cố ý… lúc ấy mẹ chồng đang canh giữ bên cạnh cô, cô dám thông báo tin tức để anh cả phát hiện dị thường không trở về, cô sẽ bị mắng.

Hơn nữa, tuổi Diệp Danh thật sự không còn nhỏ nữa, nên cô chỉ có thể ở một bên xem náo nhiệt.

Triệu Tuệ cùng Chu Tình nhìn thấy anh cũng sửng sốt, thẳng đến khi Diệp Danh bưng mâm xoay người, các cô mới phục hồi lại tinh thần.

Triệu Tuệ nhịn hai giây hỏi: "Chị dâu Hoa, đó là ai vậy?”

Hoa Chiêu trừ cô ta một điểm, tuổi không nhỏ, nghe nói đã 25, còn không biết nói chuyện như vậy sao?

Còn chị dâu Hoa, nghe giống như gọi một phụ nữ trung niên vậy.

Hoa Chiêu cười nói: "Đây là anh cả nhà chị, Diệp Danh."

“Ah! Hóa ra là Diệp Danh!" Triệu Tuệ thoáng cái liền xông ra ngoài, hét: "Diệp Danh! Anh còn nhớ em không?”

Diệp Danh bưng mâm cơm, bất đắc dĩ xoay người, thản nhiên mỉm cười nói: "Cô là?”

“Em là Tuệ Tuệ! Khi còn bé anh đã đến nhà em, chúng ta đã chơi với nhau!” Triệu Tuệ đứng trước mặt anh ngửa đầu kích động nói.

Diệp Danh cúi đầu nhìn cô ta một cái cười nói: "Không có khả năng.”

Nhìn anh lớn hơn cô ta mười tuổi, anh còn chơi với cô ta?

"Sao không thể? Có ảnh chụp làm chứng!" Triệu Tuệ kích động nói: "Ngay bên bờ sông, anh ôm em lên đùi, chúng ta chụp ảnh!"

Khóe miệng Diệp Danh cứng đờ, liên tưởng đến thân phận của cô ta, hỏi: "Lúc ấy cô bao nhiêu tuổi?"

"5 tuổi!" Triệu Tuệ kích động nói.

Diệp Danh: " Vậy mà còn nhớ rõ, trí nhớ không tệ.”

Anh nhớ, lúc trước nghỉ phép, anh đi ra ngoài chơi, quả thật được mẹ nhờ đến nhà Đinh Lan thăm một chút, nhà Đinh Lan ở bên bờ sông Trường Giang.

Triệu Tuệ giống như một con khỉ, tuổi còn nhỏ còn muốn làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, dẫn anh đi chơi bên bờ sông, thực tế là muốn xuống nước bơi lội.

Mang theo anh, người lớn mới có thể cho đi, cũng yên tâm.

Anh tất nhiên sẽ không để Triệu Tuệ xuống nước, xảy ra chuyện anh không chịu trách nhiệm được.

Liền lôi kéo Triệu Tuệ dỗ dành một trận, cuối cùng dùng ảnh chụp và đồ ăn vặt mới lừa được cô ta về nhà.

Con khỉ kia bây giờ đã lớn như vậy.

Hình như vẫn làm cho anh có chút đau đầu.

Diệp Danh xoay người tiếp tục đưa thức ăn lên.

Triệu Tuệ đi theo bên cạnh anh ríu rít: " Sao anh không thay đổi vậy? Vẫn đẹp như năm đó! "

“Cảm ơn đã khen ngợi, nhưng tôi già đi rất nhiều, tôi cũng là người sắp 40 rồi." Diệp Danh nói.

"Nào có?" Triệu Tuệ kinh ngạc hét lên, đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Em thấy anh giống như 28! Trẻ hơn anh trai em vài tuổi!”

Loading...