Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:57:54
Lượt xem: 249
Hơn nữa việc này đến cùng Hoa Chiêu có lý hay không còn khó mà nói đấy, hiện tại bọn họ không tin người “tính tình tốt” như Hoa Chiêu sẽ vô duyên vô cớ mà đánh người.
“Hắn muốn đánh cháu.” Hoa Chiêu chỉ Lưu Thông nói: “Hắn là con kế của mẹ cháu, hắn tới đây để đòi tiền mẹ cháu, mẹ cháu không có, hắn lại muốn đòi cháu tiền nếu không sẽ đánh cháu.”
Lời nói dối mở miệng sẽ tới.
Tất cả mọi người đều tin.
Lưu Thông tức giận muốn điên lên, không nghĩ tới cô ta có khuôn mặt xinh đẹp nhưng trong lòng lại đen tối như vậy.
“Tôi mới không đòi tiền cô. Tôi chính là muốn giúp cô đem giỏ hạ xuống nha, tôi có ý tốt muốn hỗ trợ, cô lại hãm hại tôi. Tôi sẽ đi tố cáo cô!”
“Anh không phải đến để đòi tiền hay sao?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
“Không phải”
“Anh về sau cũng sẽ không đến đòi tiền mẹ tôi sao?” Hoa Chiêu lại hỏi.
Lưu Thông há mồm muốn nói, đột nhiên kịp phản ứng, cô ta đang muốn hố hắn đấy!
Phi!
Con nhóc c.h.ế.t tiệt này ngược lại rất gian trá! Hắn sẽ không mắc mưu!
Nhưng hắn không nói lời nào chính là chấp nhận.
Mọi người nhìn thấy nét mặt của hắn lập tức trào phúng.
“Đây là người nhà nào vậy?”
“Không ngờ là người ở trong huyện thành đấy? Sống không nổi à nha? Lại đến chỗ dân quê chúng ta đòi tiền?”
“Nghèo đến điên rồi!”
Lưu Thông mặt trắng bệch sau lại đỏ lên, hắn lại bị một đám dân quê xem thường? Thật sự vô cùng nhục nhã!
“Mọi người nói đúng rồi đấy!” Hoa Chiêu còn ở bên cạnh nói: “Nhà hắn xác thực là không sống nổi rồi, trước khi mẹ cháu về còn dặn dò, trở về nông thôn kiếm được tiền đều phải cầm lại cho nhà bọn họ, bà ấy thiếu nợ nhà họ Lưu, trả 10 năm cũng không hết.”
“Chậc chậc chậc, lần đầu nghe nói, con dâu làm việc kiếm tiền, sinh con dưỡng cái, còn thiếu nợ nhà chồng đấy.”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận lại đem Lưu Thông sỉ nhục một lần nữa.
Lưu Thông tức giận đến điên rồi, lại không biết phản bác như thế nào, hắn không thể nói nhà mình chưa từng nói qua những lời kia, hắn càng không thể hứa hẹn về sau sẽ không đòi tiền cùng đồ của Trương Quế Lan.
“Ah! Tay tôi đau quá! Khẳng định là gãy xương rồi! Mau đưa tôi đến bệnh viện” Hắn hô.
Hoa Chiêu nhìn về phía Triệu Lương Tài, làm sao bây giờ? Cô đoán tám phần là gãy xương rồi, hiện tại phải nói gì đây?
Cô biết rõ hiện tại cục công an quản rất ít, chỉ cần không phải là các vụ án g.i.ế.c người phóng hoả, đầu độc thì hoàn toàn mặc kệ, toàn bộ do đội sản xuất định đoạt.
Đánh gãy xương theo lý là chuyện nhỏ.
“Ai trông thấy cháu đánh hắn hả? Hắn là tự mình ngã đấy! Muốn lừa người đây này!” Hoa Cường đột nhiên trừng mắt liếc Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu…Được rồi, gừng càng già càng cay, cô vẫn chưa đạt đến giới hạn cuối…
“Cô ta vừa rồi đều đã thừa nhận đánh tôi rồi!” Lưu Thông lập tức hô.
“Con bé nói là nhẹ nhàng đấy! Một cô gái nhỏ nhẹ nhàng đánh một cái lên mu bàn tay, có thể làm sao?” Hoa Cường trừng mắt nói: “Anh chính là muốn lừa người, lại cố ý ngã trên mặt đất một cái, lại ngã đến gãy xương.”
Dùng bằng ánh mắt của ông mà nhìn, thì cái tay kia quả thật gãy xương rồi, còn ở nhiều chỗ. Lực tay của cháu gái ông đã tăng trưởng rồi ah.
Chính xác là như thế, vì có dị năng nên khí lực của Hoa Chiêu càng ngày càng tăng đấy.
“Ông, cái lão già…” Lưu Thông chỉ vào Hoa Cường mắng.
Anh ta mở miệng mắng nhiếc thì thì một chút đồng tình của người dân trong thôn cũng không còn nữa, Hoa Cường chính là lão anh hùng đấy. Là kiêu ngạo của thôn bọn họ! Không cho phép bất cứ ai làm nhục!
“Cũng dám lừa bịp người khác! Đem hắn đuổi đi!” Triệu Lương Tài nói ra, xong lại nhìn thoáng qua Hoa Chiêu.
“Được!” Hoa Chiêu nở nụ cười, chỉ cần Triệu Lương Tài không quản, cô liền không việc gì rồi.
Hơn nữa hiện tại mọi người trong thôn đều đứng về phía cô, lại càng không có việc gì nữa.
Mấy người đàn ông tiến lên, nắm lấy Lưu Thông đem hắn đẩy ra khỏi thôn.
Lưu Thông hùng hùng hổ hổ đấy, lại không dám ở lâu, vừa rồi đã trúng mấy cước rồi, ở lại cũng sẽ bị thêm mấy cước, mà tay của hắn lại đau quá rồi, hắn phải tranh thủ thời gian tìm bác sỹ.
“Đưa tôi tiền! Tôi đi gặp bác sỹ!” Lưu Thông hướng về Trương Quế Lan đứng ở phía sau hô.
Trương Quế Lan bởi vì chột dạ, một mực đứng ở phía sau nhìn Lưu Thông.
“Nha! Quả nhiên là lừa bịp người đấy!” Mọi người ồn ào.
“Lừa bịp cái rắm mà lừa bịp! Các người xem tay của tôi! Đã sưng như vậy rồi!” Lưu Thông hét lên.
Quả nhiên chậm trễ 20 phút đã làm tay hắn đã sưng phồng như móng heo và trở nên tím ngắt.
Xem ra là thực sự bị thương.
“Bị thương cũng là do anh cố ý, chính là muốn lừa bịp tiền.” Hoa Cường kiên trì nói.
“Đúng! Chính là như vậy!” Tât cả mọi người cùng phụ hoạ.
“Ngươi…Các người…Trương Quế Lan mau đưa tiền cho tôi! Nếu không tôi sẽ về nhà nói cho cha, để ông ấy đánh c.h.ế.t bà!”
“A!!!” Đám người càng náo nhiệt hơn, lập tức cảm thấy một cái đánh này của Hoa Chiêu quá nhẹ, sao lại đánh ở tay? Có lẽ nên hướng lên đầu mà đánh!
Trương Quế Lan vuốt túi.
Thím Mã đứng bên cạnh lập tức kéo cô, nhỏ giọng nói: “Cô ngốc à, nếu thật sự đưa tiền cho hắn, hắn lại càng khoa trương, về sau sẽ bắt nạt c.h.ế.t cô.”
“Trương Quế Lan, nếu bà không đưa tiền cho tôi, về sau cũng đừng nghĩ tiến vào cửa nhà họ Lưu nữa! Tôi sẽ nói cha bỏ bà!” Lưu Thông lại hét.
Trương Quế Lan tay giữ lấy túi, nhỏ giọng nói: “Tôi không có tiền.”
Lưu Thông vậy mà cũng nghe được: “Cái rắm! Buổi sáng tôi rõ rành trông thấy bà đi bán đồ rồi! Bán được thật nhiều tiền!...Nếu bà không đưa cho tôi, tôi sẽ đi báo cáo các người đầu tư trục lợi! Đi theo con đường tư bản chủ nghĩa! Đào góc tường của chủ nghĩa xã hội!”
Một câu nói kia triệt để đem toàn bộ người trong thôn chọc giận.
Trong bọn họ có ai chưa từng đi chợ đen? Đều đi qua ah! Đặc biệt là thím Mã cùng chị dâu Lưu, buổi sáng bọn họ còn giúp đỡ bán đồ đây này!
“Đem hắn đuổi ra ngoài.” Mọi người hô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-31.html.]
Lưu Thông đã bị mỗi người một cước đá đến nhà ga…Một mực đới tới lúc hắn bị đá lên xe lửa mọi người mới tản đi.
Lưu Thông lúc này đã mặt mũi bầm dập, không thành bộ dạng. Hắn chỉ có một bộ quần áo tốt cũng bị xé nát rồi, vì đến nông thôn khoe khoang sự ưu việt của người huyện thành nên đã cố ý mặc đấy.
Lưu Thông cứ như vậy đi vào bệnh viện với khuôn mặt này, tay hắn đau quá.
Hắn có giấy chứng minh công tác, khám bệnh trên cơ bản là miễn phí, không tốn bao nhiêu tiền.
Tay thực sự gãy xương rồi, gãy ba ngón tay, phải bó thạch cao về nhà.
Người nhà họ Lưu nhìn thấy hắn trở về với bộ dạng này liền sợ hãi
“Chuyện gì đã xảy ra?” Bà Lưu khẩn trương mà hỏi thăm. Nhắc tới trong cái nhà này bà ta hiểu rõ ai nhất? Không phải là con trai mà là cháu trai trưởng này.
“Bà nội, cháu bị Trương Quế Lan đánh!” Lưu Thông khóc ròng.
“Nói bậy! Trương Quế Lan dám đánh cháu?” Bà ta cũng không tin: “Hơn nữa nếu cô ta dám, cũng không có khả năng này!”
Cháu trai bị thương thế này chính là bị một người lợi hại đánh, hoặc là một đám người.
“Ai là cháu hồ đồ rồi, cháu bị con gái lớn của Trương Quế Lan đánh! Cái kia tên gì…?” Bà Trương đến nhà hắn tống tiền nói Hoa Chiêu xấu xa, hắn đã nghe qua vài lần, chính là nhất thời không nhớ nổi tên.
“Tên gì Hoa đấy.” Bà Lưu cũng không nhớ nổi: “Cô ta ah! Xem ra bà Trương kia nói không sai, nó chính là một con gấu.”
Lưu Thông liền ngẩn ra, ngược lại không phải là gấu, rất trắng trẻo, giọng nói cũng tốt, chỉ có tâm đen.
“Bà nội, cháu muốn cho cô ta bồi cháu” Lưu Thông làm nũng nói.
Hắn nghĩ không ra biện pháp, mọi người trong thôn bọn họ khinh dễ hắn, nhưng bà nội khẳng định có biện pháp! Người trong thôn cũng không thể đánh một lão bà.
Không cần Lưu Thông phải nói, bà Lưu đương nhiên muốn cho cháu trai xuất đầu.
“Con ngày mai đừng đi làm nữa, đi với mẹ, tìm cái người phụ nữ xui xẻo kia, cô ta nếu không dập đầu xin lỗi cháu của mẹ thì cũng đừng trở về đây nữa!” Bà Lưu nói với Lưu Hướng Tiền.
Lưu Hướng Tiền sắc mặt đen lại, con gái của Trương Quế Lan lại dám đánh con hắn? Muốn lật trời rồi.
“Dập đầu cũng không được, cô ta về sau cũng đừng mong trở về đây nữa.” Lưu Hướng Tiền nói. Cũ nếu không đi, mới sẽ không đến, hắn ta thật sự đã chán Trương Quế Lan rồi, có ý định đổi người mới, vừa vặn, đã có mục tiêu.
Bà lão Lưu nghe không hiều, nhưng Lưu Thông nhớ tới những tiếng gió nghe được gần đây, có chút đoán được, lập tức không đồng ý: “Cha có ý gì? Cha thực sự định ly hôn tái giá? Con đã nói với cha rồi, trong nhà cũng không có tiền ah!”
Lưu Hướng Tiền không có lên tiếng, chính là chấp nhận.
Ông bà Lưu đều kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Có ý gì? Lấy ai?”
“Chính là Chu quả phụ” Lưu Thông hô: “Nghe nói cô ta gần đây luôn hướng tới cha con, hai người đang dây dưa đấy, không đứng đắn!”
Lưu Hướng Tiền lập tức nổi giận, quơ lấy đế giày định đánh: “Mày thì đứng đắn!Mày thì đứng đắn đấy! Còn chưa kết hôn đã có con! Nếu không phải để cho nhà họ Tôn bắt được đằng chuôi, chúng ta cần dùng nhiều tiền như vậy sao? Lại nói, Chu quả phụ nói, cưới cô ta không cần tiền.”
Chu quả phụ cũng là công nhân trong nhà máy thực phẩm bọn hắn, nhưng là công nhân chính thức, chồng của cô ta trước kia cũng là công nhân nhà máy, hai năm trước ngoài ý muốn c.h.ế.t rồi, Chu quả phụ chính là nhận công viêc của hắn mới vào được.
Ông bà Lưu cũng biết đôi vợ chồng này, thậm chí còn biết chồng cô ta không cha không mẹ.
“Khó mà được.” Bà Lưu lập tức nói: “Chu quả phụ có 3 đứa con, tuổi còn nhỏ. Gia đình nhà chồng bên kia cũng không còn ai, con cái sẽ phải đi theo cô ta. Bọn trẻ nhà chúng ta còn nuôi không hết, còn phải nuôi con hoang sao? Nằm mơ!”
“Người ta có hộ khẩu huyện thành, còn có tiền lương, một tháng 45 đồng, bọn trẻ của cô ta cũng là hộ khẩu huyện thành, hàng tháng có phân lương, không phải ăn của nhà chúng ta” Lưu Hướng Tiền lập tức nói.
Xem ra hắn thật sự đã chọn rồi.
Chu quả phụ kia đã qua 30, dáng người đẫy đà, bộ dạng tuy cùng Trương Quế Lan trước kia không thể so sánh được, nhưng so với Trương Quế Lan hiện tại thì cách xa vài con phố. Hơn nữa cô ta có sự nhiệt tình mà Trương Quế Lan không có, đôi mắt nhỏ có thần làm hắn phát hoả,…nên hắn chọn trúng.
Nghe hắn tính như vậy bà Lưu trầm mặc. Hộ khẩu huyện thành, người lớn mỗi tháng có định mức 30 cân lương thực, trẻ nhỏ thì tuỳ vào tuổi, có 10 cân, 20 cân như vậy khi đi lĩnh sẽ không cần khấu trừ phần lương thực của bọn họ rồi. Mặt khác còn 45 đồng tiền lương nữa, đi mua lương thực còn có thể tiết kiệm lại 10 đồng, tính tính toán toán, quả thực so với Trương Quế Lan thì thích hợp hơn một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Thông nhìn bà nội vậy mà động tâm rồi, nóng nảy nói: “Chu quả phụ kia cũng không phải đèn đã cạn dầu ah, cô ta một tháng có 45 đồng cũng sẽ không đưa cho cha một phần.”
Chu quả phụ biết ăn nói, người cũng đanh đá, còn có một đám anh em nhà mẹ đẻ, khinh dễ cô ta cũng không có thuận tay như Trương Quế Lan, hắn không thích.
“Cô ta dám! Việc này sớm phải nói trước, sau khi kết hôn tiền lương phải nộp lên, nếu không sẽ không cho cô ta vào cửa!” Bà Lưu trừng mắt nói.
Lưu Hướng Tiền nở nụ cười, vậy là mẹ đã đồng ý?
“Còn chưa đồng ý đấy!” Bà Lưu lại liếc con trai nói: “Ngày mai phải đến xem Trương Quế Lan kia có kiếm được tiền không rồi nói sau” Nếu Trương Quế Lan một tháng 300 đồng, đương nhiên bà ta chướng mắt 45 đồng rồi.
Nhắc tới điều này, hai mắt Lưu Thông liền sáng, kích động nói: “So với 300 đồng còn nhiều hơn, người ta một ngày kiếm được 30 đồng!”
“Cái gì?” Cả nhà cũng không tin mà nhìn hắn, một ngày 30 một tháng được 900 đấy!
“Cháu buổi sáng tận mắt nhìn thấy! 3 giỏ đồ, một giỏ dưa hấu bán được năm sáu đồng, một giỏ rau củ cũng là bốn năm đồng, một giỏ nấm cũng được hơn 20 đồng.”
Ngay từ đầu hắn nghĩ rằng hai giỏ khác là của hai người phụ nữ kia, nhưng lúc xuống xe lửa, hắn phát hiện hai người kia móc tiền từ túi quần ra đưa cho Trương Quế Lan, hơn nữa cũng đưa giỏ cho bà ta, nhìn là biết đây là đồ của Trương Quế Lan rồi.
“Ai cái này không lâu dài” Bà Lưu thở dài thất vọng.
Mỗi năm vào thời điểm này đều có dân quê đến đây vụng trộm bán đồ ăn, bà ta biết rõ, còn thường xuyên mua đây này. Ở nông thôn vườn rau xanh đều có hạn, sản lượng cũng có hạn, còn phải lưu lại cho chính mình ăn, có bán cũng không được bao nhiêu.
Còn có mấy cây nấm kia, lúc này mới có nhiều, qua mùa cũng không có nữa, dưa hấu cũng vậy. Không phải là mua bán lâu dài.
“Có khi bán cũng được mấy trăm đồng đấy!” Lưu Thông nói, mấy trăm đồng cũng rất nhiều.
Bà Lưu không tin: “Một năm mấy trăm? Vậy bọn họ so với người thành phố chúng ta còn giàu hơn sao?”
“Cái này là gan lớn ăn no gan nhỏ c.h.ế.t đói đấy, có người dám bán liền có thể kiếm tiền, những người khác là không dám bán hoặc không có bán đấy, cũng không muốn nghèo chết.” Cái này Lưu Thông rất hiểu.
Hắn mấy năm nay nghĩ ngợi vụng trộm bán chút gì đó, cho nên đối với thị trường có chút nghiên cứu.
“Những người dân quê khác một năm kiếm được không nhiều bởi vì bọn họ trồng không đủ cho nhà mình ăn, nhưng Trương Quế Lan thì khác.” Lưu Thông nói ra: “Cô ta xây nhà mới, cái sân kia rất rộng.”
Hắn không phải là dân quê, đối với “mẫu” không có khái niệm, chính là cảm thấy sân nhỏ nhà Trương Quế Lan đặc biệt lớn.
“Nhà cô ta cũng chỉ có một người, ăn không bao nhiêu, lại còn có đất riếng, trồng được nhiều cây đều có thể bán lấy tiền. Cho nên, cô ta nhất định sẽ có tiền! Cha, người không được ly hôn!” Lưu Thông khuyên nhủ.
Vì tiền, vì Trương Quế Lan dễ bắt nạt, hắn không muốn đổi mẹ kế.
Lưu Hướng Tiền bất mãn: “Cô ta đã trở về nông thôn rồi, ta một mình một phòng, ngày nào cũng như lão độc thân! Nếu vậy có vợ thì được gì? Không được Chu quả phụ vẫn thích hợp nhất.”
Hắn cũng không muốn một mình trông phòng, Lưu Thông lập tức không nói nên lời, hắn cũng là đàn ông rồi, hắn hiểu. Nhưng cha đã lớn tuổi như vậy rồi, còn mỗi ngày nhớ thương đàn bà…Già mà không đứng đắn.
Lại nói đến đàn bà, hắn lại nghĩ tới Hoa Chiêu, thật xinh đẹp…Nếu sớm biết con gái lớn của Trương Quế Lan như thế này, thì sao còn có chuyện với Tôn Tiểu Phương? Để bây giờ bị gây khó dễ?
Hơn nữa Hoa Chiêu là một cô gái nông thôn, tiền sính lễ chắc chắn không nhiều, thậm chí không cần lễ hỏi, hắn cũng cầm được tới tay.
Đáng tiếc nghe nói bây giờ đã kết hôn, cũng may chồng lại không hay ở nhà…
Những điều này đều là lúc hắn bị đánh nghe được, người trong thôn một bên đánh hắn, một bên vừa nói, hắn dám lừa bịp Hoa Chiêu? Chồng người ta tham gia quân ngũ đấy, rất lợi hại. Chính là hiện tại không ở nhà, nếu không sẽ đem chân chó của hắn đánh gãy…
“Bà nội, ngày mai con đi cùng với hai người.” Lưu Thông nói ra.