Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:33
Lượt xem: 88
Ngủ một giấc dậy, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Hoa Chiêu cảm thấy đói bụng.
Mở nắp đậy bàn ăn ra, hình thức mấy món ăn này nhìn không tệ, cô không muốn lãng phí, đang định nhờ phục vụ hâm lại đồ ăn rồi mang lên cho mình.
Một mùi hương khác thường nhẹ nhàng xộc lên mũi, Hoa Chiêu sửng sốt.
Giây tiếp theo, cô ghé sát vào đồ ăn, cố gắng ngửi thử.
Mùi hương đặc trưng này không nên xuất hiện trong đồ ăn. Đây là mùi của nhiều loại thực vật trộn lẫn với nhau, nhàn nhạt, gần như không thể ngửi thấy được.
Nhưng nếu dùng để làm hôn mê đánh ngất người khác thì hiệu quả hơn thuốc ngủ gấp trăm lần, không cẩn thận lỡ dùng quá nhiều có thể gây ra c.h.ế.t người.
Vì vậy người bình thường không biết cách điều chế.
Thế mà nó lại xuất hiện trong đồ ăn của cô.
Hoa Chiêu đập bàn đứng bật dậy, nhưng không làm thêm động tác gì khác.
Bọn họ đã thương lượng trước là sẽ gọi đồ ăn vào trong phòng.
Cô không ăn, chưa chắc người khác cũng như vậy.
Cô đi đến vách tường, đặt tay lên tay nắm cứa.
Lưu Minh và Chu Binh đáng lẽ nên ở trong hai căn phòng trái phải, nhưng giờ lại không có một bóng người, bàn ăn lộn xộn, trong phòng cũng có dấu hiệu đánh nhau rất nhỏ.
Lưu Minh và Chu Binh tuyệt đối sẽ chưa thông báo cho cô biết mà đã dẫn vợ ra ngoài chơi, hơn nữa bọn họ còn phải bảo vệ cô, chứ không phải đơn thuần đến đây nghỉ ngơi!
Hoa Chiêu tức khắc thầm hận, bởi vì cô quá thính tai, sợ nghe thấy mấy nội dung hạn chế nên trước khi đi ngủ đã bịt tai lại, làm cho thính giác giảm đi một chút.
Nhưng được ngủ một giấc ngon lành.... Cũng bỏ lỡ chuyện lớn như vậy!
Hoa Chiêu quay đầu nhìn về cửa phòng của mình.
Cô biết tại sao hai vợ chồng Lưu Minh cùng Chu Binh bị bắt đi, mà cô lại không có việc gì.
Bởi vì người ngoài căn bản không thể vào được!
Từ trước đến nay cô không tin vào an ninh của khách sạn, trong tay người phục vụ luôn có chìa khóa sơ cua của mỗi phòng!
Vì vậy nên nếu cô không ở trong phòng hoặc là đang ngủ, thì sẽ dùng loại thực vật đặc thù lấp kín mắt khóa, không có chìa khóa nào có thể mở được.
Dù sao đây cũng là khách sạn cao cấp, ổ khóa đồng nhìn có vẻ rất chắc chắn, muốn cưỡng chế gỡ ổ khóa nhất định sẽ gây ra tiếng động, hơn nữa còn tốn một khoảng thơi gian khá lâu.
Nguyên một tầng trệt này chưa an bài cho khách khác.
Chu Hiếu quyết định từ bỏ việc vào phòng cướp người.
Dù sao cặp nam nữ đi cùng Hoa Chiêu đã bị hắn bắt lại, chỉ chừa lại một mình cô.
Một người phụ nữ mềm mại yếu đuối, hắn dùng một tay cũng có thể tóm gọn, vậy cô ta còn có thể trốn đi đâu?
Chờ thuốc tan hết, hắn sẽ tự mình xuất hiện.
Khoảng 9 giờ tối, ước chừng Hoa Chiêu có lẽ đã dần tỉnh lại, có thể nghe thấy tiếng động,
Chu Hiếu lại đi sang lần nữa.
Hoa Chiêu vừa mới thay một bộ quần áo thể thao, đang định ra ngoài tìm người, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô nắm lấy tay nắm cửa trên vách tường, “Nhìn” bên ngoài, hỏi: “Ai thế?”
“Người phục vụ, tới dọn bộ đồ ăn.” Một nữ phục vụ đáp.
Từ cửa mắt mèo thì chỉ nhìn thấy duy nhất một mình người phục vụ, nhưng cô thấy một trái một phải, có hai người đàn ông cao lớn, nháy mắt với nhau đầy ác ý.
Hoa Chiêu thở phào, ngược lại cũng bớt phiền toái cho cô, chính mình đưa đến tận cửa.
Nói vậy bọn họ chính là đám người đã bắt Lưu Minh Chu Binh đi.
“Chờ một chút.” Hoa Chiêu chậm rãi nói.
Sau đó bước tới, đổ hết đồ ăn xuống bồn cầu, chỉ còn lại cái đĩa không.
Rồi lại chậm rì rì đi ra mở cửa.
Hoa Chiêu dựa cả người vào tường, một tay giữ cửa, một tay xoa xoa trán, tỏ vẻ khó chịu.
“Vào đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Mọi người đứng bên ngoài đều bị hình ảnh này làm cho đông cứng, bao gồm cả người phục vụ.
Khi đến gần hơn, bọn họ nhìn rõ ràng khuôn mặt của Hoa Chiêu.
Vài người liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là đại minh tinh xuất hiện hàng ngày trên TV, Hoa Chiêu!
Trời ạ!
Thế mà lại là cô ta!
Đại minh tinh!
Dáng vẻ m.ô.n.g lung của Hoa Chiêu hiện tại, cộng thêm giọng nói quyến rũ, làm cho mấy người đàn ông như nghẹt thở.
Vẫn là nữ phục vụ phản ứng lại trước, nhớ tới nhiệm vụ của mình, chen vào phòng thu dọn bát đĩa.
Hai người đàn ông một trái một phải, theo sau cùng nhau vọt vào phòng, chế ngự Hoa Chiêu, kéo đi.
Mấy người bây giờ đã bình tĩnh lại.
Tròng mắt bắt đầu di chuyển.
Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau: Là đại minh tinh ! hành động hay dừng lại?
Ánh mắt Chu Hiếu sắc bén, hành động!
Đại minh tinh thì thế nào? Được "chơi" đại minh tinh thì càng đã ghiền!
Đời này làm sao nghĩ đến việc có thể "chơi" đại minh tinh? Có c.h.ế.t cũng đáng!
Mấy người anh em của Chu Hiếu lập tức dựa theo kế hoạch ban đầu, vọt tới bắt người.
Hoa Chiêu còn chưa kịp hét lên, đã lâm vào “Hôn mê”.
Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, dù sao bọn họ cũng đã thấy công hiệu của loại thuốc kia không biết bao nhiêu lần, ngay cả một người đàn ông cường tráng, cũng không chịu được ngất đi trong hai phút.
Hoa Chiêu có thể đứng dậy mở cửa, chứng tỏ sức khỏe khá tốt.
Nếu người đã hôn mê, bọn họ không cần thiết phải dùng thủ đoạn.
Hơn nữa việc quan trọng nhất bây giờ chính là đưa đi.
Chu Hiếu khiêng người lên chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi còn nói với người phục vụ: “Thu dọn ba căn phòng kia cho sạch sẽ, đồ đạc đưa về trong nhà.”
Nữ phục vụ sắc mặt vẫn như thường lệ, lặng lẽ gật đầu. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Hoa Chiêu được che giấu ngồi trong một cái thang máy chở hàng hóa xuống tầng dưới, sau đó được đặt cẩn thận lên ghế sau của xe.
Hai người đàn ông kẹp cô ở giữa.
Ô tô khởi động.
Điều làm Hoa Chiêu ngạc nhiên là, dọc đường đi không một ai động tay động chân với cô cả, làm cô không có cơ hội dùng thủ đoạn của mình.
Không phải do đám người Chu gia là chính nhân quân tử, điều này đương nhiên không có khả năng.
Chẳng qua là Hoa Chiêu quá đẹp, hai người ngồi đằng sau ngắm đến trợn tròn mắt.
Hơn nữa dù sao cũng là đại minh tinh, có sức uy h.i.ế.p vô hình. Ở chỗ này động tay động chân có chút không trịnh trọng cho lắm, về nhà rồi nói vậy!
Ô tô tiến vào thôn Chu gia, rồi lại đi ra ngoài, đi tới con đường phía sau núi, chạy vào một cái sơn động.
Sơn động này rất lớn, cửa hang bị ngăn bởi một bức tường gạch rất cao, dài 3 thước, mặt trên còn có một khoảng không gian cao hơn nữa, không có khả năng chặn lại hoàn toàn.
Bên trong sơn động có 3 tòa nhà 2 tầng, quây lại thành một vòng tròn.
Sân bên trong bao quanh bởi ánh sáng, rộng như sân bóng rổ
Nơi này là một trong nhưng cứ điểm của Chu gia.
Những thứ quan trọng nhất đều đặt ở đây, chuyện quan trọng nhất đều được làm ở chỗ này.
Ô tô dừng lại, người ở bên trong từ trên cửa sổ thấy là bọn họ, lập tức mở cửa cho bọn họ tiến vào.
Chu Hiếu xuống xe, thật cẩn thận bế Hoa Chiêu ôm xuống.
Sau đó cứ đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết ôm người đem đi đâu thì tốt.
Theo suy nghĩ của hắn, nên ôm thẳng đến phòng ngủ của hắn ở trên tầng chính giữa.
Nhưng mà, mười mấy anh em đang lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn.
Đây không phải là trọng điểm, mấu chốt chính là vẻ mặt tức giận đầy oán hận mà Hoa Tiểu Ngọc đang nhìn hắn.
Thật ra hắn rất thích ăn những bông hoa trắng nhỏ ngây thơ như Hoa Tiểu Ngọc, nhất thời chân không bước đi được.
“Đưa cô ta tới phòng kia cùng với đám người của mình đi!” Hoa Tiểu Ngọc chỉ vào một căn phòng ở phía đông nói.
Chu Hiếu suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn nghe lời bế người người đi qua.
Trong phòng Lưu Minh và Chu Binh đã tỉnh, chẳng qua cơ thể vẫn chưa thể cử động linh hoạt, hơn nữa người đã bị trói vào cây cột sắt ở sau lưng.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ vẫn đang hôn mê, bị trói bằng xích sắt, nằm trên mặt đất.
Nhìn Hoa Chiêu hôn mê bị người khác ôm vào, tròng mắt của Lưu Minh và Chu Binh đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu.
Hai người hận không thể hóa thành quỷ, phá tan trói buộc ăn sống mấy người này.
Chu Hiếu vào nhà nhìn, căn phòng này là phòng tra tấn tù nhân của Chu gia, không có chỗ thích hợp để Hoa Chiêu ở: "Chuyển một cái giường tới đây." Chu Hiếu lập tức nói.
“Không được!” Hoa Tiểu Ngọc nhất thời dậm chân, đã bị bắt còn ngủ trên giường?
"Mang ghế hùm* đến đây!" Hoa Tiểu Ngọc hô.
(* ghế hùm là hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói c.h.ặ.t đ.ầ.u gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)
Không ai nghe lời cô ta, một chiếc ghế dựa đã được chuyển đến.
Mấy người mang chiếc ghế dựa nặng nề vào nhà.
“Đại ca, thả ở chỗ này đi!” Tên đàn em nói.
Chu Hiếu cẩn thận thả người vào.
Bộ dáng hầu hạ công chúa kia, làm Hoa Tiểu Ngọc tức giận đến mức muốn nhảy cao.
Cô ta có một cảm giác khủng hoảng nghiêm trọng.
Cô ta đã sai.
Cô ta không nên đem Hoa Chiêu đến trước mặt Chu Hiếu.
Địa vị của cô ta sẽ không được bảo vệ nữa.
Cho dù từ nay về sau Hoa Chiêu không còn được gặp người nữa, bị nhốt trong sơn động này, vậy Hoa Chiêu cũng có thể mở miệng để Chu Hiếu thu thập cô ta!
Không được, tuyệt đối không thể như vậy!
"Nếu người đã mời tới, em muốn nói chuyện với cô ta, các người đều đi ra ngoài đi." Hoa Tiểu Ngọc tỉnh táo lại, nói với mọi người.
Mọi người hai mắt nhìn nhau.
Đúng rồi, mục đích chủ yếu khi "mời người" đến, chính là vì trút giận cho chị dâu, đây là chị họ của chị dâu.
"Chị dâu, hai người có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ, đại minh tinh đấy, mặt mũi này đáng giá." Đàn em của Chu Hiếu nói: "Em còn chưa cưới vợ đâu, cô vợ này là của em!"
“Quên đi! Anh là anh trai của cậu, cô vợ này anh muốn! " Một người anh họ của tên kia nói.
"Luận bối phận? Vậy thì bối phận của tôi là lớn nhất! Ha ha ha!” Lại một người nói.
Hoa Tiểu Ngọc đã chen đến bên cạnh Hoa Chiêu, một tay đặt ở trên ghế, im lặng nhìn mọi người.
Cô ta có địa vị ở Chu gia, nhưng có hạn.
Địa vị của cô ta đều là Chu Hiếu cho.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Hiếu.
Chu Hiếu nhìn Hoa Tiểu Ngọc một chút, nói với mọi người: "Đều đi ra ngoài đi, để cho hai chị em bọn họ nói chuyện.”
Chu Hiếu là gia chủ tương lai, lời nói của hắn có tác dụng.
Mọi người vừa "tranh đoạt" Hoa Chiêu, vừa đi ra ngoài.
Hoa Tiểu Ngọc nhìn Chu Hiếu.
Chu Hiếu nhìn Hoa Chiêu một cái, sờ sờ đầu, rời đi.
Nhưng trước khi đi hắn nói với Hoa Tiểu Ngọc: "Đừng làm cô ta bị thương, người xinh đẹp như vậy, có tác dụng lớn.”
Hoa Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng hắn cười lạnh.
Hắn muốn đem Hoa Chiêu giống như những người phụ nữ xinh đẹp trong Chu gia, lấy ra "bồi" đàn ông?
Nằm mơ!
Nếu bọn họ dám thả Hoa Chiêu ra khỏi sơn động này nửa bước, chờ đợi Chu gia chính là tai họa ngập đầu!
Diệp gia…Nhưng loại chuyện này, đương nhiên cô ta không dám nói ra.
Nếu không người đầu tiên c.h.ế.t là cô ta.
Cho nên, Hoa Chiêu không thể lưu lại, bốn người khác trong phòng này cũng không giữ được, bọn họ chỉ có một con đường chết!
Ánh mắt Hoa Tiểu Ngọc âm trầm xẹt qua mấy người.
Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn mặt Hoa Chiêu, hận không thể cầm d.a.o rạch nát, làm cho cô ta biến thành người phụ nữ xấu xí nhất trên thế giới!
Nhưng bây giờ có một cái gì đó quan trọng hơn điều này.
Cô ta đưa tay về phía cổ Hoa Chiêu, mắt thấy tay sắp chạm đến sợi dây thừng kia.
Khi cô biết mình gặp Hoa Chiêu, cách làm lý trí nhất chính là xoay người làm như không phát hiện.
Như vậy cô ta vẫn là cô ta, còn có thể sống trong nhung lụa, làm bà chủ tương lai của Chu gia.
Nhưng cô ta vẫn mạo hiểm bắt được Hoa Chiêu, cừu hận chỉ có một nửa, nguyên nhân lớn hơn vẫn là mặt dây chuyền này.
Cô ta luôn cảm thấy nó nên thuộc về mình.
Giống như cô ta cùng thứ này kiếp trước có duyên vậy.
Mặt dây chuyền này nếu có thể ở trong tay cô ta, khẳng định có thể bảo vệ cô ta cả đời bình an phú quý.
Bình an phú quý của cô ta đang ở ngay trước mắt!
Trong lòng Hoa Tiểu Ngọc không hiểu sao lại kích động.
Một bàn tay chuẩn xác đè cổ tay cô ta lại, làm cho cô ta cách xa bình an phú quý.
Làm thế nào cũng không thể lay chuyển!
Hoa Chiêu mở mắt ra, cười với cô ta: "Đã lâu không gặp a, em gái Tiểu Ngọc, không nghĩ tới cô còn sống, thật sự quá tốt."
Kẻ thù c.h.ế.t quá nhanh, đó mới là chuyện phiền lòng nhất!
Sống lâu, nhưng sống không bằng chết, mới sảng khoái.
Lúc trước nghe nói Hoa Tiểu Ngọc rơi xuống biển, cô còn tiếc nuối một hồi.
Hiện tại phát hiện, ông trời quả nhiên đứng về phía cô, thế nhưng lại cho cô một cơ hội bù đắp tiếc nuối.
"Cô giả vờ ngất xỉu?" Hoa Tiểu Ngọc sửng sốt.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hơn nữa không thèm để ý.
Hoa Chiêu từ trước đến nay tâm nhãn nhiều, giả vờ ngất xỉu là chuyện bình thường.
Cô ta cũng không sợ.
Đây là địa bàn của Chu gia, bên ngoài có mười mấy người đàn ông, mỗi người đều lòng dạ độc ác, mà Hoa Chiêu, ngoại trừ chính cô ta, còn hai tên bảo tiêu đã tàn phế, không đủ lực lượng.
Đã từng thấy m.á.u tươi thật sự, cô đã không đem chút khí lực lớn của Hoa Chiêu để vào mắt.
Không phải là khí lực lớn sao, cô ta còn dám g.i.ế.c người?
Ừm, khí lực đánh người cũng thật đau.
"Anh Hiếu! Anh Hiếu! Cô ta tỉnh rồi!” Hoa Tiểu Ngọc lập tức nũng nịu gọi.
Cả người Hoa Chiêu tê dại, ném tay cô ta ra, xoa xoa cánh tay.
"Ghê tởm muốn chết." Cô nói.
Mặt Hoa Tiểu Ngọc tối sầm lại.
Bản thân cô ta cũng ghê tởm! Nhưng Chu Hiếu lại thích như vậy!
Chu Hiếu ở ngay cửa, đã nghe thấy Hoa Chiêu nói chuyện, xoay người đi vào.
"Anh Hiếu! Cô ta lấy mặt dây chuyền của em! Anh cướp nó lại cho em.” Hoa Tiểu Ngọc chỉ vào cổ Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu trợn trắng mắt: "Chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như cô, đây là tín vật đính ước của người đàn ông nhà tôi đưa cho tôi, cô không chiếm được anh ấy, thế nhưng còn nhớ thương đồ của anh ấy, thật sự là, tình cảm sâu đậm.”
Hoa Tiểu Ngọc lập tức mặt đen, oán hận nhìn Hoa Chiêu, hận không thể ăn cô.
Khuôn mặt của Chu Hiếu cũng tối lại.
"Một mặt dây chuyền? Anh thiếu em một mặt dây chuyền sao? Em mời người đến, chỉ vì một cái mặt dây chuyền?!” Chu Hiếu nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Ngọc hỏi.
Núi vàng và núi bạc của gia đình hắn! Trang sức của Hoa Tiểu Ngọc đã đầy mấy hộp lớn, cái gì mà không có!
Điều đầu tiên khi nhìn thấy "kẻ thù" chính là cướp mặt dây chuyền?
Nói là bởi vì mặt dây chuyền này đáng giá, đánh c.h.ế.t hắn cũng không tin!
Vậy chỉ có thể là như Hoa Chiêu nói, có ý nghĩa đặc thù.
Tốt lắm.
"Không có, cô ta oan uổng em! Em chỉ gặp người đàn ông của cô ta một lần! Và mặt dây chuyền đó thực sự là của em! Tổ tiên để lại!” Hoa Tiểu Ngọc nói.
Hoa Chiêu trào phúng nói: "Hai chúng ta cùng một tổ tiên, tám đời là nông dân, nghèo đến mức ngay cả khối sắt cũng không có, còn có mặt dây chuyền phỉ thúy?”
Nói xong lấy mặt dây chuyền ra lắc lư trước người.
Màu xanh lá cây óng ánh, vừa nhìn đã thấy rất đáng giá.
Hoa Chiêu có chút nhìn ra ý tứ của Hoa Tiểu Ngọc, lại ngẫm lại trải nghiệm kiếp trước của nguyên chủ.
Mặt dây chuyền này đời trước đã bị Hoa Tiểu Ngọc lừa gạt, sau đó Hoa Tiểu Ngọc dựa vào mặt dây chuyền mà làm giàu, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Có lẽ mặt dây chuyền này cũng hấp dẫn đối với cô ta.
Tại sao vậy?
Có lẽ là bởi vì hai người huyết mạch tương liên?
Máu của cô có thể nhận chủ, mà cô và Hoa Tiểu Ngọc có cùng một ông cố.
"Ai nói chúng ta tám đời bần nông? Đó là giả! Ông nội cô có thể không nói cho cô biết, tổ tiên chúng ta làm quan lớn! Ông tôi giữ những thứ tốt trong nhà của tôi.”
Hoa Tiểu Ngọc kiên trì giải thích, nhưng ngược lại nó đã chống lại lời nói dối lúc trước của cô ta.
Cô ta ở trước mặt người Chu gia tìm cách nâng cao giá trị bản thân, vẫn nói với bọn họ tổ tiên của cô ta làm quan lớn, lúc cô ta ở nhà cũng là đại gia tiểu thư, chẳng qua sau đó bị người ta hãm hại lưu lạc bên ngoài.
"Mặt dây chuyền đó thực sự là của tôi! Trả lại cho tôi! Anh Hiếu, anh hãy tin em!” Hoa Tiểu Ngọc lắc lắc cánh tay Chu Hiếu làm nũng nói.
Làm Hoa Chiêu rùng mình đến mức lại xoa xoa cánh tay.
Cô đem mặt dây chuyền bỏ vào trong áo, liếc xéo Chu Hiếu một cái: "Vị em rể Chu này nhìn cũng có thân phận có địa vị, không phải cũng muốn cướp đồ của tôi chứ?"
“Không." Chu Hiếu lập tức nói.
Một mặt dây chuyền, hắn không để vào mắt, không phải là một viên đá thôi sao?
"Anh Hiếu" Hoa Tiểu Ngọc còn lắc lư.
Chu Hiếu lập tức trầm mặt nhìn cô ta: "Cho dù là tổ tiên em truyền xuống, truyền cho cô ấy cũng là chuyện nên làm, em lại muốn như vậy, mặt dây chuyền này có ý nghĩa gì?”
Hắn vẫn tin lời Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu vừa nhìn đã không giống một người biết nói dối!
Hoa Tiểu Ngọc tức chết, cũng không dám đòi mặt dây chuyền nữa.
Hoa Chiêu chống ghế đứng lên, đi về phía Lưu Minh và Chu Binh.
Chu Hiếu cũng không ngăn cản.
Tiểu mỹ nhân mềm mại như vậy, ở trong địa bàn của hắn, trong lòng bàn tay, còn có thể làm gì?
Hoa Chiêu ngồi xổm bên cạnh Lưu Minh và Chu Binh, kiểm tra thương thế của bọn họ.
Hai người bị trói vào cột sắt, da bóc thịt bong, mặt mũi bầm dập, hình như đã bị đánh đập.
Lòng bàn chân của mỗi người là một vũng m.á.u lớn, và đang tăng dần.
Nếu không cầm máu, hai người có thể c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.
Hoa Chiêu vội vàng tìm điểm chảy máu, sau đó đồng tử co rụt lại.
Gân chân hai người đã bị cắt đứt, gân trong suốt bại lộ trong không khí, m.á.u tươi xung quanh chảy ra.
Bây giờ họ vẫn có thể đứng, hoàn toàn bởi vì bị trói vào cột.
Khóe mắt Hoa Chiêu muốn nứt ra! !
Cô run rẩy nắm lấy chân hai người, gân chân gãy, cô có thể chữa được không?
Nếu như chữa không tốt
"Ừm" Miệng Lưu Minh và Chu Binh bị dây thừng bịt chặt, không phát ra được thanh âm, hai người đồng thời lắc đầu, để Hoa Chiêu đừng khổ sở.
Công việc vệ sĩ từ trước đến nay rất nguy hiểm, có ngày hôm nay đều là bởi vì kỹ năng của bọn họ không bằng người! Bọn họ quá sơ suất, không phát hiện dị thường!
Không liên quan gì với Hoa Chiêu, thật sự muốn trách, cũng chỉ có thể trách Hoa Tiểu Ngọc!
“Đi lấy thuốc, cầm m.á.u cho bọn họ!” Hoa Chiêu ngồi xổm trên mặt đất, khàn khàn hô.
Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự tức giận bị đè nén của cô.
Hoa Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.
"Hai người làm, c.h.ế.t thì chết, có gì đặc biệt." Hoa Tiểu Ngọc vui vẻ nói.
Chu Hiếu cũng đứng không nhúc nhích, hai người này nhất định phải chết, giữ lại bọn họ chính là tai họa ngầm.
Lúc trước không giải quyết ngay, là để cho mấy người trẻ trong nhà luyện tập.
Về phần hai nữ nhân kia, ngược lại có thể lưu lại.
Phụ nữ mà, không thể tạo ra song gió.
Còn là hai nữ diễn viên, xinh đẹp, hữu ích.
Hoa Chiêu đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước mặt Chu Hiếu, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi gọi anh một tiếng em rể, anh đi lấy chút thuốc cầm m.á.u cùng băng gạc tới đây.”
Chu Hiếu không thích tiếng em rể này, nếu là "anh Hiếu " còn chấp nhận được.
Những lời này của Hoa Chiêu cũng không có bộ dạng cầu người.
Nhưng giọng nói của cô mềm nhũn, bộ dáng lại đẹp như vậy, hiện tại đáy mắt đều là truyệt vọng và bất lực, như thể thế giới bây giờ chỉ có hắn mới có thể làm chủ.
Nỗi buồn của cô là do hắn quyết định!
Hắn nói một câu có thể để cho cô lên thiên đàng, cũng có thể để cho cô xuống địa ngục!
Cảm giác chưa bao giờ có này trong nháy mắt khiến đầu óc Chu Hiếu lâng lâng, gọi ra ngoài: "Lấy hộp thuốc tới đây!”
“Anh Hiếu!” Hoa Tiểu Ngọc dậm chân.
Chu Hiếu không quan tâm, cho cô hòm thuốc thì thế nào, cầm m.á.u xong thì những người này có thể sống? Bây giờ sống thì sao?
Lúc Hoa Chiêu không nhìn thấy, kéo ra giải quyết ném ra biển cho cá ăn, cũng giống nhau.
Hoa Chiêu cầm rương thuốc, đáy mắt rưng rưng, "Cảm kích" nhìn lướt qua Chu Hiếu, lập tức ôm hòm thuốc trở về bên cạnh Lưu Minh cùng Chu Binh.
Mỹ nhân kế gì đó, nên dùng thì phải dùng, cũng không làm chậm trễ cô quay đầu sẽ tính sổ!
Hòm thuốc của Chu gia đầy đủ đồ đạc, vừa nhìn đã biết rất chuyên nghiệp.
Bên trong thậm chí còn có d.a.o nhíp nhỏ, còn có chỉ khâu dùng để phẫu thuật.
Hoa Chiêu hài lòng, sau đó dùng thủ pháp chuyên nghiệp xử lý cho hai người, khâu lại, băng bó.
Thuận tiện bí mật lấy thuốc nước trong không gian bôi lên vết thương của bọn họ.
Mấy năm nay, cô chưa từng dừng học y, mỗi tháng đều phải trở về vài ngày, tiếp nhận kiểm tra của ông Tôn.
Ông Tôn đã cho phép cô xuất sư, chẳng qua chính cô lại không muốn động đậy.
Chuyện giữa các bác sĩ và bệnh nhân quá rắc rối.
Lúc trước cô học y phần lớn là vì một ngày nào đó mình có thể dùng được.
Không nghĩ tới, hiện tại thật sự phải dùng.
Lưu Minh và Chu Binh hiển nhiên đã cảm giác được.
Vết thương trên người không còn đau lắm nữa, chân mất đi tri giác lại đau nhức kịch liệt.
Đó là một điều tốt!
Hai người cúi đầu, che giấu kích động trong đáy mắt.
Không ai muốn trở thành người tàn tật.
"Khụ khụ" bên cạnh mặt đất, Tống Tuyết đột nhiên phát ra một tiếng ho khan, chậm rãi tỉnh lại.
Nhìn thấy trần nhà xa lạ trước mắt, cô ấy còn có chút mơ hồ, đầu óc cũng thật sự mơ hồ, cho đến khi cô ấy vừa quay đầu, phát hiện Lưu Minh m.á.u chảy đầm đìa, trong nháy mắt tỉnh táo lại như điện giật, ngồi thẳng dậy, liền xông về phía hắn.
Nhưng chân cô ấy bị trói, không thể bước, người lại mềm nhũn ngã trên mặt đất.
"Tôi đang nằm mơ?" Tống Tuyết trừng mắt nhìn Lưu Minh và Chu Binh giống như người máu, còn có Hoa Chiêu bên cạnh bọn họ.
Hoa Chiêu lắc đầu với cô ấy.
Khuỷu tay và bàn tay vừa rách da cũng đau đớn, nói cho Tống Tuyết biết đây không phải là giấc mơ.
Cô ấy không thét chói tai, mà quay đầu đánh giá xung quanh, trong nháy mắt đoán được bảy tám phần.
Họ đã bị bắt cóc, lại ở trong một hang động, la hét cũng vô ích.
Cô ấy bình tĩnh ngồi trên đất, nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu không bị khống chế, là mấu chốt để bọn họ có thể đi ra ngoài hay không.
Hoa Chiêu rất tán thưởng biểu hiện của cô ấy.
Chỉ có gặp phải chuyện, mới có thể nhìn rõ tố chất của một người.
Xử lý xong vết thương của Lưu Minh và Chu Binh, hòm thuốc này Hoa Chiêu cũng không trả lại, mà đẩy sang một bên.
Cô lại đi tới trước mặt Chu Hiếu, lạnh mặt "kiêu ngạo" nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn cơm.”
“Cô cho rằng mình đang ở khách sao?!” Hoa Tiểu Ngọc tức giận nói.
Cô ta thật sự tức chết, Hoa Chiêu tuy rằng thuận lợi bị bắt, nhưng sau khi vào cửa, không có một chuyện nào thuận lợi!
"Vậy anh muốn tôi c.h.ế.t đói?" Hoa Chiêu nhìn Chu Hiếu.
Chu Hiếu làm sao chịu được, lập tức gọi người chuẩn bị cơm tối, còn phải chuẩn bị thịnh soạn!
Triệu Tuệ bị Tống Tuyết đánh thức.
Tố chất tâm lý của Triệu Tuệ không bằng Tống Tuyết, cô ấy thét chói tai chất vấn vài tiếng mới tỉnh táo lại, tay run rẩy, bưng tô cơm trong tay, ăn từng ngụm.
Ăn nhiều, bổ sung năng lượng! Mới có khí lực chạy trốn!
Chỉ là cơm này, sao lại rất ngon? Hơn nữa có một mùi vị quen thuộc, giống như đồ ăn nhà Hoa Chiêu, đồ ăn này Hoa Chiêu tự mình múc cho hai người, nhét vào tay hai người, hương vị đương nhiên quen thuộc.
Bỏ thêm nguyên liệu đấy.
Bằng không các cô không có khí lực, sẽ không dễ chạy trốn.
Hai người ăn xong, Hoa Chiêu còn "yêu cầu" Chu Hiếu thả các cô ra, để bọn họ cho Lưu Minh và Chu Binh ăn cơm.
Hoặc là hắn dứt khoát thả Lưu Minh và Chu Binh, để bọn họ tự mình ăn.
Điều đó chắc chắn là không thể.
Xét thấy Tống Tuyết và Triệu Tuệ biểu hiện rất lý trí, cùng chồng mình cũng không thân mật nhiều, Chu Hiếu suy nghĩ một chút liền cởi bỏ còng chân cho Tống Tuyết và Triệu Tuệ.
Ba người phụ nữ này, một tay hắn cũng có thể đối phó được.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ thành thật đút cơm cho Lưu Minh và Chu Binh.
Miệng Lưu Minh và Chu Binh được thả ra, cũng không chửi ầm lên, kêu gào cái gì, thức thời vô cùng.
Chu Hiếu cũng muốn thu người về dưới trướng, đáng tiếc, rốt cuộc cũng sợ bọn họ thông báo cho nhà chồng Hoa Chiêu, để người ta biết Hoa Chiêu ở đâu.
Cho nên vẫn phải giết.
Nhưng cũng không cần quá nóng vội.
Hoa Tiểu Ngọc lại luôn cảm thấy làm như vậy không ổn, đám người này vừa nhìn đã biết đang tích góp sức chạy trốn!
"Anh Hiếu"
"Câm miệng! Ăn đi! Không muốn ăn thì về nhà trông con!” Chu Hiếu quát Hoa Tiểu Ngọc.
Nước mắt Hoa Tiểu Ngọc thiếu chút nữa rơi xuống, bởi vì ở trước mặt Hoa Chiêu mất hết mặt mũi.
"Cô có con sao?" Hoa Chiêu nhẹ nhàng gắp đồ ăn trong chén, ăn mấy miếng cho có, hỏi Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc không muốn nói chuyện với cô, không muốn lộ tin tức của mình.
Hoa Chiêu không chết, cảm giác nguy cơ trong lòng cô ta càng ngày càng nặng.
Cô ta cũng không quên ở trên thuyền, Diệp Thâm g.i.ế.c người như thái thịt.
Cô ta không nói, Chu Hiếu lại muốn nói chuyện phiếm với Hoa Chiêu.
Hắn cười nói: "Cô ấy sinh cho tôi một đứa con trai, năm nay hai tuổi rưỡi, gọi là Đại Hổ, lát nữa để nó tới thăm dì.”
Hoa Chiêu cười cười: “Phòng này một mùi m.á.u tươi, lại dọa đứa nhỏ, tôi đi thăm nó thì hơn."
“Vậy không được." Chu Hiếu nói thẳng: "Cô không thể ra khỏi sơn động này.”
Hoa Chiêu nghe xong, làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: "Anh và Tiểu Ngọc quen nhau thế nào?”
Tiểu Ngọc?
Chu Hiếu sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đây có thể là tên thật của vợ.
Xem ra chuyện vợ gạt hắn cũng là không ít.
"Tôi nhặt cô ấy từ biển." Chu Hiếu nói ngắn gọn.
Điều này không có gì để nói, người dân trong làng đều biết.
"Em rể làm buôn bán hàng lậu?" Hoa Chiêu hỏi.
Chu Hiếu cười, ngạo nghễ nói: "Đảo Quỳnh Châu này, một nửa làm ăn đều là của nhà tôi!"
“Lợi hại lợi hại." Hoa Chiêu nói.
Không thể không tin.
Cô đã lặng lẽ quan sát thôn cách đó không xa, thôn lớn như vậy, toàn là nhà lầu, trong phòng đầy đủ đồ gia dụng, dưới gầm giường có rất nhiều tiền tiết kiệm.
Nó thực sự giàu có để chảy mỡ.
Bây giờ muốn kiếm được rất nhiều tiền từ kinh doanh đứng đắn, không phải là chuyện dễ dàng ở nơi này, trừ khi họ làm bất động sản.
Nhưng hiện tại bất động sản ở Tam Á cũng chưa đến lúc nổi lên, còn thiếu vài năm, hiện tại làm bất động sản cũng không kiếm được.
Cho nên cho dù Chu Hiếu chỉ nói qua, cũng không thể che dấu việc Chu gia làm ăn thật lớn.
Đây cũng là nguyên nhà mà hiện tại cô ngồi ở đây nói chuyện phiếm với Chu Hiếu.
Thôn bên ngoài rất lớn, dân cư đông đúc, hiện tại hình như không phải lúc buôn bán, trong thôn đều là người.
Hơn nữa thôn lớn như vậy hình bán nguyệt, đem sơn động này vây quanh bên trong.
Dù cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mười mấy người trong sơn động, muốn mang theo Lưu Minh và Chu Binh bị thương, Tống Tuyết và Triệu Tuệ không có công phu gì, trộm xe chạy trốn cũng không được.
Con đường duy nhất để xe ra khỏi thôn là phải đi qua thôn.
Những nơi khác đều là cây cối, không thể lái xe.
Không lái xe mà đi bộ phía sau núi?
Gân chân Lưu Minh và Chu Binh vừa khâu, có đi được hay không còn không biết, cho dù là đi được, cũng có hạn.
Hơn nữa cô nhìn thấy phía sau núi quá lớn, các cô chạy mấy ngày cũng không ra ngoài được.
Vậy không bằng chờ người đến cứu.
Hoa Chiêu nhàn nhã, một chút cũng không sốt ruột.
Bây giờ đã qua thời gian gọi điện thoại mỗi tối của cô với Diệp Thâm, không nhận được điện thoại của cô, Diệp Thâm lại không tìm được người, hiện tại đang trên đường tới rồi chứ?
Ha ha, người Chu gia chờ c.h.ế.t đi!
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Hoa Chiêu lập tức mềm mại.
Chu Hiếu còn tưởng rằng lời mình nói có hiệu quả, hắn được Hoa Chiêu xem trọng rồi, trong lòng lập tức như nở hoa.
Nếu như có thể làm cho cô ta ngoan ngoãn phối hợp, đương nhiên sẽ tốt hơn hắn phải dùng sức mạnh.
Hoa Tiểu Ngọc lại gấp gáp như bị mèo cào, ngồi cũng không được, đứng cũng không yên. Muốn cào c.h.ế.t Hoa Chiêu,
Đột nhiên, cô ta sửng sốt.
Không nên.
Không phải cô ta ngóng trông Chu Hiếu làm gì Hoa Chiêu, để cho Diệp Thâm đội nón xanh sao?
Cô ta không nên ghen, sáng mai cô ta sẽ đến xem bộ dáng Hoa Chiêu bị chà đạp xong!
Hoa Tiểu Ngọc lập tức rót rượu cho Chu Hiếu: "Hai người chậm rãi ăn, em về nhà trông đứa nhỏ.”
Chu Hiếu hài lòng nhìn cô ta một cái, rốt cuộc cũng hiểu chuyện.
Động tác đang ăn của Lưu Minh và Chu Binh cũng dừng lại, nhìn về phía Chu Hiếu.
Tâm tư Hoa Tiểu Ngọc chỉ thiếu viết lên mặt.
Chu Hiếu cũng là một người thô thiển, khinh thường che dấu cảm xúc, vẻ mặt ghê tởm kia, bọn họ vừa nhìn đã biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng tầm mắt dừng trên người Hoa Chiêu, thấy cô vui vẻ chơi ngón tay, hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Chỉ có một mình Chu Hiếu, tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu có năng lực làm cho hắn c.h.ế.t không một tiếng động.
Cho dù nơi này có mười mấy người đàn ông, bọn họ cũng không lo lắng.
Trong tay Hoa Chiêu có độc dược!
Cô ấy chắc chắn mang tới đây, thuốc trị thương quen thuộc trên người chính là minh chứng.
Sự phẫn nộ khi nhìn thấy Hoa Chiêu bị bắt về qua đi, đầu óc hai người tỉnh táo lại, thấy được quần áo đi đường trên người Hoa Chiêu.
Đây không phải là bị người ta đột nhiên bắt đến, đây là cố ý tới đấy!
Chắc chắn đã có đầy đủ sự chuẩn bị.
Hai người ăn cơm, một bát không đủ, nói với vợ còn muốn ăn.
Hoa Chiêu lại tự mình múc cơm cho bọn họ.
Trong tay cô có thuốc, lại không có ý định dùng cho người trong sơn động này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-310.html.]
Chu gia có thể làm lớn khẳng định không phải dựa vào Chu Hiếu tâm tư đơn giản này, chỉ tốn một giờ cô đã phát hiện.
Trong thôn cứ cách 10 phút, sẽ phái một người tới kiểm tra tình huống bên sơn động, có dị thường hay không.
Mà trong thôn, hầu như nhà nào cũng có vũ khí nóng, bên ngoài thôn thậm chí còn có đội tuần tra vũ trang.
Nếu cô giải quyết tất cả mọi người trong hang động, cũng không thể kết thúc, cô phải giải quyết cả ngôi làng.
Không dùng dị năng là chuyện không thể nào.
Cô sẽ không thể che dấu mấy người Lưu Minh và Chu Binh.
Cho nên quên đi, chờ Diệp Thâm đến thu thập bọn hắm đi.
Chu Hiếu đột nhiên đứng lên, nói với Hoa Chiêu: "Cô lại đây, tôi nói cho cô biết một chuyện.”
Động tác của tất cả mọi người ở đó đều dừng lại.
Lưu Minh và Chu Binh cơm cũng không ăn nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hiếu, giống như nhìn người chết.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ gấp đến độ tay đã run rẩy.
Các cô không biết Hoa Chiêu biết võ, cũng không biết Hoa Chiêu là đại lực sĩ, dù Chu Hiếu hơn một trăm cân, một tay cô cũng có thể ném rất xa.
Các cô vẫn cho rằng Hoa Chiêu là đóa hoa nhỏ mềm mại đến mức cần người tỉ mỉ che chở.
Lại nhìn Chu Hiếu cao lớn, hình ảnh phía sau, các cô cũng không dám nghĩ tới.
Hoa Chiêu im lặng đứng lên.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ đồng thời hô: "Không được!”
Hoa Chiêu quay đầu lại, cho các cô một ánh mắt trấn an.
Nhưng lại không trấn an được hai người.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ cơm cũng không đút, chạy tới kéo Hoa Chiêu trở về, giấu ở phía sau, giận dữ trừng mắt nhìn Chu Hiếu.
"Có gì cứ nói ở đây! Không cần phải đi đâu khác!” Tống Tuyết hô.
Khuôn mặt của Chu Hiếu đen đến dọa người.
"Tôi chỉ đi qua nghe hắn nói cái gì, nghe xong sẽ trở về." Hoa Chiêu khuyên hai người: "Đây là địa bàn của người ta, chúng ta là khách nên nghe theo chủ.”
Tống Tuyết và Triệu Tuệ nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt "Cô điên rồi".
Cô có biết cô đang nói gì không?
Cô sẽ không ngây thơ nghĩ rằng đối phương thực sự chỉ tìm cô để "nói chuyện" chứ?
Hoa Chiêu không phải là người ngốc như vậy, đúng không?
Nhưng biểu tình của cô, chính là vẻ mặt ngốc bạch ngọt.
Diễn xuất của ảnh hậu, thân là đồng nghiệp, hai người cũng không phân biệt được thật giả.
"Ngoan, chiếu cố tốt chồng cho các cô, chờ các cô ăn cơm xong, tôi sẽ trở về." Hoa Chiêu nói.
Nhưng cô nói cũng không có tác dụng, hai người không buông tay.
Bộ dạng gà mái già bảo vệ con non.
Hoa Chiêu cảm động không nói nên lời.
Mấy năm nay, ở cùng hai người này, thật không uổng công.
"Vậy nếu không, chúng ta cùng nhau đi qua, nghe hắn muốn nói chuyện gì, được chứ?" Hoa Chiêu nói.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ không nói gì quay đầu nhìn cô.
Nhưng Hoa Chiêu nói một hai câu ngu ngốc thì thôi, mỗi câu đều như vậy, hẳn là không phải thật sự ngu ngốc.
"Cùng nhau đi qua nghe, cùng với ở chỗ này nói chuyện thì có gì khác nhau?" Triệu Tuệ nói: "Có chuyện gì thì nói ở đây đi!”
Khuôn mặt Chu Hiếu đã không còn đen nữa, Hoa Chiêu "không có não" làm cho hắn hài lòng.
Phụ nữ mà, nên đơn thuần một chút, nghe hiểu ý theo nghĩa đen là được rồi.
Một điểm khác khiến hắn không thích Hoa Tiểu Ngọc chính là tâm nhãn cô ta có chút nhiều, làm như hắn rất ngu ngốc vậy.
"Đừng nói nhảm nữa, cùng nhau đi qua nghe tôi nói đi!" Chu Hiếu mừng thầm nói.
Ba ngôi sao lớn cùng một lúc? Hắn chưa từng thử. Chu Hiếu kích động chưa bao giờ có.
Xoay người nhìn Hoa Chiêu, nói với ba người: “Đi theo tôi.”
Tống Tuyết và Triệu Tuệ đương nhiên đứng yên, nhưng sau lưng một cỗ sức lực lớn, thiếu chút nữa làm cho hai người bay lên.
Các cô vô luận như thế nào cũng không ngăn cản được khí lực của Hoa Chiêu, giống như búp bê vải bị cô xách trong tay, đẩy đi theo phía sau Chu Hiếu, ra khỏi phòng, cùng nhau đi về phía ba tòa nhà, tòa ở giữa.
Trong viện có mấy người, lập tức ồn ào.
"Anh Hiếu, đi làm gì vậy? Đưa chúng tôi đi cùng với!"
"Qua một bên chơi! Tôi tìm bọn họ nói chuyện!” Chu Hiếu nghiêm mặt nói.
Hắn là gia chủ tương lai, người lúc trước cùng hắn "tranh đoạt" Hoa Chiêu, nói là nghiêm túc, cũng là đùa giỡn.
Hiện tại Chu Hiếu mang theo ba người phụ nữ trở về phòng mình, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, nửa điểm cũng không dám ngăn cản.
Chu gia là một gia tộc đặt nặng quy củ, đẳng cấp sâm nghiêm.
Mấy người chơi bài trong phòng khác cũng ồn ào theo: "Anh Hiếu, xong việc thì nói chúng tôi."
“Cút!” Chu Hiếu nói.
Chỉ mấy câu nói, hắn đã mang theo ba người đi tới trước tòa nhà ở giữa, từ trên cổ lấy ra một cái chìa khóa, mở cửa phòng.
Mặc dù ở nơi này phòng thủ chặt chẽ như vậy, tòa nhà này còn bị khóa.
Hoa Chiêu lập tức tò mò bên trong.
Chu gia có tiền, còn theo đường bất chính, loại người này cần nhất, chính là một nơi giấu tiền.
Quả nhiên, vừa vào phòng khách của tòa nhà này, Hoa Chiêu đã thấy được cái gì gọi là vàng son lộng lẫy.
Căn phòng này cũng được bỏ ra rất nhiều tiền để trang trí, vẫn là phong cách châu Âu thời thượng, trên trần nhà có thiên sứ nhỏ, đỉnh đầu là tranh sơn dầu được vẽ trên tường.
Trên bàn trong phòng, trên mặt đất, đều là đủ loại đồ cổ, bình hoa, đồ trang trí vân vân.
Chúng không được bày ra, tùy ý chất đống trên đất, trong phòng chỉ để lại một lối đi nhỏ.
Lấy ánh mắt của Hoa Chiêu mà xem, phần lớn đồ trong này đều là đồ thật.
Chu Hiếu cùng mấy người vào phòng, quay đầu lại khóa cửa lại.
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn buông lỏng.
Hoa Chiêu cũng thả lỏng.
Phòng này chẳng những được lắp đặt thiết bị tốt, vách tường cũng dày, trên cửa sổ còn hàn thép chống trộm, người bên ngoài muốn vào cũng không vào được.
Đương nhiên hiện tại cô chưa muốn làm gì với Chu Hiếu.
"Ồ! Có rất nhiều đồ cổ! Tôi rất thích! "Hoa Chiêu một bộ dạng tham lam chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ rốt cuộc cũng xác định cô đang diễn.
Nhưng mà đem mình diễn đến trong nồi người khác, hai người bọn họ vẫn không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì.
Hai người chỉ lùi lại một bước, đứng ở hai bên Hoa Chiêu, nhìn cô diễn.
Giọng điệu cùng biểu tình của Hoa Chiêu thỏa mãn sự hư vinh của Chu Hiếu.
Hắn không bao giờ có cơ hội để khoe khoang sự giàu có của mình với người ngoài, đây là lần đầu tiên!
"Khụ, bình hoa này, Khang Hi, ngự dụng! Nghe nói năm đó được bày ở trong tẩm cung của ông ta, thiên hạ chỉ có một bình này!” Chu Hiếu tiện tay giới thiệu một bình hoa lớn trong tay.
Hoa Chiêu thật sự tin.
Loại bình hoa này cô có mấy cái tương tự, đúng là Khang Hi ngự dụng.
Loại bình hoa này lúc đó trong kho hoàng gia hẳn là có rất nhiều, một năm bốn mùa bài trí khác nhau, mỗi năm, mỗi mùa lại đổi khác.
Nhưng lưu truyền đến bây giờ, đều rất đáng giá.
Chu Hiếu giới thiệu mấy cái, dần dần không còn kiên nhẫn.
Muốn giới thiệu, vài ngày cũng giới thiệu không hết!
Hắn hiện tại còn có việc chính sự phải làm.
"Đi, chúng ta lên xem một chút, trong phòng trên lầu còn có nhiều thứ tốt hơn." Chu Hiếu nói.
"Ừm." Hoa Chiêu vẻ mặt ngốc bạch ngọt gật đầu, thúc giục Chu Hiếu đi nhanh.
Chu Hiếu một chút cũng không hoài nghi.
Hoa Chiêu ngoại trừ sau khi tỉnh lại biểu hiện rất trấn định, một chút cũng không sợ hãi ra, không có gì dị thường.
Mà Tống Tuyết cũng không sợ, Triệu Tuệ cũng chỉ sợ một chút.
Chu Hiếu chỉ coi như phụ nữ thủ đô lá gan đều rất lớn
Mặc dù còn cảm giác được một chút dị thường khác, nhưng hiện tại hắn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, trong đầu hắn đều là vợ nhỏ.
Đến cửa một phòng, Chu Hiếu lấy một chìa khóa từ khung cửa, mở cửa phòng.
Hoa Chiêu đây là một trong những địa điểm giấu chìa khóa thống nhất của cả nước phải không?
Cửa phòng mở ra, ba người phụ nữ đều có chút ngẩn người.
Dưới lầu trang trí vàng son lộng lẫy, đó là vì trên tường dán lá vàng hoặc là chà bụi vàng.
Vàng son lộng lẫy trong phòng này, mới là thật.
Các loại đồ trang trí, lớn nhỏ, đều là vàng nguyên chất, bày đầy một phòng.
"Nhà anh thật có tiền." Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Hoa Tiểu Ngọc thật xấu số.”
Nếu như không đến trêu chọc cô, cô nhất thời không tìm được cô ta, Hoa Tiểu Ngọc có phải đã sống trong nhung lụa không?
Kết quả cô ta lại nhất định đến trêu chọc cô, hiện tại lại sắp làm góa phụ.
Chu Hiếu lập tức có chút không thích.
Nói Hoa Tiểu Ngọc xấu số, không phải là nói hắn xấu số sao?
Nhưng người phụ nữ này không có đầu óc, hiện tại hắn không chấp nhặt với cô ta!
"Vào đi." Hắn từ trong phòng nói ra.
Chân Tống Tuyết và Triệu Tuệ giống như mọc rễ, cố định trên mặt đất.
Có một chiếc giường lớn hơn 2 mét trong phòng!
Cửa tủ bên giường được mở ra, bên trong là các loại quần áo, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn!
Chu Hiếu thích vàng, thích sống ở đây.
Hoa Tiểu Ngọc cũng thích.
Phòng ngủ của hai vợ chồng, có cái gì đó là bình thường.
Hoa Chiêu nhìn lướt qua liền ghét bỏ đau mắt hột mà không nhìn nữa.
Cô đột nhiên giơ tay ném một thứ vào mặt Chu Hiếu, không đợi Chu Hiếu kịp phản ứng, cô đã đóng cửa phòng lại.
Mà Chu Hiếu ở trong phòng phản xạ có điều kiện giơ tay lên đánh thứ bay tới trước mắt.
Không đánh bay, nhưng đã đập tan.
Đó là một bọc bột phấn, hắn đánh vào, trên mặt trên tay lập tức dính đầy.
"Cái gì…" Còn chưa hỏi ra, Chu Hiếu đã ầm ầm ngã xuống đất không dậy nổi.
Hoa Chiêu nói với Tống Tuyết và Triệu Tuệ: "Đừng mở cửa, đó là thuốc mê rất mạnh, mở cửa hai người cũng sẽ ngất.”
Hai người ngây ngốc gật đầu.
Thanh âm ngã xuống đất vừa rồi các cô đã nghe được, đoán được chuyện gì xảy ra.
"Thuốc gì lợi hại như vậy?" Tống Tuyết tò mò hỏi.
"Bí kíp độc quyền của sư phụ tôi." Hoa Chiêu nói.
Tống Tuyết không hỏi nữa, vừa nghe đã biết phải giữ bí mật.
"Bây giờ làm sao?" Triệu Tuệ hỏi.
Cô ấy cũng lo lắng cho chồng mình ở tòa nhà bên cạnh.
Hoa Chiêu đi tới phòng bên cạnh, cửa vẫn bị khóa.
Cô giơ tay sờ lên khung cửa, thật sự sờ được chìa khóa, mở cửa phòng, đây cũng là phòng ngủ, trang trí không giống, thế nhưng rất văn nhã.
Bên ngoài là một chiếc giường trúc đơn, bốn phía trong phòng đều là giá sách, phía trên bày các loại sách cổ, tranh chữ cuộn tròn.
Không biết là phòng của ai trong nhà họ Chu.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm đến điều đó.
Hoa Chiêu lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, trốn ở phía sau rèm cửa nhìn xuống.
Từ nơi này có thể thấy rõ cửa phòng giam.
Tuy rằng không nhìn thấy tình huống trong phòng, nhưng có thể thấy rõ có người ra vào hay không.
Hiện tại trong sơn động có mười mấy người đàn ông, chia làm ba bàn đánh bài, có hai người thừa đi xung quanh xem chiến, vui vẻ vô cùng.
"Hai người ở đây nhìn, có biến hãy gọi tôi." Hoa Chiêu nói với Tống Tuyết và Triệu Tuệ.
"Cô làm gì vậy?" Hai người đồng thời hỏi.
"Tôi đi dạo, tham quan bảo tàng của Chu gia." Hoa Chiêu nói.
Tống Tuyết, Triệu Tuệ…
"Nếu không thì sao? Lao ra g.i.ế.c tất cả chúng? Bên ngoài một thôn người đấy, đều giết?” Hoa Chiêu nói.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ thu hồi biểu tình không nói gì, các cô không biết sơn động này bị thôn nào vây quanh, nhưng các cô biết Lưu Minh và Chu Binh bị thương rất nặng, căn bản không thoát được.
Mà các cô, lại không thể vứt bỏ bọn họ tự mình chạy trốn.
"Diệp Thâm nhất định sẽ tới cứu chúng ta, chúng ta cứ an tâm chờ đi." Hoa Chiêu nói.
"Vậy thuốc mê này có hiệu quả bao lâu?" Triệu Tuệ hỏi.
Vĩnh viễn.
Nếu như không có thuốc giải của Hoa Chiêu, Chu Hiếu sẽ không tỉnh lại được nữa.
Có người hầu hạ chính là người thực vật, không ai hầu hạ vài ngày sẽ c.h.ế.t đói.
Nhưng chuyện này không thích hợp để lộ ra.
"Trong vòng 24 giờ hắn tuyệt đối không tỉnh lại được." Hoa Chiêu nhét chìa khóa phòng vào tay hai người, có tình huống thì khóa trái cửa trước.”
Nói xong tạm biệt hai người thật sự đi tìm bảo vật.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ nhìn bóng lưng cô, vẫn vô cùng im lặng.
Các cô vừa cảm thấy Hoa Chiêu không ngốc, nhưng trái tim lớn đến mức này, rất gần với ngu ngốc phải không?
Hoa Chiêu ra khỏi phòng, lặng lẽ trở về phòng bên cạnh.
Thuốc mê tất nhiên không hiệu quả đối với cô.
Hoa Chiêu hiện tại bách độc bất xâm, mặc kệ có phải là độc tố cô bồi dưỡng ra hay không, cô cũng đã miễn dịch rồi.
Đây là phúc lợi lúc mới xuyên đến còn chưa có, nhưng từ khi dị năng càng ngày càng lớn mạnh, chậm rãi tiến hóa thành bộ dáng này.
Cô thu lại hơn phân nửa vàng trong phòng Chu Hiếu, lưu lại vài cái đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tống Tuyết và Triệu Tuệ, đề phòng vạn nhất.
Những thứ đặt trong tủ, vừa rồi không bị nhìn thấy, đều chảy vào không gian của cô.
Ở trên bàn, Hoa Chiêu phát hiện hộp trang sức mà Chu Hiếu nói với Hoa Tiểu Ngọc, dừng lại một chút, không chút khách khí thu đi.
Càn quét xong, Hoa Chiêu tiếp tục càn quét phòng khác.
Tòa nhà này cô đã dùng dị năng đảo qua, có thể là bởi vì xây trong sơn động, mặt đất đều là nham thạch, tòa nhà này không có tầng hầm.
Phần lớn đồ vật trân quý của Chu gia đều đặt ở những phòng này.
Chìa khóa cửa không có gì bất ngờ, đều ở trên khung cửa, đồ đạc bên trong có đủ loại, còn có một phòng tiền, một phòng vũ khí nóng, ngoại trừ những thứ này, những thứ khác đối với Hoa Chiêu mà nói, đều là vật phẩm thông thường, nhà cô rất nhiều, không có gì ngạc nhiên.
Nhưng giá trị trong tương lai thực sự đáng giá.
Nghĩ đến tính toán của mình, cô đương nhiên không muốn lưu lại những thứ đáng giá này.
Hoa Chiêu bận rộn.
Bên ngoài Diệp Thâm đã một thân sát khí đi lên trực thăng.
Đến thời gian, không đợi được điện thoại của Hoa Chiêu.
Hơn 3 phút sau, Diệp Thâm đã gọi tới.
Không ai trả lời.
Anh liền liên lạc với Lưu Minh và Chu Binh.
Cũng không liên lạc được.
Diệp Thâm lập tức gọi điện thoại cho khách sạn, hỏi tung tích mấy người.
Người trả lời điện thoại không chút do dự liền nói cho anh biết, mấy người buổi tối đi bờ biển chơi, rơi xuống biển c.h.ế.t đuối.
Lúc ấy Diệp Thâm thiếu chút nữa bóp nát điện thoại.
Dù sao anh cũng sẽ không tin!
Kỹ năng bơi của Lưu Minh và Chu Binh đều rất tốt, Tống Tuyết và Triệu Tuệ cũng biết bơi, kỹ năng bơi lội của Hoa Chiêu so với anh còn tốt hơn!
Cá ở trong biển c.h.ế.t đuối Hoa Chiêu cũng sẽ không bị c.h.ế.t đuối!
Hoặc là Hoa Chiêu gặp phải vấn đề, hoặc là khách sạn này có vấn đề.
Diệp Thâm lập tức phái người đi điều tra, kết quả liền nghe được Chu gia.
"Anh đi cùng em." Sắc mặt Diệp Danh cũng rất khó coi.
Nếu như hắn có thể chờ thêm hai ngày, cùng Hoa Chiêu trở về, sẽ không phát sinh chuyện hiện tại!
Hoặc nếu lúc ấy hắn không đi gấp như vậy, nhiều miệng hỏi một câu con bé đi Tam Á an bài như thế nào, ở nơi nào, cũng sẽ không phát sinh chuyện hôm nay!
Chuyện của Chu gia hắn đã nghe qua.
Chẳng qua bởi vì khu vực đó không thuộc quản lý của bọn họ, tay bọn họ cũng không duỗi qua.
Không nghĩ tới thật trùng hợp không khéo, Hoa Chiêu ở lại khách sạn Chu gia kia.
"Anh ở nhà trông coi bọn nhỏ, cẩn thận đây là kế điệu hổ ly sơn của kẻ thù." Diệp Thâm nói một câu khiến Diệp Danh dừng lại.
Theo lý cho Chu gia 100 lá gan, chỉ cần bọn họ còn một người có đầu óc, bọn họ sẽ không động vào Hoa Chiêu, nhưng hiện tại chuyện vẫn xảy ra.
Hoặc là bọn chúng không cho Hoa Chiêu cơ hội nói rõ gia thế, hoặc là cố ý, người chúng muốn động vào là Diệp gia.
Hai tình huống đều không lạc quan.
Những người đánh bài dưới lầu ở Chu gia cũng đang sốt ruột.
"Đại ca sao lâu như vậy? Lợi hại như vậy sao? Khi nào thì đến lượt chúng ta?” Cậu em Chu hỏi.
"Sốt ruột cũng không có biện pháp, cậu còn có thể thúc giục đại ca? Coi chừng hắn đã nhốt cậu vào nhà lao!” Một người đàn ông nói.
Chu gia quy củ sâm nghiêm, đối với tiểu bối không nghe lời, thu thập cũng không nương tay chút nào.
Chính vì thủ đoạn độc ác này, bọn chúng mới có thế lực lớn như hiện tại.
"Lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, mấy người phụ nữ kia không kêu sao?" Một người khác hỏi.
Dưới lầu lập tức vang lên mấy tiếng kêu quái dị.
Người đàn ông nói chuyện nhíu mày: "Đừng náo loạn, tôi không có ý đó, tôi nói, họ cam tâm tình nguyện sao? Không khóc không cầu xin tha thứ?"
Điều này có chút bất ngờ.
Tiếng kêu của mọi người dừng lại.
Nhưng rất nhanh liền có người nói: "Tôi vừa rồi nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy đại ca đang giới thiệu cho mấy người phụ nữ kia những thứ đáng giá trong nhà đấy.
"Chu gia chúng ta có tiền như vậy! Coi trọng bọn họ là phúc khí của bọn họ! Mấy người phụ nữ tham tiền kia, không chừng đã sớm mê mẩn một phòng đầy vàng của đại ca."
Vẻ mặt hắn tràn đầy kiêu ngạo.
Nhưng hắn cũng biết, đại ca xấu như vậy, dựa vào diện mạo thì không có người phụ nữ nào nguyện ý.
Nhưng họ có tiền! Tại sao phải dựa vào ngoại hình? Tiền tốt hơn khuôn mặt.
Tiếng mạt chược "ào ào" tiếp tục vang lên, lý do này thuyết phục được bọn chúng, bọn chúng cũng nghĩ như vậy.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ trên lầu nhìn thấy, thở phào nhẹ nhõm.
Ngôi nhà này mặc dù cách âm tốt, nhưng mơ hồ cũng nghe thấy những gì họ nói.
"Không được, chúng ta phải kêu tiếng." Tống Tuyết nói.
"Nhưng Hoa Chiêu nói phòng kia không thể vào." Triệu Tuệ nói.
"Ở đây kêu cũng được, dù sao cũng không ai có thể xác định thanh âm từ đâu tới, cũng không biết cụ thể chúng ta đang ở đâu, kêu nhỏ một chút." Tống Tuyết nói.
"Được rồi" Triệu Tuệ đáp ứng.
Tuy rằng rất không muốn, nhưng vì sống, nhịn!
Hai người bắt đầu thỉnh thoảng "kêu" một tiếng.
Lúc đầu Hoa Chiêu hoảng sợ, vội vàng dùng dị năng nhìn, sau khi phát hiện chuyện gì xảy ra, mới bật cười.
May mà cô đi ra ngoài "đi dạo", cô không muốn làm một điều xấu hổ như vậy.
Bên ngoài tòa nhà lại vang lên tiếng kêu quái dị, nhưng không ai nghĩ nhiều.
Hoa Chiêu đẩy nhanh động tác, đem tất cả những thứ có thể chuyển chuyển sạch vào không gian.
Hoa Tiểu Ngọc về đến nhà, trong lòng lại càng ngày càng không yên.
Diệp gia lúc nào sẽ phát hiện Hoa Chiêu mất tích? Khi nào có thể tìm thấy bọn họ? Khi nào sẽ cử người tới đây?
Hiện tại cô ta không còn là người phụ nữ nông thôn không có kiến thức nữa, cô ta ở Chu gia, những chuyện nhìn thấy đều là gió tanh mưa máu.
Chu Hiếu không có đầu óc, cha, chú, cậu Chu Hiếu, đều là những người có đầu óc, biết chơi âm mưu quỷ kế.
Chỉ là Chu Hiếu là trưởng tử trưởng tôn, gia chủ tương lai này chính là của hắn.
Mà cô ta, có thể làm vợ của Chu Hiếu, làm thiếu phu nhân Chu gia, cũng phải động não.
Cảm giác nguy cơ trong lòng khiến trái tim cô ta đập thình thịch.
Mặc dù nhớ thương viên đá màu xanh biếc trên cổ Hoa Chiêu, nhưng hiện tại cô ta cũng không dám có suy nghĩ gì.
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Hoa Tiểu Ngọc vội vàng thu thập hai bộ quần áo, cùng tất cả tiền mặt có thể tìm được, bỏ vào trong túi xách rồi đi ra ngoài.
"Trễ như vậy, muốn đi đâu?" Mẹ chồng thấy hơn nửa đêm cô ta còn muốn ra ngoài, sắc mặt lập tức không tốt hỏi.
Bà Chu vẫn luôn chướng mắt Hoa Tiểu Ngọc, muốn gia thế không có gia thế, muốn bối cảnh không có bối cảnh, lại nắm được con trai bà ta, hưởng vinh hoa phú quý mà cô ta không đáng được hưởng.
Phi, cô ta mà cũng xứng!
Hoa Tiểu Ngọc cũng chướng mắt bà mẹ chồng này, nhưng cô ta chưa bao giờ dám đối nghịch với bà ta.
Nghe mẹ chồng nói, mặt Hoa Tiểu Ngọc suy sụp, lập tức khóc: "Còn không phải vì anh Hiếu sao! Lại vì người phụ nữ khác mà mắng con! Đuổi con đi! Hu hu, đi thì đi!”
Mắt bà Chu sáng lên, con trai rốt cuộc đã thông suốt, coi trọng người phụ nữ khác, không cho cô ta mặt mũi? Vậy thì quá tốt rồi!
“Mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt tôi!” Bà Chu vội vàng phất tay.
Hoa Tiểu Ngọc liền đi về phía phòng bên cạnh, nơi đó có con trai Đại Hổ của cô ta
"Cô làm gì vậy? Đi một mình đi! Đừng đưa cháu tôi đi!” Bà Chu hét.
Hoa Tiểu Ngọc làm như tức giận, dậm chân một cái, lên xe máy trong sân bỏ đi.
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc mang theo con trai mình.
Sao có thể trốn chạy với một đứa trẻ 2 tuổi?
Hơn nữa, con trai đi theo cô ta thì cái gì cũng không được, ở lại Chu gia, hắn chính là đại thiếu gia Chu gia, đương gia tương lai.
Bà Chu cũng không thèm để ý, một cái xe máy rách nát, bà ta không để vào mắt.
Hơn nữa bà ta cũng không tin Hoa Tiểu Ngọc thật sự bỏ đi, chắc chắn chỉ đi ra ngoài ở hai ngày, hai ngày sau sẽ xám xịt trở về tiếp tục bám lấy con trai bà ta.
Bà Chu trở về phòng ngủ.
Hoa Tiểu Ngọc một đường chạy xe máy, đến một cứ điểm bí mật, là nhà họ hàng xa của Chu gia, cách Chu gia hơn 30 dặm.
Ngoại trừ người trong nhà chính Chu gia, không ai biết gia đình này vụng trộm giúp Chu gia làm nhiều chuyện bí mật nhất.
Cô ta dự định sẽ ở lại nơi này hai ngày, xem người Diệp gia có tìm tới hay không.
Nhưng cô ta không ngờ động tác của nhà họ Diệp lại nhanh như vậy!
Hoa Tiểu Ngọc cảm giác mình vừa mới ngủ đã bị lắc tỉnh, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen kịt, cách bình minh còn sớm.
Nhưng trong bóng tối lại mơ hồ có chút màu đỏ?
"Làm sao vậy?" Cô ta không có kiên nhẫn hỏi.
Cô ta chính là thiếu phu nhân Chu gia!
"Chu gia xảy ra chuyện! Pháo hoa đang được b.ắ.n trên núi!" Trong bóng tối, một người phụ nữ lo lắng nói.
"Cái gì?" Hoa Tiểu Ngọc giật mình ngồi dậy, giày cũng không mang liền chạy ra ngoài, trèo lên nóc nhà nhìn về phía Chu gia.
Bầu trời xa xôi b.ắ.n lên từng đám pháo hoa.
Đừng nói không phải là năm mới, ngay cả lễ mừng năm mới, các thôn xung quanh cũng không được phép b.ắ.n pháo hoa.
Đó là ám hiệu của Chu gia.
Bắn pháo hoa, là xảy ra chuyện lớn, tất cả người Chu gia hoặc bạn bè nhìn thấy pháo hoa, đều phải tìm cách cứu.
"Pháo hoa b.ắ.n nhiều như vậy, còn không ngừng, đã xảy ra chuyện lớn rồi." Không biết từ lúc nào, bên cạnh Hoa Tiểu Ngọc xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cô lại ở đây?”
"Chu, Chu Hiếu bắt hai nữ minh tinh" Hoa Tiểu Ngọc theo bản năng giấu đi Hoa Chiêu, hiện tại càng không dám nhắc tới Diệp gia!
Người đàn ông này là tử sĩ Chu gia, nếu biết cô ta mang đến tai họa cho Chu gia, người đầu tiên c.h.ế.t sẽ chính là cô ta!
Nước mắt Hoa Tiểu Ngọc lập tức rơi xuống: "Tôi không cho hắn chạm vào người phụ nữ khác! Hắn không nghe thì thôi! Còn mắng tôi đánh tôi, đuổi tôi đi! Hu hu hu!”
Người đàn ông quay đầu, sắc mặt vẫn như cũ, người phụ nữ vô dụng, lúc này còn không phân biệt được nặng nhẹ!
"Xe máy tôi mượn, tôi muốn qua đó." Người đàn ông nói xong biến mất.
Hoa Tiểu Ngọc ngơ ngác nhìn xa xa, không biết có phải ảo giác của cô ta hay không, cô ta luôn cảm thấy trong pháo hoa dường như còn xen lẫn tiếng súng.
Cũng đúng, Diệp Thâm sao có thể tay không tới,
Người đàn ông đi không lâu, Hoa Tiểu Ngọc liền ôm túi hành lý, nói với vợ hắn: "Không được, tôi cũng phải qua đó, tôi sinh là con dâu Chu gia, c.h.ế.t là quỷ Chu gia! Chu gia gặp nạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Nói xong xoay người chạy vào bóng tối.
Diệp Thâm vừa vào thôn, Hoa Chiêu liền biết.
Cô lập tức hạnh phúc đến bong bóng bay đầy trời.
Có một người đàn ông thời thời khắc khắc đem mình để ở trong lòng, thật sự quá hạnh phúc.
Diệp Thâm không tới một mình, nếu Chu gia không sạch sẽ, vậy anh cũng không khách khí, mang theo quân đội vũ trang chuyên nghiệp từ thủ đô tới.
Nhưng vì khả năng chịu tải của máy bay trực thăng có hạn, họ chỉ có tổng cộng 10 người.
Tránh thoát đội tuần tra bên ngoài thôn, lại không tránh được vô số chó Chu gia nuôi dưỡng, nuôi trong nhà, còn có ngỗng trắng.
Gần như bọn họ vừa mới bước vào thôn, đã bị chó và ngỗng nhìn thấy
Cả thôn lập tức gà bay chó sủa, náo nhiệt hẳn lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả những người đang chơi bài đều cầm lấy s.ú.n.g vọt tới nơi có thanh âm vang dội nhất.
Trận chiến xảy ra.
Mười mấy người trong sơn động ném mạt chược trong tay, đi lấy vũ khí.
Nhưng không có ai chạy ra ngoài, nhiệm vụ của bọn họ từ đầu đến cuối đều là bảo vệ nơi này.
"Anh Hiếu! Có mấy kẻ không có mắt đến đây! Đừng bận rộn nũa! " Có người đập cửa hét lên.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ bị dọa c.h.ế.t khiếp.
"Làm sao bây giờ?" Hai người đồng thời hỏi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào cửa nhà giam, các cô sợ nhất chính là những người này làm hại Lưu Minh bà Chu Binh.
Nhưng trước mắt người bên ngoài còn không nghĩ tới hai người này.
Địch nhân quan trọng nhất, hai kẻ tàn phế ai để ý?
Hoa Chiêu đã đi lên lầu hai, Tống Tuyết và Triệu Tuệ lập tức như tìm được tâm phúc: "Hiện tại làm sao bây giờ? Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy? Vừa rồi có phải là tiếng s.ú.n.g không?"
“Nhất định là Diệp Thâm tới cứu chúng ta." Hoa Chiêu nói.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ đều sửng sốt.
Tuy rằng bọn họ biết nhà họ Diệp rất khó lường, nhưng bọn họ vừa mới mất tích mấy tiếng, Diệp Thâm đã biết? Còn từ thủ đô chạy tới? Vậy cũng quá thần tốc rồi?
"Hai người ở đây, tôi đi ra ngoài hạ độc." Hoa Chiêu nói.
"A?" Hai người lại giật nảy mình.
"Trung thực ở lại đây, đừng kéo chân sau tôi." Hoa Chiêu nói xong chạy xuống lâu.
Có những lời này của cô, Tống Tuyết và Triệu Tuệ thật đúng là không dám động đậy, khẩn trương bám vào bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hoa Chiêu cởi nút áo thể thao trên người ra hai cái, lại cởi tóc dài ra, xoa loạn.
Nhìn một chút vẫn không đủ kích thích, cô nhấc chân vứt bỏ hai đôi giày, cởi vớ ra, nâng cao một ống quần.
Được rồi, hiện tại mới có chút giống bộ dạng bị chà đạp.
Hoa Chiêu mở cửa đi ra ngoài, gương mặt đã biến thành nước mắt dàn dụa.
Cô run rẩy nói: "Chu Hiếu nói các người vào họp.”
Cô như vậy, làm cho tròng mắt của mấy kẻ này đều thẳng tắp.
Nhưng hiện tại không phải là lúc tinh trùng lên não, lát nữa rồi nói sau!
Vô luận như thế nào, bọn họ cũng phải cầu đại ca đem đại minh tinh này cho bọn họ chơi đùa.
Mười mấy người đàn ông hội tụ lại đây, nhưng không vào phòng.
Tòa nhà nhỏ hai tầng này, ngoại trừ người trong nhà chính Chu gia, bất luận kẻ nào cũng không được vào, họp ở cửa là được.
Thấy khoảng cách thích hợp, Hoa Chiêu không nói hai lời, ném thứ gì đó vào trong đám người, sau đó đóng cửa lại.
Chiêu thức không phân biệt cũ mới, có tác dụng là được.
Đám người trở nên hỗn loạn, trốn tránh, còn có người muốn vọt vào bắt Hoa Chiêu.
Nhưng vô dụng, ý nghĩ này còn chưa nghĩ xong, một đống người đều ngã xuống đất, không nhúc nhích, giống như đã c.h.ế.t vậy.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ sợ tới mức há to miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hai người xuống đây đi! Che miệng và mũi lại, đừng thở. "Hoa Chiêu hô xong, người cũng đã lao ra.
Cô muốn đi kiểm tra Lưu Minh và Chu Binh, bị trói lâu như vậy, mong là chân đừng hoại tử.
Lưu Minh và Chu Binh đã được thả xuống đất, bọn họ cũng có thể nói chuyện.
"Thực xin lỗi."
Câu đầu tiên của hai người là xin lỗi, nói với Hoa Chiêu.
Hiện tại mấy người như vậy, đều là vì bọn họ làm việc không chu toàn, chẳng những không bảo vệ được Hoa Chiêu, còn để cho Hoa Chiêu mạo hiểm đến cứu bọn họ.
Họ không còn mặt mũi nữa.
"Không nói chuyện này nữa, đều là ngoài ý muốn." Hoa Chiêu nói: "Ra ngoài không thể không ăn cơm, ăn cơm sẽ có thể trúng độc.”
Độc dược của Chu gia, ngoại trừ cô, trên đời này không có mấy người ngửi ra được, hôm nay mặc kệ là ai, đều sẽ trúng chiêu.
Bây giờ cũng không phải lúc lề mề, Lưu Minh liền hỏi: "Bên ngoài có phải đang loạn không? Là Diệp Thâm tìm tới sao?"
“Tôi đoán là vậy." Hoa Chiêu nói.
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Lưu Minh hỏi.
"Chúng ta về tòa nhà kia trốn trước, để cho bọn họ tự mình tìm tới." Hoa Chiêu nói.
Bộ dáng này của Lưu Minh và Chu Binh, muốn đi ra ngoài hỗ trợ là không có khả năng, có thể bảo vệ tốt chính mình mới là trợ giúp lớn nhất.
Mà cô, hỗ trợ cũng không nhất định phải đi ra ngoài.
Lưu Minh và Chu Binh lại bắt đầu thầm hận mình.
Tống Tuyết và Triệu Tuệ cũng vọt tới, Hoa Chiêu bảo hai người tìm cái gì thích hợp làm cáng, khiêng hai người qua.
Chân của bọn hắn có thể không động thì tốt hơn.
Cô ngược lại có thể bế bọn họ qua, nhưng hiện tại đã không còn là thời khắc khẩn cấp, không cần thiết.
Hoa Chiêu chạy ra ngoài khóa cửa lại.
Cửa sắt lớn này của sơn động Chu gia, độ dày vài cm, s.ú.n.g ống bình thường đều b.ắ.n không thấu, từ bên trong khóa chết, người bên ngoài muốn tiến vào cũng khó.
Mà trên đầu tường, có dây thép gai có điện.
Hoa Chiêu theo mấy người trở về căn nhà hai tầng, làm bộ nằm úp sấp ở cửa sổ khẩn trương nhìn ra ngoài.
Thực tế toàn bộ thực vật trong thôn đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Tất cả động vật cũng giống như cảm nhận được uy áp khó hiểu, lập tức không kêu nữa.
Điều này làm cho người Chu gia như mất đi một con mắt, họ dựa vào những con vật được đào tạo này để khóa chặt kẻ thù.
Diệp Thâm rốt cuộc đã mang theo người ẩn nấp vào trong rừng núi.
Diệp Thâm nhìn xung quanh, dựa vào cảm giác trong lòng, còn có tình báo, đi thẳng về phía sơn động.
Mà người trong thôn còn đang tìm kiếm trên diện rộng, lại không đi về phía sơn động bên này.
Bình thường chỉ có vài người canh giữ sơn động, hôm nay bởi vì bắt được mấy minh tinh, nên đã óc hơn 20 người qua đó.
Trong sơn động không thiếu vũ khí, lại có lưới điện, nhóm nhỏ vừa rồi của mấy người kia, dám đi sơn động chính là muốn chết.
Hơn nữa, cửa sơn động có đèn pha, chiếu sáng như ban ngày, một con muỗi bay qua cũng có thể nhìn thấy. Bọn họ ngồi ở nhà cũng có thể thấy rõ tình huống bên kia, không cần chạy tới.
"Các ngươi ở xung quanh đánh lạc hướng bọn họ, tôi tự mình đi qua xem một chút." Diệp Thâm nói.
"Được." Những người này tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, mặc dù Diệp Thâm liều chết, bọn họ cũng sẽ không khuyên.
Đương nhiên, Diệp Thâm để cho bọn họ liều chết, bọn họ cũng không cãi lời.
Đối phương đủ cấp bậc, bọn họ tự nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh.
Diệp Thâm rời khỏi mọi người, không cần phối hợp hành động với bọn họ nữa, tốc độ nhanh như gió xông về phía sơn động.
Cũng không cần phải đi cửa chính, anh trèo xuống từ một vách đá gần như thẳng đứng trên đỉnh của hang động.
Hoa Chiêu đã đứng ở trong sân.
Nhìn thấy cô, trái tim Diệp Thâm lập tức thả lỏng.
Nhưng một giây sau, đáy mắt lại hiện lên sát khí.