Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:56:01
Lượt xem: 68

Lời này càng khiến bà tức giận, thím Mã lấy gậy khều lửa đánh vào người nó.

Mã Văn Minh chỉ mới sáu bảy tuổi lại rất lưu manh, ăn hết miếng thịt cuối cùng mới đứng lên chạy.

Nó chạy trốn rất nhanh.

Lúc trước ở trong thôn cũng luôn đánh nhau với những đứa nhỏ khác, đánh nhau nhiều nhất là với Hoa Đại Cẩu.

Kỹ năng chạy trốn của nó luôn tốt nhất, hôm nay là lần đầu tiên phát sinh tình huống bị người ta chặn ở góc tường chạy không được.

Mã Văn Minh chạy mất dạng nhanh như chớp, thân thể thím Mã không tốt, cũng không đuổi kịp.

Đuổi kịp cũng vô dụng, ăn xong rồi!

Mà Mã Lão Tứ hiện tại còn nhỏ, ba bốn tuổi, ngoại trừ ăn và nói dối, cũng không làm gì khác.

Đánh nó cũng vô dụng.

Thím Mã một hồi sau mới bình tĩnh lại, nhìn thấy đồ Hoa Chiêu đưa còn khóa trong tủ chưa tổn hao gì, bà mới yên tâm.

Hoa Chiêu đến thăm sản phụ, mang theo các loại thuốc bổ.

Thân thể Mã Thu Bình không được bổ sung tốt sẽ rất ảnh hưởng.

......

Hoa Chiêu về đến nhà đã nhìn thấy vệ sĩ Thạch Dương.

"Trở lại rồi sao? Mọi việc có suôn sẻ không?” Hoa Chiêu hỏi.

Lúc trước cô nói Thạch Dương trở về xử lý một nhà Hoa Sơn.

Chuyện Hoa Sơn bệnh c.h.ế.t (bị Hoa Đại Cẩu tức chết) không liên quan gì đến cô, Hoa Hổ Hoa Báo bị ong mật đốt đến phế cũng không liên quan đến cô.

Hoa Tam Ngưu bị đá vỡ trứng, cô có thể không thừa nhận sao....

Chuyện này phải xem bọn hắn nói gì với bên ngoài.

Chủ yếu là Hoa Long, trước mắt bao người bị con trai cô đá vỡ trứng, còn hô lên... Chuyện này không chạy được.

Cô cũng không muốn chạy.

"Họ muốn gì?" Hoa Chiêu hỏi.

"Muốn tiền.” Thạch Dương nói.

"Hoa Nhị Ngưu nói đoàn người bọn họ vào núi đào thổ sản, kết quả bị Vân Phi và Thận Hành đánh, muốn bồi thường, cộng thêm Hoa Long, một người một vạn.” Thạch Dương nói.

Chuyện lúc trước không ai nhìn thấy, mấy đứa nhỏ xa lạ cũng bị bọn hắn đánh ngất xỉu, bọn hắn nói cái gì chính là cái đó.

Hơn nữa, lúc trước bọn hắn thật sự chưa làm được gì! Ngay cả góc áo người ta cũng không đụng tới, đã bị đánh phế, bọn họ muốn tiền!

Hoa Chiêu hỏi: "Tình huống thân thể của mấy người kia thế nào rồi?"

“Hoa Long Hoa Hổ Hoa Báo, còn có Hoa Tam Ngưu triệt để bị phế, phải cắt bỏ, hiện tại đã xuất viện.” Thạch Dương nói: "Hoa Nhị Ngưu và Hoa Sinh có chút kỳ quái, bọn hắn không bị ngoại thương rõ ràng, bệnh viện cũng không kiểm tra ra bất kỳ ngoại thương nào, nhưng mấy người lại rất suy yếu, gần như không thể hoạt động mạnh.”

"Tôi đã nhìn thấy bọn hắn, không giống như giả vờ."

Thạch Dương có chút kỳ quái, võ công của Tiểu Thận Hành đã lợi hại đến như vậy? Khí công?

Vậy lần sau lúc luyện tập hắn phải chú ý hơn rồi.

Hoa Chiêu cười thầm, đây chính là kết quả cô muốn.

Phế đi mới tốt, phế bỏ đỡ phải đi gây họa cho người khác.

"Cuối cùng xử lý thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.

"Tôi đưa cho Hoa Long 1 vạn, còn những người còn lại tôi không thừa nhận, bọn hắn không có bất kỳ nhân chứng nào, chuyện Hoa Hổ Hoa Báo lại càng không liên quan gì đến chúng ta.” Thạch Dương nói.

Hoa Chiêu hài lòng gật đầu, 1 vạn, mua 2 quả trứng, đáng giá!

Hơn nữa mấy quả trứng sau cũng không phải trả tiền.

"Tuy hiện tại bọn hắn sợ hãi, nhưng vẫn có chút không phục, hiện tại bởi vì thân thể không tốt không có động tác gì, không biết sau này bọn hắn sẽ làm gì.” Thạch Dương có chút lo lắng nói.

"Không cần quan tâm đến bọn hắn, binh đến tướng chặn nước đến đất che." Hoa Chiêu nói.

Cô không lo lắng, về sau, Hoa Nhị Ngưu Tam Ngưu và Hoa Sinh còn không có sức đi ra khỏi thôn, còn có thể làm gì?

Tàu xe mệt nhọc một trận là có thể đưa bọn hắn đến bệnh viện, muốn kiện? Chưa tới cổng đã mệt muốn chết.

Về phần Long Hổ Báo, bọn hắn dám đến, cô cũng dám đưa bọn hắn đi Thái Lan, làm phẫu thuật cho bọn hắn, để bọn hắn hoàn toàn trở thành phụ nữ luôn!

Hai người đang nói, bên ngoài có tiếng náo nhiệt hẳn lên.

Hoa Chiêu nghe thấy giọng Diệp Thư và mấy đứa nhỏ đang vui vẻ thét chói tai.

Hoa Chiêu vội vàng ra ngoài nghênh đón, đúng là Diệp Thư đã trở lại.

"Sao không nói trước một tiếng! Em sẽ đón chị!” Hoa Chiêu vui vẻ nói.

"Đón cái gì mà đón, chị cũng không phải là không biết đường, tự mình đến là được." Diệp Thư giữ chặt cô cẩn thận quan sát, thấy cô rất tốt mới yên tâm.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Em nói cho chị biết đi!"

Hoa Chiêu lại không để ý tới cô ấy, mà chào hỏi Diêu Lâm trước.

Hôm nay ông ấy cũng theo về, Diêu Khôn ngược lại không đi theo.

"Thân thể ông nhìn thật cứng rắn, giống như năm đó.” Hoa Chiêu cười nói.

"Không có khả năng, ông cảm thấy mình còn khỏe mạnh hơn năm đó.” Diêu Lâm cười to nói.

Năm đó, lúc mới biết Hoa Chiêu, ông còn tưởng rằng mình không sống được mấy ngày nữa.

Hiện tại, ông không thấy mình già chút nào.

Ánh mắt Hoa Chiêu quả thật tối sầm lại, cảm thấy tinh lực của ông ấy không bằng trước.

Bề ngoài thoạt nhìn rất cứng rắn, trên thực tế khí tức có chút tan rã.

Haizz, những người lớn tuổi, có một số điều không thể tránh khỏi.

Bản thân cô cũng không thể trường sinh bất lão, huống chi người khác.

Chỉ là không biết Diêu Lâm có biết không?

"Sao anh họ cháu không trở về?” Hoa Chiêu đổi đề tài hỏi.

"Hắn thật sự quá bận rộn, chỉ có thể lưu lại.” Diệp Thư nói.

"Em cũng hiểu, sự nghiệp quan trọng, mọi người mau vào ngồi." Hoa Chiêu gọi đoàn người vào nhà.

Sau đó, một cô bé như búp bê chạy đến chân cô, vui vẻ hỏi: "Mợ, cháu rất nhớ mợ, mợ có nhớ cháu không?"

“Ôi! Tiểu Mỹ còn nhớ rõ mợ, thật sự quá thông minh!" Hoa Chiêu ôm Diêu Mỹ lên.

Cô bé mới 3 tuổi, lần trước gặp cô là hơn nửa năm trước, không nghĩ tới con bé còn nhớ rõ mình?

"Mợ rất thơm, mợ có đồ ăn ngon, mợ rất đẹp, Tiểu Mỹ đều nhớ rõ.” Cô nhóc nói.

"Ha ha ha ha!” Hoa Chiêu cười to.

Diệp Thư giả vờ giận nói: "Mẹ không thơm sao? Mẹ có bốc mùi không?"

“Mẹ là thối, mùi nước hoa cay mũi, không giống như mợ." Tiểu Mỹ ôm cổ Hoa Chiêu nói với Diệp Thư.

Nói cho Diệp Thư xấu hổ, vội vàng ngửi ngửi chính mình, rất thơm mà.... Nhưng người có khứu giác khác nhau, cô quyết định về nhà sẽ đổi nước hoa thử xem.

"Mẹ không nấu ăn ngon sao? Mẹ không đẹp sao?” Diệp Thư hỏi.

"Mẹ cũng đẹp." Cô nhóc chỉ trả lời câu hỏi này, câu trước không trả lời.

Mấy anh em bọn chúng không phải lúc nào cũng ăn được những món Diệp Thư làm, cô ấy quá bận rộn, nữ cường nhân phấn đấu cho sự nghiệp.

Vốn tay nghề đã không có bao nhiêu thiên phú, vài năm không sử dụng đã hoàn toàn phế đi, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào làm một bữa, bọn nhỏ đều dựa vào tình yêu chống đỡ mới có thể nuốt xuống.

Hoa Chiêu hôn tiểu bảo bối thông minh này, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, hai cháu trai khác chạy tới cũng nhận được hai nụ hôn.

Mấy đứa nhỏ lập tức vui vẻ.

Diệp Thư nhìn cũng ghen, rõ ràng cô ấy mới là mẹ ruột có được không!

Sau khi cả nhà náo nhiệt một hồi, Diêu Lâm và mấy đứa nhỏ được đưa đi nghỉ ngơi, dọc theo đường đi hơn 20 tiếng đồng hồ, cũng đủ giày vò người.

Người già và trẻ em không thể chịu đựng được.

Tối nay Diệp Thư lại muốn ngủ cùng Hoa Chiêu, dù sao Diệp Thâm cũng không ở nhà.

Ngã xuống giường, trong phòng chỉ có hai người, mặt Diệp Thư lập tức suy sụp.

"Có chuyện gì vậy?” Hoa Chiêu kỳ quái hỏi.

Diệp Thư chẳng những thân thể mạnh mẽ, tâm lý càng mạnh hơn, cô rất ít khi nhìn thấy loại biểu tình này trên mặt Diệp Thư.

"Em nói, tình yêu sẽ biến mất sao?" Diệp Thư đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Hoa Chiêu hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Diêu Khôn thay lòng? Chị chờ xem em có đánh anh ta một trận không!"

Diệp Thư bật cười một tiếng, ôm lấy Hoa Chiêu làm nũng nói: "Em thật đáng yêu."

Nhưng Hoa Chiêu phát hiện đáy mắt của cô ấy lại có chút ánh nước.

Vật thực sự có vấn đề.

Trách không được lại không trở về!

"Không phải.” Diệp Thư nói: "Anh ấy không trở về đúng là vì bận, anh ấy cũng muốn trở về với bọn chị, nhưng chị không cho."

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ chị thay lòng đổi dạ?” Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thư liếc mắt nhìn cô một cái: "Làm sao có thể?"

"Vậy rốt cuộc là làm sao? Chị làm em gấp chết!" Hoa Chiêu nói.

"Haizz." Diệp Thư thở dài, dừng lại vài giây nói: "Diêu Khôn còn chưa ngoại tình, chẳng qua là nói chuyện với một người phụ nữ trong một công ty rất vui vẻ, nhưng giữa bọn họ thật sự không có gì, trong sạch, hắn khẳng định vẫn yêu chị, yêu gia đình, nhưng..."

Diệp Thư nhíu mày: "Chị luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại không nói được. Chính là, hắn khá ít tương tác với chị, cũng có thể là hiện tại kinh doanh quá lớn, hắn quả thật bận rộn, không có thời gian, nhưng thỉnh thoảng chị thấy hắn nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia, biểu tình và thái độ luôn có chút không đúng.”

"Tuy rằng rất bình thường, không quá phân, nhưng trong lòng chị vẫn không chịu nổi, lại tuyệt đối không phải bởi vì ghen tị.”

"Trong công ty có rất nhiều nữ nhân viên xinh đẹp, Diêu Khôn có thể nói chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào khác, thậm chí có người phụ nữ quyến rũ hắn bị hắn biết, chị cũng không tức giận.”

"Người phụ nữ này rõ ràng không quyến rũ hắn, hắn cũng không có gì, nhưng chị lại không thể kìm lòng..."

Diệp Thư nói: "Ôi, càng nói càng loạn quá, dù sao chị cũng cảm thấy giữa bọn họ có mờ ám! Mệt mỏi chết!”

Diệp Thư ít kinh nghiệm nên không hiểu, Hoa Chiêu lại hiểu, nói: "Chị đụng phải một cao thủ rồi, có thể chơi trò mập mờ một cách thuần thục, để đàn ông rơi vào cạm bẫy mà không biết."

Diệp Thư đã đụng phải một trà xanh cao cấp, biết đùa bỡn trái tim đàn ông nhất rồi.

Đàn ông không bao giờ nhận ra trà xanh cao cấp, chỉ có người phụ nữ nào có trực giác sắc nét mới có thể dễ dàng phát hiện ra.

Diệp Thư phát hiện không đúng, lại không tìm được chứng cớ.

"Đúng vậy! Là cảm giác này! Em tin chị sao!" Diệp Thư nằm sấp trên vai Hoa Chiêu cảm động: "Chị cũng không tin chính mình!"

Tuy rằng cô ấy lớn hơn Hoa Chiêu 10 tuổi, nhưng tuổi tâm lý của hai người từ trước đến nay đều giống nhau, thậm chí Diệp Thư còn nhỏ hơn.

Hiện tại cô ấy đã có thể làm nũng với Hoa Chiêu mà không hề chướng ngại vật.

"Ngoan." Hoa Chiêu trấn an cô ấy, hỏi: "Chị đã cảnh cáo Diêu Khôn chưa? Để anh ấy tránh xa người phụ nữ đó ra?"

“Không, chị không dám.” Diệp Thư nói: "Hiện tại Diêu Khôn dường như không phát hiện ra gì cả, chị sợ nếu mình nhắc nhơt hắn, hắn biết người phụ nữ kia có ý với mình, ngược lại càng vui vẻ. Đều do chị đã phát hiện ra quá muộn.”

Diệp Thư hối hận.

"Họ đã tiếp xúc trong một thời gian dài?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đúng vậy, đã gần 2 năm rồi! "Diệp Thư thật sự hối hận, ngay từ đầu đối phương thật sự không biểu hiện gì ra ngoài, rất bình thường, cô ấy không để ý, một lòng chăm sóc bọn nhỏ và công việc.

Chờ đến khi cô ấy nhận ra Diêu Khôn có gì đó không đúng, địa vị của người phụ nữ kia đã không giống với lúc trước.

"Cô ta là giám đốc bán hàng của công ty, năng lực kinh doanh quả thật lợi hại, không thể dễ dàng chuyển đi, nếu bị công ty đối thủ đào qua, tuyệt đối sẽ tạo thành ảnh hưởng đến thành tích của công ty.” Diệp Thư nói.

Hoa Chiêu không nói gì: "Tiền quan trọng hay Diêu Khôn quan trọng?"

Đương nhiên là Diêu Khôn quan trọng, nhưng chị không có lý do gì để sa thải cô ta, cứng rắn sa thải, không có cách nào nói với người khác.”

Nhà máy thực phẩm Diêu Ký trải qua mấy lần tài trợ, ngoại trừ cổ đông lớn Như Hoa Chiêu ra, còn có thêm vài cổ đông.

Đá một giám đốc kinh doanh có thể kiếm tiền mà không có lý do gì, quả thật hồ đồ, người khác sẽ không đồng ý, còn có thể tổn hại đến hình tượng của Diệp Thư.

Hoa Chiêu gật đầu: "Vậy quả thật rất khó làm."

Lúc trước cô còn tưởng rằng chỉ là thư ký hoặc nhân viên kinh doanh đóng một vai trò nhỏ, không nghĩ tới đã làm giám đốc bán hàng.

Lại là giám đốc bán hàng toàn cầu, những người không thực sự có khả năng sẽ không thể đủ điều kiện làm.

Cũng bởi vì có năng lực, nên mới có tiếng nói chung với Diêu Khôn...

Diệp Thư cũng không tự tin năng lực của mình có thể so sánh với Tạ Liên Na.

"Vậy bây giờ thì sao? Chỉ có thể nhìn bọn họ mập mờ?” Diệp Thư sầu nói.

"Điều động, không phải trong nước muốn thành lập một chi nhánh sao, điều cô ta đến nơi này làm tổng giám đốc.” Hoa Chiêu nói.

Giám đốc bán hàng, và giám đốc khu vực châu Á, không thể nói cái nào nặng cái nào nhẹ.

Diệp Thư nhíu mày: "Nếu mục tiêu của cô ta thật sự là Diêu Khôn, cô ta không tới thì làm sao bây giờ?"

“Em tự mình ký vào thư bổ nhiệm, cô ta không đến, thì sa thải cô ta.” Hoa Chiêu nói.

Cô là cổ đông lớn nhất, lời nói là thánh chỉ!

Không phục à? Bất luận kẻ nào không phục đều phải chịu! Đó là sức mạnh của các cổ đông lớn.

Ánh mắt Diệp Thư sáng ngời, lập tức ôm Hoa Chiêu hôn một cái: "Chị yêu em rất nhiều! Em là ngôi sao may mắn của chị! Bất kỳ vấn đề nào em cũng có thể giải quyết!"

Làm cho Hoa Chiêu rùng mình không chịu nổi.

"Ở nước ngoài mười năm này thật sự không vô ích, đã thay đổi con người chị rồi!" Hoa Chiêu vừa cười vừa trốn.

"Không, chị sẽ luôn có một trái tim Trung Quốc!” Diệp Thư nói.

"Đúng vậy, em tin, mau trở về nằm xuống, đừng lộn xộn nữa."Hoa Chiêu ấn người sang bên kia giường.

Cô đã muốn ấn ai thì bất luận kẻ nào cũng không thể giãy dụa được.

Diệp Thư thử vài cái nói: "Bây giờ chị thật sự tin tưởng lúc trước em đã bắt được Diệp Thâm như thế nào."

“Ha ha ha."

Không thể nhắc tới chuyện này, vừa nhắc tới Hoa Chiêu sẽ không nhịn được mà cười to.

Cười xong, hai người ngoan ngoãn nằm xuống.

Không khí yên tĩnh, nhưng không ai ngủ.

Sao có thể ngủ được.

Vậy mà đã xảy ra việc này.

Không nghĩ tới Diêu Khôn cũng có ngày hôm nay.....

Hắn không chủ động ngoại tình, hiện tại thậm chí không phải ngoại tình, nhưng chờ đối phương tiếp tục bào mòn, ai cũng không nói trước được sẽ phát sinh cái gì.

Dù sao cũng là đàn ông.

"Đối phương xinh đẹp không? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.

"Người Hoa, rất xinh đẹp, ngang hàng với chị, là hai loại xinh đẹp khác nhau.” Diệp Thư nói: "Hơn nữa còn nhỏ hơn chị, năm nay mới 28 tuổi, tốt nghiệp Havard, trong nhà cũng không phải là một nghèo hai trắng, cha là bác sĩ, mẹ là luật sư, tốt hơn tầng lớp trung bình một chút."

Hoa Chiêu gật đầu, loại phụ nữ có xuất thân này, có thể nói là hoàn mỹ, đừng nói bắt được tổng giám đốc, dùng sức một chút thì vương tử cũng có thể công phá.

Cho cô ta thời gian, có lẽ thực sự có thể làm ra chuyện xấu.

Có lẽ bây giờ nó đã xấu!

Hoa Chiêu thở dài, hỏi: "Chị nghĩ như thế nào?”

"Cái gì nghĩ như thế nào?" Diệp Thư hỏi.

Nhưng nghe giọng nói, thực tế cô ấy hiểu được Hoa Chiêu có ý gì, chẳng qua không muốn nói, không biết nói như thế nào mà thôi.

Nếu Diêu Khôn thật sự ngoại tình về tinh thần, đã thích người phụ nữ khác, người đàn ông này, còn cần không?

Nếu như là Hoa Chiêu, cô chắc chắn sẽ không cần! Để cho hắn đi c.h.ế.t đi!

Cho dù là Diệp Thâm, một ngày nào đó làm ra loại chuyện này....

Hoa Chiêu che n.g.ự.c lại, nghĩ như vậy cũng rất khó chịu, mà Diệp Thư hiện tại mỗi ngày đều bị loại khó chịu này tra tấn.

Nhưng mặc dù có khó chịu đến đâu, chỉ cần Diệp Thâm thích người khác, cô tuyệt đối sẽ buông tay!

Trong lòng cô không chứa được người khác, cô cũng không cho phép trong lòng anh ấy có người khác.

Ở bên nhau như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?

Nhưng những lời này, Hoa Chiêu không nói ra.

Đó là suy nghĩ của riêng cô.

Cô sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác và bắt họ làm theo những gì cô nghĩ.

Đây là cuộc sống, không phải phim ảnh, trong cuộc sống không có đúng sai tuyệt đối, đôi khi mở một mắt nhắm một mắt, bỏ qua đi, cả đời cũng cứ mơ hồ mà sống tiếp.

Không chừng hai vợ chồng có thể tương kính như tân, tương trợ đến già.

Nếu ly hôn, mình phải cô đơn đến cuối đời, đứa trẻ sẽ không có cha.

Khóe mắt Diệp Thư có nước mắt lưu lại.

Đạo lý này cô ấy cũng hiểu, cũng nghĩ như vậy.

Lúc trước suy nghĩ của cô ấy thậm chí còn giống như Hoa Chiêu, trong mắt không cho phép có một hạt cát.

Nhưng khi nghĩ đến việc ly hôn, 3 đứa con của mình không có cha, cô ấy đau lòng đến nỗi không thể thở được.

"Còn chưa tới bước đó đâu." Hoa Chiêu lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ấy: "Đừng tự mình hù dọa mình, có lẽ do chúng ta nghĩ nhiều, Diêu Khôn chỉ coi cô ta là đồng nghiệp, hết thảy đều là người phụ nữ kia tự mình đa tình.

"Trái tim Diêu Khôn đều ở trên người chị và bọn nhỏ."

“Ừ, nhất định là như vậy, ít nhất là bây giờ!" Diệp Thư tự mình cầm khăn tay nói.

"Vậy thì giải quyết dứt khoát, lại để cho bọn hắn tách ra, để trái tim Diêu Khôn vĩnh viễn ở trên người bọn chị." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thư già mồm nói: "Thế nhưng, không ngờ Diêu Khôn lại không nhịn được cám dỗ như vậy, không có Tạ Liên Na, còn có Lý Liên Na Vương Liên Na, chị phòng được một người không phòng được mười người! Sớm muộn gì hắn cũng để cho người ta câu đi!”

"Không có tí sức lực nào!"

Diệp Thư nói xong bắt đầu vò chăn, tuy rằng không có tý sức lực nào, nhưng người đàn ông này, cô ấy không muốn buông tay.

"Rác rưởi! Đồ khốn! Đồ ngốc! Đồ bại hoại!” Cô ấy hùng hùng hổ hổ nói.

"Mau đừng khóc nữa, ngày mai mắt sưng lên sẽ làm cho người ta nhìn ra." Một câu nói của Hoa Chiêu khiến Diệp Thư thu lại nước mắt.

Cô ấy không thể ly dị nữa, nếu không ba mẹ sẽ mắng c.h.ế.t cô ấy, còn phải lo lắng khó chịu.

"Ngủ đi, ngày mai em sẽ ra lệnh cho tổng bộ.” Hoa Chiêu nói.

Một câu nói rốt cuộc cũng làm cho tâm tình Diệp Thư tốt hơn nhiều, đi xuống rửa mặt, trở về thật sự ngủ.

Nhưng ngủ cũng bất an, Hoa Chiêu nghe thấy cả đêm cô ấy đều nằm mơ, thỉnh thoảng nói chuyện trong mộng, thỉnh thoảng khóc.

Tình yêu, thực sự tra tấn.

Cô không đợi sáng sớm hôm sau, nhìn thời gian, bên này nhanh hơn bên kia 15 tiếng, bên kia hiện tại chính là giờ làm việc.

Cô đi thư phòng, gọi điện thoại cho Diêu Khôn.

"Khung xưởng thực phẩm ở thủ đô đã được thiết lập, chỉ thiếu lãnh đạo tới đây bắt đầu sản xuất, tổng bộ phái ai tới, anh chọn xong chưa?" Hoa Chiêu hỏi.

Mở cửa gần mười năm, chính sách ổn định, người bên ngoài quan sát có chút không ngồi yên, đều nhìn trúng miếng bánh ngọt khổng lồ này, muốn tới đây gặm một ngụm

Thực phẩm Diêu Ký bởi vì có Hoa Chiêu ở đây, đã sớm chuẩn bị xong tới đây mở xưởng.

Nhưng môi trường thị trường trước đây thực sự không phù hợp.

Loạn, giá cả không ổn định. Giá cả trong định mức và ngoài định mức chênh lệch rất lớn.

Ví dụ như cùng một nguyên liệu, bán cho nhà máy A chính là 1 mao một cân, bán xong định mức rồi, bán bên ngoài cho nhà máy B chính là 1 đồng một cân! Thậm chí còn đắt hơn! Càng chặt chẽ càng đắt tiền.

Còn làm ăn cái gì nữa? Chơi cùng ai!

Hơn nữa mấy năm trước dân chúng cũng không có tiền, giá cả cũng thấp muốn chết, Diêu Ký tới bán đồ sẽ không kiếm được tiền.

Bây giờ sau một vài vòng lạm phát, giá cả cuối cùng đã có một chút khởi sắc, có thể bắt đầu chiếm lĩnh thị trường.

Lúc này Diêu Ký mới quyết định xây dựng một nhà máy ở trong nước, tỏa ra toàn bộ châu Á.

"Anh chọn người sao? Không phải trước đây em đã nói anh chọn một người quen thuộc tình hình trong nước sao?" Diêu Khôn kỳ quái nói.

"Sau đó em suy nghĩ một chút, lại thấy không thích hợp, người tới không chỉ phải quen thuộc với hoàn cảnh trong nước, mà còn phải quen thuộc với toàn bộ hoàn cảnh châu Á, nếu không sao có thể làm tổng giám đốc châu Á, chính là nói ra cho dễ nghe mà thôi.” Hoa Chiêu nói: "Mà trong nước không tìm được loại người này, bọn họ chỉ quen thuộc với hoàn cảnh trong nước, đối với bên ngoài cái gì cũng không hiểu rõ."

Lý do này mặc dù mới nghĩ ra, nhưng không thể chê vào đâu được.

Diêu Khôn gật đầu: "Cũng đúng, lúc trước anh cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng nghĩ trong nước vẫn là thị trường lớn, người em chọn khẳng định cũng thông minh tuyệt đỉnh, có thể rất nhanh học được."

“Đừng chụp mũ cho em, em vẫn chưa đến tuổi cần tâng bốc.” Hoa Chiêu nói.

"Ha ha ha, đùa một chút thôi.” Diêu Khôn nói.

"Chuyện gì vui vẻ như vậy?"

Lỗ tai Hoa Chiêu nhạy bén nghe thấy bên cạnh Diêu Khôn xuất hiện một giọng nữ, dứt khoát trong sáng, cũng không ngọt ngào, nghe lại làm cho người ta tâm tình vui vẻ.

Hơn nữa ngữ khí tự nhiên, tùy ý, thân mật.

"Điện thoại của tổng giám đốc Hoa.” Diêu Khôn cũng tự nhiên trả lời.

Trong giọng nói còn mang theo ý cười, cũng không tránh né Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nghe rõ ràng.

Bên kia cũng không có âm thanh truyền đến.

Hoa Chiêu nói: "Người em đã chọn thay anh rồi, nghe nói giám đốc bán hàng của tập đoàn chúng ta là một nhân tài hiếm có, trình độ học vấn cao, năng lực mạnh mẽ, xuất thân cao quý kiến thức rộng rãi.”

"Em nhớ tên là Tạ Liên Na? Chọn cô ta đi.” Hoa Chiêu nói: "Nói cô ta lập tức khởi hành, em thật sự khẩn cấp muốn gặp cô ta!”

Diêu Khôn không lập tức đáp ứng, mà nói: "Để Tạ Liên Na đi làm tổng giám đốc châu Á? Điều này không phù hợp, phải không? Cô ấy đi rồi, giám đốc bán hàng ai sẽ làm? Việc tiêu thụ sẽ bị tê liệt!"

Hoa Chiêu híp mắt lại, người không ở trước mắt cô, cô nhìn không ra Diêu Khôn đang nói lời thật lòng, hay là có ý thoái thác.

Tuy nhiên, ...

"Khi cô ta rời đi, bộ phận bán hàng sẽ bị tê liệt? Người xưa từng nói cường tướng không có nhược binh, cô ta lại là người làm việc độc lập? Như vậy không tốt đâu?” Hoa Chiêu nói.

"À không phải, anh không có ý đó, bộ phận bán hàng vẫn rất nhiều nhân tài.” Diêu Khôn lập tức nói: "Đúng vậy, Tạ Liên Na còn trẻ, đến công ty hơn 2 năm chỉ giám đốc làm bán hàng, chưa từng làm tổng giám đốc, anh sợ cô ấy không thể đảm nhiệm được chức vụ này."

Tạ Liên Na ở đối diện nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Diêu Khôn cầm ống nghe, trực tiếp hỏi cô ta: "Tống giám đốc Hoa nói cô đến thủ đô, làm tổng giám đốc chi nhánh châu Á, cô có đi không?”

Tạ Liên Na nhíu mày, cô ta không muốn đi.

Về nước, Châu Á? Nghèo khổ, lạc hậu, ngu dốt.

Cô ta không hề có một chút ấn tượng tốt nào về nơi đó.

Cô ta đã từng đến Châu Phi, cô ta cảm thấy mặc dù tình hình ở trong nước vẫn tốt hơn Châu Phi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu mà thôi.

Đi đến đó thật đúng là nhận làm con đầu đàn cho một đám cừu .

Nhưng thẳng thừng từ chối mệnh lệnh của đại cổ đông tập đoàn là một điều tối kỵ.

“Tôi muốn suy nghĩ một chút.” Cô ta nói: “Hơn nữa hiện giờ trong tay tôi còn có mấy hợp đồng lớn, không thể nào buông xuống trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sợ là đã phụ ý tốt của tổng giám đốc Hoa.”

Diêu Khôn gật đầu, nói với Hoa Chiêu: “Thật ra anh cảm thấy cô ấy không thích hợp với vị trí giám đốc ở thủ đô. Cô ấy còn quá trẻ, tuy đối với các khu vực phát triển khác ở Châu Á rất quen thuộc, nhưng đối với trong nước, thì không có chút hiểu biết nào.

"Hơn nữa môi trường kinh doanh ở trong nước không phù hợp với một cô gái trẻ tuổi, anh đề nghị nên chọn một người đàn ông khoảng 40 tuổi, biết uống rượu."

Hiện tại việc kinh doanh ở trong nước, quả thật hầu hết đều được bàn bạc trên bàn ăn, uống rượu đúng nơi, việc làm ăn tự nhiên cũng sẽ trôi chảy.

Mọi chuyện lớn nhỏ đều được bàn bạc ở những nơi như nhà hàng, câu lạc bộ đêm, trung tâm massage. Văn phòng? Đây là nơi cuối cùng mà bọn họ đến.

Cho nên hiện nay đa số người trong giới kinh doanh là đàn ông, không phải bởi vì bọn giỏi giang gì, mà bởi vì môi trường làm việc ở đây không phù hợp với nữ giới.

Vì lý do này mà những người phụ nữ có thể thành công chắc hẳn là người không đơn giản.

Lời đề nghị của Diêu Khôn không hoàn toàn xấu.

Nhưng Hoa Chiêu không đồng ý.

“Em cũng muốn xử sạch mấy thói quen xấu kia của bọn họ.” Hoa Chiêu nói: “Em muốn điều một người phụ nữ trẻ tuổi đến đây để mang lại bầu không khí trong lành cho cái thương trường vẩn đục này.”

“Anh cứ yên tâm, không có ai dám động đến người của em đâu. Cứ để cô ta đến đây, quyết định như vậy đi, lát nữa em sẽ cho người gửi công văn sang đây.” Hoa Chiêu nói.

Diêu Khôn biết tính cách bá đạo từ trong xương tủy của Hoa Chiêu, hiếm khi lộ ra ngoài, nhưng một khi lộ ra rồi, tuyệt đối sẽ phải đạt được.

Với lại công văn bổ nhiệm đã phát ra.

Lúc trước đã thống nhất với nhau, ngày thường công việc kinh doanh là do bọn họ phụ trách, nhưng Hoa Chiêu là cổ đông lớn nhất, cô có quyền quyết định và từ chối trong mọi chuyện.

Hiện tại đừng nói để Tạ Liên Na đảm nhận vị trí giám đốc khu vực Châu Á, mà ngay cả khi bảo hắn đi, hắn cũng không thể từ chối.

“Được rồi, anh sẽ nói cho cô ấy biết.” Diêu khôn đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-317.html.]

“Nhà xưởng phía bên này 7 ngày nữa là xây dựng xong, sẵn sàng đi vào sản xuất, anh nói cô ta tới cắt băng khánh thành đi.” Hoa Chiêu nói.

“Gấp thế sao, còn mấy đơn hàng trong tay cô ấy….”

“Chỉ là mấy nghiệp vụ thôi mà, không có cô ta thì không được sao? Không có người nào có thể đảm nhận hả? Anh bảo cô ta yên tâm, sau khi hoàn thành vẫn sẽ trích cho cô ta một nửa tiền hoa hồng.” Trong giọng nói của Hoa Chiêu mang theo sự bất mãn nhàn nhạt.

Không biết tại sao nhưng Diêu Khôn rất sợ hãi đấy.

Có thể là do đã biết người nhà họ Lý lúc trước vì sao lại sụp đổ, nên khi Diêu Khôn đối mặt với Hoa Chiêu và Diệp Thâm đều nơm nớp lo sợ.

Bây giờ thấy cô có vẻ tức giận, hắn lập tức nói: “Được được, người nhất định sẽ đến trước khi cắt băng khánh thành, anh sẽ tiếp nhận những công việc kia! Anh không cần tiền trích phần trăm, đến lúc đó tiền hoa hồng sẽ đưa cả cho cô ấy.”

Những lời này lập tức làm Hoa Chiêu nhíu mày, tùy ý thay đổi ngữ điệu nói: “Hôm nay ông cậu và chị trở về, em phát hiện sắc mặt của ông ấy không tốt lắm? Trước đó ông ấy bị ốm sao?”

"Sắc mặt ông nội không tốt? Hay là do đi đường mệt mỏi? Lúc trước ông ấy không bị bệnh gì cả." Diệu Khôn chợt cau mày nói.

"Trông không như là do mệt mỏi, em đã bắt mạch cho ông ấy.Vài năm trước sức khỏe ông ấy suy kém, còn liên tiếp gặp phải bi kịch, nền tảng không còn, cho dù cố gắng bồi dưỡng cũng không thể quay về như ban đầu, anh phải chuẩn bị tinh thần trước đi." Hoa Chiêu nói.

Lời này hoàn toàn là lừa gạt. Hôm nay cô không có thời gian rảnh bắt mạch cho Diêu Lâm, cô định để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt rồi mai mới qua nói sau.

Nhưng câu nói này là để dọa Diêu Khôn

“Cái gì? Em có ý gì? Ông nội……….” Đôi mắt Diêu Khôn lập tức ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Người già rồi, luôn phải làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng mà không cần quá vội, bệnh tình của ông ấy không quá nghiêm trọng.” Hoa Chiêu nói.

Giọng nói Diêu Khôn dãn ra: “Em làm anh sợ muốn chết!”

“Nhưng mà……”

Trái tim Diêu Khôn tức khắc lại bắt đầu đập điên cuồng.

“Bỏ đi, em không nói chuyện với anh nữa, anh ở xa xôi vạn dặm có nói với anh cũng vô dụng, nhanh đi làm việc của mình đi, em cúp điện thoại, đi ngủ đây.”

Hoa Chiêu nói xong dứt khoát tắt máy.

Diêu Khôn đờ người ra, sốt ruột cầm điện thoại.

Tạ Liên Na nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sao mặt mũi anh khó chịu thế?”

“Là ông nội của tôi, ông ấy không sao, là Hoa Chiêu dọa tôi thôi, ông nội chắc chắn không sao đâu.” Diêu Khôn lau mặt, thu lại biểu tình, nói với Tạ Liên Na:

“Tổng giám đốc Hoa bổ nhiệm cô làm giám đốc khu vực Châu Á, bảo cô trong vòng 7 ngày phải đến Bắc Kinh nhận chức, cô đi đi.”

Tạ Liên Na lập tức nhíu chặt mày: “Chuyện điều động nhân sự lớn như vậy, không cần hỏi xem tôi có đồng ý không à? Tổng giám đốc Hoa có phần hơi độc tài quá rồi.”

“Đúng vậy, tổng giám đốc Hoa chính là loại người này. Bình thường cô ấy rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, chúng ta tốt nhất không cần trái lời làm gì, dù sao cô ấy cũng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn chúng ta.” Diêu Khôn gật đầu nói.

Tạ Liên Na không ngờ hắn sẽ nói như vậy, cô ta còn tưởng rằng……… Xem ra Hoa Chiêu này ở trong lòng hắn rất có trọng lượng.

Cũng may nghe nói là cô ta là em họ hắn.

Nhưng mà để loại người này làm lãnh đạo trực tiếp của cô ta, thì không tốt tí nào.

Tạ Liên Na nhíu mày bĩu miệng, ngồi xuống ghế đối diện với Diêu Khôn, ghé nửa người trước dựa vào trên bàn, biểu lộ dáng vẻ phiền não của người con gái nhỏ.

“Tôi không đến Bắc Kinh. Tôi chưa từng đến đây, một nơi xa lạ, tôi không hiểu về phong tục ở chỗ đó, xung quanh cũng chẳng quen biết một ai…… Tôi sợ.”

Diêu Khôn lập tức nói: “Cô có thể dẫn theo trợ lý của mình đi cùng!”

Tạ Liên Na…….

Diêu Khôn cười an ủi cô ta: “Đừng sợ! Bắc Kinh không hề đáng sợ, ngược lại còn rất đẹp, con người ở đó hiền lành chất phác, còn vô cùng nhiệt tình, rất dễ tiếp xúc. Hơn nữa đối xử cực kỳ tốt với hoa kiều, cô đến đó, bọn họ chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô.”

“Hoa Chiêu cũng nói sẽ giúp đỡ cô, cô ấy nói được thì làm được.”

Diêu Khôn nghĩ một chút rồi lại nói: “Nói thật cho cô biết, nhà cô ấy có thể lực rất lớn ở Bắc Kinh, có cô ấy che chở, cô qua đó cứ thoải mái tung hoành ngang dọc, yên tâm không có vụ làm ăn nào không thành, đi đến đó làm giám đốc là nhẹ nhàng nhất rồi, đi đi.”

“Nếu không phải tổng bộ ở đây, thì tôi cũng muốn về đó làm giám đốc.”

Diêu Khôn nói xong, lại nghĩ tới bệnh của ông nôi, chân mày hắn cau lại, trong lòng cũng vì thế mà dúm dó khó chịu.

Hoa Chiêu nói đúng, hắn ở cách xa ngàn dặm, cho dù hắn gấp gáp muốn c.h.ế.t thì cũng chẳng thể làm gì được.

“Không được, tôi phải trở về một chuyến.” Diêu Khôn đứng bật dậy, hắn chẳng có tâm trạng nào mà an ủi Tạ Liên Na.

Hắn vừa mặc áo khoác vừa nói: “Cô nắm chắc thời gian bàn giao công việc, nhất định, trong vòng 7 ngày phải có mặt ở Bắc Kinh.”

"Nếu không thì sao." Tạ Liên Na giở chứng công chúa tùy hứng nói: "Nếu như tôi đến muộn, hoặc là, từ chối việc bộ nhiệm thì sao?"

Diêu Khôn dừng động tác lại một chút, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Với tính cách của Hoa Chiêu, tôi đoán cô ấy nhất định sẽ không chấp nhận việc này, tại sao cô ấy phải tha thứ cho người không tuân theo lệnh mình?"

"Năng lực nghiệp vụ của tôi rất tốt! Tôi có thể đàm phán thành công rất nhiều hạng mục kinh doanh cho tập đoàn." Tạ Liên Na kiêu ngạo nói.

"Nhưng mà...." Diêu khôn lắc đầu " Điều này có thể thuyết phục tôi và những cổ đông khác, không ai có thể qua được ma lực của đồng tiền. Nhưng điều này không thể đả động gì tới Hoa Chiêu được đâu, cô ấy không thiếu chút tiền này."

Tạ Liên Na chợt cảm thấy nhụt chí, thu hồi lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình, biến thành một người phụ nữ bình tĩnh lý trí, nhìn Diệu Khôn cười nói: "Được, tôi biết rồi Diểu tổng, tôi sẽ đến xem một chút."

Đến xem rốt cuộc nó có đáng hay không.

“Cô tốt nhất không nên chỉ đến nhìn xem.” Diêu Khôn khuyên nhủ.

Hắn rất thích Tạ Liên Na đấy, xinh đẹp, dễ gần, có năng lực, lại có thể đem mang lại nhiều lợi nhuận cho công ty, người như vậy sao hắn lại không thích?

Nếu cô ta chỉ đến xem rồi từ chối, ai biết có làm Hoa Chiêu nổi giận hay không?

Nêu hai người phụ nữ này nhìn nhau không vừa mắt, với tính tình kiêu ngạo của Tạ Liên Na, cô ta chắc sẽ không ngu ngốc mà ở lại công ty đâu nhỉ?

Diêu Khôn thở dài, nếu như vậy hắn cảm thấy rất đáng tiếc.

Hắn mặc áo xong, lấy chứng minh thư, hộ chiếu, ví tiền trong ngăn kéo ra kiểm tra.

Thấy hắn cầm hộ chiếu, Tạ Liên Na kỳ quái hỏi: “Anh muốn đi đâu à?”

Gần đây đâu có việc gì yêu cầu phải đi công tác.

“Tôi phải về Bắc Kinh một chuyến, gặp vợ và con tôi. Bọn họ vừa mới đi mà tôi đã thấy nhớ rồi.” Nói đến đây, Diêu Khôn bất giác mỉm cười.

Từ trước đến nay Diêu Lâm vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ ở công ty, tin ông bị bệnh không thể truyền ra bên ngoài, chủ yếu là hắn không muốn để ba mình biết.

Hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, không thể mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, dọa cha hắn sợ hãi được. Cho nên đành lấy vợ và con ra làm lá chắn.

Nhưng mà hắn thật sự nhớ bọn họ, đặc biệt là Tiểu Mỹ, không có hắn kể chuyện trước khi ngủ, không biết con be có ngủ được không.

Ánh mắt Tạ Liên Na lóe lên.

“Vậy anh chờ tôi, tôi lập tức đi bàn giao công việc, tôi đi cùng với anh. Nghe nói hải quan ở Trung Quốc rất nghiêm ngặt, có rất nhiều đồ không thể mang theo, tôi không muốn bị bắt lại chỉ vì mấy chuyện thế này.”

Diêu Khôn nghĩ một lát, chuyện của ông nội cũng không phải quá khẩn cấp, hơn nữa bây giờ ra sân bay cũng chưa chắc đã có vé.

Cách mấy ngày mới có một chuyến bay đến Bắc Kinh, bây giờ muốn xuất phát luôn, có lẽ sẽ phải quá cảnh ở thành phố khác. Lăn qua lăn lại, chưa chắc đã nhanh hơn là chờ thêm một chút.

Hắn nói: “Được rồi, vậy cô nhanh lên, 2 ngày, 2 ngày nữa sẽ có

chuyến bay, cô có bàn giao công việc kịp không?”

“Không thành vấn đề.” Tạ Liên Na ra dấu OK, nhanh nhẹn dứt khoát đi ra ngoài.

Diêu Khôn thích tính cách dứt khoát không dây dưa dài dòng này của cô ta, rất giống với Diệp Thư.

Hắn cũng bắt đầu xử lý những công việc trong tay.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư rời giường, quả nhiên đôi mắt có hơi sưng một chút.

“Ai nha! Ngày hôm qua chỉ khóc có vài tiếng mà!” Diệp Thư sốt ruột nói.

“Chị khóc cả đêm.” Hoa Chiêu ngáp một cái nói.

Cô không có thói quen ngủ cùng ai khác ngoài Diệp Thư và bọn trẻ, huống hồ Diệp Thư còn gặp ác mộng.

Lúc khóc lúc cười, còn đ.ấ.m đá một trận.

Nể tình chị em thân thiết nên cô mới không đá cô ấy xuống giường.

Diệp Thư nhớ lại: "Hôm qua chị mơ, chị đánh nhau với Diêu Khôn........."

Trong giấc mơ, cô vừa gào khóc vừa cào cấu hắn, bây giờ cả người cô ấy đau nhức cứ như hôm qua đã đánh nhau thật.

"Đừng nói chuyện này nữa, giờ làm sao đây?" Cô nhìn đôi mắt sưng vù của mình hỏi.

Để cho ba mẹ thấy, chẳng khác nào chưa đánh đã khai.

Hoa Chiêu lấy một lọ thuốc mỡ trong hộp trang điểm đưa cho cô: "Massage nhẹ một chút, 10 phút nữa sẽ đỡ thôi."

Diệp Thư nghe lời thoa nhẹ lên mắt, bằng mắt thường cũng có thể thấy đôi mắt sưng húp đang dần xẹp xuống.

"A! Đúng là thần kì mà! Em mua ở đâu thế? Không đúng, cái này em tự làm à? Dùng rất tốt! Có còn nữa không? Cho chị mấy lọ đi!"

Cô ấy không khách khí một chút nào. Nhưng mà mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng không cần thiết phải khách sáo.

"Khi nào chị đi em đưa cho." Hoa Chiêu nói.

" Ừ."

Hai người chải đầu rửa mặt xong xuôi rồi đi ra ngoài, trong sân đã bắt đầu đầu ĩ.

Trường tiểu học nhà họ lại mở lớp trở lại, từ sân sau cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh.

Người lớn nhất là Tôn Hàn, năm nay đã 23 tuổi, đã tốt nghiệp đi ra ngoài làm việc từ lâu.

Còn có mấy đứa học đại học thì đến đại học, học cấp 3 thì đến trường cấp ba.

Còn có cả mấy đứa nhỏ học tiểu và trung học.

Hôm nay là cuối tuần, ai có thể quay về đều trở về để gặp Diệp Thư và Diệp Lâm.

Diệp Thư ra ngoài dạo một vòng tiện thể hỏi thăm bọn trẻ.

Nhìn thấy 3 đứa con mình ngày thường cực kỳ bướng bỉnh, bây giờ lại ngồi ngơ ngác, không hiểu gì nhìn các anh các chị học bài, mà chính mình lại nghe không hiểu, Diệp Thư liền lui ra ngoài để cho bọn chúng bắt đầu học.

Bọn chúng bình thường kiêu ngạo, tưởng mình cái gì cũng biết, còn nghĩ bản thân là đệ nhất thiên hạ, bây giờ đã nhận ra hiện thực chưa?

Buổi sáng sau khi học đọc xong, tiếp theo là thể dục. Tiểu Thận Hành túm lấy Diêu Kế Tổ, người sinh nhật sau thằng bé mấy mấy ngày, muốn nó luyện tập với mình.

Diêu Kế Tổ giận mà không dám nói gì, vẻ mặt cứ như đang ăn mướp đắng.

Từ nhỏ nó đã suốt ngày đánh nhau với Tiểu Thận Hành, lần nào cũng là nó bị đánh, chưa từng thắng nổi một lần.

Ai mà thích thế chứ?

Thằng bé muốn tìm ông cụ nội và mẹ cầu cứu, nhưng liếc mắt nhìn một cái, vữa nãy hai người còn ở bên cạnh xem náo nhiệt mà giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Đừng nhìn nữa, bọn họ đã trốn ra ngoài từ lâu rồi.” Tiểu Thận Hành nói: “Nhìn em bị đánh, bọn họ đau lòng.”

“Anh còn biết là bọn họ đau lòng sao! Thế sao không đánh nhẹ một chút chứ?” Diêu Kế Tổ cạn lời nói.

“Anh đã đánh nhẹ lắm rồi, bây giờ mới nặng này.” Tiểu Thận Hành cầm gậy gỗ trong tay, nện xuống mặt đất, thanh gỗ nhẹ nhàng cắm xuống đất ba phân.

Diêu Kế Tổ lập tức nhếch miệng.

“Sân luyện võ trải đất đá đặc biệt, được ép lại bằng phương pháp cổ xưa, trơn nhẵn như gương, không hề dính bụi, đi lên không để lại dấu chân, cho dù bị quật ngã cũng không quá đau.

Thằng bé đã dùng gậy thử, đến nó cũng chỉ lún thành cái dấu mà thôi.

“Thận Hành! Tí nữa em phụ trách lấp nó lại đấy.” Vân Phi đi ngang qua, nhàn nhạt nói một câu.

Tiểu Thận Hành cúi đầu xuống, bây giờ mới ý thức được mình đã làm gì, mặt mũi cũng y hệt như vừa ăn khổ qua.

“Ừ, em biết rồi.”

Mỗi lần một lần san phẳng mặt đất, là phải dùng đá mài đi mài lại, nói mệt thì không phải, nhưng mà thằng bé không thích loại việc nhàm chán không có tính thử thách gì như thế này.

Thấy thằng bé khó chịu, Diêu Kế Tổ lập tức cảm thấy vui vẻ. Sau đó lại nghênh đón ánh mắt xem thường và nắm đ.ấ.m của Tiểu Thận Hành.

“Á~”

“Chị muốn để Kế Tổ ở lại chỗ em học võ, chị không dạy được nó.” Diệp Thư ở sân trước, lắng nghe tiếng con trai mình tru lên nói.

Chỉ đánh có hai cái thôi, cô không cảm thấy đau lòng tẹo nào. Nào có chuyện học võ mà lại không bị đánh bao giờ? Ở nhà bị Thận Hành đánh, còn hơn ra ngoài để người khác đánh.

"Đề nghị của Tiểu Thư cũng khá hay, để Kế Tổ ở lại Diệp gia nhận một chút giáo dục cũng là ý của ông. Lúc trước ông còn sợ con bé xót con, giờ nó chịu để Kế Tổ ở lại thì cứ cho thằng bé ở lại đây đi."

"Ha Ha, lời này mà để cho Kể Tổ nghe thấy, chắc thằng bé sẽ khóc hết nước mắt mất."

Hoa Chiêu vừa nói vừa bắt đầu bắt mạch. Cô nói với Diêu Lâm:

"Ông cậu, để con bắt mạch bình an cho ông."

"Vậy thì tốt." Diêu Lâm cười ha hả đặt tay lên. Ông đột nhiên ho khan hai tiếng.

"Bình thường ông có cảm thấy không khỏe ở đâu không?" Hoa Chiêu hỏi.

“Bình thường không cảm thấy gì nhiều, nhưng mà ông già rồi, mỗi ngày sẽ kém dần đi, có đôi khi sẽ cảm giác rất mệt, cho dù nghỉ ngơi cũng chẳng đỡ mấy.” Diêu Lâm nói.

“Lúc nào ông cũng thấy mệt sao?” Hoa Chiêu bắt đầu chuẩn bệnh.

Thật ra không cần hỏi, cô chỉ cần đặt tay lên là biết ngay.

Những lời cô nói với Diêu Khôn ngày hôm qua, cũng không hoàn toàn chỉ là hù dọa.

Tình hình thực tế cũng không khác những gì cô nói là bao.

Nền tảng của Diệu Lâm đã bị tổn thương khá nghiêm trọng, cơ thể giống như có lỗ hổng. Hơn nữa tuổi tác cũng đã lớn, giờ lại xuất hiện lỗ hổng như vậy, nguyên khí cư theo đó mà thoát ra ngoài.

Vá cũng có thể vá được thôi, nhưng lỗ hổng quá nhiều, tốc độ vá không đuổi kịp được tốc độ nguyên khí thoát ra ngoài. Hơn nữa lại không thể bổ sung một trận, cứ như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày, hầu như nguyên khí sẽ bị tiêu hao hết.

Cuộc sống rồi cũng phải bước đến hồi kết. Đây là chuyện không thể nào thay đổi được.

Chính bản thân Hoa Chiêu cũng chẳng thể nào trường sinh bất lão.

“Rất tốt, không có vấn đề gì lớn, cháu kê hai phương thuốc bổ m.á.u lợi khí giúp ông bồi bổ.” Hoa Chiêu nói.

Bổ được chút nào hay chút đó.

Diêu Lâm cười ha hả nói: “Được rồi, để ông nếm thử tay nghề của cháu.”

Hoa Chiêu cười: “Cho dù tay nghề cháu có tốt đến mấy thì thuốc cháu sắc vẫn đắng.”

“Đắng cũng tốt, thuốc đắng dã tật.” Diêu Lâm nói.

Thân thể ngày một kém, sao Diêu Lâm lại không nhận ra được điều đó chứ?

Thậm chí ông còn mẫn cảm dự đoán điều sắp xảy ra, chẳng qua là chưa nói thôi.

Nhìn thấy sự nghiêm trọng trong đáy mắt Hoa Chiêu, lòng ông trầm xuống, xem ra dự cảm của ông thế mà lại là thật.

Nhưng mà Diêu Lâm cũng không vì thế mà suy sụp, vẫn tươi cười ha hả như ông già noel.

Hoa Chiêu đi ra ngoài pha chế thuốc.

Bây giờ trong nhà cô có một phòng thuốc chuyên dụng, dược liệu còn phong phú hơn cả tiệm thuốc.

Căn nhà lớn như vậy, có ba gian phòng thuốc, các hộp thuốc được chất đầy trên vách tường.

Những dược liệu được liệt kê trong Bản Thảo Cương Mục hầu như cô đều có. (*Sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)

Chỉ có những loại kỳ lạ tương đối hiếm gặp như Nhân Trung Bạch mới không có.

Cô cũng không cần phương thuốc này!

Có rất nhiều dược liệu cũng có công dụng thanh nhiệt hạ hỏa, cầm m.á.u tiêu sưng, cô không thích dùng cặn nước tiểu.

Đừng làm phí hộp thuốc gỗ tử đàn của cô.

Hoa Chiêu đi vào phòng thuốc, cần thận cầm lấy một toa thuốc.

Diệp Thư đi theo cô.

“Chị thấy biểu hiện của em không thích hợp, làm sao thế? Ông nội…” Diệp Thư có chút không xác định hỏi.

“Không sao, không có bệnh gì đâu, nhưng người già rồi, đến tuổi này các bộ phận trong cơ thể đều bắt đầu suy giảm, nói không chừng một ngày nào đó lại đột nhiên bãi công, sau đó bệnh sẽ ập tới như núi đổ, như vậy rất nguy hiểm.” Hoa Chiêu nói.

Thứ dễ đình công nhất chính là trái tim, mà trước lúc đó trái tim dù ít hay nhiều cũng sẽ có vấn đề.

Trái tim đột nhiên đình công biểu thị cho cái gì, Diệp Thư hiểu chứ.

Cô ấy hoảng sợ: “Nghiêm trọng như vậy! Không thể nào? Ông nội năm nay mới ngoài 80!”

Trong mắt những kẻ có tiền như bọn họ 80 chưa tính là quá già. Bọn họ đều kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm, điều dưỡng cơ thể một cách hợp lý, sống lâu trăm tuổi là chuyện bình thường.

“Không ai giống ai cả, nền tảng của ông ấy có chút không tốt.” Hoa Chiêu nói.

Theo lý, Diêu Lâm sinh ra ở gia đình giàu có, ngậm thìa vàng mà lớn, phải có sức khỏe tốt mới đúng.

Nhưng cuộc đời này của ông ấy lại quá trắc trở, trải qua khói lửa chiến tranh, gia đình sa sút, tan cửa nát nhà,ông có thể sống đến 80 tuổi, một phần cũng nhờ gặp được Hoa Chiêu.

Nếu không ông ấy đã ra đi từ 10 năm trước rồi.

"Vậy, phải làm sao bây giờ? Thật sự nghiêm trọng vậy sao? Ông nội còn lại bao nhiêu thời gian nữa?" Diệu Thư lo lắng muốn rơi nước mắt.

Kết hôn mấy năm nay, Diêu Lâm chăm sóc cô ấy như cháu ruột, cô cũng coi ông ấy như ông nội của mình.

"Chuyện này hơi khó nói." Hoa Chiêu vừa điều chế thuốc, vừa nặng nề nói: "Em không có năng lực quyết định sống chết, nhưng đại khái, cũng chỉ có thể kéo dài thêm 1, 2 năm nữa."

“Rượu thuốc trong nhà cũng không cứu được ư?” Diệp Thư kỳ quái hỏi.

Năm đó Hoa Cường bị bệnh nan y, cũng nhờ có rượu thuốc chữa khỏi……

Mấy lần Diệp Thâm bị thương, vết thương vô cùng nghiêm trọng, cũng không sao……

“Vẫn là câu nói kia, không người nào giống người nào cả, bọn họ là ngoại thương, thuốc vào là hết bệnh ngay, lỗ hổng trong cơ thể không nhiều, nguyên khí không bị tiêu tán, không giống như ông ấy. Có khả năng cơ thể ông ấy bẩm sinh đã có chút bệnh tật.” Hoa Chiêu nói.

Đây cũng là đạo lý mà cô nhận ra sau khi học y.

Cùng một hoàn cảnh sống, có người có thể sống đến 100 tuổi, có người chỉ sống đến 60 70 tuổi, đều là do thể trạng bẩm sinh của họ quyết định.

Nói một cách khác, đây là do số phận

“Nuốt nước mắt lại, đừng để cho ông ấy nhìn thấy.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Thư thở ngắn than dài mà lau mắt, sao gần đây chẳng có chuyện gì tốt.

Cô ấy không dám quay lại phòng khách, không còn cách nào khác đành phải ở trong phòng sắc thuốc.

Hoa Chiêu không thể không đi ra ngoài trò chuyện với ông ấy.

Nhưng Diêu Lâm hiển nhiên không cần cô bầu bạn, ông ấy thích trò chuyện cùng Hoa Cường hơn.

Hai người là bạn đồng niên có rất nhiều đề tài chung để nói.

Lưu Nguyệt Quế đang ở đây.

Bà ấy dẫn theo cả Cát Hồng Miên.

Tình cảm của hai người hiện giờ rất tốt. Chỉ cần Lưu Nguyệt Quế đi ra ngoài, sẽ dẫn theo Cát Hồng Miên, hai người cứ như hình với bóng.

Bây giờ mọi người đã ngầm thừa nhận thân phận vợ Diệp An của Cát Hồng Miên.

Tuy rằng cô ta vẫn chưa được sự đồng ý của Diệp An.

Muốn có được sự chấp thuận của Diệp An, đây là chuyện gần như không thể.

Dường như Cát Hồng Miên đã bỏ cuộc.

Cô ta không còn chủ động đến gần Diệp An nữa, mà sẽ sáp đến cạnh Lưu Nguyệt Quế.

Điều này cũng khiến Diệp An hài lòng, nhiều năm như vậy, vợ chồng hai người vẫn duy trì quan hệ như thế.

“Thím hai ngồi đi.” Hoa Chiêu đành tiếp chuyện với Lưu Nguyệt Quế. Cô vẫn xem như không nhìn thấy Cát Hồng Miên như cũ.

Ở bên ngoài, cô sẽ làm ra vẻ quan hệ chị em dâu hòa thuận với Cát Hồng Miên.

Ở nhà, thì đừng mơ.

Diệp An mất một cái chân, đều là nhờ công lao của cha mẹ Cát Hồng Miên, nên cô mới giận chó đánh mèo.

Cát Hồng Miên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên không sáp đến gần Hoa Chiêu, giống như cái bóng đứng ở sau lưng Lưu Nguyệt Quế.

Điều đó làm Lưu Nguyệt Quế càng ngày càng “Thương” cô ta hiểu chuyện và đáng thương. Chuyện xảy ra năm đó, cô ta không biết chính là không có tội mà.

“Tiểu Thư đâu? Thím nghe nói nó đã trở về rồi, nên mới đến gặp nó đây.” Lưu Nguyệt Quế nói.

“Thím hai là trưởng bối, sao có thể để thím đến thăm chị ấy chứ! Chị ấy còn đang định hôm nay sẽ đến thăm chú thím đấy.” Hoa Chiêu nói.

“Đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy. Chú hai lại không ở nhà, thím cũng chẳng phải đại phật, không cần nó tới nhà thăm thím. Thím tiện đường đi qua đây, dù sao nhà cháu một ngày thím cũng chạy qua chạy lại tám chuyến.” Lưu Nguyệt Quế nói.

Tám chuyến thì hơi khoa trương, nhưng một hai chuyến thì có.

Đứa cháu ngoại của bà còn đang học ở đây, thỉnh thoảng bà sẽ đến đây đưa đón nó đi học.

Hơn nữa, nghe nói lần này Diêu Lâm cũng về cùng bọn họ. Thông gia Diêu lâm cùng thế hệ với bà, bà tự mình đến đây thăm hỏi, sao có thể để nhà người ta đến gặp bà được.

Hoa Chiêu vừa rồi cũng chỉ khách khí nói một câu, không hề có câu thứ hai.

"Chị ấy đang sắc thuốc ở sân sau, không ra được, lát nữa sẽ ra đây. Ba đứa nhỏ nhà chị ấy đi theo bọn trẻ, học ở sân sau." Hoa Chiêu nói xong liền đứng dậy.

"Thím hai, cháu không nói chuyện với thím nữa, thím cứ ngồi chơi đi, cháu đi nấu cơm."

Bữa sáng còn chưa nấu đâu.

Bắt mạch xong, tâm trạng không tốt, suýt chút nữa cô đã quên nấu cơm cho cả nhà.

"Thím cũng không phải người ngoài, để thím làm cùng cháu." Lưu Nguyệt Quế đứng dậy nói: "Vừa hay thím có chuyện cần tìm cháu. Chỗ thím có một người phụ nữ hơn 50 tuổi, dáng dấp xinh đẹp lại có văn hóa...."

Mấy ngày trước Lưu Nguyệt Quế đột nhiên muốn giới thiệu bạn già cho Hoa Cường, ông đã gặp mặt trực tiếp để dứt khoát từ chối, cũng tránh cho sau này dây dưa dài dòng.

Lúc đó Diêu Lâm rảnh rỗi nên Hoa Cường đã rủ ông đi cùng, ai ngờ đâu người phụ nữ tên Hướng Hồng Anh kia lại đánh chủ ý lên người Diêu Lâm, nhìn trúng thân phận kiều bào của ông ấy, có thể đưa bà ta và các con ra nước ngoài đổi đời.

Loại người này cũng rất biết nói chuyện, tự nhiên có thể trở thành bạn tốt của Lưu Nguyệt Quế. Trở về bị ba mẹ con Hồng Anh cầu xin, Lưu Nguyệt Quế phải đồng ý sẽ hỏi thử.

Lúc Lưu Nguyệt Quế đến nói chuyện đó, người trong phòng lập tức cười to, còn khuyên nhủ ông vài câu.

Diêu Lâm cười lắc đầu, uống trà, một lúc sau mới kiên quyết cự tuyệt: "Tôi đã già, không thể tái hôn nữa, luật hôn nhân của nước M có lẽ mọi người không hiểu, tôi kết hôn, sẽ phải chia cho đối phương tài sản, một nửa. Mọi người thấy có phù hợp không?"

Lưu Nguyệt Quế lập tức bị kẹt vỏ.

Diêu Lâm lớn tuổi như vậy, cũng không sống được mấy năm nữa. Kết hôn vài năm, Hồng Anh lại chiếm một nửa tài sản của Diêu gia? Vậy sao được!

Trước đó bà không nghĩ tới vấn đề này, bà cũng chưa từng gặp qua.

Bởi vì người bên cạnh bà, ngoại trừ nhà bà, nhà giàu rất ít.

Có tiền để cưới vợ hai rồi liên quan đến việc chia tài sản sau khi c.h.ế.t cũng ít.

Thật sự muốn chia, người ta cũng không cho đấy!

Cha mẹ kế bà đã thấy không ít, nhưng dưỡng lão cho cha mẹ kế bà chưa từng thấy qua mấy người.

Đối tượng kết hôn lần hai đã chết, mình không bị đứa nhỏ của đối phương đuổi ra khỏi nhà đã tốt lắm rồi.

"Đây là kết hôn lần hai, sao có thể chia một nửa gia sản? Nhiều như vậy sao? Luật pháp ở đó thật không hợp lý.” Lưu Nguyệt Quế nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cái này tôi không biết, dù sao bang chúng tôi đã quy định như vậy, cho nên bà cũng không cần khuyên nữa.” Diêu Lâm nói.

Lưu Nguyệt Quế thật sự không dám nói thêm một chữ, nói nữa giống như đang khuyến khích người khác tranh dành gia sản của Diệp Thư vậy.

Đây không phải là kẻ ác sao?

Diệp Thư cũng đau lòng một nửa tài sản, nhưng có thể viết một thỏa thuận trước hôn nhân mà, chờ ông nội không còn, chia cho bà ấy một ít bồi thường là được.

Cô ấy muốn mở miệng, lại bị Diêu Lâm trừng mắt một cái.

Hoa Chiêu cũng kéo kéo cô ấy, Diệp Thư rốt cuộc câm miệng không đề cập tới nữa.

"Dưa hấu hái xanh không ngọt. Quên mất lúc trước mình bị bức hôn thế nào rồi sao?” Hoa Chiêu nói.

Diệp Thư.....

Hoa Chiêu nói với Lưu Nguyệt Quế: "Cháu cũng đã nói, bạn già gì đó, để ông nội cháu tự mình đi dạo trong công viên tìm đi, không cần người giới thiệu nữa, hết thảy đều xem duyên phận.”

Lưu Nguyệt Quế há miệng, cuối cùng cảm thấy mình chắc chắn không nói lại Hoa Chiêu, nên cũng không nói nữa.

Cũng may bà đã dự liệu được nên cũng không thất vọng, buổi chiều sẽ nói với Hồng Anh.

Nói trực tiếp cũng rất ngại ngùng, nên bà gọi điện thoại cho nhà Hồng Anh thông báo một tiếng.

Ba mẹ con Hướng Hồng Anh nhận được thông báo, thất vọng vô cùng. Vừa rồi, bọn họ đã nghĩ đến sau khi ra nước ngoài sẽ sống cuộc sống như thế nào rồi đấy.

"Không được! Con cá lớn này, tuyệt đối không thể bỏ cuộc!" Con gái lớn của Hồng Anh nói.

"Đây là một cơ hội để thay đổi số phận của chúng ta, không thể bỏ cuộc." Con gái thứ hai của Hồng Anh nói.

"Nhưng người ta không cần, mẹ có thể làm gì đây?” Hướng Hồng Anh thở dài.

"Lại nghĩ biện pháp, mới gặp mặt thoáng qua một lần, còn chưa hiểu nhau, khẳng định không có tình cảm, gặp thêm vài lần, hiểu rõ hơn, ông ấy sẽ nhìn thấy mặt tốt của mẹ!” Con gái lớn khuyên.

Hướng Hồng Anh gật gật đầu: "Vậy để mẹ nghĩ biện pháp."

Một mình bà ta nuôi hai cô con gái lớn lên, còn có thể làm rất tốt công việc, trong nhà được phân nhà lầu, có điện thoại, không phải là loại người không có bản lĩnh, dễ dàng bỏ cuộc.

Ba mẹ con thương lượng.

…..

Hoa Chiêu cũng đang thương lượng với Diệp Thư và Diêu Lâm về chi nhánh trong nước của Diêu Ký, nên kinh doanh như thế nào.

"Cháu điều Tạ Liên Na tới làm giám đốc?” Diêu Lâm kỳ quái hỏi Hoa Chiêu.

"Sao vậy ạ?” Diệp Thư khẩn trương hỏi: "Không được sao?"

Trong nháy mắt cô ấy rất sợ, sợ người Diêu gia đứng về phía Tạ Liên Na.

"Ông cảm thấy không thể.” Diêu Lâm nói: "Cô ta còn quá trẻ, không có kinh nghiệm làm người đứng đầu, lại không biết gì về thị trường trong nước, làm giám đốc châu Á nào? Để cô ta bán hàng, ông cảm thấy tốt hơn.”

"Hơn nữa môi trường kinh doanh trong nước, cô ta là một cô gái trẻ, thật sự không thích hợp."

Diêu Lâm há miệng nói ra mấy khuyết điểm của Tạ Liên Na.

Nghe vậy Diệp Thư mặt mày hớn hở.

Diêu Lâm kỳ quái nhìn về phía cô ấy.

Loading...