Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:56:08
Lượt xem: 67
Mạnh Cường khinh bỉ liếc em trai: "Đàn bà ấy mà, không phải chỉ cần chút chuyện này thôi sao? Kéo bọn họ lên giường, bọn họ còn không trung thực lại sao?"
Mạnh Tân lập tức càng hoảng sợ: "Như vậy có được không... sau đó cô ta đi tố cáo thì phải làm sao? Có bị b.ắ.n c.h.ế.t không?"
"Vậy thì cô ta cũng toi đời rồi! Mặt mũi không còn nữa, sống không bằng chết!" Mạnh Cường nói: "Có ai lại muốn chết? Đại đa số họ sẽ im lặng, ngậm bồ hòn mà thôi!"
"Nhỡ như cô ta là thiểu số thì sao?" Mạnh Tân vẫn còn do dự.
Mạnh Cường sầm mặt lại vung cho gã một cái tát: "Mày không mong tao tốt lên sao!"
Rồi gã quay đầu hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ nói xem cách kia của con có ổn không?"
Góa phụ Chu lườm gã một cái: "Không thì mày còn cách nào tốt nữa? Người ta dù có mù cũng coi thường mày!"
"Vậy nhỡ như... cô ta là thiểu số thì phải làm sao..." Mạnh Cường hỏi vậy, nhưng niềm tin của gã chỉ có 90%. Tuy là nghe nói rất nhiều người chính vì làm vậy mới cưới được vợ, nhưng cũng có tin tức nói có người bị b.ắ.n c.h.ế.t vì phạm tội kia.
Luôn có loại đàn bà không sợ mất mặt đấy.
Góa phụ Chu hỏi lại: "Ai nói là bị cưỡng bức? Tao sẽ nói là nó thuộc cái hạng hèn mạt, chủ động đi quyến rũ mày thì sao?"
Bà ta cúi đầu, kéo hai đứa con trai đến thì thà thì thầm.
Một lần nói này là đến quá nửa đêm.
Lưu Hướng Tiền đã ngáy như sấm từ lâu rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, Đại Vĩ và Tiểu Vĩ lắc lư đi từ bên ngoài về với đôi mắt gấu mèo.
Cái nhà kho kia thật sự không tài nào ở được, chỗ đó không chỉ lạnh mà còn hôi, hun c.h.ế.t người! Không biết là ông nội, bà nội đã ở trong đó bao lâu rồi, sao mà chịu được.
May mà bên ngoài ấm áp, cả đêm qua bọn họ đều ngây người ở bên ngoài.
Đại Cần, Tiểu Cần cũng ngủ không ngon. Bốn cô gái chen nhau trên một cái giường m5, tối đó Lưu Nguyệt cũng bị ép đến rơi xuống đất luôn, nhưng cô ta lại không hề khóc, chỉ ngủ ngay luôn dưới mặt đất.
Đại Cần nhìn không nổi, không muốn ức h.i.ế.p cô em gái nhỏ có chung một nửa quan hệ ruột thịt này, nói cô ta lên giường, còn mình thì ngồi trên ghế cả một đêm, đến lúc mệt mỏi quá bèn nằm bò ra bàn ngủ.
Tiểu Cần nhìn không nổi, nửa đêm ra thay cô bé.
Hai người đều ngủ không ngon.
Tuy nhiên, trong lòng có tính toán, từ sáng sớm người nhà họ Lưu đã rời giường, bận bận bịu bịu.
Có thể là vì có chuyện phải làm, Mạnh Cường và Mạnh Tân tuy cũng nửa đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại rất ổn định.
Lưu Hướng Tiền nấu xong bữa sáng cho cả nhà rồi đi làm.
Góa phụ Chu không đi làm, bà ta đã nhường lại công việc cho thằng hai.
Dưới sự quan sát của góa phụ Chu, ông Lưu và bà Lưu kéo cái túi sợi tổng hợp đi nhặt phế liệu.
Đại Vĩ kéo Tiểu Vĩ đi theo bọn họ.
Cùng đi nhặt đồng nát...
Chủ yếu là vì họ không muốn ở lại nhà rồi phải thấy góa phụ Chu, sau đó còn phải bàn bạc xem rốt cuộc phải làm sao, bàn bạc không được còn phải gọi điện thoại cho chị gái hỏi thử.
Chị gái có thể sẽ chê cười hắn...
Đại Vĩ rất rầu rĩ.
Mạnh Kiều đi làm, Lưu Nguyệt đi học.
Góa phụ Chu không ngờ hai thằng nhãi khó chơi cũng tự đi ra ngoài, quả là ông trời cũng giúp bà ta!
Đến hơn tám giờ, Mạnh Cường từ bên ngoài về, gật đầu với bà ta.
Góa phụ Chu lập tức cười cười, đi vào phòng phía đông.
Đại Cần và Tiểu Cần đang chuẩn bị ngủ bù.
"Ban ngày mà mấy đứa ngủ cái gì, lát nữa có hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy sẽ chê cười đấy!" Góa phụ Chu nói.
Đại Cần, Tiểu Cần lập tức thấy không muốn ngủ bù nữa.
Quả nhiên, nơi này vẫn không phải nhà mình, ban ngày ngủ ở nhà người ta cũng không tốt.
Tiểu Cần lấy sách vở ra, xốc lại tinh thần, toang bắt đầu học tập.
Đại Cần chuẩn bị phụ đạo cho con bé.
Goá phụ Chu lại móc ra một đồng tiền và một cái bình thủy tinh, nói với cô: "Trong nhà hết nước tương rồi, cháu đi mua giúp dì một bình nước tương đi, trưa về dì nấu món thịt kho tàu cho mấy đứa ăn."
Vì câu nói sau cùng, Đại Cần thu lại lời định từ chối của mình.
Cô không nhận lấy một đồng, mà chỉ nhận lấy cái bình rồi nói: "Không cần đâu, tôi có tiền."
Hai đồng tiền mua nước tương, cô vẫn trả được!
"Cháu biết cung tiêu xã chứ? Nước tương trong cung tiêu xã không ăn được, đừng mua ở đó, ra khỏi hẻm rồi con đi về hướng tây, đến con hẻm có cây táo ta ở đầu thì rẽ vào. Trong tận sâu hẻm nhỏ đó có một nhà, nước tương do nhà ông ấy tự làm bán ăn rất ngon, không đi vô ích đâu."
Góa phụ Chu đứng ở cửa, cẩn thận chỉ đường cho Đại Cần đi thế nào.
Con hẻm nhỏ có cây táo ta kia, Đại Cần vẫn có chút ấn tượng. Cô nhớ mang máng là hình như hồi nhỏ cô còn chơi cùng mấy đứa bé ở trong đó.
Nhưng không phải vì nhiều lý do mà căn nhà ở tận sâu trong hẻm kia bị bỏ hoang rồi sao?
Có thể là nhiều năm rồi nên đã có chủ nhân mới!
Đại Cần cũng không hỏi thêm, khoảng cách từ chỗ này đến cung tiêu xã hay nhà kia đều như nhau thôi.
Chưa kể cô cũng nhớ là nước tương của cung tiêu xã không ra gì, khi con, vì đi mua nước tương về mà không ăn được, cô còn bị đánh.
Đại Cần bèn cầm cái bình đi.
Góa phụ Chu nhìn theo bóng lưng cô, cười.
Mạnh Cường đợi Đại Cần xách bình ra khỏi hẻm rồi thì kích động đi theo.
...
Đại Vĩ và Tiểu Vĩ bàn bạc cả đường đi cũng không nghĩ ra cách gì tốt để giải quyết vấn đề của ông nội, bà nội.
Chủ yếu là Tiểu Vĩ hỏi gì cũng không biết, không phối hợp.
Đại Vĩ không nhìn nổi cảnh ông nội, bà nội đi lục thùng rác. Hắn đưa người đến tiệm cơm, để bọn họ ăn thêm một bữa sáng bất ngờ rồi đến bưu cục gọi điện cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nghe xong nghĩ thầm "ha ha".
Nhưng mà nể tình chị em, cô nhịn.
Cô cũng hiểu cho suy nghĩ của Đại Vĩ. Có một kiểu người, người đó có thể đối xử tồi tệ với tất cả mọi người, nhưng sẽ đối xử tốt với duy nhất một người.
Nếu như người được đối xử kia có chút lương tâm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện nhẫn tâm với người đó được.
Biểu hiện của Đại Vĩ là còn tốt đấy, trước mắt vẫn chưa đồng ý cái gì hết. Nếu thằng bé thật sự hơi mềm lòng thì đã sớm nhận việc đón người về nuôi dưỡng lão rồi.
Hoa Chiêu cười nói: "Muốn giải quyết vấn đề của bọn họ cũng đơn giản, đón hai người họ về thủ đô đi. Dù sao trong nhà em vẫn còn nhiều phòng, sao không chứa nổi họ được?"
Đại Vĩ lập tức cười khổ trả lời: "Chị à, chị đừng có thăm dò em, em sẽ không làm vậy đâu, vậy thì sẽ làm tổn thương đến mẹ... Ông nội, bà nội đối xử với mẹ thật sự không tốt, em biết hết."
Đại Vĩ thở dài: "Em làm cháu không nhìn nổi cảnh bọn họ nhặt rác, muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng cũng có giới hạn thôi, càng không thể đón bọn họ lên thủ đô được!"
Hoa Chiêu hài lòng: "Vậy em tính thế nào?"
"Em nghĩ là... bỏ tiền ra cải tạo lại nhà kho nhà họ Lưu một phen, đắp cho dày hơn, dựng một cái giường tốt, làm cái bếp. Vậy cũng là một gian phòng tốt rồi..."
Hoa Chiêu suýt chút nữa đã bật cười.
Vậy thì chắc là dùng một nghìn tám trăm đã giải quyết được vấn đề, nhưng rất có thể sẽ chọc cho đám nhà họ Lưu đang rất kỳ vọng tức chết.
"Chị ủng hộ." Cô nói.
Đại Vĩ lập tức cười. Chị hắn thật sự là người lương thiện nhất thế giới này. Ông nội, bà nội hắn không có chút quan hệ gì với chị ấy, còn từng bắt nạt mẹ, theo lý họ phải là kẻ thù.
Vậy mà chị ấy lại có thể cười quên hết oán thù, thật quá rộng rãi!
Hoa Chiêu vừa nghe Đại Vĩ ca ngợi vừa cười nhạt. Cô chỉ cảm thấy căn phòng kia được sửa chữa lại xong sẽ vui lắm, thế thì mắc gì cô lại không ủng hộ?
Lòng tham của người nhà họ Lưu, cô đã nhìn thấu từ lâu rồi, một cái nhà kho có thể thỏa mãn bọn họ sao?
"Còn chuyện ăn uống, em tính thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Em thật sự phiền não vì chuyện này." Đại Vĩ trả lời: "Em vốn định là bốn anh em mỗi người sẽ trích ra năm đồng cho họ làm phí sinh hoạt hàng tháng... Tất nhiên nếu các em ấy không muốn, số tiền này em sẽ tự bỏ ra, nhưng em sợ dù có đưa bao nhiêu thì cuối cùng cũng không vào được đến miệng bọn họ!"
Lẽ ra ông Lưu và bà Lưu đều có lương hưu, nhưng bây giờ nhìn quá trình họ sinh hoạt như vậy, dựa vào việc nhặt đồng nát để sống qua ngày, chứng tỏ lương hưu của họ đã không còn ở trong tay họ nữa.
Có cho bọn họ thêm bao nhiêu tiền sinh hoạt cũng không vào được tay họ, hắn lại không nhìn nổi.
"Chị cũng không nghĩ ra cách, tự em tính đi." Hoa Chiêu nói: "Trước đó không phải em nói dù có vấn đề gì tự em cũng giải quyết được à?"
Đại Vĩ: ...
"Dạ." Đúng là hắn đã nói vậy thật, bây giờ bị chị gái chặn miệng cũng đáng.
Đại Vĩ cúp điện thoại, định về rồi lại bàn bạc thêm với em trai xem sao.
Tiểu Vĩ hồi còn nhỏ không thích nói chuyện, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ có chủ ý, vẫn biết mình muốn gì, nên làm gì.
Bây giờ thằng bé lại dành thời gian ra kiếm tiền, tuy chưa gọi là đầy bồn đầy bát, nhưng cũng không có mấy đứa bé cùng tuổi so bì được.
Tâm tư thằng bé đặc biệt nhiều, hắn sẽ về hò hét với Tiểu Vĩ, để nó mở miệng cho ý kiến một phen!
Tiểu Vĩ lại đang bị ông bà nội truy hỏi.
Bà Lưu ăn no rồi, thoải mái ngồi trên ghế, cuối cùng cũng hỏi cái câu mà ngày hôm qua bà ta đã để tận đáy long, chưa có cơ hội hỏi ra: "Mẹ cháu sao rồi? Tái hôn rồi à?"
"Không." Tiểu Vĩ trả lời.
Khuôn mặt bà Lưu đầy vui vẻ, lập tức vỗ bàn một cái: "Ôi chà, tốt quá đi!"
Tiểu Vĩ nhíu mày, mặt không hề thay đổi: "Có gì tốt?"
"Ôi trời ơi, cháu không biết góa phụ Chu ghê tởm đến mức nào đâu!"
Hôm qua bà Lưu không có cơ hội nói về đề tài này. Cái sân kia quá nhỏ, nếu để góa phụ Chu và mấy đứa con riêng của cô ta nghe được, sau này bọn họ còn không có cả bánh ngô mà ăn, chỉ có thể đi lục thùng rác.
Bây giờ bà Lưu thấy hai em anh này có năng lực, lại quan tâm đến bà ta, cuối cùng không nhịn được nữa mà bắt đầu tố khổ.
Tiểu Vĩ nghe mà mặt không đổi sắc, rất muốn nói một câu: Đây là các người tự tìm.
Trương Quế Lan hiếm khi nào nhắc đến người nhà họ Lưu ở trước mặt mấy đứa bé, mà dù có nói cũng không nói xấu về bọn họ.
Tâm địa bà hiền lành, biết họ vẫn là trưởng bối của đám nhỏ, khiến bọn nhỏ oán hận trưởng bối là không đúng.
Nhưng mà Hoa Chiêu mặc kệ. Ngay từ khi bọn chúng còn bé, rảnh rỗi cô lại quở trách trước mặt bọn nhỏ là người nhà họ Lưu không đúng, vạch trần những chuyện không phải người mà bọn hắn đã làm.
Trương Quế Lan cũng không ngăn cản.
Tiểu Vĩ cũng nhớ mang mang rằng ông nội, bà nội, cha, rồi anh cả, năm đó đã đối đãi với mẹ mình như thế nào. Đó là nửa con mắt cũng không cho, không đánh thì mắng.
Cuối cùng còn đuổi bà đi, để cha cưới góa phụ Chu.
Bây giờ không phải đáng đời còn là gì nữa?
Tiểu Vĩ nghe đến phiền, bèn cắt ngang lời của bà Lưu, hỏi bà ta: "Anh cả đâu rồi? Sao anh ấy không ở nhà?"
"Trong nhà nào có chỗ cho nó." Bà Lưu trả lời: "Chưa kể nó ở nhà cứ đánh lộn với hai đứa con trai riêng kia, còn đánh không lại, cuối cùng chỉ có thể dọn ra ngoài."
Nhắc tới "báu vật", "thằng cháu cục vàng" trong lòng hai người bọn họ, biểu cảm bà Lưu lại là không nỡ.
Hai mắt Tiểu Vĩ lại sáng lên: "Anh cả đánh không lại bọn họ hả? Bọn họ có tới hai người, dù có đánh không lại cũng có thể đánh ngang tay chứ?"
Trước kia Lưu Thông chính là ngọn núi lớn đè lên đầu hắn, hầu như là vô địch, đánh người đặc biệt đau! Hắn dường như vĩnh viễn không đánh lại được anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta lại đánh không lại hai tên du côn đường phố?
Giữa Mạnh Cường và Mạnh Tân, hắn thấy cũng chỉ có Mạnh Cường xem như biết đánh nhau chút thôi, còn Mạnh Tân thì ba chiêu là hắn đã có thể giải quyết. Mạnh Cường ấy à, cùng lắm là năm chiêu!
"Anh cả cháu tất nhiên có thể đánh thắng hai thằng đó rồi!" Bà Lưu bảo: "Nhưng mà người nhà họ Chu vô sỉ, nếu anh cả cháu mà đánh chúng nó, bảy, tám thằng cậu của chúng nó sẽ lập tức đánh thằng bé bù lại. Vậy thì ai chịu nổi?"
Vậy nên Lưu Thông bị dọa cho sợ, túng quẫn đành tự chạy khỏi nhà mình.
Tiểu Vĩ đè cái khóe miệng muốn cong lên xuống, thuận miệng hỏi tiếp: "Anh cả năm nay cũng không còn nhỏ nữa, kết hôn rồi chứ? Có con chưa? Đi làm ở đâu?"
"Kết hôn rồi, con cái cũng lớn rồi." Nhắc đến chắt trai, khuôn mặt ông Lưu và bà Lưu sáng bừng lên, hệt như tất cả khổ cực đều tan biến hết.
Năm đó lúc Trương Quế Lan vẫn còn ở nhà họ Lưu, Lưu Thông đã có người yêu, còn đang lo sính lễ không đủ không tài nào kết hôn được.
Chưa kể nhà gái lúc đó cũng mang thai, còn uy h.i.ế.p anh ta không đưa được lễ tốt sẽ đi tố cáo.
Chuyện căng thẳng đến mức trên dưới nhà họ Lưu nhảy đong đỏng.
Cuối cùng cái bụng của người phụ nữ kia càng ngày càng to, cô ta cũng không đòi hỏi quá đáng nữa, mặc bị gia đình phản đối, lén đi đăng ký kết hôn với Lưu Thông.
Bây giờ con họ cũng hơn mười tuổi rồi, là một thằng bé.
Trái lại khiến cho ông Lưu và bà Lưu yêu thích không thôi.
Nhưng mà cả nhà Lưu Thông đã bị đuổi ra ngoài, bọn họ không thể thường xuyên được gặp chắt trai, cực kỳ đáng tiếc.
Thấy Đại Vĩ về tới, hai mắt bà Lưu sáng lên, bật thốt: "Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, mấy đứa vẫn chưa gặp anh cả, chị dâu và cháu nhỏ mấy đứa! Đi, bà nội đưa mấy đứa đi, cháu của mấy đứa đáng yêu lắm!"
"Phải rồi, anh cả cháu bây giờ sống cũng không tốt hơn. Chị dâu cháu là một người làm việc thời vụ, anh cả cháu không có công việc, không có đơn vị nào phân việc cho nó, bây giờ hai đứa nó còn ở nhà cho thuê đấy..."
Bà Lưu nhìn Đại Vĩ, nói ngay vào chuyện chính: "Anh em ruột thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Trong tay cháu có bao nhiêu tiền? Cháu cho anh cả cháu mượn mua một căn nhà trước đi, đợi nó kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cháu ngay!"
Đại Vĩ như bị người ta nhét một miệng đầy bông, nhét thẳng vào trong khí quản, nhét đến mức hắn nói không thành lời.
Tiểu Vĩ đã nhịn cười mà đứng lên đi ra ngoài: "Ông nội bà nội, anh cả ở đâu, mau dẫn bọn cháu đi xem đi!"
Hồi còn bé Lưu Thông cũng đánh hắn không ít lần, hơn nữa còn đánh cực kỳ đau. Anh ta không hề nương tay, cũng không sợ đánh chết, bình thường toàn là lao ầm ầm tới muốn đánh vào đâu thì đánh.
Hắn toàn bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy!
Ký ức của hắn về ông bà nội đã mơ hồ, nhưng ký ức về Lưu Thông thì cực kỳ, cực kỳ khắc sâu.
Hắn vội vàng muốn đến xem bây giờ anh ta đã nát thành cái dạng gì rồi, cực kỳ vui vẻ.
...
Đại Cần cầm theo cái bình đựng nước tương, dựa theo con đường mà góa phụ Chu chỉ, tìm được con hẻm có cây táo ta ở trước nhà kia, rẽ vào.
Cô vẫn còn ít ấn tượng mơ hồ về nơi này, còn nhận ra mấy nhà đã từng có bạn hồi nhỏ chơi chung.
Nhưng vì nghĩ bây giờ có việc, cô chưa đi vào tìm người, định mua nước tương xong sẽ tính.
Con hẻm vừa dài vừa nhỏ, không hợp để tụ tập nói chuyện phiếm, vậy nên trong con hẻm không có ai rảnh rỗi, trông cực kỳ vắng vẻ.
Đại Cần chẳng mấy chốc đã đi đến cuối con hẻm.
Đây là một con hẻm cụt.
Cô đã tìm được căn nhà ở trong cùng, gõ gõ cửa.
"Tới đây." Bên trong rất nhanh có người lên tiếng trả lời.
Đại Cần thầm nghĩ quả nhiên chỗ này có chủ mới rồi.
Người mở cửa là một tên đàn ông cao lớn hơn bốn chục, khuôn mặt dữ tợn, bề ngoài thoạt nhìn không hề thân thiện.
Bước chân của Đại Cần khựng lại. Người này không hợp để bán nước tương, đi mổ heo thì hợp hơn.
Người đàn ông hé ra một nụ cười cứng ngắc, hỏi: "Mua nước tương? Vào đi."
Đại Cần không suy nghĩ nhiều, nhấc chân đi vào.
Không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài, có một số người mặt dữ, lòng hiền, một vài người thì ngược lại.
Còn nữa, dù cho ông ta có lòng ác, cô cũng không sợ.
Luyện tập chăm chỉ, cực khổ mấy năm nay đã khiến cô bé cực kỳ tự tin, vừa điềm tĩnh lại thong dong, đó là kiểu khí chất riêng mà mấy cô bé cùng tuổi tuyệt không có.
Chu Tùng mắt nhìn mà lòng gật đầu. Cháu trai lớn của ông ta thật tinh mắt, cô bé này cực kỳ không tệ, rất thích hợp làm vợ của cháu trai ông ta!
Đại Cần đi một mạch theo Chu Tùng vào nhà. Căn nhà tối mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ bên trong có một loạt cái vại.
Nhưng bên trong chứa đầy nước trong, không hề phải nước tương.
Lòng Đại Cần đột ngột nẩy lên, cô đã nhận ra có gì đó không đúng.
Trong nhà này căn bản không có mùi nước tương.
Không phải nói nhà ông ta bán nước tương à? Sao chẳng có chút mùi hương nào vậy?
Cứ coi như mua nước tương ở bên ngoài về thêm nước vào đi, thì nhiều tương như vậy cũng nên có mùi mới phải.
Động tác của Đại Cần nhanh hơn suy nghĩ, cô lùi ngay về phía sau.
Tuy nhiên, trong cái kho của căn nhà đột ngột nhảy ra mấy cái bóng đen, cái bóng lao thẳng về phía cô bé.
Khoảng cách quá gần, đi mấy bước là tới, bốn, năm tên đàn ông trung niên chặn mất đường lùi của cô bé.
Đại Cần lập tức há miệng ra gọi: "Ai đó cứu với! Ai đó cứu với!"
Từ trong nhà cũng có thêm mấy tên đàn ông lao ra nữa. Trong phút chốc, bảy tám người vây lấy Đại Cần vào giữa.
Không đợi cô hô lên đến lần thứ ba, cô đã bị người ta giữ lại.
Bế lên, bịt miệng, ôm chân.
Đại Cần đã xuất ra tất cả sức mạnh, sử dụng toàn bộ ngón võ, đôi chân với sức mạnh không nhỏ lập tức đá vào vị trí quan trọng của một tên.
Nhưng có thế cũng vô dụng, cô vừa đá thì một tên khác đã lập tức thay vào.
Cô lo trước mắt thì không lo được sau lưng.
Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi trước mặt là hơn mười hai tay!
Sức mạnh của cô cũng chỉ được huấn luyện lớn hơn con gái bình thường một chút thôi, căn bản không làm được như Hoa Chiêu, dùng một cước đã có thể khiến người ta mất đi khả năng chiến đấu.
Vậy nên chẳng mấy chốc cô đã bị người ta giữ lại.
Da đầu Đại Cần sắp nổ luôn rồi. Cô liều mạng giãy dụa, khiến mấy tên khống chế cô có phần cật lực.
Sau đó một con d.a.o đặt lên cổ cô, Đại Cần lập tức ngoan ngoãn.
"À, sợ chết." Chu Tùng lập tức nở nụ cười: "Sợ c.h.ế.t là được."
Bọn chúng không sợ gì hết, chỉ sợ gặp phải một con bé không sợ chết, cứ lao vào mũi dao.
May mà con nhỏ này không phải.
Không biết là tên đàn ông nào đã mang một sợi dây thừng tới, lập tức trói gô Đại Cần lại.
Sợ dây được buộc rất chuyên nghiệp, là cái kiểu càng giãy thì càng chặt.
Chân của cô cũng bị cột lại, sau đó mấy tên đàn ông khiêng lên, ném cô vào cái giường trong phòng.
Rồi không biết từ đâu chúng lại lấy ra một cái khăn mặt hôi hám, nhét vào trong miệng của cô, sau đó lập tức lui ra ngoài.
Hành động lần này khiến cho Đại Cần sững sờ.
Sao bọn chúng lại đi? Chúng không nói ra mục đích của mình sao? Chúng là nhắm vào mình, hay là nhắm vào chị gái?
Đó không phải là thái độ muốn mặc cả, hẳn là nhắm vào chị gái rồi!
Cô rước lấy phiền phức cho chị rồi!
Đại Cần căng thẳng đến mức nước mắt gần như tràn ra, chỉ có thể cầu mong hai anh trai về sớm một chút, hoặc là Tiểu Cần phát hiện ra mình đi rất lâu rồi vẫn chưa về...
Ôi, Tiểu Cần có thể gặp nguy hiểm không? Mấy anh trai đâu rồi? Bây giờ họ còn an toàn không?
Cô vừa miên man suy nghĩ, vừa cố nhích xuống dưới cái giường, sau đó lại thấy Mạnh Cường đẩy cửa đi vào.
"Khà khà khà khà..." Mạnh Cường nhìn thấy cô ấy thì lập tức xoa tay cười, không hề che giấu khuôn mặt nham hiểm.
Đại Cần sửng sốt.
Mạnh Cường xoay người lại, giữ cửa, chốt vào, cũng không hề nói gì với cô mà chỉ bò lên giường kéo luôn rèm cửa.
Giường sưởi ở vùng Đông Bắc bình thường đều được dựng phía nam phòng, ở sát bệ cửa sổ.
Kéo xong rèm cửa sổ rồi, Mạnh Cường yên vị bên trên giường, cười ngây ngô với Đại Cần: "Ha ha ha ha..."
Nếu mà hiện tại Đại Cần còn không biết là có chuyện gì thì cô chính là một con ngốc.
Đôi mắt cô trợn tròn, dù thế nào cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy!
Sao hắn dám! Hắn không sợ sau này cô đi tố cáo sao?
Như nhìn ra được nghi ngờ của cô, Mạnh Cường xoa xoa tay bảo: "Sau này em chính là vợ anh rồi, hai ta cùng sống sung sướng qua ngày. Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ đối tốt với em! Sau này em bảo anh đi hướng đông anh tuyệt không đi hướng Tây!"
"Em nói gì anh cũng nghe em hết, anh còn kiếm tiền cho em tiêu, em muốn mua gì anh sẽ mua cái đó. Váy, giày da, xe đạp, trang sức, muốn cái gì có cái đó!"
"Em yên tâm, chúng ta có tiền, gia đình có tiền, anh cũng biết kiếm tiền nữa. Để anh nói em nghe bí mật này, anh đã lén đi bán đồ bên ngoài, trữ được rất nhiều tiền, cả mấy vạn đấy!
"Chỉ cần em đi theo anh, số tiền này đều là của em!" Mạnh Cường bắt đầu dụ dỗ.
Gã cảm thấy, phàm là đàn bà con gái, nghe gã nói như vậy tất nhiên sẽ đi theo thôi.
Nếu gã nói mấy điều kiện này với những người phụ nữ khác, ai sẽ chần chừ? Còn loại vợ nào mà gã không cưới được chứ?
Đáng tiếc, những người khác đều biết đi nghe ngóng, nghe ngóng xong sẽ biết gã chỉ đang khoác lác.
Cũng may Đại Cần mới đến, chắc là không biết gì cả.
Đây cũng là lý do gã không trì hoãn chút nào, hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay gã đã ra tay.
Nếu để cho Đại Cần đi ra ngoài một vòng, tán gẫu đôi ba câu với nhà hàng xong, thì gã sẽ không gạt được.
Có thể dụ được, yên bình kéo người lên được giường, là tốt nhất.
Đại Cần vùng vẫy tránh ra, liều mạng lắc đầu, ra hiệu cho gã lấy cái khăn mặt hôi hám trong miệng mình ra.
Nếu gã không lấy, cô sẽ nôn hết cả bữa cơm tối qua.
Mạnh Cường cũng không chuyển động, chỉ nói: "Em đừng hòng hét lên cứu mạng, sẽ không có ai đến cứu em đâu, đây là nhà cậu của anh, mấy người cậu anh đều ở đây hết."
"Mấy người mợ, rồi chị em họ của anh, ngày nào cũng thay phiên nhau hô cứu, nhưng không ai quan tâm, không ai cho là thật, lại càng không ai đến chõ mõm vào!"
Mấy người cậu kia của gã cũng không phải hạng hiền lành, bạo lực gia đình là thường xuyên.
Lúc mới đầu còn có hàng xóm tới khuyên can, sau này lại bị người nhà họ Chu hung hăng ngăn lại, đã không thấy ai đến nữa.
Vậy nên, không ai coi mấy tiếng cứu mạng Đại Cần vừa hét ban nãy ra gì.
Đại Cần đột nhiên quay đầu, mặt ngoảnh vào tường, sau đó phun được khăn mặt ra khỏi miệng.
"Phì phì phì phì phì!" Cô phun mạnh một trận, nhưng không hề hô cứu mạng.
Sau khi nhìn một lát, Mạnh Cường cười. Đây là đã chấp nhận thực tế rồi sao?
"Hì hì hì hì... em yên tâm, làm vợ anh rồi, anh cam đoan em sau này sẽ toàn được ăn ngon, uống đã!" Mạnh Cường nói xong cũng vươn tay về phía Đại Cần.
Đại Cần khẽ lách người tránh đi: "Cởi trói cho tôi." Cô tỉnh táo nói.
Mạnh Cường lại không bị lừa: "Đợi xong việc rồi anh sẽ cởi."
"Vậy thì cởi dây ở chân tôi ra. Tôi thấy nó buộc quá chặt, nếu m.á.u không được lưu thông thời gian dàì chân sẽ rất tệ. Anh muốn cưới một người què sao?" Đại Cần hỏi.
Như vậy tất nhiên không muốn.
Chưa kể chân bị trói rồi, không tiện "làm việc".
Mạnh Cường lập tức vươn tay ra cởi sợ dây trên đùi cô bé.
Gã không sợ Đại Cần phản kháng. Mấy người cậu của gã còn ở bên ngoài đấy, nếu phản kháng bọn họ sẽ trói lại lần nữa, khi đó có thể gã sẽ không dễ nói chuyện như thế này đâu.
Đại Cần hoạt động đôi chân một chút, hỏi: "Anh không sợ xong chuyện rồi tôi sẽ tố cáo anh sao? Hay là liều c.h.ế.t không theo?"
Mạnh Cường lại trưng ra một khuôn mặt bỉ ổi: "Tố cáo cái gì? Rõ ràng chính em chủ động bò lên giường anh, chúng ta có rất nhiều người làm chứng. Chưa kể việc này truyền ra rồi, mẹ em, anh chị em, em trai, em gái của em còn mặt mũi nữa không? Bọn họ sẽ không làm người được nữa!"
Khuôn mặt Đại Cần trắng bệch.
Rất nhiều cô gái sau khi trải qua chuyện này không đi tố cáo, chẳng phải đều vị cố kỵ mặt mũi sao.
"Chưa hết, c.h.ế.t tử tế không bằng sống tệ bạc, còn sống được thì ai lại muốn chết..." Nụ cười bị ổi của Mạnh Cường biến thành nụ cười ngoan độc. Gã nhìn Đại Cần nói: "Mày không theo tao, tao sẽ g.i.ế.c mày, sau đó đi tìm em gái mày. Nếu mà nó cũng không đồng ý, tao lại g.i.ế.c nó! Sau đó bọn tao sẽ chôn hai chị em chúng mày trong cái nhà này, rồi sẽ chẳng có ai biết cả!"
Khuôn mặt Đại Cần trắng bệch.
Mạnh Cường có thể làm đến loại chuyện này, cô ấy tin lời gã.
Chưa kể lúc cô ấy ra ngoài ban nãy, trong nhà chỉ có góa phụ Chu và em gái. Cô và em gái cùng biến mất, góa phụ Chu có thể đùn đẩy nói không liên can.
Cô ấy không thể hại em gái...
Vậy nên lúc Mạnh Cường lại gần một lần nữa cô ấy không hề tránh đi.
Mạnh Cường kích động đến tròng mắt cũng đỏ, dán lên.
Đại Cần chợt đập mạnh về phía trước.
Cô xuất hết sức mạnh toàn thân, dùng đầu đập vào trên mũi Mạnh Cường.
Cô tinh tường nghe được một tiếng vang nhỏ "rắc".
Mà cái mũi gãy rồi, cộng thêm cơn đau sau khi bị tung vào kia, cả người Mạnh Cường đều đơ ra, đến kêu cũng không được.
Gã nhắm hai mắt, khom người cuộn lại ngay trên giường, tay bụm mặt, phải đến mấy giây mới tìm lại được tư duy.
Đại Cần đã dùng cách đã được huấn luyện để cởi tung sợi dây trên người, sau đó rút từ trong n.g.ự.c ra con d.a.o găm, vạch một đường trên cổ tay Mạnh Cường, không sâu không cạn, vừa vặn nhìn thấy dây thần kinh trong suốt bị đứt của mình.
"A!" Mạnh Cường cuối cùng cũng đau đến mức kêu lên.
Đại Cần mặc kệ, đè gã lại, động tác trong tay lại nhanh hơn. Sau khi đ.â.m một d.a.o nữa vào tay kia của gã, cô đè chân gã lại, còn đ.â.m thêm vào một bên gân chân nữa.
"A A A!" Mạnh Cường gào khóc thảm thiết.
Chu Tùng và mấy người cậu khác ở ngoài đã vọt vào.
Nhìn thấy tình cảnh trong nhà, bọn hắn biến sắc.
Đại Cần tay cầm d.a.o nhọn, biểu cảm giống như ác quỷ. Một chân cô quỳ đè trên người Mạnh Cường, chặn gã lại, mà trên mặt rồi cơ thể Mạnh Cường toàn là máu, hệt như con heo chỉ đợi làm thịt, liều mạng giãy dụa, làm thế nào cũng trốn không ra.
Người nhà họ Chu sửng sốt, lập tức muốn xông tới.
Đại Cần đưa d.a.o vào ngay trên cổ Mạnh Cường: "Đừng tới đây! Tới đây tôi sẽ g.i.ế.c hắn!"
Mười phút trước, nếu Đại Cần dám uy h.i.ế.p như vậy, sẽ không có ai tin.
Nhưng bây giờ thấy Mạnh Cường m.á.u chảy ồ ạt, bọn họ tin rồi.
Bảy, tám tên đàn ông cao to đều đứng ngay tại chỗ, chen đến căn phòng chật cứng, ai ai cũng âm u nhìn chằm chằm Đại Cần.
"Tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài!" Đại Cần hô lên.
Không ai di chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-321.html.]
Đại Cần đưa tay c.h.é.m xuống, một d.a.o đ.â.m vào trên tay Mạnh Cường, đ.â.m xuyên vào.
Chưa đợi người nhà họ Chu nhân cơ hội xông lại, Đại Cần đã rút dao, lại gác lên trên cổ Mạnh Cường.
Con quỷ nhỏ này ngược lại rất nhanh, như được luyện tập rồi!
Bọn hắn đã đá phải tấm sắt rồi!
Người nhà họ Chu bây giờ đang thấy hối hận c.h.ế.t đi được.
Mà người hối nhận nhất là Mạnh Cường.
"Mau thả ả ra, cho ả đi đi!" Gã la lên.
Đến giờ phút này, gã mới biết thì ra mình cũng sợ chết, cực kỳ sợ.
Đám người né ra, mở ra một đường nhỏ.
"Hừ!" Đại Cần cười lạnh một tiếng: "Đi ra ngoài hết! Lui ra bên ngoài sân đi!"
Lại không có ai di chuyển.
Đại Cần lại cho Mạnh Cường một d.a.o nữa.
"A! Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, mấy cậu ơi, xin mấy cậu đó, đi ra ngoài đi!" Mạnh Cường chảy đầy nước mắt nước mũi mà hét.
Đám người đi hết ra ngoài.
Đại Cần tóm lấy cổ áo Mạnh Cường, dúi gã xuống đất, kéo ra sân.
Dọc đường đi gã để lại vết m.á.u thật dài.
Cô cứ thế mà lôi thẳng người ra con hẻm, kéo lên đến đường lớn.
Cả con đường lập tức bùng nổ.
Nữ cướp đi g.i.ế.c người công khai hả?
Đại Cần tuổi còn nhỏ, rất xinh đẹp, còn nhỏ bé, yếu ớt, thoạt trông rất dễ xử lý...
Mà Mạnh Cường toàn thân lại đầy máu, nhìn rất đáng thương.
Lập tức có mấy người đàn ông nóng lòng muốn lao lên, hệt như gặp chuyện nghĩa thì hăng hái xông pha vậy.
"Đồn cảnh sát ở đâu? Tôi muốn đi báo án! Người đàn ông này muốn giở trò với tôi, bị tôi khống chế rồi! Tôi muốn đi báo án!" Đại Cần la lên.
Mấy lời này vừa thả ra, đám người lập tức tái mặt.
Không còn ai đua nhau muốn thử nữa, lập tức chỉ trỏ cho cô bé: "Ra hết đường này quẹo phải, đi đến cuối sẽ có một trạm gác. Bên trong có cảnh sát, đi theo tôi!"
Có mấy người sẵn sàng dẫn đường.
Mấy người ở ven đường hầu như cũng không làm chuyện gì khác nữa, đều vây xung quanh Đại Cần, muốn đi cùng đến đồn cảnh sát.
Người nhà họ Chu nóng nảy. Nếu bây giờ mà vào đồn, người còn đi ra được à?
"Hiểu nhầm, là hiểu nhầm cả thôi, có gì nói rõ đã!" Chu Tùng chen đến bên cạnh Đại Cần, nhỏ giọng nói: "Mày đã đ.â.m cho nó mấy dao, cũng xả giận rồi, thả nó ra đi! Nếu không... mày mà ồn ào thì mẹ mày, chị mày, em gái mày sẽ không còn mặt mũi nữa.
"Đừng quên mày vẫn còn một em gái, bây giờ..."
Đại Cần đột nhiên quay đầu nhìn về bọn chúng, la to lên: "Còn mấy tên này nữa, bọn chúng là một phe! Bọn chúng cùng trói tôi lại đó, mọi người mau giúp tôi bắt bọn chúng lại!”
Người nhà họ Chu đang chụm lại một chỗ, nghe vậy thì bất động hết.
Mấy người đang xem náo nhiệt cũng bất động.
Bảy, tám tên đàn ông thật cao to, vạm vỡ.
Chưa kể một vài người còn sống ở đây đã nhận ra chúng là mấy tên du côn nhà họ Chu.
Vậy thì không kỳ lạ...
Nói bọn chúng có thể làm đến loại chuyện như vậy, bọn họ không ngạc nhiên.
Tuy nhiên, nói bọn họ giúp một Đại Cần mà bọn họ không quen biết giữ người nhà họ Chu lại, vậy thì không được.
Bọn họ có thể có lòng, nhưng lại không có sức.
Nhà họ Chu có ba anh em đều xuất thân từ nghề mổ lợn, không có gì khác ngoài sức lực và sự ngoan độc.
Đại Cần thấy bọn họ như vậy cũng không thấy lạ. Cô bé chỉ muốn chỉ ra vai trò của đám người nhà họ Chu, không thể để cho bọn chúng chạy thôi!
Chu Tùng đột nhiên quay đầu, nhỏ giọng dặn dò mấy tên vài câu.
Rồi có mấy tên bỏ chạy vào con hẻm nhỏ.
Chúng đi dọn dẹp hiện trường... ít nhất thì... phải giấu sợi dây đi.
Còn như mấy vết m.á.u thì không cần dọn, đó là chứng cứ Đại Cần đ.â.m Mạnh Cường bị thương!
"Con đàn bà này, sao mày có thể vứt bỏ mặt mũi như vậy hả? Giở trò với mày cái gì? Giữa ban ngày ban mặt ai mà đi giở trò với mày? Rõ ràng là mày thấy mẹ kế mày không vừa mắt nên chạy đến ăn h.i.ế.p con trai bà ấy!"
Chu Tùng la lên: "Mày nhìn thử chính mày đi, có bị thương không? Mười mấy người đàn ông to lớn như bọn tao muốn giở trò với mày, mày có thể không chịu chút tổn thương nào chắc?"
"Rồi mày nhìn thêm Mạnh Cường đi, xem nó bị mày hại thành cái dạng gì rồi?"
"Phải, tao thừa nhận, người mẹ kế là em gái tao đây không hiếu thuận, mấy năm nay sống khắt khe, khó khăn với ông nội, bà nội mày, nhưng mày cũng đâu cần trả thù nó như vậy hả? Tay chân Mạnh Cường đều bị mày đ.â.m hỏng mất rồi! Sau này nó còn sống thế nào nữa?"
Lời biện giải này của Chu Tùng nghe còn giống y như thật.
Đám quần chúng hóng hớt đều nghi ngờ.
Bọn họ có biết tình huống giữa người nhà họ Lưu và nhà họ Chu, quả là hơi tin rồi.
Góa phụ Chu khắt khe, chuyện bà ta khắt khe với ba mẹ chồng, bọn họ cũng biết hết.
Thì ra cô bé này là con gái của vợ hai Lưu Hướng Tiền à, hồi nó còn bé bọn họ từng gặp rồi nữa.
Đại Cần bị chọc giận sắp chết. Đám người này quả là muốn nói gì thì nói đó! Vậy không biết lát nữa cô bé đi báo án có được thuận lợi hay không nữa.
Lẽ nào để Mạnh Cường chạy thoát sao?
Đáng giận!
Đại Cần hơi mất tập trung.
Người nhà họ Chu nhích lại gần, rồi đột nhiên lại nhào về phía cô bé.
Đại Cần không ngờ đang giữa ban ngày ban mặt, bọn họ còn dám ra tay với cô bé.
Mắt thấy Chu Tùng sắp bắt được mình rồi, lòng Đại Cần sinh hung ác, tay rạch một cái, một d.a.o lập tức xượt qua cổ Mạnh Cường.
Máu tươi lập tức phun ra.
Đại Cần buông tay, Mạnh Cường lập tức mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
"Muốn lấy à, cho các người đấy!" Đại Cần cắn răng nói.
Người nhà họ Chu ngây dại.
Đám người xem trò cũng ngây dại.
"Mau! Đưa đi bệnh viện, đi bệnh viện!" Chu Tùng vội vã la lên.
Ông ta không có con trai, chỉ có ba đứa con gái, ông ta rất, rất thích đứa cháu trai có tính cách giống mình này.
Đợi ông ta già rồi còn phải nhờ cậy đứa cháu này dưỡng già đấy!
Chu Tùng đi lên cõng Mạnh Cường chạy về phía bệnh viện. May mà bệnh viện cách đây không xa, phóng mắt là nhìn thấy được, chạy gần mười phút là đi tới rồi.
Mấy người nhà họ Chu còn lại nhào vào Đại Cần.
Đại Cần nắm con d.a.o trong tay, không hề đếm xỉa.
Dù sao một trong mấy tên đã bị xử lý rồi, cô còn sợ hai tên à?
Ai nhào đến thì cô đ.â.m người đó!
Chưa kể cô còn có võ, nay lại đang cầm vũ khí, lần này người nhà họ Chu sẽ không khống chế được cô, trái lại có mấy tên đã bị trúng mấy dao, không bị thương tay thì cũng bị thương cánh tay, bèn không dám xông tới nữa.
Con quỷ nhỏ này có can đảm ra đòn hiểm thật!
Cuối cùng người nhà họ Chu vây quanh cô bé thành một vòng.
Có người không nhìn nổi nữa.
So với đám người nhà họ Chu hung thần ác sác, vẫn là cô gái này trông chính nghĩa hơn.
"Đừng đánh nhau nữa, không phải nói muốn đến đồn cảnh sát à?"
"Đúng, đúng, đến đồn cảnh sát đi, để cho cảnh sát phân xử!"
Người nhà họ Chu lúc này cũng không ngăn cản Đại Cần nữa. Nó g.i.ế.c người rồi, bây giờ là nó sai.
Bọn chúng lập tức tách ra một con đường.
Đại Cần mang d.a.o đến, bước ra khỏi vòng vây, rồi dưới sự bao quanh của đám người nhà họ Chu và quần chúng hóng h cô đi vào đồn cảnh sát.
Tiểu Cần đang ở nhà làm bài tập, phút chốc đã quên bẵng mất thời gian, còn không nhớ ra vì sao chị mình đi mua nước tương thôi mà lâu thế chưa về.
Đột nhiên có người vọt vào.
"Chị! Xảy ra chuyện rồi!" Một tên nhà họ Chu hét mà mồ hôi vã ra như tắm.
Hắn có phần không dám nhìn chị mình. Chị giao cho bọn hắn làm chuyện này, bọn hắn chẳng những không hoàn thành, còn hại c.h.ế.t cháu trai lớn, hắn không còn mặt mũi gặp mặt chị nữa!
"Sao vậy?" Trong lòng góa phụ Chu vẫn luôn trông ngóng phía Mạnh Cường, thấy em trai như thế này biết không ổn, vội vã hỏi.
"Đại Cường, Đại Cường bị con quỷ nhỏ kia làm bị thương, bây giờ đưa vào bệnh viện rồi!" Gã không dám nói là bị thương nặng đến mức nào, gã sợ chị mình không chịu nổi.
"Con bé đó đâu rồi?" Góa phụ Chu nhíu mày hỏi.
"Đưa đến đồn cảnh sát rồi." Người đến trả lời.
Chuyện này cũng khiến cho góa phụ Chu sửng sốt. Sao lại đến đồn cảnh sát? Điều tra ra cũng không hay đâu!
Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Góa phụ Chu trở vào trong lập tức vọt về phía Tiểu Cần, giơ tay lên đánh xuống.
Không đánh được lớn thì đánh nhỏ đi!
Tiểu Cần chỉ nghe được mỗi việc Mạnh Cường bị thương vào bệnh viện, không nghe ra được "con quỷ nhỏ" kia là Đại Cần.
Nhưng góa phu Chu không đánh được cô bé.
Cô bé cũng là người có luyện võ, giải quyết một người đàn bà chanh chua hoàn toàn không thành vấn đề.
Vốn dĩ cô bé nhìn góa phụ Chu đã không vừa mắt rồi, bây giờ bà ta chủ động ra tay, vậy cô bé sẽ không khách sáo.
Tiểu Câu vừa bẻ đầu ngón tay vừa đạp vào chân bà ta, góa phụ Chu lập tức bị đau đến mức đứng không nổi nữa.
Sau đó em trai nhà họ Chu vọt tới.
Tiểu Cần nhặt cái băng ghế trong phòng lên, đánh ngang sức ngang tài với hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trái lại không hề thua thiệt.
Đang đánh nhau, Đại Vĩ và Tiểu Vĩ đã dẫn ông Lưu và bà Lưu về.
Thấy có người đánh em gái mình, Đại Vĩ và Tiểu Vĩ lập tức vọt tới: "Hai người làm gì vậy?"
Hai người ra tay, đánh ngã tên đàn ông nhà họ Chu một cách nhanh gọn.
Sau đó họ lạnh lùng nhìn góa phụ Chu.
Góa phụ Chu chột dạ, rồi đột nhiên òa khóc: "Đại Cường nhà tôi, bị Lưu Đại Cần đánh vào bệnh viện rồi! Không rõ sống chết! Tôi phải đi thăm Đại Cường nhà tôi!"
Góa phụ Chu khóc bù lu bù loa, lại đi vào phòng lấy tiền.
Đi khám bệnh, phản ứng đầu tiên của người ta đều là đi lấy tiền, nếu không... bệnh viện có thể không khám cho đâu.
Tuy nhiên, lúc đi ngang qua Đại Vĩ, bà ta đột ngột khựng lại, quay đầu nhìn về phía Đại Vĩ, la lên: "Em gái cậu làm con tôi bị thương, cậu phải bồi thường tiền thuốc men! Đi! Đến bệnh viện với tôi!"
Bắt hắn bỏ tiền là một phần, ngoài ra cũng phải giữ hắn lại.
Đại Vĩ sửng sốt: "Đại Cần khiến con trai bà bị thương?"
Hắn quay đầu lại nhìn nhưng không thấy Đại Cần, bèn hỏi Tiểu Cần: "Chị em đâu rồi?"
Lúc này Tiểu Cần mới biết "con quỷ nhỏ" bọn họ đã nhắc đến là ai.
Cô bé lập tức chỉ vào người đàn ông dưới đất, trả lời: "Bị đưa vào đồn cảnh sát rồi! Ông ta nói đó!"
"Sao cơ?" Đại Vĩ, Tiểu Vĩ lập tức lôi tên đàn ông nằm giả c.h.ế.t dưới mặt đất lên.
"Em gái tôi đang ở đồn cảnh sát nào?"
Người đàn ông không nói gì cả.
Góa phụ Chu tiếp tục nói to với Đại Vĩ: "Cậu phải đến bệnh viện với tôi, nghe nói con tôi bị thương rất nặng!"
Người đàn ông dưới đất mở miệng: "Phải đó, bị thương rất nặng! Gân tay gân chân đều bị đánh gãy hết! Còn bị cắt cổ, sắp không được rồi! Em gái mày g.i.ế.c người!"
Lòng góa phụ Chu hơi thắt lại, nhưng bà ta nhanh chóng cho rằng đây chỉ là em trai đang hù dọa Đại Vĩ.
Đại Vĩ quả nhiên bị dọa.
Giết người, chuyện rất lớn.
Hắn nhìn biểu cảm của người đàn ông này không hề giống nói dối.
Hắn phải đi xem.
"Mấy đứa đến đồn cảnh sát tìm em ấy đi, hỏi thăm xem đã có chuyện gì, rồi gọi điện thoại cho chị cả!" Hắn nói với Tiểu Vĩ và Tiểu Cần.
Hai người nghiêm túc gật đầu, kéo người đàn ông dưới đất đi.
Đại Vĩ và góa phụ Chu cùng đến bệnh viện.
Trong phòng chỉ còn lại ông Lưu và bà Lưu.
Bà Lưu có phần căng thẳng: "Phải làm sao đây? Đại Cần g.i.ế.c Mạnh Cường rồi à? Vậy chúng ta..."
Bọn họ sau này còn phải dựa vào góa phụ Chu để kiếm miếng ăn, Đại Cần mà g.i.ế.c con trai cô ta, há chẳng phải cô ta sẽ trút giận lên đầu bọn họ sao?
Bọn họ còn sống được à?
"Sợ gì." Ông Lưu bảo: "Sau này chúng ta không phải sống với góa phụ Chu nữa, chúng ta sẽ lên thủ đô. Mấy đứa cháu của chúng ta đều có tiền đồ, có thể chăm lo chúng ta về già."
"Đại Cần g.i.ế.c Mạnh Cường rồi cũng tốt, cái thằng du côn đó, c.h.ế.t là tốt nhất!" Khuôn mặt ông Lưu tàn nhẫn.
"Con trai góa phụ Chu chết..." Bà Lưu còn đang lo con trai sau này sẽ bị góa phụ Chu giày vò.
"Chẳng sao, hai đứa nó ly hôn càng tốt! Xưa nay thời nào cũng là cha mẹ ruột mới tốt, ly hôn rồi vừa hay để Lưu Hướng Tiền phục hôn với Trương Quế Lan." Ông Lưu nói.
Bà Lưu suy nghĩ, thấy chủ ý này quá tốt.
Lần trước họ lên thủ đô không phục hôn với Trương Quế Lan thành công, đó là vì ở giữa có góa phụ Chu ngăn chặn.
Hai người ly hôn, góa phụ Chu sẽ không xen vào nữa!
...
Đại Vĩ đến bệnh viện, Mạnh Cường còn ở trong phòng phẫu thuật.
Họ hỏi thăm bác sĩ, quả nhiên tình hình rất nghiêm trọng.
Bác sĩ tiện tay đưa cho góa phụ Chu một tờ giấy thông báo tình hình nguy hiểm.
Góa phụ Chu phút chốc ngây người, rồi giây tiếp theo lập tức đập vào lưng Đại Vĩ.
"Mày đền lại con cho tao! Ôi, nếu con tao mà có bất trắc gì, tao sẽ bắt anh em chúng mày đều phải đền mạng cho con tao!"
Bà ta la hét giữa hành lang, khiến rất nhiều bác sĩ, y tá đi ra mới kéo được bà ta đi.
Còn phía Tiểu Vĩ, hắn chưa thấy người.
"Giết người" công khai, tính chất khá nghiêm trọng, Đại Cần đã bị đưa vào tạm giam.
Nhưng Tiểu Vĩ đã hỏi thăm được tình hình khi đó.
Chuyện xảy ra trong sân nhà họ Chu không ai biết, nhưng hắn tin lời kia của Đại Cần, chưa kể với tin tức Tiểu Cần cung cấp, hắn biết đây là cái bẫy góa phụ Chu và người nhà họ Chu bày ra cho Đại Cần.
Chẳng qua đám bọn hắn không ngờ Đại Cần lại đ.â.m người, và bọn hắn không thành công.
Nếu mà thành công...
"Chết cũng đáng đời!" Tiểu Vĩ mắng một câu, trong lòng lại rất lo.
Nhưng nếu c.h.ế.t thật, thì đúng là em gái hắn g.i.ế.c người giữa đường, tất cả mọi người đều thấy.
Lúc đó Mạnh Cường căn bản không có năng lực phản kháng. Đây không còn là tự vệ nữa, mà là vượt quá giới hạn phòng vệ rồi!
Không phải chung thân thì cũng là tai ương lao ngục mấy chục năm.
Như vậy không được.
Hắn lập tức đi gọi điện thoại cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện đến mức như vậy.
Người nhà họ Lưu trước đó chỉ tham lam, không ngờ cả nhà góa phụ Chu lại là bọn độc ác!
Cô lập tức móc nối quan hệ để nhờ người bảo vệ Đại Cần, không cần phải phóng thích, chỉ cần đừng để bị tra khảo là được.
Sau đó cô đáp máy bay đến thẳng.
Hoa Chiêu vừa đến nơi đã đi thẳng đến bệnh viện.
Đại Vĩ nhìn thấy cô thì lập tức như thấy cứu tinh vậy, sau đó mặt mũi hắn xấu hổ mà đỏ lên.
"Chị ơi..." Hốc mắt của hắn cũng đỏ, cực kỳ muốn khóc.
Nếu không phải vì hắn nhiều chuyện, đòi phải về thăm người thân gì đó, em gái cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy!
Hoặc là bị làm nhục, hoặc là phải ngồi tù!
Tất cả đều do hắn rảnh rỗi không có gì làm mà đi kiếm chuyện!
"Mạnh Cường đâu? Đã c.h.ế.t rồi à?" Hoa Chiêu không rảnh mà an ủi hắn, chỉ hỏi thẳng.
"Không chết, cứu sống rồi, nhưng vẫn còn ở trong ICU. Bác sĩ nói hắn mất m.á.u quá nhiều, đang ở giữa bờ vực sống chết, đại não thiếu dưỡng khí trong thời gian quá dài, sau này có tỉnh lại được không vẫn chưa biết." Đại Vĩ nói.
Hoa Chiêu thở phào. Không c.h.ế.t là được.
Chết rồi thì không còn cứu vãn được nữa.
"Để chị đi xem thử." Cô nói.
Thật ra không cần đi quá xa, hiện bọn họ đang ở ngay cửa phòng ICU rồi.
Người nhà họ Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người nói chuyện cuối cùng cũng xác định được, rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này chính là cô chị gái trong truyền thuyết của thằng Đại Vĩ kia.
"Cô trả mạng lại cho con trai tôi!" Góa phụ Chu nhảy từ trên ghế xuống rồi lao ngay về phía Hoa Chiêu.
Đại Vĩ ngăn bà ta lại, bị Hoa Chiêu kéo ngay ra.
Sau đó cô giơ tay lên tát một cái lên mặt góa phụ Chu.
Bà ta lập tức ngã ngồi xuống đất như một cái túi da, trượt đi thật xa, nửa ngày không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng nữa.
Hoa Chiêu có dùng kỹ thuật, phần lớn sức mạnh đã được cô gỡ bớt lúc trên đường bay tới.
Nhưng nó đáp xuống khuôn mặt này cũng đủ để bà ta ngơ ngác một trận rồi.
"Mạng của con trai bà là do chính nó tự bỏ đi, không có quan hệ gì đến tôi, bà đổ tội cho ai chứ không đổ được lên người tôi đâu." Hoa Chiêu từ tốn bảo.
Mấy tên anh em bên cạnh góa phụ Chu nhìn Hoa Chiêu, tất nhiên không dám tiến lên "báo thù" cho chị gái.
Ngay cả bọn chúng, lúc đánh phụ nữ cũng chưa từng khiến ai văng ra xa vậy chỉ vì một cái tát, khí lực và kỹ năng trong đó bọn hắn đều biết, nhưng bọn hắn không làm được.
Mấy đứa con gái của Lan Trương Quế Lan này bị gì vậy? Sao đứa này còn giỏi đánh nhau hơn đứa khác thế!
Hoa Chiêu đẩy cửa phòng ICU ra.
"A, cô là ai vậy? Đi ra mau!" Lập tức có bác sĩ ngăn cô lại.
"Tôi là bác sĩ được mời riêng của bọn họ, đây là giấy phép hành nghề của tôi." Hoa Chiêu đưa giấy chứng nhận của mình cho điều dưỡng.
Điều dưỡng cúi đầu nhìn ngay. Đúng là bằng bác sĩ, mà bằng cấp này còn không thấp, là một nghiên cứu sinh, trường học tốt nghiệp cũng dọa người, nhưng mà học chuyên ngành này chữa bệnh thế nào?
Nhưng mà dù là tây y hay đông y, người này cũng có phải bác sĩ riêng gì đâu. Ban nãy cô ấy đã thấy rõ ràng, đây chính là một người nhà của bệnh nhân.
Hoa Chiêu căn bản không để ý đến điều dưỡng, cô ấy cứ hỏi, còn cô cứ làm.
Đẳng cấp của bệnh viện này không cao, mặc dù có ICU, nhưng giường bệnh rất ít, chỉ được hai cái, bây giờ bên trong cũng chỉ có một người nằm.
Hoa Chiêu bước mấy bước đã đến trước mặt Mạnh Cường, hận không thể vung một cái tát cho hắn mãi mãi rời khỏi thế giới này.
Nhưng mà cô nhịn được.
Hắn mà chết, Đại Cần sẽ thật sự dính tội vượt quá giới hạn phòng vệ. Ở thời đại vô cùng rối loạn này, nếu có ai muốn gây sự, phần lớn sẽ bị định tội cố ý g.i.ế.c người.
Đại Cần lúc đó cũng thật sự cố ý...
Nhưng có là vô ý cũng không được, vậy cũng sẽ bị xử đến mấy năm.
Vậy nên cô tạm thời cứu tên này đã.
Tạm thời...
Bàn tay Hoa Chiêu gác lên trên mu bàn tay của Mạnh Cường. Cổ tay gã đã bị quấn như cái bánh chưng, không xem mạch được.
Nhưng mà trên mu bàn tay cũng có mạch đập, bác sĩ đông y bậc thầy có thể bắt được mạch từ đây.
"Ôi, cô mau đi ra đi! Dù cho cô có là bác sĩ thì cũng phải theo quy định. Đây cũng không phải bệnh viện nhà cô mà cô muốn làm gì thì làm! Nhỡ đâu bệnh nhân c.h.ế.t thì ai sẽ chịu trách nhiệm!" Điều dưỡng đứng bên cạnh lải nhải.
"Cô nói chuyện nghe mệt quá, cô đi gọi bác sĩ đến đây đi." Hoa Chiêu nói.
Điều dưỡng nhỏ: ... Mấy lời này thật khiến người ta phẫn nộ!
Nhưng mà cô ấy đã nhìn thấy khí thế đánh người của Hoa Chiêu ban nãy, nên cô ấy chỉ dám căn ngăn ngoài miệng, căn bản không dám ra tay.
Chuyện này cô ấy thật sự không quản lý được. Cô điều dưỡng nhỏ lập tức quay đầu đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Hoa Chiêu lập tức lấy một cái bình nhỏ ra đổ vào trong miệng Mạnh Cường, sau đó cực nhanh mở vải xô quấn trên tay, chân hắn ra, lấy một cái bình phun sương tới, xịt lên trên đó một ít chất lỏng.
Loại chất lỏng này có thể khôi phục mấy phần công năng thần kinh của hắn, khiến tay chân của hắn hoạt động lại được lần nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không linh hoạt.
Tay có thể di chuyển, nhưng buộc nút cũng không buộc được. Chân có thể đi, nhưng sẽ đi rất khó khăn, vô cùng cứng, nặng.
Như vậy là đủ rồi, không thể để hắn hoàn toàn mất đi năng lực hành động, nếu không... tội sẽ rất nặng.
Động tác của Hoa Chiêu cực kỳ nhanh. Chưa đến một phút, cô đã quấn lại xong ba chỗ bị thương kia.
Cửa cũng vừa bị đẩy ra, một đám bác sĩ đi vào.
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Cô có biết quy định không!"
Điều dưỡng đã nói với bọn họ về thân phận bác sĩ của Hoa Chiêu, nên bọn họ mới nói như vậy.
Hoa Chiêu gật đầu, không dây dưa nữa, bỏ đi.
Mấy người thấy rất quái lạ, vội vã đi đến kiểm tra Mạnh Cường. Người kia sẽ không giở trò xấu gì chứ?
Kiểm tra hết một phen, họ phát hiện ra Mạnh Cường không bị gì, tính mạng đã được giữ ổn định, còn có dấu hiệu tỉnh dậy.
Mấy người bác sĩ, điều dưỡng liếc nhìn nhau, tính toán giấu chuyện này đi trước đã. Nếu như Mạnh Cường không sao, chuyện này coi như qua.
Dù sao không canh chừng cửa để cho người ta xông vào cũng là bọn họ thất trách.
Nếu như Mạnh Cường có chuyện, họ sẽ truy cứu đến trách nhiệm của Hoa Chiêu. Dù sao ban nãy cũng nhìn thấy chứng nhận của cô rồi, biết cô tên là gì, tốt nghiệp ở đâu.
"Chị ơi..." Đại Vĩ thấy Hoa Chiêu đi ra, vội vàng gọi.
Hoa Chiêu gật đầu với hắn.
Đại Vĩ lập tức thở phào.
Mạnh Cường không thể c.h.ế.t được, hắn cũng biết.
Nếu bây giờ người không sao rồi, bọn họ nên suy nghĩ đến bước tiếp theo.
Hoa Chiêu và Đại Vĩ xoay người rời đi.
Góa phụ Chu đã tỉnh lại, ôm mặt la lên: "Chặn bọn chúng lại!"
Mấy anh em của bà ta lập tức vây Hoa Chiêu và Đại Vĩ.
Đi, tuyệt đối không thể, nếu không... ai sẽ trả tiền thuốc men?
"Ai đúng ai sai còn chưa có kết luận đâu. Chúng ta gặp nhau ở tòa! Quan tòa xử chúng tôi bồi thường bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói.
Nói xong, cô đẩy mấy tên đang chặn trước mặt ra.
Mấy người kia đập ngay vào vách tường như bị xe hơi tông vậy.
Hoa Chiêu và Đại Vĩ đi xuyên qua đám người, rời khỏi đó.
Mấy tên còn lại tất nhiên không dám xông lên.
"Ôi chao, ôi, không được rồi, tôi bị thương rồi!"
"Thắt lưng tôi đau."
"Đầu tôi đau."
Hai tên đập phải tường bị thương không nặng, nhưng tỉnh táo lại lập tức la lên theo thói quen.
Miễn là có cơ hội lừa người, chúng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hô xong ngẩng đầu mới phát hiện chính chủ đã rời khỏi.
"Sao mấy người không ngăn lại?" Hai tên lập tức la lên. Vậy thì bọn hắn đau vô ích rồi à?
"Có tôi nữa. Đầu tôi đau, răng tôi đau!" Góa phụ Chu la lên: "Bác sĩ, tôi bị người ta đả thương!"
Hoa Chiêu không phải có tiền sao? Vậy thì chu cấp cho cả nhà bà ta đến già đi!
"Chị, có đuổi theo bọn chúng không? Bọn chúng chạy thì phải làm sao?" Một tên em trai của góa phụ Chu hỏi.
"Không đâu." Góa phụ Chu trả lời vô cùng chắc nịch: "Con điếm nhỏ kia còn ở trong phòng giam mà!"
"Nó lo lắng cho con điếm nhỏ kia như vậy, mới mấy tiếng đã có mặt, nghĩa là nó đi máy bay đến, rất để ý!"
Mắt nhìn góa phụ Chu rất tốt.
"Chưa kể hòa thượng không xa nổi chùa, Lưu Hướng Tiền biết nhà của Trương Quế Lan ở đâu, không đền tiền chúng ta kéo đến nhà nó, chiếm lấy nhà nó!"