Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 345: Kết thúc
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:48
Lượt xem: 133
Hai hôm sau, Hoa Chiêu cùng người nhà cáo biệt rồi xuất phát.
Cô còn đảm nhiệm việc nội vụ Diệp gia, mặc kệ người ở thủ đô hay Bằng Thành, mỗi tháng đều có rất nhiều việc phải trở về xử lý, mọi người vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.
Chỉ có Diệp Chấn Quốc, có chút luyến tiếc mấy đứa chắt.
Đáng tiếc, mặc dù ông đã qua tuổi nghỉ hưu, nhưng thân phận của ông căn bản không có khái niệm "về hưu".
Mỗi ngày vẫn rất bận rộn, không thể hưởng phúc chơi đùa cùng cháu chắt.
Hoa Chiêu cảm thấy ông ấy không cần loại thanh phúc này, nếu thật sự có một ngày để cho ông ấy nhàn rỗi, không cần lo lắng quốc gia đại sự, cô cảm thấy tinh khí trên người ông cụ đều phải tiết ra.
Cho nên cho tới bây giờ cô chưa từng giống như các đứa cháu khác khuyên ông cụ dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Đôi khi bận rộn, trạng thái của con người sẽ tốt hơn.
Đi theo mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu chuyển trường, còn có mấy đứa nhỏ đang học trường cấp hai nhà Diệp Anh, Diệp Đan.
Học sinh cấp ba không nên thường xuyên chuyển trường, an tâm ở lại thủ đô chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhà Diệp Anh còn có hai đứa con học cấp hai, Tôn Viễn, Tôn Hành, một người 14, một 13
Nhà Diệp Đan cũng có hai đứa, Vương Nghệ, Vương Ngọc, một người 15, một 14, đều là con gái.
Mấy đứa nhỏ ngồi trên máy bay ríu rít, trò chuyện về các bạn cùng lớp sắp gặp, có chút hưng phấn.
Chỉ có biểu tình của Vương Nghệ, Vương Ngọc, thỉnh thoảng có chút không yên lòng.
Hai người cách Hoa Chiêu lối đi nhỏ, cô nghĩ đến cái gì thấp giọng hỏi: "Mẹ có liên lạc với hai đứa không?”
Vương Nghệ gần cô nhất, dựa vào thì thầm nói: "Không liên lạc với chúng cháu, gọi cho bà cháu mấy cuộc điện thoại.”
Trước kia hai người không dám nhắc tới Diệp Đan ở Diệp gia, đó là một điều cấm kỵ.
Thế nhưng trải qua chuyện trước đó, bọn họ phát hiện trong nhà cũng không phải thấy Diệp Đan là hô đánh kêu giết.
Hoa Chiêu còn nói, không ngại mấy đứa nhỏ bọn chúng lui tới với Diệp Đan.
Mấy đứa trẻ cảm thấy thoải mái như một ngọn núi lớn đã được chuyển đi.
Bây giờ đối với Hoa Chiêu, cười càng ngọt ngào hơn.
Hoa Chiêu nhắc đến Diệp Đan, bọn chúng cũng không sợ hãi.
Biểu tình này của mợ hai, vừa nhìn đã biết chỉ đơn thuần tò mò.
"Lúc trước nghe nói cô ấy đi miền nam, cụ thể đi đâu? Cô ấy đã ổn định cuộc sống chưa? Làm gì để kiếm tiền?” Hoa Chiêu hỏi.
Vương Nghệ dừng một chút nói: "Nghe nói đi Bằng Thành."
Kỳ thật hai cô bé cũng là học sinh năm thứ ba, cũng không nghĩ sẽ chuyển trường, tính học tập thi vào trường trung học trọng điểm thủ đô.
Thế nhưng bởi vì Diệp Đan ở Bằng Thành, hai cô bé lại không nhịn được mà tới.
Hoa Chiêu gật đầu: "Bằng Thành tốt ah, Bằng Thành phát triển kinh tế nhanh chóng, cô ấy cũng chỉ có thể đến Bằng Thành.”
Phía Nam hiện nay có thể kiếm được rất nhiều tiền ở hai thành phố, Bằng Thành, Thượng Ức.
Điền Tín phát triển ở Thượng Hải, Diệp Đan vì trốn Điền Tín, không thể đi Thượng Hải, chỉ có thể đi Bằng Thành.
Vương Nghệ gần đây lại biết được nhiều tin tức về mẹ, nhìn Hoa Chiêu, không nhịn được lo lắng hỏi: "Mợ, cháu nghe nói lúc trước mẹ cháu đắc tội rất nhiều người ở Bằng Thành, bà ấy ở Bằng Thành phát triển, có được không?"
“Chắc là không có vấn đề gì lớn." Hoa Chiêu nói.
Lúc trước Diệp Đan ở Bằng Thành cùng Diệp Hưng buôn lậu, kết quả hàng lậu đều bị Hoa Chiêu chặn lại, hai người giày vò mất hết vốn.
Ngay cả tiền người khác góp vào cũng mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-345-ket-thuc.html.]
Thế nhưng Bằng Thành nhiều năm trải qua sửa trị, mặc kệ là đen trắng đều đã chuẩn hóa rất nhiều.
Trước kia những người hợp tác với Diệp Đan đã không còn làm nữa.
Có vài người thua lỗ đến mức hoàn toàn không xoay người được, thành thành thật thật chìm xuống tầng dưới chót.
Có người đổi con đường quang minh chính đại, cố gắng đi lên.
Có người phải vào tù và biến mất.
Hoa Chiêu cảm thấy Diệp Đan dám trở về Bằng Thành phát triển, chỗ dựa lớn nhất không phải là Diệp Thâm, không phải cô, mà là Diệp An.
Diệp An hiện tại ở Bằng Thành, tuyệt đối là sự tồn tại có cấp bậc cao.
Là em trai ruột của Diệp Đan, mặc dù Diệp Đan bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, Diệp An không có khả năng mặc kệ.
Còn những chuyện khác, có lẽ Diệp Đan không cần Diệp An trợ giúp.
Lần tiếp xúc này, Hoa Chiêu đã phát hiện, khí chất trên người Diệp Đan đã biến hóa rất nhiều.
Lại kết hôn, sinh con, sống cuộc sống bình thường, buôn bán bình thường, tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ, Diệp Đan đã thay đổi, biết dựa vào hai tay mình kiếm tiền.
Hoa Chiêu giải thích cho Vương Nghệ một chút.
Vương Ngọc bên cạnh mở to hai mắt nghe, rất quan tâm.
Hoa Chiêu mỉm cười, tuy rằng Diệp Đan lúc trước bỏ bọn nhỏ lại rồi đi, một lần đi mười năm, không có trách nhiệm, nhưng trong lòng mấy đứa nhỏ vẫn có cô ta.
Những đứa trẻ hiếu thảo nhìn đặc biệt thuận mắt.
Hoa Chiêu giải thích nhiều hơn một chút, hai đứa nhỏ nghe hiểu, mặt mày hớn hở, triệt để thả lỏng.
Vương Nghệ nói với Hoa Chiêu về sự tiến bộ của Diệp Đan ở Bằng Thành: "Thuê nhà, đứa nhỏ kia cũng đưa đến trường mẫu giáo, trong nhà còn thuê bảo mẫu, về phần công việc, nghe nói bà ấy thuê một cửa hàng quần áo ở trong một trung tâm thương mại.”
Diệp Đan liên lạc với Lưu Nguyệt Quế coi như đã qua đường sáng, thấy trong nhà không ngăn cấm, lá gan của cô ta lại lớn hơn một chút, một hai tuần sẽ gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Quế.
Lưu Nguyệt Quế hỏi rất kỹ, cô ta trả lời cũng rất tỉ mỉ, ngay cả trung tâm thương mại ở đâu, cửa hàng ở đâu, mọi người đều biết.
Hai người còn định lén lút đi xem một chút.
Hiện tại hai người hoàn toàn không cảnh giác với Hoa Chiêu, những tin tức "vốn không nên nói" này cũng nói cho Hoa Chiêu, hơn nữa một chút cũng không có biểu tình hối hận.
Trong lòng Hoa Chiêu mỉm cười, hai đứa nhỏ này cô cũng không nuôi không công, không phải sói mắt trắng, không bởi vì Diệp Đan vừa xuất hiện đã bắt đầu đề phòng cô.
"Đi xem một chút đi." Hoa Chiêu cười nói.
Đây cũng coi như là đường sáng, hai đứa nhỏ vừa nghe lập tức càng cao hứng.
Bên cạnh Hoa Chiêu, Diệp Thâm đang đọc báo, khóe miệng bất giác cong lên.
Sao vợ anh lại tốt như vậy chứ?
Rộng lượng không thù, không, vợ anh kỳ thật rất thích ghi thù.
Chắc bởi vì đó là người trong nhà, nên cô đặc biệt khoan dung?
Khóe miệng Diệp Thâm càng cong, nếu không phải đang ở trên máy bay, anh chắc chắn sẽ hôn cô một cái. Anh vươn tay nắm chặt lấy tay cô, Hoa Chiêu quay lại cũng nhìn anh mỉm cười.
Cô vợ nhỏ của anh, tuy luôn cất giấu rất nhiều bí mật nhưng anh lại muốn cô được tự do chơi đùa, bầu trời của cô cứ để anh chống đỡ, anh chưa từng có suy nghĩ muốn cô nói ra bí mật của mình. Chỉ cần cô luôn nắm tay anh, cùng anh đi qua năm tháng, chứng kiến những đứa con của họ trưởng thành, như vậy đối với anh đã quá đủ rồi.
Cuộc đời tưởng chừng như dài đằng đẵng nhưng lại ngắn ngủi phía trước, mỗi ngày anh đều cảm ơn ông trời vì đã đưa cô đến với cuộc sống của anh, cô giống như một tiểu yêu tinh được ông trời gửi xuống để làm cuộc sống của anh trở nên thật rực rỡ, tràn ngập tình yêu.
Cô đã cho anh một gia đình nhỏ với những đứa con được dạy dỗ nên người, mỗi đứa nhỏ đều là một trụ cột của đất nước trong tương lai. Là niềm tự hào rất lớn của anh.
Cảm ơn em, tiểu yêu tinh của anh, tình yêu của anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
HOÀN