Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:02:23
Lượt xem: 250
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Người hỏi chính là thím hai của Diệp Thâm, Lưu Nguyệt Quế, bà vẻ mặt mờ mịt, không hiểu.
Diệp Chấn Quốc nhìn Diệp Mai hỏi: "Con đã hiểu chưa?"
Diệp Mai trầm mặc gật đầu: "Đã hiểu."
Tiếp theo trong nháy mắt bà liền nổi giận: "Mang bọn họ đi! Tôi muốn đích thân thẩm vấn!"
Mã Kiến Quốc lướt qua Diệp Thâm, nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đáp lại cô bằng một nụ cười xinh xắn.
Mã Kiến Quốc hé miệng, quay người kéo lấy Vương Chí Dũng đi ra ngoài.
Vương Chí Dũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoa Chiêu, cho đến khi khuất bóng.
Tiểu Vương kéo lấy lão yêu bà, hai người đi ra ngoài đem người nhét vào trên xe.
Diệp Mai đứng lên, nhìn Hoa Chiêu: "Ta sẽ tra rõ ràng, trả trong sạch lại cho cháu."
“Dạ, cô cả cố gắng lên!" Hoa Chiêu cười đến ngọt ngào.
Cô một chút cũng không trách Diệp Mai, người không biết không có tội nha. Nếu là cô, cô cũng sẽ làm như vậy.
Diệp Mai nhìn nụ cười của cô sững sờ, trên người xảy ra chuyện như thế này mà còn có thể cười đến ngọt ngào như vậy, thật sự là không tim không phổi ah…
Bất quá bà cũng không tự giác nở nụ cười, không tim không phổi điểm cũng tốt, bà không thích một cô gái tâm địa gian xảo.
Diệp Mai quay người đi ra ngoài.
Những kẻ gây rối đã đi hết, căn phòng yên tĩnh trong chốc lát bỗng hỗn loạn.
"Đến cùng chuyện gì xảy ra à?" Lưu Nguyệt Quế vẫn còn đang lúng túng.
Thím ba Chu Lệ Hoa lại đoán được: "Đây là do có người muốn hại Hoa Chiêu hoặc danh tiếng nhà họ Diệp của chúng ta, cố ý nhờ người đến vu oan! Nhưng có thể đối phương nhận sai tin tức khiến bọn họ nhận nhầm người." "
"Cái này làm sao có thể nhận lầm vậy?" Lưu Nguyệt Quế vẫn đang ngơ ngác: "Hai người chênh lệch nhiều như vậy." Bọn hắn bị mù sao?
“Cháu từng khá béo.” Hoa Chiêu giải thích: “Giống với thân hình của Khổng Ni”.
“Hả?” Câu này hoàn toàn khiến mọi người ngạc nhiên, đặc biệt là Khổng Ni.
Cô ta đột nhiên từ dưới đất bật dậy: “Sau đó cô giảm cân như thế nào?” Giảm cân xong, đẹp như vậy, cô ta cũng muốn!
“Mỗi ngày hai bữa, mỗi bữa một bát nhỏ, mỗi ngày leo mấy chục dặm đường núi, kiên trì… trong một khoảng thời gian, sẽ giảm cân.” Hoa Chiêu nói.
Ánh sáng trên mặt Khổng Ni chợt tắt, ăn ít như vậy sao? Không, không, sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa?
Diệp Thâm đỡ Hoa Chiêu ngồi xuống, nói với cô: "Anh đi ra ngoài một lát."
"Ah. . ." Hoa chiêu lập tức đoán được hắn là muốn đi tìm Vương Chí Dũng: "Anh ra tay chú ý một chút…Đừng có làm loạn."
Diệp Thâm lập tức nở nụ cười, đáy mắt sát khí lạnh như băng lập tức tiêu tán hơn phân nửa.
“Anh biết.” Hắn không khỏi vươn tay sờ sờ tóc Hoa Chiêu, nói: “Em nhất định đã rất sợ hãi, lát nữa đừng làm gì, liền ngồi ở chỗ này chờ anh trở lại.”.
Hoa Chiêu…
Diệp Thư trợn tròn mắt, như vậy cũng được? Cô nhìn về phía thím hai, cô thấy bà ấy đã nhíu mày rồi, nhưng vì sắc mặt của Diệp Thâm nên không nói gì.
Diệp Thâm rời đi, những người đàn ông khác trong nhà họ Diệp cũng đi theo.
Bọn họ là bị Diệp Mai "Có chuyện quan trọng" gọi về đấy, Hoa Chiêu lại không phải là lần đầu tiên đến thăm, không cần bọn hắn phải ở lại nữa.
Mấy người đàn ông đều đi rồi, Lưu Nguyệt Quế cùng Chu Lệ Hoa hoàn toàn buông lỏng.
Họ không đề cập đến chuyện xấu hổ trước đó, như thể không có gì xảy ra.
Lưu Nguyệt Quế lôi kéo tay Hoa Chiêu, một bên nhìn một bên khen ngợi, chẳng những thổi phồng Hoa Chiêu, còn phóng đại Diệp Thâm.
"Tiểu Thâm nhà ta, vô thanh vô tức đấy, đột nhiên tìm được cô vợ xinh đẹp như vậy, hiện tại con đều đã có, chuyện lớn trong đời lập tức liền hoàn thành. Lại nhìn hai đứa kia nhà thím, lại để cho bọn chúng đi gặt mặt, cũng giống như muốn mạng chúng vậy! Mỗi ngày cũng không biết làm cái gì, cô gái cũng không ăn người!" Lưu Nguyệt Quế càng nói càng sinh khí.
Diệp Thư cười thầm, phụ nữ không ăn thịt ngươi, nhưng là ngươi ăn thịt phụ nữ.
Hai đứa em họ kia chắc bị thím hai doạ sợ rồi, thật sự tìm được vợ mà rơi vào tay thím hai, không đến mấy ngày liền tức giận chạy về nhà mẹ đẻ?
Hai người chị của họ từ khi lấy chồng, từ sau khi kết hôn có thể không cần về nhà mẹ đẻ liền không về, trở về cũng chỉ ngồi một chút liền đi, cứ như có mũi kim châm trên ghế sô pha vậy.
Chu Lệ Hoa nhìn bụng Hoa Chiêu, ánh mắt lóe lên, cười hỏi: "Mấy tháng rồi? Khi nào thì sinh?"
Hoa Chiêu ngồi như vậy, để tay trên bụng, liền lộ ra mang thai, hơn nữa nhìn lấy có chút lớn, cùng tin tức nói hơn 3 tháng có chút không giống đâu?
Trước kia bọn họ cũng không nghĩ nhiều, nhưng sự tình vừa mới xảy ra, cho dù hiện tại biết đại khái đều là giả, cũng sẽ không tự giác mà suy nghĩ nhiều.
Hoa Chiêu cũng biết chuyện này, cô giơ bụng nghi ngờ hỏi Diệp Phương: "Cô à, con cũng nghĩ bụng lớn nhanh quá."
Diệp Phương ngồi bên cạnh đưa tay sờ soạng: "Thật sự là so với lần trước lớn hơn rất nhiều. Tốc độ này quả thực nhanh hơn người bình thường, nhưng cấu tạo cơ thể mỗi người đều khác nhau, có người đến lúc sắp sinh cũng không lộ ra nhiều, cháu như vậy là chuyện bình thường."
Bà không nghĩ nhiều về điều này.
Vừa nghe được tin từ Diệp Mai, bà xác thực kinh ngạc một chút, nhưng là bà từ trong đáy lòng không tin Hoa Chiêu là cái loại người này.
Kết quả chứng minh xác thực không phải, cái kia chính là một trận vu oan vụng về mà đến mục tiêu cũng sai.
Về phần bụng của Hoa Chiêu, bà đã từng chứng kiến một người phụ nữ khi mang thai đã tăng 50 cân, và cái bụng đó lớn lên rất nhanh.
“Cháu đã từng rất béo.” Diệp Phương liếc nhìn Khổng Ni, nói với Hoa Chiêu: “Vậy thì cháu có thể là thể chất dễ béo, cháu gần đây ăn hơi nhiều rồi phải không? Nên khống chế một chút, ăn ít vài món, không đói bụng là được, đừng để quá mập, đến lúc đó không dễ sinh."
“Dạ.” Hoa Chiêu cười gật đầu: “Gần đây ăn rất nhiều… nhưng luôn cảm thấy bụng có chút không đúng.”
“Sao vậy?” Diệp Phương lập tức hỏi.
"Cháu có thể cảm giác được thai nhi cử động, nhưng là thỉnh thoảng lại chuyển động chỗ này, có lúc hai bên cùng động, xa như vậy ..." Hoa Chiêu hai tay đặt ở hai bên bụng, vẻ mặt không xác định, lại chờ mong hỏi thăm: “Cháu đang mang thai hai đứa?"
Cô phải công bố chuyện sinh đôi, nếu không sẽ luôn có người làm to chuyện về bụng bầu của cô. Ai bảo cô và Diệp Thâm chỉ một lần liền mang thai? Thật quá là tình cờ.
"Ah!" Diệp Thư lập tức kinh hô.
“Để cô xem!” Diệp Phương lập tức đặt tay lên bụng cô. Hơn nữa lập tức cũng cảm giác được thai động.
Hoa Chiêu có lúc thật sự cho rằng hai tên tiểu tử này không ngủ, sao mỗi ngày đều hoạt bát như vậy. Người ta đếm cử động của thai nhi, hơn 10 lần trong 24 giờ là chuyện bình thường, nhưng cô hoàn toàn không thể đếm được.
Diệp Phương sờ lại sờ, trong lòng cảm động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ngày mai ... không được, hiện tại liền đến bệnh viện làm siêu âm B nhìn xem! Đi thôi." Bà đứng dậy nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này ở bệnh viện cũng đã có siêu âm B rồi, dù sao cũng tương đối trân quý, rất hiếm có.
"Đi một chút đi." Diệp Thư cẩn thận từng li từng tí mà lôi kéo Hoa Chiêu từ trên ghế đứng lên.
Thái độ đó còn cẩn thận hơn cả khi cô nghĩ mình có thai, Hoa Chiêu cười ha hả.
Ba người họ chào những người khác và đi ra ngoài.
Lưu Nguyệt Quế một mực tiễn đưa tới cửa, muốn cùng đi theo một lúc, bị Diệp Phương khuyên trở về rồi.
Chu Lệ Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn người bên cạnh, nãy giờ như người vô hình không lên tiếng, Văn Tịnh, nói thầm một câu: "Cái thai này thế nhưng lại là trưởng tôn của lão Diệp ah, còn muốn sinh đôi, thật đúng là đại hỷ sự ah."
Nụ cười Văn Tịnh cứng lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay càng sâu.
Từ lúc vào cửa cô đã cao hứng vô cùng… Kết quả không chỉ có lãng phí hưng phấn, cuối cùng lại còn giáng cho cô ta một bạt tai như vậy.
Cô ta cầu con bao nhiêu năm, kết quả một đứa cũng không có. . . Người ta lại một bụng đến hai đứa, có một số người sao lại tốt số như vậy?
Diệp mai dẫn người đi đến nơi chuyên môn thẩm vấn người, biết là cố ý hãm hại, chuyện này cũng không phải là việc xấu trong nhà rồi, không thể che đậy rồi, bà cũng không sợ chuyện xấu truyền ra ngoài, bà muốn cho người sau lưng nhìn xem, nhà họ Diệp không phải dễ trêu đấy!
Vương Chí Dũng không đến hai vòng liền khai hết.
Nhưng thật ra anh ta cũng không biết gì cả, chỉ là lúc đầu có người hỏi anh về mối quan hệ giữa anh và Hoa Chiêu, anh ta nói không có gì cả, nhưng bên kia không đồng ý với anh, bắt anh ta nói phải có quan hệ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-56.html.]
Sau đó đem hắn đưa đến trước mặt Diệp Mai.
Anh ta không biết người đứng sau là ai.
Mấy người đàn ông của Diệp gia ... bao gồm cả Diệp Mai, ngồi xuống cùng nhau.
“Mọi người có nghi ngờ ai không?” Diệp Mai hỏi.
"Vậy cũng hơi nhiều." Diệp Chấn Quốc lập tức nói. Ông đi được đến ngày hôm nay, đều là vượt mọi chông gai trở ngại mà tới , có thể nói có vô số kẻ thù.
Diệp Thâm gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, anh ngược lại là có mục tiêu: "Hoa chiêu mấy ngày hôm trước cùng Hạ Lan Lan có xung đột."
Trong một cuộc trò chuyện sau bữa tối mấy ngày trước, cô gái nhỏ từng đề cập đến Hạ Lan Lan một cách chua ngoa và nói về mâu thuẫn của họ.
"Hạ gia. . . Lão tam nhà họ Hạ!" Diệp Mai lập tức nói.
Diệp Danh gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có Hạ Kiến Ninh mới có khả năng và thủ đoạn làm chuyện này sạch sẽ như vậy. Chuyện này cũng phù hợp với phong cách của hắn."
"Hắn ta là vì cái gì?" Diệp Mai có chút nghi hoặc.
Diệp Danh nhìn em trai nở nụ cười: "Đương nhiên là vì tiểu Thâm nhà của chúng ta, phá hủy hôn sự của tiểu Thâm, Hạ Lan lan vừa vặn mà thay vào, 26 tuổi, cấp 14, Hạ gia bọn họ quá cần rồi."
Diệp Mai khựng lại, lý do này phi thường đầy đủ, bà chẳng qua là nhất thời không nghĩ tới, đàn ông đã có vợ cũng có người nhớ thương.
Nhưng đây chắc chắn không phải là vấn đề trong mắt Hạ lão tam. Anh ta hoàn toàn có thể làm bất cứ điều gì.
"May mắn thay, anh ta sẽ không sống được vài năm nữa" Diệp Mai nói.
Người nhà họ Diệp gật đầu.
Sau khi thảo luận về việc phản kích một lần nữa, mọi người giải tán.
Diệp Thần và Diệp Danh không có việc gì, dự định sẽ về với ông nội. Hai bà vợ vẫn ở đó ~
"Diệp Thâm!"
Mã Kiến Quốc đi tới, gọi anh lại.
"Chuyện gì?" Diệp Thâm nhìn cô ta nhíu mày hỏi.
Mã Kiến Quốc nhìn thoáng qua Diệp Danh.
Diệp Danh hướng nàng cười cười, đứng không nhúc nhích.
Mã Kiến Quốc cắn môi, hỏi Diệp Thâm: "Anh lúc trước, thật không có nỗi khổ tâm gì sao?"
Vương Chí Dũng lời khai rất rõ ràng, với tư cách là thân tín của Diệp Mai, cô ta lúc ấy đã ở đó, Vương Chí Dũng đã từng nói qua một câu, hắn cùng Hoa Chiêu gặp hai lần, khi đó cô đã cùng Diệp Thâm kết hôn, lúc ấy cô hơn 100 cân! Cho nên hắn vừa rồi mới có thể nhận lầm người.
Diệp Thâm bị mù sao? Mù?
Một người béo làm hỏng hết đường nét trên khuôn mặt, cô không tin Hoa Chiêu 100 lại xinh đẹp như vậy!
“Cô ấy rất tốt bụng!” Diệp Thâm nói: “Đối với tôi rất tốt.” Lúc ở núi Đường Sơn, cô ấy không chùn bước mà lao vào anh rất liều lĩnh…
Cho nên hôm nay Vương Chí Dũng nói, nhưng hắn không tin một lời.
"Tôi không thiện lương sao? Tôi đối với anh không tốt sao?" Mã Kiến Quốc lên án mà nhìn hắn.
Diệp Thần ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: "Nói năng cẩn thận một chút! Lòng tốt của cô liên quan gì đến tôi? Tại sao lại nói đến lòng tốt của cô đối với tôi? Chúng ta chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần! Nói chuyện cẩn thận một chút. Đừng gây tổn hại cho tôi và gia đình tôi! "
Mã Kiến Quốc mặt đỏ bừng, nhìn vẻ mặt của hắn, liền muốn xông lên cắn hắn một cái. Nhưng không có lý do gì cả.
Diệp Thâm nói rất đúng, cô đối với hắn không có làm qua cái chuyện tốt gì…Không đúng, nói như vậy không thỏa đáng… Cô đối với hắn tốt đều giấu kín trong lòng, nhưng không bộ lộ ra ngoài.
Vấn đề là anh không cho cô cơ hội biểu hiện!
Cô muốn giống như người phụ nữ đó, giặt quần áo, tất, nấu ăn và sinh con, nhưng cô không có cơ hội!
Sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
“Chúc anh hạnh phúc!” Mã Kiến Quốc xoay người rời đi.
Diệp Thâm thở phào nhẹ nhõm, rốt cục rời đi.
Anh và Mã Kiến Quốc quen biết nhau đã lâu, cô ta là con gái của đồng đội của cô cả, khi còn là tân binh đã bị cô cả chọn trúng điều đến bên người, về nhà đều mang theo, cố ý tác hợp cô ta cùng cháu trai.
Mã Kiến Quốc liền chọn trúng hắn.
Lúc đó anh dứt khoát từ chối, tuy rằng không biết lúc đó anh muốn tìm loại vợ như thế nào, nhưng anh biết rằng anh nhất định không muốn tìm một người em về làm vợ!
Mã Kiến Quốc có thể bị cô của anh nhìn trúng, tính cách rất giống với cô của anh, so với đàn ông còn giống đàn ông hơn, thỉnh thoảng mặc váy, khiến người ta nghi ngờ cô là đàn ông cải trang thành nữ!
So với cô vợ nhỏ, Diệp Thâm rốt cuộc biết mình thích cái gì.
Diệp Danh đột nhiên nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Thật sự không có ẩn tình gì sao? Lần đầu tiên gặp mặt đã biết người ta tốt, đối xử tốt với ngươi?"
Lúc trước Hoa Chiêu xinh đẹp đứng ở bên cạnh Diệp Thâm, hắn cũng không nghĩ nhiều, em trai cũng là đàn ông ah ... Nhưng hiện tại, em trai của hắn không phải là người sẽ có tình cảm với một phụ nữ hơn… 100 cân chứ?
Diệp Thâm liếc mắt nhìn anh, nghĩ rất đúng, nhưng là anh có nghĩ vỡ đầu đoán chừng cũng không nghĩ ra, là Hoa Chiêu đối với hắn hạ thủ.
Hắn đột nhiên nở nụ cười: "Đi thôi, tranh thủ thời gian về nhà, tránh khỏi thím hai bắt nạt cô ấy."
Diệp Danh nhìn nụ cười của hắn biết rõ chính mình không cần hỏi, mặc dù lúc trước có ẩn tình, khẳng định cũng không phải là nỗi khổ tâm gì.
Hai người trở về nhà, nhưng không có bóng dáng Hoa Chiêu ở nhà.
Diệp Thâm lập tức hỏi: "Vợ của cháu đâu?"
Giọng nói có chút lạnh lùng, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, chủ yếu là đối mặt với thím hai.
Hắn tưởng thím hai sai người đi ra ngoài làm việc!
Thím ba Chu Lệ Hoa đột nhiên bật cười, nhìn Lưu Nguyệt Quế đang có biểu cảm không tốt, cười với Diệp Thâm nói: "Vợ cháu để cho thím hai ăn đi!"
Diệp Thâm cảm thấy tiếng cười rất chói tai, không buồn cười chút nào.
Văn Tịnh giật giật khóe miệng.
Trong phòng chỉ có tiếng cười của Chu Lệ Hoa, cô cười không nổi, có chút ngượng ngùng nói: "Thật sự là rất nhàm chán, các người đừng nói giỡn nữa?"
Lưu Nguyệt Quế liếc nhìn Diệp Thâm nói: "Vợ cháu cùng chị gái và cô nhỏ đã đến bệnh viện."
“Làm sao vậy?” Diệp Thâm cùng Diệp Danh đồng thời căng thẳng hỏi.
Văn Tịnh lập tức trừng mắt Diệp Danh.
Diệp Danh chỉ nhìn Lưu Nguyệt Quế.
Diệp Thâm đã quay người chạy hướng cửa lớn.
Cửa đột nhiên mở ra, Hoa Chiêu cùng những người khác trở lại.
“Làm sao vậy?” Diệp Thâm lập tức nắm lấy cánh tay Hoa Chiêu, lo lắng nhìn bụng cô.
Nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt của mấy người, lòng anh nhẹ nhõm một chút.
“Vợ em đang mang thai!” Diệp Thư nói.
Diệp Thâm trừng mắt nhìn cô, đây không phải là vô nghĩa sao? Ngày nào anh cũng sờ vào đó, không biết vợ anh có thai sao?
“Sinh đôi!” Diệp Thư lại nói.
Diệp Thâm nhất thời trợn to hai mắt nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt kinh ngạc, băng tuyết tan chảy trên khuôn mặt vốn dĩ có phần dữ tợn, càng làm cho hắn trở nên đẹp trai và chói mắt.
Hoa Chiêu cảm nhận được niềm vui của anh, trong lòng ngọt ngào gấp bội. Một người cha mong đợi một đứa con phải là một người cha tốt.
“Thật sự là sinh đôi?” Diệp Danh ở phía sau hỏi, thấy cô của mình chắc chắn gật đầu, hắn vui vẻ nói: “Tuyệt!
Chu Lệ Hoa cũng cười nói: "Cái này thật sự rất tuyệt, đến lúc đó vừa vặn phân cho cháu một đứa."
Không khí trong phòng lập tức lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt Hoa Chiêu và Diệp Thâm gần như biến mất cùng lúc.