Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:02:32
Lượt xem: 250
Một đám nữ quyến Diệp gia từ trong nhà đi ra đi ra, Tôn Tiền lập tức mang theo hai chuyên gia tự mình vào nhà nạy ra sàn nhà.
Một số người mặc đồng phục đi tới nhìn chằm chằm vào họ để ngăn họ mang "đồ riêng" vào.
Hoa Chiêu thực sự cảm thấy đau lòng, làm sập nhà họ Tào vì không còn cách nào nữa, dù sao họ cũng đào nó thành một ngôi nhà không an toàn nữa, nếu cô không phá bỏ thì họ sẽ không chuyển đi. Sau mười tám năm nữa, quyền sở hữu ngôi nhà sẽ không rõ ràng, đến lúc đó lại để họ nhặt được món hời lớn? Không có cửa đâu!
Lại nói, căn nhà đó nếu không may đổ xuống, nhà họ Tào dù có bị gì hay không, xem đi, lúc đó họ mới nhớ ra rằng ngôi nhà này thuộc về nhà họ Diệp, và quay đầu bắt bọn họ chịu trách nhiệm.
Vì vậy, cô phải đẩy ngã nó.
Nhưng là nhà mình đang tốt bị đào thành như vậy, dù là không gây thương tổn nền móng, nhưng bị vỡ một viên gạch một miếng ngói cô đều đau lòng, đây đều là kiến trúc cổ.
"Không có việc gì, vừa vặn sàn nhà cũng đã hư hỏng vài chỗ, ta liền cho bọn hắn đền cho cháu cái mới."
Hoa Chiêu có chút kinh ngạc ngẩng lên đầu, bởi vì người vừa nói với cô lại là Diệp Mai.
Cô vừa rồi cái gì cũng chưa nói, đau lòng nhiều nhất cũng chỉ bày ở trên mặt, Diệp Mai vậy mà nhìn ra, còn có ý muốn cho cô chỗ dựa.
"Cảm ơn cô lớn." Hoa chiêu có chút mờ mịt nói.
Cô nghĩ rằng Diệp Mai có một số ý kiến về cô đấy.
Bởi vì vừa rồi khi cô ở trong phòng đã nói chuyện phiếm với Diệp Thư và Diệp Phương về người phụ nữ tóc ngắn ngày hôm đó là ai.
Lúc cô gái kia nhìn Diệp Thâm, ánh mắt đó, cô hiểu được.
Diệp Thư cũng không có gạt, nói cho cô chuyện Mã Kiến Quốc.
Cùng Mã Kiến Quốc so, Hoa Chiêu cho rằng Diệp Mai đương nhiên càng ưa thích Mã Kiến Quốc hơn, đối với cô, một Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra, khẳng định có ý kiến.
“Cô không có ý kiến gì với cháu.” Diệp Mai nói trong ánh mắt nhìn ngơ ngác của Hoa Chiêu: “Việc Diệp Thâm kết hôn là quyền tự do của nó. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ép buộc nó.”
Hoa Chiêu vẻ mặt bội phục, người Diệp gia thật sự bọn họ đều là đã thành tinh, tuy cô không có cố ý kiểm soát biểu cảm của mình, lại để cho cảm xúc lộ lên, nhưng cái kia không phải ai cũng có thể nhìn ra, hơn nữa đoán một cái liền trúng.
"Còn có việc trước đó, ta không có điều tra rõ ràng liền tự đưa ra kết luận, đã tạo thàn tổn thương có cháu, thực xin lỗi." Diệp Mai lại nói.
Nhìn ra thành ý của bà, Hoa Chiêu vừa cười vừa nói: "Không có sao, chính là cô lớn lần sau đừng lại khinh địch như vậy bị chúng lừa."
Diệp Mai kéo kéo khóe miệng, xem như nở nụ cười: "Sẽ không."
Hoa Chiêu gạt tâm sự sang một bên tập trung nấu ăn, một lúc sau, một nồi canh thơm lừng đã sẵn sàng.
Người ở bên ngoài đều không tâm tư làm việc nữa.
Hoa Chiêu liền làm mấy nồi, những người hỗ trợ đều có phần, Tôn Tiền cùng người của hắn tất nhiên không có phần.
Diệp Chấn Quốc uống vào bát canh ngon lành, nhìn bọn hắn không thu hoạch được gì, đủ hài lòng.
Sau 8 giờ, một người bạn khác của Diệp Chấn Quốc đã đến, mang Tôn Tiền đi.
Trước khi rời đi, Tôn Tiền đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng họ đã nhận được một báo cáo ác ý và rằng dưới nền đất nhà họ Diệp không có gì.
Lúc này trong sân có hơn 100 người, trong đó không thiếu các "chuyên gia", bọn họ quan sát toàn bộ hành trinh, sân ngập nước bọn hắn không biết, nhưng trong nhà họ Diệp hoàn toàn không có cái gì bị chôn vùi.
Về phần trong sân, bọn hắn tin tưởng Tôn Tiền cùng hai chuyên gia nổi danh thực sự do hắn mang đến, đào cả buổi như vậy cũng không có đào được gì, vậy là thật không có.
Xem ra trong viện tử này thực không có gì.
Đám người đều rút lui, Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu Diệp Mai đi xử lý những chuyện tiếp theo, Diệp Danh cùng các nữ quyến đều ở lại.
“Anh sẽ tìm người giúp hai đứa sửa chữa nó.” Diệp Danh nói, “Anh sẽ đến khoa kiến trúc và gọi một vài giáo viên và sinh viên qua, cam đoan sẽ giúp các người khôi phục lại trạng thái ban đầu.”
Anh nhìn cái sân bừa bộn, mọi thứ đều bị em trai dọn đi rồi đúng không?
Diệp Thâm nhìn cái hố đã ngập nước một nửa, bị mưa lớn như vậy thấm ướt, những bức tranh cổ xưa kia ... cảm thấy có chút đau lòng.
May mắn thay, chúng đã không bị tìm thấy, đó là một điều may mắn.
"Vậy thì phiền toái đại ca rồi." Diệp Thâm nói ra.
Tuy cô lớn vừa rồi có ý muốn để cho Hạ Kiến Ninh chịu trách nhiệm, nhưng là người của hắn, anh cũng không dám dùng, đến lúc đó thực sự chôn vật lạ dưới mặt đất sẽ là một vấn đề lớn.
Cho nên vẫn là tìm người mình có thể yên tâm.
"Đi, vậy để anh đi." Diệp Danh gọi Văn Tịnh cùng đi.
Văn Tịnh lắp bắp, nhìn Chu Lệ Hoa, không muốn đi.
Đồ đạc, đến cùng ở chỗ nào? Cô vẫn chờ Chu Lệ Hoa hỏi đây này.
Diệp Danh hai mắt tối sầm lại, không nhịn được kéo cô đi.
Diệp Phương đau lòng nhìn cây nho trong sân, cây có vẻ như tràn đầy sức sống hơn lần trước bà đến, lá xanh hơn, quả to và đầy đặn hơn, lại nở nhiều hoa mới, tiểu Hoa thực sự có thể chăm sóc.
“Cây này còn sống không?” Diệp Phương hỏi.
"Sống thì nhất định có thể sống, cũng không biết có cần đổi nơi trồng không." Hoa Chiêu nhìn mạch nước tuôn ra tuôn ra không ngừng, có chút há hốc mồm: "Nó làm sao bây giờ? Vẫn như vậy sao?"
Cô chỉ xuyên qua lớp đất cuối cùng và để nước ngầm trào ra ngoài, nhưng cô không ngờ chúng giống như những vòi phun nước.
“Ước chừng hôm nay mưa to nên mới thế này, mấy ngày nữa sẽ không sao.” Diệp Thâm nói.
Anh đã thấy tình trạng này vài lần ở nhiều nơi khác nhau, thường là trong một buổi, hoặc trong vài ngày liền yên ổn trở lại.
“Tốt rồi, cây nho không cần đổi chỗ, chúng ta trồng ở đây đi.” Hoa Chiêu nói.
Mấy người này vậy mà chỉ nói chuyện về một cây nho vớ vẩn, Chu Lệ Hoa nóng nảy, trong sân hiện tại cũng không có người ngoài, bất quá bà ta vẫn nhỏ giọng nói ra: " Tiểu Thâm, cháu đã mang những thứ đó đều chôn rồi hả? Thừa dịp hiện tại không có người chúng ta nhanh đào ra mang đi!"
Diệp Thư đột nhiên trợn tròn mắt. Bà nhớ trước đây thím ba cũng không ngốc như vậy, càng lớn tuổi lại càng hồ đồ?
Bà ta không thể nghĩ được bây giờ có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ sao?
Miêu Lan Chi cũng tức giận, đây là đem nhà bọn họ đẩy vào trong hố lửa đấy.
"Nguyệt quế, tôi phải về nhà rồi, cô có trở về không?" Miêu Lan Chi nói ra.
"Hồi hồi hồi trở lại." Lưu Nguyệt Quế lập tức nói ra, sau đó kéo cánh tay Miêu Lan Chi đi ra.
Mặc dù bà cũng muốn biết có cái gì không và ở đâu, nhưng bà cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi chứ đừng nói đến lấy ra.
Diệp Phương nhìn bóng lưng của chị dâu còn chưa có phản ứng gì, liền nhìn về phía Diệp Thâm, hỏi: "Hai đứa về nhà cô ở tạm không?"
Hoa Chiêu nhưng lại lắc đầu trước: "Cháu sợ cháu cùng Khổng Ni đánh nhau. Cô ta tối hôm qua như thế nào không có tới xem náo nhiệt?"
Diệp Thư đột nhiên nở nụ cười: "Cô ta ngủ mê man như vậy. Trừ khi cô ta tự mình tỉnh dậy, nếu không sẽ không có ai đánh thức. Nếu nhà sập, cô ta cũng sẽ không tỉnh lại."
Hoa Chiêu thán phục, là một người tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-62.html.]
"Các ngươi về nhà ở đi, mặc dù mẹ có thể… Nhưng là nhà cô nhỏ chỗ đó thực không thể ở, Khổng Ni ngủ còn thích ngáy ngủ, giống sét đánh." Nói xong cô kéo cánh tay Diệp Phương nịnh nọt nói: "Cô cô, thật sự là xin lỗi ~ đợi Khổng Kiệt đến rồi, cháu lập tức nói hắn đem người mang đi!"
Nói xong, cô nhìn về phía Diệp Thâm.
Diệp Thâm nói: "Hai ngày nữa hắn sẽ tới."
Nụ cười trên mặt Diệp Thư biến mất, cô gật đầu.
Hoa Chiêu muốn xử lý rễ cây nho, Diệp Thâm liền ngăn cản cô.
"Muốn làm như thế nào em nói, anh làm cho." Hắn nói ra.
Bên ngoài vẫn còn mưa, tạt đến vợ con của anh sẽ không tốt.
Hoa Chiêu cười hì hì ngồi xuống: "Em mặc bộ quần áo này làm việc cũng không thoải mái." Sau đó chỉ huy Diệp Thâm dùng bao tải đem rễ cây nho bao lại, phòng ngừa mưa làm nát rễ.
Thực ra tất cả đều là giả vờ, với cô, cây này dù đã c.h.ế.t cũng có thể sống lại.
Chu Lệ Hoa ngồi sang một bên, khẽ liếc mắt một cái. Cô gái trẻ không biết xấu, một chút cũng không nghiêm túc! Trước mắt nhiều người như vậy, còn nhõng nhẹo và quanh co với người đàn ông, mặt đi mày lại và không nghiêm túc.
Quấn rẽ cây xong, Hoa Chiêu lại thu dọn mấy bộ quần áo của Diệp Thâm, vài người chuẩn bị rời đi, Chu Lệ Hoa lại không muốn đi.
“Thím giúp cháu trông coi, xung quanh rất lộn xộn, không ai ở nhà, coi chừng có người vào lấy trộm đồ!” Bà ta nói.
“Không có thứ gì giá trị, nên cũng không sợ trộm.” Hoa Chiêu nói.
Chu Lệ Hoa lập tức chỉ vào bộ đồ đạc trên giường và đồ đạc trong phòng: "Đứa nhỏ này, sinh ra ở nông thôn, không thể sống hoang phí như vậy sao? Đây không phải là tiền sao? Người nông thôn không thể kiếm được những đồ này, phải không? Lúc này mới kết hôn được vài ngày, liền chướng mắt rồi hả?"
Bà nhìn vào mắt Hoa Chiêu với đầy ẩn ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu lập tức cảm giác được bàn tay đang nắm cánh tay của mình xiết chặt, Diệp Thâm tức giận.
"Thím ba, đừng lãng phí thời gian ở đây. Thím muốn cái gì, ở đây không có." Diệp Thâm nhìn Chu Lệ Hoa: "Cho dù có, cũng là của tôi, không phải của thím."
Một câu nói này khiến Chu Lệ Hoa đỏ cả mắt, bà ta mở miệng muốn nói lý lẽ.
Diệp Thâm nói ra: "Thím nói lớn tiếng chút, người của Hạ Kiến Ninh còn chưa đi, ngay tại nóc nhà bên cạnh nhìn xem đấy, thím cứ gào lên làm cho hắn dẫn người đem nhà đào bới, mang thứ đó tìm ra, cho cả nhà bị tội, đem chúng ta một nhà đều kéo xuống ngựa, thím liền như ý rồi hả?"
Chu Lệ Hoa vốn là vui vẻ, hắn thừa nhận có cái gì!
Lại là cả kinh.
"Ngươi như thế nào lại đắc tội Hạ Kiến Ninh? ! Là hắn chĩa mũi nhọn với nhà chúng ta?" Bà ta lập tức vẻ mặt oán trách: "Ngươi không có việc gì đắc tội hắn làm gì ah!"
Sự việc trước đó là Hạ Kiến Ninh chỉ huy, đây là người Diệp gia suy đoán, cũng không có ai nói cho Lưu Nguyệt Quế cùng Chu Lệ Hoa.
Miêu Lan Chi ngẫu nhiên sẽ biết một ít sự tình từ mấy người đàn ông, Lưu Nguyệt Quế là ngươi để cho bà biết bà cũng không muốn nghe, Chu Lệ Hoa là nói cũng nói vô ích, bà ta luôn không bắt được trọng điểm.
Diệp Chấn Quốc thỉnh thoảng sẽ hối hận, ba người con dâu đều là để cho con trai chính mình tìm đấy, lúc trước ông nhìn ra không ổn cũng không có ngăn trở, kết quả bây giờ đều trở thành "Tai hoạ ngầm" của nhà họ Diệp.
"Đi thôi." Diệp Thâm kéo cánh tay Hoa Chiêu mang cô đi ra sân nước gần ngập đến đầu gối, đứng ở cửa lớn quay đầu lại nhìn Chu Lệ Hoa.
Chu Lệ Hoa đột nhiên nhìn về phía mái nhà bên cạnh, trong nháy mắt bà ta nhìn thấy một bóng người biến mất.
Bà ta đi ra khỏi sân một cách không tình nguyện.
Bị người của Hạ Kiến Ninh nhìn chằm chằm, bà thật sự không dám lấy đồ ra.
Hoa chiêu dán vào tai Diệp Thâm nhỏ giọng hỏi: "Thím ba thật có tự tin, nhiều người như vậy, nhiều chuyên gia như vậy đều không tìm được, bà ấy lại cho là mình có thể tìm được, thím ba là đang làm khảo cổ sao?"
Cô hỏi rất nghiêm túc, với vẻ tò mò trên khuôn mặt, không có một chút mỉa mai. Nhưng như thế còn làm người ta thấy buồn cười hơn.
Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng tất cả những người thân thiết với cô đều nghe thấy.
Diệp Thư lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy thím ba, thím học khảo cổ từ lúc nào vậy? Từng có chiến tích gì? Sờ qua lăng mộ của hoàng đế nào rồi à?"
Ai biết Diệp Phương lại mắng cô: “Đừng coi thường người ta, có lẽ thím ba của cháu còn giỏi hơn mấy nhà khảo cổ học.” Giọng điệu của bà rất nghiêm túc.
Diệp Phương không phải là người có thể đùa cợt lạnh lùng như vậy, bà ấy tuyệt đối nghiêm túc.
"Có ý tứ gì?" Diệp Thư kinh ngạc.
Hoa Chiêu cũng sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to như mèo nhìn Chu Lệ Hoa đầy hoài nghi.
Biểu cảm này đáng yêu quá mà, Diệp Thâm hơi cúi người nói với Hoa Chiêu: "Ông nội của thím ba hồi đó là một thổ phu tử nổi tiếng. Nghe nói cha bà ấy cũng vậy. Về phần bản thân thím ba..."
“Thím sẽ không, thím sẽ không.” Chu Lệ Hoa xua tay ngay lập tức: “Những thứ làm tổn hại đến đạo đức âm dương đã bị cắt bỏ trong thế hệ của thím, và không ai trong thế hệ của thím làm như vậy”.
Tuy rằng bà không biết quá nhiều, nhưng là từ nhỏ bà ta đã bị mê hoặc, ít nhiều vẫn là biết.
Nhưng đây không phải là một điều vinh quang, bà ta chưa bao giờ đề cập với người ngoài, ngay cả ông nội bà ta cũng là thổ phu tử, con cái của bà ta thậm chí còn không biết chuyện đó! Không ngờ, Diệp Thâm lại biết chuyện.
“Thảo nào.” Hoa Chiêu nhìn Chu Lệ Hoa, đột nhiên cao hứng hỏi: “Thím ba, thím có nhìn ra gì không? Nói thật, chúng cháu cũng không biết dưới đất có vật gì không, nhưng nhìn thấy hành động của gia đình họ Tào nên đoán đấy. Thím có thể xem đồ có khả năng được chôn ở đâu không?”
Ồ?
Chu Lệ Hoa nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt này nhất định không phải giả, cô ta thật sự không biết, lại nhìn Diệp Thâm, hắn không phải nói có sao?
Diệp Thâm liếc Hoa Chiêu một cái, sau đó nói: "Cháu chỉ đoán có thể có, nhưng mấy ngày nay người của Hạ Kiến Ninh canh giữ, nên cũng không động thủ, cũng không biết bắt đầu từ đâu."
Như vậy ah, Chu Lệ Hoa tin. Nếu như biết rõ người của Hạ Kiến Ninh ở bên cạnh nhìn, bà đương nhiên cũng sẽ không động thủ. Động thủ chờ bị nắm được sao?
“Thím nhìn thấy ba nơi, dưới gốc cây nho, giếng bỏ hoang, và dưới lòng đất ở góc đông nam.” Chu Lệ Hoa tỏ vẻ khó hiểu: “Thật không may, ba nơi này đã bị đào theo cách đó mà vẫn chưa được tìm thấy, đoán chừng là đã không có. Mặt khá, chỉ có thể đem toàn bộ mắt đất dứt khoả đều đào lên một lần."
Diệp Thâm và Hoa Chiêu nhìn nhau, sức chấn động của Hoa Chiêu còn mạnh hơn Diệp Thâm.
Diệp Thần chỉ cho rằng bà ta đã nhìn đúng 2 chỗ, nhưng Hoa Chiêu biết cả 3 chỗ đều đúng.
Quả nhiên bất luận kẻ nào đều không thể khinh thường.
"Các ngươi đều là nghĩ lung tung." Diệp Phương đột nhiên nói ra: "Trong nhà thật sự không có cái gì đó, theo ta có nhớ lại có một đoạn thời gian trôi qua rất khó khăn, trong nhà có chút tiền cũng sẽ bị cậu mượn đi đánh bạc, núi vàng núi bạc cũng không đủ hắn thua.
"Cậu cuối cùng đem nhà ở đều thua mất, mợ trong cơn tức giận mang theo con hồi trở về quê ở miền nam, cậu cả là c.h.ế.t vì bệnh ở trong khách sạn, và cuối cùng được chôn trong một chiếc quan tài mỏng ." Diệp Phương thở dài.
Bà vẫn có chút ấn tượng về người cậu đó, là một người rất hiền lành và dịu dàng, mỗi lần đến nhà bà đều mang theo lễ vật, một chuỗi hồ lô đường, và trên đầu đội một chiếc mũ hoa.
Ông ấy còn có thể đem bà nâng lên trên bả vai, mang theo bà đi dạo hội chùa, là một người cậu tốt.
Tiền đề là không đề cập đến cờ bạc, khi nhắc đến cờ bạc, ông ấy giống như một con người khác, trong mắt chỉ có tiền.
Chu Lệ Hoa từ chối cho ý kiến, chỉ là nói ra: "Tiểu Thâm, nếu thật là có cái gì, đó đều là đồ vật lão tổ tông truyền thừa, ngươi cũng không thể độc chiếm ah."
Diệp Thâm chỉ làm như không nghe thấy.
Lúc trước anh xác thực không muốn độc chiếm những vật kia, anh nghĩ đến đợi cơ hội thích hợp vụng trộm phân cho mấy người chú cùng anh em.
Nhưng là hiện tại xem ra chia cho loại người như thím ba này, sẽ chỉ làm chú ba c.h.ế.t nhanh hơn, còn sẽ liên lụy tất cả mọi người Diệp gia.
Vì vậy, anh phải nuốt nó một mình.