Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:27
Lượt xem: 279
Hoa Cường cùng Hoa Chiêu đều sửng sốt.
Hoa Cường chưa bao giờ nghĩ rằng cháu gái gả đi chỉ sau một bữa ăn. Hoa Chiêu lại không nghĩ rằng trong vòng ba ngày cô lại nhận được lời cầu hôn thứ hai…cái vận đào hoa này còn vượng hơn so với cô là một mỹ nhân ở kiếp trước! Thực sự là khiến cho người ta vừa mừng vừa lo.
“Các người đã tới chậm, cháu gái của ta đã đính hôn rồi.” Hoa Cường đột nhiên nói ra.
Mọi người trong phòng sững sờ, bọn họ tới chậm một bước?.
“Định cho nhà ai rồi hả?” Lão yêu bà vội vàng hỏi.
“Cái này cũng không cần các ngươi quản” Hoa Cường nói, rốt cuộc Diệp Thâm còn chưa trở về, ông cũng không dám đánh cuộc.
Lão yêu bà thế nhưng lại hiểu lầm, tưởng Hoa Cường viện lý do.
Thật sự chướng mắt con trai bà? Lão yêu bà hung hăng liếc Hoa Chiêu, thực sự không biết xấu hổ.
“Ông nội Hoa Chiêu, người có điều kiện gì cứ việc nói!” Ngoại trừ đòi tiền, cái gì cũng dễ nói.
“Hoa Chiêu nhà tôi thực sự có nhà chồng rồi, sau này các ngươi sẽ biết.” Hoa Cường cũng đứng dậy tiễn khách.
Hai ông cháu thái độ đều rất kiên quyết. Dân quê cũng cần thể diện đấy, lão yêu bà còn muốn nói thêm điều gì nữa, Vương Chí Dũng cùng bà mối lại sượng mặt đi ra ngoài. Lão yêu bà không có biện pháp nên cũng phải theo ra ngoài.
Hoa Chiêu qua loa khách khí mà nói hai câu, không thể tiễn họ ra sân, còn phải vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Cô đem thịt mua mấy hôm trước đều lấy ra hầm cách thuỷ, đã vài ngày rồi, không ăn sẽ hư mất.
Đi ra khỏi sân nhỏ, lão yêu bà vừa vặn ngoái đầu lại trông thấy, xem cô thoáng cái đem nửa cân thịt ném vào nồi, lập tức đau lòng mà nhe răng trợn mắt.
“Miếng thịt lớn như vậy, mỗi lần cắt hai lát, một tháng đều có thể ăn thịt, thật tốt! Hoa Chiêu này thực sự phung phí a, không được, tôi phải vào nói với nó.”
Bà mối hung hang trừng mắt một cái, gắt gao giữ bà ta lại: “Còn chưa phải là người nhà người ta, bà còn muốn quản người ta ăn thịt thế nào” Nếu để cho bà ta cứ như vậy đi vào nói, bà liền cảm thấy mất mặt.
Chõ mõm quản tới trong nồi nhà người khác? Một bộ dạng thèm muốn chết, thực sự xấu hổ c.h.ế.t mất.
Nhà họ Vương nghèo, đến nỗi heo con cũng không có tiền mà mua, nếu mua cũng không thừa lương thực cho heo ăn, cho nên nhà họ đã rất lâu không ăn thịt rồi. Tuy chỉ nhìn thấy thịt tươi, lão yêu bà đều muốn chảy nước miếng rồi. Vương Chí Dũng cũng không khá hơn chút nào, nhưng hắn ta sĩ diện, nên không quay đầu lại nhìn.
Hoa Cường đau lòng cháu gái, cam lòng cho con bé ăn, lời đồn này ngược lại đúng sự thật.
Lão yêu bà bị bà mối lôi đi từng bước. Trong miệng bà lẩm bẩm nói: “Đứa con dâu Hoa Chiêu này, tôi muốn định rồi”. Nhưng nhà người ta không đáp ứng, bà lại không có biện pháp gì tốt.
“Con trai, con nói phải làm sao bây giờ a?” Bà hỏi Vương Chí Dũng, người con trai cả này là trụ cột trong lòng bà.
Vương Chí Dũng quay đầu nhìn thoáng qua khói bếp lượn lờ, bọn họ đi chậm rãi, hương thơm trong nhà vậy mà bay qua, cái hương vị kia làm cho anh ta không tự giác mà nuốt nước miếng.
“Ngày mai con lại đến” Anh ta nói.
Liệt nữ sợ triền lang, một người phụ nữ mà thôi, làm thế nào mà không thu thập được? Hơn nữa phải mềm không được cứng…cái này anh ta cực kỳ có kinh nghiệm, anh ta biết rõ đánh vào đâu có thể khiến cho phụ nữ đau đến có khổ mà không nói nên lời.
Thấy con trai thề son sắt, lão yêu bà yên tâm, một đường nuốt nước miếng đi về nhà.
…….
Hoa Chiêu căn bản không đem mấy người vừa rồi để trong lòng, ăn cơm xong liền lên núi.
Cô phải chuẩn bị chút gì ăn cho đàn heo con, mấy con heo nhà cô còn chưa đủ lớn cho hai người ăn được đây này.
Hoa Chiêu lại lấy đòn gánh đi lên núi, lúc này là thời gian nghỉ trưa, lại gặp không ít thôn dân. Thậm chí có người còn chủ động nói chuyện với cô. “tiểu Hoa ah, lên núi đấy à?”
Người nói chuyện thái độ không tệ, chỉ là chào hỏi bình thường, Hoa Chiêu cũng tươi cười nói chuyện: “Đúng vậy a thím Tôn, cháu lên núi đào thức ăn cho heo.”
“Lại đi suối nước nóng bên kia à?” Thím Tôn hỏi.
“Đúng vậy a” Không qua bên kia thì đi đâu, vùng phụ cận những cọng cỏ non chỉ vừa mới nhú, cô chỉ có thể đào ở chỗ kia.
Thím Tôn há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, cười cười đi qua.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu có chút kỳ quái. Nhưng gặp được người thứ hai chủ động cùng cô nói chuyện, cô đã biết rõ vì sao.
“Tiểu Hoa à, lại đi suối nước nóng bên cạnh à?” Trước khi Hoa Chiêu trả lời, thím đã nói trước: “Cháu nếu tìm được bí đỏ gì đó? Thím cầm lương thực đổi với cháu được không? Đậu xanh nhà thím không có, đậu nành có chút, gạo kê cũng có, cháu muốn cái gì đều được!”
Bí đỏ hôm qua bà đổi một miếng, trực tiếp hầm cách thuỷ, ôi mẹ ơi, cái hương vị kia quả thực so với thịt còn ngon hơn. Ngon đến nỗi bọn nhỏ ngao ngao kêu gào.
Chỉ ra suối nước nóng quá xa, vừa đi là hết nửa ngày, chậm trễ ra công, nếu không thì bà đã sớm đi.
Hoa Chiêu đan lo trong nhà món chính không phong phú đây này.
“Được thím a, nếu vận khí cháu tốt mà gặp được, sẽ đi qua nhà đổi với thím.”
“Ai, tốt tốt!” Người phụ nữ lập tức mặt mày hớn hở, nhìn Hoa Chiêu đặc biệt thuận mắt. Ai nói Hoa Chiêu gấu vậy hả? Bà lại thấy thật tốt đây này.
Hoa Chiêu cười cười, bước chân nhanh hơn lên núi. Tiện tay mà thôi, việc nhỏ, cô can tâm tình nguyện giúp mọi người làm việc tốt, để cuộc sống sinh hoạt của mình trở nên hài hoà hơn, là chuyện tốt. Bằng không sau này hai đứa bé của cô lớn lên, sẽ bị trẻ em toàn thôn bắt nạt sao?. Vì điều này, cô phải hết sức tạo quan hệ tốt với cả thôn.
Hôm nay không cần dò đường, tốc độ của cô cũng nhanh hơn, hơn 2 giờ đã đến suối nước nóng, kết quả chính là thấy mấy đứa nhỏ kết bạn quay về. Ngày hôm qua cô đi đổi rau dại cùng bí đỏ, đem mọi người ăn ngon đến sắp hỏng. Người lớn cần ra công, nhưng những đứa trẻ tầm 10 tuổi thì lại không cần, bọn hắn có rất nhiều thời gian đi tìm đồ ăn. Kết quả không tìm thấy gì, chỉ đào được chút rau dại. Thấy Hoa Chiêu mấy đứa nhỏ sững sờ, sau đó cúi đầu bỏ chạy, không dám nói với cô lời nào. Mấy anh chị trong nhà đều đã từng bị Hoa Chiêu đánh qua, đều biết Hoa Chiêu đáng sợ thế nào.
Hoa Chiêu cười cười, mọi người đi thì dễ cho cô hành động hơn đấy. Cô nhìn quanh một vòng, đoán chừng mấy đứa nhỏ đã từng đến, chỗ này đã bị bọn hắn quét sạch một lần, ngoại trừ cỏ dại, phàm là những rau dại ăn được đều không còn. Dù sao chỗ này cũng không lớn, cô phất phất tay rời khỏi đây, qua bảy tám lần rẽ, tìm được một gốc cây bị che phủ, một cây hạt dẻ dại. Sau đó trao đổi năng lượng, trái cây mọc lên không dứt, rơi đầy đất vừa vặn tràn đầy hai giỏ.
Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, hạt dẻ hoang là đồ tốt, có rất nhiều vitamin B11 mà phụ nữ mang thai rất cần. Có thể ngăn ngừa sinh non mà mang thai đôi lại rất hay sinh non. Thời điểm nguyên chủ sinh là sinh non, cô phải chú ý.
Trở lại trong thôn, sắc trời đã tối, mọi nhà đều đã bốc ra khói bếp, trong phòng lộ ra ngọn đèn dầu. Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng gà gáy chó sủa. Từ xa nhìn lại, toàn bộ thôn đều chìm trong bình yên và tốt đẹp.
Hoa Chiêu liếc thấy ở cửa ra vào nhà mình, Hoa Cường đứng ở đó, trông mong nhìn. Cô có một chút bất an cùng mờ mịt đều lập tức lắng đọng xuống.
“Ông nội, cháu đã về!” Hoa Chiêu cười nói, âm thanh ngọt đến nao lòng người.
Hoa Cường lập tức cười nghênh đón.
Hai ông cháu vô cùng cao hứng mà vào nhà, dưới ánh đèn, Hoa Cường mới nhìn rõ trong giỏ có gì.
“Như thế nào nhiều hạt dẻ như vậy? Cháu đào đến ổ sóc rồi hả?”
Hạt dẻ tươi mới, bảo tồn vô cùng tốt, xem ra không phải nhặt trên mặt đất, cũng không phải là hạt dẻ bị sóc giấu đi trong mùa đông.
“Đúng vậy a, con sóc này đoán chừng ngoài ý muốn bị ăn sạch rồi, tràn đầy một hốc cây hạt dẻ đều tiện nghi cho cháu.” Hoa Chiêu cười nói.
“Ha ha ha, tiểu Hoa nhà ta vận khí thật tốt!” Hoa Cường cười nói.
Hoa Chiêu lấy mấy cân hạt dẻ, đem đi chưng lên. Thực ra, rang đường là tốt nhất, khôn thì hầm gà cách thuỷ cũng được, nhưng với điều kiện trong nhà hiện tại chỉ có thể hấp thôi. May mà hạt dẻ này cũng coi như trở thành tinh đấy, làm thế nào ăn cũng đều ngon.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, một mùi hương nồng đậm bay ra. Hai ông cháu thoả mãn ăn xong, Hoa Chiêu lại mang một bát lớn, tầm hơn 2 cân rồi đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-8.html.]
“Cháu muốn đi đâu?” Hoa Cường kỳ quái hỏi.
“Cháu đưa qua nhà thím Mã đầu thôn, đổi ít mễ” Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Cường ngạc nhiên nhìn cháu gái đi ra ngoài. Tiểu Hoa nhà ôn thực sự thay đổi, không những chịu khó mà còn biết nói chuyện rồi, ngay cả đối nhân xử thế cũng khéo léo đưa đẩy rồi. Đây là Phật tổ khai mở cho hả?
Không đúng, có lẽ Diệp Thâm giúp con bé thông suốt rồi…
Không biết thằng nhóc này lúc nào mới trở về.
………
Diệp Thâm hiện tại đang ở xa ngàn dặm, nhiệm vụ có chút gian nan, xem ra không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Chính uỷ, tôi có sự tình muốn báo cáo!”
“Chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến âm thanh nghiêm túc.
“Tôi muốn làm báo cáo kết hôn.” Diệp Thâm nói.
“…..” Đầu bên kia không có âm thanh.
“Tôi muốn làm báo cáo kết hôn!” Diệp Thâm lớn tiếng nói lại một lần nữa.
“Nghe thấy được nghe thấy được.” Chính uỷ đào đào lỗ tai, tò mò hỏi: “Cuối cùng anh chọn con gái nhà ai vậy? Là lão Hạ hay Mã gia? Hay là cô giáo mà mẹ anh giới thiệu?”
Diệp Thâm bộ dáng tốt, gia thế tốt, là nhân tài xuất sắc, quả thực là người con rể tốt nhất mà mọi người muốn lựa chọn, từ lúc anh 20 tuổi đã giới thiệu cho anh vô số đối tượng. Nhất là từ 2 năm trước, đặc biệt nhiều. Hai năm qua, bởi vì ai cũng không thành công, mọi người đều cho rằng ánh mắt anh cao, những người kia…điều kiện hơi thiếu một chút tự giác không đề cập nữa.
Cũng bởi vì 2 năm qua có 2 gia đình gia thế rất tốt nhìn trúng Diệp Thâm, nghe nói hai cô gái cũng vì anh mà chưa lấy chồng.
Mọi người xung quanh đều đang đứng xem kịch vui. Chính uỷ cũng xem náo nhiệt, không ngờ thoáng một cái lại có kết quả?
“Mau nói cho tôi biết là ai?” Ông ta kích động nói.
Diệp Thâm dừng một thoáng rồi nói ra: “Là cháu gái của lão chiến hữu của ông nội năm xưa, nhà ở xxxx, gọi là Hoa Chiêu.”
“À?” Chính uỷ cảm thấy chất lượng đường truyền điện thoại kém, ông ta không nghe rõ âm thanh.
“Hoa Chiêu! Nhà ở xxxx.” Diệp Thâm lớn tiếng báo cáo địa chỉ một lần nữa: “Nhớ đừng ghi nhầm địa chỉ, lúc thẩm tra chính trị lại tìm sai địa phương.”
Anh ta nói chuyện không chút khách khí, bởi vì chính uỷ là bác ruột của anh, từ nhỏ đã lớn lên cùng cha mẹ anh, cho nên cũng là người đầu tiên anh thông báo chuyện này.
“A, để bác ghi chú lại…” Tần Hướng Đông chăm chú viết lại địa chỉ cùng tên, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thâm trầm mặc vài giây, nói ra: “Cháu không thích tác phong làm việc của nhà họ Hạ cùng nhà họ Mã, mọi người đều khôn đi một đường, nên cũng đừng tụ vào một chỗ.”
Anh nói có một chút hàm xúc, trên thực tế, anh cảm thấy hai nhà kia sớm muộn gì cũng xong.
“Về phần cô giáo mà mẹ cháu giới thiệu…” Không phải anh không lễ phép, mà anh cũng không nhớ được cô gái mà anh mới gặp một lần tên gì: “Được rồi, không đề cập tới cô ấy.”
Hiện tại nói cái gì đều vô dụng, người vợ hắn lựa chọn đã định ra rồi.
“Được rồi, chuyện của mình thì chính mình quyết định, chỉ cần cô gái thẩm tra chính trị không có vấn đề gì, bác hoàn toàn ủng hộ cháu.” Tần Hướng Đông lại hiếu kì nói: “Là cô gái như thế nào mà làm cho cháu liếc mắt nhìn trúng? Mới gặp một lần đã đem chuyện chung thân đại sự định ra rồi? Lúc nào mang về nhà cho bác và mẹ cháu nhìn xem a.”
Diệp Thâm khoé miệng run rẩy, đến lúc đó sợ sẽ doạ c.h.ế.t hai người.
“Trước tiên đem giấy hôn thú xử lý, khi nào được nghỉ lễ, cháu sẽ đưa cô ấy về nhà.” Anh nói.
Đều có vợ chồng chi thực rồi, hôn sự này đã định rồi, cũng không cần phải chậm trễ, tránh cho nhà gái không an tâm, cũng tránh khỏi Hoa Cường đột nhiên ra đi, cô gái bị những thân thích kia đánh chủ ý.
Tuy rằng Hoa…cô gái lớn lên không được như ý, nhưng là, đã là người của anh. Người của anh, anh phải che chở.
“Cháu bên này có chút phiền phức, không biết lúc nào có thể trở về, bác giúp cháu đem giấy hôn thú làm cho tốt, trực tiếp đứa đến trong tay cô ấy, thuận tiện xử lý hôn sự, mời mọi người trong thôn bọn họ ăn bữa cơm.” Tranh thủ làm cho những người thân thích kia hết hy vọng.
“Ah, vội vã như vậy ah..” Tần Hướng Đông đột nhiên tâm linh tương thông mà hỏi thăm: “Có phải còn có việc gì mà bác không biết không?”
Diệp Thâm lỗ tai đột nhiên đỏ lên, bên tai tựa hồ vang lên từng tiếng âm thanh yếu ớt, mảnh mai. Mặc dù biết chỉ có một đêm, có chút không có khả năng, nhưng là đêm hôm đó, không chỉ có một lần…
Vạn nhất… Anh không thể để cho con của mình bị bàn tán đến được.
“Cháu hôm đó uống chút rượu, nhịn kông được…” Anh nhỏ giọng nói.
“Ai, Cháu đứa nhỏ này! Cái người này…”Tần Hướng Đông lúc này lỗ tai lại phi thường tốt, nghe rành mạch. Trong miệng ông quở trách Diệp Thâm, nhưng trong nội tâm lại muốn hiếu kì c.h.ế.t rồi, phải là cô gái như thế nào mới làm cho cháu trai ý chí sắt đá của ông nhịn không được?.
Cái gì mà rượu say mất lý trí, đều là gạt người đấy. Đàn ông chỉ có mượn rượu giả điên, không có rượi say mất lý trí. Thực sự say rồi thì ngoại trừ nôn, cái gì cũng không làm được.
Diệp Thâm lỗ tai đỏ lên, anh không có rượu say mất lý trí, cũng không có mượn rượu giả điên, anh là nhất thời không để ý, bị cô chế trụ…
Diệp Thâm hít một hơi sâu, cắt ngang dòng suy nghĩ của mình: “Chuyện này trước tiên, chớ cùng bố mẹ cháu nói, đợi cháu trở về, sẽ trực tiếp nói chuyện cùng bọn họ.”
Tần Hướng Đông lập tức nói: “Tốt, bác đã biết.”
Nghe địa chỉ nhà gái, cũng biết là dân quê, cha mẹ Diệp Thâm nếu biết con trai ưu tú của mình cưới một người nông thôn, họ sẽ nổi giận đấy.
Nổi giận không sợ, chỉ sợ bọn họ cản trở hôn sự này.
Ông ta cùng người nhà họ Diệp suy nghĩ không giống nhau, ông cảm thấy đàn ông phải dựa vào chính mình để đạt được sự nghiệp, dù nó cỏ thể đi kèm với hiểm nguy.Và khi một người đàn ông chiến đấu ở bên ngoài thi chiến công mới thực tế, dựa vào người nhà, chỉ là hư danh, chẳng những vậy mà còn rất nguy hiểm.
May mà Diệp Thâm là người thông minh, biết rõ quan hệ với thông gia không tốt, có thể mang lại tai hoạ cho chính mình.
Hơn nữa đàn ông bên ngoài chiến đấu, về đến nhà cũng đừng có liều mạng, tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp, thời gian trôi qua mới thư thái.
Cháu trai của ông rốt cuộc cũng có người mình thích, ông phải che chở.
Cúp điện thoại, Tần Hướng Đông liền hành động. Gọi điện thoại qua quân khu Đông Bắc rồi lập tức có người ở khu vực nào đó ngồi xe lửa khởi hành đến nơi thâm sơn ngay trong đêm.
…….
Hoa Chiêu dùng 2 cân hạt dẻ, đổi về một cân gạo kê. Thời điểm này, đồ ăn vặt cũng không quý giá như lương thực. Đây là Hoa Chiêu cố ý mang hạt dẻ đã nấu chín đi qua, dùng mùi thơm làm cho người ta không chịu nổi, nếu như cầm hạt sống người ta sẽ không muốn.
Bởi vì hạt dẻ là thổ sản vùng núi, không đáng mấy tiền, nhà ai cũng không thiếu, vào mùa thu có thể nhặt lại để dành ăn cả năm.
Nhà Hoa Cường ít người, một ông lão, một người lười, không có ai chạy vào núi, vậy nên trong nhà không có thổ sản trong núi.
Chính sự bề bộn xong, Hoa Chiêu cũng nhớ tới một đàn gà vịt con trong nhà, tranh thủ thời gian nấu một đống hạt dẻ lên cho chúng ăn.
Hoa Cường thấy liền đau lòng.
“Đợi bán được giá đỗ thì tốt rồi, có tiền rồi chúng ta sẽ mua cám cho chúng ăn” Hoa Chiêu trấn an ông. Đương nhiên là cô chỉ tuỳ tiện nói vậy, muốn khiến những vật nhỏ này thịt ăn ngon, trứng ăn ngon đương nhiên cô phải thúc dục biến đổi qua đồ ăn, tất nhiên những điều này cô không thể nói cho ông nội được.