Mẹ tôi vốn là người làng khác gả về đây, còn trưởng thôn lại là cậu họ xa của bà, cũng chính là người làm mối cho bố mẹ tôi.
Giờ xảy ra chuyện thế này, ông ấy cũng cảm thấy mất mặt.
Bà nội tôi thấy thế, chưa đợi mẹ tôi mở miệng đã vội lên tiếng dàn xếp:
“Chuyện trong nhà đừng nên làm ầm lên ngoài mặt. Nhà chúng ta là bị con tiện nhân kia dụ dỗ, chồng con vô tội, con tha thứ cho nó đi mà.”
“Phải đấy, vì con cái, bỏ qua cho xong.”
Vợ trưởng thôn cũng lên tiếng khuyên giải.
Dù gì lúc này cả làng đang tham gia bình chọn danh hiệu “Thôn văn minh” của thị trấn, không thể để xảy ra chuyện mất mặt thế này được.
Tôi tròn mắt ngây thơ, gật gù nói:
“Phải đấy, phải đấy, vì con cái mà bỏ qua cho nhau đi.”
Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi, không rõ tôi đang giở trò gì.
Tôi cười hồn nhiên, trong sáng đáp:
“Bởi vì trong bụng dì Quế Cầm có một em bé, là em trai của con đó nha!”
Cả làng ồ lên náo loạn.
Bà nội tôi hốt hoảng lao đến định bịt miệng tôi lại, không cho tôi nói bừa.
Nhưng những gì tôi nói lại là sự thật.
Trương Quế Cầm đúng là đang mang thai, mới hai tháng, đến chính cô ta cũng chưa phát hiện ra.
Chính đứa bé đó — trong kiếp trước — đã khiến cuộc đời tôi chìm trong đau khổ.
Đứa con trai mà Trương Quế Cầm sinh ra chẳng bao lâu thì bị chẩn đoán mắc hội chứng Down.
Tiền lương ít ỏi của bố tôi làm thâu công trình đều đổ hết vào chữa bệnh cho đứa bé, nhưng chẳng khác gì muối bỏ biển.
Trương Quế Cầm nhìn tôi lanh lợi, thông minh, lại nhìn con mình đờ đẫn, ngu ngơ, liền sinh ác tâm.
Cô ta liên hệ với bọn buôn người, lén bán tôi đi khi tôi vừa tròn sáu tuổi.
Bà nội tôi rõ ràng đã phát hiện, nhưng lại không ngăn cản.
Bà cần tiền — cần rất rất nhiều tiền — để cứu đứa cháu trai “quý như vàng” của mình.
Bác sĩ của trạm y tế thôn được mời đến, bắt mạch tại chỗ cho Trương Quế Cầm.
Kết quả chứng thực lời tôi nói hoàn toàn đúng — cô ta đã mang thai hơn hai tháng.
Mẹ tôi giằng tôi khỏi tay bà nội, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Giọng bà run rẩy nhưng kiên quyết:
“Tôi không tha thứ đâu. Tôi muốn ly hôn.”
Mấy năm qua, tiền mà bố mẹ tôi kiếm được nhờ thầu công trình đều đưa hết cho bà nội giữ.
Nhưng mẹ tôi vốn tinh ý, bà tự lập một sổ ghi chép riêng, từng khoản từng đồng rõ ràng mạch lạc.
Bảy năm hôn nhân, tài sản chung của hai người là mười hai nghìn tệ.
Khi cuốn sổ được đưa ra, cả làng đều sửng sốt.
Thời đó, nhà có thu nhập cao đúng là hiếm thấy vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nam-sau-tuoi-toi-va-me-cung-quet-sach-nhung-ke-xau-xa/chuong-3.html.]
Lập tức có vài người phụ nữ thì thầm:
“Bảo sao Quế Cầm mê mệt bố con bé Tiểu Cúc, ông ấy đúng là có tiền thật.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chỉ có mẹ Tiểu Cúc là ngốc, chồng kiếm ra tiền như vậy mà còn đòi ly hôn, sống qua ngày cho xong có phải hơn không…”
Giờ nhìn lại bố tôi, ánh mắt của đám người trong làng chẳng còn sự khinh bỉ, mà bắt đầu lộ rõ vẻ ghen tị và thèm khát.
“Tiểu Cúc theo tôi. Tiền, tôi chỉ lấy mười nghìn.”
Mẹ tôi dõng dạc nêu rõ điều kiện ly hôn.
Cả đám người nhốn nháo, ai nấy đều cho rằng điều kiện đó không hợp lý, bà nội tôi thì nhảy dựng lên phản đối kịch liệt.
“Thế thì tôi lên thị trấn, kiện con trai bà tội kết hôn trái pháp luật! Để xem bà cầm đống tiền đó, sống cô quạnh tới già được bao lâu!”
Mẹ tôi cắn răng, không nhượng bộ lấy nửa câu.
Thấy tình hình căng thẳng quá mức, trưởng thôn đành lên tiếng giảng hòa, đề nghị hai bên bình tĩnh, qua Tết rồi hãy đưa ra quyết định cuối cùng.
Về đến nhà, mẹ tôi không nói không rằng, gom hết quần áo và hành lý của bố tôi ném thẳng ra sân, chính thức tuyên bố ly thân.
Bố tôi vừa hận tôi vì khiến ông ta mất mặt trước cả làng, vừa giận mẹ vì kiên quyết đòi ly hôn, làm ầm mọi chuyện lên.
Ông ta vung cây đòn gánh, quất mạnh một phát vào tôi, gào lên dọa sẽ đánh c.h.ế.t cả hai mẹ con.
Nhưng lúc này, tôi và mẹ không còn là hai kẻ cam chịu để người khác bắt nạt nữa rồi.
Mẹ tôi thấy tôi bị đánh, mắt lập tức đỏ ngầu, giơ thẳng cây rìu lên, quay người đè bà nội xuống đất.
Bà nội gào rú như bị giết:
“Đồ đàn bà mất nết, mày lấy tiền nuôi trai thì có! Mày muốn làm gì hả?!”
Mẹ tôi đá cho bà ta một phát, nghiến răng quát:
“Con mụ già c.h.ế.t tiệt, câm miệng cho tao!”
Sau đó bà giơ cao cây rìu về phía bố tôi, giọng lạnh băng:
“Ông dám động vào Tiểu Cúc thêm một lần nữa, tôi lấy cả mạng ông lẫn mẹ ông!”
Bố tôi không tin bà dám làm thật, nắm chặt cây đòn xông về phía mẹ.
Mẹ tôi chẳng thèm né tránh, vung rìu nhắm thẳng vào bà nội mà c.h.é.m tới.
Lưỡi rìu bén ngót xẹt ngang qua sát má bà nội.
Bà trợn trắng mắt, rồi lịm đi bất tỉnh.
Quả thật, kẻ liều mới khiến người ta sợ.
Mẹ tôi lúc ấy gần như hóa điên, khiến bố tôi và bà nội hoảng loạn thực sự.
Khi bà tỉnh lại, cắn răng nói với bố tôi:
“Ly thì ly! Dù sao bụng con Quế Cầm cũng có chửa rồi, tám phần là con trai.”
“Bảo Triệu Tố Vân dắt theo đứa con gái phá của của nó cút ra khỏi nhà đi.”
Rồi bà ta trừng mắt lườm mẹ tôi, giọng đầy châm chọc:
“Triệu Tố Vân, mày ôm theo đứa con gái xúi quẩy, không có đàn ông nào thèm ngó tới đâu. Cẩn thận về già không có con trai đưa tang đấy.”
Ha.
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.