Trọng Sinh Trở Về Năm Sáu Tuổi, Tôi Và Mẹ Cùng Quét Sạch Những Kẻ Xấu Xa - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:59:43
Lượt xem: 12,225

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi bước đến sát bà, cúi đầu thì thầm vào tai bà một câu:

 

“Bà ơi, không phải thằng con trai nào cũng truyền giống được đâu. Ví dụ như… đứa đần độn thì không làm được đâu nha.”

 

Bà tôi nghe xong, sững người ra một lát, rồi bắt đầu chửi tôi loạn xạ.

 

Tôi chẳng buồn đáp lại, quay người đi giúp mẹ dọn dẹp hành lý.

 

Cứ để bà ta chửi cho sướng miệng đi.

 

Vì sau này bà ta sẽ còn phải khóc dài dài.

 

Bố mẹ tôi ra ủy ban làm thủ tục ly hôn, chia cho mẹ tôi mười nghìn tệ.

 

Tôi và mẹ xách hành lý, dứt khoát rời khỏi ngôi nhà ấy.

 

Không ngờ vừa ra đến đầu làng, lại đụng ngay cả nhà ngoại.

 

Tim tôi thót lên một cái.

 

Kiếp trước, mẹ tôi chính là bị cái gia đình trọng nam khinh nữ này đẩy vào hố lửa.

 

Sau khi ly hôn, bà ngoại dụ mẹ tôi về quê, rồi vì muốn xây nhà cho cậu tôi mà đem mẹ gả cho một ông già tàn tật có tiền.

 

Cả nhà còn cấu kết với lão già ấy nhốt mẹ tôi lại, để bà sống mười năm không khác gì địa ngục.

 

Quả nhiên, cậu cả của tôi đảo mắt lia lịa, giọng thì giễu cợt:

 

“Tố Vân à, nghe nói em ly hôn chia được khối tiền nhỉ? Phụ nữ thì cần gì nhiều tiền thế, đưa hết cho anh đi.”

 

Mẹ tôi ôm chặt lấy cái túi tiền, lạnh lùng đáp:

 

“Anh nằm mơ à?”

 

Bà ngoại thấy mẹ không nghe lời, lập tức lao lên giật lấy túi.

 

Đầu làng có không ít người đứng xem náo nhiệt.

 

Dù sao bà ngoại cũng là người lớn, phần lớn dân làng đều đứng về phía bà.

 

Thấy tình hình không ổn, tôi vội ôm tay bà, cười ngọt xớt nói:

 

“Số tiền này mẹ cháu định dùng để khởi nghiệp đó. Đợi tụi cháu kiếm được nhiều tiền rồi, sẽ gửi hết cho mọi người nhé?”

 

Bà ngoại hừ lạnh, quay sang mắng mẹ tôi:

 

“Khởi nghiệp gì mà khởi nghiệp! Muốn làm thì để anh mày làm!”

 

“Còn mày, thân là đàn bà, mau theo tao về làng, tranh thủ còn trẻ mà kiếm một thằng nhà giàu gả đi!”

 

Đúng như tôi nghĩ — dù là kiếp này, họ vẫn muốn bán đứng mẹ tôi.

 

Nhìn gương mặt mẹ trắng bệch đi vì tức giận và uất ức, lòng tôi đau nhói.

 

Nhưng tôi vẫn nở nụ cười, nói với bà ngoại:

 

“Khởi nghiệp mệt lắm. Cậu cả sức khỏe kém, chịu khổ không nổi đâu.”

 

“Mẹ cháu thì khác. Mẹ có mối quan hệ trên thành phố, có thể thầu công trình, một năm kiếm mười mấy nghìn không phải chuyện khó.”

 

“Đến lúc đó, sẽ đưa cả nhà mình lên thành phố, cho mọi người sống sung sướng luôn, được không ạ?”

 

Tôi khẽ siết tay mẹ, ra hiệu bảo mẹ bình tĩnh.

 

Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói với bà ngoại:

 

“Mẹ cứ yên tâm, đến lúc con có tiền rồi, sẽ rước cả nhà mẹ lên thành phố… ‘nuôi cho đàng hoàng’ luôn!”

 

Dưới những lời hứa hẹn liên tục của hai mẹ con tôi, cuối cùng cũng tạm thoát khỏi nhà bà ngoại.

 

Về lại thành phố, mẹ con tôi thuê một căn nhà nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nam-sau-tuoi-toi-va-me-cung-quet-sach-nhung-ke-xau-xa/chuong-4.html.]

 

Mẹ tôi vốn nổi tiếng là người siêng năng, nhiệt tình từ thời còn làm thuê ở đây.

 

Vì vậy lần này vừa mới quay lại, đã có người chủ động đến mời bà nhận thầu công trình.

 

Mẹ nhanh chóng lập đội xây dựng, chuyên cướp đơn của bố tôi — mà lần nào ra tay cũng trúng đậm.

 

Bố tôi tức đến nghiến răng ken két, nhưng chẳng làm gì được.

 

Chỉ một năm sau, đội thi công phát triển mạnh mẽ, mẹ thành lập luôn một công ty bất động sản.

 

Trong khi đó, bên phía bố thì thảm hại vô cùng, nghe nói chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa.

 

Chiều hôm ấy tan học, bố tôi chặn tôi trước cổng trường.

 

Thấy tôi bước ra, ông lập tức tươi cười, chạy tới kéo tay tôi:

 

“Tiểu Cúc à, bố mua nhiều đồ ngon lắm nè, về nhà với bố nha con!”

 

Tôi liếc ông một cái, cười lạnh:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Sao thế, không gọi tôi là ‘đồ phá của’ nữa à?”

 

Bố tôi cười gượng, lắp bắp nói:

 

“Tiểu Cúc à… bà nội con già rồi, nhiều lúc nói năng không được lọt tai.”

 

“Thời gian qua, bố với bà nội con vẫn luôn nhớ hai mẹ con con đấy!”

 

“Dù gì mình cũng là người một nhà, con nói giúp bố vài câu, bảo mẹ con quay về với bố đi…”

 

Nghe mà thấy nực cười thật sự.

 

Sau khi ly hôn, bố tôi lại không cưới ngay Trương Quế Cầm như đời trước.

 

Có lẽ là do màn bắt gian long trời lở đất kia khiến hai người nảy sinh nghi ngờ, rạn nứt.

 

Dù Trương Quế Cầm và nhà mẹ đẻ cô ta làm ầm lên suốt, thậm chí đã sinh con trai, bố tôi vẫn chần chừ không chịu cưới.

 

Không ngờ giờ ông ta lại muốn quay về nối lại tình xưa với mẹ.

 

Chắc ông ta không nhìn ra được cái mặt mình dày tới cỡ nào.

 

Ông tiếp tục ra sức nhồi sọ tôi:

 

“Tiểu Cúc à, bố mẹ ruột vẫn là tốt nhất.”

 

“Mẹ con bây giờ kiếm ra tiền, chắc chắn có khối người dòm ngó.”

 

“Lỡ như bà ấy đi lấy chồng mới, rồi sinh thêm con trai, thì lúc đó con không còn chỗ đứng trong cái nhà đó nữa đâu.”

 

“Con vẫn nên dựa vào bố!”

 

 

“Dựa cái đầu ông ấy!”

 

Chưa kịp để tôi phản bác, một giọng nam giận dữ vang lên.

 

Cậu út tôi xuất hiện — người từng quậy tung cả làng mà không ai dám ho he nửa lời.

 

Cậu út đá một cú như trời giáng, bố tôi ôm đầu bỏ chạy như chuột gặp mèo, vội vàng chuồn mất.

 

“Tiểu Cúc, đừng có tin mấy lời của thằng khốn đó.”

 

“Có câu ‘mẹ thương con như núi, cậu thương con như trời’. Sau này hai mẹ con con cứ dựa vào cậu là được.”

 

“Nhân tiện, cậu có chuyện nhỏ cần nhờ mẹ con giúp, con nói giúp cậu vài câu tốt đẹp nha?”

 

Trong văn phòng của mẹ, cậu út kể về cái “chuyện nhỏ” của mình.

 

Loading...