Trọng Sinh Trở Về Năm Sáu Tuổi, Tôi Và Mẹ Cùng Quét Sạch Những Kẻ Xấu Xa - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-15 05:00:29
Lượt xem: 11,907

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nữ cảnh sát giả trang thành dì Lan, trà trộn lên con tàu buôn người kia.

 

Vụ án buôn người xuyên quốc gia bị triệt phá.

 

Nhiều bé gái từ các quốc gia khác nhau được giải cứu thành công.

 

Một chú cảnh sát tươi cười nói với tôi:

 

“Cô bé anh hùng, nhờ chiếc đồng hồ định vị của cháu mà chúng tôi mới đến kịp.”

 

Sau khi trọng sinh, tôi luôn canh cánh trong lòng về chuyện bị bán đi năm xưa.

 

Thế là tôi bảo mẹ đặt mua từ nước ngoài một chiếc đồng hồ có định vị vệ tinh.

 

Nhưng lúc này tôi chẳng buồn nghe lời khen ngợi, chỉ vội vàng nói:

 

“Mau đến thành phố S! Ở đó… còn có nhiều đứa trẻ bị bán nữa!”

 

Dưới sự dẫn đường của tôi, cảnh sát nhanh chóng tìm tới nhà của vợ chồng ông Đức.

 

Nhưng trong nhà lại không hề có dấu vết gì của cô bé kia.

 

Không đúng… chắc chắn tôi đã bỏ sót điều gì đó.

 

Tôi cố gắng lục lại ký ức về những gì từng trải qua nơi đây ở kiếp trước.

 

Mồ hôi túa ra đầy trán, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

 

Khi cảnh sát chuẩn bị rút lui, tôi bỗng chú ý đến tên con trai tàn tật của họ — hắn đang căng thẳng siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.

 

Tấm thảm dưới bánh xe bị nghiền nát để lại vết hằn rõ rệt.

 

Linh cảm chợt lóe lên trong đầu tôi.

 

Kiếp trước, mỗi lần tôi không nghe lời, tên ác quỷ bị liệt ấy đều dùng giọng điệu ghê rợn đe dọa tôi:

 

“Nếu còn không ngoan, tao sẽ đánh mày c.h.ế.t rồi nhét vào tầng hầm.”

 

Tôi lập tức chỉ vào xe lăn, hét lên:

 

“Tấm thảm kia có vấn đề! Bên dưới là tầng hầm!”

 

Cảnh sát lập tức hành động.

 

Quả nhiên, dưới lớp thảm là một cánh cửa thông xuống tầng hầm được che giấu rất kỹ.

 

Họ tìm thấy cô bé bị bắt cóc đang nằm bất động dưới đó, toàn thân đầy thương tích, thở thoi thóp.

 

Nhưng thứ khiến người ta rùng mình hơn — là hai bộ hài cốt trắng hếu nằm trong góc hầm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Cả hai đều là những bé gái còn rất nhỏ.

 

Khi cảnh sát đưa những bộ hài cốt lên khỏi mặt đất, thằng con tàn phế kia vẫn còn gào thét điên cuồng:

 

“Bọn nó là đồ chơi bố mẹ tôi mua cho tôi mà! Chết thì sao chứ? Chết rồi thì cũng chỉ là rác rưởi thôi!”

 

Cả gia đình đó — tàn nhẫn đến mức không còn tính người.

 

Thứ giao dịch ghê tởm nhất trên thế giới này, chính là buôn bán con người.

 

Ở nơi ánh sáng không thể chiếu tới, những ham muốn và dục vọng méo mó vẫn đang sinh sôi.

 

Người bán và kẻ mua — đều là tội ác.

 

Không có cầu thì sẽ chẳng có cung.

 

Không có kẻ mua, sẽ chẳng còn nạn nhân.

 

Vợ chồng ông Đức và đứa con quái vật kia, cuối cùng sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

 

Cảnh sát bắt giữ bố tôi.

 

Ông ta đã khai toàn bộ quá trình bán tôi.

 

Ông ta biết rõ tôi sẽ không bao giờ xem ông ta là bố nữa.

 

Bán tôi đi, một là đổi lấy một khoản tiền lớn, hai là giáng một đòn chí mạng vào mẹ tôi — khiến bà sụp đổ, từ đó giành lại toàn bộ việc làm ăn mà bà đã lấy đi.

 

Mà điều nực cười nhất là, ông ta còn nghĩ rằng mình là bố ruột, nên dù có bán con gái cũng chẳng sao, cùng lắm bị mắng chứ không phạm pháp.

 

Buồn cười đến đáng thương.

 

Bà nội tôi đến chặn trước cửa nhà, quỳ rạp xuống cầu xin mẹ tôi, cầu xin cả tôi — mong chúng tôi đừng truy cứu bố tôi về trách nhiệm pháp luật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nam-sau-tuoi-toi-va-me-cung-quet-sach-nhung-ke-xau-xa/chuong-7.html.]

Tôi mỉm cười nhìn bà ta, dịu dàng nói:

 

“Bà ơi, bà sợ cái gì chứ?”

 

“Bà còn có con trai, còn có cháu trai mà — sợ gì không có ai lo hậu sự cho bà.”

 

“Tuy rằng một người là tội phạm, người kia thì đần độn, nhưng dù sao cũng… ‘có của quý’ mà, đúng không?”

 

“Bà thật đúng là có phúc lớn.”

 

Lời nói g.i.ế.c người còn đau hơn d.a.o đâm.

 

Từ đó, bà ta không còn cầu xin nữa, mà chuyển sang đứng chửi rủa ngoài cửa như hóa điên.

 

Chúng tôi chỉ đứng nhìn, chẳng buồn để tâm, như xem một màn kịch lố bịch, mặc bà ta gào khóc đến sống dở c.h.ế.t dở.

 

Nhưng rồi, bà ta chỉ đến chửi đúng ba ngày… sau đó biến mất.

 

Tôi cứ tưởng cuối cùng bà ta cũng buông tay rồi.

 

Không ngờ — bà ta xảy ra chuyện.

 

Sau khi bố tôi bị bắt, Trương Quế Cầm tìm đến nhà bà ta đòi tiền để chữa bệnh cho Đại Bảo.

 

Hai người xô đẩy nhau, bà nội trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống, c.h.ế.t tại chỗ.

 

Trương Quế Cầm dắt theo Đại Bảo rơi vào cảnh đường cùng.

 

Cuối cùng, người ta vớt được xác hai mẹ con họ dưới con sông Hộ Thành.

 

Tới lúc này, tất cả những kẻ từng khiến mẹ con tôi đau khổ ở kiếp trước đều đã phải nhận lấy kết cục xứng đáng.

 

Tôi và mẹ ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.

 

Hai kiếp làm người, điều khiến chúng tôi đau nhất… là những vết thương sâu nhất lại đến từ chính người thân của mình.

 

Tại sao chứ? Chỉ vì chúng tôi là con gái, là phụ nữ sao?

 

Dù có giỏi đến đâu, trong mắt họ, chúng tôi vẫn chỉ là cái bóng bên cạnh đàn ông, là công cụ để trao đổi và hy sinh.

 

Đáng buồn hơn nữa, kẻ làm tổn thương chúng tôi, không chỉ có đàn ông.

 

Bà ngoại và bà nội — những người đàn bà mê muội vì tư tưởng trọng nam khinh nữ.

 

Trương Quế Cầm — kẻ giật chồng không chớp mắt.

 

Dì Lan — kẻ buôn người m.á.u lạnh, nhẫn tâm bán đứng cả trẻ nhỏ.

 

Xã hội, dục vọng, tiền bạc… đã che mờ mắt họ, khiến lương tâm hoàn toàn biến mất.

 

Còn tôi và mẹ, may mắn biết bao khi được cho cơ hội sống lại.

 

Nhưng ngoài kia, còn biết bao cô bé không thể thoát khỏi xiềng xích từ chính gia đình mình.

 

“Tiểu Cúc, mẹ muốn lập một quỹ.”

 

Dưới bầu trời sao lấp lánh, ánh mắt mẹ tôi bừng sáng.

 

“Một quỹ giúp đỡ những cô gái từng bị sỉ nhục, bị ruồng bỏ, bị tổn thương…”

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, nghiêm túc nói:

 

“Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”

 

“Quỹ Tiểu Cúc” chính thức ra đời.

 

Chuyên tâm theo dõi và xử lý các vấn đề như bắt cóc phụ nữ, cưỡng hôn, đổi vợ ép gả… ở vùng sâu vùng xa.

 

Giải cứu những bé gái đang sống trong địa ngục trần gian.

 

Chúng tôi còn thành lập trường tiểu học Hy Vọng, hỗ trợ các bé gái sống trong gia đình trọng nam khinh nữ.

 

Cung cấp điều kiện học tập, mua băng vệ sinh cho các em — những thứ lẽ ra nên được coi là bình thường.

 

Xây dựng trường nghề, dạy kỹ năng, giúp các em có thể tự nuôi sống bản thân.

 

Mở xưởng sản xuất, tạo công ăn việc làm, để không ai còn bị bóc lột, bị lợi dụng, và có đủ dũng khí lẫn năng lực để mỉm cười với cuộc đời.

 

Chuyện kiếp trước, tôi và mẹ sớm đã dần quên, cũng đã dần buông bỏ.

 

Kiếp này, cuối cùng chúng tôi đã sống đúng như cái tên “Tiểu Cúc”:

 

Một đoá hoa nhỏ rực rỡ, mạnh mẽ vươn lên trong nắng gió, và mang lại hy vọng cho những người từng tuyệt vọng.

 

Hết.

Loading...