Trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thêm một người bạn luôn tốt hơn là có thêm một kẻ thù, có thêm một đồng đội đáng tin cậy luôn có thêm một tầng đảm bảo.
Mục Tuyết Ca cong khóe miệng, "Được thôi."
"Buồn ngủ quá, chúng ta tìm chỗ ngủ một giấc trước đã." Nhan Ly đề nghị.
Trong trạng thái đêm dài, xung quanh tối đen như mực.
Trong hoàn cảnh này, con người luôn không nắm bắt được thời gian, bởi vì không còn mặt trời mọc và lặn nữa.
Chỉ có thể dựa vào các thiết bị điện tử bên cạnh để xác định thời điểm bắt đầu và kết thúc của một ngày.
Nhan Ly đã ngủ thiếp đi, nhưng Mục Tuyết Ca vừa mới hấp thu xong tinh hạch của zombie nên vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.
Mục Tuyết Ca co gối ngồi sang một bên, mượn ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ để ngắm nhìn khuôn mặt Nhan Ly lúc ngủ.
Có một người bạn có thể cùng nhau tiến về phía trước, dường như cũng không tệ.
Mục Tuyết Ca đột nhiên… có một chút mong muốn được tiếp tục sống.
Nhan Ly không chỉ giống như mặt trời nhỏ, cô ấy còn giống như hoàng hôn màu cam, giống như mùa xuân hè, rực rỡ và lộng lẫy.
Đây là những gì mà đôi mắt của Mục Tuyết Ca “nhìn thấy”.
Mục Tuyết Ca có một bí mật.
Không biết có phải là siêu năng lực hay không, nhưng từ nhỏ cô đã có thể nhìn thấy màu sắc trên người mỗi người và hình dạng của “khí”.
Trước khi mạt thế đến, từ khi cô bắt đầu có ký ức, cô đã có thể nhìn thấy những điều này.
Trong mắt Mục Tuyết Ca, đa số mọi người đều đan xen giữa màu xám và màu trắng, bình thường không có gì đặc biệt.
Giống như vai quần chúng trong truyện, không đáng kể.
Một số ít người sẽ có màu sắc và hình dạng.
Chàng trai hôm nay có màu đen, giống như cơn sóng thần đáng sợ, giống như vực sâu, một ẩn số đen tối.
.
Tiếng thét chói tai xé toạc bầu trời.
Dương Thanh Y bị dọa sợ không nhẹ.
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Chỉ là sau một giấc ngủ dậy, phòng khách ở tầng một đã hỗn loạn, tại sao dì nhỏ của cô lại đang gặm nhấm cậu ba của cô?
Còn cả sàn nhà đầy m.á.u đỏ tươi này nữa…
Rõ ràng cửa lớn đã đóng chặt, rõ ràng nhà kho chất đầy thức ăn, mấy ngày nay mọi người cũng rất nghe lời cô, không ai dám trái lệnh cô lén chạy ra ngoài.
Vậy vấn đề là, virus zombie rốt cuộc đã lây nhiễm từ lúc nào?
Dương Thanh Y run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Chị họ cứu em!”
Một thằng nhóc béo tròn chạy về phía Dương Thanh Y.
Đó là con trai của bác cả cô, em họ của cô.
Trên cánh tay của thằng nhóc béo bị cắn mất một miếng thịt, lỗ m.á.u đó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn thấy cậu ta dang rộng hai tay vừa khóc vừa cầu cứu, Dương Thanh Y hoảng sợ tột độ.
Bộ dạng này của em họ chắc chắn đã bị nhiễm bệnh.
“Mày đừng có lại đây! Cút đi! Cút ra!” Dương Thanh Y vừa hét lên, vừa chạy về hướng ngược lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-21-nhan-tam-lanh-leo-thay-chet-lo-chay-dau-tien.html.]
“Chị họ! Hu hu…” Thằng nhóc béo dường như không thể hiểu nổi, tại sao người chị họ xinh đẹp dịu dàng lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Cậu đã khóc lớn như vậy rồi, tại sao chị ấy còn không chạy đến ôm và dỗ dành mình?
Thấy cậu ta vẫn đuổi theo sát phía sau, Dương Thanh Y sợ hãi không thôi.
Không còn cách nào khác, cô ta bèn nhanh chóng nhắm vào một chiếc ghế.
Chỉ thấy Dương Thanh Y chạy vội tới, túm lấy chiếc ghế nâng lên, sau đó giơ cao lên và đập mạnh vào thằng nhóc béo phía sau!
“Bốp!”
Thằng nhóc béo mở to đôi mắt tròn xoe, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích.
Trên trán cậu ta chảy xuống dòng chất lỏng màu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch men lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh Y g.i.ế.c người, mặc dù em họ trông đã bị nhiễm bệnh, nhưng dù sao vẫn chưa thực sự biến dị.
Hiện tại vẫn được coi là người.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Hai tay Dương Thanh Y run rẩy không ngừng, lạnh lùng nhìn em họ “rầm” một tiếng ngã xuống đất.
“A a!! Con trai của mẹ…”
Dương Thanh Y buông tay, lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong đại sảnh.
Không được, nơi này đã hỗn loạn, cô phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi.
Dương Thanh Y quay người chạy về phía cửa lớn.
“Y Y! Con đi đâu vậy?” Bố Dương bị chen lấn trong đám đông, nhìn bóng lưng con gái hét lớn.
Rất nhanh, một con zombie đã hoàn toàn biến dị lao tới, túm lấy cổ bố Dương cắn thẳng xuống.
Tiếng kêu thảm thiết của bố Dương vang vọng khắp đại sảnh.
Dương Thanh Y thậm chí không dám do dự một giây, cô căn bản không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của bố mẹ mình.
Zombie còn ở phía sau, cô chỉ cần bản thân có thể sống sót an toàn là được.
Về việc cần phải hy sinh ai, cần phải bỏ rơi những ai, Dương Thanh Y căn bản không quan tâm.
Dương Thu Lan đuổi theo, cùng cô chạy về phía trước.
“Y Y à, đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Dương Thu Lan sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, không khác gì mặt người chết.
Dương Thanh Y không thèm để ý đến bà ta.
Lúc này chạy trốn mới là quan trọng nhất, còn đâu sức lực mà nói chuyện?
Dương Thanh Y may mắn vì trước đó đã gọi tất cả họ hàng đến nhà mình, như vậy người đông phức tạp, zombie gặm nhấm xong, mọi người đều bận rộn la hét và chạy trốn, hiện trường sẽ rất hỗn loạn.
Người bị cắn cần một chút thời gian để biến dị, mà zombie chỉ có mấy con. Điều này đối với Dương Thanh Y mà nói là đã tranh thủ được không ít thời gian và cơ hội để chạy trốn.
Càng hỗn loạn, có nghĩa là lối ra bên trong rất dễ bị chặn.
Dương Thanh Y là người ở gần lối ra nhất, lại là người trẻ tuổi, chắc chắn sẽ dễ dàng chạy trốn hơn.
Ngay lúc này, mẹ Dương xuất hiện từ hành lang, hốt hoảng kéo tay con gái.
“Y Y…” Mẹ Dương sợ đến phát khóc.
Dù sao Dương Thanh Y kiếp trước cũng đã từng nhìn thấy số lượng zombie nhiều hơn gấp mấy lần so với hiện tại, cho nên tuy rằng cô cũng hoảng sợ, nhưng không đến mức sợ đến rơi nước mắt.
Có một từ gọi là tê liệt.
Dương Thanh Y chính là vì đã nhìn thấy nhiều zombie, so với những người khác ở hiện trường có thêm một chút bình tĩnh.
“Grào… grào…”
Một cái móng vuốt đầy m.á.u đột nhiên nắm lấy cổ chân Dương Thanh Y, cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp khiến Dương Thanh Y hét lên một tiếng.