Vừa mới thu dọn xong đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi ở gần cửa hông của trung tâm thương mại. Bên ngoài truyền đến tiếng gào thét, cùng với tiếng khóc và tiếng thét chói tai.
Âm thanh này cực kỳ ồn ào, cảm giác như có rất nhiều người.
"Đợi một chút." Nhan Ly đưa mắt ra hiệu.
Mọi người gật đầu nhìn nhau, lập tức theo Nhan Ly trốn vào góc rẽ, ngồi xổm xuống.
Nghe động tĩnh này, hẳn là bên ngoài có người bị nhiễm virus zombie dị hoá rồi.
Khi không xác định có an toàn hay không và có đảm bảo hay không, Nhan Ly sẽ không lỗ mãng xông ra cứu người.
Dù sao trước khi cứu người, bản thân mình mới là quan trọng nhất.
Người có thân sơ xa gần, mạt thế hoàn cảnh này nếu ngay cả thực lực của mình đều không cân nhắc tốt, liền tự tiện hành động, vậy không phải là cứu người lương thiện.
Mà là ngu xuẩn.
Ngu xuẩn đến cực điểm.
Cô có thể thuận tay cứu người, nhưng tuyệt đối sẽ không cái gì cũng không suy nghĩ, vì cứu người mà đặt an toàn của bản thân vào nguy hiểm.
Nhan Ly cầm lấy xẻng, hướng hai người còn lại "suỵt" một tiếng.
Đây là ý bảo Mục Tuyết Ca và Hàn Tiếu Tiếu ở phía sau đợi một lát.
Nếu phát hiện tình huống không đúng, các cô còn có thể kịp thời lên giúp đỡ.
Nhan Ly nghiêng người đi tới cửa, men theo khe cửa nhìn thấy tất cả những gì xảy ra bên ngoài.
Lại là một con zombie trung cấp!
Mắt Nhan Ly sắp sáng lên rồi.
Mặc dù thứ cô không thiếu nhất hiện tại chính là tinh hạch trong đầu zombie, nhưng đó đều là đào ra từ trên người zombie cấp thấp.
Zombie trung cấp như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp trong đời này.
Bên ngoài một đám người đen nghịt, Nhan Ly đếm sơ qua, phát hiện trừ bốn người đã rõ ràng bị cắn, còn lại có 11 người bình thường.
Cũng khó trách vừa rồi cảm thấy ồn ào như vậy, không khác gì chợ bán thức ăn.
Nhìn dáng vẻ đó, những người đó trước mạt thế hẳn là quen biết nhau.
Hình như có mấy người còn là người một nhà.
Nhìn chiếc xe buýt lớn cách đó không xa, Nhan Ly đoán đại khái được ý định của đối phương.
Từng người bọn họ tóc tai bóng nhờn rối bời, quần áo cũng bẩn thỉu, nhìn lại diện mạo tinh thần, phỏng chừng cũng là mấy ngày nay đều ăn không no ngủ không ngon. Có khi đến nước cũng không đủ để uống.
Điều này cũng không khó đoán, nhất định là do trong đội ngũ có quá nhiều người, mà vật tư sở hữu trong xe buýt lại không tương xứng dẫn đến.
Nhìn thấy dấu sơn bên ngoài xe buýt "Tân Đạt Lữ Hành", cùng với quần áo kiểu dáng giống hệt nhau trên người những người đó, Nhan Ly quay đầu nói với các cô: "Hình như là một đoàn du lịch."
Nhìn người đồng hành sốt cao mấy ngày nay biến thành quái vật ăn thịt người trong tin tức, lại nhìn quái vật đi tới cắn xé đồng bạn khác, những người đó ngoài thét chói tai chính là khóc lóc.
Còn có người định bỏ chạy, nhưng lại không dám chạy xa.
Bởi vì xung quanh đây không chừng sẽ xuất hiện một con zombie mới.
Dù sợ hãi hơn, nhưng cũng tốt hơn so với việc một mình cô độc.
"Uy h.i.ế.p lớn không?" Mục Tuyết Ca xích lại gần, nhẹ giọng hỏi.
Nhan Ly lắc đầu.
"Vậy... đi ra ngoài?" Mục Tuyết Ca cũng phát hiện con zombie kia có chút không giống bình thường.
Huống chi biểu cảm sáng mắt vừa rồi của Nhan Ly quá sinh động, cũng đều bị Mục Tuyết Ca thu hết vào mắt.
Không cần suy nghĩ nhiều, Mục Tuyết Ca liền có thể đoán ra đó tuyệt đối không phải là zombie đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-29-co-nhung-luc-con-nguoi-con-dang-so-hon-la-zombie.html.]
Có thể khiến Nhan Ly kinh ngạc vui mừng, chỉ có sự khác biệt của tinh hạch zombie.
Nhan Ly nhìn chằm chằm đám người kia mấy giây, trong đầu đột nhiên vang vọng lại một số ký ức của kiếp trước.
Vì thế cô quay đầu nói với Hàn Tiếu Tiếu còn đang co rúm trong góc: "Hay là... cậu trốn ở đây trước đi?"
Hàn Tiếu Tiếu nhát gan, không đến bước đường cùng, Nhan Ly không muốn ép buộc người khác.
Để cô ấy trốn trước, điều này rất hợp ý Hàn Tiếu Tiếu.
Cô ấy vội vàng gật đầu lia lịa, sợ Nhan Ly đổi ý, trực tiếp rụt người vào sâu hơn.
Bên này Nhan Ly và Mục Tuyết Ca nhìn nhau, đồng thời nắm chặt vũ khí trong tay.
"Tuyết Ca, mục đích chính của chúng ta vẫn là g.i.ế.c zombie, đào tinh hạch, những người bên ngoài nhớ đừng đến quá gần." Nhan Ly dặn dò.
Lòng người khó dò, huống chi loại tình huống này kiếp trước cô gặp không ít.
"Cái gì?" Mục Tuyết Ca mờ mịt, cô nghe hiểu Nhan Ly đang nói gì, nhưng không hiểu tại sao cô ấy lại phải làm như vậy.
Những người không bị cắn bên ngoài, là người sống, là người bình thường, sẽ không giống zombie nhào tới cắn xé các cô.
Cho nên... tại sao phải đề phòng?
Đôi mắt Nhan Ly bình tĩnh thản nhiên, lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài khe cửa.
"Tuyết Ca, đôi khi cứu hay không cứu, đều sẽ có người đứng trên điểm cao đạo đức chỉ trích cậu. Cứu sớm là sai, cứu muộn cũng là sai, cứu rồi rời đi là sai, cứu rồi dừng lại tiếp tục che chở bọn họ cũng là sai."
Bây giờ mạt thế này, các cô mang theo nhiều hơn một người không có giá trị, liền tương đương với nhiều hơn một gánh nặng.
Mặc dù Nhan Ly có không gian với vô số vật tư, bên cạnh nhiều thêm mấy cái miệng ăn cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng, đó cũng là liên lụy.
Mục Tuyết Ca rũ mắt xuống, hiểu rồi.
"Đi ra! Cút ra!"
"Cứu mạng!"
"Chồng ơi! Xin các người giúp đỡ... giúp đỡ, cứu chồng tôi!"
Trước cửa trung tâm thương mại tối đen, lúc này một mảnh hỗn loạn.
Khóc lóc, tuyệt vọng, sợ hãi bao trùm lên mỗi người.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Một con zombie nhào về phía một đôi tình nhân trẻ tuổi, thanh niên vào lúc này vẫn không từ bỏ bạn gái mình, luôn không buông tay cô ấy ra.
Cô gái nước mắt lưng tròng, bị dọa sợ đến mức liên tục thét chói tai.
"Xoẹt" một tiếng, móng vuốt của zombie cào rách áo khoác của thanh niên.
Thanh niên nâng chân lên đạp một cái, kéo bạn gái chạy sang bên kia.
Nhưng không ngờ bên kia còn có một con zombie, nếu không phải kịp thời dừng lại, bọn họ phỏng chừng sẽ đ.â.m đầu vào trong lòng zombie, đến một màn tiếp xúc thân mật tràn ngập ái muội.
Trong môi trường cực dạ, nơi này không lâu trước đó vừa mới bị chiếm đóng, cho nên đường dây điện đều không có người sửa.
Không có điện, đèn đường tự nhiên sẽ không sáng.
Bạn gái "Ai ui" một tiếng, sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra.
"Thiến Thiến, em làm sao vậy?" Bạn trai lo lắng sốt ruột.
"Chân... chân bị trẹo rồi, đau quá!"
"Anh mau đi đi, đừng lo cho em nữa."
Cô gái buông tay bạn trai ra.
Cô không muốn tiếp tục nơm nớp lo sợ nữa, c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi. Ít nhất sau khi biến thành zombie, ý thức toàn bộ biến mất, cô không cần phải ngày ngày lo lắng sợ hãi nữa.
Zombie nhào tới…