Dương Thanh Y cúi đầu, trong mắt thoáng qua một tia cười lạnh, ngẩng đầu lên, nói với Nhan Ly: "Chị, anh ta nói đúng đấy, một đứa tâm thần, lại còn là trẻ con, ở mạt thế chính là gánh nặng. Em nghe nói, người bị bệnh tâm thần đa số cảm xúc đều không ổn định, nhỡ đâu đứa bé này còn có khuynh hướng bạo lực thì thảm rồi."
Cho nên, c.h.ế.t cũng đáng mà.
Lạc Ninh vẫn luôn im lặng đứng sau lưng Nhan Ly, nghe Dương Thanh Y nói xong đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười đó thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức Dương Thanh Y gần như cho rằng mình hoa mắt.
"Thôi nào, chị." Dương Thanh Y dịu dàng, "Mọi người đừng cãi nhau nữa, ở đây không chắc đã an toàn, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Dương Thanh Y tự mình bắt đầu giới thiệu Nhan Ly với mọi người.
"Mọi người nể mặt tôi bắt tay làm hòa đi, dù sao đứa bé này cũng không c.h.ế.t mà? Chúng ta nói chút chuyện có ý nghĩa đi."
"Vẫn chưa chính thức giới thiệu nhỉ, tôi tên là Dương Thanh Y. Thanh trong dòng nước trong, Y trong cành liễu phất phơ. Ba mẹ đặt tên như vậy vì hy vọng tôi có thể dịu dàng như sương mưa phương Nam. Chị họ tên là Nhan Ly. Nhan trong màu sắc, Ly trong chia ly. Vì lúc chị ấy chào đời, cậu rể đã ngoại tình, bỏ rơi cả chị lẫn dì em... A! Xin lỗi chị."
Dương Thanh Y le lưỡi với Nhan Ly, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu: "Ôi em lỡ lời, em không cố ý, em chỉ muốn kéo gần quan hệ với mọi người, nên mới nói ra ý nghĩa tên của chúng ta, em thật sự không cố ý."
"Chị, chị sẽ không trách em chứ?" Dương Thanh Y nhìn chằm chằm Nhan Ly, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý và ngạo mạn.
Đúng là chiêu trò rẻ tiền thật đấy, nhưng biết sao được, rất hữu dụng cơ mà.
Trong đáy mắt của Dương Thanh Y, ý cười đã không cách nào kìm nén được nữa.
Cô chị họ vô dụng này của cô ta, cho dù thủ đoạn của mình có thấp kém đến đâu, đối phương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu bắt nạt mà thôi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.
Mục Tuyết Ca và Hàn Tiếu Tiếu đã giận đến bốc hỏa, đặc biệt là Mục Tuyết Ca, nếu không phải Nhan Ly dùng sức kéo lại, cô ấy chắc đã xông lên...
"Trách cô?" Nhan Ly nhếch môi, giọng điệu ôn hòa: "Dương Thanh Y, cô cảm thấy tôi có nên trách cô không?"
Dương Thanh Y không nhìn thấy vẻ mặt khó xử lúng túng như dự đoán, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thêm, đã bị mấy cái tát giáng xuống khiến mắt nổ đom đóm.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Ba cái tát liên tiếp không ngừng nghỉ, đánh cho lòng bàn tay Nhan Ly đau nhói, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.
Bởi vì Nhan Ly biết lực là tác động qua lại, người đánh là cô đây lòng bàn tay còn có chút đau, người bị đánh là Dương Thanh Y không biết sẽ đau đến mức nào.
Nhan Ly cười lạnh, khinh thường nhìn Dương Thanh Y, nói: "Trước đây nghe mẹ tôi nói, cô rất thích ngắm sao?"
"Thế nào? Tôi tặng cô ngôi sao này có đẹp không? Có phải rất thích không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-33-danh-den-muc-cho-co-ta-bo-bang-bon-chan.html.]
Mắt nổ đom đóm, cô không ngại tặng cô ta thêm mấy lần nữa.
Không khí dường như ngưng đọng trong nháy mắt, xung quanh im phăng phắc, mọi người đều ngây ngốc.
Ngay cả Bùi Tư Dạ nhìn thấy cảnh này, mí mắt phải cũng giật giật.
Dương Thanh Y hoàn toàn bị đánh cho choáng váng, cô ta thật sự không ngờ Nhan Ly sẽ ra tay.
Cô ta ôm mặt, đã không còn tâm trí để ý xem bên nào sưng hơn.
Đau đến rơi nước mắt, cô ta quay đầu, rưng rưng nhìn Bùi Tư Dạ, muốn hắn thay mình đòi lại công bằng.
Nhưng Bùi Tư Dạ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Ly, ánh mắt không hề lưu lại trên người cô ta dù chỉ một chút.
Phải rồi, bây giờ cô ta và Bùi Tư Dạ không phải quan hệ thân mật gì, cũng không phải bạn bè chí cốt.
"Dương Thanh Y, đừng có đến trước mặt tôi mà làm trò mèo này, nếu không tôi không ngại dạy cô thế nào là "thoái hóa thành tổ tiên" đâu.."
Đánh đến mức cho cô ta chỉ còn biết bò bằng bốn chân!
Nói xong câu này, Nhan Ly lười biếng nhấc mí mắt, nhìn quanh bốn phía.
Chàng trai lúc trước run rẩy cả người, sợ bị Nhan Ly để ý, vội vàng chạy đến chiếc xe ở phía xa, chuẩn bị nhanh chóng lên xe trước.
"Anh Bùi..." Dương Thanh Y tủi thân đáng thương: "Em..."
"Về thôi." Bùi Tư Dạ quay người, vẻ mặt lạnh nhạt.
Dương Thanh Y: "..."
Bây giờ cô ta vô cùng hối hận.
Sớm biết vậy đã không trêu chọc con tiện nhân này, bây giờ tốt rồi, không chỉ mất mặt trước Bùi Tư Dạ, mà hắn còn không có ý định ra mặt cho mình.
Mặt Dương Thanh Y nóng rát như lửa đốt, trong lòng còn đầy ấm ức.
Nhìn đoàn người rầm rộ rời đi, lục tục rời đi, Hàn Tiếu Tiếu không nhịn được hỏi: "Người đàn ông kia thật bình thản."
"Vì một người nào đó còn chưa có l.i.ế.m láp thành công nha, Bùi Tư Dạ bây giờ cùng cô ta một là không có quan hệ gì, hai là biết Dương Thanh Y sẽ không rời khỏi hắn, vậy hắn cần gì phải lo chuyện bao đồng."
Nếu Nhan Ly không nhìn lầm, từ lúc tia sét đánh nát zombie, tay phải của Bùi Tư Dạ vẫn luôn run rẩy.
Cũng không phải là vì sợ hãi, mà là do một lần sử dụng hết dị năng, thân thể theo bản năng phản ứng lại.
Dương Thanh Y không nói cho Bùi Tư Dạ biết tinh hạch của zombie có thể bổ sung và thăng cấp dị năng sao?
Là quên rồi... Hay là cố ý?
Nhìn thấy đám người kia rời đi, Nhan Ly quay người lấy ra hai đôi găng tay cao su dùng một lần.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Một đôi đưa cho Mục Tuyết Ca.
"Tôi cũng muốn." Hàn Tiếu Tiếu giơ hai tay lên.
"Chúng ta phải lấy tinh hạch trong đầu zombie." Nhan Ly giải thích: "Rất ghê tởm, cô sẽ nôn đấy."
"Tôi biết." Hàn Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: "Tôi cũng muốn giúp đỡ."
"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn mãi là gánh nặng cần các cậu bảo vệ, tôi không quá thông minh, cũng không dũng cảm, nhưng tôi có thể học."
"Nhan Ly, tôi có thể từ từ học, các cậu chờ tôi một chút, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cùng các cậu kề vai chiến đấu."
Hàn Tiếu Tiếu sớm đã thầm thề trong lòng, cô nhất định phải trở thành người bạn đồng hành xứng đáng với họ.
Không chỉ đơn giản là không gây thêm phiền phức, mà là có thể cùng nhau đối mặt với zombie, phát huy sức mạnh của mình trong đội ngũ.