Cô sẽ cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi và ghê tởm đối với zombie, cô cũng sẽ ghi nhớ kỹ thuật c.h.é.m zombie trong lòng.
Tiến bộ có thể sẽ rất chậm, nhưng... Ít nhất là luôn cố gắng tiến về phía trước, luôn dũng cảm tiến lên, không từ bỏ, không lùi bước.
Vì cô ấy đã yêu cầu, Nhan Ly cũng không có lý do gì để từ chối.
Vì vậy Nhan Ly lại lấy ra một đôi găng tay từ trong ba lô.
"Chị, em cũng muốn."
Lần này là cậu nhóc kia.
"Em còn nhỏ, đừng đụng vào những thứ này." Hàn Tiếu Tiếu theo bản năng thay Nhan Ly từ chối.
Nhưng không ngờ rằng, Nhan Ly lại thật sự đưa cho nhóc con một đôi găng tay.
Lần này ngay cả Mục Tuyết Ca cũng có chút ngạc nhiên.
"Nhan Ly, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ." Mục Tuyết Ca mơ hồ cảm thấy Nhan Ly làm như vậy nhất định có lý do riêng, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu.
Nhìn khuôn mặt non nớt của nhóc con, Nhan Ly "Ừm" một tiếng.
Họ luôn quen nghe theo Nhan Ly, vì vậy thấy cô không thay đổi ý định, cũng không nói gì thêm.
Mọi người yên lặng bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Nhan Ly bới đống tro tàn, trong đống tro tàn có một viên tinh hạch sáng lấp lánh.
Zombie không còn là loại rác rưởi như lúc mạt thế mới bắt đầu, ngay cả tinh hạch năng lượng trong đầu cũng có phẩm chất tốt hơn nhiều.
"Em tên gì?" Nhan Ly cúi đầu, động tác trong tay thuần thục.
"Chị, em tên Lạc Thần ạ." Lạc Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười rạng rỡ với cô.
Nhan Ly không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nói: "Nói dối."
"Hả?"
"Nói... dối?"
Mục Tuyết Ca và Hàn Tiếu Tiếu nghe đến đây, đồng loạt dừng động tác, cùng quay đầu nhìn về phía bên này.
Lạc Ninh cứng đờ một giây, sau đó vẫn giữ vẻ mặt vô hại.
"Chị, chị đang nói gì vậy? Em không hiểu."
Nhan Ly mỉm cười, "Trẻ con không được nói dối, Lạc Thần đã c.h.ế.t rồi đúng không?"
Lạc Ninh: "..."
"Là nhân cách phụ này của em g.i.ế.c cậu ta sao?" Nhan Ly lại hỏi.
"Không phải, em không g.i.ế.c Lạc Thần, là do cậu ta nhát gan, bị cảnh zombie ăn thịt người dọa sợ, là cậu ta tự không muốn sống."
Nhóc con rất kích động, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.
Nhân cách chính tự sát, nhân cách phụ lúc này mới có cơ hội thay thế.
"Ồ?" Khóe miệng Nhan Ly cong lên, "Vậy bây giờ có thể nói cho chị biết, em tên gì không? Dù sao chị cũng không thể gọi em là nhóc con mãi được."
Nhóc con mím môi, rũ hàng mi dài rậm rạp xuống, khẽ nói: "Em tên Lạc Ninh."
"Là Ninh trong an ninh sao?" Nhan Ly hỏi.
Nhóc con gật đầu.
Lại một viên tinh hạch nữa được lấy ra thành công.
"Tiểu Lạc Ninh, nói cho chị biết, em thức tỉnh dị năng hệ tinh thần từ khi nào vậy?" Nhan Ly vừa nói, vừa lấy nước từ không gian ra rửa sạch viên tinh hạch dính đầy máu.
Sau đó phân loại những viên tinh hạch đã rửa sạch.
Dị năng?
Lại còn là hệ tinh thần?
Hai người đang làm việc bên cạnh, lại lần nữa dừng động tác, quay đầu, vểnh tai lên...
Lạc Ninh chấn động.
Chị gái thật lợi hại, sao chị ấy biết hết mọi chuyện vậy?!
Tiếng lòng của hai người còn lại: Nhan Ly thật lợi hại, sao cô ấy biết hết mọi chuyện vậy?! Không lẽ dị năng của cô ấy là đọc tâm thuật sao?
Lạc Ninh thành thật trả lời: "Sau khi nhân cách chính chết, ngày thứ hai em thay thế cậu ta, liền phát hiện ra."
Nhan Ly hài lòng gật đầu, "Đúng rồi, bây giờ em bao nhiêu tuổi?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-34-nhan-cach-phu-la-em-da-giet-lac-than-u.html.]
Đứa trẻ này luôn có sự trưởng thành không thuộc về độ tuổi này.
Lạc Ninh suy nghĩ một lúc, mới nói: "Em cũng không biết."
"Được rồi, chị hỏi xong rồi." Nhan Ly đứng dậy.
Những zombie ở hiện trường đều đã bị đào sạch, Nhan Ly kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo không bỏ sót viên tinh hạch nào.
Luôn là chị gái hỏi, Lạc Ninh cuối cùng không nhịn được hỏi ngược lại cô: "Sao chị lại biết những điều này? Chẳng lẽ chị cũng có dị năng? Là đọc tâm thuật sao?"
"Không phải." Nhan Ly nhún vai: "Chị không biết."
Lạc Ninh ngạc nhiên: "Vậy chị là..."
Nhan Ly cười hì hì: "Chị lừa em đấy, không ngờ em nói hết rồi."
Lạc Ninh: "..."
Đầy vạch đen.
Cạn lời.
Lạc Ninh nghẹn lời, hồi lâu sau, mới lạnh lùng hừ một tiếng.
Chị gái là người xấu.
Chị gái là kẻ lừa đảo... Không, là đại lừa đảo!
Cậu không thèm để ý đến chị gái nữa.
Lạc Ninh quyết định không để ý đến Nhan Ly nữa, cho đến khi mũi cậu ngửi thấy một mùi thơm.
Nhóc con ngồi thẳng dậy, cổ vươn dài.
Ngay khi Nhan Ly quay đầu lại, cậu lại đột nhiên rụt lại, ánh mắt lơ đãng, giả vờ như không biết gì cả.
Trong mắt Nhan Ly thoáng qua một tia ý cười.
"Tiểu Lạc Ninh, đói bụng không? Có muốn qua đây ăn cùng không?"
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, Nhan Ly cũng không định trêu chọc cậu mãi, vì vậy chủ động xuống nước.
"Hừ."
Nhóc con quay đầu đi, ra vẻ không muốn để ý đến cô.
Nhưng thật sự không thể cưỡng lại mùi thơm khiến người ta không thể kiềm chế mà chảy nước miếng kia.
Xương sườn ướp ngũ vị hương toả ra mùi cay thơm nồng, canh xương hầm ngô khoai từ thơm phức, còn có một đĩa gà cay, cua hấp, gà rán thương hiệu nổi tiếng, cùng với một đống đồ ăn vặt chỉ có ở chợ đêm như xiên que, bánh crepe, mì nướng...
"Hơi nóng nhỉ." Hàn Tiếu Tiếu đột nhiên nói.
Mục Tuyết Ca mỉm cười.
Nhan Ly lấy ra một cái quạt từ trong ba lô, bắt đầu quạt.
Vẫn là chuyên nhắm vào hướng của nhóc con mà quạt.
Lạc Ninh sắp khóc rồi.
Cậu là nhân cách phụ, không phải sắt thép.
Cậu tự nhiên cũng sẽ đói.
Miệng thì cứng rắn không chịu thua, nhưng bụng nhỏ lại "ùng ục" kêu vang.
"Được rồi, được rồi, tôi cầu xin tiểu Lạc Ninh của chúng ta qua đây ăn cơm cùng, được không?" Nhan Ly ho hai tiếng, hắng giọng.
Nhóc con lúc này mới miễn cưỡng quay lại, ánh mắt nhanh chóng liếc qua bên kia.
Tuy nhiên, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã không thể rời mắt.
Ai có thể nói cho cậu biết, chị gái lừa đảo đó rốt cuộc làm sao mà làm được như vậy?
Chị ta lấy đâu ra lắm món ăn nóng hổi thơm phức đến thế?
"Thôi được rồi." Lạc Ninh đi tới ngồi xuống, "Em sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời mời của chị."
Cầm một miếng gà rán cắn xuống, Lạc Ninh không quên nhắc nhở Nhan Ly.
Cậu "hung dữ" trừng mắt nhìn cô: "Sau này chị không được lừa gạt em nữa."
Nhóc con tuy gầy gò, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con chưa hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt này, cộng thêm khuôn mặt này, thật sự quá đáng yêu.
Thực tế chứng minh, chỉ có trẻ hư mới khiến người ta chán ghét.