Trước khi mạt thế đến, nơi này hẳn là một quảng trường nhỏ.
Có thể bị cấp trên điều động máy bay ném b.o.m đến phá hủy, lúc đó nơi này hẳn là đã tập trung rất nhiều zombie.
Như vậy, tương đương với nhặt được một khối tài sản kếch xù.
Khi mọi người nhận ra điều này, Hàn Tiếu Tiếu vui mừng khôn xiết, dốc hết sức lực đào bới đống tàn dư này.
"Tốt quá rồi, chỗ này có một viên, chỗ kia cũng có một viên..." Hàn Tiếu Tiếu giống như một con thỏ nhỏ nhảy nhót tại chỗ, vừa đào tinh hạch, vừa ngân nga hát.
"Thật ấu trĩ." Lạc Ninh mặt không cảm xúc, trợn trắng mắt bình phẩm.
Nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, dường như bị sự vui vẻ đơn giản nồng nhiệt này lây nhiễm một chút.
Có lẽ là do dị năng là hệ tốc độ, động tác đào tinh hạch của Hàn Tiếu Tiếu rất nhanh, càng về sau càng nhanh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Khi Nhan Ly vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt là một đoàn hư ảnh qua lại.
Cô và Mục Tuyết Ca nhìn nhau, đều mỉm cười.
Nhan Ly biết Hàn Tiếu Tiếu vẫn luôn tự ti, cô nàng luôn cảm thấy mình là phế vật vô dụng, cũng thường lo được lo mất, sợ người khác sẽ ghét bỏ, bỏ rơi cô.
Nhưng trong lòng Nhan Ly, từ lần đầu tiên cứu Hàn Tiếu Tiếu gần như ngất xỉu trong góc trung tâm thương mại, cô chưa từng cho rằng cô ấy là phế vật.
Chỉ cần chịu khó nỗ lực tiến lên, có một trái tim luôn tiến về phía trước, dù tiến bộ chậm đến đâu, Nhan Ly đều sẵn sàng chấp nhận, đều sẵn sàng cho cô ấy một chỗ dựa.
Huống chi, họ là một đoàn thể, giữa họ chưa từng tồn tại sự che chở đơn phương.
Họ giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người đều rất quan trọng.
Zombie quá nhiều, tinh hạch còn lại cũng nhiều đến mức trong thời gian ngắn không đếm xuể.
Bốn người các cô cùng nhau bắt tay vào làm, trong đó có một Hàn Tiếu Tiếu có dị năng tốc độ cực nhanh, vậy mà cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới sờ mó sạch sẽ.
Nhan Ly lấy từ trong không gian ra một cái bao tải lớn, đem tất cả số tinh hạch kia bỏ vào bên trong, chuẩn bị tìm một chỗ để rửa sạch đống tinh hạch này.
"Cô đến cả bao tải khiêng người cũng có?" Mục Tuyết Ca kinh ngạc.
Đi một đường nhìn thấy Nhan Ly lấy ra từ trong không gian không ít đồ, Mục Tuyết Ca ban đầu còn tưởng rằng cô ấy có dị năng không gian.
Nhưng Nhan Ly lại phủ nhận.
"Chị ơi, có phải chị đã sớm biết mạt thế sẽ xảy ra không?" Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn cô.
Nhan Ly buộc một nút thắt cho cái bao tải trong tay.
"Để tôi vác cho." Mục Tuyết Ca rất tự nhiên mà nhận lấy bao tải trong tay cô.
Ít nhất cũng phải bảy tám chục viên tinh hạch của zombie, còn có không ít viên to bằng nắm tay, khối lượng này đương nhiên không nhẹ.
Đối diện với câu hỏi của Lạc Ninh, Nhan Ly chỉ cười không đáp.
Lạc Ninh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy, "Có phải chị có năng lực tiên đoán tương lai không?"
Nhan Ly bị chọc cười, "Nhóc nói hay lắm, tôi cũng rất hy vọng bản thân có thể sở hữu năng lực tiên đoán tương lai."
Nếu như vậy, chẳng phải cô có thể đi nghênh ngang trong cái mạt thế mà ai ai cũng cảm thấy bất an này sao?
Dù sao cô cũng có thể tiên đoán trước từng phút từng giây trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, từ đó tránh né nguy hiểm, chiếm đoạt tiên cơ.
Hàn Tiếu Tiếu nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Trước khi mạt thế buông xuống, cô đã chuẩn bị trước nhiều đồ như vậy, tỉ mỉ đến mức cảm giác cô gần như không thiếu thứ gì, sao lại giống tiểu thuyết thế nhỉ?"
Cô ấy cười nói: "Hơn nữa cô thật thông minh, chuyện gì cũng biết, suýt chút nữa tôi đã tưởng cô trước kia từng trải qua những chuyện này rồi..."
Các cô vừa nói chuyện phiếm, vừa ngồi lên xe.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sau đó Mục Tuyết Ca cầm lái, nhấn chân ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-36-loai-nguoi-mot-quyen-co-the-dam-chet-trau-nhu-toi-moi-la-quai-vat.html.]
Xe khởi động…
Xe chạy bon bon trên đường nhựa, bốn phía đều là bóng tối tĩnh mịch.
Mục Tuyết Ca liếc mắt nhìn sang ghế phụ lái, thấy Nhan Ly đang im lặng ngẩn người, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Trong xe mở một bản nhạc nhẹ du dương.
Cô ấy quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện một lớn một nhỏ ở ghế sau đã ngủ khò khò.
Thấy vậy, Mục Tuyết Ca khẽ nói: "Sao vậy? Sao đột nhiên không vui?"
Nhan Ly ngẩn ra, cô không ngờ Mục Tuyết Ca lại tinh tế như vậy.
Cô chỉ là tâm trạng hơi trùng xuống, để không bị phát hiện, cô đã cố ý ngụy trang.
Vậy mà vẫn bị Mục Tuyết Ca phát hiện.
Nhan Ly rũ mắt xuống.
"Không sao đâu." Giọng Mục Tuyết Ca nhẹ nhàng, "Không muốn nói cũng không sao cả."
Mỗi người đều có bí mật, làm bạn bè cho dù có tò mò đến đâu, cũng không nên miễn cưỡng.
Mục Tuyết Ca tiếp tục tập trung chú ý vào tình hình giao thông phía trước.
"Nếu như… tôi nói với cô." Nhan Ly mím môi, "Thật ra tôi đã c.h.ế.t một lần, sau đó sống lại trở về quá khứ, cô có cảm thấy tôi là quái vật không?"
Hoặc là căn bản sẽ không tin…
Thôi, chắc chắn Tuyết Ca sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề rồi.
Bị áp lực cao của mạt thế giày vò, nên bắt đầu nói năng lung tung rồi.
Nhan Ly vừa định mở miệng tùy tiện bịa ra một lời nói dối để lấp liếm, hoặc là dùng giọng điệu đùa giỡn để cho qua chuyện này, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.
"Nếu nói là quái vật, loại người một quyền có thể đánh c.h.ế.t trâu như tôi, mới càng giống quái vật hơn nhỉ?"
Thật ra bất kể Nhan Ly nói gì, Mục Tuyết Ca đều sẽ lựa chọn tin tưởng.
Dù sao trên đời này chỉ có người thích nói dối, mới đi cân nhắc xem từng câu từng chữ người khác nói có phải là nói dối hay không.
Lại im lặng không biết qua bao lâu, Mục Tuyết Ca lại lần nữa lên tiếng.
"Đau không?"
Ngón tay Nhan Ly đang run rẩy, khóe miệng lại vẫn nở một nụ cười.
"Đau chứ… Những lần sống không bằng chết, khiến tôi không biết bao nhiêu lần tự hỏi... Tại sao tôi lại được sinh ra? Sự tồn tại của tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Sao có thể không đau cho được?
Tất cả mọi chuyện ở kiếp trước đều là ác mộng.
Ngón tay cầm vô lăng của Mục Tuyết Ca đột nhiên dùng sức siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.
"Muốn nghe kể chuyện không?" Khóe môi Nhan Ly nở nụ cười, tăng thêm vài phần thê lương.
Nếu Mục Tuyết Ca tò mò, cô cũng không ngại đem đoạn quá khứ kia toàn bộ kể ra.
Không ngừng bị điện giật, bị trói trên giường bệnh, ngày qua ngày bị lấy máu.
Còn cả khi không tiêm thuốc tê, bị d.a.o phẫu thuật rạch từng chút một trên cơ thể, dưới ánh đèn chói mắt tiếp nhận cái gọi là "kiểm tra" và "nghiên cứu".
Cô như cá nằm trên thớt, mặc người c.h.é.m giết.
Cô đều có thể kể lại, chỉ cần đối phương muốn nghe.