TRỌNG SINH TRỞ VỀ: NỮ CHÍNH GIẾT LUÔN NAM CHÍNH RỒI?! - CHƯƠNG 45: MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI CON CHIM THẬT ĐẸP

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-16 16:11:35
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nằm lại trên giường lớn, Nhan Ly thoạt nhìn nhắm hai mắt, thực tế là không ngủ được.

Những người bên cạnh đều có dị năng, chỉ có cô là không.

Lạc Ninh nói sau này cô chắc chắn sẽ có dị năng, nhưng dị năng này sao còn chưa thức tỉnh?

Nhàn rỗi không có việc gì, Nhan Ly dứt khoát đi thẳng vào không gian.

Nhìn người sống một giây biến mất, Hàn Tiếu Tiếu giật mình, theo bản năng nhìn phản ứng của Mục Tuyết Ca.

Người sau đã không còn ngạc nhiên nữa.

Nhan Ly bố trí một căn phòng trong không gian, căn phòng tinh tế ấm áp, chỉ tiếc là ngoài cô ra, người khác không vào được.

Nếu không cô thật sự rất muốn cho các bạn nhỏ vào cảm nhận một chút.

Nhan Ly nghĩ đã vào rồi, dứt khoát thay cho mình một bộ quần áo.

Vẫn là đồ thể thao gọn nhẹ, màu hồng nhạt, kết hợp với kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao, trông trẻ trung năng động, hoạt bát linh hoạt.

Nhan Ly ngồi bệt trong không gian, sau đó bắt đầu đếm tinh hạch.

Tay vừa chạm vào tinh hạch, cô liền mơ hồ cảm thấy có chút khác lạ.

Nhan Ly cúi đầu nhìn tinh hạch trong lòng bàn tay, im lặng vài giây.

Cô thức tỉnh dị năng rồi?!

Nếu không cô không thể giải thích tại sao mình có thể hấp thụ năng lượng của tinh hạch.

Hình như không lâu trước đó khi đưa tinh hạch cho Tuyết Ca, còn có cho Tần Hiểu Bạc, đều mơ hồ có cảm giác kỳ diệu này.

Lúc đó Nhan Ly còn tưởng là ảo giác của mình.

Cô lại đợi một lúc, mắt thấy một viên tinh hạch biến mất.

Cô dứt khoát chui thẳng vào đống tinh hạch như gò đất nhỏ kia.

Hai mươi phút sau.

Tinh hạch Nhan Ly tích cóp bao ngày qua vậy mà đều bị cô hấp thụ sạch sẽ.

Mặc dù vậy, Nhan Ly vẫn không rõ mình rốt cuộc là dị năng gì.

Cô khai sáng cho người khác thì rất giỏi, bây giờ đến lượt mình lại hai mắt tối sầm, không hiểu gì cả.

Một cái dịch chuyển, cô trực tiếp ra khỏi không gian.

"Lạc Ninh, mau giúp chị xem, chị thức tỉnh dị năng gì?"

"Nhan Ly, chị thức tỉnh dị năng rồi sao?" Mục Tuyết Ca nhanh chóng ngồi dậy, mặt mày hớn hở.

Những người khác cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Ngay cả Tần Hiểu Bạc ngủ ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng chui qua lỗ hổng trên tường sang.

Lạc Ninh lập tức vận dụng dị năng tinh thần của mình.

"Thế nào?" Nhan Ly chăm chú nhìn.

Cậu nhóc lắc đầu: "Không cảm nhận được."

"Hả?" Hàn Tiếu Tiếu nghi hoặc: "Sao lại như vậy? Em không phải dị năng tinh thần sao?"

Lạc Ninh vẫn lắc đầu, thành thật trả lời: "Không biết."

Dị năng tinh thần cũng có nhiều loại.

Cậu không phải vạn năng.

Còn tình huống của chị đại, Lạc Ninh vẫn là lần đầu gặp phải.

Có thể cảm nhận đối phương có dị năng, nhưng lại không thể cảm nhận được cụ thể là dị năng gì.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hàn Tiếu Tiếu đảo mắt, nói: "Chị thử xem có thể phun lửa không? Hoặc là nước cũng được."

"Còn có tốc độ và sức mạnh nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-45-mot-mui-ten-trung-hai-con-chim-that-dep.html.]

Nhan Ly thở dài: "Những loại dị năng có thể nghĩ ra, tôi đều thử qua rồi, không loại nào được cả."

Cái gì cũng không được, vậy thì là dị năng gì?

"Không sao đâu, Nhan Ly, chị cũng đừng quá sốt ruột." Hàn Tiếu Tiếu tiến lên ôm Nhan Ly, ghé sát tai cô khẽ nói: "Trước đây đều là chị an ủi chúng em, thật ra những đạo lý đó cũng thích hợp với chị."

"Nhất thời không tìm ra dị năng cũng không sao cả, dù sao lúc chị không có dị năng cũng đã rất lợi hại rồi, chị là trụ cột của cả đội, là bùa hộ mệnh của mọi người, có chị ở đây, cho dù chị không làm gì, cũng có thể khiến mọi người an tâm."

Mục Tuyết Ca gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng: "Tiếu Tiếu nói đúng, chuyện dị năng cũng không thể gấp gáp, vừa hay bây giờ chị có thể hấp thụ thêm một ít tinh hạch, coi như chuẩn bị trước."

Biết đâu đến ngày dị năng được khai quật ra, dị năng của cô vừa xuất hiện đã là tồn tại cực kỳ lợi hại.

Sáng sớm bảy giờ.

Mọi người lần lượt rửa mặt xong trong phòng, chuẩn bị ra ngoài.

Mọi người từ phòng Tần Hiểu Bạc đi ra, liền đụng phải hai con zombie đang lảo đảo.

Zombie vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng gầm, đã bị cây nỏ trong tay Nhan Ly b.ắ.n đứt đầu.

"Một mũi tên trúng hai con chim thật đẹp." Hàn Tiếu Tiếu rất nhiệt tình vỗ tay.

Nhan Ly không nhịn được: "Em đừng chọc chị cười."

Tay không cầm vững nữa rồi.

Bọn họ chậm rãi xuống lầu, mỗi khi gặp một con zombie, không đợi nó kịp phản ứng tìm kiếm thức ăn, đã không còn động tĩnh nữa.

Bởi vì Nhan Ly chưa bao giờ cho chúng cơ hội nhào tới gào thét.

Những người khác thì đeo găng tay cao su ở phía sau, bắt đầu "làm việc".

Hàn Tiếu Tiếu chớp mắt: "Sao tôi cảm thấy chúng ta giống công nhân dây chuyền thế nhỉ?"

Trong mắt Mục Tuyết Ca thoáng qua ý cười: "Có hơi giống."

Nhan Ly ở phía trước b.ắ.n g.i.ế.c zombie, bọn họ ở phía sau nhanh nhẹn mổ lấy tinh hạch.

Dây chuyền sản xuất cũng không phối hợp trôi chảy bằng bọn họ.

Zombie trong khách sạn thật ra không nhiều, loáng một cái đã giải quyết xong hết.

"Đi thôi, ra ngoài nhặt tinh hạch." Nhan Ly đẩy cửa khách sạn ra.

Nhìn cảnh tượng thây chất đầy đồng bên ngoài, còn là phiên bản bị thiêu cháy, Nhan Ly mắt cũng không chớp lấy một cái, bình tĩnh vô cùng.

Tần Hiểu Bạc im lặng nãy giờ cuối cùng vẫn không nhịn được, anh ta lên tiếng hỏi: "Cô không thấy ghê tởm sao?"

Trời mới biết, anh ta sắp nôn ra rồi.

Nhưng nhìn mấy cô gái này đều không có dáng vẻ muốn nôn, ngay cả đứa trẻ duy nhất ở đây cũng mặt mày bình tĩnh, dường như đã quen với cảnh tượng như vậy.

Nhan Ly nghe vậy quay đầu lại: "Ghê tởm chứ, nhưng đã quen rồi."

Hơn nữa trong mắt người khác đây là biển xác, trong mắt cô đó đúng là một khối tài sản lớn.

Nhìn động tác thành thạo của họ, Tần Hiểu Bạc ban đầu đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng vẫn kiên trì gia nhập vào.

Theo tinh hạch thu được ngày càng nhiều, trình độ dị năng của mọi người cũng ngày càng cao.

"Nhan Ly, zombie trong thành phố này hẳn là không nhiều, tiếp theo chúng ta làm gì?" Mục Tuyết Ca hỏi.

Tuy rằng virus giáng lâm, zombie bao vây thành phố, ngày tận thế đến, nhưng nếu thật sự tính toán chi tiết, số lượng người sống vẫn vượt xa người bị nhiễm bệnh.

Là tiếp tục ở trong một thành phố tương đối an toàn, hay là tiếp tục khiêu chiến những điều chưa biết mới?

Đây là một vấn đề khó quyết định.

Hiện tại có hai con đường bày ra trước mặt mọi người, xuất phát từ sự tin tưởng đối với Nhan Ly, bọn họ vẫn theo thói quen hỏi ý kiến Nhan Ly trước.

Nhan Ly hỏi: "Mọi người muốn ở lại đây không?"

Chỉ cần sau này không có thêm người bị nhiễm mới xuất hiện, thành phố này đã có thể coi là an toàn ổn thỏa.

"Nghe theo chị."

Rất bất ngờ, mọi người đều đồng thanh.

Loading...