TRỌNG SINH TRỞ VỀ: NỮ CHÍNH GIẾT LUÔN NAM CHÍNH RỒI?! - CHƯƠNG 55: VỪA RỒI CHỈ LÀ MỘT LỜI CẢNH CÁO, MÓN KHAI VỊ MÀ THÔI!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 15:56:54
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô có thể thuận tay cứu giúp một người lạ gặp trên đường, nhưng bảo cô phải mang theo đối phương, lúc nào cũng phải đảm bảo an toàn cho đối phương, cho đến khi mạt thế kết thúc.

Điều này cô không làm được.

Cô không phải cha mẹ của người ta, càng không có phẩm đức cao thượng đến thế.

Nhan Ly cúi đầu không nói, đem tinh hạch đã rửa sạch chia đều, nhét vào tay các đồng đội.

Sau đó, vừa định quay người lên xe, liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ phía sau.

"Cô là Nhan Ly phải không?!"

Phản ứng của Lưu Diễm rất khoa trương, đôi mắt trợn to, khóe miệng nhếch lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ như gặp lại người quen lâu ngày.

Nhan Ly cau mày, cô có quen cô gái này sao?

Hoàn toàn không có ấn tượng.

"Nhan Ly, cậu không nhớ tớ sao? Tớ là bạn học tiểu học của cậu, Lưu Diễm đây." Lưu Diễm khi nói những lời này, không biết là vô tình hay cố ý, nhấn mạnh hai chữ "tiểu học".

"Nhan Ly, bây giờ cậu còn uống thuốc không? Năm ngoái tớ còn nghe em họ cậu nói, cậu đang phải uống thuốc điều trị trầm cảm à? Đúng rồi, bác cả của tớ là phó chủ nhiệm khoa của bệnh viện tuyến trung ương, hay là để tớ giới thiệu cho cậu vài chuyên gia đáng tin cậy nhé?"

Lưu Diễm ngoài mặt tỏ vẻ quan tâm, nhưng sâu trong đôi mắt lại tràn đầy sự mỉa mai và chế giễu.

Lưu Diễm?!

Ký ức đã phủ bụi trong quá khứ dần dần hồi phục, sắc mặt Nhan Ly trong nháy mắt tối sầm lại.

Mang theo sự quen thuộc với cái tên này, Nhan Ly đánh giá lại Lưu Diễm, lúc này mới phát hiện trên mặt cô ta có dấu vết thẩm mỹ rất nặng nề.

Bảo sao cô không nhận ra đối phương.

Mặc dù người ta hay nói con gái mười tám đại biến, càng thay đổi càng xinh đẹp.

Nhưng Lưu Diễm hiện tại đã thẩm mỹ quá đà, là một khuôn mặt hot girl tiêu chuẩn, Nhan Ly không nhìn ra nửa điểm bóng dáng của cô ta hồi tiểu học trên người cô ta.

Nhan Ly nhìn cô ta hồi lâu, sau đó đột nhiên khẽ cười một tiếng.

Cô không nói gì, quay người lên xe.

Có Nhan Ly dẫn đầu, những người khác cũng theo lên xe.

Mục Tuyết Ca thắt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe.

Họ xuống xe vốn dĩ chỉ để nhặt tinh hạch zombie, dù sao đã g.i.ế.c rồi, không thể lãng phí, càng không thể để người khác hưởng lợi.

Cho nên, họ căn bản không có ý định mang những người này đi cùng.

Nếu họ là người của khu an toàn, vậy thì bây giờ nguy cơ zombie đã được giải trừ, họ nên từ đâu tới thì về đó.

"Nhan Ly, mày không sợ tao nói bí mật của mày cho họ biết sao?" Lưu Diễm đột nhiên đứng bên dưới hét lớn, ánh mắt tràn đầy sự châm chọc.

Nhan Ly quay đầu lại, hàng mi dài rũ xuống, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống dưới.

Giây tiếp theo, cô giơ cây nỏ trong tay lên.

Nhắm vào Lưu Diễm.

Ống tay áo của Nhan Ly xắn lên một cách tùy ý, bởi vì động tác của cô, cánh tay trắng nõn mịn màng dưới ánh nắng càng thêm lấp lánh.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lưu Diễm theo bản năng lùi lại mấy bước, tim đập nhanh hơn.

"Mày muốn g.i.ế.c tao sao? Mày điên rồi! Camera ở đây vẫn chưa hỏng đâu, mày muốn vào tù ăn cơm à!" Lưu Diễm tiếp tục chế nhạo.

Nhan Ly nghiêng đầu, khẽ cười: "Cô cho rằng tôi sẽ sợ? Trước khi nguy cơ zombie được giải trừ, tất cả các quy tắc đạo đức trước đây đều không có tác dụng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-55-vua-roi-chi-la-mot-loi-canh-cao-mon-khai-vi-ma-thoi.html.]

Bởi vì căn bản không có ai quản lý.

Theo như hệ thống nói, thế giới này thực ra chỉ là một thế giới tiểu thuyết.

Nói dễ nghe, cô là nữ chính.

Nói thực tế hơn, cô chẳng qua chỉ là một NPC.

Từ khi biết được chuyện hoang đường này, Nhan Ly đã coi thế giới này như một trò chơi.

Chỉ cần tận hưởng là được.

Sắc mặt Lưu Diễm trong nháy mắt trắng bệch.

"Nhưng các người vẫn phải đến khu an toàn, bởi vì ở đó có ít zombie nhất, nếu các người đi nơi khác, thì cứ chờ bị bầy zombie bao vây đi!" Vương Húc đã hoàn hồn, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Nhan Ly nhướng mày, "Chúng tôi vốn dĩ định đến gần khu an toàn, chỉ là…"

Cô cười, tiếp tục chậm rãi nói: "Chúng tôi đi ngang qua, nhưng không muốn mang các người theo."

Muốn về à?

Tự đi bộ về đi.

Lời vừa dứt, mũi tên trong tay Nhan Ly cũng nhanh chóng b.ắ.n ra.

Xẹt qua má phải đến dái tai của Lưu Diễm, ghim vào cột đèn đường phía sau cô ta.

Mặc dù chỉ sượt qua da, nhưng cũng khiến cho dái tai và má phải của Lưu Diễm chảy m.á.u đầm đìa.

Lưu Diễm phát ra tiếng thét chói tai, ngã xuống đất ôm lấy dái tai đang chảy máu, gào khóc tại chỗ: "Tai của tôi! Mặt của tôi a a…"

Hành động này của Nhan Ly khiến cho những người khác trên xe đều sợ hãi.

Mọi người nhất thời nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.

Xe RV chạy êm ru, bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng đến cực điểm.

Không biết qua bao nhiêu phút, Nhan Ly đột nhiên ngồi thẳng dậy, thản nhiên nói: "Cái gọi là bí mật, thật ra chỉ là tôi từng rất yếu đuối, sau đó bị cô ta và một đám người bắt nạt mà thôi."

Xe đột ngột dừng lại.

Là Mục Tuyết Ca đạp phanh.

Cô quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Ly, hai tay nắm chặt vô lăng run rẩy, khớp ngón tay trắng bệch, nói: "Cậu nói gì?"

Nhan Ly - người bị hại lại có phản ứng bình thản, bình tĩnh nói: "Lưu Diễm đã phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa nhiều năm như vậy không gặp mặt, vừa rồi nếu không phải cô ta chủ động gọi tôi, tôi thật sự không nhận ra cô ta."

"Bụi phấn viết bảng không ngon lắm, cặp sách bị ném vào thùng rác hơi khó giặt, còn gì nữa nhỉ… Để tôi nghĩ xem."

Cô ngẩng đầu cười, dùng giọng điệu như đang nói đùa tiếp tục: "Mọi người đã từng thấy ai cosplay Trư Bát Giới chưa? Thật ra tôi cảm thấy lúc đó mình rất có năng khiếu, mặt mũi ngày càng sưng vù lên như đầu heo, chỉ là hay chảy m.á.u mũi hơi tốn giấy."

Trong nhà dùng giấy nhanh hết, mẹ cô còn mắng cô là đồ phá gia chi tử.

Câu này, Nhan Ly không nói ra.

"Đừng nói nữa!" Hốc mắt Mục Tuyết Ca đỏ hoe, toàn thân run rẩy.

Lũ súc sinh này… Súc sinh!

Là người trong cuộc, hốc mắt Nhan Ly hơi đỏ lên, khóe miệng vẫn nhếch lên, lớn tiếng nói: "Tôi nói những điều này không phải để cầu xin sự đồng tình của mọi người, mà là để mọi người yên tâm, tôi không có điểm yếu nào trong tay cô ta. Những bí mật mà cô ta tự cho là đó không thể khống chế được tôi, tôi cũng không sợ bị người khác biết những chuyện đã qua này."

"Bởi vì…" Nhan Ly đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, "Có qua có lại mới toại lòng nhau, những món quà tôi từng nhận được, tôi sẽ không quên đáp lễ từng món một."

Vừa rồi, chỉ là một lời cảnh cáo.

Cũng chỉ là món khai vị.

Loading...