TRỌNG SINH TRỞ VỀ: NỮ CHÍNH GIẾT LUÔN NAM CHÍNH RỒI?! - CHƯƠNG 56: QUÁ KHỨ BỊ BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:00:11
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngón tay thon dài như ngọc, trắng nõn và mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve cây nỏ trong tay.

Cuối cùng, Nhan Ly và những người khác chọn một địa điểm cách khu an toàn năm trăm mét để đóng quân.

Đó là một khu chợ rau ở góc khu phố sầm uất.

Cũng may kỹ năng lái xe của Mục Tuyết Ca rất tốt, không chỉ thành công "nhét" chiếc xe RV to lớn vào, mà còn chọn được một vị trí tốt vừa dễ ẩn nấp, vừa không ảnh hưởng đến tầm nhìn.

"Có một từ gì ấy nhỉ?" Lạc Ninh khoanh chân ngồi một bên, lắc đầu ra vẻ từng trải, "Dễ thủ khó công."

Cho cậu ta thêm một cây quạt lông vũ, dáng vẻ của nhóc con có thể cosplay Gia Cát tiên sinh rồi.

Nhan Ly bật cười, tiến lên xoa đầu Lạc Ninh.

"Chị đại." Lạc Ninh ngẩng đầu, cười ngọt ngào với cô, "Chị uống thuốc gì vậy? Trong túi có không? Cho em hai viên đi, em xem có thể cứu được Lạc Thần không."

Cơ thể này của nhóc con tên thật là Lạc Thần, Lạc Ninh là nhân cách phụ, nói cho cùng cũng là một ý thức mới được sinh ra do bệnh tâm thần.

Nhan Ly nhướng mày, khóe miệng giật giật, "Em biết chị đang uống thuốc gì sao? Hử? Mà dám xin thuốc người khác uống, không sợ uống c.h.ế.t bản thân à."

Cô nhét một cây kẹo mút vào tay nhóc con, ghét bỏ nói: "Đi chỗ khác chơi đi."

"Có gì phải sợ, chúng ta là người giống nhau, chị có bệnh, em cũng là do có bệnh mới được sinh ra." Nhóc con vẻ mặt đương nhiên, nhún vai: "Đều là thuốc điều trị bệnh tâm thần, cho em hai viên nếm thử."

Mọi người đều có bệnh, cho nên không ai được ghét bỏ ai.

Mục Tuyết Ca ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, dường như đang xem bản đồ dẫn đường, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên len lén nhìn Nhan Ly, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

"Được rồi, muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi, cậu cứ lần lữa như vậy, cậu không sốt ruột, tôi sắp sốt ruột c.h.ế.t rồi." Nhan Ly liếc Mục Tuyết Ca một cái, vốn định làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Mục Tuyết Ca mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu uống loại nào? Là loại ba vòng hay bốn vòng? Amitriptyline hay Mirtazapine?"

Nhan Ly ngẩn ra.

Thấy cô không nói gì, Mục Tuyết Ca hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là Fluvoxamine hay Fluoxetine?"

Lạc Ninh ngậm kẹo mút trong miệng, vừa l.i.ế.m vừa nói: "Đúng vậy đúng vậy, chị đại, chị mau nói chị thích ăn loại nào đi? Em và chị ăn cùng loại."

Nhan Ly: "…"

Quả nhiên, nhân cách phụ vẫn khác với người bình thường, luôn kỳ quái.

Nhan Ly hơi rướn cổ, tiến lại gần hơn, nhìn rõ Mục Tuyết Ca đang tìm kiếm hiệu thuốc gần nhất trên phần mềm bản đồ.

"Cậu đây là…" Nhan Ly không chắc chắn hỏi: "Định đi mua… lấy thuốc cho tôi sao?"

Bây giờ các hiệu thuốc lớn chắc chắn đã sớm thất thủ, vào lấy thuốc cũng không cần trả tiền, bởi vì căn bản không có ai.

Không chừng còn có thể gặp vài con zombie, có thể c.h.é.m g.i.ế.c mua vui.

Mục Tuyết Ca cau mày do dự hồi lâu, dường như đang cố gắng sắp xếp ngôn từ cho ổn thỏa hơn, "Thuốc… chắc là không thể ngừng, chúng ta phải tích cực điều trị…"

"Tuyết Ca, thuốc điều trị trầm cảm cần phải đến khoa tâm thần của bệnh viện kê đơn, thuốc chống trầm cảm thuộc loại thuốc hướng thần, không thể mua được ở hiệu thuốc." Nhan Ly bình tĩnh nhìn cô.

"Vậy… vậy phải làm sao? Trong không gian của cậu có không?" Vừa hỏi xong, Mục Tuyết Ca đã hối hận.

Trên đường đi, cô chưa từng thấy Nhan Ly uống thuốc.

Chắc chắn là trong không gian không có dự trữ.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Mục Tuyết Ca, Nhan Ly rướn người lên, đột nhiên ôm lấy cô.

"Tuyết Ca, tôi đã rất lâu rất lâu rồi không uống thuốc." Nhan Ly gác đầu lên vai cô, nhẹ nhàng nói: "Sớm đã không cần rồi, cậu đừng lo lắng, tôi không sao. Còn nhớ câu chuyện tôi từng kể cho cậu nghe không? Tôi đã sống rất lâu rồi, cho nên… rất lâu rất lâu trước đây đã không cần uống những thứ đó nữa rồi."

"Cảm ơn cậu, Tuyết Ca."

Mục Tuyết Ca hai tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, đưa ra trước mặt mình, nhìn cô không chớp mắt, hỏi: "Thật sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-56-qua-khu-bi-bao-luc-hoc-duong.html.]

Cô gái trước mặt nở nụ cười với cô, rực rỡ như sao trời, "Tuyết Ca à, tôi đã bao giờ lừa cậu chưa?"

Nhan Ly không nói dối.

Nếu không phải hôm nay Lưu Diễm nói chuyện đó, có lẽ cô đã sớm quên nó ở góc khuất nhất của ký ức rồi.

Đó đều là chuyện của kiếp trước.

Dị năng thứ kỳ diệu này, dường như có thể cải tạo cơ thể con người.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Bởi vì kiếp trước sau khi Nhan Ly có được dị năng, tất cả bệnh tật trên cơ thể đều khỏi một cách bí ẩn.

Điều này có thể coi là một loại phúc lợi đi kèm.

Nghe Nhan Ly nói như vậy, lại thấy thái độ nghiêm túc chắc chắn của cô, Mục Tuyết Ca cuối cùng cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu ấy à, đừng lúc nào cũng như bà mẹ già, lo lắng nhiều sẽ nhanh già đấy.” Nhan Ly chọc chọc vào má Mục Tuyết Ca.

Hai người nhìn nhau cười.

Mục Tuyết Ca cũng chỉ lo lắng cho mỗi mình cô.

Buổi tối.

Nhan Ly khẽ động đậy tai, ngồi dậy, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới bóng cây cách đó không xa có một bóng người đang đứng.

Là Lưu Diễm.

Mặt cô ta quấn băng gạc dày, vẫy tay với Nhan Ly, làm một động tác tay.

Động tác tay đó, Nhan Ly quá quen thuộc.

Năm đó những kẻ bắt nạt cô, rất thích làm động tác tay vũ nhục người khác này.

Nhan Ly tùy ý vò tóc vài cái, buộc tóc đuôi ngựa cao.

Tùy ý khoác túi xách lên khuỷu tay.

Trong xe im lặng, mọi người đều đang say giấc.

Cô đưa tay khẽ vỗ vai Mục Tuyết Ca, hạ giọng nói: “Tôi xuống xe một lát, cậu trực ban giúp tôi vài phút.”

Giấc ngủ của Mục Tuyết Ca cũng giống cô, đều tương đối nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng dễ dàng tỉnh giấc.

“Nhan Ly…”

Thấy ánh mắt lo lắng của cô ấy, Nhan Ly mỉm cười lắc đầu, giơ ngón trỏ đặt nhẹ lên môi.

“Tôi sẽ không sao đâu.”

Đêm nay, cô phải xác minh một chuyện.

Trước khi xuống xe, Nhan Ly đặt tay nhẹ lên vai Hàn Tiếu Tiếu vẫn đang ngủ say, dừng lại ba giây.

Gió đêm mát mẻ, nếu không phải biết rõ hiện tại vẫn đang trong thời mạt thế, thì bầu trời đầy sao kia thật sự sẽ khiến Nhan Ly sinh ra ảo giác.

Ảo tưởng rằng đây chỉ là một đêm hè bình thường.

Không có zombie, không có virus, cũng không có nguy hiểm.

“Nhan Ly, dạo này mày kiêu ngạo quá nhỉ.” Lưu Diễm hai mắt tràn đầy thù hận, giọng điệu mỉa mai.

Cô ta đánh giá Nhan Ly từ trên xuống dưới, “Ô, con hề xấu xí giờ lại để tóc dài rồi à? Cảm giác bị hói trước kia còn nhớ không? Phấn viết ăn có ngon không?”

Nhan Ly mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô ta: “Lưu Diễm, mặt còn đau không?”

Một câu nói, hoàn toàn chọc giận Lưu Diễm.

Loading...