“Nhan Ly mày đừng có mà quá đáng, tao đã nói với lãnh đạo khu an toàn rồi, bây giờ bọn mày chính là loại người bị người người phỉ nhổ, cho dù bọn mày có muốn chủ động đến khu an toàn, cũng không vào được! Mọi người sẽ không chấp nhận mày!” Lưu Diễm nhìn chằm chằm cô.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đến tìm tôi, chính là để nói những lời này?” Nhan Ly khinh thường.
Sắc mặt Lưu Diễm thay đổi, bị cô nhắc nhở mới đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây.
“Nhan Ly, không phải bây giờ mày rất lợi hại sao? Vậy có dám đi theo tao một chuyến không?”
Phép khích tướng không biết có hiệu quả hay không, Lưu Diễm nắm chặt lòng bàn tay, có chút căng thẳng.
“Được thôi.” Nhan Ly nói.
Đồng ý rồi?!
Đơn giản vậy sao?
Lưu Diễm không ngờ kế hoạch lại thực hiện dễ dàng như vậy, cô ta vốn còn chuẩn bị sẵn vài phương án, và cả đống lời thoại.
Nhan Ly quả nhiên quá kiêu ngạo, cô ta cho rằng mình có dị năng, là có thể ngang ngược hống hách sao?
Lưu Diễm vẫn chưa thấy Nhan Ly sử dụng dị năng, nhưng ban ngày nghe Hàn Tiếu Tiếu nói bọn họ đều là dị năng giả, cho nên cô ta cho rằng Nhan Ly hẳn là cũng có dị năng.
“Dị năng của mày là gì?” Lưu Diễm trong lòng tính toán mưu kế, để Nhan Ly không nghi ngờ, cô ta còn hắng giọng, nói: “Thật ra chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, những chuyện trước kia tao làm với mày, thật ra tao cũng rất hối hận.”
“Nhan Ly, lúc đó tao chỉ là một đứa trẻ con, trẻ con thì biết cái gì? Mày nói có đúng không? Vừa rồi cũng là do tao quá tức giận, cho nên mới ăn nói không suy nghĩ, nói thật tao còn nhớ thầy Trương, cả cô Hạ…”
Lưu Diễm lải nhải nói rất nhiều, vừa nói vừa chú ý đến biểu cảm của Nhan Ly.
Nhất định đừng nghi ngờ…
Chỉ cần thuận lợi lừa được Nhan Ly qua đó là được.
Nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, Mục Tuyết Ca nhíu mày suy nghĩ.
Dựa theo hiểu biết của cô về Nhan Ly, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm những việc không có sự chắc chắn.
Còn cả động tác vừa rồi của Nhan Ly… Tại sao cô ấy đột nhiên lại sờ Hàn Tiếu Tiếu?
Nhan Ly, đêm nay… rốt cuộc cậu định làm gì?
Trên đường đi Lưu Diễm vẫn luôn lải nhải, Nhan Ly cũng không lên tiếng, cứ như vậy theo sát phía sau cô ta đi thong thả.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thấy nơi mình đã bố trí ngày càng gần, Lưu Diễm đột nhiên tăng nhanh bước chân, “Nhan Ly, mày nhanh lên một chút, tao có một món quà muốn tặng mày, coi như là xin lỗi…”
“Sao mày không đi?” Lưu Diễm trong lòng hơi hoảng hốt, lẽ nào Nhan Ly phát hiện rồi?
Vương Húc đang trốn trong góc chuẩn bị cắt đứt dây thừng cũng có chút căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Trên đường đi cứ lải nhải như con chim sẻ, nói nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tôi kể chuyện rồi nhỉ?”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên mặt Nhan Ly, cô đặt ba lô xuống chân, khoanh tay trước ngực, cúi đầu nở nụ cười.
“Một kẻ nhân cách đê hèn cố ý lấy việc bắt nạt kẻ yếu làm niềm vui, nhiều năm sau gặp lại, cô ta cho rằng con ch.ó đáng thương năm đó vẫn sẽ như trong ký ức vẫy đuôi cầu xin tha thứ. Nhưng cô ta không ngờ đối phương không những không làm vậy, còn dám phản kháng, cho nên kẻ đê hèn quyết định đêm nay sẽ tiễn con đáng thương đó xuống địa ngục.”
“Thiên la địa võng đã chuẩn bị sẵn, còn có cái lồng buộc vào dây thừng và trên cây, bên trong là thỏ zombie.”
“Mày mày… mày nói hươu nói vượn gì vậy!” Lưu Diễm kinh hãi, luống cuống tay chân: “Sao tao có thể là loại người đó?”
“Tôi có nói cô đâu, cô căng thẳng cái gì?” Nhan Ly nhún vai, “Chúng ta không phải đang kể chuyện sao? Câu chuyện vừa rồi là do tôi bịa ra.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-57-thuc-tinh-di-nang-tien-doan.html.]
Lưu Diễm: “…”
Vương Húc trốn trong bụi cây đã sợ đến mức hai chân run rẩy.
“Các người đã từng g.i.ế.c người chưa?” Nhan Ly cười như không cười: “Cứ như vậy phô trương thanh thế?”
Nhan Ly mở khóa kéo ba lô, lấy ra nỏ, một tay cầm nỏ, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Mày… mày đừng qua đây!” Lưu Diễm sắc mặt trắng bệch, cô ta không hiểu sao lại thành ra thế này.
Nhan Ly đúng là một con điên, có khi nào là do bệnh trầm cảm của cô ta chưa khỏi, lại mắc thêm bệnh tâm thần khác?
Chứng hưng cảm? Hay là khuynh hướng bạo lực?
Chẳng lẽ cô ta là siêu hùng? Không đúng, nữ giới sẽ không mắc chứng siêu hùng.
Nhan Ly đi về phía trước vài bước, sau đó lại dừng lại, bình tĩnh nhìn Lưu Diễm, lông mày dịu dàng.
“Kẻ bắt nạt đều đáng chết.” Cô nhếch miệng, “Lưu Diễm, tôi có một giấc mơ, tôi mơ thấy cô c.h.ế.t dưới nỏ, tôi mơ thấy hai tay tôi dính đầy m.á.u tươi, tự tay b.ắ.n c.h.ế.t cô.”
“Tao sai rồi… tao sai rồi! Nhan Ly mày đừng dọa tao, tao thật sự biết sai rồi, tao không bao giờ bắt nạt mày nữa, tao xin lỗi mày… cầu xin mày tha cho tao!”
Lưu Diễm “bịch” một tiếng quỳ xuống, vừa khóc lóc, vừa tự tát vào mặt mình.
Âm thanh “bốp bốp” từ tiếng bạt tai nghe vang dội, chẳng mấy chốc má cô ta đã sưng đỏ.
Cô ta dùng tay che mặt, điên cuồng ra hiệu cho Vương Húc, người sau lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cầu cứu, bước chân cũng không dừng lại.
“Anh đi đâu đấy?” Nhan Ly giơ nỏ trong tay lên, một mũi tên b.ắ.n vào chân Vương Húc.
Gã đàn ông cao một mét tám lập tức ngã nhào xuống đất.
Trong không khí thoang thoảng mùi khai nước tiểu.
Nhan Ly tiếp tục mặt không đổi sắc nói: “Còn nhớ Uông Thần Nguyệt không?”
Cái tên này vừa được nhắc đến, Nhan Ly thấy Lưu Diễm lập tức run rẩy.
“Không liên quan đến tao, cô ta nhảy lầu tự sát, có liên quan gì đến tao? Năm đó chúng ta đều còn nhỏ, mọi người đều là trẻ con, trẻ con không hiểu chuyện cũng là bình thường… hơn nữa đó đều là chuyện đã kết án từ bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ mày đừng hòng đổ nước bẩn lên người tao!”
“Nếu đã là ngoài ý muốn, vậy cô run cái gì?” Nhan Ly cụp mắt xuống, “Cô ta tại sao lại chọn kết thúc sinh mạng của mình, chẳng lẽ các người không phải là những người rõ nhất sao?”
Bởi vì mỗi người các ngươi đều từng là đao phủ.
Nhan Ly siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại nói: “Tôi vừa nói, tôi có một giấc mơ.”
Lại nhắc lại chuyện này, Lưu Diễm run rẩy càng lợi hại hơn.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm như vậy.” Nhan Ly cúi đầu nghịch nỏ, sau đó nhắm vào một cái cây bên cạnh.
Trong bóng tối, cô nhắm chuẩn sợi dây thừng giấu trong tán lá rậm rạp.
“Tôi sẽ không b.ắ.n c.h.ế.t các người, bởi vì tôi cũng muốn thử nghiệm một chuyện.”
“Tôi muốn biết, kết cục đã định còn có khả năng thay đổi hay không.”
Nhan Ly cơ bản đã có thể xác định một chuyện, dị năng của cô quả thật đã sớm thức tỉnh.
Là tiên đoán.