Gen của nhà họ Dương thật sự là quá nghịch thiên, hắn lúc đầu vừa gặp đã yêu Nhan Ly, chính là nhìn trúng nhan sắc của Nhan Ly.
Cho nên sau đó mới đeo bám dai dẳng theo đuổi Nhan Ly.
Sau đó Dương Thanh Y xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại nhanh chóng bị Dương Thanh Y câu mất hồn.
Nói về nhan sắc, hai người họ thật ra không phân cao thấp, đôi mắt của Nhan Ly còn đẹp hơn Dương Thanh Y một chút, nhưng tính cách của cô quá cứng nhắc, cũng rất bảo thủ.
Rõ ràng đã là người yêu, kết quả những chuyện tình nhân nên làm hắn một cái cũng không làm được, ngay cả hôn một cái cũng không cho.
Tuy rằng hắn ở bên Nhan Ly không lâu, nhưng hắn ở chung với Nhan Ly hầu như không khác gì bạn cùng phòng.
Cho dù đã chia tay lâu như vậy rồi, mỗi khi nhớ lại quá khứ, Trình Dương đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dương Thanh Y thì khác, cô ta sẽ yếu đuối trước mặt đàn ông đúng lúc, sẽ làm nũng, mỗi một cái nhăn mày hay mỉm cười đều tràn đầy mị hoặc.
Cảm giác mập mờ, lúc gần lúc xa đó khiến hắn say mê.
Hà Húc Thần cũng có suy nghĩ riêng, hắn không cam tâm tiếp tục làm đàn em của Bùi Tư Dạ, bị hắn sai khiến, hoàn toàn không có tôn nghiêm của một con người.
————
Nhan Ly tạm thời chưa muốn bại lộ chuyện mình có kho chứa đồ trong không gian.
Vì vậy đến giờ cơm trưa, để không khiến người khác nghi ngờ, Nhan Ly cùng mọi người đi đến nhà ăn.
Khu an toàn ở đây làm có chút giống như thời gian biểu đại học, bình thường sẽ có người có kinh nghiệm đến "giảng bài" cho mọi người, cũng như tổ chức cho mọi người cùng nhau xem màn hình chiếu.
Trên màn hình là một số quy tắc và bí quyết sinh tồn trong mạt thế do chính phủ chia sẻ, Nhan Ly phát hiện ra những video và bài viết mà cô đã đăng trên tài khoản mạng xã hội trước đây, cũng được chính phủ sử dụng.
Chính phủ nhắc đến "Ly Ly Nguyên Thượng Thảo", cũng tràn đầy kính nể và khen ngợi.
Đến giờ cơm mọi người đều đi lấy khay ăn, sau đó xếp hàng chờ dì nhà ăn chia cơm.
Bất kể là ở đâu, tay của các dì nhà ăn đều có một điểm chung.
Đó chính là luôn cầm không chắc muỗng múc thức ăn, nhất định phải run rẩy không ngừng.
Nhìn thấy trong bát không có bao nhiêu cơm và thức ăn, Nhan Ly cũng không phàn nàn, bình tĩnh bưng khay ăn xoay người đi tìm bàn.
"Thức ăn ở đây có vẻ không nhiều." Mục Tuyết Ca theo sát phía sau.
"Thành phố này cũng chỉ có nơi này là an toàn hơn, lại còn chứa nhiều người như vậy, thức ăn có thể phân phối đồng đều, để mọi người đều có ăn, đã là rất khó khăn rồi." Nhan Ly ăn một miếng rau, nhạt như nhai sáp.
Những người trong nhà ăn, từng người đều trông gầy gò tiều tụy.
Có người mẹ ôm đứa con chưa đầy một tuổi trong lòng, trong mắt ngấn lệ.
Có người ngồi trong góc, giống như người gỗ, động tác cứng ngắc ăn cơm, ánh mắt trống rỗng.
Còn có một nhà ba người, coi mỗi ngày còn sống đều là ngày cuối cùng trong cuộc đời, mỉm cười, trân trọng hiện tại.
Có người sẽ vì bản thân, hãm hại người bên cạnh, đẩy người thân đi chịu chết, để đổi lấy cơ hội sống cho mình.
Cũng có người sẽ vì người thân yêu, thậm chí là người xa lạ không quen biết, nguyện ý hy sinh mạng sống.
Nhan Ly không làm được người như vậy, nhưng cô kính nể bọn họ.
Giống như những người lính, sẽ vì bảo vệ mọi người, bảo vệ sinh mệnh, bảo vệ tình yêu, mà hy sinh.
Nhan Ly biết, ở những góc khuất mà họ không nhìn thấy, mỗi ngày đều có sinh mệnh trôi qua.
Họ đều là vì mọi người, vì tập thể nhân loại.
Nhân tính là ích kỷ, đồng thời cũng là vị tha.
"Bọn họ thật đáng thương." Hàn Tiếu Tiếu bưng khay ăn ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-61-gap-lai-nguoi-than.html.]
Lạc Ninh đặt cằm lên bàn, rõ ràng là kén ăn, đối với những thức ăn hoàn toàn không tươi mới này không có chút hứng thú nào.
"Nhân loại có phải sắp diệt vong rồi không?" Lạc Ninh tò mò lẩm bẩm.
Nghe thấy lời này, Tần Hiểu Bạc đẩy mắt kính, thở dài: "Có lẽ vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng xong đời."
Rốt cuộc còn phải ở trong bóng tối bao lâu nữa, mới có thể nhìn thấy bình minh đây?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị mây đen bao phủ, tâm trạng sa sút.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Nhân loại sẽ không diệt vong." Nhan Ly đột nhiên nói.
"Các ngành các nghề đều đang nỗ lực, mỗi một người đều đang nỗ lực sống sót, thảm họa sẽ có ngày kết thúc."
Những đứa trẻ Hoa Hạ, sẽ không mặc cho số phận trôi dạt mà buông xuôi tất cả.
Bởi vì kiếp trước trước khi chết, cô thật ra đã nhìn thấy hình thức ban đầu của thắng lợi.
Nhân loại trên Lam Tinh, sẽ đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn.
"Tiểu Ly?"
Một giọng nói kinh ngạc và nghi hoặc vang lên.
Nhan Ly ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Tiểu Ly, thật sự là con sao?" Nhan Trấn Giang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Ta vừa nghe nói bên này có dị năng giả mới đến, không lẽ chính là các con sao?"
Không đợi Nhan Ly kịp phản ứng, Nhan Trấn Giang liền nhào tới, ôm chặt lấy cô, bắt đầu khóc.
"Tiểu Ly, con còn sống... Tốt quá, tốt quá! Bố nhớ con muốn chết! Nếu con có xảy ra chuyện gì, bố cũng không sống nữa..."
Nhan Ly nhíu mày, bị sự giả dối này làm nổi da gà.
Mục Tuyết Ca thấy vậy, nhận ra Nhan Ly không vui, liền lập tức một tay kéo Nhan Trấn Giang dậy.
“Ly à…”
Nhan Ly cúi đầu chăm chú ăn cơm, không thèm để ý đến ông ta.
Cô và người bố trên danh nghĩa này đã nhiều năm không gặp mặt, thậm chí điện thoại cũng chỉ gọi vài lần.
Nói đến việc tại sao ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra cô là Nhan Ly, thật ra phải kể công mẹ cô.
Nói ra cũng buồn cười.
Dương Thu Lan một bên mỗi ngày đều mang theo oán hận mắng chửi chồng trước Nhan Trấn Giang, một bên lại cực kỳ lụy tình mỗi năm đều lén chụp ảnh Nhan Ly, sau đó gửi ảnh cho Nhan Trấn Giang.
Bà ta vọng tưởng dùng cách này, có thể khiến chồng cũ hồi tâm chuyển ý, quay về bên cạnh hai mẹ con họ.
Sự thật chứng minh, người lụy tình có già đi vẫn là người lụy tình.
Không thay đổi được.
“Này, con bé này, ta là bố con, sao con không biết gọi một tiếng? Mấy năm nay mẹ con rốt cuộc đã dạy dỗ con thế nào hả?”
Thấy bản thân lải nhải một hồi lâu, nước mắt cá sấu cũng rơi không ít, con gái vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt, Nhan Trấn Giang cuối cùng không nhịn được nữa.
Cho dù mấy năm nay không gặp mặt, không nhớ rõ mặt mũi người bố này, ít nhất giọng nói vẫn có thể nhớ được chứ?
Dù sao trước mạt thế hai người họ còn nói chuyện điện thoại một lần.
Nhan Ly: “Cho tôi mượn tốc độ.”
“Được thôi.” Hàn Tiếu Tiếu lập tức nắm tay Nhan Ly.
“Có cần sức mạnh không?” Mục Tuyết Ca chắc chắn là người hiểu Nhan Ly nhất.
Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, Mục Tuyết Ca liền biết cô định làm gì tiếp theo.