Lên mạng tìm kiếm người này, nhảy ra rất nhiều từ khóa, trong đó có một số còn là tin tức tiêu cực.
Ví dụ như lập hình tượng độc thân nuôi chị dâu thường dân, nuôi quỷ con làm bùa chú hút vận may…
Thậm chí Nhan Ly còn thấy tin tức cũ tiết lộ anh ta vừa lén lút hẹn hò, vừa phục vụ kim chủ nam?
Nhan Ly có thể nói là mắt chữ A mồm chữ O, “Đây đều là cái quái gì vậy? Loạn cả lên.”
“Giới giải trí mà, loạn một chút cũng bình thường.” Hàn Tiếu Tiếu lon ton chạy về.
Hàn Tiếu Tiếu tiếp tục nói: “Dì nhỏ của tôi là chuyên viên trang điểm trong đoàn làm phim, trước đây tôi đã từng nghe dì ấy nói, cái giới này rất loạn, tiêu chuẩn đạo đức cũng thấp hơn người bình thường một chút, nhưng cạnh tranh cũng rất khốc liệt, không tìm cho mình một kim chủ căn bản đừng nghĩ có tài nguyên tốt.”
Nhan Ly gật đầu, nhìn phía trước cãi nhau cũng đã gần xong.
Người phụ trách khu an toàn giơ tay lau mồ hôi, cuối cùng cũng dỗ dành được vị tổ tông nhỏ này bình tĩnh lại.
“Trước đây tôi nghe nói trong khu an toàn này có một nhân vật lớn, không lẽ nào chính là cái tên đỉnh lưu kia?” Nhan Ly đột nhiên nghĩ đến chuyện này, liền hỏi người bên cạnh.
Đối phương nhún vai, mặt đầy bất đắc dĩ, nói: “Đừng thấy bây giờ đã là mạt thế, fan hâm mộ nhỏ của anh ta không ít đâu, đúng rồi, danh hiệu đỉnh lưu là do anh ta tự phong, ai biết có phải đỉnh lưu thật hay không, chúng tôi là những người già quê mùa, không hiểu mấy thứ này của các cô…”
Xem náo nhiệt xong, Nhan Ly xoay người chuẩn bị rời đi, lại không ngờ bị người chặn đường.
Người bố vô trách nhiệm kia của cô, lại xuất hiện.
“Ly à, nói chuyện với bố có được không?” Nhan Trấn Giang mặt đầy nịnh nọt, định nắm tay cô.
Nhan Ly nhướng mày, nhanh chóng né ra sau, không để ông ta chạm vào mình dù chỉ một chút.
“Không nói.” Cô cười như không cười trả lời.
“Con gái ngoan, con gái tốt, bây giờ con có dị năng, sau này sống cùng chúng ta có được không? Cũng tiện cho con bảo vệ chúng ta, nào, bế Tiểu Bảo qua đây.”
Nhan Trấn Giang vẫy tay ra hiệu cho vợ mình qua đây, “Nào, qua đây gặp chị, Bảo Bảo, đây là chị con.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Từ Lan Lan cũng mặt đầy tươi cười, “Nào, mau gọi chị, chào hỏi chị đi.”
Cậu bé kia trông khoảng sáu bảy tuổi.
Cậu bé có vẻ hơi sợ hãi, rụt rè gọi: “Chị ạ.”
“Ly à, trước đây là bố không đúng, làm tổn thương con, bây giờ bố xin lỗi con có được không? Thiên hạ làm gì có chuyện bố con có thù hận? Sau này chúng ta một nhà sống tốt, một nhà hòa thuận vui vẻ sống cùng nhau, con nói có đúng không?”
Nhan Trấn Giang nhìn cô, trong mắt tràn đầy nụ cười lấy lòng.
Nhan Ly không thèm để ý đến đứa bé này, chỉ lùi lại nửa bước, đột nhiên nở một nụ cười nhạt, “Ông cũng xứng?”
Nhìn gương mặt trào phúng của con gái ruột, Nhan Trấn Giang trong nháy mắt giận tím mặt, trực tiếp giơ tay định đánh cô.
Nhưng giây tiếp theo, bị Mục Tuyết Ca nắm chặt cổ tay.
Nhan Trấn Giang không biết cô gái nhỏ này lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, bị nắm cổ tay như vậy, ông ta cảm giác xương cốt sắp bị bóp nát, đau đến mức nước mắt không kìm được trào ra.
Chưa hết, trong mắt Mục Tuyết Ca hiện lên hàn quang, dòng điện yếu ớt xuyên qua ngón tay thon dài trắng nõn của cô.
Nhan Trấn Giang nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Mục Tuyết Ca lúc này mới buông tay, “Chú, sinh mà không nuôi, bỏ vợ bỏ con, loại người như chú bây giờ còn có mặt mũi đến tìm con gái bảo vệ mình? Chú không biết xấu hổ sao?”
“Câm miệng! Cô là cái thá gì! Đồ…”
Nhan Ly đột nhiên cắt ngang lời ông ta, “Nhan Trấn Giang, ông còn nói tiếp, tôi không ngại cắt lưỡi ông đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-63-bi-bo-ruot-dai-dang-bam-mai-khong-buong.html.]
Ông ta không thể tin được trợn to mắt, giơ tay chỉ vào Nhan Ly, tức đến run rẩy: “Nhan Ly mày đừng quên, tao là bố mày! Mày vẫn mang họ Nhan, chính là người nhà họ Nhan, tao là bố mày! Mày muốn lật trời à!”
Nhan Ly không thèm để ý gật đầu, dừng lại vài giây, đột nhiên cười hì hì mấp máy môi.
Không phát ra tiếng, chỉ là cử động khẩu hình.
Nhan Trấn Giang nhìn rõ khẩu hình kia suýt chút nữa tức ngất đi.
Khẩu hình kia là bốn chữ.
Tao là bố mày.
Đồ mất dạy… Đồ khốn kiếp! Sao ông ta lại sinh ra một đứa con gái như vậy?!
Thái độ của Nhan Ly ngạo mạn, trên mặt còn xuất hiện vẻ hung hãn hiếm thấy.
Giống như một lời không hợp liền có thể tùy thời động thủ đánh người.
Nhan Trấn Giang quyết tâm hôm nay phải dạy dỗ con bé mất dạy này một trận, ông ta nhanh chóng cởi thắt lưng, rút thắt lưng ra khỏi quần.
Hôm nay không đánh c.h.ế.t con bé này, ông ta không mang họ Nhan!
Nhan Trấn Giang tức giận đến phát điên.
Mục Tuyết Ca vừa định chắn trước mặt cô, đã bị Nhan Ly vỗ nhẹ vai.
“Cảm ơn Tuyết Ca, nhưng tôi có thể xử lý tốt.”
Nhan Ly đi qua, thong thả nắm lấy cổ áo sau của Nhan Trấn Giang, sau đó như xách gà con, trực tiếp xách ông ta lên, đi thẳng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Ném!
Dị năng hệ sức mạnh cô sao chép vẫn chưa hết hiệu lực.
Trước mắt bao người, ngay trước mặt vợ con Nhan Trấn Giang, trực tiếp ném ông ta ra ngoài cửa sổ.
Cho dù tầng một ngã không c.h.ế.t người, nhưng tính sỉ nhục lớn hơn tính sát thương nhiều.
Nhan Ly quay đầu nhìn Từ Lan Lan đang trợn mắt há hốc mồm, cười híp mắt hỏi: “Dì, dì cũng muốn chơi trò này không?”
Từ Lan Lan nghẹn họng, “Không… không cần.”
Bị ánh mắt như rắn độc của Nhan Ly nhìn chằm chằm, Từ Lan Lan cũng không biết làm sao, đầu óc nóng lên, bật thốt ra một câu: “Cảm ơn, tôi không chơi game.”
Nhan Ly tiếp tục mỉm cười, “Không có gì, dì lúc nào muốn chơi, cứ nói với tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
Từ Lan Lan: “…”
Sao bà ta lại không biết đứa con do chồng và vợ trước sinh ra, lại là một kẻ tâm thần có khuynh hướng bạo lực như vậy?!
Những tính toán nhỏ nhặt kia, bà ta vẫn là không nên nghĩ tới thì tốt hơn.
Nếu không… bà ta thật sự không dám nghĩ, con bé này còn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Đúng lúc này, Nhan Trấn Giang từ bãi cỏ bò dậy, run rẩy trèo qua cửa sổ kia.
Trạng thái của ông ta lúc này trông rất buồn cười, miệng đầy bùn đất, vết trầy xước trên mặt càng rõ ràng.
Lúc Nhan Ly ném ra ngoài, đã làm một động tác ném lao tiêu chuẩn.
Nhan Trấn Giang giống như công cụ cày ruộng, trực tiếp ăn một miệng đầy bùn đất và cỏ.
Thậm chí có một chiếc răng cửa còn hơi cảm thấy lung lay.