Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-12-05 01:32:48
Lượt xem: 7
Trở về từ Liễu phủ, tâm trí Tương Quỳnh rối bời. Nàng không còn sức nghĩ ngợi gì thêm, chỉ muốn tìm chút yên tĩnh. Nghĩ vậy, nàng định đến thư phòng thăm hai đứa trẻ đang luyện chữ. Nhưng khi ngang qua vườn hoa nhỏ, nàng chợt khựng lại.
Tiếng cười trong trẻo của nhi tử Liêm Ca vang lên:
"Dì Thôi, người nói thật chứ? Sau này người sẽ thường xuyên ở trong phủ chúng con sao?"
Thôi Bình Nhi dịu dàng đáp, giọng nói ngọt ngào pha chút ngập ngừng:
"Nếu mẫu thân con đồng ý, thì đúng vậy… Nhưng chỉ sợ mẫu thân con không muốn."
Lời nói còn chưa dứt, Thiến Tỷ Nhi – cô con gái nhỏ của Tương Quỳnh – đã nhanh miệng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-11.html.]
"Vì sao mẫu thân không muốn?"
Thôi Bình Nhi mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn hai đứa trẻ, giọng nói như pha chút ý tứ sâu xa:
"Có lẽ là vì mẫu thân các con sợ ta ở bên phụ thân và các con quá lâu, sẽ khiến mẫu thân các con không còn nhiều thời gian ở bên các con nữa."
Liêm Ca nghe xong, không vui nói: "Mẫu thân rất bận, người chỉ thích uống trà làm thơ, nấu cháo ăn chay với các phu nhân hầu môn phủ trạch, được người ta khen ngợi là khuê tú kiểu mẫu thì sẽ vui vẻ quên mất con và muội muội, càng không kể đến phụ thân... Lần trước lúc phụ thân bị sốt, chẳng phải là người không ở bên mà ở cùng với Thừa tướng phu nhân gì đó đi chùa miếu gom tiền nhân nghĩa để cứu tế dân bị nạn sao? Nếu không có dì Thôi chăm sóc, e là phụ thân đã bệnh nặng hơn rồi!"
Tiếp theo, Thôi Bình Nhi thấp giọng nói gì đó, Liễu Tương Quỳnh chẳng nghe vào nữa.
Những lời nói của Liêm Ca như những mũi kim đ.â.m thẳng vào trái tim Liễu Tương Quỳnh, khiến nàng không còn đủ sức để tiếp tục giấu giếm. Nếu như nói sự phản bội của trượng phu đã xé toang lớp vỏ bọc hoàn hảo của cuộc sống gia đình nàng, khiến mọi thứ trở nên nát vụn, thì giờ đây, những lời nói thẳng thừng, không kiêng nể của nhi tử lại làm cho nỗ lực của nàng trong việc giữ gìn hình ảnh trở nên vô nghĩa. Lòng nàng đau đớn đến mức không thể kìm nén, nước mắt tựa như không thể cầm lại được, từ từ rơi xuống.
Danh phận "danh môn phu nhân," cái danh xưng nổi tiếng khắp kinh thành ấy, trong mắt nàng bây giờ chẳng còn gì đáng giá. Tất cả những điều ấy chỉ là vỏ bọc rỗng tuếch. Từ khi mười sáu tuổi, Liễu Tương Quỳnh luôn coi trọng hình ảnh của mình trong mắt người khác, lo sợ rằng một ngày nào đó thân thế của mình sẽ bị phơi bày, khiến người đời cười chê, thốt lên một câu: "Không thể tin được! Nữ nhi Liễu gia tài mạo phẩm hạnh vô song sao lại là con gái của một gia đình thương hộ ti tiện như thế?"