Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 2

Cập nhật lúc: 2024-12-05 01:15:26
Lượt xem: 22

Thượng Vân Thiên sững người. Song chàng vốn là danh thần từng được tôi luyện qua nhiều phong ba, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Kéo vội tấm chăn che thân, chàng mở miệng, giọng đầy bối rối:

“Quỳnh Nhi, ta có thể giải thích...”

Nhưng nàng không để ý đến lời chàng. Không khí ngột ngạt trong phòng khiến nàng nghẹt thở. Nàng quay người bước ra, cố nuốt cơn giận đang trào lên trong lồng ngực.

Khi Liễu Tương Quỳnh vừa bước ra ngoài, Thôi Bình Nhi đã vấn gọn mái tóc rối, choàng áo khoác của Thượng Vân Thiên rồi bước theo. Ánh mắt ả cao ngạo, nét mặt không hề có chút áy náy.

“Liễu phu nhân,” ả cất giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu ý tứ khiêu khích, “ta và Thượng lang đã tình sâu nghĩa nặng từ lâu. Chỉ là sợ tỷ tỷ ghen ghét nên Thượng lang không biết làm sao để nói rõ với tỷ. Nay đã bị tỷ bắt gặp, vậy thì không cần phải giấu giếm nữa. Ngày mai ta sẽ bảo Thượng lang trình bày với phụ mẫu, để sớm ngày qua cửa.”

Liễu Tương Quỳnh nhìn thẳng vào gương mặt vẫn còn vương nét quyến rũ của Thôi Bình Nhi, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu. Cơn giận bùng lên trong lồng n.g.ự.c không thể kìm nén, nàng bất ngờ vung tay, tặng cho ả một cái tát trời giáng.

“Ngươi thật to gan!” Nàng lạnh lùng nói, giọng điệu như băng sương, từng chữ từng chữ như roi quất vào mặt kẻ đối diện. “Đã làm ra loại chuyện không có đức hạnh này, lại còn đứng đây ra vẻ lý thẳng chẳng sợ! Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”

Tiếng tát vang lên giòn giã khiến bầu không khí trở nên đặc quánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-2.html.]

Nhưng Thôi Bình Nhi không phải kẻ yếu thế. Ả lăn lộn trong phường chợ búa đã lâu, tính tình vốn không cam chịu thiệt thòi. Từ trước đến nay, Thôi Bình Nhi đã quen nhìn Liễu Tương Quỳnh nhường nhịn mình, nên càng không coi nàng ra gì. Hứng trọn cái tát, ả chẳng những không sợ, mà lập tức trả lại nàng một bạt tai mạnh mẽ không kém.

Thần sắc ả đầy kiêu căng, ánh mắt lóe lên tia độc ác, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng run rẩy, giả vờ như kẻ vừa chịu oan ức.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại dám ra tay đánh người?” Thôi Bình Nhi chua ngoa nhưng vẫn cố làm ra vẻ đáng thương. “Chẳng lẽ ta bị tỷ ức h.i.ế.p chưa đủ hay sao? Rõ ràng ta mới là đích nữ Liễu gia, nhưng lại bị người ngoài như tỷ cướp mất thân phận cao quý! Ta đã nhẫn nhịn bấy lâu, chưa từng oán trách tỷ, thế mà tỷ còn đối xử với ta như vậy!”

Liễu Tương Quỳnh nghe đến đây, sắc mặt thoáng biến đổi. Một câu “tu hú chiếm tổ chim khách” như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào bí mật sâu kín nhất mà Liễu gia luôn cố che giấu.

Lời nói của Thôi Bình Nhi không sai. Nàng vốn không phải là đích nữ thật sự của Liễu gia.

Năm đó, khi triều đình rối ren, Liễu gia bị cuốn vào cơn sóng gió chính trị. Trong lúc trốn tránh kẻ thù, cả nhà từng dừng chân trú mưa tại một cửa tiệm bán sợi gai dưới chân núi. Ở đó, họ tình cờ gặp Thôi gia, một thương hộ bình thường, cũng đang trú tạm. Khi ấy, Liễu gia và Thôi gia đều mang theo một đôi long phượng thai. Trong lúc hỗn loạn, hai bé gái đã bị bế nhầm.

Liễu gia kim chi ngọc diệp, vốn là thân phận chân chính của Thôi Bình Nhi. Còn nàng, nữ nhi của thương hộ Thôi gia, lại may mắn trở thành đích nữ Liễu gia, hòn ngọc quý trên tay gia tộc danh giá.

Sự thật này được che giấu trọn vẹn suốt mười sáu năm, cho đến khi bà v.ú già của Liễu gia, trong cơn bệnh nặng gần đất xa trời, không chịu nổi gánh nặng lương tâm mà nói ra tất cả.

Loading...