Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 22
Cập nhật lúc: 2024-12-05 09:42:28
Lượt xem: 5
Sau bữa sáng, Truyền Bảo xung phong rửa bát. Quay lại, thấy Quỳnh Nương đang đứng trên chiếc ghế gỗ dài, lục lọi gì đó trong hòm quần áo. Hóa ra, ngày nàng rời khỏi Liễu phủ, nàng vẫn mặc những bộ váy dệt lụa sang trọng, trên đầu cài vài chiếc trâm tinh xảo, dù không nhiều nhưng đều là đồ quý giá từ các cửa hàng lớn trong kinh thành.
Sau khi về Thôi gia, những bộ trang phục hoa lệ này trở thành kỷ niệm cuối cùng của quá khứ. Ban đầu, Quỳnh Nương vẫn mặc để tự an ủi bản thân. Nhưng sau khi trùng sinh, nàng đã hiểu được thân phận hiện tại. Nàng lấy hết váy áo hoa lệ, đưa cho Lưu thị rồi chuyển sang mặc những bộ quần áo cũ của Thôi Bình Nhi để lại.
Những bộ quần áo này tuy đã cũ, nhưng đường may còn rất khéo léo, thêu thùa tinh xảo. Mặc dù bị giặt nhiều lần nhưng chúng vẫn tươm tất và vừa vặn.
Thỉnh thoảng nghe cha mẹ nhắc đến Thôi Bình Nhi, Quỳnh Nương mới biết, ngày Thôi Bình Nhi đến Liễu phủ, bộ y phục trên người nàng ta đầy mảnh vá chằng chịt, trông nghèo nàn đến mức khiến Nghiêu thị thẳng thừng mỉa mai phu thê Thôi gia là khắc nghiệt, keo kiệt với chính con gái mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-22.html.]
Sau khi Quỳnh Nương được đưa về Thôi gia, Liễu gia cũng coi như chu toàn tình nghĩa cuối cùng. Họ gửi qua không ít y phục và đồ dùng, như muốn bù đắp chút ít mối quan hệ đã chấm dứt giữa Nghiêu thị và nàng. Nhưng khi bà tử từ Liễu gia mang đồ đến, Quỳnh Nương lại không kìm được cảm xúc, vừa khóc lóc vừa gào lên rằng nàng muốn quay lại gặp Nghiêu thị. Nàng khóc đến mức khiến bà tử sợ hãi, suýt chút nữa không dám trở về.
Sau sự việc ấy, Liễu gia cũng chẳng còn gửi đồ sang nữa. Còn Quỳnh Nương, trong cơn tức giận vì mãi không thấy Liễu gia phái người đến đón, đã bốc hết những bọc đồ kia ném vào lò lửa, để ngọn lửa thiêu sạch. Việc này về sau được Lưu thị kể lại khi hai mẹ con ngồi trò chuyện. Thấy nét mặt con gái có chút hối lỗi, bà liền dịu giọng dỗ dành:
"Đừng buồn. Qua năm nay, nương sẽ dành dụm mua cho con những bộ quần áo đẹp, không thua kém gì đồ của Liễu gia đâu."
Quỳnh Nương nghe xong thì lòng dậy lên cảm giác bực bội. Nhưng không phải vì luyến tiếc những món đồ kia, mà là giận chính mình năm mười lăm tuổi đã hành xử quá hồ đồ. Nếu lúc đó nàng biết nghĩ hơn, đem số đồ ấy đến hiệu cầm đồ, chẳng phải đã có thể phụ giúp sinh hoạt phí cho gia đình rồi sao? Đáng lẽ nàng phải hiểu, gia cảnh Thôi gia vốn chẳng dư dả, việc hoang phí là điều không thể chấp nhận.