Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 28
Cập nhật lúc: 2024-12-05 09:52:27
Lượt xem: 3
Quỳnh Nương giật mình tỉnh giấc. Nàng vuốt lại mái tóc rối, rời khỏi phòng, đi ngang sân và dừng chân trước cửa. Qua khe cửa nhỏ, nàng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mở cửa ra, trước mắt nàng là một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khoác trên mình bộ hoa phục tinh xảo. Tóc mai được vén nghiêng, tay áo trắng thêu họa tiết tinh tế, cả bộ trang phục toát lên vẻ tao nhã và độc đáo không lẫn vào đâu được.
Đôi mắt Quỳnh Nương chợt tối lại. Bộ y phục kia… chính là bản thiết kế mà nàng đã từng sáng tạo ra trước khi sống lại, trong một bữa yến tiệc nữ quyến. Đó là phong cách độc quyền của nàng – Tương Quỳnh Liễu gia.
Nhìn kỹ hơn, thiếu nữ trước mặt có dáng dấp và thần thái giống hệt nàng của kiếp trước, đến mức khiến Quỳnh Nương lạnh người. Lúc này, đôi mắt nàng ánh lên vẻ sắc lạnh, giọng nói băng giá vang lên:
– Thôi Bình Nhi, ngươi đến đây làm gì?
Thiếu nữ đứng trước cửa mỉm cười, nét mặt pha lẫn sự tự đắc và kiêu hãnh. Nàng ta chậm rãi đáp, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-28.html.]
– Phụ thân mong ta nửa đời suôn sẻ nên đã đổi tên ta thành Liễu Bình Xuyên. Ta nhỏ hơn tỷ nửa tháng, từ nay tỷ tỷ có thể gọi ta là Bình muội muội.
Liễu Bình Xuyên không chờ ai dẫn lối, bước chân của nàng ta cứ tự nhiên mà tiến vào sân Thôi gia như thể đây là nhà của chính mình. Gió nhẹ lướt qua mang theo mùi đất ẩm của sân nhỏ, từng cảnh vật hiện lên khiến đôi mắt nàng ta thoáng gợn chút xao động. Cảnh cũ vẫn đây, nhưng người đã khác.
Nhìn quanh, đôi mắt Liễu Bình Xuyên ánh lên vẻ hoài niệm. Nàng ta bước vào căn phòng vốn từng thuộc về mình suốt mười ba năm trời, nay đã là chỗ ở của Thôi Tương Quỳnh. Căn phòng nhỏ bé ấy không chút thay đổi: vết nứt xưa trên song cửa sổ vẫn còn, màn che giường với những sợi chỉ cũ kỹ rơi rụng không chút mới mẻ, từng ngóc ngách đều gợi lên cảm giác quen thuộc.
Ngày xưa, mỗi lần nhìn thấy những dấu tích nghèo nàn này, Liễu Bình Xuyên đều căm hận vận mệnh, trách móc bản thân sao lại sinh ra trong cảnh nghèo khổ như vậy. Nhưng hôm nay, đứng giữa khung cảnh quen thuộc ấy, nàng ta đã có thể mỉm cười mãn nguyện. Một nụ cười đầy kiêu ngạo và khinh miệt.
Giờ đây, nàng ta không còn là Thôi Bình Nhi của ngày xưa nữa. Liễu Bình Xuyên giờ đã là đích nữ cao quý của Liễu gia, sống trong nhung lụa, hưởng phú quý. Đứng giữa nơi này, nàng ta chỉ cảm thấy thương hại cho Thôi Tương Quỳnh – kẻ đáng thương đã phải gánh lấy thân phận thấp kém mà nàng ta đã vứt bỏ.
Quay người lại, Liễu Bình Xuyên dùng giọng dịu dàng đầy vẻ bề trên, cất tiếng hỏi:
“Ta nghe Phạm bà tử nói dạo gần đây, tỷ tỷ gây chuyện làm loạn, đòi về Liễu gia sao?”