Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 53
Cập nhật lúc: 2024-12-06 00:46:48
Lượt xem: 3
Đến nơi, ánh mắt nàng bị cuốn hút bởi vẻ cổ kính của lầu thủy tạ. Công trình được xây dựng theo phong cách tiền triều, tựa như một bức tranh thủy mặc. Hồ nước bên ngoài lan can là nơi hai con hạc trắng đang lững thững bước đi. Làn lụa mỏng treo trên cao phấp phới trong gió, ánh sáng xuyên qua càng làm không gian thêm phần huyền ảo.
Giữa khung cảnh ấy, một nam tử cao lớn, tuấn tú đang tựa lưng vào ghế mềm, tay cầm quyển sách dày. Gương mặt hắn như được chạm khắc từ đá cẩm thạch, sắc lạnh mà tinh xảo. Dường như mọi thứ xung quanh hắn đều mờ nhạt, chỉ còn lại vẻ uy nghiêm, cao cao tại thượng.
Quỳnh Nương bước vào, cố giữ mình bình tĩnh. Nhưng ánh mắt Lang Vương chẳng hề rời khỏi quyển sách, tựa như sự hiện diện của nàng chẳng đáng để bận tâm. Trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: làm sao để hầu hạ hắn hài lòng, nhanh chóng trở về chăm sóc ca ca đang bệnh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-53.html.]
Quỳnh Nương khẽ quỳ xuống chiếc bàn thấp bên cạnh, đôi tay trắng mịn nâng chiếc bút vẽ mảnh như chân cua, chấm vào men đỏ, từng nét từng nét vẽ nên hoa cỏ, chim muông. Cảnh vật nhỏ xinh dần hiện lên trên từng miếng bánh điểm tâm tinh xảo, mỗi chi tiết đều được nàng chăm chút tỉ mỉ. Vẽ tranh trên bánh không giống như giấy hay lụa; nó đòi hỏi sự kiên nhẫn và một bàn tay cực kỳ khéo léo. Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, nàng khẽ thở nhẹ, môi anh đào hơi nhếch lên trong vẻ hài lòng.
Nàng vừa nửa ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, như hồ nước mùa đông, lạnh lẽo nhưng ẩn chứa sự sắc sảo khó dò. Quỳnh Nương giật mình, không rõ màn che từ bao giờ đã bị gió thổi bay lên, để lộ người đàn ông phía sau. Lang Vương – Sở Tà, từ lúc nào đã bỏ sách xuống, nửa nằm trên ghế mềm. Áo bào rộng thùng thình khoác hờ, để lộ phần cổ và xương quai xanh nam tính, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, không một chút trật tự. Đôi chân đi tất vải đặt thoải mái trên ghế, một tay chống cằm, ánh mắt sâu như không đáy dán chặt vào nàng, không chớp lấy một lần.
Ánh mắt ấy khiến lòng Quỳnh Nương run rẩy, một cảm giác xa lạ xen lẫn quen thuộc dâng lên. Như bị kéo ngược về ký ức kiếp trước, nàng nhớ đến một yến tiệc xa hoa, nơi những đèn lồng đỏ rực và tiếng cười nói hòa lẫn trong men rượu. Khi ấy, nàng đã vô tình lạc bước và bị chắn lại bởi chính ánh mắt tà mị này. Đôi mắt như muốn nhìn thấu nàng, cùng ngón tay lạnh băng nâng cằm nàng lên mà cười nhạt:
“Liễu Quỳnh Nương? Ngươi dám từ chối lời cầu thân của ta? Hãy nhớ lấy, sẽ có ngày bổn vương khiến ngươi ân hận vì đã làm sai!”