Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 63

Cập nhật lúc: 2024-12-06 21:11:31
Lượt xem: 8

Hôm nay, Lưu thị tạm ngừng bán hàng để ở nhà chăm sóc hai đứa con, đặc biệt là Thôi Truyền Bảo đang bị thương. Trong khi đó, Thôi Trung gánh đòn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ bán bánh ngọt kiếm chút tiền trang trải.

Khi Thôi Trung gánh đòn trở về, Quỳnh Nương đang quét sân giúp mẹ. Quét xong, nàng vẩy nước giếng xuống sân để hạ nhiệt cái nóng hầm hập từ đất cát, rồi cả nhà cùng ngồi dưới tàng cây trong sân ăn bữa tối.

Bữa cơm đơn giản nhưng tràn đầy hương vị. Lưu thị nấu cơm từ gạo mới trong nồi gốm, Quỳnh Nương thì làm món củ cải muối chua trộn với gừng băm, rắc vừng và chút dầu cay. Củ cải giòn tan, chua cay vừa miệng, làm tan biến cái oi bức của ngày hè. Đặc biệt, Quỳnh Nương còn ninh một nồi canh củ cải muối chua với xương và củ sen, thêm đậu phộng mềm rục. Mùi thơm lan tỏa khắp sân khiến ai nấy đều thấy thèm thuồng.

Truyền Bảo vừa ăn vừa không giấu được niềm vui: "Muội à, từ khi muội đến nhà này, cơm canh ngày nào cũng ngon hẳn lên. Trước kia củ cải chỉ biết hầm, giờ thì biến hóa đủ kiểu, ăn mãi không chán."

Quỳnh Nương nhìn cha và ca ca ăn ngon lành, lòng tràn ngập niềm vui. Trước đây, nàng chỉ nấu ăn trong những dịp lớn hay để hầu hạ bà bà, chưa bao giờ dụng tâm nấu cho người thân. Nghĩ lại, nàng cảm thấy hối tiếc.

"Sao trước kia mình lại ngu ngốc như vậy chứ?" Nàng thầm trách bản thân. "Cứ mải làm vui lòng những người không đáng, mà quên đi cha mẹ, huynh đệ ruột thịt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-63.html.]

Đời này, nàng tình nguyện đứng trong căn bếp nhỏ đổ mồ hôi để đổi lại một bữa cơm khiến người nhà no lòng, vui vẻ.

Trong bữa cơm, Quỳnh Nương xới cơm cho ca ca, rồi thẳng thắn nói ra ý định của mình: "Tiền bán bánh mấy ngày nay cũng kha khá, con nghĩ chúng ta nên dùng số tiền đó làm vốn. Tuổi cha mẹ không còn trẻ, cứ dầm mưa dãi nắng thế này mãi không ổn. Trấn Phù Dung nhỏ, kiếm tiền chỉ đủ sống qua ngày. Nhưng nếu chúng ta mua một cửa tiệm nhỏ dưới chân núi Hoàng Sơn, thì vừa sức."

Thôi Trung tò mò hỏi: "Sao lại là Hoàng Sơn?"

Quỳnh Nương cười, giải thích: "Trên núi Hoàng Sơn có chùa của hoàng gia, người đi dâng hương rất đông, nhất là vào ngày rằm, mùng một. Họ thường ăn cơm dưới núi. Khách không lo thiếu, chỉ cần đồ ăn ngon, sạch sẽ là được."

Lưu thị nghe vậy thì do dự, nhẹ giọng khuyên: "Quỳnh Nương, nghe cũng có lý, nhưng làm ăn phải nhìn trước ngó sau. Những ngày không phải lễ lớn, liệu có đủ khách không? Mua cửa tiệm đâu phải chỉ bỏ tiền một lần, còn nhiều khoản chi phí khác nữa."

Quỳnh Nương nhìn nét lo lắng trên gương mặt mẹ, biết bà sợ rủi ro. Nếu không có ký ức kiếp trước, nàng cũng không dám chắc. Nhưng giờ nàng hiểu rõ tiềm năng của nơi đó.

Loading...