Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:35:53
Lượt xem: 0

Tiệc rượu ngày đầy tháng của tiểu Viên Viên, mẹ Bào cũng tới, bà lặng lẽ nhờ cậy Trương Hồng Cúc một chuyện.

“Bà nói chuyện Kim Thành cứ kéo dài như vậy, người lớn hai nhà cũng không tiện nói chuyện, tôi suy nghĩ muốn nhờ bà làm người làm mai!”

“Lẽ ra nhà hai bà nên sớm định ra, không phải chỉ kém bối phận thôi sao, là chi thứ có b.ắ.n đại bác cũng không tới, chuyện tình thật sự vì chút điểm hạt mè này, làm trễ nải chuyện lớn hôn nhân của hai đứa bé?” Trương Hồng Cúc suy nghĩ một chút lại nói: “Bản thân tôi ấy mà, miệng lưỡi vụng về, cũng không biết hiện giờ thái độ nhà Bào Xuân Bình là như thế nào. Tôi sợ khó mà nói được!”

“Haizzz, người lớn cũng chính là nhất thời mất mặt, hai đứa trẻ tuổi tốt cũng đã tốt rồi, xã hội bây giờ cũng không thịnh hành cha mẹ xử lý, người lớn căng thẳng như vậy ngược lại khó coi. Tôi nghĩ rồi, Bào Xuân Bình cũng mềm nhũn, ban đầu ông ấy hơi một tí là nghiến răng trề môi với con gái ông ấy, thời gian này ông ấy cũng không nói thế nào cả. Nhưng dù sao nhà ông ấy là đằng nhà gái, cũng không thể vội vàng trước tôi, cho nên chúng tôi trước tiên tìm người nói vài lời, để ông ấy thuận dưới con lừa *. Họ Bào người nào đi cũng không thích hợp, hai nhà tôi và bà đội trên đầu là thân thích, bây giờ bà ở trong thôn cũng xem như mặt mũi lớn, bà đi nói chuyện, không thể thích hợp hơn.”

(*) Thuận dưới con lừa (顺坡下驴): từ Hán ngữ, xuất phát từ “Phong vân sơ ký” của Tôn Lê, so sánh với mượn cơ hội xuống đài.

Trương Hồng Cúc suy nghĩ một chút, cũng đúng, bà không phải người nhà họ Bào, nhưng quan hệ lại rất gần, nói chuyện cũng dễ, vì vậy sảng khoái đồng ý.

“Vậy được rồi, tôi đi thêm vào đôi câu.”

Ngày hôm sau, Trương Hồng Cúc đi tới nhà Bào Xuân Bình như thế, không tốn nhiều miệng lưỡi gì, xong rồi.

Lão Bào Xuân Bình thật cố chấp, nhưng ông không ngốc! Bạn nghĩ đi, cô con gái xinh đẹp động lòng người nhà ông, bây giờ người trong thôn đều biết chuyện yêu đương với Kim Thành, các bậc cha chú dạy dạy dỗ dỗ, mắng cũng mắng, hai đứa bé một không bỏ trốn hai không ồn ào, chính là làm thế nào thì làm, dứt khoát công khai lui tới, Bào Kim Thành thằng nhóc thúi này mỗi ngày chạy về thôn sau, gặp phải Bào Tiểu Song không có thời gian ra ngoài, đến nỗi Bào Kim Thành chạy đến bên ngoài tường rào nhà ông lượn quanh.

Cho nên, đừng nói kém một vai vế, cho dù kém thêm hai vai vế ba vai vế nữa, người lớn hai nhà còn có thể có biện pháp gì?

Loại bỏ chuyện cùng họ và kém bối phận, bản thân thằng nhóc Bào Kim Thành này rất tốt, không có soi mói, Trương Hồng Cúc vừa tới cửa làm mai, Bào Xuân Bình vẫn cúi đầu xuống không nói thế nào, trầm mặc thật lâu, nói, con trai lớn không theo cha, con gái lớn không cần người lớn làm chủ *, muốn đính hôn thì đính hôn chứ sao.

(*) Con trai lớn không theo cha (儿大不由爷): ám chỉ văn hóa truyền thống Trung Quốc, con trai trưởng thành, không theo cha mẹ làm chủ.

Mùng sáu tháng ba, nhà họ Bào đính hôn cho con trai út Kim Thành và Bào Tiểu Song, mẹ Bào một khi cao hứng, lập tức ôm một bọc lớn điểm tâm, bánh kẹo cưới tới nhà họ Diêu tạ ơn người làm mai.

“Ai lại còn khách khí như vậy, cám ơn làm mai cái gì! Tôi người làm mai này, thuần túy là nhặt cái có sẵn.”

Cũng không phải nhặt cái có sẵn nha! Mẹ Bào vỗ Trương Hồng Cúc cười đến không xong.

Hai bà vừa nói vừa cười, Diêu Tiểu Cải ôm tiểu Viên Viên đi ra, ngày xuân tháng ba, trời ấm hoa nở, tiểu Viên Viên cũng ôm ra đi bộ thưởng xuân.

Tiểu Viên Viên mới đầy tháng không tới mấy ngày, ôm đến trong sân, hình như rất hài lòng, mở mắt, cũng không biết thấy bao nhiêu cảnh xuân, đã thoải mái gật gật đầu nhỏ.

“Đưa cho thím ôm một cái, sung sướng. Đời này thím không có mệnh có con gái, cũng không biết trong tương lai có đứa nào sinh cháu gái cho thím không!” Mẹ Bào cười nói, Diêu Tiểu Cải cẩn thận đặt Viên Viên vào trong n.g.ự.c mẹ Bào, ai ngờ vừa mới ôm lấy, miệng tiểu Viên Viên lập tức méo xẹo, hai mắt nhắm lại, rồi hai chân đạp đạp bắt đầu khóc oa oa rồi.

“Ôi trời, đứa bé nhỏ như vậy, đã nhận được người sao?” Mẹ Bào bị sợ đến vội vàng trả Viên Viên lại cho Diêu Tiểu Cải.

Mắt tiểu Viên Viên cũng còn chưa mở ra đâu, trở lại trong n.g.ự.c mẹ, âm thanh oa oa nhỏ dần, rất nhanh dừng lại, chép chép miệng, ngáp khí. Ý kia đoán chừng chính là, lần này tha thứ cho mẹ, lần sau không thể để cho người khác ôm con!

“Con bé còn bé như vậy, nào có chuyện nhận được người? Ngửi không thấy mùi mẹ trên người bà thôi.” Trương Hồng Cúc cười nói. Con nít mặc dù nhỏ, nhưng cũng có thể dựa vào hơi thở phân biệt người thân rồi.

“Thím, Kim Thành đính hôn rồi, thím yên tâm rồi nhé! Chuyện vui tụ tập lại rồi.” Diêu Tiểu Cải nói, ngày mùng sáu tháng ba này, lại qua hai ngày nữa, mùng chín tháng ba, chính là ngày vui kết hôn của Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam rồi.

“Còn không phải sao, chuyện vui tụ tập, tụ tập tốt!” Mẹ Bào nói xong cười lên, dẩu dẩu môi hỏi Trương Hồng Cúc, “Vậy hai đứa đâu rồi?”

Trương Hồng Cúc biết bà ấy hỏi Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam, nên cười cười nói: “Bà không biết, tôi cũng không biết, sáng sớm đã không về nhà ăn cơm, tôi còn tưởng đến chỗ bà ăn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-122.html.]

“Cũng không có tới.” Mẹ Bào nói, “Chuyện vui nhiều, cũng bận rộn, Kim Thành mang tiểu Song đi thành Niệm mua đồ đính hôn, vẫn còn chưa trở lại!”

“Hai đứa đó ấy hả, đi mua giường rồi.” Diêu Tiểu Cải cười nói, “Chỉ còn có hai ngày là kết hôn, giường còn chưa chọn xong! Trước kia cha tìm thợ mộc làm cái giường theo yêu cầu, còn nói sử dụng vật liệu tốt gỗ bền gì đó, kết quả hai đứa không nhìn trúng. Tối hôm qua con nghe hai đứa nói muốn đi mua lần nữa.”

Cho nên, Bào Kim Đông lôi kéo Diêu Tam Tam vô cùng không yên đi mua giường rồi. Về phần giường tốt làm theo yêu cầu kia, gì chứ, giường gỗ cũ kỹ hai ông bà già Diêu Liên Phát ngủ, cũng nên thay đi, ha ha!

So sánh với khi Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải kết hôn, đồ cưới đặt mua cho Diêu Tam Tam kết hôn ngược lại không mang tới chấn động gì ở trong thôn, cô ở nhà kén rể, rất nhiều thứ trong nhà vốn đã có, không cần phải mua nữa, hai người dân quê sinh ra và lớn lên ở địa phương, mặc dù có chút tiền, cũng sẽ không tiêu tiền vào những chỗ rảnh rỗi không thực dụng gì đó. Cho nên trừ trang hoàng phòng kết hôn, một bộ đồ gia dụng hoàn chỉnh, ghế sa lon, ti vi, dàn loa trong phòng cưới, cũng không cần phải mua đồ gì khác.

Diêu Tam Tam hết sức chú ý đến bố trí phòng cưới, lớn như rèm cửa sổ lớn hai tầng xinh đẹp mơ mộng, nhỏ như một bình hoa trên bàn trà, một kệ chén, đều do chính cô tỉ mỉ chọn lựa.

Về phần giường, giường làm theo yêu cầu của Diêu Liên Phát đã đưa tới hai ngày trước, khung giường bằng gỗ Tần bì * thật, đặt nệm Simmons, mặc dù kiểu dáng không mới mẻ độc đáo, nhưng nhìn vẫn thuận mắt, ai ngờ Bào Kim Đông một cái cũng không nhìn vào trong mắt, nói là cái giường này đó, không đủ lớn, còn quê mùa.

(*) Franxinus mandshurica (Manchurian Ash) là một loài Franxinus (Tên trong tiếng Việt – Tần bì, tần hoặc tu chanh) có nguồn gốc ở vùng đông bắc châu Á ở miền bắc Trung Quốc (Cam Túc, Hà Bắc, Hắc Long Giang, Hà Nam, Hồ Bắc, Cát Lâm, Liêu Ninh, Thiểm Tây, Sơn Tây), Hàn Quốc, Nhật Bản và đông nam nước Nga (đảo Sakhalin). Thuộc họ Ô liu (Nguồn: Wikipedia).

“Giường là món đồ lớn, giường này bốn ngàn sáu thật sự không đắt, một mét tám gần hai mét, trước mắt trên thị trường là cỡ lớn nhất anh có thể mua được, vật liệu gỗ cũng tốt, nệm hàng hiệu...” Nhân viên bán hàng ra sức giới thiệu chào hàng, mấy ngày liên tiếp bận rộn, Diêu Tam Tam cũng hơi mệt mỏi, nên ngồi bên cạnh mép giường đệm, cười cười nhìn Bào Kim Đông chọn giường.

Giường là món đồ lớn, lời này không sai, trong tất cả đồ gia dụng, người và giường giao thiệp nhất định là nhiều nhất. Cho nên Bào Kim Đông đi vòng tới vòng lui quanh cái giường kia một vòng, nhìn qua xem lại, hỏi Diêu Tam Tam: “Em thấy thế nào?”

“Hai đèn ở đầu giường không tốt.” Diêu Tam Tam chỉ vào hai ngọn đèn nhỏ kiểu hoa mộc lan ở hai bên đầu giường, cô ngồi dậy, đưa tay sờ lên sờ xuống chiếc đèn dài chừng hai mươi centimet, hết sức nghiêm túc nói: “Anh xem đèn này nhô ra thật xa, nếu ngày nào đó hai người cãi vã đánh nhau, không cẩn thận sẽ đập bể.”

“Đập hỏng?” Bào Kim Đông cười như không cười liếc xéo nhìn cô, “Lúc đánh nhau không thể cẩn thận một chút? Làm gì phải đập lên cái đèn?”

Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ tuổi, nghe lời này, quả thật muốn ngây ngốc, hai vợ chồng son sắp kết hôn tới chọn giường, không phải ngọt ngọt ngào ngào sao? Vậy làm sao mà kết hôn còn chưa kết hôn, đã tính toán đến chuyện vợ chồng đánh nhau rồi?

Nhân viên bán hàng há hốc mồm, cười cười, nhưng không tìm được từ gì hay để nói.

“Đi thôi, mình đi chỗ khác xem một chút.” Bào Kim Đông thuận tay vòng lấy Diêu Tam Tam, ôm cô rời đi. Cô có thể nói lời trêu ghẹo như vậy, nhất định là cô không nhìn trúng, không mua cũng được.

Quả nhiên, đi không xa, Diêu Tam Tam cứ lẩm bẩm: “Em không thích màu sắc chiếc giường này, quá sáng.”

“Ừ, là sáng, màu sắc vẫn nên ổn trọng trang nhã mới tốt.”

Vậy cứ tiếp tục chọn thôi, chuyện kết hôn, cả đời người chỉ một lần, cô vợ tuyệt đối như ý, nhà cửa cũng như ý, Bào Kim Đông dù như thế nào cũng phải mua một chiếc giường như ý.

Chuyển sang thành Nghi, cuối cùng chọn trúng một chiếc giường lớn, khá lớn, màu sắc cũng khá có khí thế lớn, lại chạy đi mua tiếp đồ xứng với chiếc giường, hai người đã mua quần áo ở tỉnh thành rồi, suy nghĩ một chút, đồ cần dùng gì đó trên căn bản cũng đủ rồi.

Khi sắc trời dần tối hai người mới về đến nhà, thật sự hơi mệt mỏi.

Lúc ăn cơm tối, Diêu Liên Phát còn nói, mắt thấy ngày vui của Tam Tam đến gần, có phải nên nói với bà nội con bé một tiếng không?

“Nói với bà ấy làm gì? Tiểu Cải lấy chồng bà cụ không đến, đưa gạo cho Tráng Tráng và Viên Viên, không phải bà cụ cũng không tới sao?” Trương Hồng Cúc nói chuyện mang theo tức giận, “Tôi có lỗi với bọn họ ở chỗ nào? Trong mắt bà cụ cũng không có gia đình này của mình, nói với bà cụ làm gì?”

“Bà nhìn bà đi, dù sao đều là người nhà, mình không đi nói một tiếng, sẽ thành thiếu.” Diêu Liên Phát nhỏ giọng nói.

“Tôi bất chấp, muốn đi thì ông đi, dù sao tôi cũng không đi.” Trương Hồng Cúc thử chồng, “Những năm này ông còn chưa đủ sao?”

“Mẹ tôi ấy mà... Tôi cũng biết rõ, tôi cũng tức bà cụ, bà đừng chấp nhặt với bà cụ, lại nói cha tôi vẫn ở đây, có tới hay không là chuyện của bọn họ, nói hay không là chuyện của tôi, Tam Tam kết hôn, sau này Kim Đông chính là con trưởng nhà họ Diêu chúng ta rồi, bên kia là bậc bề trên, vẫn nói một tiếng thì tốt hơn.”

Loading...