Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-11-25 20:59:49
Lượt xem: 24
Nghe nói Tiểu Tứ bỏ đi, Diêu Tam Tam vô cùng sốt ruột. Một đứa con nít tám tuổi, nó có thể chạy đi đâu? Năm ấy, thường xuyên nghe nói chuyện bọn buôn người, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được!
Diêu Tiểu Cải lại lên tiếng hỏi: “Cậu hai, đang yên đang lành, sao Tiểu Tứ lại đột nhiên chạy ra khỏi nhà, còn chạy luôn không trở lại?”.
"Chuyện này. . . . . . Haiz! Một hai câu không thể nói rõ, tìm người trước rồi hãy nói!”. Mặt cậu hai lộ vẻ khó xử, vừa leo lên xe máy, vừa căn dặn ba chị em:
"Ba đứa, mau mau đi tìm dọc theo đường, nói không chừng là nó muốn trở về nhà con, đến những đường mà nó có thể tới để tìm thử”.
Tìm thử? Trước nay Tiểu Tứ chưa từng tới nhà cha mẹ ruột, một cô bé tám tuổi, không có đồng nào trên người, không biết đường đi, làm sao mà nó tìm về được?
Ba chị em vội vã bàn bạc, quyết định men theo đường đi tìm Tiểu Tứ, ba chị em tìm một đường đến trấn trên, lại đặc biệt đi đến sân ga hỏi một vòng, nhưng không có ai nhìn thấy một cô bé bình thường, hoặc là nói, không ai buồn để ý.
Họ đi tìm rất xa về phía nhà bà ngoại, nhưng không hề thấy tăm hơi Tiểu Tứ, ba chị em lo lắng nóng nảy, hết đường xoay sở. Cho đến trời tối, mới không thể không kéo lê hai chân nặng như đổ chì, đi về nhà trước.
“Tam Tam, có khi nào Tiểu Tứ thật sự tìm đến đây được không?”.
“Không đâu, Tiểu Tứ là một đứa nhỏ không thể đi xa, nói không chừng bên ngoại đã tìm được, nhưng chưa đến báo với chúng ta đấy”.
"Đúng, nói không chừng bên kia đã tìm được."
“Chị hai, chị ba, hai người đừng quá nóng ruột, hôm nay chúng ta có gấp cũng gấp không được, sáng sớm mai chúng ta đến nhà ngoại xem thử, dù chưa tìm được, mình cũng sẽ tìm tiếp”. Diêu Tam Tam an ủi hai chị.
Mấy tháng nay, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải hết sức tin tưởng Diêu Tam Tam, chuyện trong nhà, thường thường đều nghe chủ ý của Diêu Tam Tam cả. Gặp chuyện như vầy, cũng chỉ có thể bàn bạc với Diêu Tam Tam. Thật ra thì, trong lòng Diêu Tam Tam còn lo lắng hơn, nhưng vẫn cố an ủi hai chị, gặp phải chuyện này mà còn có thể không hoảng hốt được hay sao? Họ phải bình tĩnh trước đã, rồi mới có thể nhanh chóng tìm được Tiểu Tứ trở về.
Diêu Tam Tam ngoài miệng an ủi hai chị, trong lòng cũng tự an ủi mình. Tiểu Tứ không thể xảy ra chuyện, đời trước, Tiểu Tứ đều sống yến ổn, mặc dù lớn lên ở nhà bà ngoại, mãi cho đến khi tự ra ngoài làm công, lấy chồng, cũng không được trở lại nhà họ Diêu, nhưng Tiểu Tứ vẫn sống tốt.
Tiểu Tứ sẽ không có việc gì. Diêu Tam Tam tự nhủ. Cô lôi kéo Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải, nói: “Chị hai, chị ba, mình nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói. Nếu ngày mai còn không tìm được, liền báo cảnh sát đi, để cảnh sát tìm giúp chúng ta”.
"Cảnh sát có thể tìm giúp mình sao?"
“Có trẻ nhỏ mất tích, mình đi báo án, cảnh sát nhất định có thể tìm giúp mình”. Diêu Tam Tam nói, “Trước tiên chúng ta đừng hoảng hốt, hoảng hốt cũng không ích gì”.
Ba chị em an ủi lẫn nhau, về đến nhà, trời đã tối rồi, mặt trăng trốn trong áng mây, mờ mờ không rõ. Diêu Tiểu Đông vừa đi, vừa móc chìa khóa mở cửa, bật đèn sáng, nương theo ánh đèn sáng từ trong nhà chiếu ra, khóe mắt Diêu Tam Tam liếc thấy dưới chân tường cạnh cửa, hình như có thứ gì đó, giật giật.
Diêu Tam Tam vội vàng nhìn kỹ lại, một thân hình nho nhỏ, đang co rúc dưới chân tường cạnh cửa. Cô xông tới, kéo bóng người nhỏ bé kia, kêu một tiếng: “Tiểu Tứ?”.
Trời vừa sáng Diêu Tiểu Tứ đã lặng lẽ rời khỏi nhà bà ngoại, tay chân rón rén, lúc này không phải vụ mùa, những người khác còn đang ngủ. Lúc rời đi, Tiểu Tứ tám tuổi đã chuẩn bị tốt vạn lý trường chinh, rón rén lấy theo một xấp bánh rán, tìm một chiếc áo ngắn của mình bao lại, ôm vào lòng, lặng lẽ kéo cửa ra, rời khỏi ngôi nhà nhỏ đã gắn bó tám năm.
Tiểu Tứ đã từng nghe nói, nhà mình ở thôn Thổ Câu làng Thạch Kiều, nằm ở hướng Đông Nam của nhà bà ngoài, Tiểu Tứ đi một đường theo hướng Đông Nam, hỏi địa danh kia, lần lượt đi qua các thôn xóm, trốn chó, trốn xe… Tốc độ đi bộ bình thường của người lớn là mười dặm đường một giờ, thế nhưng ba mươi dặm đường, Tiểu Tứ đi mất cả một ngày.
(*)d;d;l-q-d Dặm: Một dặm bằng ½ km.
Cảm ơn trời đất, con bé cúi đầu im lặng bước đi, thế mà lại không xảy ra chuyện gì. Lúc mặt trời lặn xuống phía Tây, Tiểu Tứ rốt cuộc cũng đi vào thôn Thổ Câu, đây vốn là nên là nơi bản xứ của nó, thế nhưng lại là lần đầu tiên nó được tới.
“Nhà của Diêu Tiểu Đông ở đâu vậy chị?”. Tiểu Tứ chọn một cô bé hơn mười tuổi đề hỏi đường, ngẫu nhiên hỏi trúng Diêu Lĩnh Đệ bạn học của Diêu Tam Tam, Diêu Lĩnh Đệ dẫn nó vượt qua hai con ngõ, chỉ tay:
“Đó đó. Nhà chị ấy hình như không có ai ở nhà, khóa cửa rồi”. Diêu Lĩnh Đệ tò mò nhìn Tiểu Tứ, dáng dấp Tiểu Tứ có mấy phần tương tự với chị em nhà họ Diêu. “Em là họ hàng nhà chị ấy hả?”.
Tiểu Tứ không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Cảm ơn chị, em đợi các chị ấy."
Diêu Lĩnh Đệ đi rồi, Tiểu Tứ quan sát ngôi nhà hai gian cũ kĩ trước mắt, ngay cả hàng rào cũng không có, Tiểu tứ lặng lẽ đến cạnh cửa, ngồi dựa vào tường, ăn một cái bánh rán. Chờ mãi chờ mãi, Tiểu Tứ co ro mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến khi bị cái gì đó đánh thức, đã nghe thấy tiếng ba chị rồi.
*Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ -diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn-*
Diêu Tiểu Tứ ngồi bên bàn ăn, ăn sạch mỳ sợi chị hai nấu cho nó như hổ đói. Cả ngày nay, Tiểu Tứ chỉ ăn có mấy cái bánh rán, nước cũng không có mà uống, đã sớm vừa mệt vừa đói rồi. Diêu Tiểu Đông cho hai quả trứng vào mì, Tiểu Tứ lặng lẽ ăn, lặng lẽ quan sát sắc mặt ba chị.
Nó đang lo lắng, ngày mai mình sẽ bị đuổi trở về.
“Tiểu Tứ, sao em lại chạy đến đây? Chạy loạn như vậy lỡ xảy ra chuyện rồi sao?”. Diêu Tiểu Cải không nhịn được mà nói nó.
Diêu Tam Tam liếc nhìn chị ba ra hiệu, hơi lắc đầu: trước đừng hỏi, đợi nó ăn no rồi lại nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-27.html.]
Tiểu Tứ ăn sạch mì rồi, lấy mu bàn tay quệt miệng, giương đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn ba chị, trong mắt tràn ngập uất ức và mong đợi.
“Ăn nữa không?” Diêu Tiểu Đông hỏi. Tiểu Tứ lắc đầu, cúi đầu dưới ánh mắt của ba chị, tự đùa với mấy ngón tay của mình.
“Tiểu Tứ, sao em lại chạy ta ngoài? Em nhỏ như vậy, nếu lỡ gặp phải bọn buôn người, em sẽ bị bắt đi đó”. Diêu Tam Tam nói, “Tiểu Tứ, em nói với chị xem, nguyên nhân gì mà chạy đến đây?”.
“Em muốn về nhà em”. Tiểu Tứ vừa mở miệng, nước mắt đã trào ra, “Tối hôm qua, em trông Tiểu Bối không cẩn thận để nó ngã sấp xuống khóc lên, mợ hai đánh em, mắng em ăn không ngồi rồi, chỉ ra cửa chính kêu em cút đi… Tiểu Bảo cũng động tí là đánh em, nói em là đứa xúi quẩy ăn bám nhà họ…”.
Tiểu Tứ nói xong, nước mắt đã rơi xuống như mưa, trong đôi mắt có thần sắc không tương xứng với số tuổi, nó tủi thân mím môi, nói:
“Chị hai, chị ba, chị tư, sao các chị được ở nhà mình, còn em không được? Bà ngoại không cho em trở về, nói em về sẽ không có cơm ăn, sẽ đói chết. Nhưng em không muốn sống ở nhà bà ngoại đâu, em sẽ rất nghe lời, em không muốn làm đứa xúi quẩy đâu”.
Đứa nhỏ sinh vượt kế hoạch bị giấu nuôi, ở nông thôn bị gọi là “đứa nhỏ xúi quẩy”, Diêu Tiểu Tứ không muốn làm đứa nhỏ xúi quẩy đó nữa.
Diêu Tam Tam vừa nghe, nước mắt đã không nén được rơi xuống. Cô lau nước mắt, nói: “Chị hai, mình không thể kêu Tiểu Tứ trở lại nữa. Theo nó đi, dù sao cha mẹ cũng không có ở nhà, Tiểu Tứ đi cả ngày đường, con bé nhỏ như vậy lại một mình một đường tìm đến, em làm sao cũng không thể đuổi nó trở về được. Coi như cha mẹ có trở về, mình cứ nói là mình để Tiểu Tứ ở lại nhà đi!”.
Mắt Diêu Tiểu Đông loang loáng nước mắt, do dự một chút. Chuyện này, thật sự không phải là chuyện cô có thể làm chủ. Diêu Tiểu Đông còn chưa kịp mở miệng, Diêu Tiểu Cải đã nói:
“Bây giờ vấn đề không phải là mình giữ Tiểu Tứ hay không, em chờ xem đi, nếu Tiểu Tứ chạy về đây rồi, thì nhất định mợ hai sẽ không đồng ý để nó trở lại nữa”.
“Đúng đó, chị hai, Tiểu Tứ chạy về đây rồi, không thể đưa nó quay lại nữa!”.
Tiểu Tứ không lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Diêu Tiểu Đông. Diêu Tiểu Đông lau nước mắt, nói: “Không kêu Tiểu Tứ trở về đó, bốn chị em mình, có đói c.h.ế.t cũng đói c.h.ế.t chung một chỗ”.
Diêu Tiểu Tứ cứ thế trở lại nhà mình, nhiều năm sau, Diêu Tam Tam mỗi lần nhớ lại chuyện này, vẫn luôn bùi ngùi xúc động. Một cô bé tám tuổi, dưới nắng gắt, dựa vào hai chân mình đi ba mươi mấy dặm đường, quật cường chạy trở về nhà… Ước chừng là bắt đầu từ đó, Diêu Tam Tam thương Tiểu Tứ, đã thương đến tận xương tủy.
Nói đi nói lại, trời cũng đã khuya lắm rồi. Ba chị em nấu cho Tiểu Tứ một nồi nước nóng, để nó thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Ba chị em cô vẫn ngủ chung một giường, giờ có thêm Tiểu Tứ rồi, bốn người nằm chung nhất định không tiện, trên chiếc giường hướng nam mà trước kia Trương Hồng Cúc ngủ có một đống chăn, Diêu Tiểu Đông đều đã sửa soạn, trải giường đâu vào đấy.
“Chị hai, từ giờ chị với chị ba một giường, em với Tiểu Tứ một giường nhé”. Diêu Tam Tam nói. Còn chừng nào cha mẹ họ về, lúc ấy nói sau.
“Ừ!”, Diêu Tiểu Đông khẽ cười, nói với Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, về sau em ngủ chung giường với chị tư, chịu không?”.
Tiểu Tứ gật đầu. Đứa nhỏ này, thiếu đi sự hoạt bát mà một đứa trẻ tám tuổi nên có. Loại trải nghiệm “đứa xúi quẩy” kia, tất nhiên là có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý và tính cách của con nít, bị giấu đi nuôi, thiếu sự yêu thương của cha mẹ, bà ngoại thậm chí còn không dám cho nó ra cửa, sợ bị người có dụng tâm khác, bắt được chứng cứ Trương Hồng Cúc sinh vượt kế hoạch, giống như động vật nhỏ bị nuôi nhốt trong chuồng. Tiểu Tứ quá yên tĩnh, biết điều, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta đau lòng.
***
Sáng sớm hôm sau, cậu hai lại tới, lúc này là một mình đạp xe tới, vừa vặn chạm mặt Diêu Tiểu Đông đúng lúc bước ra khỏi tường thấp của chuồng heo, cậu hai hỏi:
"Tiểu Tứ đâu? Tiểu Tứ có tới hay không?"
Diêu Tiểu Đông nói: "Có tới, tối hôm qua tự nó tìm tới."
Cậu hai thở phào nhẹ nhõm, khẽ quăng xe đạp qua một bên, giận dữ nói: “Con bé này, tại sao lại chạy loạn như vậy chứ? Cả nhà lo lắng cho nó gần chết, bà ngoại con từ lúc nó mất tích không ăn một miếng cơm. Hôm qua ngay cả kênh rạch ao cá cậu cũng kêu người đi mò vớt rồi, nó thật là… Nếu xảy ra chuyện gì, còn có thể để cho người ta sống nữa không? Cậu không công nuôi lớn nó, nếu nó xảy ra chuyện, cậu phải nói sao với cha mẹ con?”.
Cậu hai sải bước vào phòng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ trên giường, thở dài nặng nề.
Nghĩ lại thì cậu hai cũng không dễ dàng gì, hôm qua tìm đến nóng nảy, lúc ấy chỉ nghĩ nếu tìm được đứa nhỏ không hiểu chuyện kia, ra sức đánh nó một trận trước rồi nói! Thế mà lúc này nhìn thấy Tiểu Tứ bình yên ngủ say, rốt cuộc cậu hai cũng không nhẫn tâm, xoay người ra khỏi phòng, tự lấy một băng ghế nhỏ đến ngồi cạnh cửa.
"Nếu không. . . để cậu đưa Tiểu Tứ về? Cha mẹ mấy đứa không có ở nhà, cũng không biết chuyện, mợ hai mấy đứa… tính tình có hơi nóng nảy một chút, không phải cậu nói cha mẹ mấy đứa chứ, có một số việc, cũng không thể trách mợ hai mấy đứa, nghĩ xem đứa nhỏ từ lúc mới ra đời, nuôi lớn như vậy dễ lắm sao? Vậy mà cha bây gần như không hỏi đến chuyện của nó!”.
Diêu Tam Tam thật lòng thông cảm cho nỗi khó xử của cậu hai, trong đó lại càng thương xót cho Tiểu Tứ. Ba chị em nhìn nhau, sau đó Diêu Tam Tam tiếp lời: “Cậu hai, tụi con cũng biết cậu nuôi Tiểu Tứ lớn như vậy không dễ dàng gì, cũng biết cậu gặp phải việc khó xử, sau này Tiểu Tứ trưởng thành, sẽ không thể nào quên ơn nghĩa của cậu và ngoại, bây giờ nếu nó đã chạy trở về, thì để nó ở nhà đi, nếu mang nó trở lại, chẳng phải là làm khó cậu rồi sao?”.
Cậu hai thật lâu không lên tiếng, ngồi một lúc, mới đứng dậy nói: “Này trước tiên cứ như vậy đi, cậu phải nhanh đi về, nói với bà ngoại bây một tiếng. Bà ngoại bây đã nóng ruột muốn c.h.ế.t rồi”.
Cậu hai vừa đạp xe đi, Tiểu Tứ đã chân trần chạy ra ngoài, mở to mắt nhìn Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam cười nói với nó: “Sao lại để chân không mà chạy ra ngoài vậy? Không bắt em trở về đâu, yên tâm đi!”.
“Dép của em hôm qua đi bộ đã bị đứt quai rồi”.
Diêu Tiểu Đông vội nói: "Không sao đâu, dép nhựa cũng dễ vá mà, lát nữa chị hai sẽ vá cho em”.
Nên mua cho Tiểu Tứ một đôi dép mới. Tiểu Tứ cũng nên chuẩn bị lên Tiểu học rồi. Lần này Tiếu Tứ tới, việc trước tiên Diêu Tam Tam nghĩ đến, vẫn là suy nghĩ biện pháp kiếm ra tiền, hết cách rồi, thứ mà họ thiếu nhất chính là tiền.