Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 1: Trùng Sinh Thời Học Sinh, Giải Cứu Hoa Khôi Bạch Thanh Hạ
Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:31:25
Lượt xem: 33
“Cậu nói gì cơ? Năm đó bầu lớp trưởng thể dục, lá phiếu duy nhất của tớ không phải do Hồ Thải Vi bỏ sao?”
“Nhưng rõ ràng là chữ viết của cô ấy.”
Trong quán cà phê đông đúc, Lục Viễn Thu, 32 tuổi, người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, nhìn người đàn ông ngồi đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi.
Người đàn ông đối diện tên là Cao Cường, bạn học cấp ba của anh.
Cao Cường nhấp một ngụm cà phê, đáp: “Không phải đâu, năm đó tôi học cùng đại học với Hồ Thải Vi, cô ấy nói với tôi như vậy.”
Lục Viễn Thu trầm ngâm một lúc, rồi tự giễu cười, nâng cốc cà phê: “Nếu không phải cô ấy, vậy là ai?”
Ký ức năm xưa chợt ùa về.
Năm lớp 11, Lục Viễn Thu lấy hết can đảm ra tranh cử chức lớp trưởng thể dục, nhưng lại có tới năm đối thủ.
Dù bây giờ anh đã là một doanh nhân thành đạt, nhưng năm đó anh chỉ là kẻ đứng bét lớp trong mắt mọi người.
Trong giờ học, anh thường ngồi ở góc lớp làm một trong “tứ đại kim cương”, hoặc đứng cạnh bục giảng làm “hộ pháp”.
Lúc đó, Lục Viễn Thu không chỉ học kém mà còn bị coi là học sinh cá biệt, chẳng được ai ưa.
Nhưng thể dục lại là niềm tự hào của anh.
Cả lớp 52 người đều bỏ phiếu cho năm nam sinh kia, anh không nhận được một phiếu nào.
Đứng trên bục giảng, Lục Viễn Thu tỏ ra bất cần, trên mặt nở nụ cười như không hề bận tâm, nhưng trong lòng lại thất vọng vô cùng.
Tuổi trẻ, mấy ai thật sự vô tư vô lo? Phần lớn đều có một trái tim nhạy cảm, Lục Viễn Thu cũng không ngoại lệ, nhất là trong tình huống này.
Cho đến khi tờ giấy cuối cùng được lấy ra khỏi hộp.
Lục Viễn Thu nhìn thấy, trên đó là ba chữ “Lục Viễn Thu” được viết bằng nét chữ vừa sắc sảo vừa thanh tú…
Là tên của anh!
Khoảnh khắc ấy, nụ cười gượng gạo trên mặt anh biến thành nụ cười chân thật. Dù cuối cùng không trúng cử, nhưng anh vẫn nhận được sự khích lệ to lớn.
Mười lăm năm trôi qua, Lục Viễn Thu vẫn luôn biết ơn tờ giấy đó, thậm chí mỗi khi gặp khó khăn, anh đều nhớ về lời động viên ấy.
Như một diễn viên hài độc thoại đã nói:
Dù hoàn cảnh ra sao, chỉ cần bạn dũng cảm là chính mình, sẽ luôn có người yêu bạn.
Nhưng Lục Viễn Thu vẫn luôn nghĩ người “yêu” mình là Hồ Thải Vi.
Trước đó, anh nịnh nọt Hồ Thải Vi còn nửa tin nửa ngờ, nhưng từ đó về sau, anh càng thêm kiên định.
Cao Cường ngừng một chút rồi nói: “Viễn Thu, cậu còn nhớ hồi đó trong lớp có một cô gái viết chữ rất giống Hồ Thải Vi không? Thầy cô còn hay nhầm chữ của hai người họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-1-trung-sinh-thoi-hoc-sinh-giai-cuu-hoa-khoi-bach-thanh-ha.html.]
“Cô ấy tên là Bạch Thanh Hạ.”
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Trong nháy mắt, Lục Viễn Thu ngẩng phắt đầu lên.
Đầu óc anh ong ong như bị giáng một đòn mạnh.
Là cô ấy sao?!
Cô gái mà sinh mệnh đã mãi mãi dừng lại ở mười lăm năm trước?
……
“Viễn Thu? Cậu sao rồi?”
“Viễn Thu?”
Lục Viễn Thu cảm nhận được Cao Cường đang lay tay mình, nhưng trước mắt anh chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Ngay sau đó, một luồng sáng trắng chói mắt ập đến, khi anh mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đang ở trong một căn phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lục Viễn Thu ngồi trên giường, ngây người nhìn chiếc áo hoodie đỏ dán trên tường đối diện.
Anh nhìn quả bóng rổ và cây đàn guitar bên giường.
Trong khoảnh khắc ấy, một suy đoán đáng sợ lóe lên trong đầu anh, thế là ann vội vàng nhìn sang tờ lịch treo tường.
Mười lăm năm trước...
Mình lại quay về mười lăm năm trước rồi!
Khoan đã... 30 tháng 8?
30 tháng 8 mười lăm năm trước!
Lục Viễn Thu bừng tỉnh, vội vàng xuống giường xỏ giày, trên mặt hiện lên nụ cười có phần điên cuồng, hai tay run lên vì kích động, phải mất hai lần mới buộc được dây giày thành hình nơ con bướm.
Dù thế nào anh cũng không thể quên ngày này.
Hôm nay, cũng là ngày trước ngày khai giảng lớp 12, chiều hôm đó anh đến trông coi siêu thị của gia đình, kết quả lại thấy Bạch Thanh Hạ đang lén lấy đồ trên kệ hàng qua camera giám sát.
Vì anh và Bạch Thanh Hạ không quen biết, thậm chí chưa từng nói chuyện, nên để tránh cho cô khó xử, Lục Viễn Thu đã cố tình làm như không thấy.
Thế nhưng, hôm sau anh lại nghe tin cô ấy gặp tai nạn xe cộ qua đời ngay tại lớp học.
Nằm dưới bánh xe tải lớn, t.h.i t.h.ể cô ấy thảm khốc đến mức không còn hình người.
Vụ tai nạn xảy ra không lâu sau khi cô ấy rời khỏi siêu thị.
Lục Viễn Thu nhớ rõ mình đã c.h.ế.t lặng rất lâu sau khi nghe tin này.