Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 102: Bạch Thanh Hạ hiện thân trường thi cuối cùng, khiến học sinh kém ngạc nhiên
Cập nhật lúc: 2025-01-26 19:26:16
Lượt xem: 10
“Đông Đông ơi ~ ăn cơm nào ~”
“Lục Viễn Thu, mau ra ăn cơm!”
Lục Thiên cởi tạp dề, bưng hai đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, tiện thể quát hai đứa con một tiếng.
Hôm nay bọn trẻ có bài kiểm tra tháng ở trường, nên Lục Thiên quyết định để chúng ăn sáng ở nhà.
Lục Dĩ Đông đánh răng xong, mặc váy ngủ đi vào phòng ăn, ngái ngủ ngồi xuống ghế. Vừa chạm m.ô.n.g xuống đã bị Tô Tiểu Nhã túm tai lôi dậy.
“Lục Dĩ Đông!!! Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, đừng ngồi chỗ anh con!”
Tô Tiểu Nhã nghiêm khắc mắng con gái.
Thấy Lục Viễn Thu cầm sách từ nhà vệ sinh đi ra, bà lập tức tươi cười nói: “Thu nhi, hôm qua ôn bài vất vả rồi phải không? Lại đây, mau ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay mẹ đặc biệt bảo ba con ra ngoài mua bánh táo đỏ cho con đấy~”
Lục Viễn Thu vừa định ngồi xuống thì bị Lục Thiên đá vào mông: “Mua hai phần đấy! Định ăn một mình à? Đưa cho em gái con một phần!”
“Cảm ơn ba ạ ~” Lục Dĩ Đông vui vẻ ngồi đung đưa chân trên ghế, nhìn Lục Viễn Thu mặt không cảm xúc bưng bánh đến, khẽ hừ một tiếng rồi lè lưỡi trêu chọc anh trai.
Cha mẹ đối xử với mình và em gái hoàn toàn khác biệt, Lục Viễn Thu đã sớm quen rồi, thậm chí đến khi anh ba mươi tuổi, hai ông bà vẫn giữ nguyên thói quen này.
Tô Tiểu Nhã quay đầu nhìn con trai, nghi hoặc hỏi: "Thu nhi, sao con cứ dán sách lên trán thế?"
Lục Dĩ Đông cũng ngẩng lên liếc nhìn.
"Suỵt!" Lục Viễn Thu đưa ngón trỏ lên miệng.
"Đừng làm phiền con, kiến thức đang thẩm thấu."
Lục Thiên nghe vậy, lại nở nụ cười chế nhạo kiểu "Ngụy Tường".
Lục Dĩ Đông bĩu môi: "Giả đấy, anh còn tin thật à? Em áp lên cả tiếng đồng hồ hôm qua mà chả ăn thua gì cả, chắc chắn là bị đứa cùng bàn lừa rồi."
"Ê Lục Dĩ Đông, em đừng nói, thật ra với em thì vô dụng, nhưng với anh hình như lại hơi có tác dụng, chắc đây là sự khác biệt giữa thiên tài và đầu gỗ đấy."
Lục Viễn Thu nghiêm túc nhìn em gái, nói xong, anh phát hiện bố mẹ đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
Thế là Lục Viễn Thu lí nhí giải thích: "... Con cảm thấy mấy câu văn ngôn văn ấy rõ ràng hơn trong đầu một chút."
Lục Dĩ Đông ngạc nhiên: "Không lẽ cách truyền kiến thức này chỉ có tác dụng với môn xã hội à?"
Ai mà biết được... Lục Viễn Thu bĩu môi, vì một kỳ thi mà anh đã hoang đường đến mức tin vào cái trò này.
Anh không muốn làm quá nhiều người thất vọng.
Bố mẹ chưa bao giờ thấy hy vọng ở anh từ nhỏ đến lớn, các bác luôn tận tâm tận lực lo lót đường cho cháu trai, cả cô bạn gái luôn đến kèm cặp và động viên anh đều đặn vào cuối tuần nữa.
Còn có bản thân trọng sinh, trong lòng mang theo linh hồn ba mươi tuổi không chịu khuất phục.
Ăn sáng xong, Lục Viễn Thu đạp xe đến trường trung học số 7 Lô Thành.
Phòng thi của anh là phòng thi số ba mươi.
Lục Viễn Thu bước vào tầng hai của tòa nhà dạy học, không vội lên lầu, mà liếc nhìn về phía lớp 12A1, cũng chính là hướng phòng thi số một.
Ấn tượng đầu tiên là yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người trong phòng thi đều không phát ra một tiếng động nào, ai nấy đều yên lặng ngồi tại chỗ, bịt tai, cúi đầu nhẩm đọc văn ngôn và thơ cổ.
Lục Viễn Thu đang nhìn thì bỗng phát hiện có một ánh mắt ở cửa đang nhìn chằm chằm mình.
Là Chung Cẩm Trình đang ngồi ở vị trí số một.
Vừa thấy Lục Viễn Thu, cậu ta như bắt được vàng, vội vàng chạy ra khỏi phòng thi, túm lấy tay Lục Viễn Thu: "Lục Viễn Thu! Đừng đi! Nói chuyện với tớ chút!"
Rồi nói:
"Mẹ kiếp! Đám người này y như Bạch Thanh Hạ, toàn là thùng rỗng kêu to, lần nào thi cử tớ cũng chán c.h.ế.t được!"
Khóe miệng Lục Viễn Thu giật giật: "Học bá nào cũng vậy cả thôi, cái loại thích làm trò không biết phân biệt trường hợp như cậu mới là dị hợm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-102-bach-thanh-ha-hien-than-truong-thi-cuoi-cung-khien-hoc-sinh-kem-ngac-nhien.html.]
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Cút xéo!"
Mắng xong, Chung Cẩm Trình bỗng hạ giọng: "Tớ thấy giám thị phòng thi số 30 hôm nay là Tô Diệu Diệu."
Lục Viễn Thu: "Rồi sao? Cậu muốn đến phòng thi của tớ làm trò à?"
Chung Cẩm Trình ngẩn người, gãi đầu ngượng ngùng: "Nhưng... nhưng mà... được không? Hôm nay cơn nghiện bỗng dưng nổi lên dữ dội quá."
... Nghịch thiên, mẹ kiếp.
Lục Viễn Thu lười quan tâm đến cậu ta, định đi thì chợt nhớ ra điều gì, bèn quay lại, nghiêm túc hỏi:
"À đúng rồi, bí quyết học giỏi của cậu là gì?"
Chung Cẩm Trình nghiêm trang đáp: "Tự sướng chứ sao. Bình thường một ngày ba lần, luôn giữ cho IQ ổn định. Tối qua làm hẳn năm lần, nạp đầy mã lực, không có gì bất ngờ thì lần này vẫn giữ vững hạng hai toàn khối."
Thấy cậu t nói với vẻ mặt nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt, Lục Viễn Thu ngẩn người, há hốc mồm.
... Thôi, cách luyện tập này không hợp với mình lắm.
"Tốn thời gian, đi thôi!"
"Nhớ xuống tìm tớ nói chuyện nhé! Chán c.h.ế.t mất!"
Mẹ kiếp, lũ yêu ma quỷ quái gì thế này?
Lục Viễn Thu thầm nghĩ, đeo cặp sách lên lầu. Càng lên cao, phòng thi càng ở phía sau, tiếng ồn ào xung quanh càng lớn.
Đến tầng ba mươi, nơi có phòng thi của mình, tiếng ồn bên tai gần như có thể gọi là náo loạn, cứ như đang ở chợ sáng Đông Bắc vậy.
Phòng học khá vắng, nhiều người tụ tập ở hành lang nói chuyện. Một nam sinh nằm sấp trên lan can, một nam sinh khác chồng lên từ phía sau, thúc mạnh vào người cậu ta, cười dâm đãng.
"Đừng mà anh Kiệt ~"
Năm 2010 chưa có trào lưu này, chắc là tên cậu đằng sau có chữ "Kiệt".
Lục Viễn Thu đeo cặp một bên vai bước qua, dường như lạc lõng giữa đám học sinh cá biệt này.
Nhưng khi anh xuất hiện, đám học sinh dự thi ở đây đều ngoái đầu lại nhìn.
Lục Viễn Thu rất nổi tiếng trong đám họ.
Nguyên nhân chủ yếu là do anh đủ ăn chơi, có tiếng tăm trong giới học sinh cá biệt, lại còn nổi tiếng chịu chơi nhất trường, thêm vào màn thể hiện trong đại hội thể thao hai ngày nay, hầu như ai ở đây cũng biết mặt anh.
"Anh Thu!"
Một nam sinh tóc mái che mất nửa con mắt cười toe toét đi tới, đưa cho Lục Viễn Thu một thanh kẹo cao su.
Lục Viễn Thu nhận ra cậu ta, tên là Tào Sảng, được coi là "tay đấm" của trường.
Muốn dằn mặt ai, chỉ cần đưa tiền cho cậu ta, Tào Sảng sẽ lập tức dẫn một đám người đến chặn cổng lớp người đó.
Tào Sảng rất nể Lục Viễn Thu, lý do thì nhiều lắm, nào là bóng rổ, gia thế, tiền bạc,... đủ thứ, nói chung cậu ta chính là một fan cuồng của Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu nhận lấy kẹo cao su, chợt nghe Tào Sảng hỏi: "Anh Thu, lời anh nói trên bục hôm ấy là thật à? Lần này định chơi lớn hả?"
"Ừ." Lục Viễn Thu gật đầu: "Mấy hôm nay mày giúp tao điều tra xem là mấy con nhỏ nào đã làm chuyện đó ở đại hội thể thao, tập trung điều tra bạn học hồi cấp 2 của Hứa Ngôn."
"Cái đứa bị đuổi học ấy à?"
"Phải."
"Được rồi, có tin gì sẽ báo anh ngay."
Hai người vừa dứt lời, đột nhiên cả hành lang im bặt.
Tiếng nói chuyện nhỏ dần, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cửa hành lang.
Tiếng nói chuyện với nhau càng ngày càng nhỏ, ánh mắt mọi người đều dần dần nhìn về phía cửa hành lang.
Một cô gái mặc đồng phục xanh trắng, đeo cặp sách hồng nhạt chậm rãi bước lên tầng một.
Đúng lúc có cơn gió nhẹ thoảng qua, mái tóc cô gái khẽ nghiêng sang một bên khi xoay người, để lộ gương mặt tinh xảo, trắng trẻo, xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Viễn Thu và Tào Sảng quay đầu lại, cả hai đều ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này.