Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 104: Phụt phụt phụt...
Cập nhật lúc: 2025-02-01 20:03:52
Lượt xem: 11
“Ừ, hehe, là tôi hơi quá đáng, xin lỗi nhé.”
Đàm Nhạc gãi đầu, trên khuôn mặt đen nhẻm cũng thoáng hiện lên một ráng hồng.
Cậu ta lại liếc trộm thêm vài lần gương mặt thanh tú đang cúi xuống của cô gái, rồi mới quay về chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó, Tô Diệu Diệu mặc một chiếc váy liền ngắn, đôi chân thon dài khoác lên lớp vớ đen, tay ôm tập tài liệu đi đến cửa lớp.
Vừa bước vào cửa, Tô Diệu Diệu đã thu hút mọi ánh nhìn. Một cô giáo xinh đẹp, có khí chất luôn nổi bật, thậm chí còn được khoác thêm một lớp hào quang đặc biệt nhờ thân phận giáo viên.
Huống chi Tô Diệu Diệu còn trẻ và độc thân.
Tuy nhiên, sau khi vào lớp, Tô Diệu Diệu không vội lên bục giảng. Cô nhìn Trịnh Nhất Phong đang ngủ gục trên bàn đầu, rồi bước tới.
“Trịnh Nhất Phong, dậy nào~”
Tô Diệu Diệu khẽ gõ lên bàn, giọng nói ngọt ngào cất lên.
Giọng cô vốn dĩ đã như vậy, nói chuyện với học sinh nào cũng thế, chứ không phải cố tình làm nũng.
Trịnh Nhất Phong vốn khó đánh thức, vậy mà lại mở mắt đúng lúc. Cậu ta có một đôi mắt phượng hẹp dài, anh tuấn. Mở mắt ra, cậu nhìn thấy một gương mặt thanh tú ngay trước mắt.
Tô Diệu Diệu khom người, mỉm cười với cậu: “Đến lúc thi mà còn ngủ gục sao?”
Trịnh Nhất Phong không đáp, vẻ mặt hơi lúng túng đứng dậy dụi mắt.
Lúc này Tô Diệu Diệu mới bước lên bục giảng, nói với cả lớp: “Chuẩn bị thi thôi nào, cất hết đồ đạc liên quan lên bục giảng hoặc ra ngoài hành lang nhé.”
Bạch Thanh Hạ lấy cặp sách ra, đang định đứng dậy thì cặp sách đã được một bàn tay đón lấy. Còn chưa kịp nói cảm ơn, Lục Viễn Thu đã xách hai chiếc cặp, một xanh một hồng, bước lên bục giảng. Anh đặt cặp sách màu xanh xuống trước, rồi đặt chiếc cặp màu hồng lên trên.
Trở về chỗ ngồi, Bạch Thanh Hạ nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Hả? Cảm ơn gì chứ?" Lục Viễn Thu ngạc nhiên quay đầu liếc nhìn cô.
Bạch Thanh Hạ không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn xuống bục giảng, nơi chiếc cặp màu hồng nằm gọn trong lòng chiếc cặp màu xanh.
Rèm cửa sổ bên cạnh khẽ lay động, khung cảnh thật yên bình.
"Phát phiếu trả lời trước."
Sau khi viết thời gian bắt đầu và kết thúc bài thi lên bảng, Tô Diệu Diệu ra hiệu cho mọi người kiểm tra túi đựng đề, sau đó xé mở trước mặt mọi người, phát từng tập phiếu trả lời trắng tinh bên trong ra.
Phát xong phiếu trả lời, bắt đầu phát đề thi.
Lục Viễn Thu nhìn đề thi trên bàn, nhẹ nhàng thở ra.
Mười mấy năm rồi mới lại trải qua cảnh này.
Trước đây anh chưa từng quan tâm đến bất kỳ kỳ thi nào, vậy mà hôm nay nhìn thấy đề thi, anh lại thấy hơi căng thẳng.
Ghi tên, lớp, số báo danh xong, Lục Viễn Thu vội vàng đọc đề. Trước khi tiếng còi báo hiệu bắt đầu bài thi vang lên, làm quen được thêm một câu nào cũng là có lời!
Anh từng nghiêm túc làm một bài thi môn Ngữ văn, vấn đề lớn nhất chính là thời gian. Đến lúc viết bài luận thì chỉ còn lại nửa tiếng.
Vậy nên lần này nhất định phải tận dụng hợp lý hai tiếng rưỡi này.
Tiếng còi dưới lầu học vang lên!
Thổi còi xong.
Phòng thi số một: Tiếng bút xoèn xoẹt chép bài vang lên khắp cả lớp, Chung Cẩm Trình ngồi bàn đầu vừa sờ cây bút, vừa hí hoáy viết, cả phòng thi tràn ngập không khí nghiêm túc, ai nấy đều tranh thủ từng giây từng phút.
Phòng thi cuối cùng: "A..."
Một tiếng ngáp dài vang lên, sau đó cả phòng im phăng phắc.
Tô Diệu Diệu ngồi trên bục giảng, nhìn xuống đám học sinh bên dưới, người thì ngẩn ngơ, người thì nhìn ra ngoài cửa sổ, người thì gục xuống bàn.
Trông họ chẳng giống đi thi, mà như đi tù vậy.
Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên từ góc phòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-104-phut-phut-phut.html.]
Tô Diệu Diệu như bắt được tia hy vọng duy nhất, lập tức nhìn về phía đó với vẻ kinh ngạc.
Cả phòng thi chỉ có duy nhất một người đang viết!
Thậm chí còn nhanh hơn cả Bạch Thanh Hạ!
Chính là anh chàng đó!
Là Lục Viễn Thu!
Anh ấy đã bắt đầu viết rồi!!
Lục Viễn Thu vẻ mặt phấn khởi, nhanh chóng viết đáp án câu đầu tiên, đúng sai mặc kệ, ít ra cũng tiết kiệm được thời gian của một câu.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lúc này, Tô Diệu Diệu lên tiếng: "Bạn học... hàng thứ hai từ dưới lên, chỗ ngồi thứ hai từ phải sang, tại sao em cứ nhìn Lục Viễn Thu mãi mà không làm bài?"
Bạch Thanh Hạ nghe vậy ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy cậu học sinh mặt mũi nghiêm nghị kia vẫn đang nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu.
Nghĩ lại, hình như từ đầu đến giờ cậu ta cứ nhìn Lục Viễn Thu chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái.
Lục Viễn Thu lại như hoàn toàn không nhận ra, vẫn chăm chú làm bài.
Còn Mao Thánh không để ý đến Tô Diệu Diệu, vẫn nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu.
Tám trăm mét của cậu tachưa từng thua…
Vậy mà lần này lại thua, thua tan nát.
Tất cả đều tại tên thanh niên trước mắt đang hớn hở làm bài này!
Mao Thánh muốn xem xem, đến khi nào Lục Viễn Thu mới dám liếc mình một cái!
Lục Viễn Thu không nhìn, cậu sẽ trừng mắt nhìn đối phương cả đời!
Những người trong phòng thi này thật kỳ lạ… Tô Diệu Diệu thầm nghĩ, cô cũng mặc kệ Mao Thánh, vì Lưu Vi đã dặn, coi thi phòng cuối cứ giả mù là được.
Lúc này, Tô Diệu Diệu quay đầu nhìn ra cửa, lại bất ngờ thấy Trịnh Nhất Phong đang gục mặt trên bàn ngây người nhìn mình, thấy cô nhìn lại, Trịnh Nhất Phong vội vàng quay đi.
Không lâu sau, tiếng ngáy của Trịnh Nhất Phong vang lên.
Tô Diệu Diệu bất đắc dĩ thở dài, Trịnh Nhất Phong lại ngủ rồi.
Lục Viễn Thu đang mải mê làm bài, đột nhiên.
"Bủm… xì…"
Lục Viễn Thu khựng lại, lặng lẽ ngẩng đầu.
Này anh bạn, sao trận đầu tiên của năm 2010 lại đến sớm hơn mọi khi thế?
Theo lịch trình thì bây giờ mới đến phần điền thơ, làm bài chép thơ mà cũng cần động não à?
Hay là cậu đang tự sáng tác thơ đấy?
Nhưng mà…
Đến bao giờ cậu mới nhận ra động não suy nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì vậy hả!
Nếu hữu dụng thì cậu đã chẳng ba năm liền đội sổ nhì rồi?!
Tớ bây giờ nghiêm túc nghi ngờ cái dớp đứng bét của tớ là do cậu lây đấy!
Tớ van xin cậu đừng có nghĩ nữa!! Đàm Nhạc!!
Tớ khó khăn lắm mới chịu khó học hành tử tế một lần.
Bài thi Ngữ văn lần này tớ thực sự muốn đạt điểm trung bình!
Nhìn Lục Viễn Thu phía trước run lên bần bật, Bạch Thanh Hạ khẽ cau mày, khoanh tay lại, cô nàng có chút lo lắng cho anh.