Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 108: Giải bóng rổ trong trường? [Phần 2]
Cập nhật lúc: 2025-02-01 20:03:59
Lượt xem: 12
Bạch Thanh Hạ ngồi tại chỗ, hai tay ôm lấy nhau, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa khuôn mặt nghiêng của Lục Viễn Thu và Đàm Nhạc.
Cô lần đầu tiên nghe thấy kiểu nói này, cảm thấy khá mới lạ.
Lúc này, Lục Viễn Thu đang dựa vào bàn, vẻ mặt kỳ quái quay đầu nhìn cô một cái, Bạch Thanh Hạ vội vàng cụp nụ cười xuống, cúi đầu.
"Mày bị điên à?" Lục Viễn Thu hất tay Đàm Nhạc ra.
"Xem mấy thứ này mà điểm số tăng lên được chắc? Ngoài việc làm giám khảo buồn nôn ra thì còn tác dụng gì?"
Đàm Nhạc nhíu mày: "Đừng có cắt ngang, tao còn chưa nói hết, 9 với 3, tao ngoài mày ra vẫn là mày..."
"Cút!"
"...Lục Viễn Thu, sao mày nhạt nhẽo thế?"
"Mày là số 4."
"Ý gì?"
"Ngoài số 2 ra vẫn là số 2."
"Ồ, học được suy một ra ba rồi à?"
Lúc này, Lục Viễn Thu dường như nghĩ ra điều gì, không để ý đến Đàm Nhạc nữa, mà quay người lại nói với cô gái đang cúi đầu phía sau: "Mình là 1, cậu là 0."
Bạch Thanh Hạ ngước đôi mắt long lanh, hàng mi dài cong vút lên, e lệ đặt tay lên ngực, nhỏ giọng hỏi: "Ý gì vậy..."
Cô đại khái có thể tưởng tượng được lại là một câu nói kỳ quặc nào đó.
Lục Viễn Thu: "Ngoài cậu ra, mọi thứ đều vô nghĩa."
Bạch Thanh Hạ khựng lại, hai tai đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xuống cầm bút, vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp, cũng không biết đang bận gì, chỉ là đột nhiên bận rộn hẳn lên.
Được rồi, hơi chán thật.
Lục Viễn Thu quay người lại, bỗng khựng người, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.
Giọng trầm của Mao Thánh vang lên bên cạnh: "Lục Viễn Thu, nghe nói cậu chơi bóng rổ giỏi lắm, giải bóng rổ trong trường sau Quốc khánh cậu tham gia chứ?"
Lục Viễn Thu ngạc nhiên quay đầu, vừa nhìn thấy mặt đối phương thì suýt bật cười, nhưng vội vàng quay đi ngay.
Anh lần đầu tiên không nhìn mặt người khác mà nói chuyện: "Giải bóng rổ trong trường nào cơ?"
"Cậu không biết à?"
"Tôi chỉ lo học, nào quan tâm mấy chuyện này?"
Kỳ lạ, kiếp trước hình như không có.
À đúng rồi, nhớ ra rồi.
Kiếp trước sau kỳ thi tháng, đúng dịp Quốc khánh, vì điểm kém bị các bác mắng té tát, bực mình trốn học, nên không biết có giải bóng rổ nào cả.
Chết tiệt, giải đấu quan trọng vậy mà bỏ lỡ?
Kiếp trước lớp nào vô địch nhỉ?
Chắc chắn không phải A8 rồi.
Lớp A8 thiếu mình làm trụ cột, chỉ dựa vào Trịnh Nhất Phong, Vương Hạo Nhiên, Chung Cẩm Trình thì không thể nào vô địch được.
Lục Viễn Thu mỉm cười: "Dĩ nhiên là tham gia rồi."
Mao Thánh: "Tôi cũng sẽ đại diện lớp A9 tham gia, đến lúc đó chúng ta quyết một trận sống mái nhé."
Lục Viễn Thu khịt mũi, chợt nhận ra điều gì, vội vàng hỏi: "Khoan đã, đừng nói là cậu sẽ kèm tôi đấy nhé?"
"Chứ còn gì nữa, tôi sẽ kèm c.h.ế.t cậu!"
Mao Thánh mặt mày nhăn nhó lên tiếng.
E là lúc đó sẽ cười suốt cả buổi, úp rổ cũng chẳng được...
Chết tiệt, đánh bóng rổ mà dính pháp thương thì ai chịu cho nổi?
Lúc này Tô Diệu Diệu cầm tập tài liệu bước vào.
Nửa tiếng sau khi bắt đầu thi.
Tô Diệu Diệu bịt mũi, thật sự không nhịn được nữa liền đứng dậy: "Các bạn học ngồi cạnh cửa sổ, phiền mở hết cửa sổ ra giúp tôi với!"
Trịnh Nhất Phong ngồi ở cửa cũng bị hun cho tỉnh ngủ, mơ màng mở mắt đứng dậy.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Cậu ta nhìn về phía Đàm Nhạc đang ngồi ở vị trí thứ ba từ dưới lên, có chút nghi hoặc.
Những người trong phòng thi cuối cùng đều biết Đàm Nhạc có tật hay xì hơi trong giờ thi, điều này không sai, nhưng sao lần này cậu ta lại xả dữ dội khác thường như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-108-giai-bong-ro-trong-truong-phan-2.html.]
Thông thường người ngồi ở cửa sẽ không ngửi thấy mùi.
Lục Viễn Thu đeo nút bịt mũi thì biết rõ, bởi vì lần này Bạch Thanh Hạ ngồi ở đây, nên Đàm Nhạc muốn nỗ lực gấp bội để thi được hạng cao hơn, chứng minh mình không phải là học sinh kém.
Đôi khi học sinh kém không phải là không quan tâm đến thành tích học tập của mình, chỉ là phần lớn thời gian đều buông xuôi, họ vẫn chưa gặp được một người khiến mình muốn nỗ lực thay đổi.
Chỉ tiếc Đàm Nhạc chưa bao giờ buông xuôi, nhưng cậulta vẫn là học sinh kém, thậm chí sau kỳ thi tháng này, vị trí bét bảng sẽ thuộc về cậu ta.
Cậu ta là kiểu người thật sự học thế nào cũng không được điểm cao.
Những người mắc "chứng quên xì hơi", chắc là đặc biệt như vậy đấy.
Lúc này tiếng rắm liên hoàn vang lên không ngớt, nhưng Đàm Nhạc vẫn không hề hay biết, chỉ chăm chú làm bài. Nói về độ tập trung khi làm bài, chẳng ai sánh bằng cậu ta.
Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ ngồi ở hàng sau đều đeo nút bịt mũi, vẻ mặt bình thản khác hẳn với những người khác trong phòng thi, cứ như ở hai thế giới vậy.
Thi xong, Tô Diệu Diệu vừa thu bài xong liền vội vàng giẫm giày cao gót chạy khỏi phòng thi.
Đàm Nhạc quay người, tay cầm bài thi, khuôn mặt đen nhẻm nghiêm trọng nhìn thẳng vào Lục Viễn Thu.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Lục Viễn Thu giơ tay run rẩy lên, dọa đối phương: "Tao cảnh cáo mày, đừng nói ra ba chữ đó."
Đàm Nhạc nghiêm túc: "So đáp án."
"Tao bảo mày đừng nói mà!"
Cánh tay phải cuồn cuộn của Lục Viễn Thu run lên... Vẫn không đỡ được.
Thời học sinh, mỗi lần thi xong nhất định sẽ xuất hiện hai kiểu người.
Kiểu thứ nhất, cuống cuồng tìm người so đáp án.
Kiểu thứ hai, cuống cuồng tránh né việc so đáp án.
Lục Viễn Thu thuộc kiểu thứ hai, nhưng ý chí của cậu ta không đủ vững vàng.
Đàm Nhạc: "So một chút đi."
Lục Viễn Thu: "Không so, không so! Kiên quyết không so!"
Đàm Nhạc: "Câu một chọn C phải không?"
Lục Viễn Thu: "Không phải B à?!"
Hai người lập tức chụm bài vào nhau, bắt đầu so sánh các đáp án tiếp theo.
Bạch Thanh Hạ lặng lẽ nhìn câu đầu tiên của mình, đáp án phía sau là A.
Cô muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng nghĩ lại, vẫn im lặng ngậm miệng.
Một lúc sau, Lục Viễn Thu buồn bã quay người lại, nhìn Bạch Thanh Hạ như một đứa trẻ bơ vơ.
"Chúng ta có mười câu khác nhau, nhanh! Đưa bài thi của cậu cho mình xem!"
Bạch Thanh Hạ vội vàng nghe lời, cầm bài thi trên bàn lên, hai tay đưa cho Lục Viễn Thu.
So sánh xong, Lục Viễn Thu vui mừng vỗ mạnh vào lưng Đàm Nhạc, hân hoan như người chiến thắng: "Tao có năm câu giống đáp án của Thanh Hạ! Còn mày, anh bạn của tao, sai hết rồi!"
Nghe vậy, Đàm Nhạc ủ rũ ngồi phịch xuống ghế.
Lục Viễn Thu cầm hai tờ bài thi, phấn khởi đặt chân lên ghế, như muốn tuyên bố chiến tích huy hoàng của mình với cả thế giới. Đây là cảm giác thành tựu mà mấy chục năm cuộc đời anh chưa từng có.
Bạch Thanh Hạ ngồi phía sau ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ tươi trẻ của tuổi thiếu niên.
...
Chiều tối.
Lục Viễn Thu về nhà sớm.
Bạch Thanh Hạ ở lại trường học thêm một lúc rồi một mình rời khỏi, đi về phía siêu thị Tứ Quý Sinh Tiên.
Vừa bước vào cửa, Lục Thiên đã ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hạ? Chú cho cháu nghỉ rồi mà? Sao cháu còn đến siêu thị?"
Nói rồi ông nhìn ra sau, thấy Lục Viễn Thu không đi theo sau cô bé.
Chắc thằng nhóc đó về nhà rồi.
Bạch Thanh Hạ vội bước lên hai bước nói: "Cháu chào chú, mấy hôm trước cháu có hẹn với ông lão thu mua ve chai, định tối nay mang mấy chai lọ không đến bán cho ông ấy."
Lục Thiên bất đắc dĩ nói: "Cháu này, chỉ vì mấy cái chai lọ mà cháu còn cất công đến đây một chuyến, được bao nhiêu tiền chứ, thời gian này cháu không về nhà ôn bài đi?"
Bạch Thanh Hạ đứng im tại chỗ, cúi đầu phản bác: "Vẫn bán được kha khá tiền mà..."
Lục Thiên bỗng nhớ ra mấy hôm trước mình từng nói với cô nhóc này, tiền bán chai lọ thu gom được trong siêu thị sẽ cho cô ấy hết, lúc đó cô bé miệng thì từ chối nhưng xem ra trong lòng vẫn muốn.