Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 110: Bạch Thanh Hạ: Lục Viễn Thu giỏi quá!

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:15:56
Lượt xem: 8

Tào Sảng: "Một người tên Lưu Khiết, lớp 12A2, một người tên Lý Diễm Bình, lớp 12A10, người cuối cùng tên Tôn Nhược Phỉ, lớp 12A11."

"Ba người họ và Hứa Ngôn hồi lớp 10 cùng lớp, à đúng rồi, Bạch Thanh Hạ lớp anh cũng học lớp đó hồi lớp 10."

Tào Sảng bổ sung thêm một câu.

Lục Viễn Thu dò hỏi: "Khi cậu điều tra có biết họ nhốt ai trong nhà vệ sinh không?"

Tào Sảng lắc đầu: "Cái này thì không rõ, chỉ tra được ai có quan hệ tốt với Hứa Ngôn thôi, tình cờ hôm đó cũng có người thấy ba người họ chạy ra từ tầng một của tòa nhà khối 12."

"Anh Thu, anh không biết họ nhốt ai à? Có cần em hỏi thêm không?"

Lục Viễn Thu lập tức lắc đầu: "Không cần, cậu cũng đừng hỏi."

Tào Sảng ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Viễn Thu chẳng có ấn tượng gì về ba nữ sinh này, lại hỏi tiếp: "Gia cảnh của ba người họ thế nào?"

Tào Sảng: "Bình thường thôi, gia đình bình thường, anh Thu, chỉ cần anh nói một câu, khi nào chúng ta làm?"

Lục Viễn Thu không vội trả lời, cầm đũa lên ăn cơm. Thấy anh ăn, Tào Sảng cũng bắt đầu ăn phần cơm của mình.

Một lát sau, Lục Viễn Thu mới lên tiếng: "Tào Sảng, cậu không phải người xấu, trọng nghĩa khí, cũng đàn ông, tôi coi cậu là anh em mới nói với cậu những điều này, tôi hy vọng sau này cậu giải tán cái đám anh em trong trường kia đi."

Nghe vậy, Tào Sảng có chút bất ngờ đặt đũa xuống.

Cậu ngẩn người nhìn sang phía đối diện.

Bỗng phát hiện chàng trai đầu đinh vốn nổi tiếng ngông cuồng bất kham kia dường như có thêm một khí chất khác. Phía sau cậu ta, ánh tà dương đỏ cam ngoài cửa sổ như một tấm áo choàng phủ lên vai.

Trong mắt Tào Sảng, khoảnh khắc này, Lục Viễn Thu trông hơi giống Tề Thiên Đại Thánh trên tivi.

Tào Sảng hoàn hồn, hỏi:

“Anh Thu, anh đột nhiên… sao thế?”

Lục Viễn Thu đưa tay, vừa cười vừa kéo mái tóc xéo che khuất một bên mắt của Tào Sảng: “Sao gì chứ, không sao cả. Còn mái tóc nham nhở của cậu nữa, cắt đi cho rồi.”

“Hì hì, làm màu thôi mà.” Tào Sảng ngượng ngùng gãi đầu.

Lúc này Lục Viễn Thu mới nghiêm mặt nói: “Đợi cậu tốt nghiệp cấp ba, tôi sẽ nhờ bác cả tôi sắp xếp cho cậu một công việc, lương ổn định, tiền thuốc men của mẹ cậu cũng sẽ có.”

Tào Sảng sững sờ, lập tức ngồi thẳng dậy, cậu không dám tin mà hất mái tóc, lộ ra đôi mắt trong veo: “Anh Thu, em… em thế này, không bằng cấp, cũng có người nhận sao?”

Lục Viễn Thu: “Gọi là đi cửa sau, hiểu không? Nhưng phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất.”

“Được… được! Được! Em nghe anh Thu hết!”

Tào Sảng kích động gật đầu, ngồi thẳng lưng, vội vàng đẩy miếng gà trước mặt về phía Lục Viễn Thu: “Anh Thu, ăn đi!”

Lờ mờ nhớ là năm 2013, tức là ba năm sau, Tào Sảng gia nhập giang hồ, đi theo một đại ca, kết quả bị lừa, ngơ ngác làm chuyện phạm pháp, rồi vào tù.

Cậu ấy xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ ốm đau lại không có ai chăm sóc, cuối cùng u uất mà qua đời.

Lục Viễn Thu cúi đầu ăn cơm.

Dĩ nhiên đã trọng sinh, biết trước được những chuyện này, có thể giúp thì cứ giúp.

Dù sao Tào Sảng giúp đỡ mình chưa từng lấy tiền, lại còn luôn gọi mình là anh Thu.

Lục Viễn Thu: “Không thể để ba đứa con gái này chặn đường trong trường được. Cậu theo dõi xem đường chúng nó về nhà, xác định rõ rồi thì đến lớp 11A2 tìm tôi.”

“Rõ!”

Sau bài kiểm tra tháng, giờ ra chơi ngày thứ hai.

“Trời! Lục Viễn Thu, mày chép bài phải không?”

“Chép cái quỷ! Tao còn đoán trúng đề bài viết luận tiếng Anh nữa đấy!”

Cuối lớp, Chung Cẩm Trình nhìn bài luận tiếng Anh trên bài kiểm tra của Lục Viễn Thu với vẻ khó tin. Có vài cấu trúc câu tiếng Anh ngay cả cậu ta cũng thấy lạ lẫm.

Nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu một cái, Chung Cẩm Trình lại cúi đầu xem tiếp, nhìn những dấu tick đỏ được chấm bài: “Chết tiệt… nghe tiếng Anh toàn đúng á?! Mày đùa tao à? Đồ chó chết, tao còn sai mất hai câu.”

Tiết trước là tiết tiếng Anh, Tô Diệu Diệu đã so đáp án với mọi người rồi.

Lục Viễn Thu đắc ý khoanh tay, rung đùi: "Bố mày lợi hại không?"

Chung Cẩm Trình: "Cút."

Cậu ta tiếp tục xem chỗ khác.

Người đứng thứ hai của lớp tỏ vẻ rất kinh ngạc, cũng rất thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-110-bach-thanh-ha-luc-vien-thu-gioi-qua.html.]

Bạch Thanh Hạ ngồi tại chỗ mỉm cười nhìn cảnh này.

Thành tích của Lục Viễn Thu tốt, trong số những người vui vẻ trên thế giới này cũng sẽ có một cô gái họ Bạch.

"Đọc hiểu chỉ sai có một câu thôi á?! Mẹ kiếp... Cũng may cũng may, phần chọn từ điền trống sai nhiều hơn, nhiều hơn tao."

Chung Cẩm Trình vừa nói vừa nhìn về phía sau, cuối cùng tính điểm xong, nụ cười trên mặt dần dần đông cứng.

Nếu bài luận tiếng Anh của Lục Viễn Thu được điểm tối đa, tổng điểm của cậu ta sẽ là 140!

Mà nếu bài luận tiếng Anh của Chung Cẩm Trình được điểm tối đa, tổng điểm cũng sẽ là 140!

Nhưng Chung Cẩm Trình biết, bài luận tiếng Anh của mình không thể nào được điểm tối đa.

Trái lại bài của Lục Viễn Thu, rất có khả năng sẽ được chấm điểm tối đa.

"Chẳng có nghĩa lý gì, chán chết, đi đây."

Chung Cẩm Trình nhét mạnh bài thi vào lòng Lục Viễn Thu, quay đầu bỏ đi, như đã hạ quyết tâm điều gì đó.

Chuyện bên này thu hút sự chú ý của những người phía trước lớp, Hồ Thải Vi quay người nhìn về phía đó, hỏi: "Sao thế?"

Vương Hạo Nhiên: "Hình như bài nghe tiếng Anh của Lục Viễn Thu làm đúng hết..."

"Hả?!" Hồ Thải Vi sững người, khóe miệng giật giật: "Sao có thể? Cậu ta á?"

Cầm bài thi ngồi trở lại chỗ, Lục Viễn Thu đắc ý rung đùi, cười toe toét.

Hai cô gái ngồi bàn trước quay lại, ngạc nhiên hỏi: "Lục Viễn Thu, cho bọn tớ xem bài của cậu được không?"

"Xem đi, xem đi! Cứ tự nhiên!"

Lục Viễn Thu lập tức đưa bài cho họ.

Hai cô gái nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc. Thật khó tin đây lại là bài tiếng Anh của Lục Viễn Thu, nhưng đúng là tiếng Anh của anh đã khác trước rất nhiều.

"Lục Viễn Thu, các môn khác cậu cũng làm tốt chứ?"

Một cô gái hỏi.

Ôi trời... Sao lại hỏi đúng chỗ đau chứ, chỉ có mỗi tiếng Anh là tớ có thể vênh váo được thôi.

Lục Viễn Thu hắng giọng: "Từ từ đã, dạo này tớ đang cố gắng học bù mà. Haiz, giá mà trước đây tớ chịu khó học hành, ghi chép bài đầy đủ thì tốt rồi. Giờ nhìn quyển sách trống trơn, chẳng hiểu gì cả."

Ghi chép... Bạch Thanh Hạ ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe, thầm thì hai chữ này rồi âm thầm ghi nhớ.

Một trong hai cô gái bàn trước nói: "Nhưng mà cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi đấy, thật đáng kinh ngạc."

"Đương nhiên rồi, tớ là ai chứ?"

Lục Viễn Thu vênh mặt.

Sau khi hai cô gái quay lại chỗ ngồi, Lục Viễn Thu đặt bài kiểm tra tiếng Anh lên bàn Bạch Thanh Hạ, hỏi cô: "Tớ giỏi không?"

Bạch Thanh Hạ mỉm cười gật đầu: "Giỏi."

Lục Viễn Thu nịnh nọt ghé sát lại: "Vậy cậu nói xem, Lục Viễn Thu giỏi quá đi!"

Cô gái ngước mắt liếc anh, mím môi, vành tai ửng đỏ, nhỏ giọng lặp lại: "Lục Viễn Thu giỏi quá đi!"

A ~ sướng quá, sướng quá...

Lục Viễn Thu ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại này ~

Anh được voi đòi tiên: "Nói lại lần nữa đi, Lục Viễn Thu giỏi quá, mình là fan cuồng của cậu mà~"

Hai tay Bạch Thanh Hạ nắm chặt bút, cúi đầu, mím chặt môi, xoay người lại, kiên quyết không để ý đến anh.

"Ơ kìa, có gì mà ngại? Vừa nãy cậu nói rồi còn gì."

Lục Viễn Thu kéo tay cô, nhưng cô gái chỉ rụt vai, mặt đỏ bừng không thèm nhìn anh.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

"Làm gì đấy?! Lục Viễn Thu!"

Đúng lúc này, Lưu Vi vỗ cửa, đứng từ cửa lớp trừng mắt nhìn Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu lập tức nghiêm chỉnh lại, thôi không trêu Bạch Thanh Hạ nữa, ngồi ngay ngắn vào chỗ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bài kiểm tra tiếng Anh.

"Đề này nhìn cũng... được đấy chứ."

Anh lẩm bẩm.

Lưu Vi bước vào lớp, nói: "Cô có chuyện muốn nói."

Loading...