Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 118: Mình có hai chuyện muốn nói với cậu

Cập nhật lúc: 2025-02-06 19:11:50
Lượt xem: 5

Lục Viễn Thu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của kim giây.

Anh nói: "Không rõ lắm, có thể là chuyện mới xảy ra, cũng có thể là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, tóm lại tính cách bây giờ của cô ấy chắc chắn có liên quan đến việc mẹ cô ấy qua đời."

Không biết từ khi nào, ba người trong phòng khách đều bắt đầu chú ý đến cô gái không hề có quan hệ m.á.u mủ này.

Không thể phủ nhận, Lục Thiên và Tô Tiểu Nhã dần dần tìm hiểu về cô gái này là bởi Lục Viễn Thu coi trọng Bạch Thanh Hạ.

Họ biết cô là một đứa trẻ xinh đẹp, chăm chỉ, hiểu chuyện, hướng nội, có lòng tự trọng cao.

Lục Thiên lên tiếng hỏi: "Vậy còn bố của con bé?"

Tô Tiểu Nhã nhìn về phía con trai.

Chỉ thấy Lục Viễn Thu lắc đầu: "Chắc chắn bố cô ấy vẫn còn, con đoán có lẽ ông ấy bị bệnh nằm liệt giường, bởi vì trưa nào Bạch Thanh Hạ cũng phải mang cơm từ căng tin trường về cho bố."

"A?"

Tô Tiểu Nhã ngây người, sau đó lại ôm miệng khóc nức nở.

Trong phút chốc, không khí trầm mặc, ai nấy đều buồn bã.

"Đứa bé này sao lại đáng thương như vậy chứ, Thu à, nếu một ngày nào đó bố con cũng bệnh liệt giường, mẹ không dám tưởng tượng... Con có mang cơm từ căng tin về cho bố không?"

Bà vừa khóc vừa nói.

Lục Thiên và Lục Viễn Thu cứng đờ quay đầu nhìn Tô Tiểu Nhã.

Đừng có nghĩ nhiều quá, mẹ...

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Con vẫn đang ngồi đây mà, vợ… Em mong chuyện tốt lành chút đi!

Lục Thiên thở dài: "Con bé này lòng tự trọng cao, chuyện như vậy chắc chắn không tiện hỏi thẳng, haiz... Anh muốn tăng lương cho con bé, nhưng chắc con bé cũng không đồng ý."

Lục Viễn Thu rất tán thành.

Nếu tăng lương, Bạch Thanh Hạ hoặc là không đồng ý, hoặc là sẽ phải làm việc gấp bội để bù lại.

Lục Viễn Thu hiểu rõ cô.

Tô Tiểu Nhã chỉ đành lên tiếng: "Con trai à, ở trường con nhớ chăm sóc cô bé cẩn thận, còn chuyện gia đình nó thì đừng cố ý hỏi han gì cả."

Dặn dò con trai xong, Tô Tiểu Nhã lại nhìn chồng: "Ở siêu thị anh cũng đừng giao cho con bé việc nặng, việc mệt hay việc bẩn gì cả."

"Trời đất chứng giám! Vợ ơi! Anh thật sự không hề giao việc gì như thế cả!"

Lục Thiên sốt ruột dậm chân.

Ông lại nói: "Anh còn đang định dịp Quốc khánh sắp tới, cả nhà ta đi chơi sẽ rủ cả con bé đi cùng! Đi chơi nửa ngày thôi cũng được, không làm lỡ việc con bé về nhà chăm sóc bố."

Tô Tiểu Nhã vội vàng đồng ý: "Cả nhà chúng ta nhất định phải đưa con bé đi chơi, cho con bé khuây khỏa, em thật sự sợ con bé có chuyện gì giấu trong lòng mà không chịu đựng nổi."

Nói xong, Lục Thiên mới tìm được cơ hội để hỏi: "Vậy rốt cuộc mấy thứ trên n.g.ự.c em là cái gì?"

Nghe đến đây, Tô Tiểu Nhã nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

"Bài văn của con trai chỉ bị trừ năm điểm, tiếng Anh được 140 điểm, đứng thứ hai của lớp, môn Toán và Vật lý tiến bộ vượt bậc, các giáo viên bộ môn lần lượt thưởng cho thằng bé bốn bông hoa tiến bộ duy nhất của cả lớp, năm bông còn lại là hoa Trạng Nguyên của Tiểu Hạ, được thưởng cho học sinh đứng đầu lớp. Em cứ đứng ở phía trước để các giáo viên dán hoa, được khen ngợi không ngớt, muốn đi cũng không được, nghe tiếng vỗ tay mà thấy phiền cả lên."

"À đúng rồi, tổng điểm của con trai là 365, xếp thứ 32 của lớp và 935 toàn trường."

Lục Thiên, người từng có quá khứ mất mặt, thậm chí từng tức giận đến mức cầm gậy đòi đánh Lục Viễn Thu, đang trợn mắt lắng nghe câu chuyện này.

Cứ như đang nghe truyện khoa học viễn tưởng vậy.

Ông khó tin quay sang nhìn Lục Viễn Thu, nhưng lại thấy anh đang đứng dậy đi về phía tủ giày.

"Con trai tìm gì thế? Để bố tìm giúp cho."

"Tìm giày cho bố ăn đấy, bố thích hãng nào? Nike, Adidas, hay là Hồng Tinh Nhĩ Khắc?"

Lục Viễn Thu vừa mở cửa vừa quay đầu hỏi.

Nghe vậy, Lục Thiên nhún vai, chỉ vào Lục Viễn Thu, cười nói với Tô Tiểu Nhã: "Em xem nó kìa, lại cuống lên rồi... Thằng nhóc này sao chẳng biết đùa gì cả?"

Nói xong, ông lập tức chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Năm giây sau.

Một giọng nói cực lớn vang lên từ trong phòng ngủ: "Đại ca!!! Có chuyện quan trọng cần báo cáo!"

...

"Nhị ca!!!!"

...

"Tam ca!!!!"

...

"Cháu ngoan của các anh khai khiếu rồi!"

...

Ngày 27 tháng 9, thứ Hai.

Sáng sớm, Lục Viễn Thu mặc đồng phục, đeo cặp sách màu xanh lam bước vào lớp, đột nhiên nghe thấy Cao Cường đang kích động trao đổi gì đó với Vương Hạo Nhiên.

"Ôi chao, đỉnh thật sự! Nhà ăn tầng một mới ra món mới, mẹ nó chứ, cái vị đó, đúng là tuyệt phẩm!"

"Món nào cơ? Quầy nào thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-118-minh-co-hai-chuyen-muon-noi-voi-cau.html.]

"Cái quầy số năm ở giữa ấy, vịt Thổ Phỉ ấy!"

"Giờ trưa nào cũng đông người xếp hàng ở quầy đó lắm, cậu mà đến muộn là hết sạch chẳng còn gì đâu!"

"Thảo nào hôm thứ sáu tuần trước, tôi thấy Chung Cẩm Trình vừa tan học buổi trưa đã ba chân bốn cẳng chạy như bay."

"Chỗ ngồi của cậu ta gần cửa, tiện lợi cực kỳ."

Nghe hai người nói chuyện, Lục Viễn Thu dừng bước, hỏi: "Ngon đến mức nào?"

Cao Cường khoa trương đáp: "Năm phút thôi mà hàng người xếp dài đến hai trăm người, đuôi hàng còn tràn ra khỏi nhà ăn, cậu tin được không?"

"Nếu cậu mà chen lên đầu hàng được, tôi nể cậu luôn."

Cao Cường vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên.

Lục Viễn Thu hơi nhướng mày, khoa trương đến thế cơ à?

Lúc này, nghe hai người họ bàn tán, mấy học sinh khác trong lớp hình như cũng đã nếm thử qua, nhao nhao tham gia vào cuộc thảo luận sôi nổi về món vịt Thổ Phỉ.

Lục Viễn Thu đi về phía cuối lớp, chợt phát hiện Trịnh Nhất Phong đáng lẽ đang ngủ lại ngồi bật dậy, khen ngợi: "Vịt Thổ Phỉ à, tôi ăn rồi, ngon tuyệt cú mèo."

Nói xong, cậu ta gật đầu lia lịa với Lục Viễn Thu rồi đổi tư thế, ngả đầu xuống ngủ tiếp.

Trịnh Nhất Phong cũng xác nhận rồi á?!

Lần này thì Lục Viễn Thu tin thật!

Anh vội vàng ngồi trở lại chỗ, nói với cô gái bên cạnh: "Có hai chuyện muốn nói với cậu, chuyện thứ nhất, trưa nay chúng ta cũng ăn vịt Thổ Phỉ."

Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ dứt khoát lắc đầu: "Mình không ăn."

Hử? Cô nương nhà cô dám chống đối tôi à? Lục Viễn Thu trợn mắt.

Nhưng Bạch Thanh Hạ nhanh chóng hỏi: "Chuyện thứ hai là gì?"

Lục Viễn Thu đáp: "Đi ăn vịt thổ phỉ với mình, lúc ăn cơm mình sẽ nói cho cậu biết."

Ngẫm nghĩ một lát, Bạch Thanh Hạ khẽ bặm môi, xoay người lấy thẻ cơm từ trong túi ra đưa cho đối phương, vẻ mặt có chút không nỡ.

Vì cô biết món mặn này chắc chắn rất đắt.

Lục Viễn Thu nhận lấy, bỏ vào túi.

Trước khi tiết bốn buổi sáng bắt đầu, Lục Viễn Thu vác cặp sách đi về phía bàn của Chung Cẩm Trình, ném cặp của mình lên bàn đối phương.

Chung Cẩm Trình đang lau súng, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Làm gì?"

Lục Viễn Thu hất đầu: "Cậu, ngồi vào chỗ của tôi."

"Dựa vào cái gì? Lát nữa tan học tôi phải chạy ngay đến nhà ăn xếp hàng!"

"Ai chả vậy?"

"Thế cậu dựa vào cái gì mà chiếm chỗ của tôi?"

"Dựa vào việc chỗ cậu gần cửa, dựa vào việc tôi biết cậu dùng s.ú.n.g Gatling với Tô Diệu Diệu, đủ chưa nhóc?"

Lục Viễn Thu lườm cậu ta.

Chung Cẩm Trình nghiến răng, tức tối cầm cặp sách rời đi: "Sớm muộn gì tôi cũng quay lại!"

Tiết bốn buổi sáng là tiết Ngữ văn của cô Lưu Vi.

Gần đến giờ tan học, cô đột nhiên phát hiện phần lớn học sinh trong lớp đồng loạt nhích chân phải lên phía trước một bước.

Lưu Vi ngẩn ra: "Các em làm gì vậy?"

Cao Cường sốt ruột: "Cô ơi, xin cô đừng dạy thêm giờ nữa, không kịp ăn cơm mất!"

"Chúng ta muốn ăn vịt thổ phỉ!"

"Vịt thổ phỉ!"

...

Học sinh nhao nhao cả lên.

Lưu Vi tức giận đập bàn: "Một hai đứa muốn tạo phản à!"

Cả lớp im phăng phắc.

Lưu Vi thở hổn hển, cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy còn khoảng nửa phút nữa là tan học, cô đành bất lực xua tay: "Cút cút cút..."

Trong nháy mắt, cả lũ sói đói xổ lồng!

Chỗ của Lục Viễn Thu gần cửa, gần như ngay lập tức anh đã chạy ra hành lang, xông lên đầu.

Anh muốn giành vị trí đầu tiên!

Đúng lúc này.

"Lục Viễn Thu! Có muốn thi đua không?!"

Lục Viễn Thu quay đầu lại, phát hiện "hung thần" Mao Thánh cũng từ lớp A9 xông ra, mặt mày nghiêm túc đuổi theo sát phía sau.

"Cậu đừng có qua đây!!!"

Lục Viễn Thu hoảng sợ quay đầu, mặt mày dữ tợn lao về phía trước.

Anh một mình chạy ra khỏi tòa nhà, hai giây sau, phía sau là một biển người đông nghịt, chẳng khác nào làn sóng xác sống.

Loading...