Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 119: Ngon!
Cập nhật lúc: 2025-02-06 19:11:52
Lượt xem: 10
Cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng vừa chạy như bay vừa ngoái đầu lại nhìn, thấy tất cả mọi người đều bị mình bỏ xa phía sau, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.
Mao Thánh nhìn khoảng cách giữa mình và Lục Viễn Thu ngày càng xa, cho đến khi bị dòng người ào ạt nuốt chửng.
Giây phút này cậu ta mới nhận ra, dù chạy 800 mét của mình rất giỏi, nhưng đó cũng chỉ là trên đường chạy.
Nếu căn tin là chiến trường, thì giờ phút này Lục Viễn Thu chính là người xông pha trận mạc đầu tiên!
Cậu ta nhanh chóng lao vào cửa kính của căn tin tầng một, bác lao công đang lau sàn vội vàng thu cây lau nhà lại. Lục Viễn Thu nhìn vũng nước trên sàn, lập tức giữ vững trọng tâm.
Anh nghiêng người, hơi nâng hai tay, một cú trượt cực ngầu đã đưa anh đến ngay trước quầy số năm của căn tin.
Bác lao công quay đầu nhìn anh, đang định lau sàn lại thì bỗng nhìn ra ngoài, lập tức giật mình lùi lại.
Một bầy sói đói tranh nhau xông vào căn tin, ào ào xếp hàng phía sau Lục Viễn Thu.
Mông bị đụng liên hồi, Lục Viễn Thu chỉ còn cách chống hai tay lên quầy phía trước.
Chắc chắn Cát Nhật Thiên không thể đứng đầu hàng... Lục Viễn Thu thầm nghĩ, bởi vì anh nghe nói thầy Cát đáng kính bị trĩ.
Dọc đường có không ít người té ngã, Lục Viễn Thu ngó ra thấy Mao Thánh đang đứng giữa hàng, vẻ mặt u oán nhìn mình.
Lục Viễn Thu mỉm cười, dời mắt đi chỗ khác.
Học sinh đến rất sớm, cửa kính số 5 vẫn chưa kéo ra.
Lục Viễn Thu đang chờ đợi thì bỗng nghe thấy phía sau hàng người có tiếng gầm lên.
“Lục Viễn Thu! Tao * bà mày!!”
Anh quay đầu lại nhìn, thấy Chung Cẩm Trình đang giơ thẻ cơm, xếp hàng ở cuối canteen, từ xa “ân cần thăm hỏi” người nhà của Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu lập tức xoay người, vẻ mặt nghiêm túc giơ hai tay lên trên đầu tạo thành hình trái tim, sau đó tay trái tiếp tay phải, vẻ mặt tinh quái gửi nụ hôn gió về phía Chung Cẩm Trình.
Chung Cẩm Trình thấy vậy tức đến giậm chân tại chỗ.
Cùng lúc đó, một nam sinh mặc đồng phục, da trắng, đẹp trai bước vào canteen.
Cậu ta uể oải vươn vai, ngáp dài, từ cuối hàng chậm rãi đi lên đầu hàng, đến bên cạnh Lục Viễn Thu.
“Cơ n.g.ự.c đẹp đấy.”
Trịnh Nhất Phong vừa nói vừa vỗ vỗ n.g.ự.c Lục Viễn Thu, nói xong liền xoay người rời đi.
Lục Viễn Thu lặng lẽ đưa tay ra, đỡ lấy thẻ cơm rơi xuống từ n.g.ự.c mình.
Vừa hay “thần ngủ” quay đầu lại, nháy mắt cười với anh.
Tên này…
Thôi được, ba phần vịt hầm cay.
Cửa số 5 cuối cùng cũng mở, Lục Viễn Thu gọi luôn ba phần, rồi quẹt thẻ của mình.
Anh đưa một phần đến bàn của Trịnh Nhất Phong.
“Cảm ơn người anh em.”
“Chuyện nhỏ.”
Lục Viễn Thu trả thẻ cơm lại cho Trịnh Nhất Phong, anh nhận ra Trịnh Nhất Phong vẫn luôn ăn cơm một mình.
Nhưng anh chàng này luôn thích ngồi giữa nhà ăn, hình như chẳng quan tâm đến việc có ai ăn cùng hay không.
Lục Viễn Thu bưng thêm hai phần vịt hầm, tìm một chỗ gần góc khuất.
Không lâu sau, một cô gái thanh lệ mặc đồng phục xanh trắng, đeo cặp sách màu hồng phấn xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Sự xuất hiện của Bạch Thanh Hạ ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí có người còn dừng cả ăn, chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa.
Một cảnh tượng hiếm hoi và thật mãn nhãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-119-ngon.html.]
Xác suất gặp được cô nàng tóc đuôi ngựa này ở nhà ăn cuối cùng cũng tăng lên 1% trong ngày hôm nay.
Lục Viễn Thu giơ cao tay ra hiệu. Giữa bao ánh mắt đổ dồn, Bạch Thanh Hạ bối rối như tìm thấy vị cứu tinh, khẽ mỉm cười, một tay giữ dây cặp, vội vàng chạy về phía Lục Viễn Thu.
Cô gái đặt cặp lên ghế, ngồi xuống đối diện Lục Viễn Thu.
Cô đặt tay lên đầu gối, quan sát xung quanh, có vẻ vẫn chưa hài lòng với chỗ ngồi Lục Viễn Thu chọn, vẫn thấy chưa đủ kín đáo.
"Ăn đi." Lục Viễn Thu đưa đũa cho cô.
Bạch Thanh Hạ gật đầu, cúi xuống nhìn, nhận ra vịt hầm chính là cơm chan thịt vịt, thịt vịt có màu nâu sẫm, được phủ một lớp nước sốt đậm đà, thơm phức, điểm xuyết vài lát ớt đỏ.
Trông thật hấp dẫn... Cô nàng nhìn chằm chằm, không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô cầm đũa lên gắp một miếng cơm, nuốt xuống rồi mới dè dặt gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Lục Viễn Thu để ý thấy nét mặt cô thoáng vẻ ngạc nhiên, động tác nhai cũng nhanh hơn hẳn. Chưa đầy hai giây sau, Bạch Thanh Hạ đã ngẩng phắt lên, mắt sáng rực, ngồi thẳng dậy, mỉm cười e lệ nhìn anh: "Ngon."
Nói xong, cô lại cúi xuống ăn cơm, ăn liền mấy miếng rồi mới tiếc rẻ gắp thêm một miếng thịt vịt bỏ vào miệng nhai. Nuốt xuống xong, cô lại mút nhẹ đầu đũa còn dính nước sốt.
Lúc này, Bạch Thanh Hạ cẩn thận ngẩng lên nhìn sang phía đối diện, vì cô nhận ra anh đang quan sát mình.
Lục Viễn Thu thu lại ánh mắt, cúi xuống ăn cơm.
Bạch Thanh Hạ cũng hơi chột dạ cúi đầu theo, nhưng lần này ăn chậm hơn, có vẻ hơi ngại ngùng.
Lục Viễn Thu lên tiếng: "À đúng rồi, chuyện thứ hai mình muốn nói là, nhà mình định ra ngoài chơi nửa ngày vào dịp Quốc khánh, cậu đi cùng nhé."
Bạch Thanh Hạ lắc đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Lục Viễn Thu không nài ép, kiên nhẫn nói: "Không ảnh hưởng bữa trưa với bữa tối đâu, chỉ đi chơi một lát buổi chiều thôi."
Cô ngập ngừng một chút, vẫn lắc đầu.
Lục Viễn Thu nói: "Vì có người cậu không quen biết à? Chắc cậu chưa gặp em gái mình bao giờ... Nó, nó chỉ là con bé thôi, cứ kệ nó là được rồi."
Bạch Thanh Hạ không nói gì.
Thực ra cô nghĩ đi chơi sẽ tốn tiền, mà Lục Viễn Thu chắc chắn sẽ không để cô phải trả.
Nhưng Bạch Thanh Hạ không muốn tiền của Lục Viễn Thu, hay của bất kỳ ai trong nhà họ Lục.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Vậy nên với cô, không đi là tốt nhất.
Bản thân việc ra ngoài chơi, từ trước đến nay đã là một điều xa xỉ với cô rồi.
Từ sau khi ba cô bị bệnh, cô cũng chẳng còn đi bất kỳ phương tiện giao thông nào nữa.
Lục Viễn Thu hít sâu một hơi: "Nếu mình nhất định muốn cậu đi ra ngoài thì sao?"
Bạch Thanh Hạ cúi đầu ăn cơm, theo bản năng cau mày, không để ý đến anh, nhìn dáng vẻ lúc này, chắc là cô định phản kháng lại rồi.
"Không đi."
Cô không ngẩng đầu, vừa ăn cơm vừa nói, giọng điệu cứng cỏi.
Lục Viễn Thu khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm.
Hay là để bố mẹ nói chuyện với cô ấy thì hơn?
Bạch Thanh Hạ cũng coi như đã quen với anh, gan cũng lớn hơn, dám phản kháng rồi, nhưng vì nể mặt người lớn, có lẽ cô sẽ nghe lời Lục Thiên và Tô Tiểu Nhã?
Lục Viễn Thu tạm gác chuyện này sang một bên, tập trung ăn cơm, giữa chừng ngẩng đầu lên thì thấy cô gái đang cau mày ngồi im.
Đĩa thức ăn trước mặt cô đã sạch trơn.
Lục Viễn Thu khẽ nhếch môi, cảnh tượng này khiến anh có chút hài lòng.
Nhưng trông Bạch Thanh Hạ có vẻ không vui lắm.
Thấy vậy, Lục Viễn Thu hỏi: "Sao thế? Không ngon à?"
Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn thiếu niên, hai tay nhỏ siết chặt, lo lắng nói: "Mình lỡ ăn hết rồi... Quên mất phần của ba..."