Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 123: Bác ba bá thật khí phách!
Cập nhật lúc: 2025-02-09 19:54:04
Lượt xem: 9
Lục Viễn Thu có nhớ đến thực phẩm Bạch Tê.
Mì ăn liền của công ty này vào những năm 90 của thế kỷ trước rất nổi tiếng, nhưng sau đó dần dần xuống dốc, vì bị người tiêu dùng chê bai hương vị khác xa so với trước kia.
Nói đơn giản, là trở nên khó ăn hơn.
Giờ nghĩ lại... hình như sau khi chú Bạch bị đ.â.m sau lưng, mì ăn liền Bạch Tê cũng thay đổi theo?
Hai chuyện này xảy ra cùng thời điểm sao?
Lục Viễn Thu càng không ngờ, công ty chi nhánh do bác hai phụ trách, hiện tại đối thủ cạnh tranh lớn nhất lại chính là thực phẩm Bạch Tê.
Mà thực phẩm Bạch Tê là do chú đeo quần yếm một tay sáng lập nên, chỉ là hiện giờ người phụ trách không phải là chú ấy...
Thế giới thật đúng là một vòng tròn.
Đi một vòng lớn.
Trùng hợp, thật sự quá trùng hợp.
Đúng lúc này, bác hai đi tới vỗ vai Lục Viễn Thu, cười nói: "Bác và bác cả con đã bàn bạc rồi, chỉ cần con thi đậu đại học, công ty chi nhánh của bác sẽ trực tiếp giao cho con, để con làm ông chủ, để con đối đầu với thực phẩm Bạch Tê, có tự tin không?"
Lục Viễn Thu hơi há miệng, nhất thời không nói nên lời.
Đây không phải là vấn đề có tự tin hay không...
Kiếp trước cũng vì mình không thi đậu đại học, cho nên bác cả và bác hai mới không cho mình công ty sao?!
Có thể trực tiếp làm ông chủ, kiếp trước anh còn tự mình lập nghiệp cái nỗi gì!
Sao không nói sớm, biết thế kiếp trước đã học hành chăm chỉ rồi.
Lục Viễn Thu không nhịn được hỏi: "Vậy các bác và Bạch Tê chủ yếu cạnh tranh ở mảng nào?"
Bác hai hít sâu một hơi: "Vẫn là mì ăn liền thôi, cạnh tranh doanh số. Mặc dù mì ăn liền Bạch Tê của họ không còn nổi như những năm chín mấy nữa, nhưng doanh số hiện tại vẫn vượt xa mì ăn liền Lục Thị của chúng ta, hiệu ứng thương hiệu mà."
Lúc này, bác cả nhìn Bạch Tụng Triết, chính là người chú mặc quần yếm, nhỏ giọng nói với cháu trai: "Viễn Thu, nói cho cháu chuyện này, có tin đồn rằng công thức bí mật giúp mì ăn liền Bạch Tê nổi tiếng năm đó nằm trong tay Bạch Tụng Triết. Bạch Tụng Triết vừa rời khỏi công ty, thì thực phẩm Bạch Tê cũng xuống dốc theo."
Lục Viễn Thu thực ra đã nghĩ đến việc thực phẩm Bạch Tê xuống dốc có liên quan đến sự ra đi của chú quần yếm, nhưng không ngờ còn có cả "công thức bí mật" này!
Anh vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta có chú quần yếm ở đây, chẳng phải chúng ta tương đương với việc nắm giữ công thức bí mật năm đó sao?!"
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười ngây ngô của chú quần yếm.
Lục Viễn Thu giật giật khóe miệng, cũng phải... Chú quần yếm giờ đã ngốc nghếch rồi, làm sao có thể lấy được cái gọi là công thức bí mật gì đó từ chú ấy chứ?
Nói đến chú quần yếm thật sự rất đáng thương.
Bị phó tổng giám đốc của công ty tính kế, dẫn đến công ty do một tay gây dựng bị cướp mất. Mì ăn liền Bạch Tê nổi tiếng năm đó chắc hẳn là tâm huyết của chú quần yếm, bây giờ thương hiệu này cũng bị phó tổng giám đốc kia làm cho lụi bại, bị vô số người chê là khó ăn.
Không chỉ vậy, năm đó chú ấy còn phải bồi thường đến khuynh gia bại sản, vợ và con trai lần lượt qua đời, chỉ còn lại một cô con gái.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có tiếng động.
Mọi người nhìn sang, thấy có bốn năm người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặt chữ điền, lông mày rậm và đen, tướng mạo trông không giận mà uy.
Ông ta mặc một chiếc áo khoác đen, theo sau là một thanh niên đeo kính, có vẻ là thư ký, bên cạnh là một người đàn ông đầu trọc, cùng với hai người đàn ông to cao vạm vỡ.
"Lão Tam đến rồi."
"Lão Tam."
Không hiểu sao, vì sự xuất hiện của bác ba, bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên thay đổi.
Ban đầu bác cả và bác hai chiếm ưu thế, nhưng bác ba vừa xuất hiện, vẻ mặt của bác cả và bác hai đều trở nên cung kính, Lục Thiên thậm chí còn rụt người vào góc tường, quay mặt vào tường.
Có thể thấy, so với anh cả và anh hai, Lục Thiên càng sợ người anh ba này hơn, ông thật sự rất sợ.
"Bác ba."
Lục Viễn Thu cười chào.
"Thu nhi." Vẻ mặt nghiêm nghị của bác ba lộ ra ý cười, ông lập tức đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-123-bac-ba-ba-that-khi-phach.html.]
Thư ký đang định đưa ghế, người đàn ông trung niên đầu trọc nhanh ý, giành trước một bước đưa ghế qua.
"Cái đầu này, băng kín mít thế kia, có đau không?"
Bác ba vuốt ve trán Lục Viễn Thu, dáng vẻ lúc này lại có chút dịu dàng của một người đàn ông cứng rắn. Lục Viễn Thu lắc đầu, cười nói: "Nhìn thấy bác ba là hết đau rồi ạ."
"Cháu đó cháu, thằng nhóc này."
Bác ba cười vỗ vai anh: "Thu à, học hành tiến bộ, bác ba khen cháu, làm tốt lắm."
Lục Viễn Thu: "Hắc hắc."
Bác ba tên là Lục Uyên, nghe nói mấy năm nay chức vị lên như diều gặp gió, không nói nhiều, Lục Viễn Thu rất kính trọng ông.
Ngay sau đó, Lục Uyên hơi nghiêng người, vẻ mặt trở lại nghiêm túc nói: "Tiểu Tống."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Dạ dạ dạ!"
Người đàn ông trung niên hói đầu lau mồ hôi trên trán, khom lưng gật đầu đi tới.
Lục Uyên nhìn ông ta bằng ánh mắt bình tĩnh, nói: "Có phải tôi nên gọi cậu một tiếng là Tống sở trưởng không?"
"Không dám! Không dám! Không dám! Lần này thật sự không đáng để ngài phải đích thân đến, ngài chỉ cần phái người đến nói một tiếng là được rồi!"
Người đàn ông hói đầu hoảng sợ, vội vàng khom người nói.
Bác ba hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang Lục Viễn Thu nói: "Thu à, đây là chú Tống của cháu, sở trưởng sở cảnh sát khu Bao Nguyên, có chuyện gì cứ nói với chú ấy."
Người đàn ông hói đầu lập tức nở nụ cười, khom lưng đi tới, đưa hai tay ra bắt tay với Lục Viễn Thu đang nằm trên giường bệnh: "Chào cháu, chào cháu, Viễn Thu phải không, cháu xem đứa trẻ này lớn lên, đẹp trai thật đấy! Không hổ là cháu trai của Lục thư... khụ... Lục tiên sinh."
Người đàn ông hói đầu nhận ra cửa phòng bệnh vẫn còn mở, vội vàng đổi cách xưng hô.
Lục Viễn Thu gật đầu: "Cháu chào chú Tống ạ."
Anh nhớ lại, rồi nói: "Kẻ tấn công cháu tên là Tôn Cường Thịnh, nghe nói ở khu Ninh Quốc Lộ rất có tiếng, tra một chút là ra ngay, bởi vì mấy hôm trước em gái hắn bắt nạt bạn học, nên cháu đã dạy dỗ em gái hắn một chút..."
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông hói đầu đã vội vàng ngắt lời: "Không cần nói nguyên nhân! Bọn chú chỉ cần biết kẻ tấn công cháu là ai là được rồi."
Bác ba Lục Uyên lên tiếng: "Không nói sao được? Nhưng mà nghe ý của cháu tôi vừa rồi, thì cái cô em gái kia cũng có tham gia đúng không?"
Lục Viễn Thu im lặng với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Lục Uyên quay sang thư ký bên cạnh nói: "Cái hành vi bắt nạt bạn học ở trường này, không tốt, chuyện nói nhỏ thì không nhỏ, côtìm thời gian đến gặp hiệu trưởng nói chuyện, học sinh kia tên là gì ấy nhỉ?"
Lục Viễn Thu: "Tôn Nhược Phi lớp 11 ban 3 ạ."
Bác ba Lục Uyên nghe vậy gật đầu: "Đúng, bảo con bé đó sớm về nhà đi, trong hồ sơ cũng ghi lại một chút, nghiêm trọng một chút, chuyện bắt nạt bạn học này lớn lắm."
Thư ký trẻ tuổi lập tức gật đầu: "Vâng ạ."
Dặn dò xong chuyện học sinh, Lục Uyên quay đầu nhìn người đàn ông hói đầu: "Tiểu Tống à, chuẩn bị xử lý tên Tôn Cường Thịnh này thế nào?"
Người đàn ông hói đầu thăm dò: "Ý của ngài là?"
Lục Uyên bật cười: "Ý của tôi? Tôi thì có ý gì được? Bây giờ là xã hội pháp trị, một khi phạm pháp, thì phải trừng trị nghiêm khắc."
Người đàn ông hói đầu lập tức gật đầu: "Đúng, trừng phạt nghiêm khắc!"
Lục Uyên: "Nhưng, nếu hắn vào rồi lại ra, nhỡ đâu lại làm chuyện xấu thì sao? Cậu có cách giải quyết nào tốt không? Tiểu Tống?"
Người đàn ông hói đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Uyên, nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.
Lục Uyên cười vỗ vai ông ta: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi vậy thôi."
Người đàn ông hói đầu gật đầu cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Lục Uyên đột nhiên tắt nụ cười: "Buồn cười lắm sao?"
Người đàn ông hói đầu lập tức tắt nụ cười, lắc đầu: "Không buồn cười, không buồn cười."
Lục Uyên cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ là năm giờ rưỡi chiều, trước chín giờ tối, tôi muốn thấy người tên Tôn Cường Thịnh này xuất hiện ở phòng bệnh này, chín giờ rưỡi tôi phải đi rồi, không có nhiều thời gian đâu."
Vừa dứt lời, người đàn ông hói đầu nuốt nước bọt, vội vàng quay người, vung tay: "Nhanh nhanh nhanh! Đến đường Ninh Quốc tìm người!"
Hai người đàn ông to con vạm vỡ phía sau ông ta lập tức lao ra khỏi phòng bệnh.