Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 126: Yên tâm, mình nhất định có thể thi đậu đại học!
Cập nhật lúc: 2025-02-09 19:54:09
Lượt xem: 8
Bạch Thanh Hạ hơi hé miệng, muốn đáp lại một cách lịch sự.
Nhưng vì mới chỉ gặp mẹ của Lục Viễn Thu có một lần, vẫn chưa thân thiết lắm, nên đột nhiên không biết phải nói gì, chỉ có thể căng thẳng vung vẩy hai bàn tay nhỏ nhắn trước mặt, giọng nói vừa gấp gáp vừa khẽ khàng: "Không cần cảm ơn... Không cần..."
Lúc này Lục Uyên cuối cùng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ông lên tiếng hỏi: "Thì ra các cháu quen biết nhau à?"
Lục Viễn Thu đáp: "Dạ quen ạ,bác ba, bạn ấy tên là Bạch Thanh Hạ, là bạn học cùng lớp với con."
Bạch Thanh Hạ vội vàng quay sang nhìn Lục Uyên, lập tức cúi người chào, xem như là lễ phép chào hỏi với bác ba của Lục Viễn Thu.
Lục Uyên hơi sững người, không kìm được cảm thán: "Trùng hợp thật đấy..."
Lục Viễn Thu nhân cơ hội đó ngồi dậy, nói với Bạch Thanh Hạ: "Đây là bác cả của mình , còn đây là bác hai của mình."
Bạch Thanh Hạ nghe vậy liền lập tức quay người, vội vàng cúi chào bác cả của Lục Viễn Thu, rồi lại cúi chào bác hai.
Bỗng nhiên cô trở nên thật bận rộn.
Lục Viễn Thu không nhịn được cười trước sự đáng yêu của cô gái.
Bác cả Lục Thành vội vàng tiến lên đỡ cô bé dậy: "Đừng đừng đừng, cháu gái, khách sáo quá rồi."
Sau khi đỡ cô bé đứng lên, ông quan sát kỹ khuôn mặt của Bạch Thanh Hạ, hơi cau mày, sau đó quay đầu nhìn về phía người em thứ hai, cả hai người đều lộ vẻ mặt buồn bã, khẽ thở dài.
"Một cô bé xinh đẹp thế này."
Lục Thành vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Tụng Triết, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, thật đáng tiếc.
Bác hai Lục Huyền cười nói: "Đúng vậy, đám con gái nhà họ Lục chúng ta mà có gen này thì tốt biết mấy."
Bác cả tự giễu: "Nghĩ gì vậy, mấy anh em chúng ta trông thế này, làm gì có gen tốt? Đông Đông là nhờ có Tiểu Nhã nên mới kéo cao được nhan sắc, chú nhìn xem cha ruột của bé Tiểu Bạch kia kìa, đẹp trai ngời ngời, hồi trẻ còn có thể làm minh tinh được, nên con gái sinh ra mới xinh xắn như thế."
Bạch Thanh Hạ nghe vậy cúi đầu, vành tai hơi ửng đỏ, hai tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau trước ngực, trông rất ngượng ngùng.
Đúng lúc này, bác ba Lục Uyên đột nhiên nghiêm mặt nói: "Hai người các anh, đừng có nói lạc đề nữa, còn đợi gì nữa?"
Người anh cả và anh hai nghe vậy ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, người anh hai lấy cặp công văn ra, lập tức móc ra hai xấp tiền màu đỏ, tổng cộng hai vạn, đưa cho Bạch Thanh Hạ.
Cô gái giật mình, theo bản năng giấu hai tay ra sau lưng, vội vàng nói: "Cháu không thể nhận được!"
Bác hai vốn đã có khuôn mặt nghiêm nghị, giờ phút này càng thêm nghiêm túc: "Sao lại không thể nhận? Cha cháu đã cứu mạng cháu ruột của bác, cô bé, cháu không biết cái mạng của cháu trai bác quý giá đến mức nào đâu."
Lục Viễn Thu cũng vội vàng nói: "Bạch Thanh Hạ, bảo cậu cầm thì cứ cầm đi, mạng của mình trong mắt cậu chẳng lẽ không đáng giá như vậy sao?"
Cho dù là ép buộc bằng đạo đức, anh cũng hy vọng cô bé này nhận lấy số tiền.
Bạch Thanh Hạ lo lắng lắc đầu, cô quay đầu lại nhìn bố mình, giải thích: "Bố cháu... vốn dĩ đã làm việc mà ông ấy nên làm, trước đây ông ấy đã có tính cách như vậy, huống chi..."
Nói đến đây, cô gái yên lặng quay đầu nhìn về phía Lục Viễn Thu.
Nhìn xem cho dù sáu năm trôi qua, nhưng vẫn có thể ở trong lòng cùng năm đó gương mặt thiếu niên đầu gỗi tiến hành hình ảnh trùng hợp.
Giờ khắc này, đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên nhu hòa.
Cô nhớ rõ tất cả những gì Lục Viễn Thu đã làm, cô vẫn luôn nhớ.
Bố cũng chưa bao giờ quên.
Cô gái nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu, vẻ mặt chân thành tha thiết mở miệng: "Bố cháu nguyện ý cứu Lục Viễn Thu, bởi vì đối phương là Lục Viễn Thu, cho nên đây là một chuyện cho dù tinh thần của ông ấy không bình thường, cũng sẽ phát ra từ bản năng, bởi vì Lục Viễn Thu đáng giá."
Bác hai nghi hoặc mở miệng: "Cái... Có ý gì? Sao bác nghe không hiểu lắm?"
Đột nhiên, sắc mặt Lục Viễn Thu giật mình.
Thì ra chuyện mình từng bảo vệ chú Bạch, Bạch Thanh Hạ đã sớm biết? Trung học sơ trung của cô ấy cũng ở giữa trường trung học 65?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-126-yen-tam-minh-nhat-dinh-co-the-thi-dau-dai-hoc.html.]
Vậy cô ấy... Chẳng lẽ chính là cô gái trong trường học năm đó...
Con ngươi Lục Viễn Thu hơi nheo lại.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Anh hít sâu một hơi, khẽ gật đầu: "Không sao, cháu nghe hiểu là được." "Bác hai, cất tiền đi ạ."
Nghe thấy câu nói này của thiếu niên, cô gái nhìn anh, dường như đã cởi bỏ được nút thắt trong lòng, cuối cùng cũng mỉm cười, lần đầu tiên nở nụ cười nhẹ nhõm trước mặt người khác.
Lần này, cuối cùng cô cũng có thể nhân cơ hội này mà không cần kiêng dè nói ra ân tình mà thiếu niên đã từng ban cho.
Còn Lục Viễn Thu lại nhớ đến cô gái năm đó cầm chổi đuổi người, giờ phút này trước mắt anh, hai bóng hình đó cũng dần dần trùng khớp.
Nhưng anh không cười nổi.
Anh rất đau lòng.
Thì ra anh và Bạch Thanh Hạ đã từng ở gần nhau đến vậy sao?
Thì ra sáu năm trước, Bạch Thanh Hạ đã đứng ở vị trí cách anh không đến năm mét bị bắt nạt?
Nếu như có thể quay lại... Lục Viễn Thu nhất định sẽ đi đến bên cạnh cô gái tóc tai vừa dài vừa rối năm đó, mở lời an ủi: "Em đừng khóc, chú ấy rất lợi hại, chú ấy siêu siêu siêu lợi hại! Chú ấy không khác gì người bình thường cả!"
Câu nói này hôm nay cuối cùng cũng được nói ra trong phòng bệnh, nhưng lại muộn mất sáu năm.
Nghĩ đến quá trình cô gái dần trở nên tự ti trong sáu năm qua, Lục Viễn Thu liền cúi đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
"Bác hai, người đứng thứ hai ở Bạch Tê Thực Phẩm tên là gì ạ?"
Một lát sau, Lục Viễn Thu ngẩng đầu, như thể đã hạ quyết tâm nào đó.
Bác hai Lục Huyền nhìn sang, cẩn thận liếc nhìn Bạch Thanh Hạ, nhưng lại phát hiện trên mặt cô gái không có gì khác thường.
Xem ra cô bé không biết gì về mối quan hệ giữa bố mình và công ty thực phẩm Bạch Tê.
Phải rồi, khi công ty phá sản, cô bé mới có ba tuổi.
Lục Huyền lên tiếng: "Ông ta tên là Trương Chí Thắng, năm đó là nhân vật số hai, còn hiện tại là người đứng đầu của công ty thực phẩm Bạch Tê."
Lục Viễn Thu hỏi tiếp: "Có phải ông ta đang cạnh tranh với công ty con của bác không?"
"Đúng vậy."
"Bác hai, hãy giao công ty con đó cho cháu."
Lục Huyền nghe vậy, cùng anh cả cười ý nhị nhìn nhau, cảm thấy cuối cùng cháu trai mình cũng có động lực để bước đi trên con đường đúng đắn, ông an ủi nói: "Được thôi, vốn dĩ bác đã định giao cho cháu, nhưng với điều kiện cháu phải thi đỗ đại học."
Lục Viễn Thu gật đầu: "Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ thi đỗ đại học."
Bạch Thanh Hạ không hiểu họ đang nói chuyện gì, nhưng câu nói này của Lục Viễn Thu đã khiến cô bất giác cong môi cười.
"Phải rồi." Như chợt nhớ ra điều gì đó, Lục Huyền nói: "Trương Chí Thắng có một đứa con trai đang học tại trường cấp ba số 7 Lô Thành, hình như là lớp 11 hay 12 gì đó, tên là Trương Dật Phi, cháu có biết cậu ta không?"
Lục Viễn Thu có chút ngạc nhiên, lắc đầu: "Không ạ, trước đây cháu không bao giờ quan tâm đến những chuyện này."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Lục Uyên quay đầu lại, thấy thư ký của mình.
Người thư ký trẻ tuổi bước vào, ghé sát tai Lục Uyên nói nhỏ vài câu.
Lục Uyên gật đầu, nhìn về phía này: "Người đã được đưa tới rồi."
Lục Viễn Thu theo bản năng cau mày.
Anh quay sang nói với bố mẹ: "Bố, mẹ, hai người đưa Thanh Hạ và chú Bạch xuống dưới nhà ăn tối trước đi ạ."
Lục Thiên lập tức hiểu ý.
Bạch Thanh Hạ đi lên trước khoác tay bố, lúc này quay đầu lại nhìn Lục Viễn Thu một cái, thiếu niên mỉm cười với cô, Bạch Thanh Hạ mím môi nhỏ nhắn hơi cúi đầu, xoay người đi theo ba mẹ Lục rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi rời đi chừng một phút đồng hồ, sở trưởng hói đầu dẫn đầu đi vào phòng bệnh, ngay sau đó một thanh niên tóc nhuộm vàng bị dùng sức đẩy vào, hắn ở trên mặt đất chật vật lăn một vòng, phía sau đi theo hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ.