Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 129: Rõ ràng tự làm được lại cứ bắt mình đút cho!

Cập nhật lúc: 2025-02-15 15:34:59
Lượt xem: 6

"Tào Sảng, sau khi tốt nghiệp, chắc bác cả không xin việc giúp cậu được nữa đâu."

Lục Viễn Thu nói với thiếu niên đang ngồi đối diện trên giường.

Tào Sảng nghe vậy ngẩn người, ngơ ngác nhìn Lục Viễn Thu.

Cậu ta chậm rãi nhai miếng táo trong miệng, có chút thất vọng gật đầu: "À... Vâng, không sao... Thì em đã bảo rồi mà, người như em ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết làm gì, đi làm sao được, em còn thấy lo ấy chứ."

"Ý tôi là, đợi tốt nghiệp, bác hai sẽ để tôi điều hành công ty chi nhánh, đến lúc đó cậu cứ theo tôi làm là được."

Lục Viễn Thu nói xong, cười vỗ vai Tào Sảng: "Cậu nghĩ gì đấy, cái gì mà người như cậu, cậu cũng đâu có kém."

Tào Sảng ngơ ngác ngồi đó để Lục Viễn Thu vỗ vai, nhất thời không nói nên lời, đột nhiên cậu ta kích động vỗ đùi, vụn táo từ trong miệng b.ắ.n cả ra ngoài.

"Anh Thu! Anh làm em hết hồn! Em cứ tưởng anh không cần em nữa!"

Tào Sảng kích động dậm chân phải, vội vàng tiến lên lau những vụn táo b.ắ.n lên người Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu bật cười vì cậu bạn này: "Yên tâm, sau này tôi có một bát cơm ăn, nhất định không thiếu cậu."

"Không không không! Em ăn nửa bát thôi! Một chút xíu thôi! Một chút xíu thôi! Em ăn ít lắm!"

Cậu trai đầu đinh số hai kích động nhìn Lục Viễn Thu, vội vàng cầm mấy quả trái cây chạy vào nhà vệ sinh rửa, quả táo vừa rửa cho Lục Viễn Thu đã bị cậu ta tiện tay ăn luôn.

Tào Sảng người không xấu, chỉ là thiếu người dẫn đường thôi.

Thằng nhóc này cũng vì muốn kiếm tiền thuốc thang cho mẹ, mới làm cái việc đó ở trường, chuyện này Lục Viễn Thu đã biết từ hồi còn học cấp ba rồi.

Chỉ là trước đây Lục Viễn Thu không để ý đến nhiều chi tiết, tính tình lại bốc đồng, đầu óc chậm chạp, chẳng khác nào một con trùng cỏ đơn thuần.

Có lẽ anh nên được sống lại một lần nữa.

Ngồi trên giường bệnh, Lục Viễn Thu khẽ thở dài, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó.

...

Ngày 1 tháng 10, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh.

Khoảng bảy tám giờ sáng, Lục Viễn Thu tỉnh dậy trên giường bệnh, bên tai văng vẳng tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt".

Anh mơ màng mở mắt, thấy Bạch Thanh Hạ mặc bộ đồng phục xanh trắng đang cầm cây lau nhà lau sàn trong phòng bệnh.

Lục Viễn Thu ngớ người: "Bạch Thanh Hạ?"

Thấy Lục Viễn Thu tỉnh, cô gái vội vàng đứng thẳng người, ngượng ngùng ôm chặt lấy cán lau nhà, đôi mắt nhìn anh.

Cô khẽ giải thích: "Chú Lục nói mấy ngày này mình tạm thời đổi chỗ làm từ siêu thị sang bệnh viện, bảo mình chăm sóc cậu cả ngày... còn bao cả cơm nữa."

Khi nói đến hai chữ "bao cơm", giọng cô lại càng nhỏ hơn, có vẻ hơi ngại ngùng.

Lục Viễn Thu nghe thấy tiếng động khác, nhìn sang bên cạnh thì thấy chú Bạch đang ngồi bên bàn ăn sáng ngon lành.

Ông vừa ăn vừa nhịp chân, trên chiếc quần yếm xanh lam còn vương lại vết m.á.u mờ, hình như đã giặt rồi nhưng không sạch.

Bạch Thanh Hạ vội vàng tiến lên giải thích: "Ba mình ăn phần của mình ."

Lục Viễn Thu nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, cô gái im lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Từ sau cái đêm Lục Viễn Thu "giận dỗi" hôm trước, cô không đến bệnh viện nữa, ban ngày đi học, tối đến siêu thị, hôm nay được nghỉ mới bị chú Lục điều đến bệnh viện.

Bạch Thanh Hạ cảm thấy Lục Viễn Thu có lẽ vẫn còn giận, nên cô hơi sợ khi nhìn anh.

Lục Viễn Thu hít sâu một hơi, có chút cạn lời nói: "Thứ nhất, cậu lau nhà làm gì? Đây là việc của nhân viên vệ sinh, họ lau từ đời nào rồi."

Bị trách mắng, Bạch Thanh Hạ im lặng đặt cây lau nhà về chỗ cũ, rồi lại đứng im tại chỗ, cúi gằm mặt, tiếp tục nghe mắng.

Hôm nay nhiệm vụ của cô vốn là chăm sóc Lục Viễn Thu, hơn nữa chú Lục đã ứng trước lương tháng này cho cô rồi.

Lục Viễn Thu ngồi bật dậy, Bạch Thanh Hạ thấy vậy vội vàng chạy đến cuối giường định nâng giường lên, nhưng ngẩng đầu lên thì phát hiện tốc độ ngồi dậy của Lục Viễn Thu còn nhanh hơn cả tốc độ nâng giường…

"Mình có bị gì đâu, cậu nâng giường làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-129-ro-rang-tu-lam-duoc-lai-cu-bat-minh-dut-cho.html.]

Chàng trai vén chăn, bước xuống giường.

Bạch Thanh Hạ đỏ mặt, vội vàng lùi về chỗ cũ đứng im, bỗng nhiên cô cảm thấy chăm sóc Lục Viễn Thu còn khó hơn chăm sóc ba mình. Lục Viễn Thu vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa nói: "Thứ hai, đã bao ăn thì phải bao cho cả hai người, không cần phải ăn chung một phần."

Vào nhà vệ sinh, Lục Viễn Thu vừa định cởi quần thì phát hiện chưa đóng cửa. Anh vội quay lại đóng cửa, cô gái bên ngoài giật mình, vội vàng dời mắt đi.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

"Sao cậu còn nhìn trộm hả?!"

"Mình không có!"

...

Lục Viễn Thu rửa mặt xong đi đến bàn, rung chân hai cái, nhìn mấy gói bánh bao và cháo đã mua sẵn, tiện tay cầm một cái bánh bao lên gặm.

Bạch Thanh Hạ liếc nhìn anh một cái, "A...", Bạch Tụng Triết bên cạnh há miệng, cô gái quay mặt đi, cầm thìa xúc cháo đút cho ba.

Lục Viễn Thu nhìn cảnh tượng trước mắt, động tác nhai bỗng khựng lại, tự dưng thấy bánh bao chẳng còn ngon nữa.

Anh cúi xuống nhìn bữa sáng, mở một hộp cháo, đẩy về phía trước, rồi há cái miệng rộng như chậu máu: "A..."

Nghe thấy tiếng, Bạch Thanh Hạ lại quay đầu nhìn.

"Làm gì..."

Cô gái nhỏ giọng hỏi, rõ ràng là đã biết còn cố tình hỏi.

Lục Viễn Thu há to miệng, bắt chước giọng vịt đực khàn khàn nói: "Không phải cậu đến chăm sóc mình sao? Chẳng lẽ muốn ăn không ngồi rồi à?"

Vành tai cô gái ửng đỏ, đặt bát cơm của ba xuống, cầm lấy thìa của Lục Viễn Thu múc cháo đút cho anh.

Lục Viễn Thu cố ý phát ra tiếng "chậc chậc" rất lớn, như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị.

Bạch Tụng Triết đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn cảnh này.

Ông vội vàng nhìn sang con gái, há miệng ra vẻ tranh sủng: "A—"

Bạch Thanh Hạ vội vàng đặt bát cháo của Lục Viễn Thu xuống, cầm bát cháo của ba lên đút cho ông.

Lục Viễn Thu: "A—"

Bạch Thanh Hạ quay đầu lại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nén giận lặp lại động tác vừa rồi, múc một muỗng cháo đưa vào miệng Lục Viễn Thu.

Bạch Tụng Triết: "A—"

Lục Viễn Thu: "A—"

Bạch Tụng Triết: "A—"

Lục Viễn Thu: "A—"

...

Lục Viễn Thu: "A—"

"Rầm!" Bạch Thanh Hạ không thể nhịn được nữa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, đặt mạnh bát cháo của Lục Viễn Thu xuống bàn, ngước đôi mắt đẹp lên, giọng điệu có chút yếu ớt nhưng vẫn cố tỏ ra hung dữ: "Cậu... Cậu tự ăn đi! Mình phải đút cho ba mình ăn, mặc kệ cậu, tự cậu làm được lại cứ bắt mình đút, cố tình đấy à."

Cái quái gì thế? Dân đen vùng lên rồi à? Cô em đang làm thuê cho tôi đấy... Lục Viễn Thu bĩu môi, trong lòng thì cười thầm "Khà khà khà".

Dù sao cũng hả hê rồi, không trêu chọc cô ấy nữa.

Buổi sáng, Bạch Thanh Hạ ngồi bên bàn, tay trái để quyển Sinh học 1, tay phải thoăn thoắt chép bài từ sách vào vở, cẩn thận dùng bút màu khác nhau để đánh dấu.

Cô ngẩng đầu, nhìn đầu Lục Viễn Thu còn quấn băng và Bạch Tụng Triết đang bắt chước đội hình diễu binh trên TV.

Lục Viễn Thu hô vang: "Một hai một! Một hai một!"

Bạch Tụng Triết đáp: "Năm sáu bảy! Bảy mươi mốt!"

Hai chú cháu mặt mày nghiêm túc, thần kinh hề hề đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Nhìn cảnh tượng này, cô gái ngồi bên bàn khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.

Loading...