Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 130: Yêu em xuyên thời gian
Cập nhật lúc: 2025-02-15 15:35:03
Lượt xem: 7
Đột nhiên Lục Viễn Thu quay đầu lại, biểu cảm trên mặt cô gái cứng đờ, vội vàng thu nụ cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bút bi.
Lục Viễn Thu: "Lại đây, chơi cùng đi!"
Bạch Thanh Hạ lắc đầu nguầy nguậy.
Thần kinh quá, không chơi.
Đúng lúc này, Lục Viễn Thu đột nhiên thấy một cái đầu nhỏ với mái tóc ngắn dễ thương ló ra ngoài cửa.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Dĩ Đông lén lén lút lút xuất hiện ở đó, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá tình hình trong phòng bệnh.
Lục Viễn Thu hỏi: "Làm gì đấy?"
"Mẹ không có ở đây ạ?" Lục Dĩ Đông cẩn thận hỏi, chậm rãi bước vào, thấy trong phòng bệnh quả thật không có bóng dáng Tô Tiểu Nhã, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hết cả hồn, em cứ tưởng hôm nay đến lại gặp mẹ."
Chuyện Lục Dĩ Đông đứng bét lớp đã bại lộ, chỉ là do Tô Tiểu Nhã mấy hôm nay quá bận, chưa kịp dạy dỗ cô bé, với lại Lục Thiên cũng không nỡ đánh.
"Chị Bạch!"
Lục Dĩ Đông lon ton chạy tới, đứng trước mặt Bạch Thanh Hạ, vô cùng đáng yêu.
Sau khi nghe chuyện chú mặc quần yếm cứu anh trai, Lục Dĩ Đông vô cùng tự hào, cứ như thần tượng mà cô bé "lăng xê" cuối cùng cũng có tiền đồ vậy. Chú mặc quần yếm mà cô bé công nhận cuối cùng cũng chứng minh được sự tốt bụng của mình.
Hơn nữa, hôm đó nghe bố kể về thân thế của chú mặc quần yếm và chị Bạch, Lục Dĩ Đông đã khóc, hôm qua đã sốt sắng chạy ngay đến siêu thị gặp Bạch Thanh Hạ.
Hôm nay cô bé đến đây là để tìm chú mặc quần yếm chơi, tiện thể mua đồ ăn ngon cho chú ấy.
"Đông Đông ngoan..."
Bạch Thanh Hạ vội vàng đứng lên, hai tay đặt trước người một cách e dè, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười với bé Loli.
Lục Dĩ Đông tiến lên nắm lấy tay cô, lắc lắc một cách thân thiết: "Chị ơi chị hướng nội quá đó, anh trai em chỉ thích bắt nạt những người như chị thôi, anh ấy vô liêm sỉ lắm."
Bạch Thanh Hạ cười gượng, không biết phải nói gì.
So với việc bị Lục Viễn Thu bắt nạt, cô càng không quen với việc giao tiếp với Lục Dĩ Đông, người mà cô mới chỉ gặp một lần, hơn nữa đối phương lại còn quá nhiệt tình...
"Ê, mẹ sao lại đến đây?!" Lục Viễn Thu đột nhiên nhìn về phía cửa.
Mặt bé Loli biến sắc, nhanh chóng chạy như bay trốn sau lưng Lục Viễn Thu: "Anh hai! Cứu em!"
Nhưng khi thò đầu ra nhìn thì ngoài cửa chẳng có ai cả, Lục Dĩ Đông tức giận, đ.ấ.m liên hồi vào m.ô.n.g Lục Viễn Thu, đồng thời nói với Bạch Thanh Hạ: "Chị Bạch xem này! Lục Viễn Thu hèn hạ chưa kìa! Hèn c.h.ế.t đi được! Đồ hèn hạ vô địch thiên hạ!"
Bạch Thanh Hạ khẽ cười.
Lục Viễn Thu đưa tay ra sau túm lấy cổ áo em gái, kéo ra phía trước: "Rốt cuộc em đến đây làm gì?"
"Tìm chú Bạch chơi mà!"
"Vậy thì mau dẫn chú ấy đi chơi đi! Nếu không lát nữa mẹ đến thật đấy."
Có vẻ như thấy anh trai nói có lý, Lục Dĩ Đông lập tức chạy đến kéo tay Bạch Tụng Triết: "Chú ơi mình đi thôi, cháu mua đồ ăn ngon cho chú."
"Ngon quá! Ngon quá!"
Bạch Tụng Triết vừa nói vừa cười với con gái, Bạch Thanh Hạ cũng cười, bước lên một bước, vẫy tay nhỏ, tiễn ông rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh trống trải lúc này chỉ còn lại hai người, Lục Viễn Thu nhìn gương mặt thanh tú bị tóc che khuất của cô gái, anh biết Bạch Thanh Hạ không thân với Lục Dĩ Đông, ở chung một không gian sẽ thấy không thoải mái.
Bình thường, khi đối diện với người lạ không quen, Bạch Thanh Hạ sẽ tỏ ra lạnh lùng, nhưng không thể lạnh lùng với người nhà của Lục Viễn Thu, nên cô chỉ có thể gượng gạo.
Nghỉ lễ Quốc khánh đi chơi đâu đó có lẽ sẽ tốt hơn, Bạch Thanh Hạ cần dần làm quen với những người khác ngoài mình... Lục Viễn Thu thầm nghĩ.
Cô gái buông tay xuống, quay đầu nhìn Lục Viễn Thu, rồi lại cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, căn phòng lại trở về tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-130-yeu-em-xuyen-thoi-gian.html.]
Lục Viễn Thu bước tới bàn, ngồi xuống ghế, ngạc nhiên nhìn nét chữ thanh tú như in trên trang vở: "Ồ, chép nhiều vậy rồi cơ à?"
"Ừm, còn ba quyển nữa thôi."
Bạch Thanh Hạ vừa nói vừa bước tới, liếc nhìn chiếc ghế đang bị Lục Viễn Thu chiếm giữ. Như nhận ra ánh mắt của cô, Lục Viễn Thu nhích sang một bên: "Ở đây có mỗi cái ghế này thôi, hai ta ngồi chung nhé. Không phải cậu thích nghe bài 'Phong' à? Hôm qua tớ tải về điện thoại rồi, nghe không? Nghe cùng nhau."
Nói rồi, anh lấy tai nghe ra, đắc ý khoe khoang.
Đôi mắt Bạch Thanh Hạ sáng lên, cô rất ít khi có dịp nghe nhạc, mà cô lại đặc biệt thích bài "Phong" của Châu Kiệt Luân.
Cô nhìn chiếc ghế, ngập ngừng một hai giây rồi ngồi xuống, chen chúc với Lục Viễn Thu trên một chiếc ghế, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu gối khép chặt.
Hình như chỗ nào cô cũng mềm mại... Lục Viễn Thu hít hà hương thơm thoang thoảng lan tỏa xung quanh, mỉm cười nhẹ nhàng đưa chiếc tai nghe bên phải cho cô.
Sau đó tự mình đeo chiếc tai nghe bên trái.
Bạch Thanh Hạ khẽ nghiêng đầu sang trái, mái tóc theo đó mà rũ xuống, để lộ vành tai bên phải. Lục Viễn Thu quay đầu nhìn cổ cô trắng ngần cùng đường nét nghiêng nghiêng tinh xảo, thấy cô đã đeo tai nghe, liền cúi xuống nhìn vào điện thoại, ấn nút phát.
Giai điệu quen thuộc theo sợi dây tai nghe hình chữ "Y" đồng thời truyền vào tai hai người.
Ngay khi tiếng nhạc vang lên, hàng mi Bạch Thanh Hạ khẽ run.
Lục Viễn Thu một tay chống trên bàn, ngón tay gõ nhịp nhàng, vẻ mặt vô cùng thư thái lắng nghe giai điệu.
Trong căn phòng bệnh tĩnh lặng, âm thanh của tuổi trẻ vang vọng qua tai nghe.
Chiếc ghế nhỏ chở hai con người, bài "Phong" chất chứa bao khát vọng về một tương lai tươi đẹp của đôi bạn trẻ.
Nếu tuổi thanh xuân có màu, với Bạch Thanh Hạ, đó nhất định là màu đỏ lá phong.
"Lá phong rơi nhẹ tựa nỗi nhớ..."
"Ta thắp nến sưởi ấm những ngày cuối thu..."
"Cực quang cướp đoạt chân trời..."
"Gió bấc thổi qua dung nhan người trong mộng..."
Đến đoạn điệp khúc, Bạch Thanh Hạ khẽ ngước mắt, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nghiêng của chàng thiếu niên. Đôi mắt trong veo ánh lên vẻ si tình, chăm chú lạ thường. Lục Viễn Thu quay sang, cô vội vã dời ánh mắt, hướng ra ngoài cửa sổ. Khóe miệng Lục Viễn Thu khẽ nhếch lên, lắc lư đầu theo điệu nhạc.
"Yêu em vượt thời gian..."
"Hai hàng lệ thu muộn..."
"Để tình yêu thấm vào đất..."
"Điều em muốn chỉ là anh ở bên cạnh..."
Chẳng biết từ câu hát nào, ánh mắt Lục Viễn Thu cũng dán chặt lên gương mặt nghiêng của cô gái.
"Lục Viễn Thu! Ông nội mày đến thăm kìa!!"
Giọng Chung Cẩm Trình đột ngột vang lên.
Cả hai giật mình bật dậy.
Bạch Thanh Hạ vội vàng đóng vội quyển vở và sách trên bàn, ôm chặt vào lòng.
Cô quay lưng về phía cửa, không biết nên đi đâu, chỉ cảm thấy không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa, chỉ ước có cái lỗ nào đó để chui xuống cho xong.
Lục Viễn Thu chỉ luống cuống một thoáng khi đứng dậy, giờ đã bắt đầu thong thả thu dọn dây tai nghe, rồi ngẩng đầu nhìn ba người đang ngây ra ở cửa.
Trịnh Nhất Phong, Chung Cẩm Trình và Cao Cường cứng đờ người ngay trước cửa phòng bệnh.
Cứ như sau tiếng hét thất thanh của Chung Cẩm Trình, cả ba đã hóa đá tại chỗ.
Ánh mắt họ nhìn Lục Viễn Thu, rồi lại nhìn Bạch Thanh Hạ đang quay lưng về phía họ, đồng loạt hít sâu một hơi, bỗng nhiên im lặng đến lạ.
"Hai người làm gì thế?"