Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 135: Con gái tôi mới là hy vọng cứu vãn thương hiệu Bạch Tê

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:43:51
Lượt xem: 4

Đang ăn, Lục Viễn Thu không nhịn được nữa, lên tiếng:

"Cậu cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho bố cậu ăn, bố cậu biết dùng đũa mà, ở bệnh viện tớ đã thấy chú ấy dùng rồi."

Lục Viễn Thu để ý thấy Bạch Thanh Hạ vẫn luôn bưng bát, dùng đũa đút cho chú Bạch ăn, bản thân cô đến giờ vẫn chưa động đũa.

Hơn nữa, cô còn đặc biệt lấy một cái bát mới, gắp từ mỗi món ăn một ít ở rìa đĩa cho vào bát, rồi bưng bát đó ngồi bên cạnh đút cho bố.

Cứ như thể bốn món mặn một món canh trên bàn này chỉ chuẩn bị cho một mình Lục Viễn Thu, còn cô và bố không xứng đáng được ngồi vào bàn ăn vậy...

Cảm giác này khiến Lục Viễn Thu có chút khó chịu.

Mình là khách thì đúng rồi, nhưng thân phận của mình cũng không cao quý đến mức đó!

Bạch Thanh Hạ ngại ngùng nói: "Bố tớ tự ăn sẽ không được nghiêm chỉnh, ông ấy sẽ dùng đũa gắp lung tung, thức ăn sẽ bị gạt ra ngoài đĩa mất..."

Lục Viễn Thu: "Thì đã sao? Tớ không ngại, đây vốn là nhà của cậu, chú ấy có gắp đũa vào mặt tớ tớ cũng không để ý! Hai bố con mau ngồi xuống đây ăn cùng đi, như thế này là thế nào, để tớ ngồi đây ăn một mình."

Bạch Thanh Hạ khẽ mím môi, thỏa hiệp:”Ừm."

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Ba phút sau, cảnh tượng thay đổi.

Chú Bạch khom lưng, dùng đũa tập trung cao độ gắp mũi của Lục Viễn Thu, cứ như đang nhìn chằm chằm vào món ngon vật lạ nào đó.

Lục Viễn Thu: "..."

Ôi trời, tôi chỉ nói vậy thôi, ai ngờ chú ấy lại gắp vào mặt tôi thật?

Bạch Thanh Hạ thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn lại, đè tay bố xuống, nghiêm mặt trách mắng: "Không được làm thế!"

Chú Bạch sợ sệt nhìn con gái, ngoan ngoãn ngồi lại vào ghế, một tay cầm đũa, một tay cầm bát, trông như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.

"Hạ Hạ đừng giận..."

Chú ấy cúi đầu, giọng nói non nớt cầu xin.

Lần này Bạch Thanh Hạ không để ý đến bố, ngồi đó trừng mắt nhìn ông.

Lục Viễn Thu ngây ngốc nhìn hai bố con, không hề có ý định can ngăn, bởi vì anh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ trừng mắt của Bạch Thanh Hạ thật đáng yêu, hai má phúng phính hồng hào.

Thì ra chỉ khi nào cô ấy trừng mình thì mới không đáng yêu, còn trước mặt mình mà trừng người khác, trông vẫn rất là xinh.

Bạch Thanh Hạ: "Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?"

Lục Viễn Thu lập tức giơ tay: "Biết rồi, biết rồi, lần sau không dám nữa."

Nghe thấy câu trả lời của chàng trai, Bạch Thanh Hạ ngạc nhiên nhìn sang, nhỏ giọng nói đầy áy náy: "Tớ không có nói cậu..."

Lục Viễn Thu cười nói: "Tớ biết, đừng mắng chú ấy nữa, chú ấy không phân biệt được đúng sai, chỉ là gắp mũi tớ một cái thôi, không sao cả, có phải gắp vào mắt tớ đâu."

Vừa dứt lời, Lục Viễn Thu như ý thức được điều gì, theo phản xạ co một chân lên, đồng thời giơ tay che mắt, sợ lại "nói trước bước không qua", chú Bạch thật sự lại cầm đũa gắp vào mắt anh...

Nhưng chú Bạch vẫn không nhúc nhích.

Bạch Thanh Hạ thì ngơ ngác nhìn Lục Viễn Thu, không rõ anh vừa mới làm gì.

"Khụ khụ, ăn cơm."

Ngón chân Lục Viễn Thu chạm đất, lúng túng cúi đầu.

Cơm nước xong, Bạch Thanh Hạ đi ra hành lang rửa chén, Lục Viễn Thu thì ngồi ở bên giường, nói chuyện với chú Bạch.

Thật ra hai người không có gì để nói, Lục Viễn Thu hoàn toàn coi chú là một đứa trẻ năm sáu tuổi.

"Chú, nhìn nè, đây là mấy?"

Lục Viễn Thu giơ hai ngón tay.

Chú Bạch: "Đây không phải gà, đây là vịt! Dưới cầu lớn trước cửa, có một đàn vịt bơi qua! Mau tới đây đếm một chút..."

Chú đột nhiên hát lên bài hát thiếu nhi.

Lục Viễn Thu nghe bài hát con nít này, yên lặng thở dài một hơi, đặt ngón tay xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-135-con-gai-toi-moi-la-hy-vong-cuu-van-thuong-hieu-bach-te.html.]

Trước đó không biết chú mang quần yếm là người nhà của ai, nhìn bộ dáng ngốc ngốc này của chú chỉ cảm thấy ngốc manh đáng yêu.

Nhưng sau khi biết chú là ba của Bạch Thanh Hạ, trong lòng Lục Viễn Thu chỉ cảm thấy buồn rầu. Bạch Thanh Hạ là con gái, những năm gần đây ngược lại nuôi ba ba như con.

Đang suy nghĩ miên man, Lục Viễn Thu quay đầu nhìn về phía chú Bạch, bởi vì tiếng chú Bạch ca hát đột nhiên ngừng bặt không hề báo trước.

Chú giống như trong nháy mắt khôi phục bình thường, biểu lộ khôi phục bộ dáng một trung niên nhân nên có.

Chú Bạch nhìn chằm chằm vào không khí phía sau Lục Viễn Thu, nghiêm túc nhìn, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói lại không còn non nớt như trước:

"Lão Trịnh, con gái của tôi mới là hy vọng cứu vãn nhãn hiệu Bạch Tê."

Lục Viễn Thu sửng sốt, nghe được câu này, trong nháy mắt nghiêm mặt lên.

Đầu tiên anh quay đầu nhìn lại, xác nhận phía sau mình không có người, sau đó nhìn về phía chú Bạch.

"Chú? Vừa rồi chú nói... Chú, chú khôi phục bình thường chưa?"

Lục Viễn Thu vừa nói, vừa thử lắc lắc bả vai chú Bạch.

Thân thể chú Bạch cứ lắc lư vài cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Viễn Thu, trên mặt cũng nhanh chóng khôi phục nụ cười: "Mau tới mau tới đếm một chút! Hai bốn sáu bảy tám! Ực ực ực, thật là nhiều vịt!"

Lục Viễn Thu thở dài, nối liền: "Không đếm được rốt cuộc bao nhiêu con vịt ~ "

Chú xem ra lại trở nên thần trí mơ hồ.

Hoặc là nói vừa rồi chú cũng thần trí mơ hồ, chẳng qua là đã xảy ra một loại "Hồi quang phản chiếu" nào đó, nói ra một câu mà trong lòng mình hết sức để ý trước khi nổi điên?

Lục Viễn Thu yên lặng ngồi trên giường, nghiêm túc nghiền ngẫm câu nói vừa rồi.

Lão Trịnh là ai? Vì sao Bạch Thanh Hạ lại là hy vọng cứu vãn nhãn hiệu Bạch Tê?

Câu nói này hẳn là nói ở thời kỳ nào?

Chẳng lẽ Bạch Thanh Hạ cũng biết cái gọi là phối phương bí mật kia?

Nhưng cô ngay cả chuyện cha mình sáng lập thương hiệu Bạch Tê cũng không rõ ràng lắm.

Lục Viễn Thu cảm thấy đầu óc có chút nổ tung, đang suy tư, Bạch Thanh Hạ vung vẩy nước trên tay, đi vào cửa.

Anh lập tức hỏi: "Bố của cậu có phải thỉnh thoảng sẽ nghiêm túc nói một vài lời không hiểu ra sao không?"

Bạch Thanh Hạ sửng sốt, gật gật đầu.

"Chú nói cái gì?"

"Cũng không có gì, rất loạn, không có nội dung trọng điểm gì, ông ấy vẫn luôn như vậy, lời nói không có tính logic."

Cô gái đặt tay nhỏ trước người, nghiêm túc trả lời.

Lục Viễn Thu tiếp tục hỏi: "Cậu đã từng ăn mì ăn liền bạch tê chưa?"

Bạch Thanh Hạ lắc đầu.

Cô thế nhưng chưa từng ăn qua mì ăn liền nổi tiếng gần như nhà nhà đều biết này...

Lục Viễn Thu biết, sau khi tiếp nhận công ty chi nhánh của bác hai, nếu Lục thị nắm giữ phối phương bí mật của Bạch Tê, có thể đánh bại công ty thực phẩm Bạch Tê từ trên cơ bản.

Trương Chí Thắng sẽ bị anh triệt để giẫm dưới lòng bàn chân.

Trước mắt chính là không rõ ràng vừa rồi chú Bạch như vậy, đến cùng là đang hồ ngôn loạn ngữ, hay là thật "Hồi quang phản chiếu".

Lục Viễn Thu tạm thời ném chuyện này ra sau đầu.

Anh nói với Bạch Thanh Hạ: "Chiều ngày mai đừng quên, tớ đến cửa ngõ Quế đón cậu."

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Viễn Thu cười nói: "Tớ thấy những tấm ảnh ở đầu giường của cậu, không có tấm nào là của cậu bây giờ, sao có thể được, không để lại một tấm ảnh của mình lúc 17 tuổi, sau này hồi tưởng lại chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"

Bạch Thanh Hạ chậm rãi gật đầu, sau đó cười xấu hổ.

Cô nào có cơ hội chụp ảnh…

Lục Viễn Thu: "Ngày mai đi ra ngoài chơi, tớ sẽ mang theo máy ảnh, chụp cho cậu ảnh chụp thật đẹp, ngày mai nhớ phải cười nhiều, như vậy chụp ra mới đẹp."

Nghe được muốn chụp ảnh, Bạch Thanh Hạ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sắc mặt câu nệ mà thấp thỏm: "Chụp ảnh sao..."

Loading...