Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 136: Một nhà "năm" người đi chơi

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:43:53
Lượt xem: 3

"Đúng vậy, muốn chụp bao nhiêu ảnh thì chụp, rửa hết ra cho cậu, để cậu chọn tấm nào mình ưng ý."

Câu này nghe thật xa xỉ... Bạch Thanh Hạ thầm nghĩ.

Cô mỉm cười, sau đó hơi ngại ngùng gãi đầu: "Nhưng tớ không rành chụp ảnh lắm..."

"Tớ cũng không biết, em gái tớ biết, đến lúc đó nhờ em ấy chỉ cho cậu."

"Tớ đi đây, mai gặp."

Cô gái nghe vậy liền tiến lên hai bước: "Mai gặp cậu."

Lục Viễn Thu ra khỏi nhà, xuống tầng hai rời khỏi sân nhỏ, đi trong ngõ, anh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Bạch Thanh Hạ đã đi theo ra.

Cô gái đứng ở cổng sân nhỏ nhìn anh, thấy anh quay người, cô liền giơ bàn tay nhỏ bé lên khẽ vẫy chào tạm biệt, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Vào đi!"

Lục Viễn Thu xua tay.

Đi thêm một đoạn khá xa về phía trước, anh quay đầu lại, thấy Bạch Thanh Hạ vẫn còn đứng ở cổng sân.

Thôi được rồi, chắc cô ấy phải nhìn mình ra khỏi ngõ mới chịu vào... Lục Viễn Thu nghĩ vậy không nhịn được cười, không đuổi cô nữa.

Thiếu nữ tuy ở trong ngõ nhỏ, nhưng vẫn dùng lễ nghi lớn nhất có thể để tiếp đãi khách, đối với Lục Viễn Thu, cô giống như một tia sáng trong vũng bùn, mà Lục Viễn Thu, sẽ luôn hướng về phía ánh sáng mà tiến bước.

Tiễn Lục Viễn Thu xong, Bạch Thanh Hạ bước lên cầu thang trở lại tầng hai, cô đứng trước cửa phòng Trương Lệ một lát, do dự một chút rồi quay về phòng mình.

"Ở nhà, đừng ra ngoài."

Cô gái dặn dò một câu rồi đi vào "phòng ngủ" của mình. Phía sau, giọng bố cô vang lên: "Ở cùng với Hạ Hạ nhé con."

"Vâng ạ."

Bạch Thanh Hạ đáp, rồi lấy từ trong cặp ra vở và sách giáo khoa, tiếp tục nằm sấp trên bàn chép bài.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cô gái lấy điện thoại ra xem giờ, chắc chắn chị Lệ đã dậy rồi, mới gập vở lại, đi ra khỏi phòng.

"Cốc cốc cốc!"

Cô gõ cửa phòng Trương Lệ.

Có tiếng động bên trong, chẳng mấy chốc cửa phòng mở ra. Trương Lệ dụi dụi mái tóc rối bù, ngái ngủ dựa vào cạnh cửa.

"Sao thế Tiểu Hạ?"

"Em làm phiền chị Lệ rồi, em... em có thể mượn chị một bộ quần áo được không ạ? Mai em mặc, ngày kia giặt sạch sẽ rồi trả lại chị."

Cô gái rụt rè đan hai tay trước ngực, có chút lo lắng chờ đợi câu trả lời.

Trương Lệ lúc này mới mở to đôi mắt ngái ngủ, liếc nhìn bộ đồng phục trên người Bạch Thanh Hạ, lại nhớ đến chuyện Lục Viễn Thu nói với cô sáng nay.

Cô ấy như sực tỉnh, thở hắt ra: "À... Được chứ! Chị có nhiều quần áo lắm, em thích bộ nào cứ chọn thoải mái."

"Vào đây, vào đây."

Bạch Thanh Hạ vội vàng vui vẻ cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn chị Lệ!"

"Cảm ơn gì chứ, quen biết nhau lâu thế rồi."

Trương Lệ cười, đột nhiên cô ấy quay sang nhìn Bạch Thanh Hạ, vẻ mặt có chút do dự, nghĩ ngợi một lát, thôi, không hỏi nữa vậy.

Cô ấy muốn hỏi Bạch Thanh Hạ có phải thật sự thích cậu nhóc kia không…

Không chỉ dẫn cậu ta về nhà, còn cùng cậu ta ra ngoài chơi, lại còn nghĩ đến chuyện mặc quần áo đẹp. Tuy nói đối với các cô gái nhỏ thì chuyện này cũng rất bình thường, nhưng để một cô nhóc có lòng tự trọng cao như Bạch Thanh Hạ chịu mở lời đến mượn quần áo thì quả thật hiếm có.

Trương Lệ hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu thở dài.

Cô ấy cảm thấy Bạch Thanh Hạ không giống mình, một người thuần khiết như Bạch Thanh Hạ, thành tích lại tốt, ngoại hình xinh đẹp, đáng lẽ phải có cuộc sống tốt hơn mới đúng, giống như thiên kim tiểu thư nhà giàu vậy.

Thế nhưng cô lại giống mình, cùng ở trong vũng bùn, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi hôi thối từ xưởng sản xuất nhỏ tỏa ra, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự chật chội và bừa bộn của con hẻm nhỏ bẩn thỉu, thậm chí nhà vệ sinh cũng phải dùng chung.

Ông trời thật không công bằng.

Trương Lệ mở tủ quần áo của mình, trưng ra cho cô gái xem: "Nào, thích cái nào thì tự chọn đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-136-mot-nha-nam-nguoi-di-choi.html.]

Bạch Thanh Hạ nhìn lướt qua, đột nhiên ngập ngừng hỏi: "Có cái nào... không hở hang quá không ạ?"

"À đúng rồi! Chị quên mất em còn nhỏ, em đợi một chút nhé, quần áo ở độ tuổi của em chị cũng có, dù sao chị cũng từng trải qua tuổi này rồi."

Trương Lệ nhón chân nhìn lên ngăn tủ phía trên, cô mở cửa tủ ra, lấy từ bên trong ra một cái túi. "Đúng rồi, em muốn mặc váy không?"

Đột nhiên, cô ấy quay đầu hỏi.

Ngày 6 tháng 10.

Lục Viễn Thu mặc áo phông màu trắng, bên dưới mặc quần jean, đạp xe đạp đi tới bên đường đối diện đầu ngõ Quế.

Anh quay đầu liếc mắt, phát hiện chiếc xe ngày hôm qua cũng ở đây.

Dường như phát hiện được tầm mắt của Lục Viễn Thu, chủ xe lập tức hạ cửa sổ xe xuống, đầu thò ra ngoài cửa sổ phun nói: "Lại là cậu! Đầu óc có bệnh!"

Nói xong gã ta lái xe rời đi.

Không hiểu sao lại bị mắng một trận, Lục Viễn Thu choáng váng.

"Nếu không phải thấy anh có bệnh mèo, lão tử sớm đã cưỡi ngựa rồi!"

Anh trừng mắt nhìn bóng lưng rời đi kia mắng, phục hồi tinh thần lại, tầm mắt nhìn về phía đầu ngõ.

Khoảnh khắc này, Lục Viễn Thu ngây ngẩn cả người.

Một cô gái mặc váy liền áo màu vàng đi tới bên kia đường, đứng ở bên cạnh đường đua.

Mái tóc đen dài của cô xõa sau lưng, trên đầu có đeo một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt, gió nhẹ thổi bay mái tóc của cô và làn váy màu vàng nghiêng qua bên trái.

Cô gái thanh thuần nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cười ngại ngùng với Lục Viễn Thu cách một con đường.

Thấy đèn xanh sáng lên, Bạch Thanh Hạ đi tới, cô bước ra dưới ánh mặt trời, váy mỏng màu vàng di động ở hai đầu gối, phía dưới lộ ra một đôi chân nhỏ trắng như tuyết, chân cô mang giày vải bạt, tất trắng vừa mới che mắt cá chân.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Mãi đến khi cô gái đến bên cạnh, Lục Viễn Thu vẫn chưa hoàn hồn, ngửi thấy mùi hương thơm ngát của cô gái gần trong gang tấc, anh cười khan hai tiếng, khen: "Hôm... Hôm nay cậu xinh thế?"

Cô gái ngượng ngùng cúi đầu cười.

Lục Viễn Thu vỗ vỗ yên sau xe đạp: "Lên xe đi, tớ đưa cậu đi tìm bố mẹ tớ trước."

"Vâng."

Ngồi lên yên sau xe đạp, Bạch Thanh Hạ giơ tay nhỏ níu lấy áo của Lục Viễn Thu, bánh xe chầm chậm lăn bánh, bắp chân trắng nõn dưới váy cô gái khẽ đan vào nhau, tóc và vạt váy lại bay về phía sau.

Sau khi hội họp với Lục Thiên và những người khác, Bạch Thanh Hạ nhìn chiếc Audi trước mặt, lại ngây người, hóa ra nhà Lục Viễn Thu không chỉ có một chiếc xe.

Lần này Lục Thiên lái xe, Tô Tiểu Nhã ngồi ghế phụ lái, hàng ghế sau từ trái sang phải lần lượt là Lục Dĩ Đông, Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ.

Bạch Thanh Hạ ngại ngùng ngẩng đầu lên, thấy Tô Tiểu Nhã vẫn đang ở hàng ghế trước quay đầu lại mỉm cười với cô, nụ cười rất nhiệt tình.

"Mẹ làm gì vậy, nhìn người ta ngại kìa."

Tô Tiểu Nhã không tiếc lời khen ngợi: "Tiểu Hạ hôm nay thật xinh đẹp."

"Cảm ơn dì ạ..."

Giọng cô gái khe khẽ, sợ Lục Viễn Thu không đủ chỗ ngồi, cô nép vào bên cạnh, thu mình và co chân lại.

Giọng nói vô tư của Lục Dĩ Đông cũng vang lên: "Đúng vậy mà, chị Bạch là người xinh đẹp nhất mà em từng gặp."

Nghe em gái khen, Bạch Thanh Hạ vội vàng thò đầu ra, ánh mắt lướt qua Lục Viễn Thu ở giữa, nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn em."

Lúc này Lục Viễn Thu quay đầu, giả bộ bất mãn.

"Vì sao bọn họ khen cậu, cậu nói cảm ơn, lúc nãy khi tớ khen cậu đẹp, cậu ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, cứ ở đó cười gượng?"

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Hạ sững sờ, Lục Viễn Thu cũng đã áp sát khuôn mặt hung thần ác sát vào lỗ tai thanh tú của cô: "Nói đi, vì sao? Vì sao? Vì sao? Có phải cậu đối với tớ có cái gì bất mãn hay không? A?"

Đầu thiếu niên vẫn như cũ hùng hổ tới gần, Bạch Thanh Hạ chỉ có thể thu bàn tay nhỏ bé lại trước người, vẻ mặt quẫn bách rụt vào trong xe, gương mặt đỏ hồng cúi đầu, một bộ dáng bất lực thường xuyên bị khi phụ.

Mắt thấy Lục Viễn Thu sắp bức cô vợ xinh đẹp của mình thành một cục nhỏ trong góc, Tô Tiểu Nhã vội vàng cầm lấy móc phơi quần áo đặt lên đùi con trai gõ xuống: "Làm gì vậy? Đừng bắt nạt con bé!"

Lục Viễn Thu cả kinh trừng mắt: "Mẹ kiếp, sao trong xe còn có giá phơi quần áo?!"

Lục Thiên vừa lái xe vừa nói: "Chuyên môn dùng để thu thập con, cái này chẳng phải dùng đến rồi sao?"

Loading...